Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74

Rượu đã làm ấm khi vào cổ họng không lạnh, lại tỏa hương ngào ngạt, Sư Thanh Huyền không biết mình đã uống bao nhiêu, nhưng không hề cảm thấy say chút nào. Từ khi mất đi pháp lực, tửu lượng của y không còn tốt như trước kia, nhưng hôm nay pháp lực dồi dào, Sư Thanh Huyền ngược lại có chút hoài niệm những ngày tháng tửu lực không tốt kia.

"Người giả vờ say không giống thật chút nào." Hạ Huyền liếc nhìn Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền bất giác nhướng mi, kinh ngạc nói: "Vậy sao?" Y vừa nãy đã giả vờ uống say, tựa vào vai Hạ Huyền rất tự nhiên, giờ phút này bỗng nhiên bị vạch trần, liền chậm rãi ngồi thẳng dây, "Khi không say, mới có thể thưởng thức rượu ngon một cách trọn vẹn, nếu như say rồi, sẽ cảm nhận mùi vị khác." Y thở ra hơi ấm hòa chút men rượu, nhưng quả thực không hề say, "Mặt trời sắp xuống núi rồi, ngày mai còn phải đi điều tra thủy hoạn, chúng ta về thôi."

Hạ Huyền không nhanh không chậm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Rượu trong ly của hắn còn lại một nửa, bất luận là quỳnh tương ngọc cất hay là mãng dã hỗn tửu, đối với hắn mà nói đều giống nhau, hắn vốn cũng không phải là người giỏi về rượu.

(1) quỳnh tương ngọc cất: Ý chỉ mỹ tửu quý hiếm được chưng cất kĩ lưỡng thơm ngon.

(2) mãng dã hỗn tửu: Rượu thường dân được ngâm men từ cây cỏ dại, không phải loại quý hiếm gì.

Lúc này, Hạ Huyền bỗng thấy khóe miệng chợt ấm lên, đem hơi thở muốn men rượu cùng hô hấp ấm nóng hòa cùng nhau nuốt vào, hệt như xuân trùng nghe tiếng sét mà tỉnh, vạch đất nhô ra.

Sư Thanh Huyền mở mắt nhìn Hạ Huyền, cười một chút, "Thế nào là rượu ngon, phải nếm kĩ mới biết."

Hạ Huyền uống một hơi cạn sạch số rượu còn só lại trong ly.

Sắc trời dần tối, gió thổi lá khô bay lên, rồi lại rơi lác đác trên mặt đất.

"Chưởng quỹ, không xong rồi!"

Tiếng hô dưới lầu truyền vào từ cửa sổ, Sư Thanh Huyền bị dọa đến cả kinh, nhoài người thò đầu ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy một người tất ta tất tưởi chạy vào, ngay sau đó, bên dưới vang lên giọng nói của vài người, nhưng thanh âm không đủ lớn, chỉ có thể nghe được hai chữ "lệnh đường" mở đầu câu.

Sư Thanh Huyền đi xuống lầu một, thấy vị chưởng quỹ trẻ tuổi kia đang gấp rút tất bật xử lý những chuyệt lặt vặt, vị cô nương ban nãy vừa hát khúc nhạc cho bọn họ nghe đang ngồi một bên khóc thút thít.

"Cô nương." Sư Thanh Huyền đến gần, đưa cho nàng một chiếc khăn tay, tỏ vẻ an ủi. Nàng vừa đa tạ vừa lau lệ, nhưng lại không nói ra nguyên do.

Hạ Huyền cũng chậm rãi xuống, đứng ở một bên, không hứng thú gì với những chuyện phát sinh tại nơi này.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, người vừa này chạy vào đang đứng lau mồ hôi bị gió bên ngoài thổi đến lạnh, đang càu nhàu gì đó với tiểu nhị. Sư Thanh Huyền vô tình nghe được, liền mở thông linh trận nói với Hạ Huyền: "Mẫu thân của vị chưởng quỹ này bị yêu vật đả thương, chúng ta cùng đi theo qua đó xem một chút."

Sau khi an bài ổn thỏa, chưởng quỹ cũng đi tới, ngữ khí trầm thấp phiền muộn, nói với vị cô nương kia: "A muội, thời gian cũng không còn sớm, muội mau chóng thu dọn một chút, cùng ta trở về." Dứt lời, hắn chắp tay với hai người Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền.

Mây mờ tít xa, hoàng hôn âm trầm, nhà của vị chưởng quỹ này cũng gần Khuynh Tửu Đài, đứng trước cửa nhà đã có thể nhìn thấy Khuynh Tửu Đài. Khi Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền đến, đứng trên con đường phía sau gian nhà, nhìn về phía cửa bên này, liền nhìn thấy có một vị đạo sĩ đang đứng trước cửa, dung mạo tầm ba mươi tuổi.

"Thương ở phế phủ, lại có kịch độc, bần đạo chỉ có thể kéo dài mạng sống cho vị lão nhân này, tối đa thêm một tháng. Đối với người phàm mà nói, thời gian càng lâu, yêu độc càng thâm nhập sâu vào tim, thì sẽ không thể xoay sở kịp nữa." Vị đạo sĩ kia cau mày đau xót nói. Chưởng quỹ và muội muội của hắn nghe vậy, quả thực khó nén bi thương trong lòng.

Làm phép ẩn thân, Sư Thanh Huyền nhân lúc bên trong nhà không có ai khác liền đi vào, xem qua thương tích của lão nhân, xem xong, cũng không thể làm gì khác, liền âm thầm vận cho lão bà một chút pháp lực để áp chế yêu độc. Đối mặt với cái chết, cho dù là thần tiên, cũng sẽ cảm thấy bất lực.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, là hai huynh muội chưởng quỹ tiến vào, vị cô nương đã nghẹn ngào thanh âm. Sư Thanh Huyền bèn rời đi, Hạ Huyền đang ở bên ngoài chờ y, bọn họ cùng đi ra từ con đường hẹp bên cạnh.

Đạo sĩ kia vẫn chưa đi, nhìn thấy Sư Thanh Huyền cùng Hạ Huyền, chợt lộ vẻ kinh ngạc, Sư Thanh Huyền thấy vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Sư Thanh Huyền bước bên cạnh hạ Huyền, nhìn vị đạo sĩ kia, cảm thấy quen mắt, nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở nơi nào. Ngay lúc này, đạo sĩ bỗng nhiên nhìn về phía Sư Thanh Huyền, chỉ chốc lát, hắn liền thu hồi tầm mắt.

Trời đã vào khuya, sắc trăng đêm nay còn lạnh lẽo hơn nước, ngâm mình trong mây. Bọn họ sắp đến Khuynh Tửu Đài, vị đạo sĩ kia vẫn theo sau bọn họ suốt dọc đường, nhưng xem ra không chỉ đơn giản là thuận đường.

Bước đến bên dưới Khuynh Tửu Đài, đạo sĩ cuối cùng cũng dừng lại."Phong sư đại nhân xin dừng bước."

"Ngươi vì sao lại theo sau chúng ta?" Sư Thanh Huyền xoay người hỏi.

Đạo sĩ cúi người bái hành lễ, "Phong sư đại nhân." Hắn lại nhìn về phía Hạ Huyền, hành lễ thêm một bái, "Vị còn lại, là Hắc Thủy Trầm Chu?"

Hạ Huyền yên lặng đáp lại. Sư Thanh Huyền và Hạ Huyền nhìn nhau, sau đó Sư Thanh Huyền liền nói: "Vị đạo hữu này có gì cần ở chúng ta?"

"Bần đạo từng có duyên gặp mặt hai vị một lần, hôm nay tình cờ tương phùng, đúng lúc có một chuyện muốn hỏi." Hắn giơ tay lên trước ngực, tầm mắt hạ xuống.

"Nói." Hạ Huyền lạnh lùng nói.

"Bần đạo tuy đạo hạnh thấp kém, nhưng nhiều năm chu du trong nhân gian, yêu độc gặp qua không ít, nghe nói qua cũng không ít, duy chỉ có loại độc này chưa từng thấy qua. Năm trước trên đường đến Tây Nam, vừa hay nhìn thấy yêu độc mà vị lão nhân gia ban nãy trúng phải, nhưng vẫn không thể truy tận nguồn gốc, bây giờ ngẫm kĩ lại, duy chỉ có địa giới núi Đồng Lô là bần đạo chưa vào xem qua."

Hạ Huyền bỗng nhiên kéo Sư Thanh Huyền, nói bên trong thông linh trận: "Tây Nam."

"Ngươi từng đến Tây Nam?" Sư Thanh Huyền sau khi nghe xong lập tức hỏi.

"Không sai." Đạo sĩ tiếp tục nói: "Đây chính là vấn đề nghi hoặc của bần đạo. Từ khi cổ thành núi Đồng Lô biến mất, quỷ quái lang thang trong nhân gian ngày càng nhiều hơn trước, thủy hoạn cũng ngày càng lan rộng, chẳng hay Thiên Đình đã biết hay chưa?"

"Đương nhiên là biết." Sư Thanh Huyền đáp.

"Trên đường từ Tây Nam đến đây, bần đạo đã đi ngang qua một tiểu thôn, tên Đạo Tân thôn, thôn này vì thủy nạn mà bị thủy quỷ chiếm mất đường sông, khi bần đạo đến, trong thôn đã chết mấy người, nhưng vì tu vi của bần đạo không thể giải quyết, lại đang trên đường nên chỉ đành rời đi." Đạo sĩ cúi người bái lạy nói: "Bần đạo thân là phàm phu, không dám phiền đến Quỷ Vương và Phong Sư Đại Nhân, thế nhưng bá tánh gặp nạn, thiết mong hai vị cứu giúp."

Sư Thanh Huyền yên lặng hồi lâu, một lúc sau tự lẩm bẩm: "Thiên Đình vẫn chưa phái người đến sao?"

Đạo sĩ kia còn chưa đứng lên, lại nghe Sư Thanh Huyền nói với Hạ Huyền: "Bây giờ ta báo lên Thiên Đình, nếu như quả thật không có ai đến đó, vậy thì chúng ta đến đó trước xem sao."

Hạ Huyền tuy trong lòng nghi ngờ, không biết lai lịch đạo sĩ này và những lời ban nãy thật giả thế nào, nhưng cũng im lặng gật đầu.

Sắc trời tĩnh mịch, Sư Thanh Huyền lấy ra quạt Phong Sư phẩy quạt trong tay, "Ngươi nói ngươi đang trên đường, là đang đến nơi nào? Ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Đạo sĩ đáp lại: "Quảng Lăng."

"Giúp một chút a!" Sư Thanh Huyền lặng lẽ kéo tay áo Hạ Huyền. Hạ Huyền lạnh lùng không đáp, tùy ý chọn một cửa tiệm bên đường, nhanh chóng vẽ ra trận Rút Ngàn Dặm Đất.

Hành động có hai nguyên nhân, nếu đạo sĩ kia là thật lòng vì dân, giúp hắn một đoạn cũng là có công giúp đỡ; nếu hắn có dụng tâm khác, cũng không phải muốn đến Quảng Lăng thật, đã vào trận Rút Ngàn Dặm Đất này, hắn cũng không thể thay đổi đích đến, huống hồ đầu bên kia của trận pháp chính là nơi trú binh của Thiên Đình cách Quảng Lăng không xa.

Đạo sĩ lại cúi người lạy một lạy, lập tức đẩy cửa đi. Đợi sau khi đạo sĩ kia đi, trong nháy mắt, cánh cửa trận pháp kia liền biến mất.

Báo lên cho Thiên Đình cùng lắm cũng chỉ là một trận thông linh, Linh Văn sau khi nghe xong, hai người Song Huyền đứng đợi trước Khuynh Tửu Đài một lúc lâu, mới nghe Linh Văn đáp lại: "Sáng sớm ngày mai, Bùi tướng quân sẽ đi Tây Nam, các ngươi cũng theo cùng, thế nào?"

Nàng thám thính một lúc, đoán chừng trong thông linh trận chỉ có nàng và Sư Thanh Huyền, bèn đổi lại lời khác: "Ca ca của ngươi nói, nơi mà ngươi vừa nhắc đến hắn có nghe nói qua, nhưng nơi đó rất hẻo lánh, nếu như ngươi thật sự muốn đi, ca ca ngươi sẽ bảo Bùi Minh đi theo, vừa hay hắn cũng đang muốn đến núi Đồng Lô tra khảo một phen, trên đường chiếu cố ngươi một chút."

Sư Thanh Huyền nghe vậy liền đáp: "Thật sự không cần, bọn ta tự đi là được."

"Sao lại không cần?" giọng của Sư Vô Độ bỗng nhiên xuất hiện trong thông linh trận, Sư Thanh Huyền nhất thời cảm thấy đỉnh đầu căng lên, tuy không nhìn thấy, nhưng nghe thấy giọng nói của ca ca, Sư Thanh Huyền trong lòng vẫn không khỏi chua xót, "Ca." Thời gian dài đằng đẵng, đã mấy trăm năm trời hai huynh đệ bọn họ vẫn ít gặp như hiện tại, nhưng Sư Thanh Huyền biết huynh trưởng của y sẽ ở nơi đó chờ y, sẽ xuất hiện trước mặt y vào một thời khắc nhất định nào đó.

"Nơi đó rất gần núi Đồng lô, chẳng may đệ nhất thời lạc đàn, gặp phải nguy hiểm thì thế nào?" Sư Vô Độ cau mày nói.

Sư Thanh Huyền khẽ nhìn sang phía Hạ Huyền, cố tỏ vẻ bình tĩnh, giả vờ bản thân chẳng qua chỉ đang trò chuyện cùng Linh Văn, nói với Sư Vô Độ: "Pháp lực của đệ đã khôi phục khá hoàn thiện rồi." Y nói xong liền im bặt, dừng một chút mới nói tiếp: "Hơn nữa cho dù có Bùi Minh đi, đệ cũng có thể lạc đàn, không cần làm vậy đâu."

"Pháp lực của đệ khôi phục rồi?" Sư Vô Độ thanh âm thấp đi ba phân, lẳng lặng chờ Sư Thanh Huyền đáp lại. Sư Thanh Huyền cứng họng, y biết Sư Vô Độ muốn hỏi gì, nhưng y đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi cứng đơ, ngây người một lúc lâu.

"Đệ thân là Phong Sư, theo lý..." Sư Thanh Huyền ấp úng đáp lại, ánh mắt chao đảo khắp nơi. Hạ Huyền cảm nhận được, mang theo vài phần nghi ngờ nhìn sang Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền vô tình chạm mắt hắn, đáy lòng chợt dao động, vội vàng nhắm mắt, y nhất thời không biết lúc này bản thân nên lo lắng chuyện gì mới là đúng.

Sư Vô Độ không lên tiếng, hắn đã đoán được nguyên nhân, siết chặt quạt Thủy Sư. Sư Thanh Huyền không nhịn được an tĩnh, bức chính mình lên tiếng: "Dù sao đệ cũng không quan tâm thần vị." Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, dừng chốc lát, lại lần nữa mở mắt ra, y đột nhiên nắm chặt tay của Hạ Huyền, sau đó lấy lại bình tĩnh nói trong thông linh trận: "Ca ca, huynh có dám cược với đệ một ván?"

Cửa Khuynh Tửu Đài đang đóng, gió đêm tiêu điều, đường phố không một bóng người. Hạ Huyền đi nhanh hơn Sư Thanh Huyền đôi chút, hắn đứng ở trước cửa, không nghe thấy Sư Thanh Huyền nói những gì bên trong thông linh trận, nhưng bàn tay kia quả thật nắm quá chặt, khiến Hạ Huyền không thể không dồn lực chú ý lên đôi bàn tay kia. Những ngón tay ấm áp của Sư Thanh Huyền đang run rẩy, không biết là bởi vì tiết trời quá lạnh, hay là vì căng thẳng.

Suy nghĩ rất nhanh vụt qua, Hạ Huyền giương mắt nhìn Khuynh Tửu Đài, tầng tầng song cửa chồng thành cao lầu, cũng không biết Sư Thanh Huyền lúc ban đầu phi thăng từ chỗ nào. Khi hắn chết trời đang lúc hoàng hôn, vậy Sư Thanh Huyền phi thăng có khi nào cũng vào lúc hoàng hôn. Có lẽ Sư Thanh Huyền đã từng nói với hắn, nhưng những chuyện cũ đó tốt hơn vẫn là nên quên đi, chẳng qua dòng trôi nổi của ký ức không cho bọn họ quá nhiều cơ hội để quên đi.

Hạ Huyền vừa vẽ xong trận Rút ngàn dặm đất trên một cánh cửa của Khuynh Tửu Đài, Sư Thanh Huyền cũng vào ngay lúc này kết thúc thông linh.

Gió rét bỗng chốc hóa ấm áp, tiếng lá xào xạc quay về với Nam Hải. Sư Thanh Huyền vừa vào cửa, câu đầu tiên chính là: "Tối nay có thể chặn toàn bộ thông linh ở chỗ này, được chứ?" Ngữ khí của y vô cùng khẩn thiết, "Chỉ cần để cho bọn họ không tìm được ta là được."

Hạ Huyền không hành động lập tức, "Cắt đứt thông linh? Vừa nãy ngươi và Linh Văn đã nói những gì?"

"Chuyện này không tiện nói cho lắm", Sư Thanh Huyền nghĩ ngợi một hồi, lại nói: "Chỉ giống như con cái đi xa thì bậc phụ mẫu lo lắng mà thôi, nhưng nói vậy cũng không chính xác lắm, nói chung... chính là...ừm, như thế đó."

Lời vẫn chưa dứt hoàn toàn, Hạ Huyền đã lập tức dứt khoát bày bố pháp trường ngăn chặn thông linh.

Sư Thanh Huyền phẩy quạt cười nói: "Nghỉ ngơi thôi."

Nam Hải ngày hôm sau tiết trời âm u, Tây Nam cũng hệt vậy, lúc hai người đến nội khu Tây Nam, trên nền trời trắng xám kia hệt như có một vết hở, một luồng tia sáng từ nơi đó chiếu xuống mặt đất. Bọn họ đi theo hướng đó, tầm nửa giờ sau, một bia đá khắc chữ "Đạo Tân thôn" hiện ra trong tầm mắt. Bia đá dựng bên vệ đường, ven đường chính là cửa thôn, một dòng sông xuyên qua thôn, cửa sông cũng trong tầm mắt.

Hạ Huyền bất giác cau mày, càng đến gần, càng có thể cảm nhận được quỷ khí nồng nặc tỏa ra từ trong thôn, dọc theo hướng sông chảy ra phía ngoài. Trên cành cây bên đường bay đến ba con quạ đen, thê thảm kêu vang, Sư Thanh Huyền cũng cau mày lại.

Bọn họ đi ven con sông, nước sông kia đục lạ thường, lại nhìn kĩ, có một người năm trong bụi cỏ, thế nhưng người kia sớm đã không còn sinh khí, những bộ phận cơ thể ngâm trong nước đều đã hóa bạch cốt."Chết vẫn chưa tới hai ngày", Hạ Huyền trầm giọng nói.

"Hai ngày? Những gì ngâm trong nước đều hóa thành xương cả rồi." Sư Thanh Huyền mở quạt Phong Sư đưa trước người, đi theo phía sau Hạ Huyền, "Đạo sĩ kia nói nơi này bị thủy quỷ chiếm đạo, chính là con sông này? Đám thủy quỷ này đều thành tinh rồi, ngươi vừa đến, bọn chúng liền trốn đi mất."

Nước sông này tuy đục ngầu, nhưng bình lắng như thường, Hạ Huyền không nói không rằng, kéo Sư Thanh Huyền cách xa con sông. Nay đông đã rét đậm, tuy rằng vạn vật tiêu điều, nhưng những chiếc lá khô héo lác đác trên cành vẫn còn chút sắc lục, tuy nhiên, đợi đến lúc bọn họ tiến vào bên trong thôn, lại phát hiện lá trên cây không còn một chiếc, cành khô khốc tựa như củi, cỏ khô dập nát thành đất, hòa vào đất bùn dưới chân.

Sư Thanh Huyền bỗng chốc dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn về phía bờ sông, "Không đúng, hướng gió này không đúng." Y phiến động quạt Phong Sư, cành cây không hề nghiêng ngả theo hướng gió như dự tính của y. "Gió thổi theo hướng sông chảy."

Hạ Huyền cũng dừng bước lại, "Đây không phải là gió." Hắn quay đầu kéo Sư Thanh Huyền, liếc mắt nhìn chỗ sâu nhất trong thôn, "Vào xem một chút."

"Nơi này chắc không đến nỗi không một bóng người đâu chứ hả?" Sư Thanh Huyền nói, "Thế nhưng nhìn qua nơi này liền biết có người sống mà." Dự cảm xấu mơ hồ ở trong lòng dâng lên.

Cửa nhà một hộ nhân gia hé mở một nửa, Hạ Huyền mở cửa, Sư Thanh Huyền đưa đầu nhìn vào. Nơi này nào có phải không có người, mà là không còn người nữa. Trên bàn đặt một đôi đũa thẳng tắp, thức ăn trên bàn còn không có dấu vết động đũa, hai bộ xương trắng nằm trên đất, trên người quần áo vẫn hoàn chỉnh, máu thịt mất hết, một trong hai bộ xương kia, bên cạnh xương cổ tay là một đôi đũa.

Tình hình này xem ra có vẻ là, vốn dĩ bọn họ đang chuẩn bị bắt đầu ăn cơm, thế nhưng ngay lúc một trong hai người cầm đũa lên, hai người liền cùng lúc bị giết chết, hơn nữa không bao lâu liền hóa thành xương trắng.

Xem qua một loạt hộ dân chung quanh đều như vậy, thôn dân bên trong vẫn đang giữ dáng vẻ sinh hoạt thường ngày, hộp trang sức, tủ y phục, bàn ghế... Nhưng tuyệt nhiên không một bóng người, duy chỉ còn lại bạch cốt.

Bọn họ đứng tại một con đường nhỏ trong thôn, đang cau mày khó lý giải, đột nhiên một trận âm phong thổi qua, Sư Thanh Huyền bỗng nhiên tâm huyền căng thẳng.

"Ta biết đây là thứ gì rồi." Hạ Huyền cau mày nói.

"Là gì?" Sư Thanh Huyền hỏi.

"Ta không biết tên, nhưng đã từng thấy thứ này." Hạ Huyền đáp.

"Ngươi thấy ở nơi nào?"

"Khu vực gần núi Đồng Lô", Hạ Huyền nói: "Cách nơi này không xa."

Âm phong lại nổi lên, Hạ Huyền đưa tay dùng pháp lực dựng nên một đạo thủy bình trong suốt, âm phong chạm vào thủy bình như mực đen pha vào nước, "Đây không phải gió, là quỷ khí khi quỷ di chuyển. Loại thủy quý này không có bản lãnh gì, nhưng nó thích giết người sống, lấy việc rút đoạt hồn phách của người sống làm sứ mệnh của mình, mà những hồn phách kia rồi cũng sẽ hóa thành quỷ."

Sư Thanh Huyền suy tư nói: "Nếu vậy những người ở đây há chẳng phải đều đã..."

Bỗng nhiên một bóng người soạt qua, Sư Thanh Huyền tạm ngưng lời đang nói.

Nhưng không đợi y phải truy tìm bóng người ban nãy, y liền nhìn thấy nơi bóng người kia lướt qua, có một đoàn quỷ hồn đang chuyển động. Ánh sáng không đủ, không thấy rõ hình dáng của đoàn quỷ kia, nhưng đại khái có thể nhìn ra y phục của bọn họ, hệt như thôn dân bên trong thôn này.

Thứ vừa lướt qua ban nãy là bóng người sao? Vì sao lại có đoàn quỷ theo sau hắn?

Hai người xuyên qua từng căn nhà, đến rất gần với đoàn quỷ kia, rất nhanh, đám quỷ liền phát hiện ra bọn họ. Tiếng nức nở nghẹn ngào lúc này thay nhau vang lên, như đang gào thét về phía địch, lại như đang kêu oan cho bản thân.

Hết chương 74

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro