Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Vỏ rượu rỗng loạn thất bát tao nằm trên tấm thảm len trải sàn, Lưu Chương say như chết tê liệt tựa vào bên giường, anh nghe thấy động tĩnh mở cửa phía sau, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái.

"Cậu cũng đến khuyên tôi?" Lưu Chương vừa hỏi vừa ngửa đầu tiếp tục rót rượu trong chai vào cổ họng.

Lưu Vũ trực tiếp đi tới phía sau Lưu Chương, nhìn bình rượu rỗng đắt tiền nằm trên thảm, im lặng đứng thẳng không nói một lời, lại nghe thấy Lưu Chương cười khổ hỏi: "Cậu cũng đến nói cho tôi biết, Tưởng Huy chỉ là một NPC mà thôi sao? Đội trưởng cũng tự mình tới đây, rất coi trọng tôi a..."

Lưu Chương cười đến run tay, rượu đỏ theo cổ chậm rãi chảy xuống, Lưu Vũ tiến lên cướp đi chai rượu trong tay anh, cau mày nói: "Đừng uống, đặt rượu xuống!"

"Đặt nó xuống? Tất cả mọi người đều có thể buông xuống, vì sao tôi lại không thể buông..." Lưu Chương giống như nghe được một câu chuyện buồn cười, cười đến thân thể kịch liệt run rẩy, tiếp theo, anh chậm rãi cuộn mình trên mặt thảm, dùng sức ấn lên trái tim, nhắm mắt chầm chậm nói: "Lưu Vũ, cậu biết không? Tưởng Huy không phải NPC, em ấy là một người vô cùng sống động, em ấy có nhiệt độ cơ thể ấm áp, có nhịp tim chậm rãi đập trong lồng ngực, có sự kiên trì với ước mơ, em ấy biết khóc biết cười, sẽ sợ hãi sẽ khổ sở..."

"Vậy mà, một người sống động như vậy lại chết ngay trước mặt tôi, em ấy chết ngay trước mắt tôi! Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết vẫn còn nhìn tôi, em ấy còn đang cười a..." Nói xong câu này, Lưu Chương vùi đầu vào khuỷu tay, nức nở một hồi lâu mới chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, bước chân chệnh choạng đi tới trước mặt Lưu Vũ, từng cái từng cái cúc áo được cởi bỏ...

"Các người nói với tôi đây chỉ là một trò chơi, những thứ này đều là ảo, đều là giả. Vậy, ok, tôi sẽ cho cậu thấy thứ này!" Lưu Chương lung tung cởi bỏ áo sơ mi, để lộ toàn bộ thân trên trước mắt Lưu Vũ.

"Đây là..." Trong lòng Lưu Vũ đột nhiên cả kinh, tầm mắt dừng lại ở ngực Lưu Chương, trên da thịt phía dưới xương quai xanh của anh có một dấu ấn màu đỏ sậm, đồ án quỷ dị duy mỹ, hình dạng tựa như một đóa hoa hồng nở rộ trong lồng ngực.

"Khi Tưởng Huy biến mất, có một ánh sáng nhỏ chui vào ngực tôi. Sau khi thoát game, tôi phát hiện ra dấu ấn này đã ở trên ngực." Lưu Chương cẩn thận vuốt ve dấu ấn trên ngực, thống khổ nhắm mắt lại: "Cậu nói xem, em ấy sao có thể là hư ảo chứ?"

Lưu Vũ đau lòng đi lên phía trước đem quần áo của Lưu Chương khép lại, thấp giọng nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đến để nói với anh những thứ này đều là hư ảo..."

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt mờ mịt của Lưu Chương, chân thành nói: "Ngược lại, tôi cũng giống như anh, tôi tin rằng họ thực sự tồn tại."

"Cậu thực sự tin điều đó?" Lưu Chương nắm lấy tay Lưu Vũ đang giúp anh gài lại nút áo, siết chặt, giống như người sắp chết đuối vớ được một cọng cỏ cứu mạng, thế nào cũng không chịu buông tay.

"Đúng vậy." Lưu Vũ ôn nhu trấn an Lưu Chương, kéo anh chậm rãi ngồi xuống bên giường, suy tư một lát mới mở miệng nói: "Lưu Chương, anh không cần phải lo lắng. Trước đây tôi chưa bao giờ ăn trứng xào cà chua có đường, thậm chí còn cảm thấy đó là món ăn quái dị. Nhưng lần này trong thế giới đó, tôi có một người mẹ rất giỏi nấu ăn, và cà chua xào trứng là món ăn yêu thích từ ngày bé của tôi. Sau khi ra khỏi trò chơi, tôi tình cờ nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang nấu món ăn này, điều đáng sợ là trong tiềm thức của tôi cảm thấy cần phải thêm đường." Lưu Vũ nhẹ giọng nói, mặt ngoài bình tĩnh bình thản nhưng đáy mắt lại lộ ra bi thương.

"Ký ức trong thế giới đó khắc sâu vô cùng, đến mức hiện tại nó đã ảnh hưởng đến tôi. Cho nên, tôi, giống như anh, không nghĩ rằng nó chỉ là một màn game. Tôi cảm thấy như thể bản thân đã thực sự sống một lần trong thế giới đó."

Sau đó, Lưu Vũ kể lại câu chuyện của mình và Tống Hoàn: "Trong thế giới này, tôi đã đánh mất một cô gái rất quan trọng..."

Lưu Chương lẳng lặng nghe câu chuyện của Lưu Vũ, dường như trong nháy mắt đã quên đi nỗi thống khổ của mình.

"Cô gái này dùng sinh mệnh của mình đổi lấy một tương lai tươi sáng cho tôi, cuối cùng, cô ấy vì không muốn làm tôi khó xử đã uống thuốc độc tự sát." Nói xong, Lưu Vũ nghiêng đầu nhìn Lưu Chương, đôi mắt ửng đỏ dưới ánh đèn nhàn nhạt có vẻ ướt sũng, cậu nhẹ giọng nói: "Còn anh thì sao? Kể cho tôi nghe câu chuyện của anh và Tưởng Huy đi."

"Cậu có chắc mình muốn nghe không? Câu chuyện này, không dài..." Lưu Chương nhìn chằm chằm vào ánh đèn trên trần nhà, từ từ rơi vào ký ức.

Giờ phút này, trên hành lang bên ngoài có một hàng người đứng, mọi người hoặc đứng dựa vào tường hoặc ngồi xổm trên mặt đất, Santa không nhịn được nóng nảy, đứng lên hoạt động thân thể một chút, lo lắng nói: "Hai người bọn họ ở trong phòng cả ngày không ra ngoài, cũng không xuống ăn cơm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Hai người đàn ông thì có thể xảy ra chuyện gì?" Trương Gia Nguyên mệt đến ngáp một cái, thuận miệng nói.

Hai ngày nay Lâm Mặc bị Sở Kiêu quấy rối đến mức có chút PTSD, tức khắc quay đầu lại, khóc không ra nước mắt nói: "Cái này... cũng rất khó nói..."

"Đừng nháo nữa." Bá Viễn thấy chủ đề dần dần lệch lạc, vội vàng nhắc nhở: "Bây giờ không phải lúc đùa giỡn, nói ít mấy câu đi."

"Mọi người nghĩ Tiểu Vũ có thể khuyên cậu ấy không?" Riki vẫn luôn cúi đầu đột nhiên mở miệng hỏi.

"Rất khó nói, em cảm giác vết thương lần này của cậu ấy có chút nặng..." Cao Khanh Trần thở dài, khó chịu lắc đầu: "Đừng nói cậu ấy, em thiếu chút nữa cũng không thoát ra."

Doãn Hạo Vũ vẫn trầm mặc đứng bên cạnh Cao Khanh Trần, im lặng ôm chặt Cao Khanh Trần trấn an.

"Mọi người đừng nóng vội, còn cách thời gian báo danh hai giờ, cho Lưu Vũ một chút thời gian đi." Cố Bình Minh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ngữ khí kiên định vô cùng có tác dụng ổn định lòng người.

Màn đêm dần sâu hơn, đêm cuối thu khắp nơi đều se lạnh, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng ngời bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Lưu Chương, kỳ thật tôi không tin bọn họ cứ thế chết đi..."

Ngữ khí của Lưu Vũ phi thường kiên định, khiến người có thể tin tưởng: "Tôi luôn tin rằng một ngày nào đó họ sẽ trở lại tìm chúng ta!"

Lưu Chương đỏ mắt hỏi Lưu Vũ: "Thật sự, có thể không?"

Lưu Vũ nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: "Có gì là không thể, ngay cả một thứ phi thực tế như hệ thống cũng có thể tồn tại, chết đi sống lại hoặc chết mà chuyển sinh thì có gì là không thể chứ..."

"Cậu nói đúng." Lưu Chương gật gật đầu, chợt nở nụ cười.

Lưu Vũ đưa tay vỗ lên ngực anh, chắc chắn nói: "Dấu ấn trên ngực là Tưởng Huy để lại cho anh, cho nên cậu ấy nhất định sẽ trở về tìm anh!"

"Cảm ơn cậu, Lưu Vũ." Lưu Chương dùng mu bàn tay lau đi ẩm ướt ở khóe mắt, nhẹ nhàng mở miệng.

"Được rồi, tôi nên đi." Lưu Vũ đứng dậy, chỉnh đốn quần áo bước ra khỏi phòng.

"Chúng tôi ở bên ngoài chờ anh năm phút, nếu như năm phút sau anh không ra, vậy lần khảo sát thi đấu này chúng ta sẽ không tham gia. Những gì nên nói tôi đã nói hết, phần còn lại phụ thuộc vào quyết định của anh."

"À, đúng rồi, không biết Bá Viễn đạo trưởng bọn họ có nói với anh chưa..." Sắp đi tới cửa phòng, Lưu Vũ lại đột nhiên quay đầu: "Tưởng Huy trước khi chết, nhờ chúng tôi mang cho anh một câu."

"Cái gì?" Lưu Chương nhanh chóng quay đầu hỏi.

Lưu Vũ nhàn nhạt cười, nhẹ giọng nói: "Gặp được anh, chuyến đi này của cậu ấy tới nhân gian rất đáng giá."

Mọi người ở cửa chờ đến nôn nóng bất an, không chỉ vì trận thi khảo sát này, mà còn vì con đường phía trước của toàn đội vô cùng mịt mờ, sinh tử khó lường.

Đột nhiên, cửa phòng được mở ra từ bên trong, trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào hành lang tối tăm, mọi người nhanh chóng nhìn về phía cửa, chỉ thấy hai bóng dáng kề vai xuất hiện ở cửa...

...

Những đám mây đen xám xịt phủ đầy bầu trời, bầu trời rất thấp, mặt biển tĩnh lặng từ màu xanh đậm chuyển sang màu xanh đen, trên mặt biển rộng lớn vô tận, một đoàn tàu đang di chuyển về phía trước.

Gió biển thổi qua cửa sổ tàu, thổi bay rèm trắng, mưa lớn đập vào cửa kính tạo ra âm thanh lách tách.

Trong toa tàu tối tăm, mười một người dần dần tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man.

[Ồ, Phong Bạo Nhãn!!!]

"Hoan nghênh tiến vào trò chơi kinh dị Into1, mời các vị người chơi chuẩn bị!"

Lúc này, giọng nữ máy móc lạnh như băng vang lên, mười một người phân tán khắp phòng bối rối nhìn quanh bốn phía.

"Xác minh thân phận người chơi... đã xác minh!"

"Tạo dữ liệu người chơi... dữ liệu người chơi đã được tạo!"

"Nhận diện khả năng của người chơi... đã nhận diện!"

"Tải lên hoàn tất, chúc mọi người chơi vui vẻ~"

Giọng nữ máy móc không ngừng vang vọng trong đoàn tàu, thật sự không khác gì những chuyến tàu bình thường họ vẫn hay đi, chỉ là nội dung trong loa phát thanh lặp đi lặp lại thật sự khó hiểu.

"Quy tắc game: Cuộc thi khảo sát hệ thống, chế độ không có thương vong, toàn bộ quá trình sẽ được hệ thống hướng dẫn để hoàn thành."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng hệ thống là gì, lại nghe thấy trong đài phát thanh tiếp tục truyền đến giọng nữ máy móc: "Đây là một chuyến tàu vô tận không có điểm đến, tổng cộng có 23 toa, một trong số đó là toa xe an toàn. Nhưng phạm vi hoạt động của người chơi chỉ giới hạn trong 22 toa xe, chỉ có người chơi bị đào thải mới có thể tiến vào toa xe an toàn."

"Cảnh báo nghiêm trọng, đừng cố đập vỡ kính và nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy trốn, sẽ chết ngay lập tức!"

"Hiện tại, mười một người chơi đã được xóa sạch ký ức, chỉ có số thứ tự từ 1 đến 11."

Mười một người quan sát lẫn nhau, quả nhiên bả vai mỗi người đều bị dán một miếng nhãn, trên đó là con số đại biểu cho mình.

"Điều các bạn phải làm bây giờ là tìm 11 thẻ nhận dạng có tên trong 22 toa xe, người tìm được thẻ nhận dạng có thể kích hoạt khả năng tương ứng trên thẻ nhận dạng."

"Xin lưu ý rằng thẻ nhận dạng không thể thay đổi sau khi được kích hoạt."

"Người có được nhiều thẻ nhận dạng có thể đem thẻ dư thừa của mình đưa cho người khác."

"Nhưng chú ý, năng lực trên thẻ là khác nhau, có năng lực cường đại, có năng lực vô dụng, cho nên phải luôn cảnh giác người chơi bên cạnh có thể trực tiếp cướp đi thẻ nhận dạng của bạn."

Mâu thuẫn nằm ở chỗ, ngay cả bản thân cũng không biết tấm thẻ nhận dạng trên tay mình có phải là thẻ mạnh nhất hay không, nếu như không kịp thời kích hoạt rất có thể sẽ bị người khác cướp đi.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều nghĩ đến điểm này, lần lượt nhìn về phía người chơi xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.

"Khi tất cả người chơi tìm được thẻ nhận dạng, trò chơi sẽ chính thức bắt đầu. Hệ thống sẽ ngẫu nhiên chia người chơi thành hai đội hồng và lam, hai đội chính là phe đối lập phải chiến đấu chém giết lẫn nhau."

"Trong thời gian này, người chơi bị đào thải sau khi bị giết sẽ đi thẳng vào toa xe an toàn."

"Nếu một trong hai đội bị đoàn diệt game sẽ kết thúc, sau đó tất cả người chơi sẽ được chuyển đến toa xe an toàn."

"Nhất định phải chém giết lẫn nhau sao?" Ngời chơi số 6 trời sinh có một đôi mắt cười cong cong hiển nhiên không muốn tham gia chiến đấu, hai tay chống cằm vẻ mặt bất lực, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lập tức hỏi: "Nếu chúng ta không đào thải người chơi thì sao? Liệu có giới hạn về thời gian và sau đó tất cả chúng ta sẽ được truyền tống vào toa xe an toàn?"

"Hẳn là không." Người chơi số 1 bề ngoài nhỏ nhắn ôn hòa, cau mày trầm tư một hồi, lắc đầu nói: "Nếu như vậy chúng ta chiến đấu chém giết cũng không có ý nghĩa."

"Đặc biệt nhắc nhở, sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, cứ cách hai tiếng không có người chơi bị đào thải hệ thống sẽ tự động chọn người đào thải.
Lưu ý rằng những người bị hệ thống đào thải sẽ thực sự chết!"

"Nó buộc chúng ta phải tàn sát lẫn nhau!" Người chơi số tám còn nhỏ tuổi, hai má vẫn vương nét trẻ con, cậu ta xúc động đập bàn một cái, tức giận phàn nàn.

"Giống như một kỳ thi, đây là muốn kiểm tra năng lực nào đó của chúng ta." Thiếu niên người lai xinh đẹp số 9 biểu hiện ra sự lạnh lùng điềm tĩnh khác thường, cậu suy nghĩ phân tích rõ ràng: "Mà bản thân kỳ thi sẽ không làm chết người, nhưng nếu chúng ta không tuân thủ quy tắc, sẽ chết."

"Sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, cứ nửa tiếng cửa 22 toa tàu sẽ đóng lại, mỗi lần đóng trong nửa giờ. Sau khi cửa toa xe đóng lại, bất kỳ người nào, bất kỳ cách gì cũng không thể mở được."

"Quy tắc game đã phổ biến xong, cửa 22 toa xe đều đã mở ra, tiếp theo, người chơi có thể tự mình tìm kiếm thẻ nhận dạng."

     Màn chơi thứ tư thành công qua cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro