Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13•Xin lỗi, em yêu chị...

Xiaoting ngồi đối diện với bố mẹ trên bàn ăn. Không ai trong số ba người muốn bắt đầu cuộc trò chuyện.

Khó chịu, Xiaoting đứng lên khỏi ghế, định đi về phòng.

Ông Choi tằng hắng, ra hiệu trở về vị trí cũ. Xiaoting lập tức ngồi xuống.

"Thành thật, con với con gái của ông Choi là gì với nhau?" Giọng đanh thép nhìn thẳng vào cô.

"Là bạn của con..." Xiaoting trả lời.

"Nói dối! mẹ có thể thấy rõ hành vi của con với nó!" Giờ mẹ cũng thành thật nói ra suy nghĩ của bà.

Xiaoting hít một hơi thật sâu “Dù có là gì đi nữa, đó là việc của con...”

“Xin hãy nghe những gì mẹ nói với con đêm đó, làm ơn... Hãy trở về với bố mẹ, quên lối sống này đi, sau này sẽ chỉ làm khó con mà thôi” Bà Shen lúc này đang cầu xin.

“Mẹ, xin lỗi, con không thể…” Xiaoting chỉ tay vào bản thân “Con không thể giả vờ là một người khác...”

Nước mắt chảy dài trên má, vội lau đi, Xiaoting không muốn bố mẹ nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

“Vậy thì không phải với con gái của ông Choi...” cha cô chen vào.

Nghe vậy dĩ nhiên Xiaoting bị sốc "Ý bố là gì?"

"Ta không quan tâm đến cách sống của con nữa, đã cho tất cả những gì con cần, tiền bạc, chỗ ở, học hành, đã cho tất cả... ta chỉ xin đừng làm ta khó xử! quan hệ không đúng đắn với con gái nhà họ Choi, chẳng khác nào làm nhục gia đình này! Ta vừa nhận được một dự án lớn từ công ty của họ, nếu họ phát hiện ra con gái ta đã phá hoại con gái họ thì sao!! ”

Xiaoting không biết mình đang cảm thấy gì lúc này. Thật trống rỗng. Chính xác mà nói không còn cảm giác gì nữa, thấy thật ngu ngốc khi tin rằng sự hiện diện của bố mẹ cô sẽ cải thiện lại mối quan hệ trong gia đình này.

Xiaoting tức cười "Hình như tôi không có cha mẹ thì phải..."

Một cái tát giáng xuống.

Tiếng tát của ông Shen rất lớn. Mẹ cô hốt hoảng hai tay che miệng, bàng hoàng không biết chồng mình phải đi xa đến vậy.

Xiaoting ôm đôi má sưng đỏ, nơi đó rất đau. Chỉ còn biết cúi đầu xuống.

“Hỗn láo! Dám nói chuyện kiểu đó à? Nói với người đã cho ngươi tất cả mọi thứ? Xiaoting ta cầu xin, công ty không còn như trước nữa, hợp tác với nhà họ Choi là hy vọng duy nhất. Có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào cũng được ta không quan tâm nhưng chắc chắn không phải Choi Yujin! "

Bố mẹ rời khỏi. Xiaoting ngồi đó một mình, đầu vẫn cúi gằm, nước mắt ướt nhòa cả má.

Điện thoại di động đổ chuông. Tên bạn gái xuất hiện trên màn hình.

Xiaoting không bắt máy.


***


Yujin đã cố gắng gọi cho người yêu nhiều lần nhưng vẫn bị phớt lờ.

Yujin mệt mỏi quyết định gửi một tin nhắn cho bạn gái của mình 'Shenshine, em ngủ rồi à? mơ đẹp nhé, yêu em'

Đêm đã khuya nhưng cơn buồn ngủ vẫn chưa chịu tìm đến. Ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, duyệt qua thư viện trên di động.

Chẳng biết từ lúc nào đã tràn ngập những bức ảnh của cô với Xiaoting. Em ấy không giỏi chụp selca, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn sẽ không bị khả năng selca che mất. Người yêu cô đẹp quá, không biết đã cảm kích biết bao lần vì em đã chọn mình.

Mắt Yujin sáng lên khi tìm thấy một bức hình, đó là một buổi đi chơi tại tháp Namsan. Vào mùa thu năm ngoái, Xiaoting đã ép cô đi hẹn hò và chọn nơi này làm điểm đến vì em cũng muốn khám phá thử.

*Flashback*

“Tại sao tụi mình phải đến đây? Chị không hiểu những cặp đôi đó, tại sao họ lại treo khóa ở đó?” Yujin nói, người từ chối rời khỏi băng ghế mình đang ngồi vì lười.

"Có một số tin rằng nếu khóa ổ có tên hai người rồi vứt chìa khóa đi thì tình yêu của họ sẽ tồn tại mãi mãi và một số làm điều đó chỉ để cho vui" Xiaoting đáp, mỉm cười với bạn gái mình.

"Vậy thì không muốn, chị không thích số phận của chúng ta bị định đoạt bởi một cái ổ khóa..." Yujin bĩu môi.

"Vậy thì làm cho vui thôi .." Xiaoting thuyết phục.

"Không..." Yujin cương quyết.

"Được rồi..." Xiaoting bỏ cuộc.

"Xiaoting..." Yujin nắm tay em "Nếu số phận giữ chúng ta bên nhau một thời gian dài. Em muốn làm gì? ”

"Hừm...muốn mua một căn nhà hai tầng gần hồ, có sân rộng, chúng ta nhận nuôi một cặp chó, để chúng có con thì lũ chó con sẽ tự do chơi đùa trong sân..." Xiaoting đáp lại với đôi mắt lấp lánh. Sau đó xấu hổ lảng tránh, ánh mắt của bạn gái “Và nếu có thể, em cũng muốn có hai đứa trẻ trong nhà của chúng ta, chúng sẽ chạy theo những chú chó con hiếu động như chúng. Nghe thấy tiếng khóc khi mấy đứa ngã trong sân, nghe thấy tiếng cười khi Eomma chơi đùa với chúng... và mỗi ngày đảm bảo rằng chị không đốt bếp nhà mình… ”

"Yaaaah..." Yujin đánh vài cái vào lưng Xiaoting.

Xiaoting cười thành tiếng, vuốt ve má Yujin “Nếu số phận giữ chúng ta thật lâu, em sẽ tiếp tục đảm bảo chị sẽ luôn ở bên cạnh em, mãi mãi…” cô nhẹ nhàng nói.

"Giờ chị thực sự muốn hôn em..." Yujin nhìn xung quanh rất nhộn nhịp với nhiều du khách vì đây là địa điểm du lịch.

"Vậy thì hãy về nhà em..." Xiaoting nói khi đan các ngón tay lại với Yujin.

*Flashback off*

Hồi tưởng lại tất cả khiến Yujin càng nhớ người yêu hơn. Xiaoting vẫn còn giận cô sao?

Không thể làm cho Xiaoting buồn như ngày hôm qua được, cô phải nói chuyện với Appa ngay lập tức.

***

Đặt một tách Latte trên bàn.

Đang tập trung vào máy tính, ông Choi sau đó chuyển ánh mắt sang cô con gái vừa bước vào phòng mình.

Con gái mang đến món đồ uống yêu thích, cha nở một nụ cười hài lòng.

"Cha bận ạ?"

"Có gì muốn nói sao?" Ông quay sang hỏi và được Yujin trả lời bằng một cái gật đầu.

Tay giơ số ba, biểu thị cho phép nói trong vòng ba mươi phút.

Yujin do dự vài giây, nhìn thẳng người đối diện "Appa, có cần phải đến Harvard không?"

"Câu hỏi đó là gì?"

"Không phải cha muốn con trực tiếp giúp đỡ trong công ty mới sao? Con đã rất ngạc nhiên khi nhận được thông báo trúng tuyển" Yujin cố gắng giải thích.

Ông hừ giọng "Có một sự thay đổi nhỏ trong kế hoạch" một câu trả lời của thật ngắn gọn.

Appa muốn cô đảm nhận dự án lớn của công ty mẹ ở Boston, không xa Harvard. Trong khi giúp công ty cũng có thể nâng cao kiến thức của mình. Kế hoạch của ông Choi là thế.

“Đó không phải là một dự án quá lớn đối với con sao? Khi chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học?” Yujin cố gắng thuyết phục.

"Không cần lo lắng, ta có rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp, họ sẽ đồng hành và chỉ dạy cho con và ta cũng sẽ thường xuyên đến đó và giám sát công việc của con..."

Yujin run chân, cố vắt óc suy nghĩ thêm.

"Còn gì khác nữa không?"

Giọng nói nghiêm nghị của cha khiến suy nghĩ càng bị xáo trộn hơn.

Yujin có nên thừa nhận không? không, đó không phải là một lựa chọn. Nếu thành thật thì cha sẽ càng ép buộc hơn trong việc gửi cô đến Mỹ.

"Không có gì, Appa..."

Một nỗi thất vọng tràn trề với chính mình. Cảm thấy bản thân thật có lỗi với Xiaoting, người yêu cô đã dũng cảm thú nhận mối quan hệ của họ còn mình thì không.

"Đừng bao giờ hỏi mấy điều vô ích như vậy nữa"

Yujin chỉ có thể gật đầu một cách yếu ớt.

Cha cô đứng dậy rời khỏi ghế, ông bước đến chỗ Yujin và giữ vai cô.

"Ta tin con..." cha cô nói trước khi đuổi Yujin trở về phòng cô.

Nước mắt chẳng thể ngừng rơi, cô giận chính bản thân mình.


***


Hồi hộp chờ người yêu đến, Yujin đã hẹn Xiaoting đến chỗ của Mashiro. Shiro tốt bụng cho họ mượn căn hộ của mình.

Nhưng người yêu vẫn chưa đến. Nếu nghĩ lại, Xiaoting đã không nói đồng ý với cuộc hẹn này.

Đã lâu em không trả lời tin nhắn của Yujin, thậm chí không nhận bất kỳ cuộc gọi nào từ Yujin. Chỉ có cô tự độc thoại mà thôi.


Gần như ngủ quên đến khi có tiếng chuông, lập tức lao ra mở cửa.

Yujin cười thật tươi khi nhìn thấy Xiaoting trước mặt mình. Lập tức ôm chầm lấy người yêu, mặc cho em không đáp lại cái ôm.

"Chị nhớ em..." Yujin nhẹ nhàng nói bên tai.

Xiaoting không phản ứng. Yujin biết rằng cô gái xinh đẹp của mình vẫn còn tức giận.

"Xiaoting..." Yujin gọi ngay khi kéo một cái xác không hồn ngồi vào ghế sô pha.

Chạm vào khuôn mặt của Xiaoting, quay gương mặt em hướng về phía cô. Bất ngờ nhìn thấy có một vết sẹo dưới môi Xiaoting.

Nhận ra đối phương để ý, Xiaoting lại quay mặt đi, không muốn Yujin nhìn vết sẹo quá lâu.

"Xiaoting, nói cho chị biết, chuyện gì đã xảy ra?" Yujin cố thuyết phục em nói ra nguyên nhân.

Xiaoting vẫn không trả lời. Yujin nắm lấy tay Xiaoting "Làm ơn .." Cô thử thêm một lần nữa.

"Cha đã tát em, đủ mạnh để tạo ra một vết thương như này..." Xiaoting trả lời bằng một giọng đều đều, vô cảm.

"Tại sao?" Yujin luống cuống vì lo lắng.

“Họ biết mối quan hệ của chúng ta, họ tức giận. Không phải vì hẹn hò với phụ nữ, họ tức giận vì em hẹn hò với chị, với con gái của Choi Hyunbaek. Họ tức giận vì em hủy hoại con gái của đối tác kinh doanh của họ, họ tức giận vì em đã làm nhục họ một lần nữa...” Xiaoting bình thản trả lời, đôi mắt vô hồn đến lạ.

Yujin lắc đầu chẳng hiểu gì cả. Muốn hỏi lại rõ ràng lần nữa nhưng em đã chặn lại.

“Yujin...chị nói đúng, nó thực sự khó…” Xiaoting cúi đầu thấp dần xuống.

Yujin rất bối rối khi nghe người yêu mình nói như vậy.

"Xiaoting, chúng ta đã hứa, nhớ không?" Cô nâng đầu Xiaoting để em nhìn thẳng vào mắt mình ”Chúng ta hứa sẽ mạnh mẽ vì nhau...” Yujin giữ bình tĩnh nói giọng nhẹ nhàng, sau đó hôn lên trán Xiaoting.

Sự thinh lặng bao trùm khắp không gian. Đến nỗi có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

"Chị đã nói chuyện với cha ngày hôm qua..." Yujin quyết định phá vỡ sự im lặng.

"Ông vẫn khăng khăng muốn chị  đến Mỹ. Đã cố thuyết phục quay lại kế hoạch ban đầu, nhưng không thành công..." Yujin buồn bã "Appa hỏi lý do khiến chị nhất quyết muốn ở lại. Lúc đó chị không trả lời được, dù muốn hét lên rằng em là nguyên nhân khiến chị không muốn rời khỏi đất nước này..."

"Vậy tại sao không làm điều đó?"

Xiaoting cuối cùng cũng mở miệng. Nhưng khác với mọi khi, giọng điệu Xiaoting rất giễu cợt khi hỏi cô, Yujin bất ngờ khi nghe thấy nó.

"Xiaoting em biết chị rất muốn làm điều đó, nhưng..."

Cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây, Yujin cố gắng làm mọi chuyện giãn ra, nhưng có lẽ kết quả không theo ý mình.

"Chà... có lẽ chị đã sai, có lẽ chị chưa bao giờ yêu em..." Xiaoting lại nói với giọng điệu đó. Thật dễ dàng đả kích tinh thần người khác.

"Xiaoting! em rõ biết lời đó là không đúng!" Yujin cao giọng, không thể tin được người yêu mình có thể nói những điều như thế.

"Yujin, em mệt mỏi, chúng ta kết thúc nó đi?" Xiaoting nhắm mắt, yếu ớt nói.

"Không... làm ơn, đừng như vậy... chị sẽ nói chuyện với cha lần nữa, chị hứa lần này sẽ thuyết phục được ông ấy, em không được nói như vậy..."

Xiaoting vẫn im lặng mặc cho chị lây thân mình. Nước mắt lăn dài.

Tự lau nước mắt mình. Trông Yujin giờ đây thật giống một đứa trẻ bị người lớn trách oan.

Yujin thực sự không thể mất đi người mình yêu, ôm em rất chặt trong vòng tay mình. Hy vọng Xiaoting quên những gì em vừa nói, mong rằng đây chỉ là cơn ác mộng thoáng qua.


***


Bữa ăn tối của gia đình họ Choi có thể nói là không thể nào ảm đạm hơn, đương nhiên đối với Yujin thì không hề xa lạ.

Đặc biệt sau khi Tiffany rời đi, không khí trong nhà càng trở nên khó xử, cha mẹ cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vờ như Tiffany chưa từng có mặt trong cuộc đời họ. Vì lý do nào đó, Yujin đột nhiên cảm thấy buồn nôn với tất cả những điều này.

"Cha, mẹ..." Yujin gọi,

Sunmi giờ với tư cách là chị lớn trong nhà nhìn Yujin, đưa ra một thông điệp qua ánh mắt.

Hiểu chị gái đang cố gắng nhắc nhở rằng cha mẹ họ chưa ăn xong. Nhất là Appa, ông thực sự không thích ai đó làm gián đoạn bữa ăn. Nhưng lúc này Yujin không quan tâm.

Ông Choi đặt thìa và nĩa của mình xuống một cách khó khăn, dấu hiệu cho thấy ông đang không hài lòng với Yujin.

"Làm sao? Không thấy còn chưa ăn xong sao?!" Appa cao giọng mắng cô.

"Con sẽ không đến Harvard..." Yujin nói với giọng chắc nịch.

"Ta đã nói không thảo luận gì thêm về việc này, quyết định của ta là quyết định cuối cùng. Con phải đến Harvard!"

"Không! Appa, cho dù cha nhất quyết, con vẫn sẽ không đi!"

Ông Choi đập mạnh tay lên bàn ăn.

"Nghĩ gì vậy?! Từ khi nào mà dám cãi ta!" Cha bắt đầu lớn tiếng.

"Con không cãi cha, con chỉ bảo vệ sự lựa chọn của mình!" Yujin chẳng biết lá gan lớn cỡ nào, giờ cô đang nhìn thẳng vào mắt Appa.

“Lựa chọn nào? Một đứa con nít không biết gì... hmm... đang che giấu cái gì hả? Sao trở nên như thế này?!” ông Choi ngày càng mất bình tĩnh.

"Appa, con đang yêu một người..."

Không ai biết dũng khí của Yujin đến từ đâu, có lẽ nỗi sợ hãi mất đi người con gái mình yêu đã xâm chiếm lý trí cô.

Nhưng tận sâu trong trái tim, cô biết rằng đây là một quyết định đúng đắn. Yujin phải đấu tranh cho chính mình và Xiaoting.

"Con yêu một cô gái..."

Câu nói khiến mọi người sửng sốt. Sunmi và Yeseo mở to mắt, chưa bao giờ mong đợi những gì Yujin yêu quý của họ vừa nói ra.

Eomma cũng sốc không kém, vừa ôm ngực, vừa lấy tay che miệng không tin những gì con gái mình nói.

Ông Choi đứng dậy khỏi ghế, đến gần Yujin “Đứng lên!!”

Yujin làm theo lệnh cha cô.

Giáng một cái tát vào mặt, cha tát con gái mình rất mạnh, như dồn hết sức lực cho mỗi cú tát. Một lần, hai lần, ba lần, và cái tát thứ tư khiến Yujin ngã lăn ra sàn.

"Cha dừng lại!!" Sunmi hét lên.

"Ai đến gần, ta sẽ tát nó mạnh hơn nữa..." Appa nghiến răng dọa nạt.

Sunmi khóc, sau lưng là Yeseo cũng đang nức nở "Yujin eonnie..." cô gọi chị gái mình trong vô vọng.

"Nói! những gì mày nói vừa rồi là không đúng, Yujin!" Ông dừng lại hỏi cơ thể đang run rẩy của Yujin.

“Là thật Appa...” Một cái tát nữa giáng xuống má Yujin.

"Nó là ai? Đứa con gái đã hủy hoại mày là ai?" Ông hỏi, lắc mạnh cơ thể bé nhỏ của Yujin.

Yujin lắc đầu, không muốn nhắc đến tên người yêu, cô sợ Appa sẽ làm hại em ấy.

"Nói! nó là ai! Yujin!!!" Appa của cô ấy lại hét lên "Tao thề là tao sẽ giết nó!!!"

Nghe vậy Yujin sợ hãi càng lắc đầu mạnh hơn.

"Nói mau!!" Người cha của cô đã mất kiểm soát, đá thẳng vào bụng con gái mình.

“Apppaaa…” Yeseo và Sunmi hét lên.

Ông Choi lại ném thêm một cú đá nữa.

"Dừng lại đi!!!" Giờ giọng của mẹ mới xen vào, bà quỳ gối trước mặt chồng.

“Làm ơn dừng lại, đủ... đủ rồi... tôi đã mất một đứa con rồi, tôi không muốn mất thêm một đứa khác nữa...”

Bà Choi vừa nói vừa khóc. Nghe thấy lời van xin của vợ, ông Choi liền bước ra khỏi Yujin và ngồi xuống ghế cố gắng kìm nén cơn nóng giận của mình.

Bà Choi nhân lúc này, kêu Sunmi mau đem Yujin trở về phòng. Sunmi mau chóng đỡ Yujin, Yeseo đầy nước mắt cũng theo giúp phía sau.

Đặt Yujin lên giường, Yeseo tìm thuốc sát trùng và làm sạch vết thương cho chị gái mình. Cẩn thận chấm thuốc vào từng vết thương.

Một lúc lâu, không có âm thanh nào phát ra từ ba chị em.

"Em và Tiffany đều vậy hết, tại sao em không bao giờ nói với chị về những vấn đề của mình. Chị cảm thấy mình thật vô dụng..." Sunmi vừa khóc vừa nói.

Yujin nắm lấy tay chị "Đừng nói vậy, Tiffany và em có lý do riêng..." Yujin trả lời một cách yếu ớt.

"Eonnie, Yeseo, em muốn yên tĩnh một chút...muốn nghỉ ngơi..."

Yeseo và Sunmi gật đầu. Trả lại khoảng không gian riêng tư cho Yujin.

Cô gái trên giường cuộn cơ thể đau đớn của mình lại, khóc nức nở.

***

Đang đi đến bãi đậu xe thì có người gọi giật lại.

"Tingg!" Yurina vẫy tay gọi cô từ hướng công viên của trường. Xiaoting đi đến tiếp cận bạn mình.

Xiaoting quay mặt vào chiếc điện thoại đang nhận cuộc gọi video của Yurina.

“Ah bác Kawaguchi ..” Xiaoting vừa nói vừa chào mẹ Yurina, mẹ Yurina rất giỏi tiếng Hàn vì bà đã sống ở Hàn Quốc vài năm nên họ không gặp khó khăn gì khi giao tiếp.

"Ahh Xiaoting, ta nhớ con rất nhiều, mà vẫn gọi như vậy, gọi là mẹ, ta đã coi con như con gái ruột của mình rồi..."

Xiaoting xúc động với những gì mẹ Yurina nói. Đặc biệt là khi nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong gia đình mình.

"Vâng, mẹ..." Xiaoting đáp.

Mẹ của Yurina gật đầu hài lòng. Ba người tiếp tục cuộc trò chuyện ấm áp của mình.

Được một lúc lâu, có vẻ như bà phải kết thúc cuộc gọi vì phải chuẩn bị bữa trưa để mang đến văn phòng cho cha Yurina. Bà dặn dò vài lời rồi mới cúp máy.

"Tớ ghen tị với cậu..."

"Tại sao? Nghe nói bố mẹ cậu đang ở Seoul..." Yurina hỏi.

Xiaoting gật đầu.

Là bạn thân, tất nhiên Yurina hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Xiaoting, quan hệ giữa cậu ấy và bố mẹ chưa bao giờ tốt đẹp cả.

“Xiaoting…” Yurina ôm mặt Xiaoting, nhìn vào mắt cô.

“Cậu biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, tớ vẫn sẽ luôn ở bên cậu đúng không?” Yurina nói một cách chân thành.

Xiaoting trầm tư. Yurina nói đúng, ngay từ đầu cậu ấy đã luôn ở bên cạnh cô. Lời nói của Yujin lúc đó có đúng không, có lẽ nếu ở bên Yurina, cô sẽ không như thế này, thậm chí sẽ có một gia đình mới. Cha mẹ của Yurina yêu thương cô rất nhiều. 'Mình có nên từ bỏ không...' Xiaoting nghĩ.

Yurina đưa mặt mình lại gần Xiaoting, môi cậu ấy giờ đã chạm vào môi Xiaoting.

Yurina mấp máy môi yêu cầu phản ứng. Xiaoting đang có một cuộc chiến bên trong, vô thức cô đáp lại nụ hôn của Yurina. Họ hôn nhau một lúc, cho đến khi Yurina đột ngột dừng lại.

"Yujin eonnie..." Yurina nói với giọng ngạc nhiên.

"Gì?"

"Yujin eonnie, chị ấy nhìn thấy chúng ta khi nào..."

Yurina còn chưa kịp nói hết, Xiaoting đã lập tức đứng dậy nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích của Yujin.

"Ở đâu?" Xiaoting luống cuống.

"Hướng đó..." Yurina chỉ vào bãi đậu xe. Không cần suy nghĩ Xiaoting đã chạy đi ngay để đuổi kịp bạn gái.

'Không... Không... mình đã làm gì vậy?' Xiaoting rối bời.

Nhìn Xiaoting rời đi mà không thèm liếc nhìn mình một lần, Yurina dường như đã tìm ra câu trả lời cho tất cả các câu hỏi suốt thời gian qua.

***

Không thể cảm nhận được cơ thể của mình, người của Yujin đau nhức quá thể, hậu chứng những gì mà cha đã làm đêm qua. Đầu cảm thấy rất nặng nề.

Giờ cô đang rất hối hận khi bí mật lặng lẽ rời khỏi nhà và tự mình lái xe đến đây.

Tâm trí xuất hiện lại hình ảnh mà mình vừa chứng kiến.

"Déjà vu à..."

Lần đầu tiên đến trường Xiaoting, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là hai cô gái đang ôm chặt lấy nhau. Bây giờ những gì cô nhìn thấy, vẫn là hai cô gái như cũ, vẫn ôm, nhưng lúc này cả hai đang hôn nhau say đắm.

"Có tiến bộ..." Yujin cười khẩy 'Thật mỉa mai'.

Nếu đây là một bộ phim, Yujin là vai phụ thì có thể trong phần credit cuối phim, tên của cô sẽ được đặt ở dưới cùng sau tên các diễn viên khác.

Và cuối cùng, công chúa và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi...Và một người thua cuộc, ngồi bên sông, than thở cho số phận của mình...Đó là cái kết của bộ phim do Yujin viết lên lấy cảm hứng từ chính cuộc đời cô.

"Định mệnh..." Yujin nhớ lại những lời mà cô đã nói với Xiaoting.

“Mình đoán đây là Định mệnh của chính mình...” Yujin vừa khóc vừa cười. Cô khóc cho cuộc đời của mình và đồng thời cũng tự mình cười nhạo nó 'Mình nghĩ mình sắp phát điên...'

“Yujin…” Một giọng nói quen thuộc gọi cô.

'Có vẻ như mình đã điên thật rồi, mình nghe thấy giọng em...'

"Yujin..." Giọng nói ngày càng gần.

Cơ thể yếu dần, cảm thấy ý thức càng ngày càng kém đi.

"Yujin, này...chị có sao không?"

“Xiaoting?" Cô đang gọi tên người yêu của mình 'hay người yêu cũ?'

"Ừ, là em, chị có sao không? Sao cơ thể chị nóng thế...Yujinn???"

Giờ thì Yujin đã hoàn toàn bất tỉnh.

***

Xiaoting chầm chầm dán mắt lên cánh cửa. Khi Mashiro bước ra khỏi phòng cậu ấy, cô liền đi đến trước mặt người bạn thân của mình.

"Tình trạng của chị ấy thế nào?" Xiaoting hỏi.

"Sao không nhìn lại mình đi?" Mashiro hỏi ngược lại.

Xiaoting chỉ biết cúi đầu xuống.

Khi đến nhà của Mashiro, Xiaoting vội vàng đưa Yujin vào phòng.

Ngạc nhiên làm sao khi cởi quần áo của Yujin ra, định thay cho thoải mái hơn thì thấy cơ thể bạn gái đầy vết thương. Khi nhìn lên trên, cô mới nhận ra khuôn mặt của Yujin có rất nhiều vết bầm tím.

'Chuyện gì xảy ra vậy?'  Xiaoting không kìm lại được, cô nhờ Mashiro giúp đỡ vì không thể ngừng khóc khi thấy tình trạng của Yujin.


Bạn mình cứ nhìn xuống đất như thế, Mashiro thở dài liền nắm lấy vai Xiaoting.

Shiro bảo rằng Yujin eonnie đã tỉnh "Hai người nên nói chuyện. Tớ ở ngoài phòng khách nếu có cần gì".


Xiaoting vặn tay nắm cửa đi vào phòng.

"Này..." Xiaoting chào khi thấy bạn gái đang nhìn lên trần phòng.

Yujin quay sang Xiaoting.

"Này..." Yujin nở một nụ cười với đôi môi trắng bệch, cô cố gắng ngồi dậy.

Xiaoting tiến đến muốn ngăn lại nhưng Yujin lắc đầu "Chị mệt mỏi khi nằm mãi..." Yujin cố tự đỡ cơ thể lên, Xiaoting giúp bạn gái mình.

Ngồi xuống bên cạnh. Xiaoting gắng nắm lấy tay Yujin, nhưng chị ngay lập tức buông tay cô. Xiaoting thất vọng, nhưng cô hiểu.

“Yujin, chuyện gì đã xảy ra, tại sao chị lại bị thương nặng đến vậy?” Xiaoting hỏi với giọng lo lắng.

"Chị đã nói mọi chuyện với Appa..." Yujin trả lời và lựa chọn thành thật.

"Gì? Đây là tất cả những gì cha chị đã làm?" Xiaoting hoài nghi.

“Đúng vậy, cha không thể chịu nổi khi phát hiện ra đứa con mà ông luôn tự hào thừa nhận yêu con gái…”

"Nhưng ông là cha chị, tại sao ông ấy lại làm điều này?" Xiaoting không cầm được nước mắt nữa.

"Ngay cả chị cũng không biết ông ấy có thể làm đến mức nào..." Yujin mệt mỏi.

“Yujinnie…” Xiaoting gọi “Lúc nãy... chị có gặp Yurina và em không…” Xiaoting không thể tiếp tục nữa, cô cảm thấy xấu hổ và tội lỗi.

"Hôn? Ừm, nhìn thấy rất rõ..." Yujin trả lời.

"Yujin, em..." Xiaoting không thể tiếp tục vì Yujin đã giơ tay yêu cầu dừng lại.

“Nhìn thấy từ đầu đến cuối, từ khi em và cô ấy trò chuyện với mẹ của Yurina. Em xứng đáng, Xiaoting... ” Yujin mỉm cười yếu ớt.

"Ý chị là gì Yujinnie?"

“Đừng nói dối, em không nghĩ rằng nếu ở bên Yurina thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn sao? Đó là lý do tại sao em hôn cô ấy?”

Xiaoting ngạc nhiên khi nghe những lời đó, dường như chị có thể đọc được ý nghĩ của cô, vạch trần mọi thứ trong đại não cô.

“Yujin… thành thật mà nói, em đã nghĩ có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu ở cùng với Yurina, nhưng hãy tin em, đó chỉ là suy nghĩ nhất thời…”

"Nhưng em đã hôn cô ấy Xiaoting... em đã đáp lại nụ hôn của cô ấy..." Yujin bắt đầu rơi nước mắt.

Xiaoting biết dù cố gắng giải thích thế nào, cô cũng là người sai trong chuyện này. Xấu hổ đến mức không thể nói được gì nữa.

Yujin lấy tay tự lau nước mắt cho chính mình.

"Xiaoting, chị đã nói gì nhỉ? Em xứng đáng, xứng đáng được hạnh phúc Xiaoting, dù không phải ở bên chị... "

"Chị nói gì? Em sẽ không hạnh phúc nếu không có chị, Yujin!"

Xiaoting nắm lấy tay Yujin một lần nữa. Yujin đã cạn kiệt sức lực, không từ chối nó.

"Xin chị, chúng ta hãy sửa chữa mọi thứ, em xin lỗi..." Xiaoting thuyết phục một lần nữa.

“Xiaoting…” Yujin gọi một cách mệt mỏi "Có vẻ như cả hai chúng ta đều đánh giá quá cao bản thân mình, chúng ta chưa đủ trưởng thành để tiếp tục mối quan hệ này..."

Xiaoting lắc đầu.

Yujin quay người về phía em. Nhìn sâu vào mắt Xiaoting "Xiaoting, hãy kết thúc nó ở đây..." Yujin nói nhỏ.

Xiaoting vẫn lắc đầu, nước mắt đã lăn dài trên má.

“Xiaoting, giờ là lúc để sắp xếp lại trái tim mình. Cả hai chúng ta cần không gian và thời gian...” Yujin nước mắt ướt nhòe cả má.

"Chị đã hứa sẽ không rời xa em..."

"Chị không bỏ rơi em, Xiaoting. Nhưng em là người đã bỏ rơi tình yêu của chúng ta mà em không hề hay biết, chính em là người đã bỏ rơi tình yêu của chúng ta..."

Xiaoting không biết phải nói gì nữa, cảm giác tội lỗi, nỗi sợ hãi mất mát, tất cả hòa làm một.

"Yujin, chị có yêu em không?"

"Có, Ting. Chị yêu em rất nhiều, mỗi tế bào trong cơ thể đều chứa đựng tình yêu của chị dành cho em..." Yujin không do dự.

"Vậy thì tại sao? Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?" Nước mắt của Xiaoting ứa ra ngày càng nhiều "Em yêu chị Yujin, em yêu chị..."

Cơ thể Xiaoting run lên. Thấy vậy, Yujin lập tức ôm Xiaoting, sau đó xoa đầu em, như một thói quen.

"Chị không muốn sau này chúng ta phải ghét nhau, Ting. Hãy chia tay nhau khi giữa chúng ta vẫn còn tình yêu..." Yujin vẫn ôm Xiaoting.

Xiaoting ôm lại Yujin cẩn thận, sợ làm tổn thương chị ấy.

"Em xin lỗi, em yêu chị..." giọng Xiaoting đã khàn đi, vẫn khóc không ngừng.

Hai cô gái bị tổn thương không bao giờ biết được số phận sẽ đưa họ đến đâu trong tương lai.


__________

Rồi...chờ thứ high tuần sau nhé mn. Chin nhũi vì phải chờ đợi trong đau khổ tui thik lém =")))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro