
Day 5 (Thượng)
Nếu chỉ cho nổ cửa ở một tầng thì sẽ không có hậu quả như hiện tại.
Hai cánh cửa nổ cùng một lúc, ảnh hưởng của sức nổ chồng lên nhau làm tầng hai vốn đã chịu bị nổ một lần vào ban ngày hoàn toàn không chịu được, khi cửa lớn bị phá cũng là lúc toàn bộ hành lang nhỏ có cấu trúc lâu năm không được ổn định sụp đổ.
Đây là nơi sẽ đứng để đập tay sau khi công diễn kết thúc, sau khi bụi từ vụ nổ tan đi, trước mắt chỉ còn lại một đống đổ nát.
Tô Sam Sam đẩy ngã tấm kim loại chống sang chấn dựng thẳng cách mọi người hơn 10cm, lại làm lớp bụi trên mặt đất bay lên.
Châu Thi Vũ, Thẩm Mộng Dao và Vương Dịch đứng yên một chỗ, không vào trong như kế hoạch, vì trước mặt không có cái có thể gọi là đường.
Lưu Khiết bị sặc liền ho khan, mặt sắc nên nhìn thấy một vật thể màu trắng bên dưới đống đổ nát, giống như bộ quần áo liền người, nâng ngón tay chỉ, "Hình như chỗ đó có người."
"Không chỉ có người" Bụi lắng xuống, Trương Tiếu Doanh nhìn thấy đôi chân bị đá đè lên, máu chảy ra nhuộm đỏ bộ quần áo trắng, "Còn có máu."
Không chỉ có máu mới có màu đỏ, mà còn có một tinh thể đang điên cuồng nhấp nháy ánh sáng màu đỏ sau khi bị rơi ra khỏi túi vì chủ nhân của nó ngã xuống.
Phạm Lộ Nguyên, người đang hôn mê ngay trên cánh cổng lầu hai rồi trực tiếp rơi xuống đống đổ nát do vụ nổ, rơi từ cơn hôn mê này đến một cơn hôn mê khác sâu hơn.
Lưu Lực Phi đỡ một người mất quá nhiều máu đi không nhanh, khi vụ nổ diễn ra thì chỉ vừa đến cầu thang, ở rất gần cửa lầu ba, hai người gần như lập tức bị ảnh hưởng của vụ nổ đẩy ngã xuống dưới.
Cũng may bậc thang trong nhà hát tương đối bằng phẳng, Lưu Lực Phi không tốn quá nhiều lực đã nắm lấy thành ghế để ngăn mình và Trương Quỳnh Dư trượt xuống, không quan tâm đến cơn đau do va chạm, Lưu Lực Phi đứng vững liền lập tức đi thăm dò tình trạng của Trương Quỳnh Dư.
Vào thời điểm vụ nổ diễn ra, Trương Quỳnh Dư bị chấn động vì một cú đẩy mạnh ở sau lưng nên phun ra một búng máu, chưa kịp nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Lực Phi thì đã chìm vào hôn mê.
Lưu Lực Phi lau vết máu trên khóe môi của Trương Quỳnh Dư, miệng vết thương trên cánh tay bị trúng tên vẫn không ngừng chảy máu, máu như vô tận, đã không thể ước giải độc trong người của bản thân nữa.
Chịu đựng cảm giác máu và không khí đang dâng trào do chấn động mang lại, Lưu Lực Phi không ngần ngại mở miệng Trương Quỳnh Dư ra cho thuốc giải độc mà mình vừa ước vào trong miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
Tốc độ chảy máu từ miệng vết thương chậm lại, thuốc giải độc có tác dụng, nhưng Lưu Lực Phi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tinh thể trong túi của Trương Quỳnh Dư bắt đầu nhấp nháy ánh sáng đỏ một cách điên cuồng.
Nhưng không chỉ có một ánh sáng đỏ, đưa tay vào trong túi của mình lấy tinh thể ra, ánh sáng đỏ chói mắt xuất hiện làm Lưu Lực Phi gần như không nhìn rõ lối đi phía trước —— tinh thể này thuộc về người đứng sau cánh cửa khi vụ nổ xảy ra, muốn tránh cũng không tránh được, Lưu Thắng Nam.
Ánh sáng đỏ của ba tinh thể cùng nhau nhấp nháy, cho thấy chủ nhân của nó đã rơi vào tình trạng nguy hiểm cận kề cái chết, vô cùng chói mắt.
Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di chưa hoàn toàn hồi phục thể lực đã xốc màn chạy đến nơi xảy ra vụ nổ, lần này Triệu Giai Nhụy không ngăn cản, sắc mặt trầm xuống, cũng chạy theo sau hai người.
Lưu Thắng Nam không thể chết.
Đã bước sang ngày hôm sau, thời gian từ 5 biến thành 4, giết một người hoàn toàn không đủ để thăng cấp, tấn công cũng không phải chuyện cấp bách. Lưu Thù Hiền và Châu Thi Vũ đề phòng lẫn nhau, nhưng không ai hành động bốc đồng.
Điều này làm Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di không khỏi bất ngờ, hai người vốn muốn đột ngột chạy đến gần gia nhập vào cuộc tranh chấp giữa hai bên nhưng vẫn âm thầm cảnh giác. Cả hai đỡ Phạm Lộ Nguyên đang hôn mê trên đống đổ nát xuống, qua loa dọn dẹp khu vực không có đá vụn để đặt cậu xuống, rồi đứng sau đống đổ nát cúi người nhanh chóng chuyển dời gạch đá.
Lô Thiên Huệ nhìn thấy bóng dáng chậm rãi của Triệu Giai Nhụy ở phía sau cả hai, cậu cau mày, vẻ mặt u ám, mắt nhìn về phía nàng.
Đã quá muộn để suy nghĩ tại sao cậu lại ở đây, linh cảm xấu ngưng tụ thành một ngón núi cao trong đôi mắt nhìn không ra cảm xúc của cậu, khoảnh khắc đó Lô Thiên Huệ không nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt xuống đất, không nghe thấy tiếng trầm đục mà đá tạo ra khi bị Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di ném xuống, không nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đồng đội đang ở ngay bên cạnh, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó nghe được có tiếng người đang nói chuyện. . . . . .
Hình như người đang nói chính là mình. . . . . .
Đang nói gì nhỉ. . . . . .
Hình như đang hỏi Triệu Giai Nhuy. . . . . .
"Tiểu Thụ đi đâu rồi. . . . . ."
Triệu Giai Nhụy nhắm mắt lại, tránh ánh mắt của Lô Thiên Huệ, không trả lời, động tác đào bới mạnh mẽ của Dương Băng Di đột ngột dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Lô Thiên Huệ biết, mình không cần phải chờ câu trả lời của Triệu Giai Nhụy nữa.
Hành lang trên lầu hai đã trải qua nhiều vụ nổ liên tiếp và có nguy cơ đổ sập bất cứ lúc nào, con đường yếu ớt như vậy, không ai ngăn được Lô Thiên Huệ lao về phía đống đổ nát.
"Có nghĩa là. . . . . ." Trương Tiếu Doanh ngập ngừng, "Người bị chôn vùi phía dưới là. . . . . . Tiểu Thụ sao?"
"Tại sao. . . . . . lại là Tiểu Thụ?" Tô Sam Sam cũng muốn giúp.
"Cứu người" Lưu Thù Hiền liếc nhìn ba người Thẩm Mộng Dao đang không dám hành động hấp tấp, tiến lên từng bước, cũng đi về phía của Lô Thiên Huệ, "Chúng ta đi giúp."
Vương Dịch không ngờ sức công phá của thuốc nổ sẽ lớn như vậy, kế hoạch ban đầu gặp trở ngại, đang đứng một chỗ không biết nên làm gì tiếp, một nhóm người vừa rồi còn muốn đánh muốn giết cứ như vậy mà từ bỏ việc canh giữ cửa cầu thang để đi cứu người.
Thẩm Mộng Dao thấy các nàng thật sự không còn ý định tiếp tục cản đường, đẩy nhẹ Châu Thi Vũ, "Chúng ta có thể đi xuống chưa?"
Chỉ có Lưu Thù Hiền bị thương là không thể đào đất để cứu người chung, cô đưa lưng về phía bọn họ, nhìn Châu Thi Vũ, trả lời câu hỏi của Thẩm Mộng Dao, "Đi xa một chút. Chị không trông đợi gì vào việc mấy đứa sẽ giúp cứu người, đừng đánh lén là được."
Châu Thi Vũ giữ chặt cổ tay Vương Dịch, ngăn ý định muốn mở miệng nói của cậu lại, "Chúng ta đi."
Điều may mắn duy nhất chính là lối đi không bị vụ nổ phá hủy hết, chỉ có vị trí ngay phía trên cửa bị phá rồi đổ sập, lớp gạch bị sụp xuống cũng không tính là dày.
Mọi người gia nhập hàng ngũ dọn đá, sau khi dọn sạch những mảnh vỡ lớn, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy cánh cửa bị sập, dưới cạnh cửa có một bàn tay duỗi ra, bên cạnh là tinh thể dính đầy bụi.
Độ dày của cửa không mỏng nên cũng không dễ gãy, nếu không thì không dám tưởng tượng cảnh tượng hiện tại sẽ thê thảm đến mức nào. Khi vụ nổ xảy ra, Lưu Thắng Nam ở rất gần cửa, tấm ván gỗ nặng nề đè lên cơ thể tạo ra tác động lớn nhất nhưng đồng thời cũng bảo vệ nàng khỏi những thiệt hại thứ cấp do gạch vụn đổ xuống.
"Rõ ràng em đã gửi tin nhắn cho chị ấy," Tay Lô Thiên Huệ dính đầy bụi đất, nhặt tinh thể không có phản ứng gì lên, "Tại sao chị ấy lại ở đây. . . . . ."
Vội vàng đặt Trương Quỳnh Dư còn đang hôn mê xuống, Lưu Lực Phi vừa chạy đến chuẩn bị tham gia cứu viện liền nghe thấy những lời này của Lô Thiên Huệ.
"Chị xin lỗi," Tinh thể trong tay Lưu Lực Phi là của Lưu Thắng Nam, mặc dù ở xa chủ nhân nhưng vẫn nhấp nháy ánh sáng đỏ, "Là chị lấy nhầm của em ấy, nếu không phải do chị. . . . . . có lẽ em ấy cũng sẽ không. . . . . . chị thực sự. . . . . . xin lỗi."
Lô Thiên Huệ đứng dậy, cố nén ý định giết người ném mạnh tinh thể của Lưu Lực Phi lên người cô, "Cút."
Vài người hợp lực đẩy tấm ván cửa lên, kéo Lưu Thắng Nam từ trong ra. Lưu Thắng Nam không có vết thương nào trên người, nhưng hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như giấy, máu chảy ra từ mũi và miệng.
Triệu Giai Nhụy nhận thấy Lưu Lực Phi đang cầm một tinh thể khác trong tay, cũng đang nhấp nháy màu đỏ, có lẽ là của Trương Quỳnh Dư.
"Có cách nào cứu được không. . . . . ." Lưu Lực Phi không muốn từ bỏ khả năng cuối cùng.
"Không còn cách nào khác," Lời này của Triệu Giai Nhụy đập tan hi vọng cuối cùng của Lưu Lực Phi và Lô Thiên Huệ, "Bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ nghĩa là đã chìm vào trạng thái sắp chết, chủ nhân của tinh thể cũng không thể nhận thời gian được tặng."
Lưu Lực Phi sững sờ, ngồi xổm xuống nhặt tinh thể vừa bị Lô Thiên Huệ ném đến.
Ngay sau 0 giờ của ngày thứ năm, số điểm của kỹ năng đã được tính toán lại, nhớ lại Trương Quỳnh Dư đã nói sáng hôm nay chỉ có hai người chết, Lưu Lực Phi mở tinh thể lên, nhìn thấy con số đã biến thành 11.
Gần như tất cả mọi người đã quên, sau 0 giờ ngày hôm qua đã có tiếng súng nổ, cũng đã có người chết.
Không chỉ có người chết vào ban ngày, ban đêm càng có nhiều người chết hơn, do đó thời gian sau khi đã trừ đi vẫn có xu hướng tăng lên.
Trong nháy mắt, Lưu Lực Phi cảm thấy rất hoang đường, trước mặt cô có ba người còn sống đang gặp nguy hiểm, nhưng ngày mai sẽ chỉ trở thành con số 3 không có cảm xúc, thậm chí còn không được nhớ đến.
Đúng như lời Triệu Giai Nhụy đã nói, hành động tặng thời gian của Trương Quỳnh Dư là vô ích, không thể thành công.
Lưu Lực Phi đi đến trước mặt Tô Sam Sam, nàng đang phủi bụi trên tay, trên mặt dù dính tro nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, nàng chỉ lo lắng nhìn Lưu Thắng Nam đang nằm trên mặt đất.
"Ba người," Lưu Lực Phi nhẹ giọng nói, "Tất cả đều bị thương do vụ nổ."
"Chị nói gì cơ?" Tô Sam Sam bối rối.
Ba người Thẩm Mộng Dao đã xuống lầu, Lưu Thù Hiền gian nan tránh đá vụn đầy trên đất đi từ ngoài vào, nói, "Em ấy đang nói, ba người lúc này đều đang hôn mê, không có cách nào để chuyển nhượng số điểm trên người mình, vậy nên bây giờ dù cho mỗi người chỉ còn lại 4 thì 12 số vẫn đủ để đưa 2 người rời đi."
"Vậy. . . . . ." Tô Sam Sam tính toán một chút, Lưu Thù Hiền nói đúng, dù có cố ý hay không, gần như đây là một kết cục đã định.
Lô Thiên Huệ vẫn luôn cúi đầu từ lúc Lưu Thắng Nam được cứu ra khỏi đống đổ nát, nghe được lời nói của Lưu Thù Hiền mới có chút phản ứng, lần mò trên mặt đất tìm một viên đá sắc nhọn, "Hừ. . . . . ."
Triệu Giai Nhụy vẫn luôn chú ý đến Lô Thiên Huệ nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ngăn cản viên đá đang hướng về phía Phạm Lộ Nguyên, đá đập lên người Triệu Giai Nhụy, Triệu Giai Nhụy bất chấp đau đớn tiến lên nắm lấy cổ tay đang tìm một viên đá khác của Lô Thiên Huệ, đứng giữa nàng và Phạm Lộ Nguyên.
Lô Thiên Huệ nửa ngồi xổm nghiêng đầu nhìn Triệu Giai Nhụy, lấy dao găm trong túi ra để lên cổ Triệu Giai Ngụy, "Cút ra."
Triệu Giai Nhụy nhíu mày, "Tại sao chị lại không ra tay với Lưu Thắng Nam trước?"
"Em còn chắn trước mặt chị," Lô Thiên Huệ cười lạnh, "Chị sẽ ra tay với em trước."
Tô Sam Sam có lẽ đã đoán được Lô Thiên Huệ tính tấn công Phạm Lộ Nguyên còn đang hôn mê, trở thành người cuối cùng tấn công cậu, ít nhất có thể giữ lại được con số định mức không để người đã ước ra bom dễ dàng thăng cấp. Nàng quay đầu lại muốn hỏi bản thân có đoán đúng hay không, lúc này mới phát hiện phía sau ngoại trừ Lưu Lực Phi ra thì không có ai khác.
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm ngay trước mắt, Lô Thiên Huệ trông không giống nói giỡn, thực sự định giết Triệu Giai Nhụy đang chặn đường.
"Này, chị nói. . . . . ." Tô Sam Sam muốn cho Lưu Lực Phi biết suy đoán của mình, nhưng giây tiếp theo liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Triệu Giai Nhụy, cúi đầu xuống theo ánh mắt của cậu mới nhìn ra cơ thể của mình đang trở nên trong suốt, hình như là sắp thăng cấp.
"Tiếp theo chắc chắn sẽ là một trận loạn chiến, chị không biết đội của em có năng lực an toàn thoát ra ngoài không, cũng không nghĩ bản thân có năng lực bảo vệ em tiếp tục sống sót mà không bị thương, huống chi. . . . . ."
Giọng của Lưu Lực Phi vang lên từ sau lưng, nhưng cô không nhìn Tô Sam Sam.
Ngoài những người có trái tim rắn chắc giẫm đạp lên mạng sống của người khác để thoát khỏi nơi chết chóc này, những người mềm lòng rõ ràng đáng được rời khỏi nơi này hơn. Lưu Lực Phi nghĩ, đây có lẽ là điều mà những người đã định trước sẽ an phận ở nơi này thật sự phải làm.
"Vậy nên đi đi. Tô Sam Sam, em phải sống sót."
Bị việc Tô Sam Sam thăng cấp làm phân tâm, Triệu Giai Nhụy không ngăn được con dao của Lô Thiên Huệ để lại dấu vết trên người Phạm Lộ Nguyên.
Lưu Lực Phi nhìn Lưu Thù Hiền đứng dậy ở nơi mà mình vừa đặt Trương Quỳnh Dư xuống, tinh thể của Trương Quỳnh Dư vẫn không ngừng ngấp nháy trên tay, người nghĩ đến việc giữ thời gian lại đâu chỉ có duy nhất Lô Thiên Huệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro