
Chương 7
"Chúng ta... đây là đâu?" Tô Bình Hà từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn chậm rãi đứng thẳng người, nghi hoặc nhìn về phía hai đồng đội tạm thời không mấy thân thuộc bên cạnh, có chút mờ mịt. Ký ức của hắn còn dừng lại ở con đường đụng phải hồng bạch chàng sát, sao vừa tỉnh lại đã ở trong một rừng cây xa lạ? Chẳng lẽ hai người bọn họ mang theo mình trốn tới nơi này?
Mika bất giác nhíu mày, nhún nhún vai tỏ vẻ không thể lý giải lời nói và hành động bất bình thường cả đêm nay của người này, Châu Kha Vũ nâng cổ tay lên, tiện tay dán lên trán Tô Bình Hà: "Tô đội, anh không sao chứ?"
Sau khi xác nhận thân thể Tô Bình Hà cũng không có gì khác thường, Châu Kha Vũ hơi do dự một chút, mới thăm dò hỏi: "Có phải bệnh anh... phát bệnh không? Cho nên mới không nhớ được chuyện gì?"
"Tôi, có lẽ... đúng vậy." Tô Bình Hà đang phiền não đột nhiên đứng bật dậy, hai tay che đi nửa phần trên khuôn mặt, liều mạng gắng sức nhớ lại thứ gì đó. Lại là căn bệnh này! Chứng mất trí nhớ đã làm phiền Tô Bình Hà rất lâu, luôn xuất hiện bất ngờ khi hắn không kịp đề phòng, hơn nữa hắn còn không thể khống chế.
"Anh bình tĩnh một chút, Tô đội!" Mika đứng dậy đi qua khuyên nhủ.
Châu Kha Vũ như có điều suy nghĩ, yên lặng nhìn về phía hai chân đang đi lại tự nhiên của Tô Bình Hà, một lát sau, cậu nhẹ giọng đề nghị: "Thay vì sốt ruột như vậy, không bằng chúng ta nói chuyện về quá khứ của Tô đội, có lẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết chứng mất trí nhớ này."
Nghe được hai chữ "quá khứ", thân thể Tô Bình Hà không khỏi run lên, tiếp theo hắn lại nhanh chóng khôi phục như thường, ra vẻ thoải mái nói: "Tôi... Không có kỷ niệm gì đặc biệt. " Tuy miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn tìm một chỗ bên đống lửa mà ngồi xuống.
Vốn là vị trí của hắn ở cạnh Châu Kha Vũ, quả thực chỉ hận không thể trực tiếp ngủ trong lồng ngực Châu Kha Vũ, mà hiện tại lại chọn một chỗ ngay giữa Mika và Châu Kha Vũ mà ngồi xuống, cùng hai người duy trì khoảng cách như nhau.
"Cậu muốn nói chuyện gì?" Tô Bình Hà hơi rũ mắt xuống.
Châu Kha Vũ cẩn thận quan sát từng hành động cử chỉ của Tô Bình Hà, nhẹ giọng đề nghị: "Nói về căn bệnh này của đội Tô rốt cuộc bắt đầu từ màn game nào?"
"Không rõ lắm, nhưng lúc tôi phát hiện tôi có chứng bệnh này, trong đội Giang Hà Hồ Hải đã có đội viên nghi ngờ, cho nên lúc đó bệnh tình hẳn là tương đối nghiêm trọng..." Tô Bình Hà nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói.
Mika yên lặng ngồi ở một bên, trong lòng âm thầm than thở một câu, biểu hiện của anh ta rõ ràng như vậy, đồng đội nếu không hoài nghi vậy có phải đều bị ngốc hay không? Nhìn bộ dáng khổ sở của Tô Bình Hà, anh đột nhiên nghĩ đến một vài khả năng, anh nhíu mày tiến lại gần hai người còn lại, nói ra suy nghĩ của mình: "Tô Bình Hà, chúng ta không cần phải nói nữa. Tô đội trưởng là sau này mới có chứng bệnh này. Có khi nào, anh đã gặp qua đả kích to lớn nào đó ở thế giới game không?"
Châu Kha Vũ cũng cảm thấy nói như vậy cũng rất hợp lý, vì thế gật gật đầu: "Lời Mika nói rất có đạo lý, cảm giác suy nghĩ này là chính xác."
"A, người anh em, tôi không có ý gì khác, chính là đột nhiên nhớ tới, trong đội ngũ trước kia của tôi có một đội viên ở thế giới game gặp phải đả kích nặng về tinh thần, sau đó để lại di chứng rất nghiêm trọng, tôi nghĩ..." Mika sợ Tô Bình Hà đa tâm lại hiểu lầm, sau khi thốt ra một nửa lập tức cảm thấy mình có chút mạo muội, vì thế vội vàng giải thích với hắn, mà Tô Bình Hà chỉ khoát tay tỏ vẻ không sao cả: "Không có gì, nếu đội các cậu đã thành tâm muốn trợ giúp tôi, vậy tôi cũng không có gì phải giấu diếm."
Sau đó, Tô Bình Hà liền nói với hai người về những chuyện xung quanh mình: "Tô gia chúng tôi có tổng cộng có bốn anh em, anh cả là Tô Bình Giang luôn bận rộn với việc buôn bán vận chuyển trong nhà, thường xuyên không ở cùng với ba anh em tôi."
"Chờ một chút, em trai cùng em gái của anh, sẽ không phải là Tô Bình Hồ cùng Tô Bình Hải chứ?" Châu Kha Vũ lập tức nghe ra sự huyền diệu trong cách đặt tên, liền chỉ ra.
Tô Bình Hà không phủ nhận, chỉ mỉm cười: "Em trai quả thật tên là Tô Bình Hồ, chỉ là em gái không theo tên tự, gấp đôi hai từ Hải, chính là tên của em gái."
"Tô... Hải Hải?" Hai mắt Châu Kha Vũ híp lại, như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm.
Mika lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra chiến đội lớn của các người đều có phong cách lấy tên như vậy sao? Cùng với Sơn..."
"Ài, đừng nhắc tới cái tên kia, nghe thật không may mắn." Mika đang muốn nhắc tới Sơn Hà Vô Dạng, lại bị Châu Kha Vũ vội vàng ngăn lại.
Mika kịp thời phanh lại, cười cười tỏ vẻ tán thành với cậu.
"Nhưng cái tên đội ngũ của các người, những người khác trong đội cũng đồng ý sao?" Châu Kha Vũ cảm thấy có chút tò mò, những đội ngũ này thế nhưng có thể hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của đồng đội? Nhớ lúc trước tên đội Phong Bạo của bọn họ vẫn là mọi người bình chọn ra.
"Giang Hà Hồ Hải vốn là do ba anh em chúng tôi sáng lập ra, lúc mới thành lập chỉ có ba người chúng tôi, cho nên mới lấy cái tên này."
Tô Bình Hà giải thích: "Giang Hà Hồ Hải là một trong mười chiến đội khởi đầu muộn nhất, thực lực cũng không bằng các chiến đội khác, cho nên chúng tôi đưa ra phương pháp độc đáo là sáp nhập chiến đội. Vệ Thiên Tân lúc bấy giờ rất đông, trong đó có rất nhiều chiến đội có dị năng siêu việt không hề thua kém người chơi cao thủ trong các chiến đội lớn, nhưng bên trong đội hỗn tạp, nói đến người chơi lợi hại, quả thật có rất nhiều người thực lực không tầm thường có thể một mình đảm đương một mặt, nói về người chơi yếu, phần lớn cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi. Tuy nhiên người ở nơi đó trọng nghĩa khí, nhập đội liền trực tiếp làm lễ bái coi nhau là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, sống chết không chịu rời đội. Nhưng trong lòng tất cả bọn họ đều hiểu rõ, nếu cứ như vậy, Vệ Thiên Tân ở địa phận của mình không thể tạo ra nổi một đội ngũ đàng hoàng, năm nào cũng bị chiến đội ở Bắc Kinh đè ép không ngóc đầu lên được, cho nên phương pháp sáp nhập chiến đội này cũng trở thành giải pháp tối ưu."
"Lúc ấy chúng tôi cùng với sáu chiến đội lớn của Vệ Thiên Tân thương lượng, cuối cùng đã thành lập Giang Hà Hồ Hải với mười ba người chơi có dị năng cường đại của họ, những người khác không có tên trong danh sách hệ thống, nhưng cũng thuộc thành viên của tổ chức Giang Hà Hồ Hải, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến nội chiến trong tổ chức chúng tôi nghiêm trọng như vậy."
"Nói như vậy, có thể trở thành đội trưởng, Tô đội thật khiến người ta bội phục!" Mika cẩn thận lắng nghe câu chuyện của Tô Bình Hà, ngạc nhiên trước sự vất vả và gian khổ của việc thành lập Giang Hà Hồ Hải, chân thành cảm thán.
Tô Bình Hà nghe nói Mika khen ngợi hắn như thế, nhếch miệng, khiêm tốn phủ nhận: "Là lợi dụng thế lực của bọn họ để dò xét và cân bằng lẫn nhau, tôi mới có thể ngồi vững ở đội ngũ này, mà không phải vì tôi có thực lực lợi hại."
"Còn em trai và em gái của anh thì sao? Bọn họ có biết anh bị chứng bệnh này không?"
Đối mặt với vấn đề bất thình lình của Châu Kha Vũ, nụ cười của Tô Bình Hà trong nháy mắt ngưng đọng, thật lâu sau, hắn có chút chua xót cười nói: "Bọn họ, sẽ không biết được..."
"Bởi vì đã rời khỏi nhân thế." Còn chưa đợi hai người kia hỏi tiếp, Tô Bình Hà đã chủ động nói: "Gần hai năm rồi..."
Bầu không khí trong nháy mắt nặng nề, Châu Kha Vũ đưa tay vỗ vỗ bả vai Tô Bình Hà, thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi..."
"Không việc gì, tôi cũng đã vượt qua rồi." Tô Bình Hà hít một hơi thật sâu, giả vờ thoải mái cười nói: "Đó là một thị trấn Châu u thời Trung cổ, dịch bệnh hoành hành, Bình Hồ và Hải Hải là trong lúc tra xét manh mối vô tình lây nhiễm bệnh dịch. Tôi đã tận mắt chứng kiến từ lúc họ xuất hiện các triệu chứng, cho đến khi bệnh tình chuyển nặng và cuối cùng là ngừng thở."
"Thật ra, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa, bọn họ đã đợi được đến lúc thuốc đặc trị..." Tô Bình Hà thanh âm rất thấp, có thể nghe ra hắn đang tận lực áp chế cảm xúc của mình, tươi cười cố nặn ra trên mặt cứng ngắc, hai mắt chớp động thấp thoáng ánh nước.
"Không sao cả." Lời này cũng không biết Tô Bình Hà đang an ủi mình hay là an ủi người khác, tiếp theo, hắn nhanh chóng ổn định lại cảm xúc và nói: "Chuyện này là đả kích lớn nhất mà tôi từng trải qua kể từ khi bước vào thế giới game. Sau khi bọn họ gặp chuyện không may, tôi tạm thời bỏ hết tất cả các nhiệm vụ trong đội, ở viện dưỡng lão tư nhân điều trị nửa năm mới dần dần bình tĩnh lại. Mãi cho đến đầu xuân năm nay, tôi mới trở lại trong đội một lần nữa, vốn nghĩ tất cả những chuyện không tốt đều đã qua, nên cho mình một cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chẳng bao lâu tôi phát hiện ra căn bệnh này. Lúc trước khi đóng cửa tu dưỡng, có mấy thế lực trong đội cho rằng từ nay về sau tôi không gượng dậy nổi, rốt cuộc cũng không gánh vác nổi đội ngũ này, cho nên mỗi một người đều nhân cơ hội phát triển thế lực gây ra chia rẽ trong nội bộ, vì tranh đoạt quyền lợi, quan hệ trong đội náo loạn đến mức khó coi."
Không thể không nói, đội trưởng Tô Bình Hà này thật sự không dễ dàng, vừa mới trải qua nỗi đau mất đi người thân, thật vất vả mới lấy lại được niềm tin vào cuộc sống, trong nháy mắt lại bị mất trí nhớ. Một bên tận lực khôi phục trạng thái tinh thần cực kém của mình, một bên lại phải lo lắng đám "nghịch thần" trong đội mưu quyền soán vị, tình cảnh thật sự gian nan.
Vốn Châu Kha Vũ còn từng có ý muốn khuyên Lưu Vũ và Bá Viễn chiêu mộ đội viên mở rộng chiến đội, có vết xe đi trước của Giang Hà Hồ Hải, giờ phút này ngược lại một chút cũng không muốn, dù sao đội Phong Bạo bọn họ tuy rằng ít người, nhưng hòa thuận yêu thương nhau, nhiều người ngược lại dễ xảy ra chuyện, cũng không có lợi cho sự đoàn kết của đội ngũ. Thay vì kết nạp thêm một số đồng đội xa lạ không thể xác định bối cảnh tình cách, chi bằng tỉ mỉ mài giũa ra một đội ngũ có năng lực thật sự!
Tô Bình Hà đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Châu Kha Vũ, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: "Những chuyện này đều do Vân Đăng nhận thấy mọi thứ dần phát triển theo hướng nghiêm trọng, cố ý đến viện dưỡng lão khuyên tôi trở về nắm quyền ổn định cục diện."
Châu Kha Vũ đột nhiên nhớ tới, bọn họ đã từng gặp qua người trong lời kể của Tô Bình Hà, ở trong cái địa ngục nhân gian kia, phòng N.
"Vân Đăng, là kỹ sư đầu hói mang tóc giả nói giọng Trùng Khánh kia?"
"Tôi nhớ cậu ấy có thể tùy ý cải tạo các thiết bị điện tử, rất lợi hại." Nghe Châu Kha Vũ nhắc tới như vậy, Mika cũng nhớ ra, giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Trong một số game có bối cảnh hiện đại, dị năng của cậu ấy có tác dụng rất lớn, quả thật rất mạnh." Nghe thấy người mình tự tay đề bạt được khen ngợi, Tô Bình Hà không chút che giấu kiêu ngạo cười cười: "Vân Đăng cùng thầy địa lý Thôi Quang Diệu của cậu ta là tâm phúc trong đội của tôi, bọn họ đều là sau này đơn độc tiến vào đội, cho nên cùng các thế lực khác trong đội không hề liên quan, chính vì vậy tôi mới dám đặt tín nhiệm ở chỗ bọn họ."
"Cũng may anh trở về đội kịp thời, nhưng một khi người ta sinh ra tâm tư khác thường, rất khó để đem nó quay ngược trở về như lúc đầu." Châu Kha Vũ thở dài kết luận, tính chất công việc của cậu đặc thù, đã gặp qua quá nhiều người bị đàn áp vì đấu tranh quyền lực.
Tô Bình Hà bất đắc dĩ thở dài: "Đúng vậy, cho nên tôi cần phải mau chóng chữa khỏi chứng bệnh này, nếu không, bọn họ một khi có chứng cứ xác thực chứng minh thân thể tôi xảy ra vấn đề, như vậy vị trí đội trưởng này của tôi sẽ rất khó ngồi vững."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro