Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

"Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!?"

Sư Thanh Huyền hoài nghi mình nghe nhầm, vì để tránh Hạ Huyền tới gần, vội vàng lùi về phía sau một bước.

Ai ngờ Hạ Huyền vừa vặn nhân cơ hội này chen vào cửa, tiện thể còn giúp Sư Thanh Huyền đóng cửa lại.

"Nấu cơm chưa?"
Hạ Huyền cũng không quay đầu lại đi vào trong, để lại Sư Thanh Huyền một mình ngây ngốc trong gió hỗn loạn.

"Không phải, Hạ Huyền ngươi rốt cuộc có ý gì? Không phải nói không gặp nữa sao!"

Sư Thanh Huyền vội vàng đuổi theo bước chân Hạ Huyền, mấy lần muốn đưa tay túm lấy vạt áo Hạ Huyền giữ chặt hắn, nhưng lại cảm thấy không ổn.

"Ta nói, nấu cơm chưa."

Hạ Huyền đột nhiên dừng bước, xoay người, Sư Thanh Huyền thiếu chút nữa đụng phải hắn, có chút chật vật dừng lại, giọng nói lạnh như băng lọt vào tai y, vừa ngẩng đầu, Hạ Huyền đối diện nhìn y chằm chằm, hai tròng mắt như phủ mỏng băng, trên mặt không có chút biểu cảm nào, giống như là không có gì có thể làm cho hắn lộ vẻ xúc động.

Sư Thanh Huyền toàn thân ớn lạnh, cắn cắn môi: "Rồi..."

Hạ Huyền lập tức xoay người muốn đi vào trong phòng.

Sư Thanh Huyền ở phía sau nâng tay áo lên lau mồ hôi lạnh kỳ thật cũng không có trên trán, thở dài, đành phải đuổi theo.

Cái quái gì thế này... Y lại gặp chuyện gì xui xẻo gì nữa đây.

Bề ngoài Hạ Huyền vô cùng bình tĩnh ung dung, cũng không quay đầu lại mà bước vào phòng.

Trong phòng hầu như có thể dùng từ trống không để hình dung, bốn vách tường đều là hoa trắng, chính giữa phòng bày một cái bàn gỗ, bốn cái ghế gỗ. Trên bàn bày hai món ăn, rau xanh rau trắng, cảm giác ngay cả nước tương cũng không bỏ vào, không khó tưởng tượng ăn vào là mùi vị gì, một đĩa khác có lẽ là đậu phụ, phía trên rắc chút hành hoa, ngay cả thịt băm cũng không có, nhìn giống như đậu phụ trắng hấp.

Chỉ có một bát cơm trắng có vẻ bình thường chút, trắng trẻo sạch sẽ, từng hạt tròn trịa đầy đặn, đựng đầy ắp trong bát sứ , trên bát gác một đôi đũa gỗ, đầu đữa dính mấy hạt cơm, hiển nhiên là Sư Thanh Huyền vừa rồi đang dùng bữa, nghe được tiếng gõ cửa, mới dừng đũa đi mở cửa.

Nghĩ như vậy, Hạ Huyền ung dung ngồi xuống, ung dung cầm lấy bộ bát đũa kia, ung dung gắp mấy cọng cải thìa lên, lại ung dung đưa cơm vào miệng.

"Chờ...!"

Sư Thanh Huyền nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Bộ bát đũa này lúc nãy ta đã dùng qua..."

Sư Thanh Huyền nhỏ giọng lẩm bẩm, Hạ Huyền chiếm chỗ ngồi ban đầu của y, còn tự mình cầm bát đũa của y ăn cơm y nấu.

Y hiện tại đứng ngồi không yên, đứng cũng có chút gượng gạo không tự nhiên, rõ ràng y mới là chủ nhân của căn nhà này, ngồi càng kỳ quặc, vừa nghĩ đến việc ngồi chung bàn ăn cơm với Hạ Huyền, lập tức sởn tóc gáy.

"Vậy ngươi đi lấy một bộ bát đũa khác không phải là được rồi sao?"
Hạ Huyền thản nhiên nói, thậm chí cũng không nhìn y lấy một cái, bởi vì nhét nhiều đồ trong miệng, trong lúc nói chuyện còn có chút hàm hồ không rõ.

"À..."
Sư Thanh Huyền hết cách, đành phải đi xuống bếp lấy.

Đợi Sư Thanh Huyền rời đi, Hạ Huyền mới vội vàng buông bát đũa vừa cầm trong tay xuống, đập tay vào bàn "khụ khụ" một tiếng, vừa rồi ăn có chút vội, sặc đến khó chịu, bây giờ muốn tìm nước uống, lại không biết Sư Thanh Huyền đặt bình nước ở đâu.

Sau khi nuốt cái thứ không biết mùi vị gì trong miệng xuống, Hạ Huyền thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Là ai nấu cái thứ này? Khó ăn như vậy...

Không đúng, hiện tại nơi này chỉ có một mình Sư Thanh Huyền, còn có thể là ai nấu, nhất định là Sư Thanh Huyền rồi.

...Vậy thì không khó ăn lắm, chỉ là mùi vị món ăn có chút nhạt, hình như quên bỏ muối, gạo có chút cứng, khi nấu có thể quên bỏ nước.

Cũng khá ngon, ừm....không tồi.

Hạ Huyền cầm lấy bát đũa, lại bắt đầu ăn.

Cảm giác giờ phút này tựa như uống mấy bình rượu mạnh, hương thơm nồng đậm, mạch máu xương khớp khắp người đều sống động, đặc biệt là ngực trái, bên trong nóng hầm hập, có cái gì đang đập dồn dập, gần như không thể kìm nổi, sống động chân thật , ngay cả ngón tay và đầu ngón chân cũng nóng ran, một mảng hỗn loạn trong đầu, không rõ sự tình.

Tiếp theo phải làm gì?

Hắn có chút hoảng loạn, có chút khẩn trương, có chút vui mừng, có chút lúng ta lúng lúng.

Còn chưa kịp nghĩ tiếp theo hắn phải nói thế nào, làm thế nào, thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Hạ Huyền lập tức bày ra sắc mặt nghiêm túc, không nhanh không chậm mà ăn.

Sư Thanh Huyền lấy bát đũa xong, ngại ngùng đứng ở bên cạnh Hạ Huyền, có lẽ không tính là bên cạnh, bởi vì cách nhau tương đối xa, lại không tiến tới, đứng bất động ở đó.

"Ngồi xuống, đứng đó ngẩn người làm gì."

"À."

Sư Thanh Huyền vội vàng ngồi đối diện Hạ Huyền, cũng bắt đầu ăn, trong lúc đó, thỉnh thoảng còn nhìn trộm Hạ Huyền, ẩn trong đôi mắt trong veo còn có lưu quang uyển chuyển.

Không ngờ rằng Hạ Huyền cũng đang nhìn trộm y, kết quả vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đụng phải nhau, toàn thân y run rẩy, như bị điện giật mà dời ánh mắt sang chỗ khác.

"Khụ, cái kia... Hạ công tử, vì sao ngươi lại tới... ăn chực?"

" Ta đã giúp ngươi trả tiền phòng, ngươi đương nhiên nợ ta." Hạ Huyền nhàn nhạt nói.

Ai ngờ vừa nói xong lời này, một lúc lâu không có lời đáp, ngẩng lên nhìn, lại phát hiện khuôn mặt vốn đã trắng nõn của Sư Thanh Huyền lúc này đã không còn chút huyết sắc, nửa con ngươi bị tóc che khuất, thất thần nhìn chằm chằm mặt bàn. Vốn định vươn tay ra muốn gắp rau, giờ phút này đây lại lơ lửng trên không bất động, bàn tay vô lực, rau cũng rơi lại trong đĩa.

Trong lòng Hạ Huyền trùng xuống một lát.
Trước đây, hắn nhốt Sư Thanh Huyền trong địa lao, đêm đêm dày vò, không ngủ không nghỉ, Sư Thanh Huyền ý thức mơ hồ, đầu óc không tỉnh táo, dựa vào bên tai hắn, nói ra không phải là những lời này sao: ngươi nợ ta.

Ân oán tình thù giữa bọn họ, làm sao có thể nói rõ ràng, minh bạch.

Hạ Huyền dùng lực nắm chặt đôi đũa trong tay, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.

"Món này là ngươi nấu sao?"
Hạ Huyền đột nhiên bật ra một câu, giả vờ như không nhìn thấy sư Thanh Huyền đang thất thần, gắp một miếng đậu phụ trăng trắng bỏ vào trong miệng.

"Ừm... hả?"

Sư Thanh Huyền vội vàng hoàn hồn.

"Món ăn này, là người nấu sao?"
Hạ Huyền nhẹ giọng hỏi, giọng tựa lông hồng, ấm như lồng ngực.

"Phải, sao vậy?"
Sư Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, đè xuống phần hồi ức cùng bất an mãnh liệt trong lòng, rồi đưa một miếng cơm lớn vào miệng.

"Trước kia sao không phát hiện tay nghề của ngươi tốt như vậy?"

"Hả?!"

Sư Thanh Huyền đột nhiên ngẩng đầu, cơm vừa nhét vào miệng còn chưa kịp nuốt, hai má phồng lên, bởi vì lời nói của Hạ Huyền mà dừng nhai, ngây ngốc nhìn hắn. Có một làn gió thơm mang mùi cỏ xanh lướt qua hàng mi dày, hai mí mắt khẽ rung.

Hạ Huyền nhìn đôi mắt như sao như biển lớn của Sư Thanh Huyền, đột nhiên nở nụ cười, không mang theo giễu cợt và châm chọc, ngược lại cảm giác ấm áp như ánh mặt trời bên ngoài. Mày kiếm mắt sao, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt anh tuấn như vậy, hoá ra khi cười chính là thế này.

"Ý ta là, ngươi nấu cơm rất ngon, sau này... có thể nấu cho ta ăn mỗi ngày không? "​​​
——————————————————
Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro