
3.
Tác giả: limitless_lee
Nguồn: limitlesslee.lofter.com
Edit: Ayujun
———
Hiện đại
ABO
Cẩu huyết
OOC
TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU
——
[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ] [VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG MANG RA KHỎI WATTPAD]
———
3.
Khi kỳ phát tình tạm hoãn, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đông Hách đều im lặng không nói lời nào. Người sau xuống bếp nấu một tô mỳ, người trước đến sức cầm đũa cũng không có. Lý Đông Hách bắt đầu ngày ngày đút cho đối phương ăn. Ăn được một nửa thì tin tức tố lại đậm dần, thân thể cũng một lần nữa hoà vào nhau.
Trong khoảng thời gian ấy, bọn họ đã làm tình ở mọi nơi. Trừ 2 lần đầu, Lý Đông Hách cũng không tiến vào khoang sinh sản nữa. Thậm chí bản thân còn kiểm soát được lý trí mà bắn ở bên ngoài. Nhưng làm như vậy, Hoàng Nhân Tuấn lại không lấy đủ tin tức tố, cảm giác trống rỗng trở nên rõ ràng hơn cả. Cho nên cũng có những lúc cậu trực tiếp dùng hai chân quấn lấy eo Đông Hách, không muốn người kia ra ngoài mà khóc lóc bảo đối phương bắn ở bên trong. Lý Đông Hách bị dụ dỗ đến hoảng. Cậu bế Nhân Tuấn ngồi dậy, tư thế này khiến dương vật tiến vào càng sâu, cuối cùng bắn một bụng đầy tinh dịch. Bị tin tức tố bao lấy, thân thể của Nhân Tuấn cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn mà ngã vào lòng đối phương.
Lý Đông Hách sờ sờ đầu Nhân Tuấn rồi trượt dần xuống, ngón tay xẹt qua tuyến thể sưng đỏ khiến cậu run rẩy. Bởi dù hai người đã cam chịu cùng nhau vượt qua kỳ phát tình, nhưng động tác này thật sự vẫn có chút vượt rào. Tuy nhiên, Hoàng Nhân Tuấn mới bị đánh dấu hoàn toàn, không phát hiện có gì đó không ổn mà chỉ biết ngoan ngoãn nghiêng đầu cho đối phương nhìn.
Lý Đông Hách hít một ngụm khí lạnh, đồng tử hơi run rẩy, dương vật ở trong người Nhân Tuấn lại ngẩng đầu. Hoàng Nhân Tuấn thấy vậy liền vòng tay ôm lấy cổ đối phương, nhắm mắt đón nhận một đợt rồi lại một đợt tình ái.
Có lẽ Nhân Tuấn quá thuận theo khiến Lý Đông Hách mất cảnh giác, sau đó để Omega của mình chạy trốn mà bản thân lại trở tay không kịp.
Hoàng Nhân Tuấn tỉnh lại, phát hiện kỳ phát tình kết thúc. Cả căn nhà hỗn loạn đến không dám nhìn thẳng. Còn trên người cậu, không chỗ nào là không có mùi tinh dịch của Lý Đông Hách.
Bị Lý Đông Hách đánh dấu hoàn toàn mất rồi, Nhân Tuấn nghĩ thầm, đúng là kẻ phá hoại.
Trong lúc đầu óc rối bời, cậu thật sự không biết đối mặt với Lý Đông Hách thế nào. Rốt cuộc người là chính mình gọi đến, hơn nữa đứng trước bản năng, ai nấy đều bình đẳng, cậu không thể nói Lý Đông Hách mất khống chế là đối phương sai. Hoàng Nhân Tuấn thật sự không nghĩ ra lý do, cho nên dứt khoát chạy.
———
Cậu ở khách sạn hai ngày, di động tắt máy, định đợi thêm một thời gian mới gọi cho Lý Đông Hách. Nhưng không đợi đầu óc suy nghĩ rõ ràng, thân thể đã có phản ứng trước.
Khi Hoàng Nhân Tuấn ghé vào bồn rửa tay nôn lần thứ ba, cậu biết mình xong đời rồi. Bởi tuy nói là kịp uống thuốc tránh thai, nhưng nó cũng đâu thể đảm bảo là bạn không trúng thưởng.
Hoàng Nhân Tuấn tự đi bệnh viện kiểm tra. Trong lúc đợi kết quả còn lên mạng tìm đủ nguyên nhân dẫn đến nôn mửa. Sau đó không biết nên mong bản thân có thai hay ung thư dạ dày nữa.
Vài phút sau. Kết quả xác định. Bác sĩ nói "Chúc mừng". Hoàng Nhân Tuấn muốn đánh người.
Làm ơn nói tiếng người đi. Chuyện này có gì mà đáng chúc mừng?!
Hoàng Nhân Tuấn ngồi bên đường rất lâu. Khi nãy bác sĩ nói với cậu rằng không muốn đứa nhỏ này cũng được, nhân lúc còn kịp thì làm thủ tục phá thai, thân thể sẽ chịu nguy hiểm ở mức nhỏ nhất.
Cái gì mà không kết hôn, không sinh con, muốn có tự do, phải làm bạn tốt cả đời chứ.
Cuối cùng vẫn bị một cái ngoài ý muốn mà tan vỡ thôi.
Hoàng Nhân Tuấn khóc, vì ngoài ý muốn, còn vì...... bản thân không muốn bỏ đứa nhỏ này.
Cậu vuốt bụng, sau đó cảm thấy thật kỳ diệu. Từ khi bác sĩ xác nhận nơi này có một sinh linh bé nhỏ, Nhân Tuấn bỗng thấy được liên kết giữa cả hai. Nó quá chân thật, thậm chí bao trùm mọi lời hùng hồn trước kia, khiến cậu không thể nhẫn tâm, trực tiếp bỏ rơi đứa nhỏ này.
Hoàng Nhân Tuấn về nhà, khắp nơi đã được Lý Đông Hách dọn dẹp. Trên bàn còn để lại một tờ giấy: Sau khi em nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta nói chuyện.
Cậu cầm tờ giấy lên nhưng cũng không gọi cho Lý Đông Hách. Bởi vốn dĩ muốn nói thẳng, nhưng sự xuất hiện của đứa nhỏ này đã đánh tan kế hoạch.
Hoàng Nhân Tuấn nhớ tới một câu trước kia của Lý Đông Hách. Không muốn kết hôn hay có con mà muốn tự do.
Hiện tại cậu thay đổi, nhưng cũng không muốn lấy nó ra để trói buộc người kia. Cậu hy vọng đối phương sẽ mãi là một Lý Đông Hách tự do. Tuy mất đi bạn rượu, nhưng đây là kết quả tốt nhất.
———
Lý Đông Hách đợi rất lâu. Nhưng cái cậu đợi được chỉ là một dãy số bị xoá, một người rời đi không lời từ biệt.
———
Mười tháng sau, Hoàng Lạc Lạc ra đời.
Mười hai năm sau, cuối cùng Lý Đông Hách cũng có tin tức của Hoàng Nhân Tuấn. Hơn nữa gặp được Hoàng Lạc Lạc.
"Chú đứng trước cửa nhà con có việc gì thế?"
"Chú tới tìm người. Khoan đã! Đây là nhà con?"
Hoàng Lạc Lạc câm nín.
"Chứ không lẽ nhà chú?"
Lý Đông Hách nhìn người bạn nhỏ trước mặt, bộ dáng quen thuộc để lộ ra manh mối. Sau đó trong lòng cậu bắt đầu có một suy đoán, hay nói đúng hơn là khẳng định.
Đây là con gái cậu.
Cô con gái nhỏ của cậu và Nhân Tuấn.
-tbc-
Cách nói chuyện này.....
Quả nhiên là con ruột :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro