Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01 - 03

🌼Giới Thiệu🌼

Đại khái là một câu chuyện giữa thiên sứ dịu dàng và người bảo vệ anh ấy. Đừng để bộ điệu khi ở bên công của hắn lừa bạn.

Nửa phần trước là học đường, nửa phần sau là bước ra ngoài xã hội.

Tag: trước sau như một, ngọt ngào, học đường, trưởng thành

Nhân vật chính: Văn Bất Ngữ (công) x Dương Thần (thụ)

Công con nhà lành Giang Nam, mỹ nhân hiền dịu nhu mì. Thụ người phương Bắc, trầm tính ngang tàng.

📌Editor's note & warning:

- Xin vui lòng đọc kĩ tag trong phần giới thiệu truyện. Văn Bất Ngữ là công. Mọi bình luận đảo couple hay gây chiến sẽ được gỡ không báo trước.

- Chương cuối có miêu tả cảnh người lớn, trẻ em và vị thành niên vui lòng hỏi ý kiến và đọc dưới sự hướng dẫn của phụ huynh. Hãy tự chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân.

- Raw H do tác giả viết đã bị cắt trên Tấn Giang, editor tìm được ở web khác, không phải tự bịa ra hay tự thêm vào.

- Dù đã viết ở phần mô tả nhưng vẫn nhắc lại một lần nữa: Bản edit này là phi lợi nhuận và chưa được sự đồng ý của tác giả, chỉ được editor đăng ở wattpad xXx404NotFoundxXx hoặc trang wordpress của mình. Mọi nơi khác đều là reup. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

🌼Chương 1: Văn Bất Ngữ🌼

Tại ngôi trường quý tộc danh tiếng lâu đời nơi đất Bắc này, Văn Bất Ngữ của miền sông nước Giang Nam đã trở thành một dòng nước lành giữa lòng sa mạc, dịu dàng nuôi dưỡng con tim khô cằn của biết bao gã trai.

Thêm vào đó tính tình anh cũng hiền lành, dung mạo thanh tú trong trẻo, thành thử hội đại biểu nhiều trai xinh gái đẹp của trường phá lệ mời anh làm MC. Cứ thế mà anh thành nhân vật gây chú ý nhất trên sân khấu lớn, nhất cử nhất động đều nên thơ tựa những đường nét trong tranh thủy mặc.

Khoảnh khắc anh khẽ rủ mi mỉm cười, khóe môi hơi hơi cong lên, dường như có cảnh đêm hè Giang Nam mưa bụi bay lất phất hiển hiện, trầm lắng ẩn giấu vẻ mĩ miều xao xuyến lòng người riêng biệt của miền sông lớn hồ rộng.

Ngặt nỗi đó chỉ là muối bỏ bể*. Ở cái xứ Bắc người người đều phát âm đặc sệt giọng địa phương nặng trịch*, người đàn anh năm ba này cứ như từ bức họa bước ra. Có thể nói kẻ mến mộ anh nườm nượp như nước.

Chẳng hạn như giờ phút này, Văn Bất Ngữ mới hoàn thành nhiệm vụ dẫn chương trình, vừa cười nói vừa cùng người cộng sự của mình bước khỏi cánh gà. Bộ âu phục dạ hội màu trắng được cắt may vừa người, ôm sát thân hình cao ráo rắn rỏi, tôn thêm khí chất xuất chúng.

"Bất Ngữ!"

Nam thanh niên cao to nom suồng sã ngạc nhiên gọi Văn Bất Ngữ lại. Cuối cùng hôm nay gã cũng nắm bắt được cơ hội gặp mặt cái người cứ luôn tránh né gã, cái người gã ngấp nghé từ bấy lâu.

Văn Bất Ngữ bất đắc dĩ nhìn Khâu Trạch đang đứng đối diện mình, nghiêng đầu xin lỗi rồi khẽ chào tạm biệt bạn nữ đi cùng. Sau khi cô gái rời đi, anh mới xoa xoa huyệt thái dương, dằn nỗi bực dọc xuống, nói với gã: "Khâu Trạch, sao bạn lại đến đây?"

Văn Bất Ngữ hiếm lúc nào nổi nóng, ấy thế mà cái tên Khâu Trạch đây quả thực là...

Khâu Trạch thì lại có đôi phần đắc ý khi nghĩ bản thân là con trai chủ tịch trường, còn đóa hoa Văn Bất Ngữ này dẫu yêu kiều đến đâu, bất quá cũng chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, nhờ học lực mới được đặc cách tuyển vào đây.

Mình đã nhún nhường trồng cây si cậu ta một thời gian dài vậy rồi, ngày hôm nay bất kể ra sao cũng sẽ thuận theo gã mà nhỉ?

Khâu Trạch hơi cúi người nhích lại gần Văn Bất Ngữ. Ngắm gương mặt trắng nõn hoàn mĩ kia, gã lén lút nuốt nước bọt, "Anh bảo này, theo đuổi đằng ấy miệt mài thế kia rồi, sao nào? Cho một câu trả lời dứt khoát đê."

Văn Bất Ngữ lùi một bước để kéo dài khoảng cách với khuôn mặt kề quá sát, nhíu mày đáp: "Bạn Khâu, lúc trước tôi đã rất thẳng thắn rồi. Hai ta không hợp nhau, mong bạn đừng làm phiền tôi nữa."

Dáng vẻ chau mày ấy thực sự động lòng người, lọt vào mắt kẻ háo sắc như Khâu Trạch lại khơi gợi trong gã liên tưởng: Hương vị trên giường của người ấy rù quến chết người tới cỡ nào.

"Em gái Lâm* ơi!" Khâu Trạch chẳng che giấu bản chất càn rỡ hoang đàng của gã nữa, sấn đến gần hòng nắm lấy cổ tay Văn Bất Ngữ.

Văn Bất Ngữ tái mặt.

Song gã còn chưa kịp chạm tay, sau lưng đã ập đến một luồng lực mạnh. Tiếp đó có người túm cổ áo Khâu Trạch, kéo gã về phía sau vài bước dễ như bỡn. Cổ áo thình lình siết chặt khiến hai mắt gã trợn to, mặt lộ vẻ đau đớn, đoạn trời đất bỗng quay cuồng một phen, trán bị đập đau điếng - Ai đó đã đập gã ngã dúi dụi.

Qua một hồi yên tĩnh quái lạ, Khâu Trạch bưng cái trán đổ máu ròng ròng, nằm co ro dưới đất, ngất lịm đi.

Văn Bất Ngữ cũng thảng thốt trước bước ngoặt bất ngờ này. Anh sợ máu, phải cố nén cảm giác khó chịu, khép mắt không dám nhìn Khâu Trạch.

Khâu Trạch té xuống, người vừa tới mới bước khỏi chỗ tối. Dung mạo sắc sảo khuất nửa dưới bóng đèn đường đổ xuống, đầu đinh ngắn, mặt vô cảm. Trông có vẻ thật thà kiệm lời, mặt mũi còn khá ngây ngô, xem ra là một đàn em khóa dưới.

Văn Bất Ngữ ngước nhìn cậu em năm dưới dáng người cao lớn, hơi vạm vỡ này. Hắn vừa mới giúp anh thoát khỏi phiền phức, tuy nhiên tiếng kêu rên đau đớn của Khâu Trạch còn văng vẳng bên tai anh. Trong lúc nhất thời, anh không biết nên quan tâm ai trước.

Quả thực suy nghĩ của Khâu Trạch không sai. Gã có quyền thế, sợ là sau sự việc tối nay anh sẽ chẳng được yên lành. Và cũng chưa rõ mức độ thương tích của gã thế nào, có gây nguy hiểm đến tính mạng hay chăng.

Văn Bất Ngữ ấn ấn nơi giữa mày thoáng ê ẩm, mở lời: "Cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi. Tôi đưa Khâu Trạch tới bệnh viện, hay là cậu cứ về trước, tránh để bị liên lụy. Thế này đi, cậu cho tôi biết tên cậu và lớp cậu, giải quyết việc này xong tôi mời cậu bữa cơm, được không?"

Thấy gương mặt ôn hòa của Văn Bất Ngữ đượm nét sầu lo, em khóa dưới lắc đầu, trầm giọng an ủi: "Gã không sao." Im lặng một hồi lại bảo: "Đừng cau mày."

"Ôi" Văn Bất Ngữ thầm nghĩ e rằng cậu đàn em này là một tên liều lĩnh không màng nặng nhẹ, thế là định giải thích cặn kẽ lần nữa, "Cậu hãy nghe tôi, Khâu Trạch..."

"Tôi tên Dương Thần" Hắn ngắt lời anh, tông giọng trầm thấp vẫn đều đều không cảm xúc. Hai bàn tay hơi siết lại, trông có vẻ khá căng thẳng.

Văn Bất Ngữ chợt sửng sốt. Cái tên này tương đối quen tai, chẳng qua bây giờ không phải lúc đắn đo chuyện này. Anh lịch sự mỉm cười với Dương Thần, thêm một lần nói lời cảm tạ: "Cảm ơn cậu, Dương Thần. Cậu tranh thủ rời khỏi đây, để tôi xử lí."

Dứt câu, anh sắp đi vòng qua hắn kiểm tra tình hình cái gã té sấp mặt dưới đất thì tay áo bị người sẽ sàng kéo lại.

Văn Bất Ngữ bối rối ngoái đầu, lại thấy Dương Thần mím môi. Dường như có chút không vui, hắn ủ rũ nói: "Gã bắt nạt anh, đáng đánh. Không sao đâu, đừng đi."

Hắn ngập ngừng toan phân trần với đàn anh rằng mình xuống tay có chừng mực, bụng dạ chất chứa đầy tâm tư mà miệng cơ hồ chẳng thể thốt nên câu. Dương Thần khó nhẫn nhịn trước cảnh Văn Bất Ngữ lo âu vì Khâu Trạch đến thế, nhưng hắn không khéo ăn nói, chỉ đành níu tay áo anh, lặp lại câu nói khó hiểu.

"Gã là kẻ xấu. Đừng nhìn gã."

Nhìn em đi mà.

Như hắn mong mỏi, Văn Bất Ngữ trông xuống... vết bầm trầm trọng nơi tay hắn.

Văn Bất Ngữ kinh ngạc kêu lên, vén ống tay áo Dương Thần. Quả nhiên, trên cánh tay cường tráng đầy những vết bầm tím to nhỏ.

Anh lo lắng hỏi: "Trời, sao lại thành ra thế này?" Văn Bất Ngữ bó tay, muốn tống thẳng cả hai tên vào viện cho xong.

Dương Thần dán mắt vào vết bầm trên tay mình, nghiêng đầu, nảy ra một biện pháp ngăn cản đàn anh quản chuyện Khâu Trạch.

Hắn rút tay về, hớn hở móc một xấp ảnh từ trong túi áo, đưa cho anh như muốn khoe công. Suốt quá trình mặt hắn vẫn đơ như cũ, trong mắt lại lóe lên tia sáng kì lạ, "Gã muốn giở trò đồi bại. Có điều, đã bị tôi tóm."

Văn Bất Ngữ phảng phất thấy có một con chó lớn vẫy đuôi với anh.

Anh cầm lấy lật xem, phát hiện đều là ảnh chụp Khâu Trạch kề sát mình, góc chụp mập mờ khả nghi, dễ dàng gây hiểu lầm.

Nếu có kẻ ác ý công khai những bức hình này, chỉ sợ anh làm sao cũng vô phương thanh minh quan hệ giữa mình và Khâu Trạch.

Cơn phẫn uất khó tả trào dâng. Dù anh tốt tính cách mấy cũng không chịu đựng được loại chuyện này. Lấy điện thoại di động gửi tin nặc danh, báo vị trí Khâu Trạch cho bảo vệ trường xong, Văn Bất Ngữ quyết định kệ xác gã ta.

Lại nghĩ đến cậu nhóc năm dưới mới quen này. Trước nay Khâu Trạch chẳng phải người lương thiện tử tế, có lẽ hắn bị thương giữa lúc đánh nhau giành giật ảnh với gã.

Văn Bất Ngữ cảm kích trong lòng, khẽ cong mắt, lần này nụ cười của anh mang thêm sự chân thành: "May nhờ có cậu, nhưng mà vết thương trên tay cậu cần xử lí. Hầu hết bệnh viện gần trường đều đóng cửa rồi, phòng anh có hộp cứu thương, cậu có tiện đi cùng anh một chuyến không?"

Đôi mắt Dương Thần sáng lấp lánh. Hắn nghiêm túc gật đầu, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của đàn anh, cao hứng dắt anh về kí túc xá.

Trên đường còn cố ý đi vòng, hung hăng đạp cho kẻ bại hoại còn nằm liệt dưới đất kia một cú, tính toán từ rày về sau đêm nào cũng sẽ thừa dịp tối trời trùm bao bố tẩn gã một trận.

Chỉ chốc lát sau đã về đến trước cửa phòng. Hắn lẳng lặng đứng đó, cúi đầu nhìn đàn anh bằng ánh mắt trông mong, đợi anh mở cửa.

Văn Bất Ngữ định nói lại thôi.

Anh thật sự rất muốn hỏi tại sao cái cậu đàn em chưa từng gặp gỡ này lại biết số phòng anh.

🌼Chương 2: Khen thưởng🌼

Trong khu kí túc ngôi trường quý tộc này đều là phòng đơn, Văn Bất Ngữ là sinh viên diện học bổng hơn nữa còn là đại diện của trường, đương nhiên được đãi ngộ công bằng.

Căn phòng được bài trí đơn giản thoải mái. Văn Bất Ngữ lấy hộp cứu thương ra. Anh chưa sử dụng những thứ này bao giờ, thế là cầm thuốc trên tay mà chẳng rõ nên xài kiểu gì.

Một đôi tay vươn tới lấy chúng đi. Thuần thục bôi thuốc cho mình, Dương Thần to con ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chăm chú quan sát người anh năm trên đương ngỡ ngàng trước những động tác của hắn.

Văn Bất Ngữ thấy hắn điêu luyện như vậy, dùng ngón trỏ trắng ngần nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh tay săn chắc của hắn, dịu giọng hỏi: "Hình như cậu rất thạo?"

"Vâng", Dương Thần gật đầu trả lời, "Đã quen."

Đã quen, nghĩa là quen với việc bị thương khi đánh nhau?

Văn Bất Ngữ dễ mềm lòng, tinh thần trách nhiệm trên tư cách đàn anh tự động trỗi dậy. Anh ngồi xuống vị trí đối diện hắn, tỏ ý không tán thành, nhẹ giọng khuyên bảo nhóc khóa dưới không hiểu chuyện rằng đánh lộn chỉ tổ hại người hại mình.

Dương Thần lại lặng im ngắm cặp mắt long lanh tựa sóng nước ngày xuân tháng Ba, hàng lông mi dài mảnh như một chiếc quạt nhỏ sượt nhẹ nơi tim người ta. Khác với xứ Bắc này tráng lệ rực rỡ, đàn anh Văn Bất Ngữ chính là cảnh sắc đặc biệt nhất.

Phong cảnh xinh đẹp quý giá như thế nên được che chở tận đầu quả tim, do đó hắn mới tàn nhẫn dạy dỗ mấy thằng mưu toan vụng trộm tác quái mấy năm đằng đẵng qua.

Một đỗi sau, Văn Bất Ngữ nhận ra nhóc đàn em mặt đơ này cứ nhìn chằm chằm mình suốt. Anh nói lâu quá chừng mà tên này chẳng hé nửa lời, không khỏi thầm tán thưởng người trẻ ngày nay thật là có cá tính.

Thấy anh dừng nói, Dương Thần còn cho rằng anh khát nước nên vội vàng đứng dậy tìm phích nước với cốc, rót đầy cốc rồi đưa đến bên môi Văn Bất Ngữ: "Anh uống đi."

"Cảm ơn" Văn Bất Ngữ nghiêng đầu mỉm cười đón cái cốc, nhấp một ngụm sau đó bàn về sự tình hôm nay, "Cậu lưu thông tin liên lạc của anh đi, cuối tuần anh mời cậu đi ăn. Sau này gặp khó khăn gì thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc, Dương Thần mới bất ngờ lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Không ăn cơm. Muốn thưởng kiểu khác."

Rõ ràng là để trả ơn, không hiểu kiểu gì lại thành khen thưởng.

Văn Bất Ngữ bị nhóc khóa dưới kì lạ này chọc cười. Anh cong ngón tay đặt trên đôi môi đang nhếch lên, thần thái rạng rỡ, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Anh cũng bông đùa đáp: "Vậy cậu thích gì? Anh thưởng cho cậu hết."

Thấy người trong lòng là đầu óc chậm lụt hẳn đi, hắn nghe vậy lại tưởng thật.

Ánh mắt Dương Thần dán thẳng vào cái người đang cười hiền hòa trước mặt, đột nhiên hắn kích động bật dậy tiến từng bước một đến gần anh. Mãi đến phút giây cúi xuống ôm người trên ghế vào lòng, hắn mới thỏa mãn đứng yên.

Luồng hormone đầy xáo động của chàng trai phương Bắc mãnh liệt tỏa lan. Văn Bất Ngữ bối rối khó hiểu ngẩng đầu nhìn Dương Thần, mở miệng định hỏi hắn.

Tiếp đó, bờ môi in lên một thứ ram ráp.

Dương Thần dè dặt ấn đôi môi khô khốc đến mức hơi bong tróc của mình trên khóe miệng người anh năm trên mà hắn ái mộ. Trong thoáng giây môi kề môi, làn da mịn màng ấm áp của người nọ như quấn quýt chẳng rời.

Sắc mặt hắn thêm phần nghiêm túc còn hơn ban nãy, không giống như đang hôn, mà là đang nâng niu một món báu vật quý hiếm.

Tiêu hóa chuyện mình bị tập kích bất ngờ xong, Văn Bất Ngữ bỗng chốc đỏ bừng mặt, rất khó tin: "Cậu, cậu..."

Thế rồi, bạn Dương Thần chưa kịp ngắm kĩ bộ dáng ráng hồng nhuộm má động lòng người của đàn anh thì đã bị Văn Bất Ngữ bi phẫn đuổi khỏi phòng.

Cái tên bị chặn ngoài cửa lại sờ môi, để lộ nét cười hiếm hoi từ bấy lâu.

🌼Chương 3: Dạy dỗ🌼

Rốt cuộc, vài ngày sau vẫn cứ sinh chuyện.

Mặc dù đêm đó Dương Thần đã cẩn thận phá hỏng máy ảnh, đám tay chân của Khâu Trạch lại gửi gã bản sao lưu bọn chúng tạo sẵn ngay sau khi chụp. Tờ mờ sáng, đập vào mắt các sinh viên ra vào khuôn viên trường là mười mấy bức ảnh dán trên bảng thông báo trước cổng chính.

Trên ảnh, hai bóng người mập mờ kề cận nhau dưới ánh đèn nơi cửa sau rạp hát nhỏ thuộc Câu lạc bộ Nghệ thuật, nom giống như là đang hôn nhau.

Càng ngày càng nhiều người xúm xít lại xem. Hai nhân vật trong ảnh khá nổi tiếng ở trường. Một người là đàn anh ưu tú vạn người mê, kẻ còn lại thì tiếng xấu đồn xa.

Sinh viên trường này đều không phải thường dân. Đám cậu ấm quý tử biết tỏng Khâu Trạch là hạng người gì, đại khái nhận ra Văn Bất Ngữ bị gã chơi một vố. Tuy nhiên, họ kiêng dè địa vị nhà họ Khâu, đắn đo xem nên can thiệp hay không.

Cũng có một số người chẳng biết mô tê gì túm tụm lại, căm giận bất bình bàn tán chuyện này, sôi nổi thắc mắc hà cớ chi bông hoa nhài Văn Bất Ngữ lại tự nguyện cắm bãi phân trâu thế kia.

Đúng lúc ấy, bỗng dưng hội trưởng hội sinh viên và các cán sự vội vàng chạy đến. Cả nhóm người sa sầm mặt, bước chân như có gió, khí thế hùng hổ. Sắc mặt người dẫn đầu là khó coi nhất. Anh cắn chặt răng, thần sắc ác liệt, trông đáng sợ cực kì.

Diệp Chương cho người chặn bảng thông báo, phất tay một cái, đống ảnh dán tràn lan bị xé bỏ một cách dã man thô bạo, sau đó bị tiêu hủy công khai.

Đám đông hóng hớt tức khắc câm miệng.

Anh quay người, u ám nhìn mọi người, khẽ gắt: "Giải tán đi. Ai còn nói ra nói vào chuyện này nữa, hễ tôi bắt được sẽ xử phạt toàn bộ!"

Mười bạn cán sự bắt đầu sơ tán đám đông. Thấy trong số đó có người cầm sổ kỉ luật, họ cũng không dám chọc vào hội sinh viên nữa.

Không phải họ sợ hội sinh viên. Trừ phi sự việc liên quan đến Văn Bất Ngữ, ai nấy đều chẳng phải dạng vừa, sao mà nhịn được mấy hành vi ngông cuồng* đó của nhóm Diệp Chương - Chung quy họ cũng không muốn thấy Khâu Trạch làm hại Văn Bất Ngữ.

Diệp Chương lạnh lùng nhìn bức ảnh đã bị mình xé vụn, hồi tưởng lúc sáng sớm vừa hay tin. 

Biết bạn thân bị Khâu Trạch gài bẫy, anh nóng giận triệu tập cán sự chạy tới, đồng thời lo lắng khủng khiếp. Vừa gọi điện thoại trò chuyện với Văn Bất Ngữ, vừa cẩn thận dò hỏi: "Bất Ngữ, cậu không sao chứ?"

"Còn sớm mà A Chương đã gọi tớ, có chuyện gì rồi đúng không?" Giọng nói êm tai mơ màng của Văn Bất Ngữ truyền đến từ loa di động.

Thậm chí Diệp Chương còn có thể mường tượng dáng vẻ người bên kia đầu dây dụi mắt, cuộn trong chăn kiên nhẫn nói chuyện với mình. Tính tình người nọ tốt đến vậy, cũng không gắt ngủ. Mới sáng ra đã bị quấy rầy, nếu là người khác thì đã xán điện thoại vào tường, chửi thề từ lâu.

Có vẻ Văn Bất Ngữ vẫn chưa biết gì cả, vậy là ổn rồi.

Lòng Diệp Chương mềm nhũn, ho khan một tiếng, giấu giếm: "Không sao, tại tự nhiên thấy nhớ cậu ấy mà ha ha ha. À, không cần để ý tớ đâu Bất Ngữ. Mau ngủ đi, tớ cúp trước đây."

Văn Bất Ngữ cũng bật cười, chất giọng êm ái trong trẻo khiến người ta yêu thương khôn kể. Anh tưởng bạn thân thật sự nhớ mình, bèn bảo: "Chắc bình thường tụi mình bận quá, lâu rồi không gặp nhau. Lúc nào cậu rảnh cứ trực tiếp đến tìm tớ nhé."

Diệp Chương ngoài miệng thì cười hì hì tỏ vẻ đồng ý mà lòng lại âm ỉ nhói đau. Một người tốt thế kia, cớ sao lại có kẻ đang tâm hãm hại cậu ấy như vậy chứ.

"Đờ mờ thằng Khâu Trạch!" Diệp Chương đứng trước bảng thông báo, trông đám người dần rời đi, nghiến răng chửi một câu.

Một cậu ấm hóng thị phi đến cùng đút tay vào túi, không sợ chết sán lại gần hỏi anh: "Hội trưởng đại nhân, phía Khâu Trạch, cậu định giải quyết kiểu gì?"

"Ha" Diệp Chương cười khẩy.

"Khâu Trạch đã đắc tội người gã không nên đắc tội, sẽ có người xử lí gã ta."

...

Khâu Trạch mới vừa xuất viện, bực dọc ngồi ở hàng ghế chót của lớp học. Đầu gã quấn băng, miệng ngậm điếu thuốc, tay chọt chọt điện thoại di động hỏi thăm tình hình buổi sáng. Sau khi biết được Diệp Chương đã phá hỏng chuyện tốt của mình, gã liền chửi bới, nện di động xuống đất.

Cả sinh viên lẫn giảng viên đều ăn ý nhắm mắt làm ngơ.

"Mẹ - mày - Diệp Chương. Ông đây sẽ cho mày biết tay." Khâu Trạch quạu quọ sờ lên vết thương còn nhức buốt trên đầu mình, nhớ tới cái thằng úp sọt mình đêm đó, liền giận dữ muốn đánh người.

Giáo sư lớn tuổi chậm rãi giảng bài, gã thẳng thừng gục đầu xuống bàn ngủ.

Giữa lúc này, cửa phòng học bị đá văng ra. Cánh cửa đập mạnh vào vách tường "ầm ầm", bóng người cao lớn tiến vào.

Phòng học thình lình lặng ngắt, thầy trò nhao nhao quay đầu nhìn về vị khách không mời trước cửa.

Người nọ mặt không cảm xúc, đầu đinh gọn gàng, rất phù hợp với khí chất của hắn.

Đôi mắt vô cảm của hắn đảo quanh phòng học rộng lớn. Hắn mở miệng hỏi một câu: "Khâu Trạch đâu?"

"Em sinh viên này, em đến đây để..." Vị giáo sư già trên bục giảng ngập ngừng, run tay. Ông đã từng chứng kiến cảnh tượng này nhiều lần, đám sinh viên bướng bỉnh này đúng là khiến người khác phải đau đầu không thôi.

Dương Thần lặp lại lần nữa: "Khâu Trạch đâu?"

Một sinh viên có vẻ đã nắm bắt tình hình, hả hê chỉ về phía sau: "Ở kia!"

Khâu Trạch còn đang ụp trên bàn ngủ say như lợn chết, tiếng động lớn vừa rồi cũng không đánh thức được gã.

Dương Thần sải bước tới trước bàn Khâu Trạch, đoạn sượt qua tai gã, dộng một quyền thủng mặt bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp.

Mọi người ồ lên, bị một phen hú vía.

"Đệt!" Âm thanh đinh tai nhức óc bất ngờ làm Khâu Trạch bừng tỉnh. Gã bật thẳng dậy. Khi thấy rõ kẻ gây sự trước mặt, gã nóng máu rống lên: "Mày là ai? Tới đây làm trò à?"

Lần này Dương Thần mặc kệ gã náo loạn, cũng không tiếp tục dùng vũ lực, chỉ lấy một xấp tài liệu từ trong túi, ném thẳng vào mặt Khâu Trạch, sau đó hờ hững bảo: "Đầu của mày, là tao đánh."

Mà Khâu Trạch còn chưa kịp đánh trả, đã ngã quỵ trong nháy mắt trông thấy nội dung trên giấy.

Rành rành ghi lại từng dòng bằng chứng chứng minh cha gã biển thủ công quỹ.

Mất đi ô dù, Khâu Trạch chỉ là con sâu cái kiến mặc người giày xéo.

Gã run rẩy vò nát tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn thằng năm dưới lạ mặt đã tẩn mình vài ngày trước, run giọng hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì..."

Dương Thần rất hài lòng trước sự biết điều của gã, lại đưa cho gã tờ giấy thứ hai.

Thế là khi chuyện xảy ra hồi sáng sau cùng cũng đến tai Văn Bất Ngữ, anh nhíu mày đi tìm Khâu Trạch thì bắt gặp gã đang đứng trước cột cờ trong sân trường.

Anh sững sờ nhìn Khâu Trạch nhục nhã quỳ xuống đối mặt mình trước bao nhiêu người, móc một tờ giấy ra rồi miễn cưỡng đọc to.

"Sự việc sáng nay đều do tôi bịa đặt. Tôi - Khâu Trạch - không biết thân biết phận, cóc, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Cho nên tôi mới giở thủ đoạn đê tiện này, hòng vu oan bạn Văn Bất Ngữ..."

"... Tóm lại, Khâu Trạch tôi tội đáng muôn chết. Không mong cầu tha thứ, chỉ hi vọng bạn Văn Bất Ngữ đừng tức giận để ảnh hưởng bản thân, không đáng." Mặt Khâu Trạch trắng bệch, gã đọc xong mấy chữ cuối liền ngã quắp xuống mặt sân, che mặt lại hổ thẹn gào khóc.

Người xung quanh bu lại xem trò vui. Thường ngày Khâu Trạch làm mưa làm gió trong trường, lúc sáng dám nhắm vào nam thần giảng đường. Sứ giả hộ hoa của nam thần đông đảo, cuối cùng gã đã vớ phải kẻ khó nhằn*.

Mọi người vừa hưng phấn lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh Khâu Trạch khép nép quỳ gối trước mặt Văn Bất Ngữ, vừa cười ồ lên liên tục.

Cũng chẳng rõ là vị anh hùng nào đã ra tay chỉnh đốn thằng nhãi này.

Hiện giờ Văn Bất Ngữ cũng hoang mang trước bước ngoặt quái lạ này. Thế mà Khâu Trạch lại quỳ xuống xin lỗi anh. Cách thức xin lỗi còn, ừm, độc đáo như vậy.

Chẳng qua anh ngại thừa nhận, nhưng rút cục nỗi phiền muộn chất chứa trong lòng anh bấy lâu nay đã được giải tỏa triệt để.

"Sau này tránh xa tôi ra."

Văn Bất Ngữ lặng yên đứng giữa đám người, quan sát bộ dạng tủi hổ tột cùng của Khâu Trạch. Sau khi bình thản nói hết câu, anh quay lưng rời đi.

Mọi người cũng hiểu tâm trạng phức tạp của anh, tự giác không làm phiền vị đàn anh này. Họ nhường chỗ cho anh đi, tiếp đó lại khoái trá vây xem bộ điệu sụp đổ tan vỡ của Khâu Trạch.

Thấy Văn Bất Ngữ đi rồi, Dương Thần đang bí mật theo dõi cũng chẳng quản việc đằng đó nữa, cất bước đuổi theo đàn anh ngay tắp lự.

Trên lối nhỏ thanh u rợp bóng cây, Văn Bất Ngữ lắng nghe tiếng chân người lặng lẽ bám sát anh, bất chợt dừng bước ngoái đầu nhìn người nọ, mím môi cười.

Dương Thần vội vã đứng sững lại để tránh đụng phải anh, rồi lại thẫn thờ chớp chớp mắt nhìn người đàn anh đang cười này.

Tiết trời đã vào đông, người trước mặt vận một chiếc áo len cashmere cổ lọ trắng ấm áp, vừa vặn che đi cần cổ mảnh khảnh. Chiếc cằm thanh tú của Văn Bất Ngữ chôn trong cổ áo xù xù lông, nụ cười vừa điềm tĩnh vừa xinh tươi.

Dương Thần trợn tròn mắt. Khuôn mặt ngơ ngác cộng với thân hình cao to khiến hắn nom hơi ngớ ngẩn. Hắn cẩn thận mở miệng hỏi anh: "Sao anh lại cười?"

Cho rằng đàn anh vẫn còn cáu chuyện Khâu Trạch, hắn định tìm cách tiếp tục dạy dỗ thằng khốn kia.

Thấy hắn thừ người ra ngắm mình, Văn Bất Ngữ bị chọc cười, ngẩng đầu tủm tỉm hỏi ngược lại: "Vậy tại sao cậu lại đi theo anh?"

"Tôi, tôi" Dương Thần sợ anh giận hắn, dẫu sao thì cách mấy hôm trước hắn đã bị đuổi ra ngoài vì hành động khiếm nhã với Văn Bất Ngữ. Hắn sốt ruột giải thích: "Không yên tâm, nhớ, nhớ anh nữa."

Kiểu người khù khờ trong chuyện tình cảm thế này có thể không khéo ăn nói, nhưng trên một số phương diện lại rất dũng cảm bộc trực.

Văn Bất Ngữ cũng hơi xiêu lòng trước vẻ chất phác thật thà, không hề che giấu chút gì của hắn. Anh cụp mắt sờ sờ chóp mũi, ấm giọng cảm tạ người em năm dưới đã nhiều lần tương trợ mình: "Chuyện Khâu Trạch là em làm nhỉ. Giờ anh hả giận rồi, cảm ơn em, Dương Thần."

Cuối cùng đàn anh cũng gọi tên hắn rồi!

Dương Thần kìm không được suy nghĩ kích động, ngoài mặt lại càng căng thẳng. Hắn chỉ e một khi mình mất kiểm soát, sẽ xông thẳng lên ôm lấy người này.

Hắn thành thật suy tư trong chốc lát, đoạn tiến về phía trước một bước để gần lại với Văn Bất Ngữ, đôi mắt sáng rực khác lạ, lời nói cũng khác lạ:

"Em muốn được thưởng!"

Văn Bất Ngữ: "..."

* Chú thích:

1. 杯水车薪 (bôi thủy xa tân): Một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện lịch sử, xuất hiện sớm nhất trong 《 Mạnh Tử · Cáo Tử Thượng 》 thời Chiến quốc. Nghĩa gốc là dùng một chén nước đi dập lửa trên một xe củi lớn. Ví von số lượng, lực lượng quá nhỏ, không làm nên chuyện gì. Có thể sử dụng làm vị ngữ, tân ngữ, hoặc mệnh đề trong một câu.

Điển cố thành ngữ:

Mạnh Tử, tên là Mạnh Kha - một triết gia Nho giáo tiêu biểu của Trung Quốc. Trong suốt thời kì Chiến quốc, các nước chư hầu đấu đá nhau liên tục, bách tính phải chịu ách cai trị bạo ngược. Mạnh Tử kế thừa tư tưởng của Khổng Tử, lấy "nhân từ" làm chủ đạo, chủ trương phổ biến đạo làm vua, phản đối chủ nghĩa bá quyền, kêu gọi những người cầm quyền thực hiện chính sách trị vì nhân nghĩa. Ông đưa các học trò của mình đến các nước như Tề, Tống, Trâu, Lỗ, Đằng, Lương để tuyên truyền tư tưởng chính trị của mình.

Mạnh Tử hi vọng nền chính trị nhân từ được áp dụng, ở một mức độ nhất định đã phản ánh yêu cầu của người dân thời bấy giờ, nhưng khi đó trong cảnh hỗn chiến giữa các nước chư hầu thì khó mà phổ biến.

Một lần nọ, khi học trò hỏi ông về vấn đề này, Mạnh Tử trả lời: "Cũng giống như nước nhất định sẽ dập tắt được lửa, lòng nhân từ nhất định sẽ chiến thắng sự bất nhân. Đây là điều không thể chối cãi. Hiện giờ chỉ có một số ít người, giống như dùng chén nước nhỏ đi dập lửa trên xe củi lớn, đương nhiên sẽ thất bại. Nếu chỉ vì chén nước này không dập được lửa mà cho rằng nước không thể dập tắt lửa, vậy thì những người này chẳng khác nào kẻ độc tài. Sau cùng, chút lòng nhân từ họ có được trước đây cũng sẽ biến mất."

Mạnh Tử lấy ví dụ "một chén nước không cứu được một xe củi đang cháy, nhưng dẫu sao nước vẫn có thể dập tắt được lửa" để ám chỉ lòng nhân từ nhất định sẽ chiến thắng sự bất nhân - Theo Baike.

2. 大碴子 (đại tra tử): là kiểu giọng địa phương hơi nặng, khi nói thường hay nhấn giọng và đặt cả trường âm lẫn trọng âm về trước, khiến giọng bẹt đi, các chữ có xu hướng dính vào nhau.

3. Ý chỉ Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.

4. 一根筋 (nhất căn cân): Ý chỉ người có cách hành xử và suy nghĩ cứng nhắc hoặc cố chấp, chậm chạp thiếu linh hoạt nhạy bén. Có cả nghĩa xấu lẫn nghĩa tốt: vì kiên trì bền bỉ cuối cùng đạt thành mục tiêu, nhưng cũng có thể vì cứng đầu, u mê không tỉnh mà bỏ lỡ cơ hội thành công. Từ tương đương trong tiếng Anh: one track minded - Theo Baike.

5. BB: Có nhiều nghĩa. Trong ngữ cảnh này ý chỉ những hành động, lời nói nhảm nhí, thô lỗ, rác rưởi, hoặc ngạo mạn khinh thường, xúc phạm người khác.

(Tham khảo ở Hinative, link: bit.ly/3NwuMgj)

6. 踢到铁板 (thích đáo thiết bản): Ý chỉ không cẩn thận đá phải tấm sắt. Cũng có thể hiểu: Tưởng người khác là quả hồng mềm dễ bắt nạt, vớ bở, nào ngờ người ta còn lợi hại hơn mình nên đã bị thua thiệt - Theo Baike.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro