Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Đêm mùa đông nhiệt độ thấp đến kinh khủng, khí lạnh ẩm ướt chui thẳng vào lòng người, ngay cả học sinh tự học cũng chẳng có mấy người, khắp khuôn viên trường chỉ thấy tốp năm tốp ba học sinh rụt đầu chạy thật nhanh về ký túc xá.

Sau khi học đến khuya Lưu Vũ rời khỏi phòng tự học, một mình đi trên con đường nhỏ của trường, theo phía sau các học sinh khác cùng nhau trở về ký túc xá nam.

Lưu Vũ nhẹ nhàng bước chân đi vào hành lang ký túc xá, nghĩ rằng bạn cùng phòng chắc là đã nghỉ ngơi nên rón rén đẩy cửa. Rõ ràng số phòng không sai nhưng đẩy mãi vẫn không ra, Lưu Vũ nghĩ mình không dùng đủ sức, vì thế lại dùng sức đẩy một chút.

Cánh cửa đã bị khóa từ bên trong. Có lẽ bọn họ không chú ý thấy mình vẫn chưa trở lại, phải không? Lưu Vũ thầm nghĩ, vỗ vỗ cửa, hướng bên trong gọi nhỏ: "Mở cửa, mở cửa đi, tôi đã về rồi!"

Qua hồi lâu, bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Lưu Vũ yên lặng đối mặt với cửa sắt ngồi xổm xuống, tay chân đã đông lạnh đến mức gần như không còn cảm giác.

Đột nhiên bên trong truyền đến tiếng bước chân, trong mắt Lưu Vũ lại một lần nữa nhen nhóm hy vọng. Nhưng cậu không ngờ tới chính là cửa không những không mở mà là từ khe cửa còn nhét ra một tờ giấy, Lưu Vũ mở ra nhìn: Lưu Vũ, thật sự xin lỗi, cậu vẫn nên đi thôi. Nếu chúng tôi cho cậu vào thì đều sẽ gặp rắc rối, những người đó chúng tôi không thể đắc tội.

Thì ra, là như vậy sao?

Lưu Vũ đứng lên hoạt động hai chân tê dại một chút, dựa vào vách tường lạnh như băng ở hành lang tối tăm một lúc lâu, đôi mắt của cậu dần dần ẩm ướt trong suốt, tiếp theo hít sâu một hơi tự giễu cười, xoay người rời khỏi hành lang ký túc xá.

Suy nghĩ thật lâu cậu vẫn lựa chọn trở lại phòng tự học, tốt xấu gì cũng có đèn, còn có chỗ ngồi.

Con đường nhỏ trong khuôn viên trường được đèn đường chiếu sáng, lúc này trên đường đã không còn một người, gió bắc thê lương lạnh thấu xương rót vào cổ áo khiến Lưu Vũ bất giác khép chặt áo bông.

Gió lướt qua mang theo tiếng lá rụng truyền đến, làm cho hoàn cảnh khuôn viên trường vào ban đêm càng thêm âm lãnh quỷ dị, trong lòng Lưu Vũ đột nhiên sinh ra chút bất an, theo bản năng bước đi nhanh hơn.

Đoạn đường ngang tòa nhà giảng dạy cũ là nơi âm khí nặng nhất trong trường học, ban ngày đi ngang qua còn nhịn không được rùng mình một cái, chứ đừng nói là ban đêm thanh vắng.

Lưu Vũ đang vùi đầu bước đi, đột nhiên từ bên đường tối tăm nhảy ra một đám nam sinh cao lớn tóc nhuộm đủ màu, nhìn không giống học sinh trường này.

"Các người là ai?" Lưu Vũ nhận thấy người đến không có ý tốt, thân thể run lên sợ hãi lui về phía sau hai bước.

"Cứu tôi! Cứu..."

Đám người kia không giải thích nhiều trực tiếp xông tới, túm Lấy Lưu Vũ kéo vào trong ngõ nhỏ của tòa nhà giảng dạy cũ.

Lưu Vũ lúc này mới hiểu được đám người này đã ở chỗ này cố ý chờ mình.

"Cứu, ưm.... Cứu, mạng ah! Ha...cứu mạng a!"

Lưu Vũ bị bịt miệng, bị kéo một đường vào sâu trong ngõ nhỏ, bởi vì tin đồn khu nhà giảng dạy cũ bị ma ám nên nơi này ban ngày hầu như đều không có người đến, chứ đừng nói là đêm khuya rét buốt, quả thật là một nơi tốt để giết người giấu xác.

Lưu Vũ hoảng sợ giãy dụa, cậu có một loại trực giác rất không tốt, lúc này mình có thể thật sự sẽ chết ở đây.

"Cũng không biết bộ dạng này có đúng khẩu vị của tao không, đừng để cho chúng tao chịu lạnh vô ích..."

Lưu Vũ có chút ngẩn người không hiểu rõ ý nghĩa những lời này của bọn họ.

Ngay sau đó tay chân của Lưu Vũ bị khống chế hoàn toàn không thể động đậy, khẩu trang cùng khăn quàng cổ của cậu bị thô bạo kéo xuống, một bàn tay to nắm lấy mặt cậu săm soi, chỉ nghe thấy bọn họ đàm luận nói: "Đúng là rất đẹp! Quả nhiên, tên Vu Dật kia không lừa chúng ta. Bộ dạng thật không tệ, là một tiểu mỹ nhân, ha ha..."

"Loại chuyện tốt này, đừng nói hắn cho tôi tiền, cho dù không có tiền tôi cũng nguyện ý!"

Cực độ sợ hãi từ trong lòng lan tràn, Lưu Vũ một mực cắn vào tay tên kia điên cuồng lớn tiếng kêu cứu: "Các người buông tôi ra! Các người muốn làm gì? Cứu tôi! Cứu tôi!"

"Mẹ nó, vậy mà dám cắn tao, tao giết chết mày!" Chủ nhân của bàn tay kia bị chọc giận, giơ tay nặng nề tát Lưu Vũ hai cái, sau đó nắm chặt tóc Lưu Vũ đem đầu cậu đập xuống đất.

"A, hức..." Đầu Lưu Vũ bị va chạm, hai mắt lặp tức hiện đầy sao mất đi năng lực phản kháng.

Lưu Vũ cuộn mình nằm trên mặt đất, trong đầu truyền đến tiếng nổ ong ong, máu tươi từ bên thái dương chảy ra phản chiếu sắc mặt trắng bệch của cậu, càng thêm thê lương...

...

Hành lang u ám yên tĩnh giống như vực sâu trống rỗng, Châu Kha Vũ cả người căng thẳng ở trong trạng thái phòng ngự, một bên chậm rãi thăm dò tiến về phía hành lang, một bên đối mặt cánh cửa chất vấn: "Ai? Là ai?"

"Mẹ kiếp, cậu đừng dọa tôi!l Lâm Mặc thấy Châu Kha Vũ muốn đi vội vàng túm lấy cánh tay anh, mặt đầy khủng hoảng đuổi theo hỏi: "Cậu, cậu thấy gì?"

Hai người hướng ra ngoài cửa, chỉ thấy trong hành lang có một cô gái mặc váy đồng phục ngồi xổm trên mặt đất, nghe được động tĩnh của hai người bọn họ chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng bọn họ lộ ra một khuôn mặt thanh thuần đáng yêu.

Lâm Mặc trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa rồi còn tưởng sẽ nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ khủng bố, thiếu chút nữa khẩn trương véo sưng cánh tay Châu Kha Vũ.

"Cô là ai?" Châu Kha Vũ lớn tiếng chất vấn.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, cố gắng tạo hảo cảm với bọn Lâm Mặc, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi chú bảo vệ, làm hai chú sợ sao? Cháu là học sinh của trường, cháu vừa mới rời khỏi phòng tự học."

"Tòa nhà giảng dạy cũ này đã sớm bị bỏ hoang, cô đến đây tự học cái gì?" Lâm Mặc không khỏi hoài nghi nhìn thoáng qua hoàn cảnh bụi bặm chung quanh, cảm thấy nơi này đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp thật sự quá quỷ dị, có một loại cảm giác như thư sinh ở trong cổ miếu tương phùng mỹ nhân.

Cô bé đứng dậy đi về phía bọn họ, đáng thương hỏi: "Cháu, cháu.... bị lạc, chú có thể giúp cháu tìm đường ra không?"

Lâm Mặc thấy cô ta muốn tới gần, trong nháy mắt hoảng hốt vội vàng lui về phía sau một bước, ngăn người lại: "Ai ai ai, cô trước tiên đừng nhúc nhích, đứng đó trước! Cô có phải là học sinh trường này không? Vậy mà cũng có thể bị lạc trong tòa nhà giảng dạy của trường mình?"

"Cháu, hu hu, các người thật hung dữ..." Cô bé không dừng bước thẳng tiến đến gần hai người bọn họ, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, giống như đang tố cáo hai người khi dễ cô ta.

"Này, cô khóc cái gì vậy?" Lâm Mặc mắt thấy cô ta càng ngày càng gần, nhìn thoáng qua ký túc xá phía sau thật sự không còn đường lui, dứt khoát ứng phó nói: "Được rồi, chúng tôi dẫn cô ra ngoài, bất quá, cô phải đi phía trước chúng tôi."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu đồng ý:"Wooo, được rồi."

"Chỉ cần đi thẳng về phía trước!" Lâm Mặc tùy ý chỉ một phương hướng, vốn tưởng rằng cô ta sẽ không nghe lời, nhưng không nghĩ tới cô ta thật sự chậm rãi đi về phía đó.

Hai người bọn họ cứ như vậy đi theo phía sau cô gái.

"Aiss, Châu Kha Vũ. Tôi luôn cảm thấy cô ta có chỗ không đúng, nhưng nhất thời lại không biết là chỗ nào..." Lâm Mặc sợ hãi nuốt nước miếng vỗ người Châu Kha Vũ: "Cậu nói xem, có khi nào cô ta là nữ quỷ biến thành không?"

"Không loại trừ khả năng này." Châu Kha Vũ đăm chiêu nói.

Lâm Mặc thở dài, có chút oán hận cùng bất lực: "Chúng ta cũng không phải Viễn ca, làm sao nhìn ra a?"

Đột nhiên, cậu lại giống như nhớ tới cái gì đó hạ thấp giọng: "Đúng rồi, tôi nhớ tới một phương pháp trước đây nghe người ta nói qua, khom lưng từ dưới đáy quần nhìn xuống, có thể nhìn ra chân thân của quỷ.... Thế nào?"

"Cái gì thế nào? Cậu muốn thử sao?" Thấy phương pháp này thật sự không đáng tin cậy, Châu Kha Vũ nhíu mày nhẹ giọng nói.

"Tôi biết cậu không tin, để tôi!" Lâm Mặc quay lưng lại nắm lấy một bàn tay của Châu Kha Vũ, chậm rãi khom lưng từ giữa hai chân nhìn về phía cô gái.

Cô ta chậm rãi quay đầu lại, dùng thanh âm ngọt ngào trách cứ: "Chú bảo vệ, sao các chú không đi theo?"

Khuôn mặt vốn thanh thuần kia không còn xinh đẹp nữa, hầu hết da thịt trên toàn bộ khuôn mặt đã thối rữa, lộ ra phần thịt đỏ tươi cùng với xương trắng. Tròng mắt hoàn toàn lồi ra bên ngoài, thấy được mạch máu và dây thần kinh nối liền với nó một cách rõ ràng, còn giòi bọ bò lúc nhúc bên trong.

Mỗi khi cô ta nói một từ, từ khuôn mặt sẽ có một miếng da và giòi bọ chậm rãi rơi xuống.

"A a a a a a a...!"

Lâm Mặc thiếu chút nữa sợ tới mức ngã chổng vó, Châu Kha Vũ nhanh tay kéo cậu một cái.

Toàn bộ hành lang nháy mắt sinh ra dị biến, máu đỏ sẫm theo vách tường quanh co chảy xuống, cô gái đứng giữa hành lang cả người tản ra ánh sáng xanh u ám, làn váy đồng phục học sinh khẽ lay động, cô ta ngọt ngào cười khúc khích: "Hi hi, nếu các chú đã phát hiện, vậy thì ở lại chỗ này cùng cháu đi..."

Lâm Mặc rốt cuộc phát hiện chỗ nào không thích hợp, cô ta mặc đồng phục mùa hè, người bình thường nào có thể ở trong đêm đông rét buốt chân trần mặt váy? Đáng lẽ cậu nên nghĩ về điều đó sớm hơn!

"Đi nhanh!" Nhìn thấy cô ta bay về phía bọn họ một cách quỷ dị, Châu Kha Vũ nắm lấy Lâm Mặc lặp tức thi triển dị năng, trong nháy mắt di chuyển đến cửa ký túc xá 504, một đạp đá Lâm Mặc vào trong, sau đó khó khăn lắm mới thoát khỏi cánh tay xanh trắng trơ xương của nữ quỷ tiến vào đóng cửa phòng lại, suýt nữa sau lưng đã bị nữ quỷ túm được.

Nữ quỷ gắt gao nhìn chằm chằm hai người trong ký túc xá, nhãn cầu lồi ra bên ngoài mang chứa đầy hận ý cùng không cam lòng, gần như muốn nhỏ máu.

"Cô ta... Không dám vào?" Lâm Mặc do dự một chút, nhìn thấy bộ dáng Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc hỏi: "Làm sao cậu phát hiện căn phòng này an toàn?"

"Nếu như cô ta có thể trực tiếp ra tay trong gian phòng này, vậy thì cần gì dẫn chúng ta ra ngoài." Vẻ mặt Châu Kha Vũ không hề buông lỏng, nhìn kỹ gian phòng vô cùng bình thường này, trong lòng mang theo kiêng kỵ nói: "Thế nhưng gian phòng này nhất định có thứ gì đó đáng sợ hơn mới khiến cô ta không dám xông vào... Nơi này không nên ở lại lâu!"

Lâm Mặc lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"

"Nhảy qua cửa sổ!" Châu Kha Vũ đẩy cửa sổ ra, nắm lấy cánh tay Lâm Mặc thi triển dị năng lần nữa, trong nháy mắt đem cậu an toàn di chuyển xuống mặt đất.

"Ôi mẹ ơi! Sao hai người lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Từ đâu chui ra vậy?" Trương Gia Nguyên đang yên lặng đi về phía trước, đột nhiên trong nháy mắt có hai người xuất hiện trước mặt cậu.

Trương Gia Nguyên không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người từ trên trời rơi xuống, hai mắt trừng thật to, tự hỏi mình có nhìn lầm hay không.

"Trương Gia Nguyên!" Lâm Mặc lập tức kinh hô khi thấy rõ người mặc đồng phục học sinh trước mắt.

Trương Gia Nguyên gãi đầu hỏi: "Chú bảo vệ, sao chú biết tên cháu là Trương Gia Nguyên?"

"Bảo vệ, chú?" Khóe miệng Châu Kha Vũ nhếch hơi co giật, lại lặp lại lần nữa: "Chú?"

Nghĩ đến Lưu Chương trong điện thoại vừa rồi Lâm Mặc không rãnh so đo, kinh ngạc nắm lấy cánh tay Trương Gia Nguyên hỏi: "Em cũng không nhớ rõ sao?"

"Nhớ cái gì?" Trương Gia Nguyên vẻ mặt bối rối hỏi.

Châu Kha Vũ tiến lên hỏi: "Chờ đã, cậu tới đây làm gì?"

"Cháu nghe bạn học đồn đại nói nơi này có quỷ, cháu chưa bao giờ tin mấy thứ đó nên tới đây xem một chút, tiện thể loại bỏ mê tín dị đoan phong kiến của cái trường này!" Nói xong Trương Gia Nguyên vẻ mặt chính nghĩa, căm phẫn xắn tay áo.

"Không cần đi vào xem." Lâm Mặc vội vàng khoát tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Trương Gia Nguyên hỏi: "Tại sao?"

"Bên trong thật sự có quỷ, chúng tôi đã thay cậu xem qua." Châu Kha Vũ lạnh nhạt nói.

"Hả?" Trương Gia Nguyên quan sát biểu tình của hai người, cảm thấy không giống như đang hù dọa mình, đang hồ nghi cúi đầu nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy một lượng lớn máu đang rỉ ra trên mặt đất, cậu hoảng sợ hô to: "Mẹ nó, trên mặt đất có máu!"

"Mẹ ơi! Máu này từ đâu ra?" Dưới giày Lâm Mặc đã tràn đầy máu đỏ dính nhớp, cậu hốt hoảng hỏi.

Châu Kha Vũ lập tức bắt lấy cánh tay hai người bọn họ hét lên: "Không tốt, đi mau!"

"Không, tôi không thể đi được, chân của tôi không thể di chuyển!" Lâm Mặc thử nhấc chân lên lại phát hiện chân mình giống như bị dính chặt vào mặt đất, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, còn suýt nữa ngã xuống đất, cậu vội vàng ổn định thân hình nói.

"Cởi giày ra, tôi mang cậu đi!" Châu Kha Vũ dứt khoác nói, Lâm Mặc lập tức cởi dây giày ra.

Châu Kha Vũ một tay khiêng Lâm Mặc lên, một tay bắt lấy Trương Gia Nguyên, thi triển kỹ năng chạy về phía trước.

"Dưới đất lạnh, lạnh quá!" Lâm Mặc sau khi đứng xuống chân mang vớ giẫm lên mặt đất lạnh lẽo bị kích thích đến nhảy House tại chỗ, sau đó tay chân lặp tức bám lên người Châu Kha Vũ, giống như một con gấu túi.

Trương Gia Nguyên vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm một mình: "Thì ra bạn ngồi cùng bàn thật sự không lừa mình, đường bê tông đẫm máu!"

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Chậ Kha Vũ nhíu mày hỏi.

"Hai người nghe qua mười quái đàm của trường trung học Bảo Lâm chưa?" Trương Gia Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên nói với bọn họ.

"Không có." Lâm Mặc rụt cổ, quyết đoán lắc đầu.

"Tôi nói với hai người..." Trương Gia Nguyên vừa định bắt đầu đã bị Châu Kha Vũ cắt ngang, có ý bảo bọn họ im lặng, nghiêng tai nghe một hồi: "Chờ đã, hình như tôi nghe thấy tiếng kêu cứu!"

Lâm Mặc cũng nghe thấy, hết lần này đến lần khác kinh hách đã khiến cậu gần như sụp đổ, vẻ mặt sợ hãi nói: "Hình như là thật, không phải lại là quỷ chứ?"

"Thanh âm không hiểu sao có chút cảm giác quen thuộc...." Lâm Mặc nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghĩ không ra nên từ bỏ.

"Đi thôi! Chúng ta đi xem thử!" Châu Kha Vũ kéo Lâm Mặc trên người xuống đưa cho Trương Gia Nguyên, còn mình thì rất nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.

Sâu trong con hẻm tối tăm, một đám nam sinh đang kéo quần áo một nam sinh khác nằm trên mặt đất, Châu Kha Vũ vừa rọi đèn pin tới liền tức giận quát lên: "Dừng lại!"

Trương Gia Nguyên khiêng Lâm Mặc cũng chạy tới, khiếp sợ nói: "Ngay trong sân trường mà lại phát sinh loại chuyện này?"

"Mẹ nó, tại sao bảo vệ lại đến vào lúc này! Chạy mau!" Đám côn đồ tán loạn chạy trốn.

"Không được chạy!" Châu Kha Vũ đang muốn đuổi theo, Lâm Mặc nhìn thiếu niên ngã xuống vũng máu vội vàng kêu anh dừng lại: "Quên đi, đừng để ý bọn họ, trước tiên xem cậu bé trên mặt đất thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro