
Chương 2: Vào phủ
"Tân nương tử vào phủ!" Theo một tiếng kêu vang dội của bà mối, đám người khiêng kiệu hoa lục tục xuyên qua cửa lớn Tôn phủ.
Hoàn toàn mặc kệ sự hạn chế của bộ hỉ phục dày đến mấy lớp trên người, Trương Gia Nguyên nghiêng trái ngã phải, nhe răng trợn mắt ngồi trong kiệu hoa, theo sự xóc nảy của cỗ kiệu, thân thể đột nhiên chấn động, đang buồn ngủ thoắt cái tỉnh táo lại. Cậu thuận tay lau lau vệt nước bên miệng, xoa hai cái lên vết hằn trên mặt bị đống tua rua cấn ra, mơ mơ màng màng gần như quên mất đây là chỗ nào, mờ mịt nhìn chằm chằm nội thất kiệu hoa màu đỏ, ở trong lòng tự hỏi: Hả? Làm sao vậy, đến rồi ư?
Một lát sau, cậu rốt cục cũng phản ứng lại, bản thân đã tiến vào thế giới game, hiện tại đang là "tân nương" thay thế người khác gả đi.
Lần trước tỉnh ngủ, vẫn còn ở trong suối thuốc Đào Hoa cốc, cả người nằm trong suối nước nóng ngâm các loại dược liệu kỳ lạ, cực kỳ giống một cọng rau cải nhúng trong nồi lẩu đầy rau. Còn Vu Kì Vân đang ở một bên điều chế thảo dược dặn dò cậu đừng lộn xộn, trong hồ thuốc kia còn có rắn độc, cẩn thận kinh động đến nó sau đó bị cắn. Cậu vừa nghe có rắn, liền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngâm mình trong suối nước nóng.
Suối thuốc này có một loại công hiệu kỳ lạ, Trương Gia Nguyên luôn cảm giác có hơi ấm không ngừng tràn vào trong cơ thể mình, chậm rãi mà ôn hòa xua tan khí lạnh trong thân thể. Ngâm còn rất thoải mái, chỉ là toàn bộ quá trình luôn thấp thỏm run sợ, sợ con rắn bò tới cắn mình một cái, sớm biết thế này, vậy còn không bằng ngủ nhiều một chút, cũng tốt hơn bây giờ phải lo lắng đề phòng.
May mắn cũng không phải ngâm quá lâu, Vu Kì Vân nói, Băng Tàm Cổ chỉ có thể chậm rãi điều trị, một lần ngâm quá lâu rất có thể sẽ chọc giận cổ trùng, do đó dẫn đến bị nó cắn trả, cho nên Trương Gia Nguyên rất nhanh đã ngâm xong. Mà bọn họ là người ngoại tộc cũng không tiện ở lại Đào Hoa cốc lâu ngày, Vu Kì Vân và Vu Quyết lập tức đưa bọn họ trở về, tính toán đầy đủ ngày hôm đó bọn họ cũng chỉ ở Đào Hoa cốc đến nửa đêm mà thôi.
Bởi vì lúc trở về có thể đi đường tắt, hơn nữa Trương Gia Nguyên cơ bản đã khôi phục, lần này bọn họ đi rất nhanh, trời chưa sáng đã trở về biệt thự của Vu Trác.
Lúc đó trời còn rất khuya, trong nhà vẫn tối tăm, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, bọn họ phỏng đoán có thể Vu Trác còn đang nghỉ ngơi trong phòng, nhưng trong nháy mắt khi Vu Quyết ấn công tắc phòng khách, một đám người từ Đào Hoa Cốc chạy về lại bị bảy người ngồi ở phòng khách ngủ gật dọa cho hết hồn.
Bá Viễn kéo mấy túi hành lý lớn nhỏ đi đầu bị dọa đến mức nhịn không được "Ôi!" một tiếng, Cao Khanh Trần trong tay xách đặc sản là các loại mỹ thực của Đào Hoa cốc, cũng bị dọa tới mức buông tay, túi đặc sản rơi xuống đất phát ra một tiếng "Lạch cạch" vang dội.
Trên ghế sofa bằng da rộng lớn ngồi tất cả bảy người, mỗi người ngủ một tư thế, có người dựa lưng vào sofa nằm ngủ, có người nâng tay chống đầu, cũng có người tựa vào vai và chân người khác...
"Nhìn qua, hình như bọn họ cố ý chờ chúng ta quay lại." Doãn Hạo Vũ kết luận như thế.
Trương Gia Nguyên vuốt cằm suy nghĩ: "Sao lại có cảm giác như đang muốn thẩm vấn chúng ta nhỉ?"
"Có mấy người còn mặc chính trang, không phải là muốn mở đại hội phê bình chứ?" Bá Viễn buông hành lý xuống, đi lên trước cẩn thận quan sát một phen, sau đó nhẹ giọng nói đùa.
Santa cảnh giác cao, Lưu Vũ ngủ nông, hai người bọn họ tỉnh lại trước, ngay sau đó là Tô Bình Hà, Vu Trác và Lưu Chương, cuối cùng Lực Hoàn và Lâm Mặc mới mang vẻ mặt bối rối từ trong sô pha thò đầu ra. Bảy người vừa mới tỉnh ngủ cũng bị đám người bất chợt xuất hiện trong phòng vây xem bọn họ ngủ làm cho kinh hãi một chút, xem như lần này cả hai bên ai cũng có phần, giật mình hoảng hốt.
Vừa hỏi mới biết tối hôm qua bọn Lưu Vũ trực tiếp từ Bắc Kinh chạy tới biệt thự ngồi xổm canh gác, tình cảnh kia làm cho Vu Trác lầm tưởng Sơn Hà Vô Dạng lại tìm tới, chạy trốn tại chỗ, thiếu chút nữa đã gọi điện cho người tới, nhưng may mắn hắn đã từng gặp Tán Đa, Lực Hoàn và Tô Bình Hà, lúc này mới bình ổn lại trận phong ba này.
May mà hết thảy chỉ là sợ bóng sợ gió, sau khi hóa giải hiểu lầm, Vu Trác nói rằng nếu đã tới đây, Tu Tề bọn họ cũng nên tận tình tận nghĩa của một chủ nhà, tốt xấu gì cũng khuyên bọn Lưu Vũ lưu lại, ở Tương Tây chơi thêm một thời gian.
Đội Phong Bạo cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng Tu Tề vì trị liệu cổ độc trên người Trương Gia Nguyên mà tốn rất nhiều tinh lực, thậm chí còn hy sinh to lớn là vi phạm tộc quy, nói thế nào cũng là thiếu người ta một cái nhân tình, huống hồ Trương Gia Nguyên vừa mới tốt một chút, liền vội vàng muốn rời đi cũng không khỏi có vẻ bất cận nhân tình*...
*Bất cận nhân tình: Không hợp với đạo làm người, không hợp tình người, không hợp lẽ, không hợp tình hợp lý
Mắt thấy đội Phong Bạo lưu lại, Tô Bình Hà cũng thuận thế lưu lại. Tại đây Lưu Vũ đem tình huống của Tô Bình Hà nói cùng Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần lập tức sinh ra tò mò đối với chứng bệnh kỳ quái của hắn, cũng đáp ứng lần sau thời điểm vào game sẽ giúp hắn xem một chút, nhưng đối với chứng bệnh kỳ lạ như thế, Cao Khanh Trần cũng tỏ vẻ mình không nắm chắc nhất định có thể giúp được Tô Bình Hà.
Tô Bình Hà vừa nghe như vậy liền vui mừng nói rằng, hiện tại hắn đang trong tình trạng khẩn cấp, dù một tia cơ hội cũng không thể bỏ được, dù sao phó bản hàng tháng của đội viên không chính thức thuộc chiến đội Giang Hà Hồ Hải bọn họ đều phải do một đội viên chính thức dẫn dắt tiến vào, tháng hai sắp tới vừa vặn đến phiên Tô Bình Hà, mà khoảng cách đến cuối tháng Giêng cũng không còn bao nhiêu ngày...
Cao Khanh Trần biết Tô Bình Hà tuy thân là thủ lĩnh tổ chức Giang Hà Hồ Hải, nhưng trong một tổ chức có thế lực phức tạp như vậy không thể không cẩn thận, liền động lòng trắc ẩn, tỏ vẻ sẵn lòng vào game sớm hơn để trợ giúp Tô Bình Hà trị chứng bệnh kỳ lạ này.
Lưu Vũ sau khi biết được, cẩn thận phân tích trong lòng, Tết năm nay vừa vặn vào ngày 1 tháng 2, đến lúc đó vào game sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình hưởng thụ năm mới của đồng đội, chi bằng mọi người cùng nhau vào game trước, vừa có thể giúp được Tô Bình Hà, vừa có thể để mọi người cùng nhau ở trong thế giới game mài giữa sự ăn ý lẫn nhau trước khi giải đấu khu vực đến, quan trọng nhất là thành công tránh được việc vào game ngay Tết, có thể để cả đội vui vẻ đón một năm mới tốt đẹp.
Huống hồ, Tô Bình Hà nếu có thể đưa đội ngũ đến vị trí này, tất nhiên kinh nghiệm chơi game phong phú, sức chiến đấu và thực lực cường hãn. Hơn nữa hắn và Sở Kiêu còn khác nhau, lúc trước bọn họ cùng Sở Kiêu tiến vào game, là Sở Kiêu đang giúp bọn họ vào game sớm, cho nên đội ngũ bọn họ có nguy hiểm Sở Kiêu chưa chắc sẽ ra tay cứu giúp. Mà Tô Bình Hà lần này cùng đội Phong Bạo bọn họ vào game, là cầu sự giúp đỡ từ bọn họ, như vậy hắn đương nhiên sẽ dốc toàn lực bảo toàn an nguy của đội Phong Bạo, trong game có sự trợ giúp của một cao thủ, chỉ số nguy hiểm của game cũng sẽ giảm đi rất nhiều so với bình thường.
Rất hiển nhiên mọi người cũng có thể nghĩ thông suốt đủ loại lợi ích trong đó, lập tức thay phiên nhau đồng ý vào game sớm, quyết định này rất đường đột, bọn họ không kịp trở về thành phố S, trực tiếp tìm Vu Trác mượn một phòng, sau đó liền vào game.
Buổi sáng Trương Gia Nguyên vừa mới trở lại hội họp cùng các đồng đội thân yêu của mình, nhưng không ngờ, buổi chiều, trong đội đã đột xuất đưa ra quyết định này, vì thế bọn họ như ngựa phi không ngừng vó lại tiến vào thế giới game.
Trương Gia Nguyên tỉnh lại trong thế giới game, vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt là một mảnh đỏ chói mắt, cậu nghi hoặc duỗi tay kéo cái khăn màu đỏ che khuất tầm mắt, lại kinh ngạc phát hiện trên đầu mình đeo đầy trang sức kêu vang đinh đinh đang đang, tóc ngắn cũng biến thành tóc dài, cậu thế nhưng lại biến thành "nữ tử"?
Rất rõ ràng, lúc này cậu đang ngồi trong kiệu hoa, là một vị tân nương sắp xuất giá, mà trên người cậu mặc hỉ phục cổ trang màu đỏ thẫm, nửa thân dưới mặc một chiếc váy màu đỏ thêu hoa bắt mắt, trong lòng cậu hoảng hốt, vội vàng đưa tay sờ xuống, xác nhận không sai mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, bản chất mình vẫn là nam, chẳng qua là mặc đồ nữ mà thôi...
Đột nhiên, rất nhiều ký ức tràn vào đầu cậu, tên trong game của cậu là Tiểu Nguyên Bảo, là một học đồ trong gánh hát Côn Khúc, còn có hai người học đồ khác có quan hệ rất tốt với cậu, biệt danh Áp Áp* cùng Tiểu Cửu Nhi.
*Vịt Vịt =))))))))
Thiếu ban chủ* của gánh hát Côn Khúc bọn họ đem lòng yêu thích một cô gái, duyên phận của hai người bắt đầu từ một vở kịch, ngày đó hắn ở trên sân khấu hát kịch, nàng ra ngoài mua vài thứ, lúc đi ngang qua dưới đài đứng nghe một hồi, không ngờ lại say mê. Nhưng cô gái kia lại không biết, người hát hí khúc trên sân khấu, chỉ liếc mắt một cái đã đem nàng khắc ghi trong lòng.
*少班主: Danh từ riêng dùng để chỉ chức vụ trong các gánh hát truyền thống Trung Quốc, dùng để chỉ ông chủ gánh hát khi tuổi tác còn trẻ, hoặc con trai của ông chủ gánh hát, sau này sẽ lên kế nhiệm chức vụ (tham khảo baidu)
Cô gái kia am hiểu văn thơ, đối với kịch từ cũng có tìm hiểu, hai người rất có duyên phận, có vài lần còn ngẫu nhiên gặp gỡ, về sau liền trở thành tri kỷ của nhau, lại sinh ra một thứ tình cảm khác. Cô gái tên là Liễu Thanh Sương, là tiểu thư nhà Liễu cử nhân huyện Trường Nhiêu.
Đương nhiên tình yêu giữa hai người bọn họ, cũng không thể thiếu phần ba tiểu lâu la bên cạnh thiếu ban chủ chứng kiến và mai mối.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì kinh kịch phát triển mạnh mẽ, việc làm ăn của gánh hát Côn Khúc càng ngày càng khó khăn, vì thế thiếu ban chủ gánh hát quyết tâm rời khỏi huyện Trường Nhiêu, xuống phía nam phát triển.
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*, đúng lúc này, Liễu cử nhân nhận tiền tài của Tôn gia đại phú hộ ở Thanh Châu, muốn gả nữ nhi Liễu Thanh Sương cho Tôn lão gia tử nằm liệt giường để tái giá.
*Nguyên tác:
"Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ
Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong."
Trích từ tác phẩm "Tỉnh thế hằng ngôn" của Phùng Mộng Long, mang nghĩa: Phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: họa vô đơn chí, tai họa đến dồn dập. (tham khảo từ Đại Từ điển Tiếng Việt)
Có lẽ là vì nghĩa khí, có lẽ là thấy hai người có tình lại không thể về chung một nhà, Tiểu Nguyên Bảo tự nguyện thay Liễu Thanh Sương gả vào, giúp Liễu Thanh Sương thoát khỏi biển khổ, mà hai người bạn tốt của cậu cũng tỏ vẻ không muốn để cậu một mình gánh vác mọi chuyện, nguyện làm nha hoàn hồi môn, thề sẽ cùng Tiểu Nguyên Bảo cùng tiến cùng lùi!
Vén váy lên ngồi xếp bằng trong kiệu hoa, Trương Gia Nguyên thân thể không ngừng lảo đảo đang yên lặng thở dài, tất cả những chuyện này là gì đây? Hiện tại, Liễu Thanh Sương chân chính sợ là sớm đi theo gánh hát cao chạy xa bay rồi nhỉ? Cũng không biết những đồng đội khác ở đâu, bất quá nếu hệ thống an bài cho cậu vào Tôn phủ, tuy rằng bằng một phương thức rất kỳ quái... Thế nhưng, nhất định là có ý đồ của nó, cứ lẳng lặng chờ đợi vẫn tốt hơn...
Lúc kiệu hoa được nâng vào Tôn phủ, trời đã tối đen, hạ nhân trong phủ treo một hàng đèn lồng màu đỏ thẫm trên mái hiên cao cao, ánh nến màu đỏ phản chiếu khiến căn nhà cổ này có vẻ yên lặng mà quỷ dị, rõ ràng khắp nơi đều trang trí lụa đỏ, nhưng không hề có vẻ gì là vui mừng.
Đám người nâng kiệu hoa màu đỏ vững vàng tiến vào, hai nha hoàn tay cầm đèn lồng đỏ đi trước đội ngũ, ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu rọi chữ hỉ dán trên đèn lồng đỏ.
"Tân nương tử vừa vào viện!"
Lúc này, một cơn gió kỳ quái không biết từ đâu thổi tới, thổi bay rèm kiệu màu đỏ, chuông đồng treo trên mái hiên phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy, đám người nâng kiệu đứng không vững thân thể lắc trái lắc phải, lần lượt dừng bước.
"Ai~ cơn gió quái dị này từ đâu ra a, thổi mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi!" Bà mối nóng nảy, vẫy khăn tay màu đỏ la hét với đám người nâng kiệu: "Đi nhanh đi! Đi nhanh một chút!"
"Nếu không phải Tôn gia nguyện ý trả giá cao gấp ba lần, ta cũng không đến làm việc này! Chuyện hai năm trước còn chưa đủ xúi quẩy sao! Đi mau, đi mau một chút, hôm nay trời đã tối rồi, đừng để đụng phải thứ gì không sạch sẽ nữa!" Bà mối thấp giọng ở một bên lải nhải oán giận, liếc trái ngó phải, biểu tình càng ngày càng hoảng sợ, thật giống như có cái gì đó sẽ đột nhiên xuất hiện...
"Tân nương tử tiến vào viện lần thứ hai!"
Ngay từ khi mới bắt đầu, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Trương Gia Nguyên luôn cảm thấy nhiệt độ trong kiệu giảm xuống rất nhiều, một luồng khí âm tà từ lòng bàn chân bắt đầu dâng lên, lạnh đến mức cậu run rẩy không ngừng. Trương Gia Nguyên cảm giác có cái gì đó đang theo chân cậu chậm rãi bò lên trên, cậu cúi đầu nhìn, lại nhìn thấy đáy kiệu trải thảm màu đỏ bị thấm ướt, biến thành màu đỏ đen, ánh sáng bên ngoài chiếu vào thật sự quá tối, căn bản không phân biệt được là nước hay máu.
Nhưng bất kể là cái gì, Trương Gia Nguyên đều cực kỳ chắc chắn, thứ chất lỏng này là đột nhiên xuất hiện, vừa rồi căn bản không có!
Bỗng nhiên, một luồng hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt từ sau cổ truyền đến, hệt như có người dán sát phía sau thổi từng hơi vào gáy cậu, thân thể Trương Gia Nguyên trong nháy mắt căng thẳng, tóc gáy toàn thân dựng đứng, thoáng chốc mồ hôi lạnh trên trán toát ra. Trương Gia Nguyên không biết đây là thứ gì, nhưng cậu dám khẳng định, đây không phải là vật còn sống. Cậu mở miệng muốn kêu lên, lại phát hiện mình giống như bị người cắt đứt dây thanh quản, căn bản kêu không ra tiếng...
Trương Gia Nguyên cả người cứng đờ cũng không dám nhúc nhích, thanh âm bên ngoài chậm rãi trở nên mơ hồ không rõ, toàn bộ cỗ kiệu như thể tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của cậu cùng nhịp tim đập như đánh trống.
Lúc này, cảm nhận có một thứ mềm mại đảo qua gò má mình, tim Trương Gia Nguyên đột nhiên ngừng đập một nhịp, mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa rơi, cậu không dám quay đầu nhìn lại, nhưng cậu dám khẳng định, thứ có kết cấu giống như thứ vừa rồi, tuyệt đối là tóc!
Lúc này chỉ mới bắt đầu game mà đã chơi lớn như vậy sao? Mình phải làm gì đây? Mình sẽ không phải để lại di ngôn ở đây đâu đúng không?
Trương Gia Nguyên sợ hãi bất an gào thét trong lòng, Bá Viễn đạo trưởng, Viễn ca, cứu mạng đi! Mau tới cứu trẻ nhỏ đi chứ!
Ngay khi Trương Gia Nguyên gần như tuyệt vọng, lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở bên ngoài, vô cùng rõ ràng truyền vào trong kiệu: "Các người, dừng lại!"
Tựa như thanh âm của nam tử này thật sự có thể trục xuất quỷ quái, ngay sau đó, tiếng ồn ào bên ngoài dần dần rõ ràng hơn, luồng khí âm lãnh bên trong kiệu cũng chậm rãi tản đi, Trương Gia Nguyên ngồi trong kiệu hoa vừa sống sót sau kiếp nạn thở phào nhẹ nhõm, cứ thế từng ngụm từng ngụm thở dốc.
"Thì ra là Tứ thiếu gia a, lão bà tử* thỉnh an Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia có việc gì muốn phân phó sao?" Thấy người tới là Tôn Tứ tướng quân thủ lĩnh đoàn quân đóng tại Thanh Châu Tôn Trường Toại, bà mối biết đây là người không thể trêu vào, liền vội vàng cung kính đi lên hỏi.
*Phụ nữ lớn tuổi
"Trong kiệu này là nha đầu xung hỉ?" Tứ thiếu gia hơi giương mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn lướt qua kiệu hoa hỏi: "Thế nào mà kiệu hoa còn nâng đến tận trong phủ?"
"Ặc, cái này, Tứ thiếu gia vừa mới trở về nên không biết, là Nhị thiếu gia phân phó, nói là hỉ khí không thể bị rò rỉ trên đường, trực tiếp đưa đến phòng lão gia..."
Nghe xong, Tứ thiếu gia như có điều suy nghĩ trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm rèm kiệu màu đỏ nói: "Vén rèm lên, để ta liếc mắt một cái xem bộ dáng mẹ nhỏ có đẹp không."
Bà mối thấy trên mặt Tứ thiếu gia có chút không tỉnh táo vì say rượu, nghe vậy sợ không nhẹ, vội vàng ngăn cản: "Ai da, Tứ thiếu gia, cái này không được, không được nha!"
"Yên tâm, ta chỉ liếc mắt nhìn một cái." Nói xong, Tứ thiếu gia Tôn Trường Toại liền hất cái tay đang giữ lấy mình của bà mối, trực tiếp đi lên phía trước vén rèm kiệu hoa lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro