Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Đào Nhi và Hạnh Nhi cầm khay trà rỗng đi ra khỏi phòng, tiện thể dựa theo yêu cầu đóng cửa phòng lại. Trong căn phòng  mà Tôn phủ an bài cho khách quý là Lưu Vũ, Bá Viễn Lưu Vũ Riki cùng Doãn Hạo Vũ ngồi quanh bàn thành một vòng, thảo luận điểm hung hiểm trong ảo cảnh. Bọn họ chỉ mới tiến vào Tôn phủ chưa đến một ngày, đã liên tiếp có đội viên trúng chiêu, ảo cảnh dồn dập kéo đến, vả lại còn không hề có dấu hiệu gì, quả thực khó lòng phòng bị!

Muốn tránh được nguy hiểm, bọn họ nhất định phải khám phá ra tin tức ẩn giấu trong đó, biết rõ ảo cảnh rốt cuộc có thể gây ra bao nhiêu nguy hiểm đối với bọn họ.

Riki tự mình trải qua ảo cảnh nhưng không có bị thương, cũng không cho rằng ảo cảnh có lực sát thương chân thật, anh giải thích với những người khác: "Tối hôm qua tôi tận mắt nghe thấy có một cô gái ở bên ngoài bị người chém chết, máu tươi văng lên bình phong, sau đó chảy đầy đất, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, vô cùng chân thật. Nhưng khi tôi bước ra khỏi căn phòng ngập máu trên mặt đất, nhìn thấy đế giày không có máu."

"Nếu như trong ảo cảnh hết thảy đều là giả, vậy lấy đâu ra nguy hiểm?" Riki chậm rãi đặt ra nghi vấn.

Những người khác đều im lặng không lên tiếng, lẳng lặng tự hỏi về lời nói của Riki, Lưu Vũ nhíu mày nhìn về phía Cao Khanh Trần, nhẹ giọng nói thầm: "Nhưng vì sao Tiểu Cửu lại siết chặt cổ mình?"

Một người nhìn thấy một cô gái hoàn toàn xa lạ, một người nhìn thấy là những người mà họ biết; Một người không bị thương, một người bị thương, cho nên, rốt cuộc là nguyên nhân gì tạo thành sự khác biệt trong ảo cảnh của bọn họ đây? Nguy hiểm của ảo cảnh rốt cuộc ẩn nấp ở nơi nào?

"Tiểu Cửu, em đem hết thảy những gì xảy ra trong ảo cảnh nói cho mọi người biết, càng chi tiết càng tốt." Bá Viễn khẽ gõ gõ bàn, ra hiệu cho Cao Khanh Trần đang tựa vào bên giường nghỉ ngơi trả lời.

Cao Khanh Trần không tự nhiên vuốt ve cổ mình, lúc này vết bầm trên đó cơ hồ đã biến mất, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi mở lời đưa mọi người tiến vào trong hồi ức của mình.

Mọi người nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa cẩn thận cân nhắc chi tiết trong đó, chỉ có Doãn Hạo Vũ âm thầm ngồi một góc, ánh mắt cũng dần dần tối sầm lại, nhưng cậu hiểu rõ bây giờ là lúc làm chính sự, vì thế nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, đem những cảm xúc này che giấu rất tốt. Lực chú ý của những người khác đều đặt trên người Cao Khanh Trần, chỉ có Bá Viễn nhạy cảm nhận ra Doãn Hạo Vũ có biến hóa cảm xúc rất nhỏ, nhưng anh không muốn cắt đứt suy nghĩ lúc này của mọi người, xem ra chỉ có thể tìm Doãn Hạo Vũ nói chuyện sau...

Nghe xong, ánh mắt Lưu Vũ đột nhiên sáng ngời, cậu cắt ngang hỏi Cao Khanh Trần: "Chờ một chút, anh vừa mới nói lúc cái đầu người đó cắn cổ anh, anh dùng hai tay tóm lấy nó kéo ra ngoài phải không?"

Lưu Vũ vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn tả: "Anh tóm lấy vị trí nào của cái đầu đó?"

"Lẽ nào..." Bá Viễn cũng đột nhiên hiểu được gì đó, sắc mặt anh biến đổi, thiếu chút nữa trực tiếp đứng lên khỏi chỗ ngồi. Anh rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao Riki không bị thương, mà Cao Khanh Trần lại bị thương!

Tất cả đều khẩn trương nhìn về phía Cao Khanh Trần, chờ đợi câu trả lời của cậu, cậu cũng cảm giác được cả bọn đột nhiên thay đổi tâm tình, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Là cổ, cổ của cái đầu đó!"

"Tôi quả nhiên không đoán sai, Cao Khanh Trần sau khi bị công kích theo bản năng phản kháng, lại biến thành nguyên nhân bị thương của mình." Bá Viễn cùng Lưu Vũ liếc nhau, trong lòng hiểu rõ, đứng lên giải thích với mọi người.

"Bá Viễn đạo trưởng, anh đang nói gì vậy?" Riki nghi hoặc hỏi.

Lưu Vũ sau khi biết được chân tướng của ảo cảnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà cảm thán: "May mắn tiến vào ảo cảnh là người chơi hệ thiên phú hai người, nếu là người chơi hệ chiến đấu trong đội, chỉ sợ bọn họ khó mà sống sót ra khỏi ảo cảnh."

Nhìn ánh mắt Riki dần dần mê mang, Bá Viễn giải thích chi tiết: "Nói rõ ràng một điểm chính là, nếu tối hôm qua vào ảo cảnh là Santa, cậu ấy đã sớm đem mình một đao chém chết. Tất cả các hành vi tấn công mà bản thân thực hiện trong ảo ảnh, người chịu đựng lại là chính mình."

"Bởi vì cậu không có kỹ năng công kích, cho nên gặp phải nguy hiểm phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, mà người chơi hệ chiến đấu bọn họ đã dưỡng thành thói quen, độ nhạy cảm của thân thể khiến cho bọn họ theo bản năng lựa chọn phản kích, loại bản năng huấn luyện nhiều năm này cơ hồ là phản ứng sinh lý không thể tránh khỏi." Trong mắt Bá Viễn mơ hồ toát ra một chút lo lắng, anh nói tiếp: "Nhất là đối với người huấn luyện từ nhỏ như Santa và Châu Kha Vũ mà nói, không trúng chiêu còn tốt, một khi trúng chiêu, rất khó toàn thân trở ra... Ngay cả khi họ biết về điều này."

...

"Ào!" Theo động tác rời khỏi hồ nước của Trương Gia Nguyên, nước hồ bị kéo theo, sau lại rơi trở lại mặt nước bắn tung tóe thành từng đóa hoa nước.

"Ha——" Trương Gia Nguyên lau sạch nước trên mặt, tham lam hít từng ngụm từng ngụm không khí, than vãn: "Thiếu chút nữa là ngạt thở, còn tưởng rằng lần này phải để lại di ngôn ở dưới nước..." Trương Gia Nguyên quả thực hối hận không thôi, vốn chỉ định giúp Tứ thiếu gia Tôn Trường Toại tránh đạn, cho nên dùng sức đẩy hắn một cái, lại không nghĩ tới khí lực của bản thân trực tiếp đẩy hai người rơi vào trong hồ.

Nước trong hồ đúng là sâu không thấy đáy!

Nếu là bình thường, đối với người biết bơi là cậu mà nói căn bản không hề sợ, nhưng hết lần này tới lần khác trên đầu đeo nhiều trang sức như vậy, quần áo cũng phức tạp, thân thể giống như mọc thêm thứ thừa thãi gì đó, liên tục chìm xuống đáy hồ, sức lực toàn thân căn bản không có chỗ sử dụng. Mắt thấy sắp chìm xuống đáy hồ, Tôn Trường Toại kia cũng coi như trượng nghĩa, không để mặc cậu tự sinh tự diệt, thấy cậu chìm xuống đáy hồ cũng vội vàng theo cậu bơi xuống.

Cậu từ phía sau bắt lấy tay hắn liền sống chết không buông, lẽ ra có Tôn Trường Toại trợ giúp, hẳn là thuận lợi bơi lên trên mới đúng, nhưng lúc này Trương Gia Nguyên lại không hiểu sao cảm giác được có cái gì đó đang túm lấy chân mình, cậu cúi đầu nhìn, thì ra là một sợi xích sắt, không biết tại sao lại quấn lấy mắt cá chân cậu, quấn chặt lấy. Trương Gia Nguyên đương nhiên là không muốn chết, cậu liều mạng giãy dụa, nhưng xích sắt kia tựa như một cái giác hút, vững vàng dính chặt lên người cậu, mặc cho có giãy dụa thế nào cũng không hề nhúc nhích.

Không còn cách nào khác, Tôn Trường Toại chỉ có thể tiếp tục bơi sâu xuống, dùng tay giúp Trương Gia Nguyên tháo xích sắt. Oxy trong lồng ngực càng ngày càng ít, lòng cầu sinh có thể khiến Trương Gia Nguyên bộc phát ý chí cực lớn, cậu cắn chặt răng, mạnh mẽ kéo chân lên trên, xiềng xích ngược lại thành công giãy ra, nhưng bọn họ lại nghe thấy từ đáy hồ phát ra tiếng ầm ầm, ngay sau đó chính là một luồng nước xoáy cực mạnh hút bọn họ vào sâu dưới đáy hồ.

Hai người hoàn toàn mất khống chế bị dòng nước cuốn trôi, quay cuồng trong nước, chờ bọn họ hoàn toàn ổn định thân hình bơi ra khỏi mặt nước, thứ nhìn thấy chính là khung cảnh tối đen trước mắt.

Tôn Trường Toại rõ ràng cũng hoang mang, nhưng phản ứng của hắn rất nhanh, hai tay chống đỡ, lưu loát leo lên bờ, lại quay đầu vươn tay về phía Trương Gia Nguyên, nói: "Mẹ nhỏ, đến đây, lên trước đã."

"Ha, lạnh quá." Trương Gia Nguyên cũng không do dự, lập tức túm lấy cổ tay Tôn Trường Toại lưu loát lên bờ, cậu vô thức rùng mình một cái, nhìn chung quanh nói: "Nơi này là nơi nào? Sao ban ngày mà lại... tối đen như vậy?"

"Không rõ lắm, chúng ta dường như trong lúc vô ý đã kích phát cơ quan nào đó dưới đáy hồ, bị nước chảy cuốn đến nơi này." Tôn Trường Toại đầu tiên mờ mịt lắc đầu, sau đó như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn vỗ vỗ tay Trương Gia Nguyên ý bảo cậu không được lộn xộn: "Theo lý thuyết trên vách tường hẳn là có đèn dầu, mẹ nhỏ trước tiên đợi ở đây đừng nhúc nhích, ta đi tìm." Nói xong, hắn một mình mò mẫm đi tìm đèn dầu.

Không lâu sau, trong căn phòng tối tăm dần dần sáng lên một chút, Tôn Trường Toại thu lại bật lửa, mang theo một ngọn đèn lồng đã thắp sáng đi về phía Trương Gia Nguyên.

"Ổn rồi." Tôn Trường Toại đặt đèn lồng bên cạnh Trương Gia Nguyên, nhẹ giọng an ủi cậu. Tôn Trường Toại chỉ coi cậu như một cô gái nhỏ mà chiếu cố, Trương Gia Nguyên tuy rằng không quen, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận, ai bảo hệ thống phân cho cậu một vai là nữ chứ, thân phận thật sự đúng là không dám tùy ý bại lộ...

"Chúng ta vẫn còn ở trong phủ sao? Nơi này là nơi nào?" Trương Gia Nguyên vuốt mớ tóc ướt đẫm, ngửa đầu thuận miệng hỏi, Tôn Trường Toại lắc đầu kiên nhẫn trả lời: "Ta cũng không biết."

"Đây là nhà ngươi, ngươi lại cho ta một câu 'Ta không biết' sao?" Trương Gia Nguyên trong nháy mắt có loại cảm giác bị đùa giỡn, cậu cau mày, nghiêng mặt, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Tôn Trường Toại.

Tôn Trường Toại không hiểu sao bị ánh mắt của cậu chọc cười, thành thật trả lời: "Ta thuở nhỏ mất mẹ, từ lúc có ký ức đã ở tiền viện, do tiên sinh dạy dỗ, hậu trạch này ta không ghé đến nhiều lắm, bất quá ngày lễ tết mới ngẫu nhiên cùng người trong nhà tụ tập ăn cơm mà thôi... Vì vậy, không quen thuộc là sự thật."

Ngay lúc Tôn Trường Toại giải thích, Trương Gia Nguyên rất nhạy bén ngửi được mùi máu tươi trong không khí, cậu nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã chú ý tới quân phục dính nước của Tôn Trường Toại chậm rãi bị máu chảy ra nhuộm cho sậm màu.

"Ngươi bị thương..." Trương Gia Nguyên có chút kinh ngạc lẩm bẩm, nhưng lại rất nhanh nhớ tới vừa rồi Tôn Trường Toại vì bảo vệ mình đúng là đã trúng đạn... Mùi máu tươi tanh nồng quanh quẩn ở chóp mũi, gợi lên hồi ức không tốt đẹp của Trương Gia Nguyên, cậu gần như là theo bản năng sợ người khác vì bảo vệ mình mà chịu thương tổn, vì thế thốt lên: "Nghiêm trọng không? Sẽ chết sao?"

Tôn Trường Toại nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó vội vàng che miệng vết thương, cười trấn an Trương Gia Nguyên: "Mẹ nhỏ đừng lo lắng, vết thương nhỏ mà thôi, ở trên chiến trường chịu thương tích, so với cái này nghiêm trọng hơn nhiều, hiện tại không phải ta vẫn khỏe mạnh đứng ở chỗ này sao?"

"Có muốn xử lý một chút không? Dính nước sẽ bị viêm nhỉ?" Trương Gia Nguyên nhất thời quên mất thân phận, không chút suy nghĩ, trực tiếp đưa tay về phía cổ áo Tôn Trường Toại.

Hành động lớn mật này lại có thể khiến Tôn Trường Toại bình thường đối mặt với họng súng của kẻ địch bình tĩnh trấn định lập tức kinh hãi, hắn vội vàng lui về phía sau cự tuyệt: "Cứ để ta tự mình làm là được..."

Nhưng Trương Gia Nguyên lại bất chấp nghĩ đến tầng quan hệ này, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, người đàn ông cởi giày tối hôm qua rốt cuộc có phải là Tôn Trường Toại hay không? Trương Gia Nguyên cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt diệu, Đại thiếu gia Nhị thiếu gia Tam thiếu gia đều ở trong phủ, nếu muốn biết ngực bọn họ rốt cuộc có dấu chân hay không, chỉ cần lén lút chạy tới nhìn bọn họ tắm rửa là được. Mà Tứ thiếu gia lại không dễ như vậy, hắn không ở trong phủ, ngày thường mặc toàn là quân trang che kín, nếu là bình thường gần như hoàn toàn không có cách nào nghiệm chứng...

Nhưng bây giờ thì khác, trước mắt vừa vặn có một cơ hội!

"Ai da, đại lão gia của ta ơi, còn lề mề chậm chạp cái gì nữa. Ngươi nhìn xem thịt trên cánh tay của ngươi đều bị đạn bắn thủng rồi, ngươi nói cho ta biết, ngươi tự mình làm bằng cách nào?" Trương Gia Nguyên vừa nói vừa động thủ, cơ hồ dùng lực lượng không thể kháng cự bám lấy quân phục của Tôn Trường Toại.

"Hiện tại nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, ngươi không có lựa chọn khác, vẫn là để ta giúp đi!"

Đối mặt với mẹ kế "sinh mãnh"* như vậy, Tôn Trường Toại bị bức lui về phía sau một mét, Trương Gia Nguyên lúc này đột nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc hắn, cười hì hì đùa giỡn: "Con ngoan, để mẹ nhỏ đến giúp con chữa thương..."

*Mãnh liệt, hung bạo

Trương Gia Nguyên đã nói đến như vậy, nếu Tôn Trường Toại còn nhăn nhó cự tuyệt, ngược lại có vẻ hắn giả tạo, vì thế trong lòng buông xuống, tùy ý để Trương Gia Nguyên "Thượng hạ kì thủ"* đối với mình... À không, là giúp mình "Chữa trị vết thương".

*Giở trò

Cho dù là mùa hè nóng bức, Tôn Trường Toại với tư cách là thủ lĩnh đoàn quân đóng ở Thanh Châu, quân phục phải mặc một tầng cũng không thể thiếu, lúc Trương Gia Nguyên giúp hắn cởi ra, thật lòng cảm thấy hắn rất thảm. Lưu loát lột bỏ một tầng áo sơ mi trong cùng, đập vào mắt là lồng ngực sạch sẽ của Tôn Trường Toại.

"Thật đúng là không phải ngươi mà..." Thanh âm Trương Gia Nguyên rất nhỏ, Tôn Trường Toại vẫn chưa nghe rõ, vì thế hỏi một câu: "Mẹ nhỏ nói cái gì?"

"Không có việc gì không có việc gì, ý ta là, không hổ là ngươi, vóc dáng này luyện thật không tệ nha!" Trương Gia Nguyên phục hồi tinh thần lại, theo bản năng vỗ nhẹ cơ ngực của Tôn Trường Toại, thuận miệng nói bừa một câu nghe có vẻ hợp lý.

Hơi thở Tôn Trường Toại đình trệ trong chốc lát, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên tối thêm vài phần.

Vừa nói ra lời này, Trương Gia Nguyên cũng lập tức hối hận, cậu luôn xoay vòng giữa việc nhớ rõ thân phận và không thể quên thân phận, nhưng lần này xong rồi, Tôn Trường Toại khẳng định đã phát hiện ra có gì đó không đúng... Nếu chỉ hoài nghi thân phận của cậu còn dễ xử lý, bất quá thì cùng Tôn Trường Toại ngả bài, đáng sợ nhất chính là hiện tại được coi như là một nửa xã hội phong kiến, Tôn Trường Toại sẽ không cho rằng mình có ý với hắn chứ?

Hơn nữa hành động của cậu, đặt ở trên người người khác phái, tuyệt đối được coi là đùa giỡn! Ngay cả khi đặt ở trên người cùng giới tính, cũng có thể coi như là...

Trương Gia Nguyên thật sự cảm thấy mặt mình sắp bị ánh nhìn chằm chằm nóng bỏng của Tôn Trường Toại chọc ra hai cái lỗ lớn.

"Yo! Vết thương nghiêm trọng như vậy sao? Điều kiện có hạn, ta trước tiên xé một tấm vải quấn chặt cho ngươi, chờ chúng ta đi ra ngoài rồi tính sau." Nói xong, Trương Gia Nguyên liền "Rẹt" một tiếng xé rách vải bên váy của mình, quấn chặt vết thương trên cánh tay Tôn Trường Toại như quấn một cái bánh chưng.

Tôn Trường Toại cúi đầu nhìn chiếc váy bị Trương Gia Nguyên xé rách, làn váy kia ngay cả một chỗ hở cũng không có, dù cho người luyện võ quanh năm cũng không nhất định có thể xé ra, một cô gái như thế vậy mà có thể dùng tay không xé ra một miếng, hơn nữa thoạt nhìn còn nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Vì thế, ánh mắt Tôn Trường Toại nhìn về phía Trương Gia Nguyên càng thêm kỳ quái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro