Khách sạn có năm tầng, tầng trệt là căng tin và sảnh tiếp khách chung.
Bắt đầu từ tầng hai, mỗi tầng có bảy phòng, một gian phòng có thể ở hai người, tuy rằng tầng năm cần phải leo cầu thang mệt nghỉ, nhưng cả đám nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định ở tầng năm.
Cũng không phải vì tránh né NPC hay ma quỷ gì, nếu thật sự có quỷ quái ở tầng nào cũng như nhau, chủ yếu là mọi người không hẹn đều có cùng suy nghĩ đến tầng cao nhất sẽ được yên tĩnh, bình thường cũng sẽ không có người của đội ngũ khác tới đây quấy rầy.
Doãn Hạo Vũ đỡ Cao Khanh Trần thân thể suy yếu tiện tay đẩy mở cửa phòng 501.
Lâm Mặc cùng Lưu Chương chạy nhanh nhất, hai người kề vai sát cánh đi trước, đem toàn bộ hành lang lầu năm dạo hết một lượt mới trở về liền vội vàng đi theo Doãn Hạo Vũ chen vào trong, muốn nhìn xem chỗ ở mấy ngày tới của mình.
Ánh mặt trời êm diệu không chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, một chút bụi bặm bay lên trong không khí.
Bá Viễn đi vào hỗ trợ mở chăn ra, vì độ ẩm quá cao dẫn đến giường đệm có chút ẩm ướt lạnh lẽo còn có mùi ẩm mốc nhàn nhạt, bất quá vẫn sử dụng được, dù sao ở trong thế giới game điều kiện như vậy được xem như tương đối tốt rồi.
Lưu Vũ bất giác nhớ tới thế giới đầu tiên mình tiến vào, cái giường trong thôn Miêu Quỷ vừa hôi vừa bẩn còn cứng muốn chết, lại nhớ tới thế giới tang thi chạy trốn liên tục mấy ngày mấy đêm không có chỗ nghỉ ngơi, thế cho nên hiện tại cảm giác thế giới thứ ba như này đã xem như vô cùng nhân từ rồi, chỉ cần không nằm giường đất, không chạy trốn như điên là được.
Đợi bọn họ an bài tốt cho Cao Khanh Trần, Lưu Vũ dẫn đầu nói: "Đội chúng ta lấy được phòng rồi, hiện tại có thể thừa dịp trời còn chưa tối dạo quanh trấn nhỏ một vòng, tìm manh mối trước tiên sẽ có lợi thế, mọi người thấy sao?"
"Tiểu Vũ ca ca, em muốn ở lại chăm sóc Tiểu Cửu." Doãn Hạo Vũ hơi lo lắng nhìn Cao Khanh Trần nằm trên giường, giơ tay lên nói.
Bá Viễn nghe vậy gật gật đầu, nhìn lướt qua những người khác hỏi: "Ngoại trừ Doãn Hạo Vũ cùng Cao Khanh Trần, còn ai không muốn đi nữa?"
Cả đám cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đều trầm mặc không nói gì, Lưu Vũ thấy không có ai phản đối liền quyết đoán: "Được, cứ quyết định vậy đi."
"Vậy được, các người đi đi, tôi đi nghỉ ngơi trước." Đột nhiên, một giọng nam lười biếng trầm thấp vang lên phía sau mọi người, Lâm Mặc vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Kiêu lười biếng tựa vào bên cạnh khung cửa ngáp dài.
Không còn bộ âu phục màu đen chỉn chu cùng đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, Sở Kiêu mặc trang phục giản dị ngược lại có vẻ trẻ trung không ít, nhưng khí thế vẫn tồn tại như cũ, khí thế cường đại có chút thiếu đánh.
Lâm Mặc trợn trắng mắt, không chút suy nghĩ liền thuận miệng đả kích hắn: "Hiện tại ngủ? Anh nghĩ đây kỳ nghỉ chắc?"
Lâm Mặc vừa nói ra lời này, Giang Thâm Ngạn trong đội Sở Kiêu đứng phía sau âm thầm đổ mồ hôi vì cậu, trong đội bọn họ từ trên xuống dưới ai không biết tính tình xấu xa của Sở Kiêu, từ trước đến nay không ai muốn xui xẻo dính vào đại gia này.
Ai ngờ Sở Kiêu không tức giận, ngược lại còn bất thường có lòng tốt giải thích: "Tôi vừa giải quyết xong công việc đã ngựa không ngừng vó chạy từ Bắc Kinh tới giúp các người, ngay cả thở cũng không kịp, bây giờ ngủ một chút cũng không được sao? Tiểu vô lương tâm."
Âm cuối bị Sở Kiêu hơi kéo cao, trong giọng điệu đùa giỡn lại mang theo một tia sủng nịch, khiến tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.
Lâm Mặc giờ phút này đầu đầy nghi hoặc, nghiêng đầu híp mắt nhíu mày nhìn Sở Kiêu, thiếu chút nữa đem "Anh có bệnh không?" viết lên mặt mình.
Giang Thâm Ngạn đứng sau Sở Kiêu thân thể hơi cứng đờ, sau đó rất nhanh phản ứng lại, nhìn ông chủ nhà mình, lại nhìn Lâm Mặc, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.
Bởi vì không cùng đi Bắc Kinh, mấy người ở lại bọn họ vốn không biết giữa hai người có khúc mắc gì, biểu tình cũng dần dần trở nên vi diệu.
Santa dựa lưng vào tường biểu tình cổ quái nhíu nhíu mày, Riki cùng Mika liếc nhau một cái lắc đầu cười cười. Tầm mắt mọi người trong phòng đều chuyển hết lên người Lâm Mặc cùng Sở Kiêu, Doãn Hạo Vũ ngồi bên giường trợn tròn một đôi mắt nai nhỏ, ngay cả Cao Khanh Trần nằm ở trên giường cũng hóng hớt cố thò đầu ra, nhìn không chớp mắt.
Trương Gia Nguyên, nhân chứng "nghiệt duyên" duy nhất của Sở Kiêu và Lâm Mặc, đang lúng túng thay anh trai tốt của cậu, đến mức ngón chân víu cả vào nhau.
Bá Viễn và Lưu Chương giờ phút này cũng cơ bản đoán được ý đồ của Sở Kiêu khi giúp bọn họ.
Lưu Vũ biết cứ tiếp tục như vậy cục diện sẽ càng thêm xấu hổ, vội vàng hòa hoãn bầu không khí cười nói: "Có Sở tổng ở khách sạn cũng tốt, em trai Doãn Hạo Vũ và Tiểu Cửu đều là người chơi hệ thiên phú, chúng tôi vốn không yên tâm khi để hai người ở lại khách sạn. Hiện tại có Sở tổng ở đây thì tốt rồi, làm phiền Sở tổng ngài chiếu cố hai người họ một chút."
"Quả nhiên vẫn là thầy Lưu Vũ biết nói chuyện." Sở Kiêu ngược lại không thèm để ý ánh mắt mọi người, tự mình cười nói: "Yên tâm, có Sở Kiêu tôi ở đây bảo đảm không để bọn họ thiếu một sợi tóc."
Nghe Sở Kiêu nói như vậy, sắc mặt Lưu Vũ trong nháy mắt hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh hoàn hảo, Bá Viễn cùng Lưu Vũ liếc nhau rồi nói thêm: "Còn việc này, chốc nữa toàn bộ người chơi đều đến đông đủ, lúc chuẩn bị chia phòng, Sở tổng ngài nhớ nói với những người chơi khác tầng năm là của đội chúng ta."
"Yên tâm, yên tâm, có tôi ở đây là đủ, các người mau đi đi, mặt trời cũng sắp lặn rồi." Sở Kiêu không kiên nhẫn xua tay, mang theo Giang Thâm Ngạn đi đến phòng 502 bên cạnh.
Sau khi Sở Kiêu rời đi mọi người lục tục theo cầu thang đi xuống, ai cũng không mở miệng nói chuyện, đều đang bận hồi tưởng lại bầu không khí kỳ quái muốn chết vừa rồi.
Lâm Mặc như mất hồn yên lặng đi giữa đám người, trong lòng không ngừng suy tư, Sở Kiêu rốt cuộc muốn làm gì, hắn có mục đích gì, lẽ nào đây là thủ đoạn trả thù của hắn?
"A a, đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào? Đang ghi hình cho chương trình tạp kỹ gì à?" Một tiếng la hét cao vút đã phá vỡ sự yên tĩnh, cả bọn không tự giác dừng một chút, tiếp theo đều xem như không có chuyện gì tiếp tục ra khỏi khách sạn. Tiếng ồn ào càng lúc càng rõ ràng, xem ra lại có người chơi mới, mọi người đã sớm quen thuộc với tình cảnh này không có ý định đi xem náo nhiệt.
Xuyên qua con hẻm dài, từ xa có thể nhìn thấy một đám người đang vây quanh, Lưu Vũ vốn không hề có ý nghĩ nhìn sang bên đó nhưng đột nhiên, cậu mơ hồ nghe được một câu: "Nhân viên công tác đâu, cho tôi đi ra! Các người có biết tiểu gia ta là ai không?" Giọng điệu rất quen thuộc, thanh âm rất quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu đó...
...
Bá Viễn ngơ ngác mặc cho Tề Hạc Minh hưng phấn ôm lấy mình, anh cau mày theo bản năng hỏi: "Tề Hạc Minh, sao cậu lại ở đây..."
Bên này bắt đầu hấp dẫn không ít người chơi khác chú ý, Lưu Vũ vội vàng kéo cánh tay Tề Hạc Minh nghiêm túc nói: "Chúng ta đi trước, hiện tại nhiều người không tiện nói chuyện."
Santa thấy bên hai người họ xảy ra chuyện vội vàng đi tới, không quên gọi đồng đội phía sau đi theo.
"Bá Viễn đạo trưởng, đây là địa phương nào a? Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?"
"Ai ai, đừng đi vội, cái này, đây là đi đâu a?"
"Ngài mau nói cho tôi biết đi, tôi hiện tại toàn thân đều nghi hoặc!"
Đối với Tề Hạc Minh hết vấn đề này tới vấn đề khác liên tục không ngừng, Bá Viễn thở dài nói: "Không nghĩ tới, cậu thế mà tiến vào."
"Tề Hạc Minh, là tôi liên lụy cậu tiến vào, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn cậu ra ngoài." Lưu Vũ ngẩng đầu nghiêm túc nói, trong ánh mắt tràn đầy kiên định, Bá Viễn vỗ vỗ bả vai Lưu Vũ: "Thật ra em cũng không cần quá mức tự trách, trong mạng cậu ta có kiếp này, trốn không thoát, đây là chuyện sớm muộn thôi."
"Mấy người đang nói cái gì sao tôi không hiểu gì hết vậy?" Tề Hạc Minh kinh hoàng sợ muốn chết.
Buổi chiều yên tĩnh kéo dài, làn gió thổi vào mặt mang theo xúc cảm ấm áp mềm mại, Lưu Vũ há miệng, cuối cùng vẫn quyết định không giải đáp cho Tề Hạc Minh.
Những người chơi khác cũng không hiểu ra sao, mơ mơ hồ hồ với tình hình hiện tại.
Trước cửa khách sạn có một cửa hàng bán đồ uống lạnh, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên bị hấp dẫn, đang tự hỏi uống đậu xanh hay dưa hấu.
Lưu Vũ nghĩ bọn họ nhiều người lại có nhiều mục tiêu cần tìm, không bằng chia nhau ra, liền nói với mọi người: "Chúng ta trước tiên chia nhau ra điều tra trấn nhỏ, trước khi trời tối tập trung ở cửa hàng đồ uống này."
"Vừa vặn chín người, ba người một tổ." Bá Viễn suy tư một lát, tiếp tục nói: "Tốt nhất mỗi đội đều có người chơi hệ chiến đấu, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn. Tề Hạc Minh còn có Mika với anh một nhóm. Lưu Chương, Santa, Riki một nhóm. Lưu Vũ, Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên một nhóm, mọi người có dị nghị gì không?"
Lưu Vũ yên lặng đi đến bên cạnh Bá Viễn, vỗ vỗ bả vai anh: "Như vậy rất tốt, anh nhớ nói chi tiết cho Tề Hạc Minh về trò chơi này, từ từ thôi, đừng dọa cậu ta choáng váng, trước mắt anh là người cậu ta tín nhiệm nhất."
Nói xong, Lưu Vũ nhìn Tề Hạc Minh thật sâu, Tề Hạc Minh cả người sợ hãi, tay chân bất giác phát lạnh.
Bá Viễn gật gật đầu, ôm bả vai Tề Hạc Minh đã ngây ngốc như rối gỗ đi về phía bên trái, Mika im lặng theo sát.
"Xin chào, tôi có nghe Lâm Mặc nói qua về hai anh, Santa cùng Riki phải không? Trước đây chưa kịp giới thiệu, tôi tên là AK Lưu Chương, rất vui được làm đồng đội với các anh."
Lưu Chương cười tươi lộ ra hàm răng trắng chói mắt, vươn tay về phía Santa và Riki.
"Chúng tôi cũng rất vui khi được trở thành đồng đội với cậu."
Sau khi lần lượt bắt tay Lưu Chương, cả ba coi như là quen biết lẫn nhau, đội bọn họ đi phía bên phải.
Lâm Mặc, Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên chậm trễ nhất, nguyên nhân do hai cái người này muốn mua nước đậu xanh của cửa hàng đồ uống, mắt thấy thời gian còn sớm, Lưu Vũ đành chiều theo bọn họ.
Buổi chiều trong trấn nhỏ một mảnh yên tĩnh, ánh mặt trời luôn dịu dàng chiếu rọi, phản chiếu trên mặt sông lấp lánh mông lung một mảnh.
Cư dân trấn nhỏ luôn trong trạng thái sinh hoạt từ tốn nhàn nhã, trên mặt đều lộ ra ý cười hiền lành nhiệt tình, các dì thêu thùa trước nhà cười chào bọn họ, cô gái bán sen nhất quyết phải tặng cho họ hai cái nếm thử, ông lão chống thuyền bên bờ sông còn nhất định phải miễn phí đưa họ dạo quanh trấn nhỏ một vòng.
Lưu Vũ cự tuyệt nhiều lần đều vô dụng, hơn nữa Lâm Mặc cùng Trương Gia Nguyên ai cũng bày ra vẻ mặt chờ mong, cậu nghĩ đi đường thủy cũng là một con đường tìm kiếm mới, dứt khoát đáp ứng hai con người ồn ào kia lên thuyền.
Cái khác không nói, phong cảnh trấn nhỏ thật sự cực kỳ đẹp, gạch xanh ngói đen, tường trắng mái hiên, nước sông rạch rền, cầu cong uốn lượn, ven bờ sông có cành liễu theo gió phiêu đãng, vịt con đang tắm rửa theo đàn.
"Ông ơi, thị trấn này thật xinh đẹp a! Không biết là rộng đến bao nhiêu, người ở đây có đông không ạ?" Lưu Vũ ngồi bên cạnh thuyền thử nói chuyện với lão già chống thuyền.
Ông lão tựa hồ không chút phòng bị, vui vẻ cười ha ha đem toàn bộ nói cho Lưu Vũ. Điểm này làm cho Lưu Vũ có chút đau đầu, ông lão biểu hiện càng bình thường bọn họ lại càng đào không ra manh mối gì.
"Ông ơi, nước sông này có sạch không?" Lâm Mặc khom lưng dùng bàn tay trắng nõn nghịch ngợm làn nước màu xanh biếc.
Ông lão không chút do dự đáp: "Đương nhiên, con sông này xuyên qua toàn bộ thị trấn, là sông Thần Tử của thị trấn chúng tôi, chúng tôi uống nước nấu cơm rửa mặt tất cả đều dùng nước này, cậu xem bên bờ sông còn có mấy đứa nhỏ đang tắm rửa kìa!"
Lưu Vũ không bỏ cuộc, tiếp tục dẫn dắt đề tài: "Ông ơi, trong trấn chúng ta có chuyện gì kỳ quái hay truyền thuyết linh dị không?"
"Tại sao lại hỏi chuyện này?" Ông lão nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ một cái.
Lưu Vũ sợ lộ ra sơ hở, vội vàng lễ phép cười giải thích: "Người trẻ tuổi chúng cháu có lòng hiếu kỳ nặng mà! Thích nghe những câu chuyện kỳ lạ."
Ông lão trực tiếp nói: "Thật sự là không có, trấn chúng tôi vẫn luôn được thần minh che chở, mấy chục năm qua mưa thuận gió hòa, cư dân an cư lạc nghiệp."
"Thần minh?" Lưu Vũ bắt được điểm mấu chốt, tiếp lời ông lão: "Là Bồ Tát Phật Tổ? Hay là Tam Thanh tổ sư?"
"Đều không phải." Trong mắt ông lão mang theo một sự cuồng nhiệt không dễ phát hiện, ông ta ra vẻ thần bí cười nói: "Là Thương Ninh Thủy Thần một mình thủ hộ trấn nhỏ, chúng tôi liền cung phụng ngài ở từ đường cách đó không xa, phía sau bài vị tổ tiên chính là điện Thủy Thần."
"Có thể làm phiền ông dẫn chúng cháu đi xem một chút không ạ?" Lưu Vũ thuận thế hỏi, không nghĩ tới ông lão trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cơ hồ có chút dữ tợn, lớn tiếng chất vấn: "Cậu muốn làm gì?"
Lưu Vũ không kịp đề phòng bị ông lão đột ngột thay đổi sắc mặt làm cho hoảng sợ, cuống quít giải thích: "Cháu chỉ cảm thấy thủy thần ở đây thật sự rất thần kỳ, rất linh nghiệm, chỉ muốn đi chiêm ngưỡng một chút, thuận tiện bái lạy thần linh, cầu ngài giúp cháu thăng chức tăng lương mà thôi."
Sau khi nghe được lời của Lưu Vũ, ông lão tựa hồ rất hưởng thụ, sắc mặt hoà hoãn lại: "Người trẻ tuổi có suy nghĩ này rất bình thường, bất quá, người ngoài không thể vào từ đường của trấn."
"Ngại quá, cháu vừa rồi không biết, đã mạo phạm." Lưu Vũ mỉm cười lễ phép xin lỗi, trong lòng có loại cảm giác khó hiểu, từ đường này rất trọng yếu!
Ông lão tiếp tục cười nói: "Bất quá, nể tình cậu thành kính như vậy, tôi có thể chống thuyền đưa mọi ngươi vòng qua bên đó nhìn từ xa một chút."
Lưu Vũ vừa thấy có cơ hội, lặp tức bày ra biểu hiện hưng phấn nói: "Thật tốt quá, cháu còn có vinh dự được nhìn từ xa."
"Gì cơ? Anh đi chơi ở đâu?" Trương Gia Nguyên nghe được dường như muốn đi đâu, nhanh chóng quay đầu lại hỏi.
Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc hai người đã cởi giày từ lúc nào, xắn ống quần lên đến gối hăng hái đùa giỡn giẫm lên mặt nước, Lưu Vũ nhìn hai người high bay màu liền ngẩn ra mắng: "Đã vào thu, cẩn thận cảm lạnh!"
"Tiểu Vũ, cậu xem, là AK và Santa kìa!" Lâm Mặc tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy được Lưu Chương, Riki cùng Santa đứng ở trên cầu, hưng phấn hô to.
Lưu Vũ ổn định cơ thể từ trên thuyền đứng lên, đứng ở mũi thuyền nhìn về phía cầu, vừa lúc cùng Santa đang quan sát địa hình để vẽ bản đồ chạm mắt, ánh mặt trời rơi vào mi mắt Santa, có vẻ tuấn lãng vô cùng.
Dưới thuyền sóng xanh lăn tăn, trên cầu gió mát phiêu đãng, hai bên sông là dòng người qua lại, Lưu Vũ hướng bọn họ vẫy tay, nhàn nhạt mỉm cười.
Lưu Chương chú ý thấy bọn họ, vỗ mạnh Riki bên cạnh ý bảo anh cũng nhìn, sau đó cười to đưa tay bắt loa đặt ở bên miệng hô: "Yo, mấy người vậy mà còn có thuyền! Có được loại đãi ngộ này a!"
"Mọi người cũng lên đây a! Cùng nhau đi thuyền dạo quanh trấn!" Lâm Mặc đỡ bên cạnh thuyền cẩn thận đứng lên, lắc tay cười gọi.
Lưu Vũ ôn nhu nói với ông lão: "Phiền ông ạ, có thể dừng lại một chút để bạn của chúng cháu lên không?"
"Được rồi!"
Sau khi ba người bọn Lưu Chương đi lên, chiếc thuyền vốn rộng rãi lập tức trở nên chật chội. Thuyền loạng choạng tiếp tục đi về phía trước, Lưu Vũ liếc mắt nhìn Santa bên cạnh, nghiêng đầu xem bản đồ địa hình: "Anh vẽ thế nào rồi?"
"Tốt lắm, gần như đã vẽ hầu hết toàn bộ trấn nhỏ." Santa đưa bản vẽ trong tay cho Lưu Vũ, đường nét trên giấy mặc dù không tính là lưu loát, nhưng cũng rất rõ ràng, cửa hàng, giao lộ, sông cầu đều có đánh dấu chi tiết.
Lưu Vũ im lặng bật ngón tay khen ngợi, lấy bút lại cúi đầu sửa đổi một chút trên bản vẽ: "Có hai chỗ đánh dấu sai, em trực tiếp sửa lại."
Ánh sáng màu trắng ấm áp chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Lưu Vũ, mơ hồ có thể thấy được mạch máu dưới làn da trắng nõn mềm mại.
"Do anh sơ xuất, hẳn là ngược lại." Santa biết Lưu Vũ luôn chặt chẽ từng chi tiết, vì thế cũng không biện giải, cười khẽ hai tiếng liền quyết đoán nhận sai lầm về mình.
"Nước có lạnh không?"
"Không lạnh lắm, còn rất mát mẻ thoải mái! Tới đây đi~."
Lưu Chương, một người ham chơi, nhìn thấy bọn họ vui vẻ vọc nước, trực tiếp cởi giày cùng hai người họ giẫm lên mặt nước vung chân lắc lư.
"Anh chậm một chút, nước bắn hết lên mặt tôi rồi!"
"A a a a a, Nguyên nhi, em chết chắc!"
"Chờ đó cho ta..."
Ba người phía sau điên cuồng đùa giỡn hắt nước lẫn nhau dẫn đến thuyền nhỏ lắc lư kịch liệt, Lưu Vũ đang chuyên tâm sửa bản vẽ không chút phòng bị, thân thể không khống chế được ngã về phía mặt nước.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Santa phản ứng cực nhanh, cánh tay dài của anh trực tiếp kéo Lưu Vũ vào trong ngực mình.
Riki cũng suýt nữa rơi xuống nước, may mắn kịp thời bắt được mạn thuyền, vừa đùa giỡn vừa uy hiếp nói: "Ba người còn tái phạm, anh liền đạp tất cả xuống sông bơi a~"
"Để lại cho em một người, em cũng muốn đạp một cái." Lưu Vũ kinh hồn bạt vía từ trong ngực Santa loạng choạng đứng dậy, vừa tức vừa cảm thấy buồn cười.
Lâm Mặc nháy mắt cười nói: "Yo, hai người tại sao lại ôm nhau?"
"Còn không phải là vì mấy người!"
"Ồ, không phiền hai người nữa."
"Đừng nghe nữa, cậu ta lại niệm kinh rồi..."
"Ha ha ha"
Trên thuyền tràn đầy tiếng cười, làn nước xanh như ngọc lắc lư thành gợn sóng, đẹp đến mức khiến họ tạm thời quên đi sự nguy hiểm của thế giới này.
Họ không hề hay biết, bên dưới họ, nơi đáy sông sâu không lường được, có vô số bóng đen đang lắc lư điên cuồng, thậm chí đã dán lên bao phủ cả đáy thuyền.
"Shh, các chàng trai, giữ im lặng!" Theo tiếng ông lão hạ thấp nhắc nhở, bọn họ bắt đầu chậm rãi tiền vào một mảnh sông rộng lớn, kiến trúc hai bên bờ không nhiều lắm, chỉ có một căn gác cao sừng sững ở đằng xa. Chờ thuyền đến gần một chút, nhìn thấy xa xa có một tòa kiến trúc kiểu xưa cao lớn, bao quát một màu đỏ thẫm, lộ ra một cỗ uy nghiêm trang trọng.
Bọn họ còn chưa kịp hỏi thăm, ông lão đã quỳ xuống thuyền thành kính cúi đầu bái lạy căn gác kia từ xa. Kết quả là không ai dám hỏi nữa, mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào căn gác, một cỗ lạnh lẽo không biết từ đâu đến chậm rãi chui vào lòng mỗi người.
Lưu Vũ chỉ nhìn nó trong chốc lát, sau đó cúi đầu nhanh chóng đánh dấu vị trí của căn gác lên trên bản vẽ, dùng bút bi khoanh tròn, bên cạnh vẽ một ngôi sao.
Sắc trời dần tối, bọn Lưu Vũ ngồi thuyền quay lại khách sạn, sau khi nhiệt tình nói lời tạm biệt với ông lão liền đi đến nơi tập hợp.
Từ xa thấy được Bá Viễn Mika cùng Tề Hạc Minh đã sớm đứng bên cửa hàng đồ uống lạnh chờ bọn họ.
Lưu Vũ âm thầm quan sát sắc mặt không tốt lắm của Tề Hạc Minh, bộ dáng mất hồn mất vía, đoán chắc Bá Viễn đã nói với cậu ta nội dung của hệ thống game, Lưu Vũ trong lúc nhất thời không biết nên an ủi cậu ta như thế nào, đành phải yên lặng thở dài.
Bởi vì cả bọn cứ đứng ở cửa rất thu hút ánh mắt người khác, bọn họ không dừng lại quá lâu liền trực tiếp tiến vào khách sạn.
Hoàng hôn trên bầu trời dần biến mất, trời bắt đầu nổi cơn mưa phùn, sương mù mờ mịt.
"Yo, đã trở lại?" Âm thanh trầm thấp lại mang theo một chút kinh ngạc truyền đến, Lâm Mặc đột nhiên nghe thấy nên sửng sốt, ngẩng đầu chỉ thấy Sở Kiêu lười biếng ngồi trên xích đu trong sân, chân dài bắt chéo, đế giày tác chiến màu đen trên nền xi măng thỉnh thoảng điểm nhẹ.
Lâm Mặc trợn trắng mắt lười để ý tới hắn ta, trực tiếp đi vào trong sảnh muốn lên tầng nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua Sở Kiêu lại bất chợt bị hắn bắt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro