Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Bên này, Sở Kiêu trên mặt mang theo kính râm xuất hiện một cách đẹp trai lạnh lùng, theo sau là một đám đàn em, bước chân tự tin đi về phía mọi người. Lúc mới đi được một nửa, Sở Kiêu đã bị ánh mắt quái dị của đám người làm cho có chút không được tự nhiên, vì thế nhỏ giọng nghiêng đầu hỏi Kỳ Dương: "Dương Tử, hình như tôi cảm thấy không khí không đúng lắm, ánh mắt những người này nhìn tôi sao lại kỳ quái như vậy?"

"Lão đại, nhìn bọn họ hẳn là bị chúng ta làm cho kinh diễm... Phản ứng bình thường, phản ứng bình thường!" Kỳ Dương không chút suy nghĩ liền trực tiếp tự tin trả lời: "Suy cho cùng, phương thức xuất hiện của chúng ta là ngầu nhất!"

Cũng không biết người nào cố ý gây sự, đổi bài nhạc trong sáng nhẹ nhàng ban đầu thành bài hát chủ đề của "Hậu duệ mặt trời", kèm theo nhạc nền "Chạm vào, tìm kiếm trong bóng tối, chạm vào~ tìm kiếm trong bóng tối~", Sở Kiêu một bộ lục thân không nhận* bước chân tự tin đi tới, khóe miệng bên dưới kính râm khẽ nhếch lên, cười đầy kiêu hãnh.

*Vô tình (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

Song, lúc này Lâm Mặc đang tham gia tụ hội ở hoa viên lại đột nhiên có dự cảm không tốt, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Sở Kiêu đi về phía mình, trong lòng thầm niệm: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không cần tới đây, không cần tới đây."

"Ngàn vạn lần không nên tới đây aaa..." Quả nhiên dự cảm của Lâm Mặc một chút cũng không sai, Sở Kiêu xuyên qua đám người trực tiếp đi tới trước mặt cậu, Lâm Mặc mắt thấy trốn không thoát, dứt khoát chủ động xuất kích hàn huyên trước: "Sở tổng khỏe nha! Mấy ngày không gặp lại mà đã như..." Cậu lập tức thu lại những lời trong lòng thiếu chút nữa đã trực tiếp nói ra, vội vàng sửa miệng: "À không, rắn rỏi quá nha..."

Nhạc nền vang vọng, giọng nam tiếp tục hát bằng tiếng Hàn: "Chạm vào, tìm kiếm trong bóng tối ~ tìm kiếm trong bóng tối~"

"Lâm Mặc, đã lâu không gặp!" Sở Kiêu gọn gàng tháo kính râm xuống, làm bộ lạnh lùng vươn tay về phía Lâm Mặc, nhếch miệng cười.

Lưu Chương nhỏ giọng thì thầm bên tai Lưu Vũ một câu: "Nhìn kìa, nhìn kìa, quả nhiên không chỉ có một mình anh thích đeo kính râm buổi tối." Nói xong, anh dùng ngón trỏ giữ lấy chân kính râm lắc lư, ngẩng đầu nhìn trời nhẹ nhàng huýt sáo.

"Ha ha ha... Sở tổng đúng là quý nhân hay quên." Lâm Mặc lễ phép bắt tay Sở Kiêu, nhếch mép cười giả tạo: "thật ra hai tháng trước chúng ta mới gặp nhau..."

Santa và Riki đến muộn góp vui, không đặt quá nhiều sự chú ý lên người Sở Kiêu vô cùng phô trương, Santa xuyên qua đám người yên lặng tiến đến bên cạnh Lưu Vũ, thấp giọng hỏi: "Tiểu Vũ, em còn nhớ đội trưởng Giang Hà Hồ Hải - Tô Bình Hà mà chúng ta đã đề cập tới không?"

Nghe vậy Lưu Vũ chậm rãi thu hồi nụ cười, tầm mắt vẫn giữ nguyên chưa dời khỏi "chuyện khôi hài" trước mắt, nhưng thân thể hơi di chuyển ra ngoài tách khỏi đám người một chút.

"Nhớ kỹ, như thế nào, hắn cũng tới?" Cậu làm bộ lơ đãng cẩn thận quan sát bốn phía, thấy lực chú ý của mọi người đều ở bên phía Sở Kiêu liền yên lòng, cũng hạ thấp thanh âm hỏi.

"Anh và Lực Hoàn vừa mới đi ngang qua phòng yến hội thì thấy hắn ta, hắn còn cố ý tới chào hỏi bọn anh..." Santa thoáng dừng lại một chút tiếp tục nói: "Hắn nói, hắn muốn gặp đội trưởng của Phong Bạo... Tiểu Vũ em có muốn đi gặp hắn không? Hắn ta nói rõ rằng muốn gặp đội trưởng."

Lưu Vũ trong lúc nhất thời không biết người này có ý tứ gì, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Santa, cúi đầu suy tư một lát nói: "Người này không biết là địch hay là bạn, game trước em và hắn ta không ở cùng một phó bản cho nên chưa từng tiếp xúc... Hiện giờ nếu hắn đã chủ động đề cập, quả thật nên gặp. Thế nhưng, bên này làm sao bây giờ?" Lưu Vũ nhìn thoáng qua Lâm Mặc bị Sở Kiêu quấn lấy không thể thoát thân, bất đắc dĩ cười khẽ ra tiếng.

Nhưng lại nghĩ lại, bọn họ ở lại nơi này phỏng chừng cũng chỉ có thể làm bóng đèn xem kịch, chi bằng đi trước làm chuyện khác, huống hồ để Lâm Mặc ở bên cạnh Sở Kiêu, so với đi theo bọn họ còn an toàn hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn có Lưu Chương ở đây nhìn ngó, hẳn là không xảy ra chuyện gì.

Cân nhắc nhiều lần, Lưu Vũ vẫn quyết định tiến lên chào hỏi Sở Kiêu: "Như vậy đi, Lâm Mặc, cậu và bạn cũ Sở Kiêu lâu ngày gặp lại, quả thật nên tán gẫu nhiều một chút."

"Bạn cũ nào? Ai với ai là bạn cũ?" Lâm Mặc nhạy cảm phát giác không đúng, trong nháy mắt phản ứng lại liên thanh hỏi ra, Lưu Vũ không để ý tới nghi vấn của Lâm Mặc, chỉ trực tiếp cười nói với Sở Kiêu: "Tôi bên này có việc phải đi xử lý một chút, Sở tổng, Mặc Mặc chúng tôi giao cho anh nha."

"Yên tâm, có Sở Kiêu tôi ở đây, em ấy một sợi tóc của cũng không thể thiếu!" Trong lòng Sở Kiêu đột nhiên có một loại cảm giác đây là sứ mệnh của con rể mới cưới được mẹ vợ phó thác bảo vệ con gái, lập tức thề son sắt vỗ ngực cam đoan với Lưu Vũ.
[=)))))))))))]

Nghe đến đây, Lưu Vũ hài lòng gật gật đầu, quyết đoán mang theo đồng đội khác rời đi, để lại Lưu Chương và Lâm Mặc còn đang ngẩn người bị Sở Kiêu ngăn chặn đường đi.

"Em đừng vội đi, đội trưởng của em cũng đã nói rồi, chúng ta cần tán gẫu nha..."

Lâm Mặc nhìn bóng lưng bọn Lưu Vũ đang rời đi, trong lòng lạnh lẽo, gào lên giãy dụa lần cuối: "Tại sao mọi người lại bỏ đi? Này, không, chờ đã..."

Dưới sự dẫn dắt của Santa và Riki, Lưu Vũ xuyên qua hoa viên đi thang máy lên lầu hai biệt thự, trên đường, Lưu Vũ ôm ý nghĩ biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng hỏi đồng đội: "Tô Bình Hà này em chưa từng tiếp xúc qua, các anh cảm thấy hắn là người như thế nào?"

"Mặt ngoài có vẻ trầm ổn bình tĩnh, sạch sẽ nhanh nhẹn..." Riki đầu tiên là do dự một chút, sau đó chậm rãi nói ra ấn tượng của anh đối với Tô Bình Hà, Santa nghe xong thì lắc đầu nói: "Nhưng anh cảm thấy người này mưu mô thâm trầm, sâu không lường được, là một người rất nguy hiểm."

Lưu Vũ cúi đầu không nói lời nào, bọn họ bước nhanh hơn, đi vào căn phòng đã sắp xếp trước đó, lúc đẩy cửa vào Tô Bình Hà đang ngồi dựa vào sofa bên cạnh cửa sổ, bình tĩnh nhìn đám người náo nhiệt bên dưới. Chính là áo khoác da dài màu đen đã lỗi thời cùng kiểu tóc vuốt ngược bóng loáng, giống như tạo hình mà đám xã hội đen thời Dân quốc sùng bái nhất, đổi lại là ai mặc cũng có thể bị trêu đùa, nhưng mặc trên người hắn lại thích hợp một cách không thể giải thích, vừa toát lên vẻ quyết đoán khó nói cùng sự phong nhã khí khái anh hùng, thâm tàng bất lộ. Ngũ quan Tô Bình Hà không tính là tinh xảo xuất sắc, nhưng khí chất sạch sẽ và mạnh mẽ lại có thể làm cho người ta đối với tạo hình của hắn tăng thêm rất nhiều thiện cảm, hắn đứng dậy nghênh đón, mời ba người Lưu Vũ lần lượt ngồi đối diện hắn, lời nói và hành động thỏa đáng, cử chỉ thành thục lão luyện, thật đúng là rất khó làm cho người ta cảm thấy hắn là loại tiểu nhân có tâm tư xấu xa.

Sau khi cho rằng Tô Bình Hà đã từng vô thức đắc tội với Santa, Lưu Vũ lúc này vẫn không dỡ bỏ phòng bị, dù sao cậu tin tưởng, nếu Santa có thể đánh giá hắn như vậy, nhất định anh ấy có lý do của mình.

"Đội trưởng Lưu Vũ phải không? Sớm nghe đồng đội của cậu nhắc tới, hôm nay nhìn thấy mới biết... Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy." Trong mắt Tô Bình Hà mơ hồ toát ra một chút kinh diễm, tuy rằng đã sớm điều tra, nhưng người thật bề ngoài ôn nhu mềm mại, khí chất thanh lãnh thoát tục như vậy đứng trước mặt, quả thật rất bắt mắt.

Lưu Vũ mặt mày chứa ý cười, hơi khom lưng cúi người nắm lấy bàn tay gầy gò của Tô Bình Hà: "Tô đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu!"

Rõ ràng song phương đều thông qua rất nhiều nguồn tin đã âm thầm hiểu rõ về nhau, nhưng vẫn phải đi qua giới thiệu qua lại vài câu, tựa hồ nhất định phải có quá trình này thì sau đó mới có thể tiến vào chủ đề chính.

Những người khác có lẽ nhìn không ra, chỉ với mấy câu nói ngắn gọn kia, ánh mắt Lưu Vũ và Tô Bình Hà đã giao phong, dùng ánh mắt thăm dò lẫn nhau cũng đã mấy hiệp.

"Nếu đã tự giới thiệu xong, tôi cũng sẽ không vòng vo nữa." Tô Bình Hà hiển nhiên cũng không phải người lắm lời, lần này hắn cố ý tìm tới đội Phong Bạo đúng là có việc cần, cho nên sau khi quan sát thoáng qua hành vi cử chỉ của Lưu Vũ một phen, nhận ra so với tư liệu hắn tra được cũng không có gì khác biệt, dứt khoát không vòng vo nữa, trực tiếp ngồi thẳng lên sô pha, liền nói rõ ý đồ tới đây.

"Trước đây tôi không tham gia vào những bữa tiệc như thế này... Lần này tôi đến vì đội của cậu."

Lời này vừa nói ra, Riki và Santa bốn mắt nhìn nhau biểu tình kinh ngạc, Lưu Vũ khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên, quả nhiên cậu đoán không sai, phong cách làm việc của Tô Bình Hà cũng như con người của hắn, thẳng thắng dứt khoát, không thích quanh co.

Nhưng Tô Bình Hà là một người làm ăn, nếu hắn đã nói như vậy, khẳng định đội Phong Bạo có thứ hắn muốn, nghĩ tới đây trong lòng Lưu Vũ không khỏi nổi lên chút cay đắng, có thể giao dịch hợp tác với loại chiến đội mạnh mẽ này tất nhiên là tốt, chỉ sợ là... Tô Bình Hà muốn thứ mà bọn họ không thể đáp ứng được...

Lưu Vũ nhanh chóng suy nghĩ tường tận trước sau, ngẩng đầu cười đáp lại, nhẹ giọng nói đùa: "Đội chúng tôi bất quá chỉ là chiến đội nhỏ vừa mới thành lập, không quyền không thế, Tô đội trưởng vì sao lại nói ra lời này?"

"Chính xác mà nói, tôi tới vì Tiểu Cửu Cao Khanh Trần của đội các cậu." Tô Bình Hà cũng không che dấu chút nào, trực tiếp nói.

"Đúng thật không khéo, lần này Tiểu Cửu không có đi theo chúng tôi tới đây." Nghe Tô Bình Hà nói đến Tiểu Cửu, trong lòng Lưu Vũ căng thẳng, quả nhiên, điều sợ nhất cuối cùng vẫn tới.

Cậu giả vờ trấn định, gắt gao đè chặt Tán Đa ngồi bên cạnh sắp bạo động, tiếp tục mỉm cười hỏi: "Thế nhưng, tôi rất tò mò, vì sao đội trưởng Tô lại cảm thấy hứng thú với một nam sinh viên bình thường trong đội của chúng tôi?"

"Đội trưởng Lưu Vũ là người thông minh, họ Tô đây đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc." Đối mặt với lời nói của Lưu Vũ, Tô Bình Hà cũng không bị ảnh hưởng, hắn thản nhiên nói tiếp: "Tôi biết đội trưởng Lưu Vũ đối với tôi cảnh giác, cho nên mới cố ý hạ thấp Cao Khanh Trần như vậy, mục đích là vì bảo vệ đồng đội của các cậu. Mặc dù chưa từng qua lại, nhưng đội trưởng Vu Trác chiến đội Tu Tề chân bị thương ngồi xe lăn quanh năm, tôi vẫn biết."

Nói xong, Tô Bình Hà yên lặng đứng lên, bắt đầu nói đến chiến đội Tu Tề nhìn như không hề liên quan đến chuyện này chút nào: "Tu Tề là một trong mười chiến đội 'di thế độc lập'* nhất, các thành viên chiến đội bọn họ không chỉ thần bí cường đại, mà bọn họ còn cự tuyệt lui tới với bất kỳ chiến đội nào khác. Nói một cách dễ hiểu, họ có thể cứu mạng cậu trong game, nhưng lại không muốn tiếp xúc hay làm bạn với cậu. Chính vì Tu Tề không có đồng minh, cho nên mới trở thành mục tiêu đầu tiên sau khi Sơn Hà Vô Dạng quật khởi."

*Sự độc lập

Thấy bọn Lưu Vũ dần dần bình tĩnh lại, Tô Bình Hà tiếp tục nói: "Kỳ thật Sơn Hà nghĩ một chút cũng không sai, thế lực của các chiến đội khác ít nhiều đều có đủ loại quan hệ liên quan đến nhau, chỉ có Tu Tề cô lập không người viện trợ, cho nên Tu Tề là mục tiêu tốt nhất để bọn họ khai đao đầu tiên hòng đánh bại từng chiến đội một."

"Nhưng khi Sơn Hà Vô Dạng bắt đầu xây dựng kế hoạch mới phát hiện, chiến đội Tu Tề có hơn phân nửa thành viên là 'hắc hộ'* không tra được bất kỳ thông tin gì. Cho dù Lý Cảnh Sơn sử dụng mạng lưới quan hệ cấp quốc gia cũng không tra được, cứ như bọn họ căn bản chưa từng tồn tại trên thế giới này. Về sau, Sơn Hà thật vất vả mới bắt được một cơ hội, định vị được điện thoại di động của một người trong đội Tu Tề, nhưng ngay khi sát thủ Sơn Hà đi Tương Tây chấp hành nhiệm vụ, chuyện chân chính khiến cho bọn họ thất bại đã đến. Bọn họ vẫn theo dõi định vị trong suốt thời gian đó, ý đồ tìm ra tổng bộ chiến đội Tu Tề sẽ một lưới bắt gọn, nhưng cuối cùng vị trí của người kia lại đột nhiên biến mất. Mà khu vực cuối cùng người đó biến mất là một mảnh rừng rậm nguyên sinh trong núi sâu, sát thủ Sơn Hà Vô Dạng ở trong rừng đi lung tung mấy ngày cũng không tìm được tung tích của người kia, ngược lại đám sát thủ ở trong rừng còn gặp phải một ít chuyện cổ quái, chết mất một nửa nhân số, cuối cùng mới bất đắc dĩ từ bỏ... Cho nên, chiến đội Tu Tề cũng tồn tại thần bí như chiến đội Quốc An. Tôi chưa từng thấy qua bọn họ đối với một đội nào có thể thân thiệt nhiệt tình đến vậy." Tô Bình Hà trong mắt lóe sáng, hắn lớn mật suy đoán: "Trừ phi đội ngũ các cậu đối với bọn họ có ân tình không thể trả nổi."

*Không có hộ khẩu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro