Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

🔴 những chấm đỏ quen thuộc ~

🔴 hoạt động trong trái tim với đường ngang.

Du Phong Thành ở trên xe không nói một lời, ngay cả biểu tình cũng không có. Cậu hận không thể hiện tại nằm trên xe cấp cứu chính là mình.

Hóa ra đau buồn tột cùng không cách nào thể hiện ra.

Ánh mắt Du Phong Thành nhìn chằm chặp Bạch Tân Vũ, vết máu trên người. Tất cả những điều này... Dường như trùng hợp với núi Côn Lôn. Người bị thương vẫn là Bạch Tân Vũ.

Tân Vũ, Tân Vũ, lần này em không đi.

Tân Vũ, Tân Vũ, lần này em không đi, nhưng sao anh không mở mắt ra nhìn em.

Tân Vũ, Tân Vũ, anh đối với em quá thất vọng rồi sao?

Mãi cho đến khi Bạch Tân Vũ được đẩy vào phòng phẫu thuật, nhìn đèn đỏ bật sáng, Du Phong Thành mới cảm thấy mũi mình có chút chua xót. Cậu ngồi trên ghế lặng lẽ khóc.

'Tại sao, tại sao lại như vậy? Vì sao người bị thương luôn là Bạch Tân Vũ? Tại sao mỗi lần bị thương đều là vì mày?! ’

"Du Phong Thành, mày ít làm việc một chút có thể chết sao? Mày quan tâm Bạch Tân Vũ nhiều hơn một chút, cho dù chỉ vài phút, sẽ chết sao?”

Trái tim Du Phong Thành giống như bị ngàn dao đâm vào.

Chúa ơi, xin ban phước cho người yêu của tôi.

Giản Tùy Anh càng không tốt lắm. Anh ở trên sân thượng chậm lại một hồi lâu, được Lý Ngọc đỡ run rẩy đứng lên, lại giống như nhớ tới cái gì đó, một phen hất tay Lý Ngọc ra.

"Tân Vũ. Bạch Tân Vũ..." Giản Tùy Anh nhỏ giọng nói, chậm rãi đi lên cầu thang.

Lý Ngọc cũng bị dọa, nhưng hắn buộc mình phải bình tĩnh lại. "Tùy Anh, anh nói cái gì vậy?"

"Anh nói Bạch Tân Vũ! Mau lái xe tìm Bạch Tân Vũ! "Giản Tùy Anh cũng không phát hiện mình khóc.

"Anh Giản, anh đừng kích động, đi đi, anh bình tĩnh một chút, đi theo em là được rồi."

Giản Tùy Anh và Lý Ngọc lên xe, lần này Giản Tùy Anh không ngồi ghế phụ, mà ngồi ở phía sau, đầu dựa vào cửa sổ xe.

Có lẽ anh không muốn mọi người nhìn thấy mặt mong manh của mình.

Lý Ngọc cũng không ép buộc Giản Tùy Anh, lái xe về phía bệnh viện.

"Tân Vũ..." Giản Tùy Anh ở phía sau thì thào nói.

Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại câu "Quên em đi". Giống như ác mộng, lắc cũng không bỏ được.

"Em trai ngốc, anh làm sao có thể quên em chứ. ’

Có phải bình thường anh đối với em quá không tốt, em trở về, anh cái gì cũng cho em, chỉ cần em có thể vượt qua được."

Tất cả đều im lặng.

Đến bệnh viện, Lý Ngọc và Giản Tùy Anh hỏi vị trí của Du Phong Thành, sau đó đi lên.

"Bạch Tân Vũ đâu? Em ấy vẫn chưa ra ngoài à? Giản Tùy Anh có chút lo lắng hỏi.

"Không có, anh Giản, em đã chờ ở đây một thời gian dài." Giọng mũi Du Phong Thành có chút nặng, không khó đẻ nghe ra cậu vừa mới khóc qua.

"Mẹ nó. Không có việc gì, lão tử chờ được, tôi sống phải thấy người, chết phải thấy xác. ”

Chờ đèn trong phòng phẫu thuật tắt,  đây hẳn là  cuộc chờ đợi dài nhất, đau đớn nhất trên thế giới. Người bên trong đang cùng tử thần liều chết chiến đấu, mà người bên ngoài bình yên vô sự, chỉ có thể sốt ruột.

Lý Ngọc nhìn mấy tiếng đồng hồ nay lông mày Giản Tùy Anh cũng chưa từng buông lỏng, nói với Giản Tùy Anh: "Tùy Anh, anh ngủ một lát đi, em và Du Phong Thành nhìn là được. ”

"Em trai lão tử còn ở bên trong, em nói làm sao anh có thể ngủ được? Lý Ngọc, nếu bên trong là anh, em ở bên ngoài có thể ngủ sao? ”

Lý Ngọc không lên tiếng.

Đúng vậy, nếu bên trong là Giản Tùy Anh, hắn khẳng định phản ứng càng lớn hơn.

Sau nhiều giờ chờ đợi, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt. Bác sĩ bước ra khỏi đó. "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Du Phong Thành vừa định nói tôi là, nhưng Giản Tùy Anh là người đầu tiên nói: "Tôi là anh trai cậu ấy. ”

"Bệnh nhân chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu sống trở lại, vai của cậu ấy trước đây đã có chấn thương? Đây đã là lần thứ hai thương tổn, nếu như lại có một lần nữa, cánh tay có thể không giữ được. ”

"Bác sĩ tôi sẽ chú ý."

"Trầm cảm của bệnh nhân không còn vừa phải, đã nghiêm trọng hơn rồi. Những ngày này trong ICU đầu tiên quan sát tình trạng thể chất, phục hồi gần như sau đó chúng tôi sẽ thực hiện điều trị tâm lý giữa các cá nhân, hành vi nhận thức và vật lý trị liệu, bao gồm cả điều trị kích thích sọ lặp đi lặp lại. Nếu người nhà đồng ý, hãy ký tên vào đây và thanh toán viện phí. ”

"Phiền bác sĩ." Giản Tùy Anh nhận lấy bút, nhìn qua một chút, ký tên, cùng Lý Ngọc đi nộp viện phí.

Du Phong Thành nhìn bộ dáng Bạch Tân Vũ được đẩy ra, thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần sống.

Bạch Tân Vũ được quan sát trong phòng ICU một tuần, thấy dấu hiệu sinh mệnh bắt đầu chuyển biến tốt, liền chuyển vào phòng bệnh bình thường. Mỗi ngày đều tiếp nhận sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, sự an ủi của người thân cùng với vật lý trị liệu, Bạch Tân Vũ đã chết lặng, người khác hỏi cậu cái gì, ngoại trừ tùy tiện nói vài chữ, hoặc là trực tiếp trầm mặc. Căn bản nhìn không ra trước kia cậu hoạt bát cỡ nào.

"Trong lòng cậu ấy vẫn luôn có một nút thắt, cậu biết không? Nút thắt này không đucợ tháo gỡ, dùng bao nhiêu trị liệu cũng vô dụng. "

Ngày đó, bác sĩ tâm lý gọi Du Phong Thành ra nói chuyện riêng.
---
Artist:疯狂瞪脆皮鸭鸭的言澄城

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro