
Chương 83 (END)
Cuối tháng hai, mưa lạnh chợt đổ xuống, bầu trời như rách ra một đường, xuân ý còn chưa hừng hực được bao lâu thì đã bị khuấy loạn.
"Linh Văn chân quân, chuyện ngài giao phó đã hoàn thành."
Nghe tiếng người từ ngoài vào nói Linh Văn mới giương mắt từ mặt bàn lên nhìn, sau khi gật đầu, thần quan kia liền rời khỏi Linh Văn Điện.
Toàn bộ võ thần đều xuống nhân gian, ngay cả văn thần cũng có gần một nửa đã hạ giới, nếu như có người ngoài thừa cơ xông vào, Thiên Đình cũng khó mà chống trả được. Dựng kết giới tuy không phải là kế sách lâu dài, nhưng có thể đảm bảo được an ninh nhất thời.
Trên trời còn có thể an ninh, còn dưới đất thì không thể đảm bảo.
Quanh núi Đồng Lô nhật nguyệt tiêu tan, đất trời u ám.
Gió lớn tựa như lưỡi dao mỏng, khiến người khác không dám đến gần. Giữa tiếng gió thét gào, có thần quan chưa kịp làm phép hộ thân, liền bị gió cuốn đi, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó liền không còn sinh khí, mùi máu tanh phân tán trong không khí
"Không thể kéo dài nữa! Bùi tướng quân, tùy tiện chọn một tán tiên đưa vào, vẫn tốt hơn cùng nhau chôn thân." Một vị võ thần khuyên Bùi Minh.
Bùi Minh cau mày nói: "Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi. Ngươi nghĩ rằng tùy tiện bắt một người đi vào là được sao, pháp lực không đủ chính là gián tiếp tăng thêm thương vong, cũng không thể hoàn thành thuật pháp. Nếu vậy bây giờ, tùy tiện tìm một người, có vào được hay không cũng khó mà nói trước."
Trên đầu là sấm sét đan xen, cuồng phong cuồn cuộn, bên dưới là sóng đục lấp đất. Pháp trường chung quanh tế đàn được giăng ra, va chạm với pháp trường của núi Đồng Lô, nhiễu loạn linh khí sát khí tứ tán, hình thành ngọn gió sắc nhọn như lưỡi đao.
"Bảo tất cả thần quan đừng đến gần", Bùi Minh hạ lệnh.
"Được." Tên kia võ thần đáp."Bùi tướng quân, gió này thổi quá mạnh, hay là mời Phong Sư đại nhân qua đây?"
Bùi Minh khoát tay, "Không cần mời. Chờ xử lý xong thủy hoạn ở Nam Hải y tự khắc sẽ tới, hơn nữa, Thủy Sư Đại Nhân đang ở đây, y nhất định sẽ tới. Vẫn còn mười ngày trước khi thuật pháp hoàn thành, những nơi khác của nhân gian tốt nhất không thể xảy ra đại loạn trong mười ngày này.
Lại qua bốn ngày, chúng võ thần đang ngăn chặn sát khí tràn ra bên ngoài, tình hình ở núi Đồng Lô không chuyển xấu đi, một đám thần quan vốn là canh giữ ở núi Đồng Lô liền đến các nơi khác của nhân gian.
Tình huống có thể khiến Huyết Vũ Thạm Hoa bị thương quả thực hiếm thấy, hắn cùng Tạ Liên vỗn đang trấn thủ phía bên kia của núi Đồng Lô, ngăn cản yêu quỷ tán loạn, nào ngờ lại mất phương hướng trong cơn gió này. Kình phong vây quanh núi Đồng Lô cũng không phải không có quy luật, ở nơi cách xa núi Đồng Lô hơn một chút, sức gió thuyên giảm, Tạ Liên đi theo hướng gió, phát hiện phương hướng của gió này thay đổi có quy luật. Bọn họ liền theo gió mà đi, đi suốt hai ngày, bất tri bất giác đã đến nơi có người dân sinh sống.
Tạ Liên cau chặt mày, cổ tay thoáng nhuốm máu của yêu thú, tay trái y siết chặt pháp quyết để bản thân có thể bước vững, đưa tay phải lên chắn gió phía trước. Sau lưng y là một thôn trang, thế nhưng thôn trang sớm đã trở thành phế tích, số người được cứu ra từ thôn trang còn chưa đến mười người. Y bèn đi về phía bên kia của núi Đồng Lô, bên có không ít thần quan của Thượng Thiên Đình đã trấn thủ chính là nơi lập tế đàn. Gió ở núi Đồng Lô không có dấu hiệu ngừng lại, càng đến gần càng khó di chuyện, nếu như không có gió này, y sớm đã đến đây ba ngày trước rồi.
Ánh sáng trong đêm khuya chợt lóe lên, Tạ Liên nhất thời cảm thấy sự huyên náo nhộn nhịp tứ phía như thể đã trầm lắng xuống.
Sư Thanh Huyền tay cầm quạt Phong Sư, linh quang trên quạt khẽ chuyển động, phiêu tán xuống đất. Khoảnh khắc y thu quạt lại, quạt Phong Sư đột nhiên run lên hai cái, đã nhiều năm không nhận một lượng pháp lực lớn như vậy, pháp khí có lẽ vẫn chưa thể thích ứng.
"Thanh Huyền", Tạ Liên trong lòng vui mừng khôn xiết, vốn là người có chuyên môn, cho dù có là võ thần mạnh hơn đi nữa đối mặt với gió lớn trước mắt cũng không thể giải quyết thuần thục như Phong Sư được."Ngươi cũng đi một mình sao?"
Sư Thanh Huyền ngẩn người một lúc, lắc đầu đáp, "Không phải." Y quay đầu lại nhìn Hạ Huyền.
"Thứ lỗi, trời tối quá không thể nhìn rõ." Tạ Liên nhẹ giọng nói, y đến gần hơn một chút mới nhìn thấy rõ hai người bọn họ.
"Là tại hắn lúc nào cũng mặc cả thân hắc y đấy", Sư Thanh Huyền nghiêng đầu cười nói với Hạ Huyền, lại bị Hạ Huyền dùng ánh mắt sắc bén liếc qua. Sư Thanh Huyền ha ha hai tiếng, đang muốn bước lên trước, đột nhiên dưới chân hụt sức, mất một lúc lâu mới đứng vững lại được.
"Thanh Huyền ngươi không sao chứ?" Tạ Liên hỏi. Sư Thanh Huyền vội vàng nói: "Không sao không sao, pháp lực hao tổn có chút lớn, không đáng lo, qua một lúc nữa sẽ ổn trở lại thôi."
Một thân một mình đi trên đường gặp người quen, lại còn gặp giữa lúc thiên địa hỗn loạn thế này, không khỏi có vài phần vui mừng. Thế nhưng "vui" này không có kéo dài được lâu.
Trên không sấm đánh như pháo nổ, thanh vang khắp nơi.
"Đi mau." Hạ Huyền kéo Sư Thanh Huyền đi, cùng lúc truyền pháp lực sang cho y, linh lực lưu thông qua kinh mạch, Sư Thanh Huyền lập tức cảm thấy thiên linh tràn trề.
Y suốt dọc đường đi cùng Hạ Huyền không ngừng áp chế gió lớn, đã tốn không ít pháp lực, không thể không mượn chút pháp lực của Hạ Huyền. Những cơn gió tàn sát bừa bãi dọc đường đi đều bị Sư Thanh Huyền dùng phép trấn tĩnh, tốc độ của bọn họ ngày càng tăng lên, gần sáng hôm sau đã đến núi Đồng Lô.
Một ngọn lửa sáng chói xuyên mây xông thẳng lên trười, đỏ rực tựa than đang cháy, hình dạng hệt như rồng bay, thật giống như, "Hỏa Long Khiếu Thiên?" Sư Thanh Huyền cả kinh nói.
Sắc trời phía xa như hanh khô, ánh lửa cùng sấm sét hòa vào nhau, núi Đồng Lô đã mất đi chỗ đứng vững, sóng đục cuồn cuộn trào ra, tay phải Bùi Minh bị thương, cũng chỉ có thể đứng trên mặt nước vận pháp chữa thương. May mà sóng lớn trước kia đều đã bị Thủy Sư ngăn chặn, bây giờ dùng chút pháp lực liền có thể đứng vững trên nước.
"Không phải Hỏa Long Khiếu Thiên." Bùi Minh nhìn ánh lửa, ánh mắt đăm đăm, "Làm sao lại..."
Đó không phải là Hỏa Long Khiếu Thiên, mà là pháp lực của thần quan bị buộc phải bốc cháy, thân thể cháy khô thành tro bụi.
Sư Thanh Huyền còn chưa đáp lại, gió lớn đã ém xuống đột nhiên bùng phát, ứng phó không kịp, y theo bản năng rút quạt Phong Sư dùng phép dập tắt cơn gió này. Không ngờ gió lớn này không có dấu hiệu ngừng lại, Sư Thanh Huyền nhíu mày, vận thêm nhiều pháp lực nữa mới có thể áp chế được gió này ngừng hẳn.
Trong nháy mắt, bốn phía trở nên yên tĩnh là thường, không còn nghe được một chút thanh âm của vật sống. Cả một vùng trời như bức màn màu đỏ thẫm, từng tầng mây dày đặc trùng điệp, rải rác khắp nơi như vết máu.
Hạ Huyền đỡ Sư Thanh Huyền đứng dậy, sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn xuống mặt nước bên dưới chân, gió ngừng nhưng nước vẫn không ngừng chảy, dưới đáy nước giống như có vật gì xao động. Một vòng xoáy nước xuất hiện ngay bên cạnh họ, Hạ Huyền lật chưởng đem một đạo pháp lực vung xuống, nhưng vòng xoáy nước bị đánh tan không bao lâu sau lại khôi phục.
Dưới nước như có trăm nghìn khe nứt, thế nhưng nước không giảm ngược lại còn dâng lên. Một cơn sóng đánh tới, Sư Thanh Huyền dùng quạt chắn lại, nước bắn tung tóe lên người y. Nước này lạnh đến rùng mình, lạnh như băng thấu xương, Sư Thanh Huyền hít một hơi mạnh, lại nhìn xuống bàn tay, bị sát khí lạnh lẽo trong nước làm bị thương.
Sắc trời ngày càng hung tợn, nước đổ ào ào, sấm chớp vang dội.
Giữa một vùng âm vang, thế nước bỗng nhiên cuộn trào như thác, thoạt nhìn tựa như đang chảy ngược lên trời, đồng loạt đổ về phía tế đàn, nước dưới chân bắt đầu rút dần.
"Không đúng." Hạ Huyền thanh âm phát lạnh.
Chưa tới nửa ngày, mặt đất đã dần hiện ra sau lớp nước, những thần quan lúc trước lui đi thấy nước rút cũng tiến đến gần hơn. Cây cỏ ngập úng thối rữa bám đầy trong những khe nứt trên mặt đất, quỷ sát khí ồ ạt truyền ra, khắp bên trong vậy mà ngay cả một con quỷ cũng không thấy.
"Bùi huynh, tế đàn phía bên kia có phải đã xảy ra vấn đề hay không." Sư Vô Độ từ đằng xa cưỡi mây lao đến.
Bùi Minh nhìn về phía chân trời nơi nửa ngày trước ánh lửa ngập trời, "Thần quan trong điện ta báo lại, có một vị tiên liêu xông vào tế đàn, hi sinh thân mình."
Thuật pháp bị kích dậy trong phút chốc, hình thành thế đối kháng với núi Đồng Lô, khiến đại thủy tạm rút. Nhưng pháp lực của hắn không đủ, thuật pháp hình thành bên trên tế đàn không đủ để tiêu diệt núi Động Lô, mà núi Đồng Lô dường như có nhân cách, bị áp chế liền hoàn trả gấp đôi. Hai pháp trường mãnh liệt va vào nhau, liền thiêu cháy toàn bộ pháp lực và sinh mạng của thần quan kia.
Trong một ngày đêm, tế đàn sụp đổ ầm vang.
Linh Văn điện không có một bóng người, sau khi một tia chớp bên ngoài lóe qua, trong điện lập tức mờ tối trở lại. Linh Văn nhắm mắt ngồi ngay ngắn ở đại điện, nghe tiếng sấm vang xa gần, phất tay áo làm phép thắp sáng đèn bên trong điện. Nàng đứng lên, hai mắt vô thần, im lặng đi vào tàng thư điện, lau chùi những vết bụi bặm vốn không hề có.
Tam Độc Lựu ở Thượng Thiên Đình trước giờ không phải đại diện cho một lòng vì chúng sinh, chẳng qua là chúng sinh và Thiên Đình tương quan chặt chẽ với nhau, được lòng chúng sinh cũng không phải chuyện xấu. Nhưng tốt nhất đừng để việc sắp thành lại hỏng.
Linh Văn chân quân trước giờ từ tốn không hoảng không loạn, lại suýt chút nữa vấp một chồng công văn đặt dưới đất mà té ngã. Nàng chậm rãi ngồi xuống, nghe tiếng sấm vang bên tai, tựa lưng vào kệ sách, phần trần rơi xuống bên chân, loạn thành một mớ hỗn độn.
Chín tầng mây cao hệt như bị đánh xuyên, sát khí ngùn ngụt hòa lẫn vào linh khí, phất thẳng lên mặt.
Sau khi tế đàn sụp đổ, pháp lực kết thành đột nhiên không thể khống chế được nữa, pháp trường to lớn bao quanh núi Đồng Lô.
Loài người luôn nghĩ rằng thần tiên là vĩ đại nhất thế gian này, ngay cả thần tiên cũng cho là như vậy, nhưng nào có ngờ một trận gió tanh từ núi Đồng Lô đã thổi loạn nhân gian thành một mớ hỗn tạp hỏng bét, thổi đến thần tiên nghiêng ngả tứ phía, không thể ứng phó. Không giống với Tiên Kinh rực lửa đỏ thẫm trước kia, nhưng ai cũng biết rõ, đối mặt với vùng địa giới rộng lớn này, kinh khủng hơn gấp vạn lần so với Tiên Kinh bốc cháy năm đó.
"Có thần quan bị cuốn đi, đã, đã...đã bị thiêu thành tro rồi, giống hệt với người lúc trước."
Nghe thần quan thủ hạ của mình thanh âm run rẩy bẩm báo, Bùi Minh siết chặt kiếm trong tay, "Ngươi run cái gì? Sợ sẽ có tác dụng sao?"
Tên thần quan này nghe xong, cúi người đáp: "Dạ."
Ở trong biến cố này, chúng thần quan trấn thủ núi Đồng Lô tứ tán khắp nơi, một khi bị lạc phương hướng, bước vào pháp trường xung quanh tế đàn sụp đổ, có thể giữu được mạng sống hay không vô cùng mong manh. Lang Thiên Thu dẫn thiên binh đến trước núi, dùng hết các loại pháp khí có thể dùng được, lấy linh quang dẫn đường.
Mây trời quá dày, che lấp ánh nắng, dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ có kình phong đang gào thét. Nước ban nãy dâng lên chung quanh núi Đồng Lô hệt như biến mất không chút manh mối, không tới hai ngày, nơi này đã khô khốc đến nỗi khiến cổ họng người ta rát khô.
"Không dừng được." Sư Thanh Huyền đè chặt quạt Phong Sư, nhìn gió lớn thổi quanh mà không thể làm gì hơn.
"Phong Sư đại nhân, nếu như toàn bộ chúng ta đều cho ngươi mượn pháp lực thì..." Lang Thiên Thu nói.
"Không được", Sư Thanh Huyền ngắt lời hắn, "Cho dù pháp lực đủ để khiến gió nơi này có thể ngừng lại, cũng chỉ là tạm thời, chỉ cần thuật pháp trên tế đàn vẫn còn, chỉ sẽ ngày càng lớn hơn." Trong lúc nói y ho khan mấy tiến, pháp lực trên người y e rằng qua vài ngày nữa sẽ bắt đầu suy giảm, cũng không biết Thiên Đình có thể bình lắng lại màn thảm họa này trước lúc đó hay không.
Sư Thanh Huyền đứng vững lại, nói: "Ta..." Một câu mở đầu còn chưa nói hết, liền cảm thấy tiếng sấm như vang lên ngay bên cạnh, đinh tai nhức óc.
Y ngước mắt lên nhìn, đột nhiên thấy ở nơi không xa có một đạo lửa rực giữa làn mây, thầm nghĩ có chuyện không hay. Lại thu hồi tầm mắt nhìn quanh tứ phía, chợt cảm thấy dự cảm không lành, "Thiên Thu, ngươi có nhớ vừa nãy chúng ta hình như không phải đứng ở vị trí này."
Lang Thiên Thu nghe y nhắc, lúc này mới chú ý tới, bọn họ đã cách chỗ vừa nãy gặp mặt xa tít một dặm. Hắn mang người tới chỉ là vì bày ra pháp khí, cũng không đi vào trong, nhưng hiện tại bọn họ đã bị cuốn đến gần tâm trận của thuật pháp. "Nhanh lên, mau rút khỏi nơi đây!" Lang Thiên Thu dùng thuật truyền thanh hô hoán những vị thần quan kia.
Sư Thanh Huyền dựng kiếm sau lưng, đưa quạt chắn trước người, hai tay kết ấn dựng nên kết giới hộ thân.
Giữa một vùng cát bay ngập trời, bọn họ cuối cùng đã tới rìa ngoài của pháp trường, lại nhìn thấy những thần quan vốn dĩ đang đứng bên ngoài.
Không phải thần quan bị cuốn vào, mà là biên giới lan rộng ra. Ở núi Đồng Lô đã lâu như vậy, sát khí cùng linh khí tán loạn đánh vào người, cơ hồ mỗi người đều có vài vết thương.
Sư Thanh Huyền nhìn chung quanh cũng không nhìn thấy Hạ Huyền, thấp thỏm giăng đầy trong lòng. Hạ Huyền đến cùng với y, nhưng thiên binh xếp thành dãy phòng tuyến quá dài, vì vậy bọn họ mỗi người đi một hướng. Y nhìn phiến trụy trên quạt Phong Sư, chỉ hận thông linh pháp của miếng ngọc này chỉ có thể dùng được một lần, sớm biết như vậy, mấy ngày trước y đã đổi một miếng ngọc khác.
"Ta còn có việc, đi trước một bước." Sư Thanh Huyền vội vã từ giã Lang Thiên Thu, liền đi theo hướng của Hạ Huyền.
Lang Thiên Thu chắp tay, nhận ra Phong Sư đi ngược trở về, kinh ngạc gọi y, "Phong Sư đại nhân!"
Ánh sáng mơ màng, Sư Thanh Huyền đi nhanh tựa một làn khói, Lang Thiên Thu không thấy mặt y, Sư Thanh Huyền quay đầu lại ứng thanh đáp, "Đi một lát sẽ trở lại." Dứt lời lại quay đầu rời đi.
Hạ Huyền không có đi nơi khác, hắn bị gió lớn lặng lẽ đẩy đến trung khu tế đàn.
Khi thần quan kia bị pháp trường này thiêu tận toàn bộ, cả trung khu chấn động một cái, những tàn tích rơi vãi khắp nơi của tế đàn bay lên không trung mấy tấc rồi lại rơi xuống. Pháp trường cường đại hình thành cưỡng bức uy áp, cho dù Hạ Huyền đã là Tuyệt cảnh Quỷ Vương, cũng có thể cảm nhận được sức lực cực lớn này. Nhưng kỳ quái là, trung khu của thuật pháp này dần ổn định trở lại, tâm trận ở giữa vô cùng bình lắng, so với hỗn loạn bên ngoài, hệt như hai thế giới khác biệt.
Vạt bào màu đen tùy ý phấp phới trong gió, tóc buộc gọn phía sau gáy bay loạn tứ tung che khuất tầm mắt phía trước, Hạ Huyền lui về phía sau hai bước, lập tức xoay người rời khỏi nơi này. Một đạo thủy mạc từ dưới chân hắn dâng lên, đón lấy cát đá lao đến trong gió.
Ngay vào luc hắn đang muốn rời đi khỏi trung khu, trong phút chốc giống như đụng phải thứ gì đó, thủy mạc bị va chạm đến vỡ tan tành. Hắn giương mắt nhìn một cái, cát đá trong gió như dệt thành bình phong, chặn lại đường ra của hắn. Hắn vung một lưỡi đao nước, bình phong này vẫn không nhúc nhích.
Hắn vậy mà lại bị thuật pháp này vây giữ bên trong.
Sau khi mấy tên thần quan bỏ mạng bên trong pháp trường này, thuật pháp đã có đủ lực để ổn định trở lại, mà tâm trận cũng đã hình thành. Giờ phút này Hạ Huyền vừa hay đang đứng gần đó, đây chính là đem hắn làm người hiến tế rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Huyền nhắm hai mắt lại, trong phút chốc quên béng phải làm thế nào, cả người thuần liệt quỷ khí cũng bị gió thổi tứ tán, trên vạt áo đen, những giọt nước hiện lên.
Hắn đã chết qua một lần, nhưng bởi vì chấp niệm mà ở lại nhân gian, hắn muốn báo thù, cũng muốn lưu lại nhìn ngắm thế gian này. Lúc làm người Bạch Thoại Chân Tiên dọa thế nào cũng không khiến hắn sợ hãi, ông trời ép hắn vào đường cùng, hắn cho dù đã chết đi, cũng phải phá Đồng Lô mà ra, tranh đấu một trận với Thủy Thần Quan trên trời, tự tay vạch ra món nợ cũ. Người sống vì cái chết, sẽ không chọn cái chết.
Mở mắt chỉ thấy cát đá ngập trời, Hạ Huyền tụ nước thành đao, luồng nước màu mực đen tràn đầy pháp lực chém ngang qua trước mắt.
Vẫn vô ích.
Mắt Hạ Huyền tối đi, bốn phương tám hướng, bụi đất cuồn cuộn, hắn không khỏi nhớ về ngày trước chém giết cùng đám quỷ quái bên trong núi Đồng Lô. Lúc đó hắn chỉ muốn phá vỡ sự ràng buộc của vận mệnh, bây giờ thì sao? Từng hận thiên đạo bất công bất chánh, hắn thề sẽ giết sạch kẻ thù, thế nhưng mấy trăm năm đó đối với bá tánh Bác Cổ trấn mà nói, hắn trừ gian diệt bạo, bá tánh muôn nơi vui mừng. Mà nay bất bình trò trêu cợt của mệnh cách, lật đổ núi này, chôn vùi linh trì kia, thế gian này sẽ không còn ai dựa dẫm vào mệnh cách, càng không còn ai có thể thao túng mệnh cách, chúng sanh cũng sẽ không còn bị giam lỏng bên trong khổ mệnh. Vì mình hay vì người, sớm đã không còn phân rõ.
Núi Đồng Lô ngay dưới chân, hắn nghiến chặt răng, vẻ mặt hỉ nộ khó phân, lại rất nhanh lạnh lùng như cũ.
Nếu đã như vậy, có dám khai trận nghênh đón sát thần như hắn?
Hắn lại một lần nữa tụ nước thành đao, chậm rãi xoay người, ngân quang hiện ra tựa như hàn băng, tâm trận nứt ra một khe hở.
Quả thật như hắn đoán, bên trong tâm trận vô cùng bình thản, gió lớn gào thét cũng không đả động gì đến nó. Đêm trước Hàn Lộ mấy trăm năm trước, khoảnh khắc trước khi hắn chết đi, chẳng phải cũng đang giống hệt như bây giờ, dù cho tiếng người chugn quanh không ngừng vang lên rất gần bên tai, lại hệt như từ trăm thước xa xăm truyền đến, máu chảy ròng ròng, cả người hệt như bị rút sạch khí lực. Đứng ở trong tâm trận, có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng dòng chảy của pháp lực, khiến cho hắn hồi vị lại lúc chết đi, mỗi một tấc kinh mạch đều giống như bị nước lạnh như băng thấu xương chảy qua.
"Hạ Huyền!"
Thanh âm này lọt vào tai khiến hắn bừng tỉnh, Hạ Huyền trong lòng thắt lại, ngẩn người một lúc lâu.
"Ngươi tới đây làm gì!" Hắn dùng thuật truyền âm quở trách.
"Hạ Huyền, từ Hoàng Thành đến Nam Hải là bao xa?" Sư Thanh Huyền nghe thấy lời hắn, tiếp tục nói, gió mạnh thổi cát đá đánh vào người y, rách toác y bào, để lại vết máu, "Xa như vậy ta cũng tới rồi, bây giờ..."
Thanh âm ngắt quãng.
Bên ngoài tâm trận, tình hình còn tệ hơn rất nhiều so với lúc Hạ Huyền bước vào, Sư Thanh Huyền đã tiến vào trung khu, kể cả không vào tâm trận, y cũng sẽ bị pháp trường này nuốt chửng toàn bộ.
Sư Thanh Huyền trong tay nắm chặt quạt Phong Sư, pháp lực toàn thân miễn cưỡng duy trì y đi lại bên trong pháp trường.
Lúc này một bàn tay tái nhợt đưa ra trước mặt y. "Ngươi đúng thật là không vào ngõ cụt không quay đầu mà." Thanh âm này toát lên ý tức giận, nhưng Sư Thanh Huyền sau khi nghe xong cảm giác an tâm vô cùng.
Hạ Huyền muốn ngăn Sư Thanh Huyền, giống hệt lúc trước ngăn y theo Sư Vô Độ độ kiếp vậy, thế nhưng lần này đổi lại là bản thân hắn, trong lòng bách vị tạp trần, vô cùng phức tạp. Không để Sư Thanh Huyền vào tâm trận, hay là để y vào, đến cuối đều là đường chết, nhưng ít nhất, không muốn mỗi người mỗi nơi.
"Rốt cuộc có phải ngõ cụt hay không, ta phải vào mới biết được a." Sư Thanh Huyền nắm lấy cánh tay kia, xuyên qua kết giới vào tâm trận.
Sư Thanh Huyền nhìn thấy gương mặt tức giận của Hạ Huyền xuất hiện trước mắt, nhìn hắn mỉm cười, Hạ Huyền chỉ hận không thể túm lấy cổ áo của y mắng một trận nhừ tử."Ngươi còn cười gì chứ!"
"Ta thích đấy."
Hạ Huyền nhìn khuôn mặt tươi cười này, nghiến răng lạnh lùng nói: "Bước vào thì không thể ra được nữa, ngươi có biết là ngươi sẽ chết hay không..."
"Ta biết." Sư Thanh Huyền thản nhiên nói."Người khác có thể cầu chết đi cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng không thể cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm mà được, chúng coi như quá may mắn rồi."
Hạ Huyền muốn nói hắn đã chết từ lâu, thế nhưng giờ phút này làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
Khi còn sống gặp trăm nghìn hoạn nạn, khi chết đi mai danh ẩn thân trăm năm, hắn chưa từng làm chuyện gì hối hận, nhưng cũng không có gì lưu luyến. Có lẽ là vì đã lạnh quá lâu, mất mát quá nhiều, nên ý xuân ấm áp cũng không thể nắm lấy trong tay.
"Ngươi có còn nhớ lúc ở Bán Nguyệt Quan không?" Sư Thanh Huyền nhíu mày lại, bước vào tâm trận, pháp lực của y cũng bắt đầu suy giảm."Tình cảnh này, quả thật có chút giống lúc đó, khi đó van nài rất lâu ngươi mới chịu cùng ta hóa nữ."
Sư Thanh Huyền đã từng muốn cùng vị bạn tốt nhất này giao du cả đời, nhưng không muốn bị chuyện xưa đả động. Có thể thuận lợi giải quyết khúc mắc này, biến nó thành một cơn ác mộng đơn thuần. Y làm sao có thể không rõ thế thái nhân tình, ngoảnh mặt làm ngơ trước thế sự. Y không thể gặp được vị Hạ Sinh kia, cũng không thể cùng người đó trải qua những năm tháng đó, nhưng ít nhất bây giờ, y có thể đi cùng hắn một đoạn đường.
"Hôm nay, bất luận ta yêu cầu gì, ngươi cũng không thể từ chối." Sư Thanh Huyền nói.
Bọn họ vẫn còn tồn tại trên thế gian này.
Chỉ như vậy, đã đủ rồi.
Uy thế cuồng phong cạnh núi Đồng Lô giảm dần, sấm chớp trên không cũng yếu dần.
"Báo! Không tìm thấy Phong Sư Đại Nhân."
Bùi Minh đáy lòng trầm xuống, lại hỏi: "Hắc Thủy Huyền Quỷ kia đâu?"
"Cũng không tìm thấy."
Quẩn quanh qua lại bước mấy bước, Bùi Minh cứ thế không nghĩ ra câu tiếp theo. Gió vừa nhỏ đi, hắn liền bắt đầu sai người tìm tung tích của toàn bộ thần quan Thượng Thiên Đình quanh núi Đồng Lô, hắn không hiểu vì sao gió cát lại đột nhiên thuyên giảm, nhưng lúc này đây có vẻ hắn đã hiểu ra. Càng nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy sốt ruột.
Nào ngờ, lúc này Sư Vô Độ đột nhiên gấp gáp bước đến, Bùi Minh nhìn thấy hắn, trong đầu lập tức lục tung suy nghĩ tìm cách giải thích. Sư Vô Độ đương nhiên cũng đang tìm Sư Thanh Huyền, hắn thấy Bùi Minh thần sắc khác thường, liền nhíu chặt mày, hỏi: "Thanh Huyền đâu?"
Bùi Minh muốn nói lại thôi, nhìn ra phía xa, Sư Vô Độ trên mặt lộ vẻ không muốn tin, cả người buông lỏng nhìn theo.
"Thủy Sư huynh", Bùi Minh mở miệng nói: "Chẳng qua là tạm thời chưa tìm được."
Quạt Thủy Sư trong tay siết chặt rồi lại thả lỏng, Sư Vô Độ bước vài bước về phía tế đàn, càng đi càng chậm. Chỉ nghe vang lên một tiếng phạch, quạt tuột khỏi tay, rơi thẳng xuống đất.
Bùi Minh bước đến trước, cúi người nhặt quạt Thủy Sư lên, không gấp rút trả lại cho hắn, chỉ đứng bên cạnh hắn không nói lời nào.
Gió thổi tung cát bụi mịt mù, vẻ lợi hại bên ngoài hệt như đều bị trung khu thuật pháp hút lấy toàn bộ, nếu có người đến gần, nhất định sẽ bị xé tan thành từng mảnh. Tâm trận bị bao vây bên trong, bọn họ ngăn cách giữa khôn gian không đến mười dặm này, tựa lưng vào một phiến đá ngồi cạnh nhau.
"Nam Hải đẹp thật đấy", Sư Thanh Huyền nói: "Ta muốn đến bờ biển tìm cây một cành cây góc nhìn đẹp, chờ đến đêm trăng tròn, ngồi uống cả đêm dưới tán cây."
Hạ Huyền hiếm có dịp đáp lại: "Được." Hắn dỡ bỏ toàn bộ pháp lực hộ thân, bản thân dần tan vào bên trong trận, Sư Thanh Huyền cũng hệt vậy. Bọn họ giống như một đôi phàm nhân đang lâm vào hiểm cảnh, dùng thân xác làm lá chắn.
Sư Thanh Huyền cúi đầu nhìn vết máu trên vai, lấy bàn tay áp lên, pháp lực lướt qua, vết thương lành lại. Y lại lấy ra một bình rượu từ trong tay áo càn khôn, "Không chờ sau này nữa, ngay bây giờ, ta kính trước."
Y say sưa uống từng ngụm lớn, chỉ chốc lát sau rượu trong bình đã nhìn thấy đáy.
"Ngươi uống hết rồi?" Hạ Huyền trầm giọng hỏi.
"Đúng a", Sư Thanh Huyền cười đáp lại.
Hạ Huyền đang muốn nói tiếp, Sư Thanh Huyền chợt lộ ra vẻ mặt thống khổ, cúi người xuống. Vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, Sư Thanh Huyền một người còn sống sờ sờ tiến vào bên trong đây, cho dù Tuyệt cảnh Quỷ Vương đang ở trong tâm trận, tế pháp cũng sẽ tự khắc ưu tiên chọn người sống để hiến tế. Sư Thanh Huyền thì thào gì đó, Hạ Huyền không nghe rõ y nói gì.
Hạ Huyền thấy tình hình không hay, lập tức kéo y lại truyền pháp lực của mình sang người y, pháp lực vừa vào vừa ra, hàng chân mày Sư Thanh Huyền vẫn cau chặt lại, nhưng thần sắc dần thả lỏng.
Y thật sự muốn nốc thêm vài bình rượu mạnh, để cho bản thân say đến bất tỉnh nhân sự, có thể dễ dàng chịu đựng được cơn thống khổ từng tấc pháp lực bị rút đi. Nghĩ đến trăng tròn bên bờ biển, lại bất giác nhớ đến đêm Trung Thu."Yến tiệc trung thu năm nay e rằng không thể tham gia được rồi." Sư Thanh Huyền lẩm bẩm nói.
"Sang năm nói sau." Hạ Huyền đáp lại.
Hạ Huyền nghe Sư Thanh Huyền nói không ngừng, hắn cảm thấy bản thân lẽ ra phải trách y ồn ào, nhưng bây giờ quả thực hắn không muốn ngắt lời y, ngay cả từng chữ mà y nói ra hắn đều muốn giữ chặt trong lòng.
Sư Thanh Huyền nhớ lại lúc trước đây bọn họ cùng nhau dự yến tiệc Trung Thu, làm gì có lần nào Hạ Huyền nghiêm túc lắng nghe y nói. Nếu giờ phút này đang là yến tiệc Trung Thu của năm nào đó thì tốt biết mấy.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gió cuồn cuộn như sóng bên ngoài tâm trận đã tĩnh lặng. Thuật pháp tàn khốc này cuối cùng cũng có chút tác dụng, tiêu trừ pháp trường của núi Đồng Lô.
Hạ Huyền lay lay người Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền ý thức đã bắt đầu mơ hồ, cho dù Hạ Huyền vẫn không ngừng vận pháp lực sang người y, vẫn không thể đọ lại pháp lực đã mất đi. Nếu như pháp lực cạn kiệt, vậy bọn họ cũng sẽ giống như những thần quan bị thiêu cháy kia, ngay cả da thịt lẫn hài cốt, đều không còn.
Sư Thanh Huyền gắng sức mở mắt ra, bóng người trong tầm mắt như đang đung đưa lung lay, y biết bản thân sắp không thể chịu được nữa.
"Ngươi có thể đến gần thêm một chút không?" Sư Thanh Huyền thều thào.
Hạ Huyền làm theo lời y.
Sư Thanh Huyền đưa đôi môi phát khô đến gần, Hạ Huyền hai tay siết chặt sau lưng y, bọn họ quên hết chuyện cũ trong nụ hôn cuối cùng này, không nhìn thấy quá khứ, không nhìn thấy tương lai, chỉ ngưng động trong giây phút hiện tại.
Cơn đau thấu xương khiến Sư Thanh Huyền co rúc người lại, như có nghìn vạn châm nhỏ đang đâm vào xương cốt, y hận không thể cầu xin Hạ Huyền giết chết mình ngay bây giờ, loại đau đớn lan ra toàn thân này, tựa như đang cắn xé sinh mạng của y. Y hé nửa miệng, nhưng cũng chỉ có thể phát ra vài hơi thở hổn hển không thành tiếng.
Hơi thở của người trong lòng ngày càng yếu dần, chốc lát sau, lại ho ra một ngụm máu.
Hạ Huyền ôm chặt lấy y, nhắm hai mắt, hai người tựa vào nhau.
Sấm chớp đột nhiên xuyên qua mây trời, lôi đình ngút trời, nhật nguyệt dao động.
Cuối cùng thiên kiếp cũng đã tới.
Thanh thế thiên lôi này lớn vô cùng, trước giờ chưa từng có thần quan nào phi thăng mà có thiên kiếp kinh khủng như thế này, hệt như tận mấy cái thiên kiếp xếp chồng lên nhau.
Hạ Huyền bị tiếng sấm ầm vang bừng tỉnh, đồng tử đen nhánh ngước nhìn bầu trời sấm chớp vang rền, ánh mắt không chút cử động của hắn lạnh lùng nhìn thiên kiếp giáng xuống quanh mình. Hắn đã sớm thành tuyệt, thiên kiếp phi thăng bất quá cũng chỉ là khoác lên kim y của tiên nhân, hà tất mưu cầu hư danh này. Mấy đạo sét đánh thẳng vào tâm trận, tiếng ầm vang dội, hàn quang lạnh lẽo hệt như sương giá vây quanh bọn họ. Ước chừng khoảng một khắc sau, kết giới của tâm trận bắt đầu tiêu tan, từng tầng từng tầng mất đi, qua một lúc sau, bọn họ cuối cùng cũng tiếp xúc được với làn gió nhẹ bên ngoài.
Tiếng sấm ầm ầm vẫn không ngừng, nhưng thiên kiếp đã nhỏ đi không ít. Lúc này trên trời nổi lên mưa xuân lất phất, hệt như đêm bọn họ trùng phùng, mưa xuân liên miên, tiếng sấm xuyên không.
Hạ Huyền nhớ lại lúc trước kia bên trong cổ tịch ở Bác Cổ trấn, nói rằng giữa sinh tử chính là vũ hóa phi thăng, hắn cảm giác người trong lòng như đang cử động, liền rũ mắt nhìn xuống, thấy Sư Thanh Huyền cả người hệt như bao một lớp sương mỏng, hắn liền buông lỏng tay ra.
Sư Thanh Huyền tựa như bị mây trời kéo lên cao. Từng chút vụn đỏ thẫm phiêu tán trong không trung như cánh hoa mai, tay áo vươn dài, hệt như một mảnh lông vũ nhẹ tênh. Y vốn là phong sư, giờ phút này thật giống như hóa thành một cơn gió, bay về đám mây kia, trôi lênh đênh giữa những tầng mây. Bên trên tầng mây, là Cửu Trùng Tiên Khuyết, bên dưới tầng mây, chính là nhân gian mà y lưu luyến.
Hạ Huyền lại nhắm mắt lại, mặc cho ý thức tan dần, khoảng thời gian mấy trăm năm trong bóng tối lướt qua trước mắt.
Ánh sáng yếu ớt dần dần rọi xuống từ tầng mây, mang theo một tia ráng chiều, tiếng vang của thiên lôi dần trôi về nơi xa, núi đồi trắng xóa, rừng xanh bát ngàn.
Ngàn dặm xanh biếc kia trôi vào giấc mộng, lầu cao ngất ngây, làm sao bì được với đêm dài đằng đẳng. Thường nói trong lạnh mới biết ấm, trong tối tỏ sáng, trong đục rõ trong.
Chỉ mong được cưỡi trên thiên phong, vượt qua trùng trùng mây biếc.
Hết chính văn
Spoil ngoại truyện:
Sư Thanh Huyền thấy mực trên bút vẫn chưa khô, ma xui quỷ khiến nhấc bút bước đến trước mặt Hạ Huyền.
Y cúi người xuống, đồng tử bất động, lặng lẽ chuyển động cây bút trong tay, cách sống mũi của Hạ Huyền chỉ còn vỏn vẹn một tấc đột nhiên khựng lại. Đang chuẩn bị đặt bút xuống, Hạ Huyền liền mở mắt.
Sư Thanh Huyền nhất thời kinh ngạc đến ngẩn người.
(Yên tâm đi, 2 bé Huyền đều không sao nhé. Truyện kết thúc viên mãn luôn á :v )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro