Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

05.

Trương Trạch Vũ không biết nấu cơm. Danh tiếng của cậu dần dần nổi hơn liền rất ít ở nhà, cũng sẽ không tự mình xuống bếp mà đành phải gọi đồ ăn nhanh. Mấy thứ này đương nhiên không lành mạnh, nhưng trừ chuyện đó ra cậu cũng không có biện pháp tốt hơn.

Cho nên trọng trách nấu cơm đương nhiên rơi xuống vai Trương Cực.

Để phục vụ tốt hơn cho khẩu vị của fans, Trương Trạch Vũ phải sắm vai giúp đỡ Trương Cực nấu ăn, đơn giản là rửa rau, cắt cà chua hay bày biện bàn ăn. Cậu cũng vui vẻ làm. Sau bữa ăn lại giúp hắn rửa chén, cuộc sống thoải mái hơn ở đoàn làm phim rất nhiều.

Khi rảnh rỗi không có việc gì Trương Trạch Vũ liền chạy đi trêu chọc hắn.

Buổi chiều mặt trời chiếu rọi, nhu hòa nhưng không chói mắt, chiếu lên ban công, ánh sáng và bóng râm đan xen phác họa đường nét gương mặt Trương Trạch Vũ, ngay cả lông tơ nhỏ cũng trở nên rõ ràng có thể nhìn thấy.

Trương Cực nhìn một người một chó chơi rất vui vẻ, lặng lẽ giả bộ tủi thân trước ống kính, vừa oán giận chó nhà mình có mới nới cũ, lại ấm ức nói bạn trai thích Bobo hơn mình.

Ngồi trong phòng trang điểm xem đến cảnh này, Trương Trạch Vũ đỏ mặt, luống cuống tay chân, không ngờ sau khi mình từ chối gọi chồng, hắn lại đổi phương thức khác, thật sự quá nham hiểm, ngoài dự đoán.

Liếc mắt nhìn trên màn hình, tất cả đều là bình luận thật ngọt ngào.

Trương Trạch Vũ thở dài, đặt điện thoại lên bàn trang điểm, định nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Sao lại không xem nữa?"

Cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, Trương Cực mặc một chiếc áo phông màu trắng rộng thùng thình in dòng chữ tiếng anh, bên dưới mặc một chiếc quần jean bó sát màu đen, làm cho hắn càng cao gầy, dựa vào khung cửa mỉm cười hỏi.

Không kịp trả lời câu hỏi này, đồng tử Trương Trạch Vũ co rụt lại, có chút khiếp sợ: "Sao anh lại tới đây?"

"Đương nhiên là tới thăm em." Trương Cực liếc mắt nhìn điện thoại của cậu một cái, nhất thời trong lòng hiểu rõ, nhếch khóe miệng cười, "Đến thăm người yêu có gì không đúng?"

Trương Trạch Vũ bị người ta chặn đến á khẩu không nói nên lời, giờ phút này lại chịu thua, hai tay khẩn trương quấn lấy nhau, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Trong phòng trang điểm không có người ngoài, chỉ còn lại cậu và Trương Cực, cậu và người yêu không điểm của mình.

Thấy người ta không đáp lại, Trương Cực cũng không tức giận, chỉ nhìn Trương Trạch Vũ dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang đỏ bừng từ tai đến cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp biến thành một quả cà chua chín, nghĩ thầm người này sao lại dễ trêu chọc như vậy.

Quên đi. Trương Cực đi vào phòng trang điểm, cầm lấy áo khoác của Trương Trạch Vũ, nói với cậu: "Đi thôi, người đại diện nói cô ấy lại sắp xếp mấy paparazzi ở ngoài trường quay, bảo tôi đưa em về nhà."

"À."

Một lúc lâu sau, Trương Trạch Vũ mới lấy lại tinh thần. Thì ra Trương Cực tới đây chỉ là vì muốn tạo cơ hội cho mấy tay săn ảnh ngoài kia.

Đi ra khỏi trường quay, cậu nhạy bén nhận ra trong bụi cỏ ven đường quả thật có mấy bóng người. Cậu đột nhiên cảm thấy bộ dạng sững sờ vừa rồi của mình thật ngu xuẩn, cho đến khi được Trương Cực đưa đến cửa nhà, Trương Trạch Vũ vẫn cắn môi dưới không mở miệng nói chuyện.

"Không muốn ôm một chút sao?"

Trương Cực nhẹ nhàng tựa vào cửa xe, hai tay đút túi, ánh đèn mờ nhạt bên đường chiếu sáng gương mặt tinh xảo của hắn, bộ dáng thản nhiên tự đắc khiến người ta vô cùng khó chịu.

Trương Trạch Vũ vốn định không để ý tới hắn mà xoay người rời đi, nhưng hợp đồng còn ở trên người, lại bất đắc dĩ đi tới bên cạnh hắn, giống như một con thỏ nhỏ nhào vào lòng Trương Cực, trong lòng âm thầm tức giận.

"Ở đây cũng có paparazzi?" Trương Trạch Vũ hung dữ hỏi.

"Ừ", Trương Cực đặt cằm lên mái đầu xù xì của cậu, lại hỏi, "Vừa rồi ở trong phòng trang điểm, vì sao không tiếp tục xem? "

Người này cũng thật thù dai.

Trương Trạch Vũ mượn lúc này vùi vào lòng Trương Cực, người nọ không thể thấy rõ biểu tình của mình, nhỏ giọng trả lời: "Đều là diễn, có gì hay đâu."

Ý tứ ấm ức tủi thân rõ ràng có thể nhận ra. Lời này vừa nói, hai người đều trầm mặc thật lâu.

Mãi đến khi gió lạnh ập đến, Trương Trạch Vũ không nhịn được khịt mũi một cái, Trương Cực mới phản ứng lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bảo, thật ra diễn xuất của tôi cũng không tốt đến vậy đâu."

06.

Cuộc sống hàng ngày cũng khiến khán giả nhàm chán, vì vậy nảy sinh một vấn đề mới đòi hỏi phải quay phim cuộc sống ngoài trời.

Trương Cực và Trương Trạch Vũ suy tư thật lâu, trong hai hạng mục đi biển và leo núi chọn cái thứ hai, bởi vì bầu không khí của khung cảnh thứ nhất quá lãng mạn, Trương Trạch Vũ sợ cảm xúc của mình không đến nơi đến chốn, sau chuyến đi chỉ để lại hai chữ xấu hổ, cũng sợ cảm xúc của mình quá mức rõ ràng, không thu lại được.

Có lẽ là cốt truyện quen thuộc mà mỗi chương trình tạp kỹ đều phải có, Trương Trạch Vũ trượt chân vì một khối gạch đầy rêu, vốn tưởng rằng chỉ là vết trầy xước nhỏ dùng băng cá nhân dán lên một chút là không sao, trong nháy mắt đứng lên mới ý thức được chân mình bị trẹo.

Mẹ kiếp.

Trương Trạch Vũ trong lòng chửi thầm, bề ngoài lại lộ ra nụ cười "tôi rất ổn", nói: "Đi thôi, tôi không sao."

Sau đó từng bước tiếp tục đi về phía trước, dù cố gắng vượt qua cảm giác đau đớn truyền đến từ mắt cá chân, nhưng vẫn nhịn không được nhíu mày.

Trương Cực chú ý tới tốc độ chậm lại của Trương Trạch Vũ, nhìn thoáng qua chân cậu, liền biết có chuyện gì xảy ra.

"Trương Trạch Vũ."

"Hả?"

"Lại đây, tôi cõng em."

Thấy người kia nửa ngày sững sờ bất động, Trương Cực không nói hai lời liền cõng cậu lên. Không cần quay đầu lại Trương Cực cũng biết hiện tại cậu chắc chắn lại đỏ bừng mặt. Trương Trạch Vũ thăm dò hỏi: "Trương Cực, anh thả tôi xuống trước đi, nếu không anh cứ tiếp tục leo núi, tôi... tôi yêu cầu trợ lý đưa tôi về trước. "

Vừa nghe lời này, Trương Cực lập tức tỏ vẻ cự tuyệt: "Không cần, tôi không mệt, vốn là vì em, tôi mới đồng ý đi leo núi, em về rồi, tôi leo núi còn có ý nghĩa gì đâu?"

Đoạn clip này vừa phát sóng, cư dân mạng vốn còn cảm thấy hai người chỉ đơn thuần xào CP đồng loạt thay đổi, bình luận cũng từ "cặp đôi bị sét đánh" biến thành "kswl", "Cực Vũ szd" cùng với "Hai người khi nào mới kết hôn", hot search cũng treo trên bảng cả ngày, người vốn không quan tâm cặp đôi này cũng đều gửi lời chúc phúc.

Sau khi leo lên núi, Trương Cực liền yêu cầu lập tức trở về, Trương Trạch Vũ lắc đầu nói mình không sao.

"Buổi tối không phải còn có mưa sao băng sao băng sao? Vốn kế hoạch chính là dựng lều trên đỉnh núi qua một đêm, giờ bỏ lỡ cơ hội cũng không có lần sau đâu. "

Thấy thái độ của Trương Trạch Vũ cứng rắn, Trương Cực cũng không ngăn cản nữa, qua kiểm tra của nhân viên y tế chỉ là dây chằng bị căng, hắn mới yên lòng dựng lều trại.

Hai người ngồi ngoài lều trại chờ một tối, mưa sao băng không đợi được nhưng lại gọi được một đám muỗi đến. Không chịu nổi sự tra tấn của muỗi nữa, Trương Cực quyết định bỏ cuộc, xem mưa sao băng cái gì, còn không bằng đi ngủ.

"Tiểu Bảo."

"Ừ?"

Trương Trạch Vũ vốn sắp ngủ gật đột nhiên bị Trương Cực gọi một tiếng thân mật mà tỉnh giấc, dụi dụi mắt nghiêng người về phía Trương Cực, hỏi anh có chuyện gì.

"Tôi muốn nói, xin lỗi."

Trương Cực cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Trương Trạch Vũ, giọng điệu trở nên rất nhẹ nhàng, "Thật xin lỗi, lần đó làm bảng câu hỏi tình nhân, tôi không đạt tiêu chuẩn. "

Vừa dứt lời hắn lại vội vàng tìm bổ sung: "Nhưng mà hiện tại tôi khẳng định có thể lấy điểm tuyệt đối."

"Không sao." Trương Trạch Vũ an ủi hắn, "Thật ra, cho dù là không điểm, tôi vẫn thích anh như vậy."

Trương Cực nghe đến đây, trong lòng trở nên mềm nhũn.

Mấy câu trong bảng câu hỏi tình nhân không phải hắn cố tình nhớ kỹ, mà trong khoảng thời gian ở chung với Trương Trạch Vũ, hắn phát hiện mình luôn vô thức để ý đến những chuyện nhỏ nhặt nhất của Trương Trạch Vũ.

Ví dụ như cậu rất thích gấu bông, lúc ở nhà mình còn mang theo một con hổ bông, hoặc tỷ như cậu rất thích nháy mắt, đôi mắt sạch sẽ chợt sáng bừng lên trông thật đẹp, lại ví dụ như hắn nhớ cậu từng nói mình từ nhỏ lớn lên trong quân doanh...

Dần dà, đợi đến khi Trương Cực quay đầu lại nhìn bảng câu hỏi tình nhân kia, hắn phát hiện mình hoàn toàn có thể đạt điểm tuyệt đối.

Vì vậy, Trương Cực bắt đầu hối hận tại sao hắn lại nhận được điểm không.

"Tiểu Bảo, em hôn tôi một cái đi."

Sau khi ở chung càng ngày càng hòa hợp, Trương Trạch Vũ cũng không phản kháng lại yêu cầu trước kia vô cùng khó hiểu, giờ chỉ coi như là để tạo cảnh quay thu hút fans couple. Ngẩng đầu nhẹ nhàng đặt lên má Trương Cực một nụ hôn, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.

Trương Cực lừa được một nụ hôn liền mừng thầm, ôm Trương Trạch Vũ vào lòng, ghé vào tai cậu nói: "Thật ra, ở đây không có camera."

07.

Vài ngày sau, chân Trương Trạch Vũ đã hoàn toàn hồi phục.

Trong thời gian dưỡng thương, Trương Cực cũng không quên làm tròn bổn phận của bạn trai, mỗi ngày đều làm canh gà bổ dưỡng, thậm chí còn tự mình cho cậu ăn. Trương Trạch Vũ trong lòng mắng mỏ, mình chỉ bị thương có xíu mà thôi, sao trong mắt Trương Cực lại trở thành một bệnh nhân nhỏ bé đến cuộc sống thường ngày cũng không thể tự lo liệu thế.

Sáng sớm thức dậy, Trương Trạch Vũ vào bếp tìm Trương Cực, phát hiện hắn lại đang chế biến thịt gà, không nhịn được nhíu mày: "Trương Cực, vết thương của tôi đã khỏi rồi, anh không cần phiền phức như vậy."

Người nọ dường như làm ngơ, đeo một chiếc tạp dề in hoa, bộ dáng có chút buồn cười, thấy Trương Trạch Vũ tới, hắn cười hỏi: "Thử một chút không?"

Trương Trạch Vũ do dự một chút, nói: "Tôi không biết nấu ăn cho lắm."

"Ý của tôi là, có muốn thử một chút tình yêu chân chính không?"

00.

"Chúc mừng ngài, Trương Cực tiên sinh, bảng câu hỏi tình nhân lần này, ngài được điểm cao nhất nha."

Bình luận: Trương đại ảnh đế có thể đạt điểm cao nhất, là bởi vì bảng câu hỏi chỉ có cặp đôi này có điểm số tuyệt đối.

___________________________________

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro