Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Hôm nay là thứ sáu, bên ngoài tuyết bay đầy trời, hầu hết học sinh đều đã về nhà, chỉ một số ít không tiện về nhà nên chọn ở lại trường.

Màn đêm buông xuống, mọi người lục tục trở về ký túc xá, cả tòa nhà im ắng không chút tiếng động, ký túc xá của Lưu Chương ở tầng sáu, anh đang bước từng bước leo lên cầu thang tối tăm, vừa mới tiến vào hành lang tầng sáu đột nhiên bị một cánh tay kéo vào căn phòng bên cạnh.

Lưu Chương sửng sốt, quay đầu lại phát hiện trong ký túc xá có ba người đang đứng, trong đó có hai người anh quen biết, mà người vừa mới kéo anh vào chính là Tưởng Huy.

"Tưởng Huy, sao anh lại ở trong ký túc xá của Cao Khanh Trần?" Lưu Chương nghi hoặc hỏi.

Cao Khanh Trần vội vàng giữ chặt Lưu Chương giải thích: "Bây giờ cậu không thể trở về ký túc xá."

"Đúng vậy." Tưởng Huy thấy ánh mắt khó hiểu của Lưu Chương, chậm rãi giải thích: "Sáng nay khi anh rời khỏi ký túc xá ở khe cửa kẹp một sợi tóc, kết quả buổi tối trở về phát hiện sợi tóc đã rơi xuống đất, anh đoán có người vào ký túc xá của mình. Nhưng bạn cùng phòng của anh đều đã về nhà, sau khi cẩn thận kiểm tra sàn nhà gần cửa chính quả nhiên phát hiện ra tàn thuốc. Anh biết chắc chắn là đám người hội học sinh, bọn họ ở ký túc xá của anh ôm cây đợi thỏ! Anh nghĩ bọn họ sẽ không chỉ tìm anh gây phiền toái, nhưng anh không biết em có trở về ký túc xá hay không nên mới vội vàng chạy lên tầng muốn báo cho em một tiếng..."

"Sau đó Tưởng Huy đụng phải tôi vừa mới từ trong phòng đi ra, tôi thấy anh ấy có vẻ hoảng hốt mới hỏi han vài câu. Sau khi biết rõ nguyên nhân tôi đoán ký túc xá của cậu khả năng cao cũng có người lẻn vào, mới nói anh ấy vào phòng tôi chờ."

Nói đến đây, Cao Khanh Trần cười nhẹ nhõm: "Dù sao nếu cậu trở về ký túc xá nhất định sẽ đi ngang phòng tôi!"

"Đúng vậy, may mà có Cao Khanh Trần." Tưởng Huy cảm kích nhìn Cao Khanh Trần cười.

"Đám người này, thật sự âm hồn bất tán!" Lưu Chương tức giận mắng: "Là xử phạt chưa đủ sao?"

"Được rồi, được rồi, mọi người không có việc gì là tốt rồi." Nam sinh vẫn đứng trong góc đi tới bên cạnh ba người.

Cao Khanh Trần kéo nam sinh qua, cười nói: "Đúng rồi, giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn cùng phòng của tôi, Chu Quang."

"Gọi tôi Quang Quang là được rồi." Chu Quang mỉm cười nói.

Cao Khanh Trần lại bổ sung: "Hiện tại ký túc xá chỉ còn lại hai người chúng tôi, bạn cùng phòng đều về nhà hết rồi, hai ngày tới hai người cứ ngủ ở ký túc xá của chúng tôi đi."

Lưu Chương và Tưởng Huy cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành phải ở lại chỗ Cao Khanh Trần trốn hai ngày.

"À, Lưu Chương, em có mang điện thoại theo không?" Tưởng Huy đột nhiên nhớ tới lập tức hỏi.

"Em vẫn mang theo bên người." Lưu Chương và Tưởng Huy liếc nhau, lấy Nokia ra nhìn: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Chắc là hơn mười một giờ rồi, gần mười hai giờ." Cao Khanh Trần không biết bọn họ muốn làm gì, lấy đồng hồ ra xem, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Suỵt, chúng tôi đang chờ một cuộc điện thoại." Tưởng Huy thần bí cười với Cao Khanh Trần, cùng Lưu Chương tập trung tinh thần nhìn chằm chằm điện thoại.

Cao Khanh Trần và Chu Quang nhìn thấy bộ dáng thần bí của bọn họ cũng tò mò đến gần nhìn xem, Chu Quang hoài nghi hỏi: "Cái điện thoại hỏng này còn có thể dùng được sao? Nhìn có vẻ đã hỏng từ lâu rồi."

"Đúng là hỏng rồi. Nhưng chúng tôi đang chờ một cuộc gọi từ một thời gian và không gian khác" Tưởng Huy giải thích.

Ngay lúc Cao Khanh Trần đang muốn mở miệng hỏi, chiếc điện thoại đã hỏng đột nhiên truyền đến âm thanh rè rè, sau đó là một giọng nam vang lên: "Này? Này? Lưu Chương, anh có nghe tôi nói không?"

"Có thể nghe được, các người rốt cuộc là ai?" Lưu Chương vội vàng trả lời.

Tại thời điểm này, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, đúng thời khắc nửa đêm.

Bên kia truyền đến thanh âm phấn khích của Lâm Mặc: "Này, Lưu Chương, rốt cuộc cũng gọi được! Mỗi đêm tôi đều lấy ra xem, nhưng chiếc điện thoại này giống như đã hỏng không hề có động tĩnh gì, vậy thì vấn đề thật sự là do căn phòng này?"

"Cái gì?" Lưu Chương bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Lâm Mặc, nhíu mày hỏi: "Cái gì mỗi đêm? Không phải tối hôm qua chúng ta mới nói chuyện qua điện thoại sao?"

"Chờ một chút, bên cậu hôm nay là ngày mấy?" Lâm Mặc nghe vậy trong lòng run lên, nhanh chóng hỏi Lưu Chương.

Bá Viễn ở một bên vội vàng bổ sung ngày của bọn họ: "Ngày 2 tháng 12 năm 2020, các cậu thì sao?"

"Ngày 7 tháng 12 năm 1990..." Lưu Chương và Tưởng Huy liếc nhau, hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Nghe đến đó, Cao Khanh Trần cùng Chu Quang cũng bị khiếp sợ thật lâu, nói không nên lời.

"Nói vậy bên các người đã qua ba ngày?" Lưu Chương bất giác đè thấp thanh âm hỏi.

Lâm Mặc chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội, cậu ngã ngồi xuống đất kinh ngạc lẩm bẩm: "Trời ạ, tốc độ thời gian trôi còn không giống nhau a!"

"Lưu Chương, anh không biết chúng ta có thể nói chuyện trong bao lâu. Vì vậy, những gì anh sắp nói cậu phải nhớ thật kỹ!" Bá Viễn nhận lấy điện thoại, không hề gián đoạn nói cực nhanh: "Mặc dù cậu và bọn anh không ở cùng thời gian và không gian, nhưng anh muốn nói cho cậu biết, chúng ta là đồng đội cùng nhau tiến vào thế giới này. Sự thật chúng ta đều không phải là người của thế giới này, cậu hiện tại bị hệ thống làm xáo trộn ký ức, cho nên lúc này trong đầu cầu chỉ có ký ức mà hệ thống đã nhồi nhét vào đầu sau khi cậu tiến vào game. Cậu không phải là một học sinh, cũng không phải là người của thời đại đó. Thân phật thật sự của cậu là con trai duy nhất của tập đoàn Lưu thị, ông ngoại cậu kinh doanh vũ khí ở Nga, gia đình cậu nhiều thế hệ đều làm kinh doanh, phú khả địch quốc, chân đạp hai giới hắc bạch. Cậu tốt nghiệp Khoa Toán của Đại học New York, rất có tài kinh doanh. Chúng ta đã thành lập chiến đội có tên là Phong Bạo... Nhớ kỹ, cậu không thuộc về thế giới này, chúng ta cần phải thăm dò thế giới này để tìm ra lối thoát. Những gì cần nói anh đều đã nói hết, có thể cậu nhất thời sẽ không thể chấp nhận, nhưng hãy chú ý an toàn, thế giới trong game rất nguy hiểm, nếu chết bên trong thế giới này, cậu sẽ bị xóa sổ ngoài đời thực!"

"Chờ đã." Trong đầu Lưu Chương lúc này rối bời, muốn hỏi chút gì đó lại bị Lâm Mặc cắt ngang: "Đúng rồi, chúng ta còn có một đồng đội tên là Cao Khanh Trần, anh ấy rất có thể cũng mất ký ức, anh cần phải tìm anh ấy!"

"Cao Khanh Trần?" Lưu Chương kinh ngạc nhìn Cao Khanh Trần bên cạnh, chỉ thấy Cao Khanh Trần không kịp đề phòng bị điểm danh lập tức khiếp sợ trợn tròn hai mắt, trong lòng Lưu Chương lúc này vô vàn cảm xúc hỗn loạn quấn thành một mớ, anh vịn trán nói: "Cậu ấy đang ở cạnh tôi... Nhưng mà, chuyện các người nói thật sự khó tin, tôi làm sao tin được chứ..."

"Cái gì? Cao Khanh Trần ở bên cạnh anh?" Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thật tốt quá, đều còn sống là được..."

Bá Viễn thấy Lưu Chương không tin, vì thế bắt đầu dẫn dắt khai thông suy nghĩ cho Lưu Chương: "Cậu nghe anh nói, có phải hiện tại cậu đang ở học viện Dục Chính hay không?"

"Đúng vậy." Lưu Chương thành thật trả lời.

Bá Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy điện thoại di động của cậu đến từ đâu?"

"Là của bạn tôi, Tưởng Huy." Lưu Chương tiếp tục trả lời.

Châu Kha Vũ nghe đến đây đột nhiên nhớ ra cái tên này, vội vàng lật nhật ký xem: "Tưởng Huy? Thì ra là vậy..."

"Bọn anh hiện tại đang ở học viện Dục Chính hai mươi năm sau, bây giờ đã trở thành trường trung học Bảo Lâm, chiếc điện thoại này lấy được từ ngăn kéo của Tưởng Huy trong ký túc xá 504 ở tòa nhà giảng dạy cũ, thương hiệu Nokia." Bá Viễn sợ điện thoại có thể ngắt ngang bất cứ lúc nào, tốc độ nói không hề chậm lại: "Như vậy các cậu đã tin chưa?"

Phía bên kia điện thoại đã á khẩu không nói nên lời, Bá Viễn tiếp tục nói: "Chuyện cuối cùng, rất quan trọng! Bây giờ chúng ta phải thực hiện một thử nghiệm, liệu những gì cậu làm vào năm 1990 có tác động đến năm 2020 hay không. Thế này đi, bây giờ cậu đến phía trước tòa nhà giảng dạy khắc tên mình dưới bệ bức tượng Chủ Tịch..."

"Tại sao tôi phải phối hợp...." Lưu Chương nhíu mày hỏi ngược lại, nhưng lời còn chưa dứt điện thoại lại một lần nữa bị ngắt máy.

Lâm Mặc thấy lời nói của Lưu Chương bị cắt ngang, tiện tay lắc lắc điện thoại hỏi: "Này? Này?"

"Tiêu rồi, hết thời gian... " Lâm Mặc buông điện thoại xuống, thở dài.

"Quả nhiên, thời gian chỉ có mười phút... " Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ mười phút.

"Lúc này chỉ có thể hy vọng Lưu Chương sẽ tin tưởng chúng ta." Bá Viễn nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài.

...

Ký túc xá cũ kỹ phủ đầy bụi bặm u ám lạnh lẽo, bên ngoài tuyết đang bay múa, gió lạnh theo khe cửa sổ chui vào trong phòng.

Mưa gió rét lạnh thổi qua ký túc xá tối tăm đơn sơ, bên trong một mảnh tĩnh mịch, tất cả tựa hồ còn đang đắm chìm trong lượng thông tin khổng lồ chưa thể hoàn hồn.

"Lưu Chương, em có tin không?" Đột nhiên, Tưởng Huy mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

Tưởng Huy ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lưu Chương, Lưu Chương nắm chặt điện thoại trong tay, vùi đầu vào hai gối nói: "Cái này, trong lúc nhất thời quá khó tiếp nhận, tuy rằng bọn họ biết rất nhiều thông tin của chúng ta, nhưng em vẫn không quá tin tưởng..."

"Thật ra, tôi cũng không tin lắm." Cao Khanh Trần cũng gật đầu phụ họa: "Tôi đã sống ở thế giới này mười bảy năm, hiện tại đột nhiên nói rằng tôi không phải người của thế giới này, làm sao có thể chứ!"

"Tôi tin điều đó." Tưởng Huy nhẹ giọng nói.

Lưu Chương khó hiểu nhìn về phía cậu, hỏi: "Tưởng Huy?"

"Tôi tin hai người không phải người của thế giới này." Tưởng Huy tiếp tục bình tĩnh nói, thanh âm không lớn, nhưng trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt vang dội.

Lưu Chương có chút kích động đứng bật dậy, vô cùng khó hiểu hỏi: "Nhưng, vì sao?"

"Điều này có thể lý giải tại sao em lại làm được đề thi của năm hai, bởi vì em không phải học sinh năm nhất của Học viện Dục Chính, em là sinh viên tài năng tốt nghiệp khoa Toán của Đại học New York." Tưởng Huy nhất mực chắc chắn.

Lưu Chương nhất thời rất khó tiếp nhận, phản bác: "Anh không thể vì chuyện này mà kết luận, có thể chỉ là trùng hợp..."

Tưởng Huy phân tích đầy logic: "Một trăm học sinh đứng đầu mỗi khóa sẽ có tên trên bảng vinh danh của trường, nhưng anh nhớ rõ trên đó không có em, điều này chứng tỏ thành tích của em vốn không tốt lắm. Một người có chỉ số IQ đột nhiên tăng cao, ngoại trừ thời điểm kiểm tra cố ý che giấu thực lực..." Tưởng Huy nhìn chằm chằm vào mắt của Lưu Chương, dường như có thể nhìn thấu linh hồn của anh, nhẹ nhàng nói: "Còn không chính là, người đó đã bị thay thế."

"Nghĩ kỹ một chút, đây thật sự là em sao?" Tưởng Huy ngữ khí nghiêm túc hỏi Lưu Chương.

"Em..." Lưu Chương cũng có chút hoài nghi, những đề tài kia mình đúng là chưa từng thấy qua, làm sao có thể dễ dàng làm được đây?

Lưu Chương liên tiếp lùi về phía sau vài bước, vội vàng đỡ lấy thành giường mới ổn định được thân thể.

Tưởng Huy hết nhìn Cao Khanh Trần rồi lại nhìn Lưu Chương, chậm rãi nói: "Chúng ta thử tưởng tượng một khả năng, một người hoặc tổ chức rất mạnh mẽ nào đó đem Lưu Chương nguyên bản xóa bỏ, sau đó lấy tất cả ký ức của cậu ta đưa vào bộ não đã bị xóa sạch ký ức của em, mà hai người lại vừa vặn giống nhau như đúc, như vậy em làm sao chứng minh được mình không phải là cậu ta?"

"Em, không thể..." Lưu Chương ngồi ở bên giường thở hổn hển, suy nghĩ một chút mới thành thật trả lời.

Cao Khanh Trần cắn môi dưới, khó khăn hỏi: "Có nghĩa là, chúng ta nghĩ rằng bản thân là chính mình, nhưng chúng ta không nhất định là chính mình, đúng không?"

Ánh mắt Tưởng Huy tối sầm lại, vội vàng nói: "Đúng vậy, thời gian ở đây trôi rất chậm, bây giờ lập tức xuống dưới khắc tên đi. Tối mai điện thoại gọi đến sẽ biết được những gì chúng ta làm ở năm 1990 có thật sự tác động đến năm 2020 hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro