Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Trong khoang hạng nhất của máy bay đến thành phố C phồn hoa nhất Tương Tây, Trương Gia Nguyên nửa nằm trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì tức giận không vui, cậu hung tợn cắn một ngụm sô cô la trong tay, lẩm bẩm: "Hừ, muốn đi Bắc Kinh mà!"

Châu Kha Vũ ngồi ở phía trước nghe thấy cậu oán giận, quay đầu nhìn cậu cười trong chốc lát, trêu ghẹo hỏi: "Muốn gặp đại minh tinh kia, Trì, Trì Thu Diễm? Lâm Mặc không phải đã hứa sẽ giúp em xin chữ ký của cô ta à..."

"Khoang hạng nhất miễn phí này không thơm sao? Chiến đội Tu Tề rất biết cách làm việc, ngay cả vé máy bay cũng đặt cho chúng ta, thành phố C là thành phố nổi tiếng về ẩm thực, phong cảnh cũng rất đẹp, lần này chúng ta đi du sơn ngoạn thủy thư giãn cho thật tốt đi." Bá Viễn ở bên cạnh tháo miếng bịt mắt, mái tóc dài bị thả ra buông xuống bên cạnh mặt, ngáp một cái, nghiêng đầu cười nói với Trương Gia Nguyên.

Ngay sau đó, Bá Viễn chợt nhớ tới một chuyện, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên chậm rãi nói: "Đúng rồi, anh nhớ vận khí của cậu đặc biệt tốt, sao thế, lần này rút thăm thất bại?"

"Lúc trước vận khí của em có tốt hay không em thật sự không chú ý tới, nhưng gần đây thì đúng, em thật sự đặc biệt xui xẻo!"

Trương Gia Nguyên chán nản vò đầu bứt tóc, vò đến mái tóc lộn xộn vểnh lên, cậu oán giận: "Gì mà lúc tắm thì thiết bị hỏng mạch, lúc nấu ăn quên đong đếm tỷ lệ gia vị, lúc tập thể dục làm hỏng một chút thiết bị..."

Doãn Hạo Vũ nghiêng người về phía trước, vươn tay giúp Trương Gia Nguyên vuốt lại tóc, thuận miệng phân tích: "Anh vừa nói vậy, đúng thật, lần đó ở đảo Hải Hoa, toàn đội bị thương nặng nhất chính là anh."

"Theo lý thuyết, không nên như vậy nha." Bá Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Gia Nguyên, chỉ thấy quanh người cậu mơ hồ tản ra một loại khí tức không rõ, rất khác với lần đầu tiên anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên, ánh mắt Bá Viễn dần tối lại, cúi đầu nhíu mày thì thào: "Bị cái gì hấp thụ vận may sao? Có chút kỳ quái..."

Hơn nữa loại vận may này tựa hồ từng chút từng chút biến mất cho nên Bá Viễn mới không phát hiện, cộng thêm việc Trương Gia Nguyên bị thương nặng cũng ảnh hưởng đến vận may của bản thân, hiện tại nghe Trương Gia Nguyên nói như vậy, trong lòng Bá Viễn mới cảm thấy hơi không ổn.

"Không chỉ xui xẻo, em còn cảm thấy mình không ổn, đầu óc thường bị choáng váng, tâm trạng không tốt, chỗ nào cũng không thích hợp." Trương Gia Nguyên bất lực xoa xoa huyệt thái dương, nhắm chặt hai mắt thở dài thật sâu.

"Em đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc chỗ nào không thích hợp?" Cao Khanh Trần vốn đang ngủ nghe được lời của bọn họ cũng dụi dụi mắt tỉnh dậy, vội vàng lại gần ân cần hỏi thăm.

Trương Gia Nguyên nhìn thoáng qua bốn người vây quanh cậu, lúc này mới chậm rãi nói: "Là thế này, vốn dĩ mỗi ngày em đều tràn đầy năng lượng, nhưng không biết từ khi nào em thường xuyên cảm thấy trạng thái tinh thần không tốt, thậm chí còn hay ngẩn người một chỗ, có khi ngẩn người hơn nửa ngày, thân thể cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi..."

"Có phải vì liên tục vào game, áp lực về thể chất và tinh thần quá mức, cần điều trị khai thông tâm lý?" Doãn Hạo Vũ chống cằm phân tích tình huống, vô cùng lý trí đề nghị.

"Anh cũng không biết." Trương Gia Nguyên buồn rầu ngửa đầu nhắm hai mắt lại, không muốn nói tới chuyện này nữa, Bá Viễn duỗi tay dùng sức ấn bả vai Trương Gia Nguyên, cố gắng trấn an cậu: "Đừng nghĩ nữa, vừa hay nhân cơ hội này chơi vui vẻ một chút, chuyện thương lượng kết minh cùng chiến đội Tu Tề để bọn anh lo là được rồi."

"Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, khi nào..." Trương Gia Nguyên nhắm mắt thì thào, nỗ lực động não, đột nhiên cậu thò người tới bên tai Bá Viễn nhỏ giọng hỏi: "À, đạo trưởng, đúng rồi, em hỏi anh một chuyện."

"Chuyện gì?" Bá Viễn hơi nghiêng đầu để tiện nghe rõ lời Trương Gia Nguyên.

"Muốn thờ cúng một vị thần, nên làm thế nào?" Nghe Trương Gia Nguyên hỏi như vậy, Bá Viễn thoáng suy tư một lát, có chút kinh hỉ thuận miệng hỏi: "Thế nào, em đồng ý theo đạo giáo của anh đúng không?"

"Không có, anh trả lời đi." Bá Viễn còn chưa nói hết, Trương Gia Nguyên đã vội vàng vỗ vỗ cánh tay muốn anh nghiêm túc một chút, Bá Viễn không suy nghĩ nhiều, hạ thấp giọng nói: "Thật ra cũng không khó, chỉ cần..."

Thấy bọn họ bắt đầu nói nhỏ với nhau, Cao Khanh Trần đắp chăn trên người nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, Mika cũng quay đầu lại bận việc của mình, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ cách chỗ ngồi nhìn nhau lắc đầu mỉm cười không nói gì nữa.

Lúc đoàn người Bá Viễn đến thành phố C đã là buổi tối, màn đêm buông xuống, từ máy bay nhìn xuống có thể thấy được thành phố phía nam nằm nép mình trong dãy núi, trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt vô cùng, phố ẩm thực thật dài, quán rượu lập lòe ánh đèn, tràn ngập mùi vị khói lửa nhân gian.

Điều khiến bọn Bá Viễn không ngờ tới chính là, Vu Trác và Vu Kì Vân lại tự mình đến sân bay đón bọn họ, không khỏi khiến người ta cảm thán, chiến đội Tu Tề quả nhiên đều là người chân thành, một lần giúp đỡ, bọn họ liền ghi nhớ thật kỹ.

Sau khi cha mẹ Vu Trác và Vu Quyết bị tai nạn xe hơi qua đời, các trưởng bối nhà họ Vu nắm quyền điều hành một công ty khổng lồ, mà Vu Trác thân tàn chí kiên thông minh cứng cỏi nỗ lực học tập để có thể quản lý công ty, muốn sớm ngày kế thừa công ty của cha mình, hiện giờ tuy rằng mới ngoài hai mươi nhưng với sự giúp đỡ của trưởng bối trong nhà, cậu ta điều hành công ty ngày một phát triển tốt hơn, tuyệt đối không thể xem thường thực lực của người trẻ tuổi này.

Lần này tới đón bọn họ, Vu Trác một thân âu phục chỉnh tề dáng người thẳng tấp, tuy rằng bước đi còn chút chậm chạp không quen, nhưng hiển nhiên đã thích ứng vô cùng tốt.

"Khôi phục rất tốt, tôi hoàn toàn không nhìn ra cậu từng ngồi xe lăn." Cao Khanh Trần tiến lên phía trước liền nhịn không được dùng tiếng Thái thán phục, Doãn Hạo Vũ biết bọn họ không có phiên dịch, rất tự nhiên làm người phiên dịch, giúp mọi người giao tiếp.

"Đúng vậy, kỳ thật xe lăn của tôi để ở cốp xe, tuy rằng khôi phục nhưng cũng không thể lập tức rời khỏi xe lăn, nếu không rất khó giải thích." Vu Trác ngữ khí vui mừng giải thích, tuy rằng bề ngoài cậu ta vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt như trước, nhưng qua ánh mắt rực lửa hoàn toàn có thể nhìn ra khát vọng muốn bước đi như một người bình thường của cậu ta.

"Vì đến đón mọi người mới không sử dụng xe lăn, muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ tôi có thể đứng thẳng đi lại bình thường, vẫn là muốn cảm ơn mọi người!"

"Hồi phục là tốt rồi." Bá Viễn mỉm cười, lễ phép đi tới trước, tự giới thiệu: "Chào Vu đội trưởng, tôi là đội phó đội Phong Bạo, Bá Viễn."

Vừa giới thiệu xong, Bá Viễn lại lập tức giải thích: "Đội trưởng Lưu Vũ của chúng tôi có chút chuyện phải xử lý ở Bắc Kinh, cậu ấy bảo tôi thay mặt gửi lời xin lỗi, còn nói ngày khác nhất định sẽ tới bái phỏng bồi tội."

Vu Trác còn chưa nói gì, Vu Quyết trong miệng ngậm kẹo mút liền trực tiếp nhảy ra nhiệt tình nói: "Đừng khách khí như thế, về sau chúng ta đều là người một nhà, lần này mời mọi người tới chỉ đơn thuần biểu đạt lòng cảm tạ, muốn dẫn mọi người tham quan cảnh sông núi xinh đẹp chỗ chúng tôi chút thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng."

Thiếu niên nhuộm tóc đỏ này mặc áo khoác lông thú có mũ trùm đầu với họa tiết hoạt hình hồ ly, so với bộ dáng lạnh lùng trong trò chơi bên ngoài cậu ta trông thoải mái hơn, tuổi tác cũng có vẻ nhỏ hơn một chút.

Lúc này cậu ta hoàn toàn không còn khí thế sắc bén giương cung bạt kiếm như trong game, thoạt nhìn như một chàng trai trẻ thông minh nhiệt tình.

"Vu Quyết nói rất đúng, giữa hai đội chúng ta không cần khách sáo nữa, đi thôi, mời mọi người ăn tôm hùm đất đi!" Vu Kì Vân thuận thế đi lên trước, vô cùng hào phóng khoác vai Châu Kha Vũ và Mika, thân hình cao ngất không thấp hơn Châu Kha Vũ bao nhiêu.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, mái tóc dài buộc cao sau đầu, cũng không trang điểm, trên khuôn mặt toát lên sự sảng khoái và anh khí, Doãn Hạo Vũ tinh tế quan sát một phen mới nhận ra cô ta đang mặc trang phục nam, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, kinh ngạc mở miệng hỏi: "Anh, anh là nam?"

Vu Kì Vân quay đầu lại nhếch miệng cười với Doãn Hạo Vũ, làn da hơi ngâm, lộ ra hàm răng trắng sáng hỏi ngược lại: "Rất khó nhìn ra sao?"

Thấy toàn đội Phong Bạo đều kinh ngạc sững sờ, Vu Quyết cắn một miếng kẹo mút trêu ghẹo nói: "Vu ca ca, anh dọa cả bọn sợ hãi rồi!"

"Được rồi, được rồi, thân phận Vu Kì Vân đặc thù, sau này lại cùng mọi người chậm rãi nói rõ." Vu Trác ôn hòa đứng ra giải thích với bọn họ: "Các vị từ xa đến hẳn đều đói rồi, chúng ta đi ăn cơm tối trước đi."

"Đi thôi, lên xe, vì có thể đón tất cả mọi người tôi và Vu Trác đã tự mình lái hai chiếc xe tới." Động tác mở cửa xe của Vu Kì Vân cực kỳ lưu loát, thanh âm tuy rằng ôn hòa mềm nhẹ nhưng rõ ràng vẫn có thể nhìn ra đây là một người đàn ông, cũng không biết lúc ấy ở trong game vì sao mắt của bọn họ đồng loạt bị "mù" như vậy.

Doãn Hạo Vũ là người đầu tiên trong đội quen biết Vu Kì Vân, cũng là người đầu tiên xé ra chuyện giới tính của Vu Kì Vân, tuy rằng cậu cảm thấy giới tính không quan trọng, nhưng ít nhiều cũng có chút xấu hổ, vì thế cố ý lựa chọn lên xe của Vu Trác và Vu Quyết, tránh mặt Vu Kì Vân.

Trên đường phố xe cộ ùn ùn lướt qua, hai chiếc xe một trước một sau đang chạy vững vàng, bên ngoài là con đường phồn hoa huyên náo, trong xe là một mảnh tĩnh lặng.

Đột nhiên, Vu Quyết ngồi bên cạnh Doãn Hạo Vũ chống tay lên cửa xe, tựa như vô tình mở miệng nói: "Cậu để ý sao?"

"Để ý gì cơ?" Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi.

Vu Quyết đến gần tiếp tục hỏi: "Để ý chuyện Vu ca ca lừa cậu?"

"Tôi làm gì phải bận tâm, đó là tự do của anh ta. Huống hồ cho tới bây giờ tôi chưa từng hỏi qua giới tính mà đã tự ý coi anh ta là nữ, cho nên anh ta cũng đâu có lừa gạt tôi." Doãn Hạo Vũ chỉ dừng lại một chút, liền vô cùng bình tĩnh trôi chảy trả lời.

"Ừm, vậy thì tốt rồi, sau khi từ game ra ngoài Vu ca ca còn nói với chúng tôi lần này anh ấy gặp được một cậu bé rất thú vị, anh ấy nói hai người rất ăn ý, cũng nói chuyện rất vui vẻ, cứ như tri kỷ vậy." Vu Quyết dùng răng nanh sắc bén cắn nát khối kẹo, mỉm cười nói, thấy thái độ của Doãn Hạo Vũ vẫn không chút gợn sóng, cậu ta khẽ thở dài, bổ sung: "Về sau cậu sẽ hiểu, Vu ca ca thật ra là một người đáng thương..."

Vu Quyết còn chưa nói xong xe đã dừng lại, liền nghe thấy Vu Trác ngồi phía trước cất giọng nói với mọi người: "Đã đến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro