Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chim hót líu lo, hai người đi dọc theo dòng sông xuyên qua rừng cây. Mặc dù biết mình còn có việc quan trọng, nhưng khi nhìn thấy một mảng xanh tươi này, tâm tình cũng tất nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Bỗng từ xa xa có tiếng kèn vọng lại, có bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong rừng, có lẽ là đi về phía cây cầu đang xây.

Một tiểu cô nương tóc buộc hai bên nhào ra từ trong bụi cây xanh mơn mởn, ngay sau đó lại xuất hiện thêm một cô nương tóc thắt bím dài, thoạt nhìn lớn hơn một chút. Hai tiểu cô nương này một trước một sau, lon ton chạy từ rừng cây ra đến đường lớn, cô nương tóc buộc hai bên thở hổn hển, trong tay cầm một bình nước, còn đại cô nương thì xách theo một cái hộp.

Đột nhiên, một bóng đen nhào ra từ trong dòng sông. Không hay rồi, hai tiểu cô nương đó! Sư Thanh Huyền nhíu mày, dự định bắt lấy bóng đen đó. Nhưng trước khi y xuất chiêu, nước trong sông bỗng nhiên tản ra tứ phía, tụ thành mấy luồng nước cực mảnh, nhanh chóng lao về phía bóng đen.

Những giọt nước tán loạn trên không trung phản chiếu ánh mặt trời có chút chói mắt, động tác nhanh chóng, chớp mắt đã áp chế được bóng đen không an phận kia.

Không biết có phải do tốc độ của giọt nước trên không quá nhanh hay không, nên bóng đen kia chưa kịp phản ứng liền bị tóm gọn. Giọt nước nho nhỏ lại sắc bén như lưỡi dao, cắt rách lá cây, trong tích tắc cây cối ven đường đột nhiên lả tả rơi xuống một mảng lá vụn, rồi rơi lên người hai cô tiểu nương. Hai nàng trước giờ chưa từng thấy qua trận chiến thế này, lúc dòng nước dâng lên ngơ ngác nhìn quanh chưa hiểu sự tình. Tiểu cô nương buộc tóc hai bên há to miệng, cầm chặt bình nước trong tay, khi lá cây rơi xuống, đột nhiên "oà" lên một tiếng.

Thật có lỗi, thật có lỗi, Sư Thanh Huyền tự nhẩm trong lòng. Y nhìn về phía Hạ Huyền, thấy thần sắc hắn lạnh lùng, liếc nhìn mình một chút, sau đó lại nhìn về phía bóng đen đang giãy giụa trên mặt đất. Sư Thanh Huyền cũng liếc nhìn hai vị tiểu cô nương vẫn còn hoảng sợ kia, y đi tới.

"Tiểu muội muội, không sao rồi" Sư Thanh Huyền dịu dàng nói: "Hai muội là đang đi đưa cơm cho người nhà sao?"

Nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra từ trong đôi mắt to tròn của tiểu cô nương, còn đại cô nương mặc dù không khóc nhưng vẫn sợ hãi, mím môi không nói lời nào, cái hộp trong tay nàng đã sớm rơi xuống đất.

Sư Thanh Huyền cúi người ngồi xuống, để mình ngang bằng với đại cô nương kia, sau đó y xách hộp thức ăn lên, lại nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, rồi đặt hộp thức ăn trở vào trong tay.

Giống như gió xuân lướt qua nhành liễu, Sư Thanh Huyền rút khăn lụa phủi đi lá cây còn đọng trên tóc các nàng. Nhìn đạo nhân bạch y trước mắt, tiểu cô nương nghẹn ngào một lúc, nước mắt cũng ngừng chảy, chỉ là vẫn còn thút thít, chớp chớp mắt, nhìn cái khăn thêu lá trúc kia.

"Hai muội có người nhà ở phía trước sao?" Sư Thanh Huyền hỏi.

"Đúng vậy." Tiểu cô nương giòn giã trả lời.

Sư Thanh Huyền đặt chiếc khăn lụa ở vạt áo tiểu cô nương, nói: "Vậy các ngươi mau đi tìm bọn họ đi, tránh cho bọn họ chờ lâu lại lo lắng."

Đợi sau khi hai vị tiểu cô nương đi xa, Sư Thanh Huyền đến cạnh Hạ Huyền, hỏi: "Đây là thứ gì?"

"Thuỷ Quỷ", Hạ Huyền nói.

Bóng đen trên mặt đất dần dần lộ ra hình dạng, cơ bản là có hình dạng của con người, nhưng vừa nhìn liền biết không phải người. Khi nhìn lướt qua, có thế thấy qua vóc người vật này không cao, dáng người nhỏ gầy, khi còn sống có lẽ tuổi tác không lớn, cũng có thể trời sinh đã rất nhỏ gầy.

Nơi nào có sông thường sẽ có Thuỷ Quỷ, cho nên bỗng dưng có Thuỷ Quỷ xuất hiện cũng không kỳ lạ chút nào. Thuỷ Quỷ khác nhau sẽ có đặc tính khác nhau, nhưng không có ngoại lệ, chỉ cần là quỷ, sẽ vô cùng mẫn cảm đối với khí tức của đồng loại và thần quan.

Hỏa Long Khiếu Thiên xuất hiện ở phụ cận, Thuỷ Quỷ nhất định sẽ cảm giác được, nói không chừng có thể tìm được Địa Sư từ con Thuỷ Quỷ này.

"Ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ thả ngươi đi, thế nào?"Sư Thanh Huyền nói với Thuỷ Quỷ.

Con Thuỷ Quỷ kia không lên tiếng, dường như gật đầu, xem như đồng ý.

Sư Thanh Huyền trầm giọng, hỏi: "Ngươi

đã thấy Hỏa Long Khiếu Thiên?"

"Hôm qua đã thấy Hỏa Long Khiếu Thiên?" Hạ Huyền tiếp lời.

Thuỷ Quỷ nhìn hai thân ảnh một đen một trắng trước mặt, hơn nữa phương pháp điều khiển nước của người mặc hắc y này vô cùng thuần thục, nhất định là không dễ chọc.

"Có thấy qua!"

"Ở nơi nào?" Sư Thanh Huyền truy hỏi.

Thuỷ Quỷ chỉ về một hướng trong rừng cây, "Bên kia, đi chừng một hai dặm là tới."

Hai người đông loạt hướng mắt về phía rừng cây, rừng rậm thâm sâu, nhưng cây cối cũng không tính là lộn xộn, cứ đi theo một hướng nhất định thì cũng không khó lắm để tìm ra vị trí chính xác.

"Có thể thả ta đi không?" Thuỷ Quỷ run rẩy hỏi.

Sư Thanh Huyền nhìn Thuỷ Quỷ, nghiêm túc nói: "Vì sao ngươi lại đột nhiên xông ra, nếu ngươi muốn đả thương người, ta quả thực không thể thả ngươi đi như vậy." Nói xong, y chỉnh sửa lại vạt áo.

Thuỷ Quỷ vội vàng nói: "Thiếu hiệp

tha mạng, ta chưa bao giờ đả thương người khác, ta cảm giác được một cỗ quỷ khí

rất mạnh, chẳng qua ta chỉ muốn nhanh chóng đổi chỗ ở mà thôi."

Thực lực của tuyệt cảnh quỷ vương, tiểu quỷ này làm sao sánh được, chuồn mới chính là thượng sách, nhưng ai ngờ đâu vẫn bị bắt lại.

"Vậy ngươi cũng không cần đổi chỗ nữa, chúng ta lập tức rời đi." Sư Thanh Huyền nói. Y ném ánh mắt về phía Hạ Huyền, Hạ Huyền nhìn y rồi sau đó thu hồi pháp lực.

Dòng nước mất đi pháp lực duy trì, trở

nên không khác gì nước bình thường, Thuỷ Quỷ thoát khỏi áp chế, nhanh như chớp chui vào lòng sông, chỉ để lại một ít bọt khí. Dòng nước dùng để áp chế con quỷ đó tản ra tứ phía rồi dần dần thấm vào trong đất.

"Bây giờ đi xem thử không?" Sư Thanh Huyền hỏi.

Hạ Huyền gật đầu.

Trong khu rừng dường như râm mát lại, chỉ còn ít tia nắng yếu ớt chiếu qua, ngoại trừ ánh sáng bị tán cây che khuất, thân cây cao to mọc thẳng, cỏ dại mọc thành từng bụi chen chúc nhau trên mặt đất, thì tầm nhìn cũng không bị hạn hẹp.

Gió đông thổi qua, Sư Thanh Huyền dựa vào kinh nghiệm làm Phong Sư mấy trăm năm, căn cứ theo hướng gió để xác định phương hướng, nếu cứ vậy mà đi trong rừng thì cũng sẽ không tiêu hao nhiều tinh lực. (tinh thần và thể lực)

Càng đi vào bên trong, cây cối càng rậm rạp. Đi được hai dặm, bỗng nhiên gió tà thổi ngang hông, Sư Thanh Huyền bất giác siết chặt vạt áo, rõ ràng là giữa trưa, nhưng bầu trời lại bị lá cây che khuất, trong rừng tựa hoàng hôn, một mảng mờ mịt.

Hạ Huyền cũng nhíu nhíu mày, một dòng nước hình thành trong lòng bàn tay, chỉ chờ phát động.

Nếu bây giờ từ trên cao nhìn xuống dưới sẽ phát hiện trong rừng có một chỗ lõm, như một cái hố, u ám đến đáng sợ, hoàn toàn không ăn nhập gì với rừng cây xanh mướt xung quanh.

Hỏa Long Khiếu Thiên chỉ là thiêu đốt pháp lực của thần quan, tuyệt đối sẽ không tạo thành cảnh tượng quỷ dị âm trầm như vậy.

"Có lẽ là gặp nguy hiểm ở đây, cho nên Địa Sư đại nhân mới phát động Hỏa Long Khiếu Thiên." Sư Thanh Huyền nói.

Thần sắc Hạ Huyền lạnh lùng, chậm rãi cất bước, quan sát xung quanh. Cây cối nơi này thoạt nhìn không có khác biệt với những nơi khác, nhưng lại được sắp xếp ngay ngắn, thẳng hàng, không giống như mọc lên tự nhiên.

"Sau trận Hỏa Long Khiếu Thiên đó, Địa Sư đã đi đâu." Hạ Huyền trầm giọng, cũng cách Sư Thanh Huyền một gần hơn.

Sư Thanh Huyền cảm giác được khoảng cách với Hạ Huyền bỗng nhiên hẹp lại, ngập ngừng một giây. Nhưng khi y đang chuẩn bị mở miệng, thì thứ gì đó ở trong góc rừng đập vào tầm mắt.

"Đó là cái gì?" Sư Thanh Huyền vội nói.

Từ trong bụi cỏ lộ ra một góc, nhìn từ xa cũng không xác định cụ thể là thứ gì.

Hai người cùng nhau tiến về phía đó, Sư Thanh Huyền đi có chút nhanh, Hạ Huyền hơi nghiêng người, lưng hai người nghiêng nghiêng dựa vào nhau.

Mặt đất vốn gập ghềnh, nhưng chỗ đó lại bằng phẳng như dao gọt, hình vẽ màu nâu đỏ bị cỏ dại che khuất một nửa.

Là một trận pháp!

"Rút ngàn dặm đất? Đây là trận pháp rút ngàn dặm đất? Sao mà ta cứ cảm thấy không giống lắm." Sư Thanh Huyền nói.

Hạ Huyền đứng ở phía sau Sư Thanh Huyền, hắn chăm chú nhìn trận pháp, rồi lại bước vòng qua y, đứng bên cạnh trận pháp, tỉ mỉ quan sát thêm mấy lần.

"Ừm", tuy rằng hắn không phải là Địa Sư chân chính, nhưng tốt xấu gì cũng giả Địa Sư mấy trăm năm, Hạ Huyền đối với trận pháp rút ngàn dặm đất cũng coi như là người thông thạo, hắn lại bổ sung: "Nhưng không hoàn thiện."

"Lẽ nào là Địa Sư đại nhân để lại sao?" Sư Thanh Huyền một tay chống cằm, nói.

Hạ Huyền thoáng nhìn Sư Thanh Huyền, sau đó lại nhìn trận pháp: "Không, nhìn vết tích của trận này, hẳn là đã lâu rồi, Địa Sư nhanh nhất cũng là ba ngày trước mới đến." Hạ Huyền rất nhanh đã phủ định suy đoán của Sư Thanh Huyền.

"Ngươi có biết tu bổ trận không?" Sư Thanh Huyền không khỏi nghĩ đến một số chuyện, nói xong lời này thần sắc y có chút khác thường. Lần trước nhìn hắn tu bổ trận pháp vẫn là ở đảo Hắc Thủy.

Toàn bộ biểu cảm của Sư Thanh Huyền đều bị Hạ Huyền thu vào tầm mắt, hắn dường như hơi thở dài, nhưng lại thản nhiên nói: "Cái này không phải là rút ngàn dặm đất thông thường, ta chưa từng thấy qua."

Sư Thanh Huyền không khỏi suy nghĩ. Nhưng chưa đợi y nghĩ ra kết quả gì, đột nhiên y cảm thấy có một loại cảm giác rùng mình từ đầu đến chân, ánh sáng quanh mình dường như càng tối, nếu như nói vừa rồi giống hoàng hôn, vậy bây giờ lại giống ban đêm.

"Ngươi có cảm nhận được không..." Sư Thanh Huyền có chút khẩn trương, không khỏi kéo kéo tay áo Hạ Huyền.

"Cái gì?" Hạ Huyền nghi hoặc nói.

Sư Thanh Huyền nhìn mặt Hạ Huyền rồi một trận choáng váng xông tới, y muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị chặn, bên tai như có cuồng phong nổi lên, bàn tay đang giữ chặt tay áo Hạ Huyền dần dần vô lực mà trượt xuống.

"Sư Thanh Huyền!!!!!"

Người trước mặt bỗng nhiên ngất đi không báo trước, Hạ Huyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, gọi to vài tiếng, cũng không thấy y tỉnh lại.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến hoá giống như vật đổi sao dời, rừng cây sâu thẳm và người một thân huyền y đều biến mất, tựa như tan biến trong bóng tối vô tận. Sư Thanh Huyền cảm thấy nhịp tim như ngừng đập, ngay cả chính mình cũng không thể khống chế ý thức. Trong bóng tối mơ màng, sương mù dày đặc dần dần vây quanh, y muốn lấy quạt Phong Sư ra để quạt xua đi lớp sương mù này, nhưng lại phát hiện mình cũng không cách nào động đậy.

Sương mù che khuất tầm nhìn, mà sau đó giống như có ánh sáng xuyên qua làn sương, thoáng chốc lớp sương mù dày đặc đã tan hết.

Sư Thanh Huyền cố gắng mở mắt ra, lại phát hiện sự vật trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, dưới ánh sáng rực rỡ, là một trấn nhỏ, có vài đám người tụ tập bên đường.

Cảm giác rét lạnh trên người khi nãy đã biến mất, ánh mặt trời ấm áp bao phủ lấy vạn vật, bên đường có cây hoa Ngọc Lan đang nở rộ, chùm hoa màu hồng nhạt lấp ló trên cành cây, dưới tán cây có tiểu thương bày hàng buôn bán.

Sư Thanh Huyền muốn nhấc bước chân để đi xem đám người bên kia, bọn họ hình như là đang vây quanh bên cạnh một bảng danh sách. Ngay lúc này một thân ảnh xông vào tầm mắt của y, khoảng chừng chưa đến hai mươi, mày kiếm mắt sắc, tóc buộc cao sau đầu, thân mặc áo vải, nhưng lại toát lên khí thế vô cùng. Sư Thanh Huyền giật mình, khuôn mặt đó quá đỗi quen thuộc.

Đây chẳng lẽ là phóng bảng sao*, vậy Hạ Huyền nhất định là đi xem bảng danh sách này rồi. Sư Thanh Huyền muốn gọi hắn, định đi lên vỗ vai hắn, nhưng lại phát hiện bàn tay xuyên qua người hắn. Là ảo cảnh.

(*bảng niêm yết danh sách người thi đỗ; công bố kết quả thi)

Y rất nhanh ý thức được mình đã rơi vào ảo cảnh, tim Sư Thanh Huyền đập như sấm dội, đây chẳng lẽ là những chuyện mà Hạ Huyền đã từng trải qua sao, Hạ Huyền trong ảo cảnh hiển nhiên đã tham gia khoa cử, vậy nói cách khác, ảo cảnh hiện ra, chính là cảnh tượng sau khi hai người đổi mệnh.

Cái gọi là ảo cảnh, đều bởi vì lòng người có niệm mà sinh ra, Hạ Huyền giờ đã là quỷ, ảo cảnh tự động bài trừ hắn ra ngoài. Nhưng vì sao y ở trong ảo cảnh lại nhìn thấy quá khứ của Hạ Huyền, chẳng lẽ là vì hai người đã thay đổi mệnh cách, cho nên ảo cảnh nhận sai người?

Muốn phá bỏ ảo cảnh vốn không biết này, dựa vào tác động bên ngoài nhất định là không thể, chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước.

Sư Thanh Huyền nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hạ Huyền, ở trong ảo cảnh dường như thuận lợi không gặp trở ngại gì, mặc kệ đụng phải thứ gì, cơ thể đều sẽ trực tiếp xuyên qua, như vậy cũng khá thuận tiện.

Cả tấm bảng được ánh mặt trời ngày xuân chiếu rọi. Trên danh sách hiện lên dày đặc những cái tên.

Y đi theo Hạ Huyền tiến đến trước đám đông, không biết vì sao trong lòng lại có một cỗ chờ mong và khẩn trương dồn dập dâng lên. Y biết, tên của người nọ hẳn là đứng đầu bảng, vốn sẽ đứng đầu bảng thì đương nhiên sẽ đứng đầu bảng. Trong lúc loáng thoáng, Sư Thanh Huyền hy vọng có thể nhìn thấy tên người nọ trên bảng danh sách, y tập trung tinh thần nhìn từ đầu đến cuối, từng cái tên xa lạ đập vào tầm mắt, mỗi lần nhìn thấy một cái tên, tựa như có một cây kim đâm vào trong ngực.

Cuối cùng, trên bảng không có cái tên đó.

Y rất muốn nói với hắn, không phải là ngươi thua kém người khác, nhưng bất luận có nói gì đi nữa, người đó đều không nghe được.

Nhìn thiếu niên bên cạnh cau mày chậm rãi xoay người, lại giống như chưa từ bỏ ý định, hắn quay đầu lại nhìn một lần nữa, Sư Thanh Huyền cắn răng. Trên mặt thiếu niên kia tràn đầy thất vọng và cô đơn, từng bước quay lưng tách khỏi đám đông, y dường như ngây dại nhìn chăm chú vào bóng lưng hắn, nhìn hắn dần dần biến mất ở nơi cuối con đường.

Sư Thanh Huyền di chuyển bước chân, ánh mắt mơ hồ, không biết đã đi bao xa, không biết đi tới nơi nào,y ngẩng đầu nhìn thì đã đến trước cửa huyện nha. Một đôi phu phụ quỳ gối trước cửa dập đầu liên tục, máu trên trán trộn lẫn với cát đất. Sư Thanh Huyền vừa định lấy khăn tay ra, nhưng lập tức y dừng lại động tác.

Một ý nghĩ khiến người ta ớn lạnh hình thành trong đầu, Sư Thanh Huyền nhanh chóng bước vào trong huyện nha.

Ánh mắt y sáng lên, đưa chân bước vào nơi tối tăm đó, tưởng tối khó nhìn, nhưng không ngờ thị lực lại cực tốt.

Nhà lao tối tăm và ẩm ướt, như một cỗ độc, quấn lấy gặm nhấm từng người tiến vào, dưới đống rơm rạ hỗn loạn, máu me bê bết, không biết là máu của bao nhiêu người, lan can sắt rỉ sét, không biết đã có bao nhiêu oan hồn từng bất lực đập gõ lên đó.

Trong nháy mắt, thân ảnh mà Sư Thanh Huyền không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện trước mắt. Sư Thanh Huyền cất bước đi về phía thân ảnh đó. Càng tới gần, càng cảm thấy hai chân nặng như đeo chì, tuy rằng biết hắn sẽ không nhìn thấy cũng sờ không được mình, nhưng bước chân y vẫn đôi chút chậm lại.

Mái tóc đen nhánh xoã trên nền đất như cỏ dại, mái tóc xoã trên trán che khuất khuôn mặt. Nếu không phải ngực hắn vẫn còn phập phồng, chỉ sợ rằng hắn đã chết. Hai mắt nhắm chặt, lông mày nhăn nhó, cánh tay vô lực buông thõng trên mặt đất, cổ chân trắng bệch tái nhợt bị cùm gông nặng nề khoá lại.

Sư Thanh Huyền chậm chạp di chuyển rồi y ngồi xuống bên cạnh hắn, trong phòng giam ẩm ướt tối tăm, khuôn mặt vốn trắng trẻo của Hạ Huyền giờ này tái mét không chút huyết sắc.

Không biết vì sao, Sư Thanh Huyền thấy có một giọt nước rơi xuống, sau đó thấm vào nền đất, y đưa tay lên lau lau hai má, những giọt nước mắt còn chưa biết mất.

Sư Thanh Huyền vươn tay, muốn vuốt gọn mái tóc người đó, muốn xoa giãn đôi lông mày đang cau lại của hắn, nhưng một lần lại một lần nữa xuyên qua, dù biết không thể chạm vào, nhưng y vẫn cố thử hết lần này đến lần khác.

Rõ ràng hắn cái gì cũng không làm sai, tại sao, vì cớ gì lại thành ra thế này...

Nhưng rồi y cũng không biết mình làm sao mà đi ra khỏi nhà lao tăm tối đó, chỉ thấy mặt trời lững thững trôi về phía Tây. Từng viên gạch, từng mái ngói trong trấn nhỏ, một bông hoa một cái cây đều giống như đã từng quen biết, cũng không phải dáng vẻ trong ký ức. Sau khi đi qua mấy chỗ, cũng chỉ có hoa Phù Tô, không nhìn thấy cố nhân, chỉ nhìn thấy mái ngói đìu hiu, ảm đạm.

Một trận huyên náo bên tai kéo dòng suy nghĩ của Sư Thanh Huyền trở về.

Tiếng đao binh va chạm vang vọng, tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng giận dữ kìm nén trầm thấp, đan xen thành một mảng hỗn loạn. Âm thanh ồn ào đó hình như càng ngày càng gần, Sư Thanh Huyền chậm chạp lê bước chân, thân thể dường như bị ghì chặt lại.

Nếu nhân gian có địa ngục, vậy đây chính là địa ngục. Người đó cô đơn đứng một mình, bàn tay vốn nên cầm bút viết chữ vẽ tranh cho thiên hạ, giờ phút này lại cầm đao cầm kiếm, trên người nhận vào vô vàn vết thương, nhưng dường như lại không cảm nhận được, máu tươi nhuốm đỏ nền đất cũng không rõ là của mình hay của kẻ thù.

Máu lửa ở trấn Bác Cổ năm đó sao lại đáng sợ thế này.

Là thoải mái ư? Là đau khổ ư? Là đoạn tuyệt ư? Sư Thanh Huyền không biết. Y nhìn thấy gân xanh trên tay người kia nổi lên cuồn cuộn, vết thương trên cánh tay bởi vì dùng sức mà giàn giụa máu tươi, thấm ướt ống tay áo. Sư Thanh Huyền không nhịn được mà nâng cánh tay mình lên, máu tươi kia giống như có thể xuyên qua không gian, làm y đau đớn, như con dao cùn cắt vào máu thịt.

Kẻ thù từng người lại từng người ngã xuống trước mặt hắn, chính hắn cũng mang đầy thương tích. Hạ Huyền thử nhấc tay lên lau đi vệt máu nơi khóe miệng, lại phát hiện cánh tay đã không còn cảm giác.

Hoàng hôn buông xuống, chiếu rọi thành một mảng đỏ cam, đống đổ nát của mái hiên lấp lánh ánh sáng ấm áp, lá thu xào xạc. Làn gió mát mẻ từ từ thổi tung mấy sợi tóc, Hạ Huyền đưa mắt nhìn ánh hoàng hôn vẫn còn rực rỡ. Ngày mai là ngày nào, là Hàn Lộ sao? Ta thực sự muốn nhìn thấy mặt trời đỏ ấm áp này một lần nữa, mặt trời mọc lên từ đường chân trời ...

Thanh đao trong tay loảng xoảng rơi xuống, cuối cùng sức lực đã cạn, hắn ngã vào trong vũng máu tươi.

Sư Thanh Huyền giơ tay lên muốn vuốt hai mắt Hạ Huyền, đôi mắt đó sáng trong như gương, đang nhìn chằm chằm về một phía. Sư Thanh Huyền vốn tưởng rằng là vì hắn không cách nào nhắm mắt cho nên hai mắt mới mở to, nhưng y bỗng nhiên chú ý tới, trong đồng tử kia có bóng dáng của một người khác.

Chợt y quay đầu lại, như sét đánh ngang tai, trong đầu ong ong: "Ca..", y thì thầm.

"Sư Vô Độ" trước mắt ăn mặc giống như trong kí ức của Sư Thanh Huyền, nhưng giữa hai hàng lông mày lại thiếu đi ngạo khí, cộng thêm vài phần làm cho Sư Thanh Huyền cảm thấy vô cùng xa lạ.

Không đúng! Trong đầu Sư Thanh Huyền nhanh chóng tóm lược ký ức, lúc Hạ Huyền chết, chính là đêm trước Hàn Lộ, ngày đó mình cũng phi thăng. Ngày đó, y đặt chân lên Tiên Kinh tráng lệ, khắp nơi đều là mái vòm ngọc thạch. Sư Thanh Huyền lần đầu tiên nhìn thấy, không phải thần điện nguy nga tráng lệ, mà là trong mắt huynh trưởng lộ ra ý cười vô cùng thân thiết.

"Sư Vô Độ" trước mắt này là ai, ngày đó huynh trưởng đang chào đón mình sau khi phi thăng, nào có tâm tình đi quản Hạ Huyền chết hay sống.

Chuông báo động vang lên trong lòng Sư Thanh Huyền, y quay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt Hạ Huyền như đóng đinh trên người "Sư Vô Độ", trong mắt hắn dần dần sinh ra hận ý và hung tợn.

Xung quanh bỗng nhiên bắt đầu tối sầm, thân ảnh Hạ Huyền ngã xuống vũng máu và thân ảnh "Sư Vô Độ" dần dần biến mất, Sư Thanh Huyền muốn vươn tay bắt lấy, lại phát hiện bất kỳ một ai cũng không bắt được. Giống như hồn phách bị rút ra khỏi thân thể rồi nặng nề ngã xuống. Trước mắt Sư Thanh Huyền bỗng nhiên tối sầm lại, y hôn mê bất tỉnh.

Hơi lạnh, giống như có một dòng nước đang chảy, Sư Thanh Huyền cảm giác đượcmột cỗ pháp lực đang cuồn cuộn không ngừng truyền từ tay phải vào người mình.

Lần nữa mở mắt ra, hoảng hốt nhìn đường vân loang lổ trên trần nhà, Sư Thanh Huyền bỗng nhiên không rõ đây là hiện thực hay là ảo cảnh.

Pháp lực trên tay truyền đến đã ngừng lại, Sư Thanh Huyền có chút luống cuống nghiêng đầu nhìn, Hạ Huyền đang cau mày ngồi ở bên cạnh. Vừa rồi, ngọt bùi đắng cay đồng loạt dâng trào, như một khối đá nặng đè trong lòng y.

Sư Thanh Huyền chậm rãi giơ tay lên, trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Huyền, y muốn nhẹ nhàng xoa dịu đôi mày cau có của hắn.

Hạ Huyền không biết vì sao, lông mày lại càng nhíu chặt. Sư Thanh Huyền cảm nhận được động tác rất nhỏ của hắn, tin chắc đây là hiện thực, y mấp máy khóe môi, dường như muốn cười.

Nhưng y lại thu tay, vô thức cảm nhận được người này đã không còn hơi thở, không còn hô hấp nữa, bất chợt y cắn chặt môi, trong lòng chua xót, những giọt nước mắt lăn dài trên má...

Ảo cảnh và hiện thực, bỗng nhiên trở nên không rõ ràng như vậy.Trong lúc mông lung, Sư Thanh Huyền nhìn vào nơi ngực của người kia, ở đó đã từng có một trái tim đập không ngừng nghỉ, bàn tay hắn cũng đã từng ấm áp, trong bi thương đau khổ, nước mắt y không tự chủ được mà rơi xuống.

"Ngươi sao vậy?" Nghe có vẻ lạnh lùng như ngày thường, nhưng hàm chứa vài phần quan tâm. Hạ Huyền đưa tay bắt lấy mạch trên tay phải của Sư Thanh Huyền, lại truyền cho y một ít pháp lực.

"Không sao." Sư Thanh Huyền đáp, tay trái yếu ớt đưa lên trước mặt, lắc đầu.

Hạ Huyền ngồi ở bên giường, không nói hồi lâu. Đợi đến khi Sư Thanh Huyền bình tĩnh hơn, hắn mới mở miệng: "Ngươi hơn nửa ngày vẫn chưa ăn uống gì, có muốn ăn chút gì không?"

Sư Thanh Huyền dời tay che tầm mắt, nhìn

cảnh vật xa lạ xung quanh, hỏi: "Đây là ở đâu?"

"Khách trạm."

"Bây giờ là lúc nào?"

"Đã đến giờ Dậu."

Nhìn hoàng hôn trải đầy trên đất, Sư Thanh Huyền chống người ngồi dậy, có lẽ là bởi vì hơn nửa ngày chưa ăn gì cộng thêm lại trúng ảo cảnh cho nên y rất nhanh cảm thấy không chút sức lực, toàn thân mềm nhũn.

Giẫm chân lên mặt đất cảm giác giống như giẫm lên bông vậy, nhất thời Sư Thanh Huyền không đứng vững, cả người lắc lư, được Hạ Huyền đỡ lấy. Sau khi đỡ Sư Thanh Huyền đến trước bàn ngồi xuống, Hạ Huyền liền ra ngoài.

Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà men theo cửa sổ chiếu vào, giống như ánh sáng rực rỡ đêm trước Hàn Lộ năm đó.

Sư Thanh Huyền ngồi ở trước bàn, chăm chú nhìn ánh chiều tà, ngay cả tiếng cửa phòng bị đẩy ra cũng không chú ý đến.

Hai đĩa thức ăn nhỏ và một bát cơm đặt ở trước mặt mình, Sư Thanh Huyền mới định thần lại, nói một tiếng cảm ơn, sau đó lại cúi đầu không nói, cũng không động đũa.

"Ngươi trúng ảo cảnh." Đây cũng không phải câu hỏi, Hạ Huyền nói.

Sư Thanh Huyền gật gật đầu, yết hầu khẽ động.

"Ngươi đã thấy gì?"

"Ta...", Sư Thanh Huyền muốn nói lại thôi, dừng lại một lát, y nói: "Không có gì."

Sư Thanh Huyền cũng không phải không muốn nói, chỉ là hắn đột nhiên hỏi như vậy nên không biết trả lời thế nào.

"Cái bộ dạng ngươi vừa rồi muốn chết muốn sống, rốt cuộc đã nhìn thấy gì?" Hạ Huyền hỏi.

"Ta đã nhìn thấy ca ca ta" Sư Thanh Huyền nghĩ ngợi, vẫn nên nói cái này cho Hạ Huyền nghe trước. "Ta cảm thấy người mà ngươi nhìn thấy trước đêm Hàn Lộ, không phải ca ca ta."

Ngữ khí này vô cùng thiếu tự nhiên, tuy rằng nói Sư Vô Độ vẫn chưa sát hại người nhà Hạ Huyền, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm một chuyện đó là đổi mệnh, mỗi lần nhắc tới hắn, sắc mặt Hạ Huyền sẽ trở nên vô cùng khó coi.

Quả nhiên, biểu cảm trên mặt Hạ Huyền trầm xuống, "Không phải hắn? Vậy là ai?"

"Ta không biết, nhưng không phải hắn, ngày đó hắn vẫn ở Tiên Kinh, không có đi xuống nhân gian, huống hồ... huống hồ, dựa theo những gì ta nhìn thấy trong ảo cảnh, người đó không phải là ca ca ta, ta sẽ không nhận sai!"

Một khoảng im lặng. Hạ Huyền buông đũa trước mặt Sư Thanh Huyền, sau đó dời ánh mắt sang nơi khác, không để ý tới Sư Thanh Huyền, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Đêm càng ngày càng tối, trăng treo trên cành cây. Sư Thanh Huyền cảm giác vô cùng mệt mỏi, rõ ràng không phải là quá muộn, nhưng mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Không chịu nổi cơn buồn ngủ, Sư Thanh Huyền nằm xuống giường.

Thấy Hạ Huyền cũng không có ý định rời đi, hẳn là hắn định buổi tối nghỉ lại trong phòng.

"Ngươi có muốn nghỉ ngơi không?" Sư Thanh Huyền hỏi.

"Tạm thời không cần, ngươi nghỉ ngơi trước đi, Hạ Huyền nói. Dứt lời, hắn vung tay dập tắt ngọn nến vàng nhạt, sau đó đóng cửa sổ lại.

Ánh trăng chiếu vào từ khe cửa, xuyên qua hoa văn chạm khắc, len lỏi vào trong. Hạ Huyền đứng trước cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài qua lớp cửa sổ giấy mờ nhạt.

Hắn bố trí kết giới, ngăn cách tạp âm bên ngoài. Cả phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của Sư Thanh Huyền, trong không gian tĩnh mịch, tất cả dường như hoà trộn vào ánh trăng sáng trong.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro