Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Lưu Vũ sau khi đi toilet một chuyến trở lại bên cạnh bàn ăn, trà sữa ca cao nóng vừa bưng lên đang bốc lên hơi nóng, trong không khí tràn ngập mùi thơm êm dịu.

Cậu thản nhiên ngồi xuống đối diện Tống Hoàn, không nói gì, lơ đãng nhìn cảnh tuyết rơi ven sông qua lớp kính cửa sổ bên cạnh.

Đây là một buổi chiều ấm áp, ánh sáng mặt trời dát một màu vàng lên mặt sông, ven sông là một màn tuyết trắng xóa, cạnh cầu Trường Giang xe cộ đông đúc qua lại, người qua đường vội vã bước đi.

Tuyết rơi, buổi chiều, mặt trời ấm áp, cửa hàng tráng miệng, vốn nên là thời gian yên tĩnh an nhàn, nhưng Lưu Vũ giờ phút này căn bản không có tâm tư cảm thụ tất cả.

Ngày hôm qua, Tống Hoàn hẹn buổi chiều hôm nay đưa cậu ra ngoài chơi, lúc ấy cậu còn cảm thấy khó hiểu, vì sao đột nhiên lại đề nghị chuyện này? Thật sự quá đột ngột, nếu không phải cậu hiểu được tình cảm của Tống Hoàn dành cho mình, cậu thật sự cho rằng mình sắp bị diệt khẩu...

Hôm nay cùng Tống Hoàn tỏ vẻ thần bí ra cửa, hai người cùng nhau đi xe buýt chậm rãi vòng quanh phố cổ cũ nát, nhìn cảnh vật trước mắt càng ngày càng quen thuộc, Lưu Vũ mới nhận ra Tống Hoàn muốn dẫn cậu về nơi bọn họ từng sống khi còn bé.

Khi còn bé, Tống Hoàn ở ngay cạnh nhà Lưu Vũ, hai người không chỉ là bạn học ở nhà trẻ, mà còn là thanh mai trúc mã chân chính cùng nhau chơi đùa lớn lên.

Khu phố đó rất cũ, nhưng đầy hương vị khói lửa tình người, quan hệ hàng xóm của toàn bộ khu phố tốt vô cùng. Đó là thời đại quan hệ giữa người với người vô cùng thuần phác, hàng xóm thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, cha mẹ Tống Hoàn bởi vì quanh năm bận rộn công việc về nhà rất muộn, thường xuyên gửi Tống Hoàn ở nhà Lưu Vũ, cho nên thời điểm đó bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn, cùng nhau chơi, tình cảm vô cùng sâu đậm.

Mẹ của Lưu Vũ gần như đối đãi với Tống Hoàn như con gái ruột.

Tống Hoàn đến nay vẫn còn nhớ rõ, đó là một nữ nhân dịu dàng có mái tóc đen nhánh, trong tiếng phổ thông mang theo Ngô ngữ, nấu ăn còn rất ngon. Cô ấy thích trồng loài dành dành thơm ngát màu trắng, không phải là loại người khác không được phép hái, mỗi năm vào mùa dành dành nở rộ, chiếc nút đầu tiên trên vạt áo của Lưu Vũ và Tống Hoàn luôn cài một đóa dành dành tươi mới.

Chân vừa mới bước lên phiến đá xanh đầu tiên ở đầu ngõ, trong lòng Lưu Vũ dâng lên cảm giác quen thuộc mãnh liệt, giống như cậu đã từng ầm ĩ cười đùa chạy nhảy, đạp qua con đường này vô số lần.

Loại cảm giác chân thật này khiến Lưu Vũ sợ hãi, cậu không ngừng ở trong lòng mạnh mẽ cảnh cáo bản thân đây chỉ là thế giới trong game, tất cả những chuyện này cậu chưa từng trải qua, nhưng ký ức xuất hiện trong đầu lại tươi sống chân thật như thể chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

"Sau khi cậu đi không bao lâu, nhà tớ cũng bởi vì chức vị công tác của ba tớ nên chuyển đi." Tống Hoàn nhẹ nhàng vuốt ve bức tường xi măng thô ráp, thập phần cảm thán: "Sau đó tớ có trở về vài lần, thường ngồi trên bậc đá này vào một buổi chiều, nhưng một lần cũng không đợi được cậu..."

"Còn ai sống trong con hẻm này không?" Lưu Vũ hít sâu một hơi nhìn vào bên trong, trong ngực có chút buồn bực.

"Dường như căn nhà trong cùng con ngõ, đôi vợ chồng già đặc biệt yêu mèo vẫn ở đó." Tống Hoàn nói xong kéo tay Lưu Vũ vẫn đang im lặng đi vào trong ngõ nhỏ, cô quay đầu lại cười xán lạn: "Đi thôi, chúng ta vào xem một chút!"

Lưu Vũ bị Tống Hoàn lôi kéo chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ, từng viên gạch, từng miếng ngói, bức tường, cánh cửa, đều giống như năm đó tựa hồ chưa từng thay đổi.

Bọn họ dừng lại trước cửa nhà Lưu Vũ, Lưu Vũ hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cánh cửa quen thuộc này, đối mặt với cửa gỗ sơn son màu đỏ đang đóng chặt, chuyện cũ hiện lên trước mắt, trong lòng cậu từng trận khó chịu.

Thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân biết đây không phải là một ký ức có thật, tại sao vẫn cảm thấy buồn, Lưu Vũ một mực khó hiểu thầm nghĩ.

"Muốn vào xem một chút không?" Tống Hoàn chỉ vào vài viên gạch bên tường, tiếp tục nói: "Kỳ thật chúng ta có thể vào trong."

Lưu Vũ nhịn không được cười một chút, lắc đầu nói: "Quên đi."

Lúc này, một con mèo vàng mập mạp chậm rãi từ từ đi qua đầu tường, nó cứ như không biết Tống Hoàn cùng Lưu Vũ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai người bọn họ rất lâu.

"Đây là? Bánh Bánh?" Lưu Vũ quay đầu lại nhìn về phía Tống Hoàn hỏi, Tống Hoàn cười gật đầu, tay hướng mèo con ở đầu tường gọi: "Bánh Bánh!"

Bánh Bánh là con mèo con mà Lưu Vũ và Tống Hoàn nhặt được trong thùng rác bên đường khi tan học, lúc ấy nó kêu thảm thiết trong thùng rác, Lưu Vũ cứu nó, sau đó đem bánh gạo trong túi cho nó ăn, đây cũng là lý do mèo con có tên này.

Sau đó vì mẹ của Lưu Vũ bị dị ứng lông mèo nên không thể nuôi nó, cuối cùng Bánh Bánh đến nhà của cặp vợ chồng già. Mấy năm nay không gặp, Bánh Bánh lớn lên tròn trịa mập mạp, có thể thấy là được nuôi rất tốt. Bánh Bánh nghe thấy hai người xa lạ gọi tên mình, nó không hề để ý "Meo" một tiếng, linh hoạt nhảy xuống tường rời đi.

Bộ dáng ngạo kiều đáng yêu khiến Lưu Vũ và Tống Hoàn đều cười rộ lên, Tống Hoàn khoát tay nói: "Không đến đây thường xuyên, nó cũng không còn nhớ chúng ta."

Khi hai người đi đến lối vào của con hẻm, ông chủ cửa hàng tạp hóa ở đầu hẻm dường như nhận ra họ, tháo cặp kính đã cũ ngập ngừng gọi họ: "Hoàn Hoàn? Có phải Hoàn Hoàn không?"

"Đúng vậy, Giang thúc thúc!" Tống Hoàn vẫy vẫy tay, cười trả lời.

Ông chủ lại nhìn kỹ Lưu Vũ bên cạnh cô, không chắc chắn hỏi: "Đó là Tiểu Vũ sao?"

"Giang thúc thúc, đã lâu không gặp!" Lưu Vũ lễ phép gật đầu mỉm cười.

"Quả thật đã lâu không gặp, hai đứa đều lớn vậy rồi sao? Chú suýt chút nữa không nhận ra... Đã là học sinh trung học rồi phải không?" Ông chủ nói xong kéo ghế về phía sau, luống cuống tay chân nhiệt tình cười hỏi: "Các cháu có muốn vào ngồi một chút không?"

"Không cần ạ, không cần phiền phức đâu, chúng cháu còn có việc!" Lưu Vũ mỉm cười khoát tay cự tuyệt, hai người bọn họ lễ phép cáo biệt xong chậm rãi đi ra khỏi con hẻm này.

"Thật là hoài niệm a! Khoảng thời gian đó." Tống Hoàn ngẩng đầu hít sâu một hơi.

Lưu Vũ khẽ cười nói: "Đúng vậy."

"Đáng tiếc, vì quy hoạch mà khu phố cổ này sẽ sớm bị phá bỏ..." Khóe miệng Tống Hoàn thoáng qua một nụ cười chua xót, không nỡ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Thời thế thay đổi, vạn vật đổi thay, nhưng con người vẫn thân quen như vậy.

Lưu Vũ cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong con hẻm cũ thật sâu vết tuyết rơi dày đặc, một thoáng hoảng hốt, cậu phảng phất nhìn thấy một bé trai nắm tay một bé gái, vui vẻ cười to chạy đến...

"Lưu Vũ, cậu không thích món tráng miệng này sao?" Tống Hoàn đưa tay lắc lắc trước mặt Lưu Vũ, nhìn chằm chằm cậu.

Lưu Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần, nhếch khóe miệng nhẹ nhàng trả lời: "Không có."

"Tớ nhớ trước kia cậu rất thích đồ ngọt." Tống Hoàn xúc một muỗng nhỏ bánh ngọt bỏ vào miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nói xong, cô nghiêng đầu thăm dò hỏi: "Còn đang suy nghĩ vụ án kia?"

"Không phải đã nói rồi sao, sẽ không hoài nghi cậu nữa." Lưu Vũ do dự một chút, sau đó đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Tống Hoàn, mỉm cười với cô.

"Vậy nếu như, cậu có chứng cứ thì sao?" Tống Hoàn hút một ngụm trà sữa, chậm rãi chớp chớp mắt.

Nghe được những lời này Lưu Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, cậu cẩn thận nhìn sâu vào ánh mắt Tống Hoàn, nhìn một hồi lâu mới cúi đầu chậm rãi trả lời: "Tớ không biết..."

Lưu Vũ cúi đầu, bàn tay đặt trên mặt bàn từ từ siết chặt, giống như đang đưa ra một quyết định cực kỳ gian nan.

Tống Hoàn thoải mái cười, bưng ly trà sữa lên ngẩng đầu uống cạn, sau đó đứng dậy nói với Lưu Vũ: "Đi thôi, hiếm khi trời có nắng, chúng ta đi dạo trên cầu Trường Giang, xem cảnh tuyết trên sông Trường Giang đi!"

Trong lòng Lưu Vũ có phiền não, cả người đều ngơ ngác, cho đến khi đi theo Tống Hoàn đứng trên cầu Trường Giang, bị gió sông lạnh thấu xương thổi qua mới như vừa từ trong mộng tỉnh lại, cậu yên lặng nghiêng đầu nói với Tống Hoàn: "Tớ không thể tưởng tượng được phản ứng của mình khi đứng trước bằng chứng cho thấy cậu thật sự là hung thủ, tớ cũng không dám tưởng tượng. Tuy rằng tớ có thể suy luận đó là cậu, nhưng tớ vẫn luôn ôm theo một tia ảo tưởng, nếu như.... Nếu như không phải là cậu thì sao? Nếu như, là tớ suy nghĩ nhiều thì sao, dù sao tớ cũng không có chứng cứ... "

"Kỳ thật, cậu lại lấy bút tích của tớ đi giám định có phải không?" Tống Hoàn đột nhiên ngừng lại, đối mặt hỏi Lưu Vũ.

Trên cầu xe cộ lưu thông không ngừng, người đi đường chỉ có hai người bọn họ, Lưu Vũ hé miệng nhưng không biết phải nói gì, Tống Hoàn tiếp tục cười nói: "Trong túi của tớ thiếu một quyển bài tập, làm sao tớ lại không biết chứ? Tớ biết điều đó."

Thấy Lưu Vũ vẫn trầm mặc không nói, Tống Hoàn lắc đầu, cười xán lạn: "Với sự thông minh của cậu, chút mánh khóe này của tớ khẳng định không lừa được cậu lâu."

Lưu Vũ đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm thiếu nữ cười tươi như hoa, không thể tin nói: "Tống Hoàn, cậu..."

"Bản kiểm điểm của Vu Dật do tớ bắt chước chữ viết của hắn ta làm giả, mảnh giấy cũng là tớ giả mạo chữ viết của hắn ta. Cùng một người giả mạo chữ viết, làm sao có thể giám định ra không giống nhau?" Ánh mắt Tống Hoàn nhìn về phía Lưu Vũ trong suốt, mặt mày tinh xảo đang cười cong cong, thần sắc thản nhiên thẳng thắn nói.

"Cậu, cậu..." Đối mặt với lời thú tội bất thình lình của Tống Hoàn, thân thể Lưu Vũ căng thẳng, cả người run rẩy, gân xanh trên cánh tay nổi lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Tống Hoàn, hít sâu một hơi cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, thấp giọng chất vấn: "Tại sao? Tống Hoàn... tại sao, tớ thật sự đáng để cậu làm những chuyện này sao?"

"Có gì đáng hay không? Khi bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, sức lực nhỏ bé của còn người căn bản không cách nào chống lại, thứ chúng ta có thể làm chỉ là tận lực giảm thiểu sát thương." Mái tóc dài của Tống Hoàn bị gió sông thổi bay lên, cô tùy tiện cười nói: "Tớ chỉ làm những gì tớ có thể làm, tớ chỉ làm những gì tớ cảm thấy đúng mà thôi..."

"Tống Hoàn!" Trong lòng Lưu Vũ khó chịu đến sắp hít thở không thông, cậu mạnh mẽ xoay người, nắm chặt bả vai Tống Hoàn nói: "Cậu điên rồi! Đây là một tội ác, cậu phải vào tù!"

"Cho nên, Lưu Vũ, cậu sẽ đưa tớ vào tù sao?" Tống Hoàn ngẩng gương mặt trắng nõn lên, đồng tử xinh đẹp linh động khẽ run rẩy, cô cười nhạt hỏi Lưu Vũ.

Lưu Vũ không chút suy nghĩ liền cắn răng nói: "Tớ không làm được!"

"Vậy thì hủy bản kiểm điểm, xem như chưa có gì xảy ra." Tống Hoàn đưa tay vén mái tóc dài bên tai, tiếp tục cười nói.

Đối mặt với nụ cười của Tống Hoàn, đồng tử Lưu Vũ giãn to run lên.

Phá hủy bằng chứng?

Giờ khắc này, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy Tống Hoàn đáng sợ hơn bất kỳ NPC nào cậu từng gặp qua. Miêu Quỷ, tang thi, đỉa nước, tuy rằng đối với cậu có uy hiếp đến tính mạng nhưng cậu chưa từng dao động với ý định thoát khỏi trò chơi.

Lưu Vũ nhìn chăm chú vào gương mặt sạch sẽ không chút tỳ vết của Tống Hoàn, cùng hình ảnh ngày bé của cô chậm rãi chồng lên nhau, lúc này cậu mới hiểu được, thứ thật sự đáng sợ không phải là Tống Hoàn, mà là khi cậu thật sự có một khắc như lúc này, cậu dao động...

Nếu như ở trong thế giới thực nhắm mắt làm ngơ đối với chân tướng, không đi sâu tìm hiểu tình tiết vụ án, thì sẽ thế nào?

Nhưng bọn họ vào đây để "chơi game", câu này của Tuân Hoàn chẳng khác gì đang hỏi Lưu Vũ: Cậu chọn đồng đội chọn qua màn, hay là chọn tớ?

Lưu Vũ không trả lời được, lúc này cậu chỉ cần lấy điện thoại ra nhẹ nhàng ấn nút gọi báo cảnh sát, bọn họ sẽ thành công hoàn thành màn này...

Nhưng cậu nắm chặt điện thoại trong tay, run rẩy không xuống tay được, biết rõ đây chỉ là một thế giới ảo, vì sao, vì sao cậu vẫn đau đớn như vậy?

Cuối cùng, Lưu Vũ dùng vành mắt đỏ hoe nhìn Tống Hoàn, trong mắt tràn đầy thê lương cười khổ: "Thực xin lỗi, tớ không thể làm như vậy...."

"Cậu xem, tớ biết cậu không chọn được." Tống Hoàn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sắc mặt tái nhợt tựa vào lan can, thanh âm rất nhẹ nhàng: "Cho nên, để tớ thay cậu lựa chọn."

Nói xong, Tống Hoàn thống khổ chậm rãi ngồi xổm xuống, bên miệng từ từ tràn ra máu tươi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

"Tống Hoàn!" Lưu Vũ trong lòng hốt hoảng, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét trạng thái của Tống Hoàn, cậu vô cùng hoảng hốt hỏi: "Tống Hoàn, cậu làm sao vậy?"

Đối diện là ánh mắt bình tĩnh mỉm cười của Tống Hoàn, Lưu Vũ lần này toàn bộ đều hiểu ra, hôm nay Tống Hoàn thật sự quá bất thường, trời lạnh như vậy lại mặc váy ngắn xinh đẹp, từ trước đến nay vẫn buộc đuôi ngựa lại xõa xuống tóc dài, còn dẫn Lưu Vũ trở về ngõ hẻm phố cổ một chuyến, sau đó cùng cậu hẹn hò ở cửa hàng đồ ngọt, cuối cùng ở cầu Trường Giang ngắm tuyết...

Thì ra, cô đã sớm chuẩn bị cho cái chết.

"Là ly trà sữa kia, là cậu nhân lúc tớ đi toilet đã cho thứ gì đó vào trà sữa đúng không, sao cậu lại ngốc như vậy..." Lưu Vũ chỉ hận toàn bộ tinh lực của mình đều đặt trên manh mối vụ án, hoàn toàn không chú ý tới Tống Hoàn bất thường.

"Đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện!" Trong lòng sắp đau đến hô hấp không thông, bối rối ôm Tống Hoàn lên vội vàng muốn trở về.

"Nào, không kịp..." Tống Hoàn giãy dụa nhảy xuống, thể lực không chống đỡ nổi quỳ xuống đất, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lưu Vũ nói: "Lưu Vũ, thật xin lỗi."

"Không, cậu không cần xin lỗi tớ!" Lưu Vũ bối rối đưa tay lau đi máu tươi bên khóe miệng Tống Hoàn, nghẹn ngào nói: "Là tớ có lỗi với cậu, đều tại tớ quá yếu, tớ không thể bảo hộ cậu..."

Tống Hoàn dùng hết một tia khí lực cuối cùng gắt gao túm lấy cổ áo Lưu Vũ, vẻ mặt kiên quyết nói: "Nghe tớ nói, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, Lưu Vũ, cậu không biết, cha mẹ cậu là vì tớ mới ly hôn..."

"Tớ thật sự không biết ba cậu ngoại tình, nếu lúc ấy tớ biết, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ cậu nghe... Xin lỗi, Lưu Vũ, là tớ hại cha mẹ cậu ly hôn, là tớ hại cậu biến thành bộ dáng yếu đuối kia...

"Thì ra, là như vậy..." Lưu Vũ rưng rưng liên tục lắc đầu, cậu đã sớm đối với chuyện cha mẹ ly hôn không còn để tâm, giờ này khắc này cậu chỉ nghĩ, nhiều năm như vậy Tống Hoàn vẫn luôn tràn đầy áy náy cùng tự trách rốt cuộc trải qua thế nào?

"Hiện tại, cậu rốt cục trở nên cường đại, không để người khi dễ nữa. Tớ thật sự thật sự rất cao hứng..." Có một giọt nước mắt chảy qua khóe mắt của Tống Hoàn: "Mặc dù cậu không còn là Lưu Vũ của tớ nữa..."

"Tớ nợ cậu một cuộc sống tươi sáng, tớ đã thành công bảo vệ được cậu. Cuối cùng tớ đã trả lại cho cậu. "

Tiếng còi báo động gào thét từ bốn phương tám hướng ập đến, càng ngày càng gần, Lưu Vũ nhìn quanh bốn phía, cau chặt mày hỏi: "Là tiếng còi báo động! Ai đã báo cảnh sát?"

Điện thoại Lưu Vũ truyền đến chấn động, cậu lấy ra xem là Bá Viễn, sau khi nhận máy lập tức hỏi: "Bá Viễn, chuyện gì vậy... "

"Tớ, là tớ báo..." Tống Hoàn dùng bàn tay dính đầy máu tươi chậm rãi ấn tay đang cầm điện thoại của Lưu Vũ xuống, máu tươi theo cô nói chuyện từng ngụm từng ngụm trào ra, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đây là chuyện cuối cùng tớ, có khả năng làm cho cậu."

Sinh mệnh của Tống Hoàn ở trong ngực Lưu Vũ từng tấc từng tấc xói mòn, nhưng cậu cái gì cũng không làm được.

Lưu Vũ đặt đầu lên trán Tống Hoàn, nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi trên mặt Tống Hoàn, cậu khàn giọng trách cứ: "Đồ ngốc!"

"Lưu Vũ, tớ lạnh quá, buồn ngủ nữa, rất muốn cứ thế này ngủ..."

Ánh mắt Tống Hoàn dần mất đi tiêu cự, suy nghĩ cũng không biết bay đến nơi nào, cô nhẹ nhàng nói: "Cậu còn nhớ khi còn bé chúng ta đã ước định không? Lưu Vũ, đưa tớ về nhà."

Khi đó hai người còn nhỏ, căn bản không hiểu ý nghĩa của tử vong, chỉ cảm thấy muốn được ở cùng một chỗ, cho dù là sau khi chết...

"Chúng ta chết cũng phải được chôn cùng nhau để có thể chơi với nhau!"

"Nhưng nếu chúng ta không thể chết cùng nhau, chúng ta phải làm sao?"

"Vậy chúng ta làm một ước định đi!"

"Ước định gì?"

"Sau này chờ chúng ta già đi, nếu như tớ chết trước cậu, vậy cậu đem tro cốt của tớ ném xuống biển, tớ sẽ hóa thành một con cá, đến lúc đó cậu vớt tớ lên, mang về nhà."

Ký ức xưa cũ dâng lên trong đầu, Lưu Vũ chậm rãi leo lên mép cầu, cậu ôm Tống Hoàn đứng ở mép cầu, phía dưới là dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cười nói:"Được, chúng ta về nhà!"

"Lưu Vũ!"

"Tiểu Vũ!"

"Đừng!"

"Còn sững sờ làm gì? Cứu người đi!" Đồng đội từ các nơi nghe tin chạy tới, vừa mới đến bên cầu liền nhìn thấy Lưu Vũ ôm Tống Hoàn nhảy xuống sông.

Ba người Santa, Mika, Trương Gia Nguyên biết bơi không chút suy nghĩ lập tức nhảy theo, Bá Viễn thì vội vàng gọi nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp tiến hành trục vớt toàn diện.

Mặt sông tĩnh lặng, dưới nước vài mét, sợi tóc Tống Hoàn chậm rãi bay múa trong nước, dòng nước rửa sạch máu, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn an tường.

Nước mắt Lưu Vũ hòa vào làn nước, cậu ở trong dòng sông ấm áp nhẹ nhàng nâng mặt Tống Hoàn, ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn.

"Tạm biệt, cô gái của tớ..."

Nước sông Trường Giang cuồn cuộn không ngừng chảy về phía đông, cuối sông Trường Giang là biển, nếu cậu thực sự hóa thành một con cá, đừng quên bơi trở lại để tìm tớ.

Một giây trước khi bất tỉnh, Lưu Vũ dường như thực sự nhìn thấy một tia sáng màu lam nhạt phủ khắp cơ thể Tống Hoàn, từ từ, chậm rãi, càng lúc càng xa...

Cuối cùng hóa thành một chú cá nhỏ màu lam bơi về phía trước...

Tống Hoàn khiến tôi thật sự vừa hận vừa thương, quá là stress khi trans chương này còn bật nhạc sầu thảm nghe, cuối cùng trans trong nước mắt.
Đầu chương khó chịu, giữa chương tức giận Lưu Vũ quá yếu đuối, cuối chương là cắt hành luôn, thật ra một người có thể vì mình làm đến bước này, sao bản thân có thể không dao động chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro