
Chương 5
Trương Trạch Vũ tỏ vẻ sợ hãi, ánh mắt cậu hơi rũ xuống trông vô cùng đáng thương: "Tôi... Tôi đến tìm anh trai tôi. "
"Anh cậu là ai?" Người đàn ông đeo kính vàng nhìn cậu nhóc trước mặt này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.
Trương Trạch Vũ duỗi đầu nhìn vào trong, chỉ vào Trương Cực: "Anh ấy là anh trai tôi! "
Nói xong cậu bỏ mặc người đàn ông đeo kính vàng kia, chạy đến bên cạnh Trương Cực, thanh âm trong trẻo: "Ca ca, thì ra anh ở đây. "
Trương Cực nhìn chằm chằm Trương Trạch Vũ hồi lâu, sau đó cười khẽ một chút, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi xuống một lát đã. "
Trương Trạch Vũ nghe lời ngồi bên cạnh anh, lúc này một giọng trầm thấp vang lên: "Đây là em trai ngài à? Tôi chưa từng nghe nói Cực tổng còn có đệ đệ a. "
Trương Trạch Vũ vội vàng giải thích: "Tôi là trẻ mồ côi, là anh trai nhận nuôi tôi. "
Lúc này cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì Trương Dược Thành rất ít khi dẫn cậu đi giao lưu, cơ hồ không có ai biết đến cậu.
Trương Cực không nói gì, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Trạch Vũ, như thể để xem có thể giở trò gì
Người đàn ông đối diện đăm chiêu khẽ ho một tiếng, sau đó nói với Trương Cực: "Ánh mắt Cực tổng vẫn tốt như trước, chọn một đứa bé đẹp nhất nhận nuôi. "
Đôi chân dài của Trương Cực khẽ tựa lên thành bàn, cơ thể hơi ngửa ra sau: "Nếu Lưu tổng không có ý định nói chuyện hợp tác, vậy thì thôi, tôi từ trước không thích việc gì miễn cưỡng."
Lưu tổng khách sáo cười hai tiếng, sau đó đưa cho Trương Cực một điếu thuốc: "Lời này của Cực tổng thật oan uổng cho Lưu mỗ quá, nếu không hay là chúng ta mỗi người lui một bước..."
Trương Cực nhận lấy điếu thuốc, người đàn ông đeo kính vàng châm lửa đốt cho anh. Anh chậm rãi phả ra một vòng khói tuyệt đẹp, giọng nói lại thấp đi vài phần: "Nếu đây là lần đầu tiên hợp tác, vậy thì hợp tác vui vẻ. "
"Hợp tác vui vẻ."
Trợ lý Lưu đưa tới một văn kiện, đầu ngón tay thon dài của Trương Cực cầm bút, không chút để ý ký tên mình
Trương Trạch Vũ quan sát Lưu tổng, dư quang cũng không nhàn rỗi. Trong phòng này ngoại trừ Lưu tổng và Trương Cực,còn có một người đàn ông đeo kính vàng và một trợ lý của Lưu tổng, còn có hai vệ sĩ đứng ở hai bên cửa.
Trương Trạch Vũ cảm thấy mỗi người đều có thể là hung thủ, thần kinh cậu căng như chão, ngay cả Trương Cực gọi cậu cũng không nghe thấy.
"...... Cậu đang nghĩ gì vậy?" Trương Cực vỗ nhẹ bả vai cậu.
Trương Trạch Vũ nhìn về phía Trương Cực, sau đó giả vờ trấn tĩnh, nói: "Không có gì, chúng ta có thể đi được không? "
Trương Cực đứng lên, vừa chuẩn bị nói gì đó với Trương Trạch Vũ, Trương Trạch Vũ lại đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, cậu quay đầu lại nhìn, một trong những tên vệ sĩ đứng ở cửa giơ súng lên, họng súng tối đen nhắm về phía Trương Cực.
Trương Trạch Vũ phản ứng nhanh, cậu nhào mạnh lên người Trương Cực, sau đó cả hai người cùng nhau ngã xuống đất.
"Bằng——"
Tiếng súng chói tai gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Trương Trạch Vũ, cách đây không lâu cậu vừa bị người ta đạp cho một cước, bây giờ lại đâm vào người Trương Cực như vậy, khắp người cậu tất cả đều như tan ra
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trương Trạch Vũ, Trương Cực cho rằng cậu bị thương, bèn xoay người đè cậu ở dưới.
Lưu tổng sợ tới mức kêu cứu, trợ lý bên cạnh sớm đã không biết chạy đi đâu, trong phòng ngoại trừ tiếng la hét còn có tiếng chạy trốn. Bởi vì ánh sáng nơi đây thật sự quá tối, Trương Cực không cách nào xác nhận người kia đang ở đâu, anh cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, đột nhiên nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trương Cực nhanh chóng lấy súng từ trong túi ra, bằng một tiếng.
"Aiss.."
Bị bắn.
Trương Cực vừa chuẩn bị đứng lên, người nọ nhanh chóng đổi súng sang tay kia, nhắm vào trái tim Trương Cực ——
"Bằng——"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trương Trạch Vũ lại nhào tới người Trương Cực, người nọ thấy vẫn không trúng, hắn rút ra một con dao găm từ bên hông, đâm về phía Trương Trạch Vũ: "Cậu dám làm hỏng chuyện tốt của tôi, đi chết đi!"
Trương Trạch Vũ né tránh không kịp, Trương Cực nắm lấy cánh tay Trương Trạch Vũ kéo ra phía sau, sau đó bắt lấy cổ tay người nọ đang cầm dao găm, mũi dao hướng thẳng vào cổ họng Trương Cực
Trương Cực một tay nắm lấy Trương Trạch Vũ không cho cậu lộn xộn, một tay khống chế cổ tay người kia, mắt thấy mũi dao càng ngày càng gần cổ họng hắn, Trương Trạch Vũ không quan tâm nhiều như vậy, cậu thoát khỏi tay Trương Cực, sau đó vươn tay nắm lấy cán dao, trong nháy mắt máu theo mũi dao nhỏ xuống cổ Trương Cực.
Trương Trạch Vũ dùng tay kia đoạt lấy cây dao, duỗi chân hung hăng đạp vào bụng người kia, sau đó lao lên đoạt lấy khẩu súng
Người đàn ông đeo kính vàng thấy vậy lập tức xông tới giữ người kia lại.
Trương Trạch Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu mệt mỏi ngồi trên sô pha, mồ hôi trên trán ướt đẫm cả tóc, thở hổn hển. Cảm giác hưng phấn tràn ngập đại não, cậu đột nhiên thấy việc này thật thú vị.
Trương Cực nhìn bàn tay trái đang chảy máu của mình, mùi máu tươi kích thích thần kinh của anh, anh cũng không rảnh bận tâm đến người nào muốn giết anh, nói với người đàn ông đeo kính vàng: "KI, đến bệnh viện trước. "
KI buông người kia ra, sau đó nhìn Trương Trạch Vũ đang ngồi trên sofa điều chỉnh hô hấp: "Đi thôi, đưa em đến bệnh viện. "
Trương Trạch Vũ nhìn thoáng qua Trương Cực, người từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào cậu giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cậu lại nhìn thoáng qua tay mình, quả thật chảy rất nhiều máu. Bèn nghe lời đi theo Trương Cực đến bệnh viện.
Người đàn ông trong phòng nằm trên mặt đất ôm lấy bả vai bị trúng đạn. Lưu tổng từ dưới gầm bàn chui ra, sau khi xác định đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời đi.
Trương Trạch Vũ ngồi trong xe Trương Cực, Trương Cực dùng gạc trong hộp sơ cứu băng bó qua cho cậu một chút
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
"Làm sao cậu biết có người muốn giết tôi?" Thanh âm Trương Cực giống như rượu vang đỏ được ủ nhiều năm, êm dịu lại có vài phần nhiệt huyết tuổi trẻ.
Trương Trạch Vũ trả lời: "Nghe ở hành lang. "
Trương Cực cảm thấy khó tin, nhưng cũng không nói gì.
Lại là một sự trầm lặng đến đáng sợ, ngay khi Trương Trạch Vũ cho rằng Trương Cực sẽ không nói nữa, anh lại lên tiếng: "Cậu rất không coi trọng tính mạng của mình. "
Trương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Sao có thể, làm gì có ai mà không tiếc tính mạng chứ?"
Trương Cực cười khẽ: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lá gan của cậu quả thật rất lớn. "
Đó là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.
Trương Trạch Vũ len lén nói trong lòng.
"Không to gan một chút đã sớm bị anh giết chết rồi."
Trương Cực cười hai tiếng, Trương Trạch Vũ cảm thấy hình như anh thật sự bị chọc cười.
Chiếc xe chậm rãi chạy, Trương Trạch Vũ tựa vào ghế, một cảm giác kiệt sức ập đến. Điện thoại di động trong túi rung lên rất lâu rồi cậu mới anh lấy ra, nhìn thoáng qua ID người gọi, sau đó tắt tiếng.
Trương Tuấn Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro