Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Nào nào nào, tất cả đến đây, giúp một tay đi!"

Những bông tuyết nhỏ bám đầy chiếc khăn choàng đỏ của Bá Viễn, anh bước vào căn nhà ấm áp với một thùng Coca, mang theo cả không khí lạnh lẽo bên ngoài.

Châu Kha Vũ và Lưu Vũ cũng theo sát phía sau, xách đầy túi lớn túi nhỏ chứa đồ ăn vặt, hai tay đều không hề nhàn rỗi.

"Wow, nhiều đồ ăn ngon thế!"

"Cái nào cũng thích ăn hết, tuyệt quá điiii—"

Lâm Mặc và Cao Khanh Trần đang xem phim trên ghế sofa trong phòng khách, thấy bọn họ xách theo một đống đồ quay lại, vội vàng vui vẻ bay tới giúp đỡ.

Cao Khanh Trần háo hức nhận lấy đồ từ tay Lưu Vũ, cúi đầu nhìn lướt qua đồ ăn vặt, ánh mắt sáng ngời cười lên.

Sáng sớm hôm nay, hai đội trưởng kéo theo Châu Kha Vũ- người dậy sớm nhất ra ngoài mua đồ đón năm mới, mãi đến gần trưa ba người mới quay lại.

Hai chiếc xe họ lái ra ngoài cũng chất đầy túi lớn túi nhỏ đựng thực phẩm và vật phẩm ngày Tết.

"Mọi người đâu rồi?"

Lưu Vũ nhìn quanh phòng, mở miệng hỏi, tiện tay đặt hai câu đối tết cùng mấy vật trang trí màu đỏ được đựng trong túi giấy lên kệ đựng đồ ở lối vào.

"Santa và Mika hình như đang tập thể dục trong phòng tập dưới lòng đất, Riki ở trên tầng dạy online cho học sinh, mấy người còn lại tớ cũng không rõ." Lâm Mặc suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Cao Khanh Trần cầm một miếng dán có chữ "Phúc" trong tay giơ lên, mỉm cười nói: "Paipai hẳn là đang học trong phòng họp, lúc sáng em ấy có nói qua!"

"Chậc, bọn họ đều là thiên tài, còn chăm chỉ nỗ lực như vậy, không muốn để người khác sống nữa hả......" Lâm Mặc bất lực lắc đầu.

Lúc này, giọng cười của Lưu Chương truyền đến từ cầu thang: "Mọi người về sớm thế? Mua đủ đồ chưa?"

Santa và Mika cũng xuất hiện ở cuối hành lang, lần lượt đi về phía phòng khách, cơ thể thấm đẫm hormone và mồ hôi sau khi vận động mạnh.

Bá Viễn chỉ tay ra ngoài, giả vờ thần bí cười nói với họ: "Sau cốp xe còn có một thùng đồ ăn, ra ngoài mang vào đi, có đồ mọi người thích ăn đấy!"

"Wow, mấy món đồ trang trí này đẹp đấy!" Santa ngạc nhiên nhìn đồ trang trí năm mới Cao Khanh Trần đang cầm lên, bước nhanh về phía trước lục lọi túi giấy.

Trở lại biệt thự ở thành phố H, mọi người đều ngầm hiểu không đề cập đến chuyện phó bản cuối cùng, tất cả đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.

Năm mới sắp đến, không khí hân hoan tưng bừng đón Tết tràn ngập khắp căn biệt thự.

Đây là cái Tết đầu tiên họ trải qua cùng nhau, đồng thời cũng là lần đầu có nhiều anh em ngoại quốc đón năm mới ở Trung Quốc, nên là cần phải long trọng một chút, trải qua thật náo nhiệt tưng bừng!

Bên cạnh còn có mối nguy của phó bản cuối cùng đang cận kề, rất có thể đây là cái Tết cuối cùng họ cùng nhau trải qua.

Lưu Vũ và Bá Viễn sau khi bàn bạc quyết định phải mang đến cho đồng đội của mình kỷ niệm về một cái Tết hoàn mĩ nhất để không có gì phải hối tiếc.

Vì hiện thực hóa ý tưởng này, họ bắt tay chuẩn bị từ rất sớm.

Bắt đầu từ việc tổng dọn dẹp trước Tết, mua vật dụng chuẩn bị cho Tết, thảo luận về các chương trình năm mới, đồng thời tổ chức một số trò chơi nhỏ, để mỗi thành viên trong nhóm có thể có một kỷ niệm đẹp về một năm mới mà cả bọn cùng nhau trải qua.

Vào đêm giao thừa, mọi người ngồi lại cùng nhau làm sủi cảo và xem Xuân Vãn.

Mặc dù chỉ là một hoạt động truyền thống ở hầu hết các gia đình, nhưng cùng nhau làm sủi cảo và trò chuyện vẫn mang đầy hương vị của năm mới.

Lưu Chương nhào bột, Trương Gia Nguyên cán vỏ bánh, nhân sủi cảo sớm đã được Bá Viễn chuẩn bị xong, tổng cộng có bốn loại.

Lưu Vũ, Lâm Mặc và Châu Kha Vũ là lực lượng nồng cốt làm sủi cảo, các thành viên thuộc team ngoại quốc còn lại cũng theo sau học cách làm, có người nghiêm túc học hỏi, cũng có người nghịch ngợm tạo ra những chiếc sủi cảo với đủ hình dạng ngộ nghĩnh.

Sau khi ăn xong bữa cơm đêm giao thừa, Lâm Mặc, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ vui vẻ la hét đốt pháo hoa.

Lưu Vũ và Riki cũng ra ngoài chơi, vài người cầm pháo hoa đã được đốt, cười đùa chạy nhảy xung quanh.

Santa, Mika và Châu Kha Vũ cầm pháo hoa lớn mang ra đốt trong sân, ngay lập tức, pháo hoa đầy màu sắc thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Giữa lúc ồn ào, Lưu Vũ chợt cảm giác điện thoại trong túi rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra xem, ID người gọi là "Cố Bình Minh".

Trong lòng khẽ thở dài, cái tên này khiến Lưu Vũ có chút bừng tỉnh khỏi sự mộng ảo và vui sướng tột độ vừa rồi, cậu lẳng lặng đi tới dưới mái hiên ở hành lang, tránh mọi người để nghe điện thoại.

"Chúc mừng năm mới, Vũ đội."

Giọng nói quen thuộc và điềm tĩnh của Cố Bình Minh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, nhưng bên trong lại chứa đầy mệt mỏi.

Mặc dù đó chỉ là một lời chúc bình thường, nhưng trong lòng Lưu Vũ lại không hề nhẹ nhõm, đặc biệt là sau khi nghe ra sự mệt mỏi trong giọng điệu của Cố Bình Minh.

Không có chuyện quan trọng, Cố Bình Minh sẽ không vô cớ gọi đến.

Trái tim Lưu Vũ run lên, cậu có chút do dự nói:

"Chúc mừng năm mới, Cố đội, anh......"

Nghe được Lưu Vũ do dự, Cố Bình Minh cũng không vội đi thẳng vào vấn đề, ngược lại vui vẻ hỏi han thêm vài câu.

"Khoảng thời gian này tôi bận việc nội bộ Vĩnh An, cũng không liên lạc nhiều với cậu...... Mọi người, vẫn ổn chứ?"

"Chúng tôi ở đây đều ổn, Cố đội, ngược lại có vẻ anh không được ổn lắm?" Lưu Vũ quyết định nói thẳng, trực tiếp đối mặt với vấn đề.

"Tần Tử Tầm đánh gục người tôi bí mật phái tới đi theo hắn, hiện tại tung tích của hắn cũng không rõ...... Tôi không yên lòng về Vĩnh An, còn có phía các cậu, từ giờ cũng không được an toàn nữa."

Trên thực tế, không phải là không biết chút tung tích nào của hắn, mọi người đều biết rằng hắn sẽ đến gặp Hàn Chi Uyên, nhưng Cố Bình Minh xấu hổ khi phải để lộ vết sẹo của mình trước mặt các đội khác, vì vậy anh ta chỉ có thể nói đã mất dấu hắn.

Lưu Vũ đoán được ý tứ của anh ta, trực tiếp hỏi vấn đề mấu chốt nhất: "Cố đội, ý của anh là, Tần tổng sẽ tiết lộ kế hoạch của chúng ta?"

"Cũng khó có thể nói bước tiếp theo cụ thể sẽ là gì, giữa hai người bọn họ còn có mối thù khác, chuyện này không đơn giản, Hàn Chi Uyên hiện tại không rảnh đối phó chúng ta."

Mặc dù giữa chừng giọng nói của Cố Bình Minh rõ ràng nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn do dự, Lưu Vũ nghe qua cũng đoán ra được một ít ý tứ.

Giữa Hàn Chi Uyên và Tần Tử Tầm có mối thù so với chiến đội càng quan trọng hơn, ân oán này còn chưa được giải quyết, bọn họ tạm thời an toàn.

Hơn nữ Cố Bình Minh biết giữa bọn họ có ân oán, hẳn là anh ta cũng biết rõ ân oán đó là gì.

Một khi ân oán này được giải quyết, bên phía Cố Bình Minh sẽ biết ngay lập tức và phản ứng kịp thời, thế nên trong thời gian này không cần phải quá lo lắng.

Bất quá, nếu Cố Bình Minh đã chọn nói với bọn họ vào lúc này, vậy thì có một số thứ nên chuẩn bị càng sớm càng tốt......

Khi Lưu Vũ đang suy nghĩ xem nên đối phó như thế nào, Cố Bình Minh đưa ra đề nghị của mình: "Hầu hết các thành viên của đội Thu Phong đều là nghệ sĩ trong ngành giải trí, trong đó có nhiều người rất giỏi viết kịch bản, làm đạo cụ và biểu diễn. Một lạc viên quy mô lớn mô phỏng phó bản đã được xây dựng ở địa khu của bọn họ nằm ở sa mạc Tây Bắc, đây cũng là một trong những cứ địa của các thành viên thuộc tổ chức Thu Phong. Lạc viên có thể giúp cải thiện trải nghiệm và chất lượng tổng thể của người chơi một cách nhanh chóng, nó là một thánh địa huấn luyện tuyệt vời, ngoại trừ vài thành viên trong nhóm nội bộ của Thu Phong, không ai có thể tìm thấy vị trí cụ thể của nó."

"Vũ đội, tôi đã giúp cậu có được một cơ hội."

Cố Bình Minh vẫn luôn tôn trọng quyết định của Lưu Vũ và những người khác, nhưng lần này, trong lời nói của anh ta ngoài sự trưng cầu càng nhiều hơn ý tứ không thể chối từ.

"Sau Tết, các cậu sẽ ở ẩn rèn luyện vài tháng chứ?"

Lưu Vũ hiểu Cố Bình Minh đang bảo vệ bọn họ.

Đến lúc ấy, nếu Tần Tử Tầm thật sự tiết lộ điều gì đó, Vĩnh An sẽ rơi vào trạng thái bị động chỉ có thể tự lo cho bản thân, anh ta sẽ không còn sức để quan tâm đến sự sống cái chết của đội Phong Bạo bọn họ.

Thời điểm đó, nếu họ ở một nơi xa đến mức Sơn Hà Vô Dạng không thể tìm được, cả bọn có thể tạm thời tránh được mối nguy này.

Xét về mọi mặt, đây như một cơ hội tuyệt vời được đưa đến ngay trửa cửa nhà vậy, và Lưu Vũ không có lý do gì để từ chối.

Họ chỉ còn một năm để đối mặt với phó bản cuối cùng.

Nếu họ sống sót sau phó bản cuối cùng, họ có thể thoát khỏi trò chơi khủng khiếp này và sống một cuộc sống bình thường.

Thế nên, điều quan trọng nhất trong năm nay là nâng cao sức mạnh của mọi người.

"Đây thực sự là một cơ hội tốt, tôi sẽ thảo luận với các thành viên trong đội và cho anh câu trả lời trong vài ngày tới, được chứ?"

Mặc dù có 10.000 lý do tại sao cậu nên đồng ý với Cố Bình Minh ngay lập tức, Lưu Vũ vẫn chọn thảo luận với đồng đội của mình trước.

Cố Bình Minh dường như thở phào nhẹ nhõm, "Thế nhưng, Vũ đội, cậu phải...... Càng sớm càng tốt."

"Tiểu Vũ sao thế, có chuyện gì à?"

Không biết từ khi nào, Lâm Mặc đã đứng cách cậu không xa, trong tay vẫn cầm hai cây pháo hoa nhỏ.

Cậu cúp điện thoại với vẻ mặt trịnh trọng, bất cứ ai nhìn thấy đều biết có chuyện rồi.

Lưu Vũ nhìn khung cảnh yên bình vui vẻ trong và ngoài nhà.

Bá Viễn, Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ ngồi trong phòng khách cầm những quân bài trên tay phô diễn vài mánh khóe phức tạp, còn đang thảo luận rất hăng say.

Santa đang bận giúp đám người Cao Khanh Trần, Riki và Mika đốt mấy cây pháo hoa, tiếng cười vang lên không dứt.

Những ngày căng thẳng liên tục trước đó khiến họ kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, bây giờ cuối cùng cả bọn cũng có thể tạm thời gác lại mọi thứ, an bình đón năm mới cùng nhau, cậu thực sự không nỡ phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ hiếm hoi trước mặt.

Nghĩ đến đây, cậu nuốt hết lời định nói.

Quên đi, cứ để mọi người thả lỏng trong mấy ngày nghỉ Tết, chuyện này có thể nói sau.

"Không có gì, Cố Bình Minh....... Anh ta gọi đến chúc năm mới chúng ta ."

Lưu Vũ nhấp môi, trên mặt mang theo nụ cười lúng túng nhưng vẫn không mất đi lễ độ.

Ai ngờ nụ cười che giấu hoảng loạn này rơi vào mắt Lâm Mặc, lại khiến cậu hiểu lầm.

Lâm Mặc nheo mắt nhìn chằm chằm Lưu Vũ, khóe miệng trêu chọc: "Chậc chậc, khá là ân cần...... Này, Lưu Vũ, cậu nói xem có khi nào anh ta thật sự thích cậu không?"

Lưu Vũ nghẹn một lát, sau một lúc im lặng, cậu đáp: "Lúc chạng vạng Sở Kiêu có gọi đến nói anh ta đã chuẩn bị một món quà năm mới cho cậu."

"Cái gì!"

Lâm Mặc kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ném cây pháo hoa trong tay đi, cậu ngáp dài lẩm bẩm: "Àiii, tối hôm qua thức khuya quá, tối nay phải đi ngủ sớm mới được, buồn ngủ quá, ha--- Không có chuyện gì thì đừng gọi tớ...... Đợi đã, có chuyện cũng không cần gọi đâu!"

Sáng sớm hôm sau, có tiếng gõ cửa, Bá Viễn mặc đồ ngủ bằng bông mở cửa.

"Ai đó?"

Cửa vừa mở ra, Bá Viễn sửng sốt tại chỗ. Sân trước được bao phủ bởi những bông hồng vừa chớm nở, phủ đầy tuyết, màu đỏ tươi phản chiếu khắp cả sân.

Tô Quyện, phó đội trưởng Kiêu Long hà hơi vào bàn tay lạnh cóng của mình, hắn chỉnh lại áo khoác trên người, mỉm cười nói: "Chúc mừng năm mới, đây là quà năm mới đội trưởng Sở Kiêu nhà tôi tặng cho Lâm Mặc."

Tô Quyện vẫn giữ vững nụ cười đặc trưng như con cáo già trên môi, nhưng khóe miệng lại giật giật vì xấu hổ.

Làm công thật là khổ mà, nghỉ Tết vẫn phải giúp ông chủ đang đi nghỉ ở nước ngoài tặng hoa.

Đồng đội bọn họ ai cũng biết Sở Kiêu không hiểu cách theo đuổi người ta, một người ngô nghê cổ hủ như vậy bất chợt thể hiện thành ý, vừa nhìn liền biết đây đều là Kì Dương chỉ điểm.

Sở Kiêu lại không nghĩ tới, nếu Kì Dương thật sự biết cách theo đuổi người khác thì tại sao đến tầm tuổi này vẫn còn độc thân.

Ý kiến tồi của anh ta, cũng chỉ có Sở Kiêu dám dùng.

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, vẫn phải hoàn thành công việc sếp giao.

Tô Quyện chào hỏi Bá Viễn, chỉ đạo người đi theo đặt tất cả hoa hồng còn lại ở sân sau.

Sân sau và phòng khách được ngăn cách bởi một bức tường bằng kính, từ phòng khách có thể nhìn thấy sân sau, nhìn cứ như đang ở trong một biển hoa hồng.

Một đóa hồng có thể thô tục, một bó hồng có thể thô tục, nhưng một biển hoa thì trông rất đẹp.

"Lễ vật, tôi đã đưa đến, còn lại mong Bá Viễn đạo trưởng sẽ chuyển lời giúp."

Bá Viễn cũng không quá bất ngờ khi Tô Quyện biết mình, anh chỉ nhìn căn phòng đầy hoa hồng rồi ngơ ngác gật đầu.

Cao Khanh Trần mới đầu thản nhiên đi xuống cầu thang, nhưng khi nhìn thấy biển hoa hồng, cậu lập tức "Bịch bịch bịch" chạy xuống lầu, kinh ngạc che miệng lại.

"Ồ wowww, đẹp quá~ Mình đang mơ à?"

"Biệt thự của chúng ta còn trồng được hoa hồng sao?" Doãn Hạo Vũ theo sau nghiêng đầu suy nghĩ một hồi.

"Chờ đã, có ai biết thứ này từ đâu tới không?" Châu Kha Vũ giơ tay lên hỏi.

"Có lẽ Lưu thiếu gia nhà này mua vì muốn làm chúng ta ngạc nhiên." Lâm Mặc đi thẳng xuống lầu, đến tủ lạnh tìm nước uống.

Lưu Chương nghe vậy bối rối gãi gãi mái tóc lộn xộn trên đỉnh đầu, "Anh không biết, anh không mua, món quà năm mới anh muốn tặng mọi người là một chuyến đi nghỉ mát!"

"Kỳ nghỉ ?!!!"

"Du lịch?"

Mọi người đồng thanh hô to, trong biệt thự vang lên một tràng tiếng rên rỉ.

"Vết thương của tôi còn chưa lành đâu." Châu Kha Vũ xoa ngực từ chối.

"Gần đây em bị cảm lạnh."

Doãn Hạo Vũ hắt hơi, xoay người đi đến phòng y tế, Cao Khanh Trần nói: "Tôi đi tìm ...... Pai Pai"  Rồi nhanh chân rời khỏi đại sảnh theo sau cậu nhóc.

Santa và Mika, những người vừa trở về sau khi chạy bộ bên ngoài cả một buổi sáng, lập tức đồng loạt xoay người lại đi ra ngoài, dự định chạy thêm hai vòng nữa.

"Này, mấy người-" Lưu Chương nóng nảy dậm chân tại chỗ, dường như lần này "Gói quà kỳ nghỉ" của cậu không thể tặng được rồi.

"Vậy, những bông hồng này là sao." Khuôn mặt của Rikimaru nhấc lên khỏi laptop, sau khi hỏi xong, anh khịt mũi cười lên hai tiếng rồi lại cúi đầu xuống.

"À, đây là quà năm mới của Sở Kiêu tặng cho Lâm Mặc." Bá Viễn đang làm bữa sáng thản nhiên trả lời.

"Ặc-" Lâm Mặc phun hết sữa vừa uống trong miệng.

"Gì hả!"

"Tại sao anh ta lại gửi hoa hồng cho em, anh ta có bệnh!"

Không ngờ, quả dưa mình đang ăn lại là chính mình, Lâm Mặc bắt đầu nhảy dựng lên như phát điên.

"À, nhớ ra rồi, không phải cậu đã đăng lên vòng bạn bè 'Ngày đông tay đón lấy hoa hồng băng tuyết'. Phía dưới Sở Kiêu trả lời cậu, anh ta muốn tặng cậu hoa hồng thật, cậu không thấy sao?" Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện này, bình tĩnh trả lời.

"Tớ thật sự không nhìn thấy!" Lâm Mặc càng nghĩ càng cáu kỉnh.

Châu Kha Vũ mỉm cười, dựa vào tay nắm cầu thang, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Dù sao thì cũng đã mang đến rồi, chúng ta chụp hai bức ảnh trước đi. "

Cao Khanh Trần không biết đã lấy Polaroid ra từ khi nào, chọn một vị trí tốt trước biển hoa hồng với Doãn Hạo Vũ, nhìn camera tạo thành hình trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro