Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Day 2 (Thượng)

Xin chúc mừng bạn đã trả lời được câu hỏi và nhận được phúc lợi có ngay chương mới! (lần sau phải hỏi khó hơn mới được...)

——————————————

Vừa tỉnh lại liền phát hiện bản thân bị nhốt trong lồng sắt thì phải làm sao? Online chờ, rất cấp bách.

Lưu Thù Hiền mở to mắt nhìn giường ngủ của mình bị một cái lồng sắt vây quanh mà các giường khác lại không xảy ra tình huống này liền chìm vào trong suy nghĩ, cô tưởng rằng đây là hình phạt bonus ẩn của trò chơi vào thời điểm không xác định.

Cho đến khi Hồ Hiểu Tuệ không biết đã ấn công tắc gì, lồng sắt dày màu đen mở ra một cánh cửa đủ cho hai người ra vào.

Lưu Thù Hiền: "?"

Lúc này Lưu Thù Hiền mới nhận ra lồng sắt là điều ước tối hôm qua của Hồ Hiểu Tuệ.

Lưu Thù Hiền: ". . . . . ."

Tô Sam Sam cũng đi đến dùng ngón tay gõ gõ vào thanh sắt, cười nhạo Lưu Thù Hiền hết 5 phút đồng hồ qua khe hở.

Trong nháy mắt, Lưu Thù Hiền cảm thấy bản thân giống như một chú chuột lang yếu ớt bị mắc kẹt trong một chiếc lồng chuột to gấp 20 lần, trên đầu giường có thêm một bánh xe chạy. Theo nguyên tắc thì chuột lang không được nuôi chung với nhau, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đánh Hồ Hiểu Tuệ một chút rồi đuổi ra ngoài.

Mặc dù Lưu Thù Hiền không có chút biểu cảm nào, nhưng thông qua chi tiết nghiến răng nghiến lợi, Hồ Hiểu Tuệ có thể cảm nhận được hoạt động tâm lý phức tạp kịch liệt của cô, vì vậy mím môi chớp chớp mắt với Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền kìm nén dục vọng muốn chửi thề, miễn cưỡng mở miệng nói: "Cái lồng sắt này. . . . . . không tồi. Có thể xem là. . . . . . khá tài tình."

Lưu Thù Hiền còn muốn nói gì đó nhưng đèn tín hiệu trên bộ đàm đột nhiên sáng lên dữ dội.

Đầu bên kia phát ra âm thanh lộn xộn, tiếng của Trần Thiến Nam và Trương Hoài Cẩn xen lẫn với nhau cùng một âm vực xa lạ.

Nhưng những chi tiết nhỏ này không đáng kể.

Vì giọng nói của Trương Hoài Cẩn hết sức nghiêm túc, nàng nói.

"Lão Lưu, xảy ra chuyện rồi."

Người đầu tiên, người đầu tiên bị loại, người chết đầu tiên. Đã xuất hiện.

Lý San San.

Bên cạnh đều là các thành viên Trung Thái với vẻ mặt đề phòng nên Trương Hoài Cẩn cũng không đến quá gần, lúc Lưu Thù Hiền đến thì mọi người gần như đã vây kín một chỗ.

Lý San San nhắm mắt, vẻ mặt bình thản như vẫn còn đang ngủ say, nhưng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.

Khi La Hàn Nguyệt tỉnh dậy có gọi Lý San San vài lần, nàng cũng không có phản ứng, cô còn đang suy nghĩ chờ ở giường, sau khi nàng tỉnh dậy thì nên trêu chọc như thế nào.

Cho đến khi cô nhận ra có điều gì đó không ổn, đôi tay thăm dò hô hấp của nàng run lên.

Tại sao lại là Lý San San, nơi này có hơn 40 người, tại sao người đầu tiên lại là Lý San San. La Hàn Nguyệt nghĩ, nàng còn chưa nghe được câu mà mình muốn nghe vào tối hôm qua, mà câu nói kia, La Hàn Nguyệt vừa nói ra, cũng đã thành một lời thất hứa.

Tằng Ngải Giai đặt tay lên vai cô.

La Hàn Nguyệt ngẩng đầu, giọng nói khô khốc hỏi một câu giống như một con dao cùn cứa vào tim khiến nó gần như bật máu, cô hỏi: "Tại sao, tại sao lại là Lý San San?"

Tằng Ngải Giai sững sờ, không biết phải trả lời như thế nào.

Đây cũng thắc mắc trong lòng những người khác, tại sao lại là Lý San San.

Một người dù có nhìn như thế nào cũng không giống người sẽ được chọn làm nạn nhân đầu tiên, cứ như vậy mà chết vào sáng sớm ngày hôm sau.

La Hàn Nguyệt nâng mắt nhìn sợi tóc vàng buông xõa trên trán, buồn cười, mái tóc ngắn vàng lỗi thời này, cứ như vậy lại thành dấu tích duy nhất và cuối cùng mà Lý San San để lại cho mình.

Trương Quỳnh Dư không biết nên an ủi La Hàn Nguyệt như thế nào, chỉ có thể mở chăn ra đắp lên người Lý San San, màu trắng, một màu khá phù hợp với tình huống hiện tại.

"Đừng nhìn nữa."

La Hàn Nguyệt gật đầu, đi lấy tinh thể được đặt bên cạnh gối của Lý San San, màn hình đã tắt ngủm, một bảng game over lớn bên trên, dưới cùng có thể mơ hồ nhìn thấy điều kiện qua ải bất ngờ biến thành 0/10.

Với điều này, Vương Dịch cầm tinh thể đưa lên trước mặt Châu Thi Vũ, ý bảo nàng xem điều kiện qua ải của mình.

Không biết từ khi nào, đã biến thành 6/10.

Châu Thi Vũ lấy tinh thể của mình ra kiểm tra, cũng giống như vậy.

Đương nhiên, Vương Dịch không phải là người duy nhất phát hiện ra điều này.

Lưu Khiết: "Xem điều kiện qua ải đi, chỉ có mỗi mình mình thay đổi thôi sao?"

Trương Tiếu Doanh nhìn xong lại trao đổi ánh mắt với Lưu Thù Hiền, hạ quyết tâm, "Không phải. Có lẽ là tất cả mọi người. Tất cả đều thay đổi."

Hơn thế nữa, số điều ước bị tiêu hao hôm qua cũng được đổi mới, từ 0 biến thành 1, nhưng đây là chuyện không đáng nhắc đến.

Tôn Hiểu Diễm không hiểu: "Tại sao lại giảm đi 1, rõ ràng mình chưa làm gì cả mà."

Dương Băng Di nhìn chằm chằm vào số lượng điều ước đã được làm mới, Đoàn Nghệ Tuyền nhìn chằm chằm vào con số định mức vô cớ giảm bớt, không ai có thể trả lời được câu hỏi của nàng.

Tâm trí của các thành viên Trung Thái cũng chuyển dời khỏi người Lý San San, nhìn tinh thể rồi chìm vào im lặng.

"Thật ra rất đơn giản."

Triệu Giai Nhụy dùng một tay tung tinh thể lên, ý cười bên trong lại không đến đáy mắt.

"Từ hôm qua cho đến hôm nay, số lượng giảm đi 1, nhìn qua là hiểu. Nếu vẫn còn nhớ ngày hôm qua mở máy lên thì xuất hiện cái gì trước thì chính là như vậy."

"Trò chơi mười ngày. Nghĩa nằm trên mặt chữ, một trò chơi cần phải chơi trong 10 ngày. Xét điều kiện qua ải thì có thể hiểu đạt đến 10 là hoàn thành xong trò chơi."

Lưu Lực Phi cuối cùng cũng hiểu, "Là thời gian."

Trương Quỳnh Dư cũng tiếp thu được ý tứ trong lời nói của Triệu Giai Nhụy, "Con số định mức chính là thời gian."

Dương Băng Di nắm chặt tinh thể, "Mà thời gian thì không ngừng trôi."

La Hàn Nguyệt ủ rũ, "Về 0 đồng nghĩa với cái chết."

Châu Thi Vũ vẻ mặt nghiêm túc, "Thứ giảm đi 1, từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, chỉ có thời gian."

"Nói cách khác," Lưu Thù Hiền nhắm mắt lại, "Cho dù chúng ta không làm gì cả thì 6 ngày sau cũng sẽ bị loại."

Tô Sam Sam lại không khéo léo được như Lưu Thù Hiền, "Thăng cấp là sống, bị loại là chết."

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về thi thể được chiếc chăn trắng che, nói không nên lời.

Sắc mặt của Đoàn Nghệ Tuyền rất khó coi. Nhưng không chỉ có nàng.

Viên Nhất Kỳ lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với đám đông, "Nói cách khác, kéo dài càng lâu thì càng khó qua ải."

Tả Tịnh Viện bật cười, "Không bằng em trực tiếp nói, kéo dài càng lâu thì càng phải giết nhiều người."

Lúc này đã có nhiều người nghĩ như vậy, những người không nghĩ như vậy cũng bị câu nói thẳng thắn của Tả Tịnh Viện buộc phải đối mặt với quy tắc tàn nhẫn của sự thay đổi đột ngột này.

"Tiên thủ hạ vi cường (ra tay trước thì chiếm lợi thế)." La Hàn Nguyệt đứng lên, "Mình thật sự rất muốn biết ai lại thông minh như vậy, thế nhưng lại đi trước mọi người một bước."

Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Triệu Giai Nhụy.

"Chỉ sợ không chỉ có một người thông minh như vậy."

Mọi người chuyển hướng về phía cậu, chỉ thấy cậu cầm góc chăn màu trắng vung lên rồi để mặc nó rơi xuống đất, thứ lộ ra chính là khuôn mặt không còn chút sức sống của Thanh Ngọc Văn.

"Tiểu Thanh?" Lô Thiên Huệ kêu lên một tiếng, lập tức chạy về phía Thanh Ngọc Văn.

Trịnh Đan Ny nhìn Thanh Ngọc Văn rồi lại nhìn Lý San San, bất lực nắm lấy tay của Trần Kha.

Trần Kha nắm lại, cho nàng một ánh mắt trấn an, nói với La Hàn Nguyệt: "Chúng ta qua đó xem thử đi."

Dương Băng Di nắm lấy cánh tay của Đoàn Nghệ Tuyền, cứng ngắc đến dọa người.

"Không đến xem thử sao?"

Đoàn Nghệ Tuyền như đang ngây người, lắc đầu một cách máy móc, ánh mắt vô hồn, không nhúc nhích.

Triệu Giai Nhụy lùi qua một bên, tránh đường, cũng tránh được Lô Thiên Huệ.

Lô Thiên Huệ quỳ bên giường, trên mặt hiện lên sự bối rối và thống khổ, không nói được một lời.

Hồ Hiểu Tuệ cắn răng nhịn xuống nước mắt, "Lão Lưu, em cũng muốn hỏi, tại sao lại là Tiểu Thanh?"

Lưu Thù Hiền cũng không nói lời nào, vừa rồi đối mặt với cái chết của Lý San San cô cũng không có cảm xúc gì, mà giờ phút này nhìn thấy Thanh Ngọc Văn lại dễ dàng sinh ra một chút bi thương không thể dùng từ nào để diễn tả được. Đao không chém lên người thì không biết đau là gì.

Viên Nhất Kỳ nửa ngồi ở mép giường, "Không giống là do cùng một người làm. Hai người họ ấy."

Lưu Khiết cũng đến gần xem xét thử.

Tình trạng của Thanh Ngọc Văn không bình yên giống Lý San San, vẻ mặt đau đớn, trước khi chết đã giãy dụa một chút, nhưng lại không có vết thương bên ngoài.

Trương Hoài Cẩn nhíu mày, khó hiểu: "Cậu ấy mạnh như vậy, những người này có rất ít khả năng ép cậu ấy xuống để khống chế nếu như bị cậu ấy phát hiện. Nếu đánh không lại thì sao bây giờ lại có thể như vậy?"

Bách Hân Dư: "Chẳng lẽ là trúng độc? Lúc cậu ấy nhận ra thì đã muộn rồi."

Trương Tiếu Doanh nhíu mày: "Chị luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là gì."

Lưu Khiết nhặt chiếc chăn trên đất lên, học theo Trương Quỳnh Dư vừa rồi đắp lên người cô.

Lưu Thù Hiền khó hiểu suy nghĩ, đảo mắt không nỡ nhìn đến trạng thái của Thanh Ngọc Văn, tùy tiện gật đầu, "Có lẽ khả năng trúng độc lớn hơn."

Triệu Giai Nhụy nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng không nói gì, chỉ rời khỏi bên giường của Thanh Ngọc Văn.

Tưởng Vân đứng yên một chỗ, đột nhiên mở miệng.

"Không thiếu người."

Lý Nghệ Đồng và Vương Hiểu Giai cùng nhìn về phía nàng, vẻ mặt viết rõ chữ nghe không rõ.

Tưởng Vân đành phải lặp lại: "Không có thiếu người."

Mọi người đứng cách đó cũng không xa, Long Diệc Thụy dễ dàng nghe được lời này.

La Hàn Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng, kiểm tra số người có mặt.

45 người, ngoài trừ Kim Oánh Nguyệt đã thăng cấp hôm qua, Lý San San và Thanh Ngọc Văn đã chết hôm nay.

Một người cũng không thiếu.

Chu Di Hân: "Vậy thì đơn giản thôi. Kiểm tra thời gian của mọi người, thời gian của người bị loại nhất định sẽ được cộng vào số định mức của kẻ giết người."

Vương Tỷ Hâm: "Nhưng con số định mức ban đầu cộng với con số định mức của một người nữa là hoàn toàn đủ để thăng cấp, vậy tại sao lại không ai biến mất?"

Dương Viện Viện: "Tìm ra được người đó thì lập tức biết nguyên nhân thôi."

Trương Quỳnh Dư và Lưu Lực Phi nhìn nhau, biết suy nghĩ của mình và đối phương đều giống nhau.

Trương Quỳnh Dư nắm lấy bả vai của La Hàn Nguyệt, "Không được."

La Hàn Nguyệt nhìn Trương Quỳnh Dư, chờ nàng cho mình một lời giải thích.

"Tin em, ngoại trừ hung thủ thật sự ra, sẽ có rất nhiều người không đồng ý cho chị xem điện thoại của họ."

Lưu Lực Phi gật đầu, "Đúng vậy. Mục đích điều tra cũng không đạt được."

La Hàn Nguyệt nghi ngờ hỏi, "Tại sao?"

Dưới tình huống có thể tìm được hung thủ thì không có lý do nào có thể như vậy.

"Không nói đến việc có thể tìm được hay không, nếu chị thật sự cương quyết yêu cầu mọi người công khai điện thoại của mình như vậy thì sẽ làm nhiều người tức giận." Trương Quỳnh Dư thay đổi giọng điệu dịu dàng hơn một chút, "Có lẽ chị không chú ý, nhưng bên chúng ta có nhiều người như vậy, mặc dù không sợ bị nhắm vào, nhưng không cần phải gây thù hằn sớm như vậy."

Ánh mắt của La Hàn Nguyệt tối sầm, "Em có chuyện giấu chị sao?"

"Có." Trương Quỳnh Dư thẳng thắn, "Nhưng có thể cam đoan với chị đây không phải chuyện gì xấu."

Đường Lỵ Giai nhìn thấy Hồng Tĩnh Văn luôn không có ý kiến gì gật đầu, cũng gia nhập đội quân khuyên bảo.

La Hàn Nguyệt gật đầu, đồng ý.

Tằng Ngải Giai thấy mọi người đã đạt được sự nhất trí, liền đưa ra nghi vấn của mình.

"Mình cảm thấy hành vi của người này rất kỳ quái. Nếu đã lựa chọn tiên hạ thủ vi cường rồi ra tay vào đêm đầu tiên, vậy chắc chắn là vì muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi, nhưng bây giờ lại không thiếu người, đồng nghĩa với lựa chọn tạm thời ẩn mình, cái này để làm gì? Không phải làm vậy là đã đi ngược lại với mục đích của bản thân rồi sao?"

Dương Khả Lộ: "Hơn nữa nếu không phải là cùng một người làm thì có vẻ như hai người đều đã không hẹn mà chọn làm như vậy cùng một lúc."

"Đúng là có vấn đề." Trịnh Đan Ny ở xa xa nghe được nội dung thảo luận, nhỏ giọng phụ họa theo.

Trần Kha giữ chặt lấy cánh tay của nàng, hai người dừng lại giữa chừng.

Trịnh Đan Ny cảm thấy Trần Kha đứa tay vào trong chiếc túi không có tinh thể kia của mình, lúc rời đi thì trong túi lại có thêm một thứ rất nặng.

Trịnh Đan Ny nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi cô là cái gì.

Tốc độ của Trần Kha rất nhanh, trong mắt của những người khác cũng chỉ là đột nhiên ôm Trịnh Đan Ny một chút, dưới góc độ đã được che chắn cẩn thận thì không ai nhìn thấy được hành động mờ ám của cô.

Trần Kha nhíu mày, dường như đang cố gắng tìm từ, "Hôm qua tâm huyết dâng trào ước một chút, đồ chơi nhỏ thôi nhưng có thể có ích."

Thật ra Trần Kha cũng không cần nói rõ, Trịnh Đan Ny thông qua hình dáng mà mình đã chạm vào thì cũng biết sơ đây là gì.

"Tại sao không nói?"

"Thứ này xuất hiện bất ngờ mới có thể phát huy tác dụng."

Trịnh Đan Ny lắc đầu, "Em không hy vọng mình sẽ có lúc cần dùng đến nó."

Trần Kha nắm chặt lấy tay gấu đã bị đồng hóa với nhiệt độ cơ thể bên trong túi, "Chị cũng không muốn vậy. Nhưng có rất nhiều chuyện chúng ta không thể quyết định được."

Hai người đứng cách giường của Lý San San không xa, vừa lúc nhìn thấy trên tay của La Hàn Nguyệt xuất hiện một chiếc máy cầm tay có hình dáng dài.

"Cái gì vậy?"

"Máy phát hiện nói dối." La Hàn Nguyệt khởi động máy, "Không cho xem tinh thể, vậy đến đây nói thật đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro