
Chương 8
Cố Bình Minh chuyên tâm ngồi trước máy tính, ngón tay thon dài gõ vài cái trên bàn phím.
Mấy người Lưu Vũ và Bá Viễn tò mò tiến lại phía trước, nhìn chằm chằm Cố Bình Minh nhập "Into1" vào trong thanh tìm kiếm, những người khác cũng im lặng không dám quấy rầy, chỉ thấy Cố Bình Minh di chuyển chuột lướt qua một đống từ ngữ vô dụng trực tiếp kéo xuống dưới, ngón trỏ hơi dùng sức nhấp vào một khối biểu tượng nhỏ ở góc bên trái.
Đột nhiên màn hình vẫn đang bình thường sinh ra biến đổi, từ màu trắng chuyển sang tối đen, trong nháy mắt một mảnh chữ lớn đỏ như máu xuất hiện bên trên, chói mắt mà rõ ràng: "Chào mừng đến với trò chơi kinh dị Into1", ngay phía dưới phông chữ có một ô tròn màu đen.
Lưu Vũ lặp tức cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể cậu đã nhìn thấy nó vào lần đầu tiên tiến vào trò chơi...
Mọi người còn chưa kịp kêu lên bất ngờ, Cố Bình Minh đã dán ngón tay cái lên ô tròn màu đen, vân tay phản chiếu trên màn hình, rất nhanh máy tính tự động tiến vào một trang web kỳ lạ.
Trang web ngắn gọn rõ ràng, phía trên liệt kê đề mục, trang chủ còn có các loại bài viết tuyển dụng hoặc chửi bới của những chiến đội khác.
"Đây là cái gì?" Bá Viễn ngạc nhiên hỏi.
Doãn Hạo Vũ đẩy gọng kính đen trên sống mũi, bắt đầu nhanh chóng phân tích trong đầu.
Santa, Riki cùng Lưu Vũ liếc nhau một cái, lần lượt ở trong mắt đối phương thấy được ngạc nhiên, lắc đầu không nói gì.
Thẩm Lan Ký nhàm chán ngồi trên ghế xoay, chân dài gầy gò đạp trên mặt đất, cả người xoay vòng thuận miệng xen vào: "Trang web chính thức của trò chơi."
"Thì ra trò chơi này còn có trang web, cư nhiên hiện đại hóa như vậy..." Lâm Mặc vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Dùng để làm gì?"
"Cậu cũng có thể mở máy tính đăng nhập giống như tôi, sau khi đăng nhập lần đầu tiên nó sẽ mặc định thông qua xác minh." Nghe cố Bình Minh nói xong mọi người lục tục ngồi xuống mở máy tính, trong phòng máy đặt hơn hai mươi máy tính hoàn toàn đủ để bọn họ sử dụng.
Theo cách Cố Bình Minh chỉ dẫn, mọi người nhập dấu vân tay và mở ra trang web chính thức của trò chơi.
"Sau khi xác minh mỗi người sẽ có số tài khoản, tên tài khoản có thể nhập tự do, nhưng tôi đề nghị tốt nhất nên nhập tên thật."
"Hệ thống sẽ cung cấp cho mọi người ảnh đại diện để lựa chọn, hầu hết là những khoảnh khắc tuyệt vời của mọi người trong game, nếu không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình có thể trực tiếp thiết lập thành màu đen."
Lưu Vũ nhấp vào thấy được có ba ảnh chụp để cậu lựa chọn, sau khi suy nghĩ nhiều lần cuối cùng cậu chọn bức ảnh chui ra từ bụng con đỉa cùng trái tim của nó được nâng trong tay, tuy rằng trông có chút chật vật nhưng hai mắt kiên định sáng ngời, khóe miệng còn mang theo nụ cười thắng lợi.
Châu Kha Vũ chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua liền chọn một bức ảnh hơi sắc nét, dù sao chọn cái nào cũng đẹp.
Trương Gia Nguyên chọn ảnh mình đang cầm quy tắc, bộ dáng nhìn qua vô cùng nhu thuận, Doãn Hạo Vũ là ảnh thi triển dị năng bên trong nhà máy bỏ hoang, cuốn sách tiên tri mơ hồ phát sáng lơ lửng giữa hai tay cậu.
Mắt thấy các đội viên khác đều sắp chọn xong, Lâm Mặc ngược lại rơi vào rối rắm, cậu thấy được nhất là khoảnh khắc bản thân thi triển dị năng đình chỉ mưa lớn trên tòa nhà công trường ở trấn nhỏ, ánh mặt trời chiếu vào người phác họa thân hình thanh tú cao ngất của cậu. Đáng tiếc sau khi phóng to thấy được phía sau có một thân ảnh thon dài mơ hồ, tuy nhìn không rõ mặt thế nhưng Lâm Mặc vừa liếc một cái đã có thể nhận ra người kia là ai.
Quả nhiên, người nọ chính là tai họa! Hắn ta đã phá hủy một trong những bức ảnh yêu thích của mình.
Lúc này Cố Bình Minh quay đầu nhìn thoáng qua nhóm người đang ngồi khắp nơi trong phòng, trước mặt họ là màn hình máy, tiếp tục nói: "Tuy nhiên tôi đề nghị mọi người đừng dùng ảnh nền màu đen, bởi vì đội mọi người nhan sắc đều tương đối cao, dùng ảnh của mình càng thuận lợi để thu hút sự chú ý của người chơi khác."
"Hửm, tại sao chúng tôi nên thu hút sự chú ý của người chơi khác?" Nghe đến đây Lưu Chương có chút khó chịu mở miệng hỏi.
Cố Bình Minh biết rõ tính tình của Lưu đại thiếu gia, không chút nóng nảy còn cười nói: "Đội đạt được sự chú ý càng cao khi thi đấu chiến đội sẽ có ưu thế càng lớn. Tôi đã từng nói với mọi người, toàn bộ quá trình thi đấu của chiến đội sẽ phát sóng trực tiếp cho người chơi khác xem, hôm nay tôi sẽ nói cụ thể hơn, tổng số người xem sau khi game kết thúc trực tiếp chuyển thành điểm trong game cho bên thắng lợi. Vì vậy, càng có nhiều người xem sẽ càng có lợi cho mọi người."
"Còn có chuyện như vậy a?" Lưu Chương chỉ vừa chính thức thành lập chiến đội, đối với phương diện này vẫn không rõ lắm, anh nhớ tới lúc trước khi còn tham gia vào công ty giải trí, cười nói: "Nếu đặt ở trong giới giải trí, đây chính là hiện thực hóa lưu lượng!"
"Đúng vậy, mọi người có thể nhìn qua các chiến đội khác, họ cơ bản đều lộ mặt. Theo tôi thấy, giá trị nhan sắc của đội các cậu cao thế này không nên để lãng phí." Thẩm Lan Ký bổ sung thêm một câu.
Lâm Mặc cắn răng đem ảnh đại diện đẹp nhất thay, dù sao người khác cũng không nhìn rõ, ai lại rãnh rỗi chú ý bối cảnh mơ hồ phía sau a!
"Không nghĩ tới, chúng ta cũng có một ngày cần dựa vào mặt để tích điểm?" Bá Viễn cảm thấy kinh ngạc, buồn cười lắc đầu, sau đó anh yên lặng chọn bức ảnh đang đứng dưới ánh nắng ban mai thi pháp, mái tóc dài xõa tung bay theo gió nhìn qua cả người vô cùng tiêu sái tuấn lãng.
Lưu Vũ nhỏ giọng thở dài: "Đúng vậy, từ xưa đến nay vô luận là nam hay nữ, ai không thích cái đẹp chứ?"
"Cố đội, vậy anh có nhiều người theo dõi không?" Lâm Mặc lém lỉnh quay đầu nhìn Cố Bình Minh trên mắt mang kính viền vàng.
Cố Bình Minh thấy Lâm Mặc đem đề tài kéo lên người mình, dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, cũng không nhiều, thật ra Tần Tử Tầm đội chúng tôi là người được theo dõi nhiều nhất. Thứ nhất, giá trị nhan sắc của cậu ta tương đối cao. Thứ hai, kỳ thật tôi cũng không hiểu nổi, cá nhân tôi cảm thấy loại đàn ông trưởng thành chững chạc thành công trong sự nghiệp như Lục đội chúng tôi mới thật sự hấp dẫn... Khác với Tần Tử Tầm phong lưu thành tính, bất cần tùy hứng, một khi vào game hệt như kẻ điên, là loại người chơi cực kỳ hung hãn, loại tương phản này rất được người chơi nữ yêu thích."
"Hừ, nữ sinh bây giờ thật sự không có ánh mắt, lại đi thích nam nhân xấu xa. Rõ ràng chính là một kẻ phong lưu chỉ thích trêu chọc không muốn phụ trách, trong game còn phát điên khắp nơi, hơn nữa bộ dạng của tôi cũng rất đẹp trai mà!" Thẩm Lan Ký vừa xoay ghế, vừa tức giận chửi bới.
"Thích ai là quyền của họ, đừng ghen tị, ghen tị cũng vô dụng." Lâm Mặc cười nhạo Thẩm Lan Ký vài câu, sau đó mở ra bảng xếp hạng một trăm người có độ chú ý cao nhất, nhìn lướt qua một lượt lặp tức kinh hãi gào lên: "Sở Kiêu mà cũng nằm trong top 10?"
Tiếp theo cậu kinh hoàng nhìn về phía Thẩm Lan Ký, cứng ngắc mỉm cười nói: "Được rồi, tôi đồng ý lời cậu vừa nói, đám người này quả thật là mù."
"Ca, thật ra, em cảm thấy Sở Kiêu rất đẹp trai..."
Trương Gia Nguyên liếc nhìn ảnh Sở Kiêu nhỏ giọng nói. Ảnh Sở Kiêu chọn có khung cảnh bị tàn phá sau một trận chiến, hắn lang hóa nửa quỳ trên nóc xe cao cao, hai mắt đỏ tươi hẹp dài sắc bén, bên má có nhiều vết trầy xước, khóe miệng khẽ nhếch đang rỉ máu, có vẻ vừa hoang dã lại gợi cảm.
Châu Kha Vũ cũng gật đầu khẳng định: "Ừm, quả thật cũng được."
"Còn nói nữa tuyệt giao!" Lâm Mặc trực tiếp xù lông, hai tay nắm chặt khống chế lực đạo phẫn nộ đập lên bàn phím.
Cố Bình Minh cố nén ý cười, tiếp tục nói: "Mọi người có thể tìm xem mười chiến đội đứng đầu, bên trong có tài khoản của từng thành viên trong đội, có thể theo dõi những người này để nhận biết một chút. "
"Ha, vì sao toàn bộ đội Quốc An đều là ảnh đại diện màu đen?" Lưu Chương nghiêng đầu hỏi.
Trương Gia Nguyên cũng đặt câu hỏi: "Hơn nữa tên của bọn họ cũng không giống tên thật, gì mà Thương Long, Huyền Hồ, Tu La, Chiến Thần, Kim Cương..."
"Càng giống biệt hiệu." Châu Kha Vũ bất giác nhíu mày, anh luôn cảm thấy những cái tên này tựa hồ rất quen mắt.
"Không sai." Đôi mắt Cố Bình Minh giấu sau tròng kính bắn ra ánh sáng sắc bén, hắn giải thích: "Đội viên Quốc An là một đám người chơi cực kỳ thần bí, khi bọn họ thi đấu chiến đội đều thống nhất đeo mặt nạ. Không ai biết danh tính thực sự của họ, cũng không ai thường thấy họ xuất hiện trong game, vì vậy rất có thể họ sẽ là bất cứ ai chúng ta tình cờ gặp trong game."
"Tại sao họ không xuất hiện, họ không cần điểm?" Lưu Chương tiếp tục hỏi.
Thẩm Lan Ký có chút hâm mộ ghen tị hận, anh ta bĩu môi nói: "Bọn họ rất mạnh, tất cả hầu như không hề để tâm có người quan sát bọn họ thi đấu hay không, toàn bộ đều dựa vào thực lực ra khỏi vòng đấu."
"Đúng vậy, bọn họ đã đứng đầu bảng trong năm năm liên tiếp, căn bản không cần thứ như thu hút người xem."
Cố Bình Minh thở dài, tiếp theo bổ sung: "Bọn họ có vẻ không quá chú trọng điểm tích lũy, đến nay vẫn luôn rất thần bí, đối với Quốc An chúng tôi nắm rất ít thông tin."
Châu Kha Vũ nghe Cố Bình Minh nói, im lặng ngồi đó nhíu chặt hàng lông mày tinh xảo.
"Chờ đã, tôi muốn hỏi một chút, chúng ta theo dõi những người chơi này có ích gì?" Doãn Hạo Vũ giơ tay lên hỏi.
"Sau khi theo dõi ảnh đại diện của những người này sẽ thu nhỏ thành một ô và xuất hiện trên trang chủ của cậu, mọi động thái của họ đều được hệ thống thông báo cho cậu. Nếu như họ chết trong game, ô nhỏ chứa ảnh của họ vẫn sẽ tồn tại trên trang của cậu nhưng nó sẽ chuyển sang hai màu đen trắng." Cố Bình Minh dừng một chút lại nói thêm: "Còn nữa, chú ý, thành viên trong cùng một đội không thể theo dõi lẫn nhau."
"Vậy thật không có ai để theo dõi a?" Lưu Vũ lắc đầu cười cười.
"Cũng không hẳn, cậu có thể theo dõi tôi." Cố Bình Minh yên lặng đi tới phía sau Lưu Vũ, khom lưng thấp giọng cười với cậu.
Lưu Vũ lập tức cảnh giác quay đầu lại nhìn Cố Bình Minh, Cố Bình Minh thấy bộ dáng đề phòng của cậu lập tức đứng dậy khôi phục nghiêm túc nói: "Đùa chút thôi, ví dụ như có thể theo dõi người mình ghét, nếu hắn ta chết ảnh đại diện sẽ biến thành màu đen trắng trên trang chủ và mọi người sẽ lặp tức biết được."
"Hóa ra còn có thể dùng như vậy sao?" Bá Viễn có chút kinh ngạc nói.
Doãn Hạo Vũ yên lặng siết chặt con chuột trong tay, cười lạnh nói: "Vậy nhất định là toàn đội Sơn Hà Vô Dạng a!"
"Mọi người đều theo dõi bọn họ cho tôi! Chúng ta cùng xem khi nào bọn họ tiêu đời!" Lưu Chương cũng tức giận nói.
Trương Gia Nguyên lập tức theo dõi Sơn Hà Vô Dạng, gật đầu đáp lại: "Đúng vậy!"
Lâm Mặc thừa dịp không có ai chú ý tới mình nghiến răng nghiến lợi yên lặng theo dõi Sở Kiêu, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Kế tiếp chúng ta bàn đến chính sự, phương thức thành lập chiến đội rất đơn giản, đầu tiên đội trưởng gửi yêu cầu sáng lập đội ngũ, tiếp theo sẽ xuất hiện một đồ án hình tròn màu đen, sau khi mọi người ấn dấu vân tay lên đồ án lặp tức sẽ trở thành thành viên cùng một đội."
Mọi người theo lời Cố Bình Minh lần lượt nhập dấu vân tay của mình, tên và hồ sơ tư liệu của mỗi người cũng lần lượt xuất hiện.
"Cuối cùng là nhập tên, sau đó chiến đội sẽ chính thức được thành lập."
Lưu Vũ tự tay đánh vào hai chữ Phong Bạo trong khung đầu vào, đội ngũ bọn họ chính thức thành lập!
Cố Bình Minh rất hài lòng khi mọi việc được hoàn thành tốt đẹp, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Bây giờ là 7 giờ 56 phút ngày 28 tháng 9, trước đó các cậu đã vào game trước thời hạn, vừa hay sau khi ra ngoài còn có thể nghỉ ngơi hai ngày, ngày 1 tháng 10 sẽ chính thức báo danh tham gia vòng tuyển chọn chiến đội.
"Chờ đã, lúc này?" Trương Gia Nguyên trợn tròn hai mắt hỏi.
"Đúng, chính là hiện tại!" Cố Bình Minh không ngại giải thích chi tiết: "Vòng tuyển chọn chiến đội chia làm ba trận, đầu tiên là vòng loại giữa các đội, vòng thứ hai tuyển chọn chiến đội từng khu vực, vòng thứ ba là thi đấu giữa mười đội đứng đầu."
"Sau khi báo danh vào ngày 1 tháng 10 đội chơi sẽ vào game tham gia vòng loại đầu tiên. Cho nên thời gian vào game của mọi người là lúc 0 giờ ngày 30 tháng 9, thời gian quá gấp, vì vậy mọi người phải vào game trước thời hạn."
"Nhưng mọi người yên tâm, bình thường vòng loại sẽ không có thương vong, chỉ là sàng lọc ra đội ngũ có tư cách tham gia chiến đội mà thôi. Vòng thứ hai chiến đội mỗi khu vực cùng tiến vào một trận đấu, cuối cùng ba chiến đội đứng đầu của mỗi khu vực sẽ có tư cách tham gia trận đấu cuối cùng. Đương nhiên, top 10 chiến đội sẽ không cần tham gia vòng đầu tiên, họ mặc định có tư cách tham gia thi đấu chiến đội, trực tiếp tham gia vào vòng tuyển chọn khu vực."
"Khu vực?" Bá Viễn vuốt cằm suy tư nói.
Cố Bình Minh gật đầu nói: "Không sai, toàn bộ Trung Quốc được chia thành Kinh Đô, Đông Bắc, Tây Nam, Đông Nam, Hoa Đông, Hoa Trung."
"Chờ đã, ý anh là một khu vực chỉ có thể có ba chiến đội đứng đầu mới có thể tham gia trận cuối cùng?" Lưu Vũ đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, đưa ra nghi hoặc: "Nhưng bốn chiến đội hàng đầu Vĩnh An, Thần Dương, Kiêu Long và Thu Phong hình như đều thuộc Kinh Đô mà?"
Cố Bình Minh sửng sốt một chút, bất lực giải thích: "Việc phân chia khu vực chiến đội là dựa vào xuất thân của đội trưởng, đội trưởng Thần Dương, Tô Dịch Trạch..."
"Em biết! Anh ta là người đông bắc!"
Trương Gia Nguyên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đứng lên nói. Tập thể lặp tức chuyển ánh mắt lên người cậu đầy tò mò, Lưu Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Em..." làm sao biết được?
"Hôm đó trong phòng bao anh ta nói giọng của em rất quen thuộc hỏi em là người ở đâu, em nói mình là người Đông Bắc, sau đó anh ta nói mình cũng là người Đông Bắc." Trương Gia Nguyên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười nói.
Lâm Mặc hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, tức giận nói: "Sau đó em liền cùng anh ta nói chuyện phiếm, không chút bận tâm đến sống chết của anh, để anh một mình đối mặt với tên khốn kiếp Sở Kiêu kia?"
"Vậy hôm đó chuyện gì đã xảy ra với em trong phòng bao?" Bá Viễn ý vị thâm trường nhếch khóe miệng cười hỏi.
Tầm mắt mọi người từ trên người Trương Gia Nguyên chuyển đến trên người Lâm Mặc, tiếp theo lại chuyển về trên người Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên nhận thấy ánh mắt chăm chú của mọi người lập tức lớn tiếng nói: "Nhìn em làm gì a, em bận cùng Tô Dịch Trạch thảo luận về nước tương Doanh Khẩu, làm gì có thời gian chú ý xem bên Lâm Mặc xảy ra chuyện gì chứ!"
"Được rồi, được rồi, đã qua rồi!" Lâm Mặc vùi đầu vào khuỷu tay la hét: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa!"
Vừa vặn Thẩm Lan Ký mang cà phê đi vào, Cố Bình Minh cười nhận lấy, nhanh chóng chuyển đề tài nói: "Vũ đội quê quán ở tại thành phố S thuộc Tuyên Thành, vậy chính là khu vực Hoa Đông, đội ngũ mọi người sẽ tham gia tuyển chọn khu vực Hoa Đông."
"Nhưng mà chúng tôi cũng không phải người của top 10 chiến đội, bây giờ làm sao có thể tiến vào trò chơi trước thời hạn đây?" Lưu Vũ dang tay nhún vai hỏi.
Cố Bình Minh kéo lên ý cười đã sớm đoán trước được, lưu loát trả lời: "Cho nên, tôi để Tiểu Lan Nhi dẫn mọi người đi vào!"
Thẩm Lan Ký tự tin mỉm cười với bọn họ, khom lưng làm một lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn.
"Ah, mọi thứ anh đều đã nghĩ đến?" Trương Gia Nguyên kinh ngạc hỏi.
Liên tưởng đến câu nói của Thẩm Lan Ký lúc mới vào cửa: "Tôi chính là đến giúp mọi người." Bá Viễn chống đầu nhìn Cố Bình Minh cười: "Cố đội, thật đúng là tâm tế a!"
*Tâm tế: thận trọng, kỹ tính, cẩn thận
Ngay sau đó phòng máy lâm vào một mảnh yên tĩnh, Cố Bình Minh cẩn thận bưng ly cà phê lên thổi tan hơi nóng, nâng mắt cười: "Cho nên các vị, bắt đầu đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro