
Day 4 (Hạ - 5)
Lô Thiên Huệ đi đã lâu cũng không có tin gì, Tô Sam Sam ở dưới lầu không khỏi có chút sốt ruột, nhà hát nói lớn không lớn, nếu Lưu Lực Phi và Triệu Giai Nhụy không ở lầu hai thì còn có thể ở đâu.
Trương Tiếu Doanh lo lắng đi qua đi lại ở cửa cầu thang, nhà hát được xây dựng lại từ một nhà hát cũ, cách âm rất tốt, lầu một im lặng như một bãi tha ma.
Thời gian đến 11 giờ, đèn sân khấu hoạt động trong một thời gian dài, lớp kính thủy tinh cũng bắt đầu nóng do tản nhiệt không đều, Lưu Thù Hiền đứng gần nên tâm tình cũng có chút nóng nảy, "Trương Tiếu Doanh, nếu em thực sự lo lắng thì đi lên xem thử đi."
Tô Sam Sam đang chờ câu này, "Đưa em theo nữa!"
Lưu Khiết cẩn thận mò đất mà đi tìm kiếm sắp lầu một, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Lưu Thù Hiền, "Bọn họ không có ở đây."
Kết quả này nằm trong dự đoán của Lưu Thù Hiền, nếu là cô thì chắc chắn cũng sẽ chọn một nơi lẩn trốn càng xa càng tốt.
Người không có ở lầu một, khả năng đang ở lầu hai tăng lên rất nhiều, Trương Tiếu Doanh hoàn toàn không chịu được nữa, chạy lên lầu, "Lưu Khiết, cậu ở đây với Lão Lưu, tớ muốn lên xem thử."
Tô Sam Sam theo sát phía sau, hai người bước lên cầu thang dẫn đến lầu hai.
Lô Thiên Huệ đang tựa người vào cánh cửa đã đóng, suy nghĩ về thế cục hiện tại, ngẩng đầu nhìn thấy hai ánh sáng mỏng manh lắc lư đi về phía mình, là Trương Tiếu Doanh và Tô Sam Sam đang cầm tinh thể, còn đang nhỏ giọng gọi tên mình.
Sở dĩ nói lắc lư là vì hiện trường tối như mực của lầu hai đều tràn ngập phế tích từ vụ nổ mạnh chiều nay, hai người chỉ dựa vào ánh sáng của tinh thể nên đi đứng có chút khó khăn.
"Sao hai người lại lên đây?" Lô Thiên Huệ bật tinh thể vẫy vẫy với hai người.
Có Lô Thiên Huệ chỉ đường, hai người không cần phải mò theo tường với mò đất mà tìm đường nữa, Trương Tiếu Doanh vừa đi về phía Lô Thiên Huệ vừa nén giận, "Còn không phải vì lo lắng em gặp nguy hiểm sao, tại sao em không gửi tin nhắn báo bình an?"
Cánh cửa phía trong đóng chặt dẫn vào nhà hát rất lớn, ba người ngồi cạnh nhau cũng không thành vấn đề.
"Là sơ suất của em," Lô Thiên Huệ chừa ra một vị trí cho hai người có thể ngồi, "Nhưng chỗ này có thể có nguy hiểm gì cơ chứ?"
Tô Sam Sam đứng dậy gạt tay nắm cửa, "Đúng là đã bị khóa cứng, xem ra bọn họ không nói dối chúng ta."
"Tiểu Thụ nói chị ấy ở bên trong, bây giờ vẫn an toàn ở hậu trường." Lô Thiên Huệ tiếp tục nhắn tin với Lưu Thắng Nam, "Hình như bên trong có không ít người."
Tô Sam Sam cũng học Lô Thiên Huệ gửi tin nhắn cho Lưu Lực Phi, "Chị có nghĩ Châu Thi Vũ và những người khác đi được vào trong không?"
"Có lẽ là không." Trương Tiếu Doanh thở dài, "Vào được thì đã vào sớm rồi."
"Nhưng nếu bọn họ trốn ở lầu hai đúng như Lão Lưu đã nói thì không phải rất nguy hiểm cho chúng ta sao?" Tô Sam Sam muốn sống yên ổn trong thời điểm loạn lạc, ưu tiên vấn đề liên quan đến sức lực, "Em không đánh lại bọn họ."
"Không cần đến một nhóm, mỗi Thẩm Mộng Dao thôi đã đánh không lại rồi." Trương Tiếu Doanh vuốt ve miệng vết thương vẫn còn đau, trong lòng đầy sợ hãi nói.
"Nhưng mà 2 ngày đầu không cảm nhận được gì. . . . . ." Hôm nay xem như được trải nghiệm trứng chọi đá, Trương Tiếu Doanh không khỏi cảm thán, "Hôm nay mới cảm nhận được điều ước thật sự rất quan trọng, lãng phí vài cái, thật đáng tiếc mà."
"Nói đến cái này, em có chút không hiểu, cảm thấy mình không quá thông minh," Tô Sam Sam dùng tinh thể vẽ hình tròn trên mặt đất, "Không phải Triệu Giai Nhụy đã nói ranh giới có thể thử nghiệm thăm dò của điều ước này rất rộng lớn sao? Tại sao mọi người lại phải đánh nhau, Thẩm Mộng Dao ước ra cái găng tay kia cũng vì để đánh nhau tốt hơn, lúc ấy hẳn sẽ có điều ước tốt hơn để giải quyết vấn đề mà nhỉ?"
Người có thể giải đáp được thắc mắc này của Tô Sam Sam chính là Lô Thiên Huệ, người hiểu rõ nhất việc sử dụng điều ước.
"Vì không thể nghĩ ra được. Vì đã quá muộn."
"Dù một điều ước có chính xác đến đâu, vũ khí có tối tân đến mức nào, thì thật sự rất vô nghĩa trong khoảnh khắc sinh tử. Những người đang trong khoảnh khắc đó không thể nghĩ nhiều được đến như vậy, thứ đáng tin nhất, thứ có thể tin tưởng nhất, chỉ có nắm đấm của mình, dao găm trên tay, chỉ có đánh nhau đến giây cuối cùng, nhìn đối thủ tắt thở ngay trước mắt mới có thể yên tâm. Trông không thông minh. . . . . . ."
"Nhưng chuyện trông không thông minh như vậy, chắc chắn sẽ còn xảy ra nhiều hơn nữa." Lô Thiên Huệ thở dài.
"Vậy xem ra dao găm mà chị đã ước vào ngày đầu tiên khá hữu dụng." Tô Sam Sam tự khen chính mình.
"Nhưng không phải bọn họ đã liên minh với chúng ta sao?" Tô Sam Sam là người duy nhất không rút dao ra trong trận giằng co vừa rồi, thở dài, "Tại sao lại như vậy. . . . . ."
Có một ánh sáng chói lọi dưới cầu thang chiếu về phía trước, đằng sau ánh sáng càng lúc càng đến gần chính là Lưu Khiết đang đỡ Lưu Thù Hiền.
Ánh sáng nhắm ngay cánh cửa trực tiếp dẫn lên đỉnh khán đài, phía sau cầu thang dẫn đến lầu ba chính là nhóm ba người của Thẩm Mộng Dao.
Ẩn nấp rất kỹ trong bóng tối, lúc này như không có gì để che giấu.
Lưu Thù Hiền trả lời câu hỏi của Tô Sam Sam, nhưng lại nhìn về phía Thẩm Mộng Dao, từng chữ một, nghe không ra cảm xúc.
"Bởi vì chỉ khi phản bội thì giá trị của lời hứa mới được thể hiện."
Dưới ánh đèn chiếu sáng toàn bộ lầu hai, Thẩm Mộng Dao chậm rãi đứng dậy, lúc này Lưu Thù Hiền mới nhìn thấy được hết găng tay đấm bốc ở trên hai tay nàng, thứ kim loại vô danh bọc lấy cả tay, phần cạnh sắc nhọn, lóe lên tia sáng kỳ lạ, có những khe hở ở những phần tiếp nối, dường như còn có các chức năng khác.
"Không cần phải nói quá như vậy," Châu Thi Vũ dường như không có kế hoạch nào khác với việc đột nhiên bị bại lộ như vậy, nhìn thời gian còn lại của hôm nay trên tinh thể, "Không phải phản bội, càng không có giá trị gì."
Chú ý đến hành vi của Châu Thi Vũ, Lưu Thù Hiền cười nói, "Hôm nay vẫn chưa kết thúc."
Lòng bàn tay của Trương Tiếu Doanh đột nhiên cảm nhận được chất lỏng, là sự nhớp nháp quen thuộc, khi đưa tay lên trước mắt, nàng đã thấy bên trên dính đầy máu.
Lô Thiên Huệ cúi đầu nhìn khe hở dưới cửa, máu chảy ra từ bên trong nhà hát, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là——
Bên trong đã xảy ra chuyện.
Ba người nhanh chóng đứng dậy, bộ phận cơ thể dựa vào cửa đã dính không ít máu.
Trương Tiếu Doanh nắm lấy tay nắm cửa dùng sức kéo mạnh vài cái, cửa vẫn không mở, bị người bên trong khóa cứng.
Còn chưa đến 12 giờ, mọi người đã dùng hết điều ước của mình, không ai có thể dùng cách khác thường nào để mở cánh cửa này.
Tô Sam Sam áp tai lên cửa, có lẽ vì là do cánh cửa dày, cũng có lẽ là phía sau nó không xảy ra chuyện gì, không nghe thấy tiếng gì, chỉ có máu không ngừng chảy ra ngoài.
Lưu Thù Hiền cũng tiến đến gần quan sát, không rõ tình hình bên trong.
Cả ba người Châu Thi Vũ chậm rãi bước xuống cầu thang, Lưu Khiết đứng ở lối vào cầu thang từ lầu hai lên lầu ba, chặn đường thoát của ba người.
Thẩm Mộng Dao nắm chặt tay, thở ra một hơi dài, "Không còn cách nào để rút lui rồi."
"Chỉ còn một con đường." Châu Thi Vũ chăm chú nhìn Lưu Khiết đang chặn cầu thang, tiếp tục nhìn vào thời gian hiển thị ở góc trên bên phải của tinh thể.
Vương Dịch hơi lo lắng khi bị cô nhìn, cũng lấy tinh thể ra để bật màn hình lên.
"Họ cũng giống chúng ta, không có khả năng tấn công cho đến khi điều ước được đổi mới," Châu Thi Vũ không có ý định ngồi chờ chết, "Điều đáng để tâm chính là ai có thể tạo ra điều ước hữu dụng gây ra nhiều thiệt hại nhất có thể."
"Không thử thì sao biết được ai sẽ thắng."
Ánh mắt nhìn về phía Lưu Khiết của Châu Thi Vũ như đang chỉ ra đường thoát mà nàng dự kiến chính là ở phía lầu một, bốn người đang vây quanh cửa nghiên cứu nguồn gốc của vết máu lấy lại tinh thần, thận trọng di chuyển về phía của Lưu Khiết.
Tô Sam Sam vẫn không có ý định tấn công, trong đầu nàng tràn đầy khát vọng bảo vệ mạnh mẽ nhất, nàng chỉ muốn bảo đảm sẽ không có ai bị thương.
Sau nửa giờ, Lưu Thắng Nam vẫn không trả lời tin nhắn, Lô Thiên Huệ lo lắng nơi có máu chảy ra đang có sự cố, chỉ có thể nhắn tin cảnh báo nàng để nàng không đến gần cửa.
Trương Tiếu Doanh nhìn bậc thang sau lưng, cảm thấy cực kỳ bất an, luôn cảm thấy đứng ở đây có chút nguy hiểm, muốn khuyên Lưu Thù Hiền chuyển dời chiến trường xuống lại lầu một.
Bả vai và thắt lưng của Lưu Thù Hiền đều đau, chỉ có một tay không biết nên đỡ cái nào mới được, còn nghiêm túc nghĩ xem liệu thuốc giảm đau có tính là lãng phí điều ước không.
Lưu Khiết bị Châu Thi Vũ nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy sợ hãi, mồ hôi chảy ròng trên thái dương, nhất thời không dám phân tâm.
Châu Thi Vũ nói ra một lời vô cùng tàn nhẫn, lên kế hoạch cho một đường lui dương Đông kích Tây.
Vương Dịch cầm tinh thể, tin nhắn của Châu Thi Vũ hiện lên.
—— Chuẩn bị sẵn sàng.
Vương Dịch không hiểu, trả lời lại.
—— Chuẩn bị cái gì?
—— Bây giờ bị kẹt ở đây, chắc chắn không thể xuống lầu được, nhưng chúng ta có thể vào trong. Đợi lát nữa điều ước được đổi mới, chị sẽ lập tức thực hiện điều ước mở cửa, chúng ta đi vào, trước tiên phải tạo khoảng cách đã.
—— Em sẽ làm.
—— ?
—— Em mở cửa. Ngày mai vẫn còn dài, điều ước của chị nhất định phải hữu dụng hơn điều ước của em, vậy nên đừng sử dụng nó ngay bây giờ. Giữ lại, dùng để làm chuyện quan trọng hơn.
—— Cho đến bây giờ vẫn luôn là hai người bảo vệ em. Lần này hãy để em làm những gì em có thể đi.
—— . . . . . . Được.
—— Chị vốn muốn tạo tiếng động lớn để thu hút sự chú ý của bọn họ, vậy cũng tiện để chúng ta vào trong hơn.
—— Cửa ở lầu ba có cần mở luôn không?
—— Mở cũng được. Em định dùng gì? Còn 2 phút nữa là sẽ đến 12 giờ, nhớ suy nghĩ trước một chút. Đừng quên báo cho Thẩm Mộng Dao.
—— Vị trí hiện tại của chúng ta đều rất xa cả hai cửa.
Vương Dịch dùng chân đạp nhẹ lên mảnh gỗ bị vụ nổ bom chiều nay bắn ra, Châu Thi Vũ liền hiểu được ý định của cậu ——
Rất an toàn, sẽ không bị ảnh hưởng.
Ngay khi thời gian điểm đến 0 giờ, thi thể của Tằng Ngải Giai và Bách Hân Hư dần dần tan biến như băng tuyết ở trước mắt bao người, được không gian thu hồi lại.
Ngay sau đó, hai đốm sáng màu đỏ ở lầu trên và lầu dưới cách khá xa nhau nhấp nháy ngay trước mắt, như đang đòi mạng.
Lưu Thù Hiền đứng ở phía trước, hai tiếng "cẩn thận" còn chưa thoát ra khỏi miệng.
Tô Sam Sam thành công thực hiện lời hứa của mình, dựng lên một bức tường bảo vệ vững chắc trước mặt đội mình.
"Tích——"
"Tích——"
"Tích——"
——————————————————————
Kết thúc ngày 4 :))))
Nhóm Đoàn Nghệ Tuyền: Đoàn Nghệ Tuyền, Dương Băng Di, Phạm Lộ Nguyên, Lưu Thắng Nam (4)
Nhóm Lưu Thù Hiền: Lưu Thù Hiền, Trương Tiếu Doanh, Lưu Khiết, Tô Sam Sam, Lô Thiên Huệ (5)
Nhóm Thẩm Mộng Dao: Thẩm Mộng Dao, Vương Dịch, Châu Thi Vũ, Phùng Tư Giai, Nhậm Mạn Lâm (5)
Nhóm lẻ: Triệu Giai Nhụy (1)
Nhóm Trung Thái: Trương Quỳnh Dư, Lưu Lực Phi (2)
Thành viên bị loại: Lý San San, Thanh Ngọc Văn, Dương Khả Lộ, Vương Tỷ Hâm, Hoàng Đình Đình, Trịnh Đan Ny, Tưởng Vân, Hàn Gia Lạc, Phí Thấm Nguyên, Do Miểu, Trương Hoài Cẩn, Tôn Hiểu Diễm, Lý Nghệ Đồng, Tả Tịnh Viện, Hồng Tĩnh Văn, Tằng Ngải Giai, Bách Hân Dư.
Thành viên thăng cấp: Kim Oánh Nguyệt, Hồ Hiểu Tuệ, Khương Sam, Viên Nhất Kỳ, Trần Thiến Nam, Trần Trăn Trăn, Trần Kha, Bành Gia Mẫn, Long Diệc Thụy, Dương Viện Viện, Vương Hiểu Giai, Đường Lỵ Giai, Chu Di Hân, La Hàn Nguyệt.
Tổng số lượng thành viên còn lại: 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro