Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Phác Trân Vinh: "cậu"
Vương Gia Nhĩ: "hắn"

🌿🌿🌿🌿🌿🌿

Vương Gia Nhĩ đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ, các tế bào trong cơ thể hắn như được tổ chức lại, cơ và xương bị tháo rời và lắp ráp lại, toàn thân đau nhức mê man, hơi nóng oi bức đến không thở được bao quanh nền đất lún.

Khi Gia Nhĩ sắp chết ngạt, cả thân người hắn rơi xuống vực sâu, thật lâu sau, một trận gió khoan khoái bỗng thổi tới khiến Gia Nhĩ chật vật mãi mới khôi phục được ý thức. Vừa mở mắt ra, hắn lập tức trở về mùa hè năm ấy, chiếc áo vest nóng nực, mồ hôi nhễ nhại, chung quanh phát ồn ào náo nhiệt.

Toàn bộ không gian là một khối lập phương mờ ảo, Gia Nhĩ đưa tay dụi đến đỏ cả mắt nhưng vẫn không nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Nơi này là một mảnh có ánh sáng màu xanh lục, hắn nhìn xung quanh một vòng cho đến khi nhìn thấy một góc, mắt Gia Nhĩ tập trung lại và chỉ duy nhất nơi ấy, hình ảnh bỗng trở nên rõ ràng.

Người con trai cúi đầu, tóc mái suôn mượt, đôi mắt một mí xinh đẹp, là dáng vẻ thanh tú mà hắn luôn khắc cốt ghi tâm. Gió từ cửa sổ ùa vào thổi tung những trang vở, làm bay lên từng lớp giấy trắng, lộ ra chữ viết ngay ngắn tinh tế trải dài thật đáng ghen tị.

Gia Nhĩ cơ hồ không khống chế được tâm tình xúc động, lập tức đứng dậy, theo bản năng muốn chạy tới chỗ người con trai ấy.

Hộp trí nhớ của Gia Nhĩ dần dần được mở ra, hắn nhớ tới cậu học sinh chuyển trường, nhớ tới bản thân từng ví von như thế này - cậu ấy như một con cá mắc cạn từ năm 1994.

Phác Trân Vinh, cậu ấy tên là Phác Trân Vinh.

Trong lòng Gia Nhĩ chợt dâng lên nỗi lo lắng không thể giải thích, thậm chí hơi thở dồn dập, hắn muốn chạy lại mở miệng nói với người ấy, nhưng mới bước được một bước thì bị một đám đông lao đến đẩy ra, thế tiến công dồn dập, đám đông còn đẩy ngã bàn học, sách vở bên cạnh Gia Nhĩ.

Vì vậy hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên kia bị đám đông vây quanh, người ấy tức giận bịt tai lại, sắc mặt lạnh lùng. Đám người xấu kia trên tay còn cầm đồ vật nhấp nháy, Gia Nhĩ nhìn hồi lâu mới nhận ra đó là những lưỡi dao, trong lòng hắn chợt dấy lên khẩn trương, cảm thấy sợ hãi dị thường.

Thứ Gia Nhĩ sợ không phải là những lưỡi dao sắc bén ấy, mà là sợ nhìn thấy thiếu niên kia chảy máu.

Thẳng đến khi cổ áo của thiếu niên bị ai đó xách lên, có vài người bắt đầu tay đấm chân đá, Phác Trân Vinh trong lúc giãy dụa mắt vẫn liếc về phía hắn, Gia Nhĩ vừa vặn tiếp được, ánh mắt quen thuộc ấy như lưỡi băng rực sáng, yếu ớt mà kiên nghị, tựa hồ gáo nước lạnh tạt ngang khôi phục tỉnh táo cho hắn, tất cả các giác quan nhất thời đều thanh tỉnh.

Âm thanh bên tai rốt cục cũng dần to lên, Gia Nhĩ có thể nghe được tiếng quạt máy kêu cót két, trước mặt có tiếng cãi vã cùng những lời ngăn cản từ ai đó.

"Tất cả dừng tay lại cho tôi!"

Phác Trân Vinh khó thở, vừa nới lỏng cổ áo ra, thiếu niên đã bị giọng nói đặc sệt kia thu hút, cậu ta quay lại nhìn người con trai nọ, trong lòng trào ra một cảm xúc kỳ lạ.

Tâm nghĩa hiệp tự nhiên của Vương Gia Nhĩ phát huy công lực. Hắn cởi áo khoác đồng phục để lộ cơ bắp săn chắc trong chiếc áo vest, một tay đẩy tên đầu gấu ra, chặn cả người trước mặt Phác Trân Vinh, tỏa ra một khí thế nghiêm nghị đáng kinh ngạc.

"Này. Đây là trường học, không phải là khu đầu đường để các người thu phí quản lí, ngang nhiên xông vào bắt nạt người ta như vậy không thấy quá đáng sao?"

Tên đầu gấu vừa bị Gia Nhĩ đẩy ra cao hơn hắn cả nửa cái đầu, tên đó ra bộ mất kiên nhẫn, "Cmn, tao không gây sự với mày, mày quản nhiều chuyện vậy làm gì?"

Gia Nhĩ chỉ tay lên ngực đối phương, "Tao hoài niệm việc thích quản nhiều vậy đó, mày làm gì được tao?"

Vương Gia Nhĩ tuổi trẻ đầy sức sống, khuôn mặt khiêu khích, cơ bắp cuồn cuộn, nét mặt sáng sủa tuấn tú trông giống một thanh niên hư hỏng hơn là một học sinh, cả hai hung tợn đấu mắt, tên đã lên dây, vô cùng căng thẳng.

Trước khi mọi thứ trở thành thảm kịch, một số bạn học đã nhanh trí báo trước cho giáo viên và chờ đám đệ của tên đầu gấu kia ra dấu, một vài đứa đã lập tức giải tán khi nhận ra tình thế không hay, tên đầu gấu kia cũng cắn răng quay đầu bỏ đi, còn không quên liếc mắt để lại câu 'nói hay lắm' với Gia Nhĩ, cuối cùng sự tình không giải quyết được gì.

Lúc tan học, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, đeo cặp lên vai chuẩn bị đi, nhưng thiếu niên được hắn cứu đã đứng đợi ở cửa, sốt ruột ngăn lại sau đó lễ phép nói: "Bạn học, cảm ơn cậu."

"Có điều, thật ra lúc đó cậu không cần giúp tôi làm gì."

Gia Nhĩ vốn đã đi ra vài bước, nhưng lại dừng chân quay đầu liếc nhìn cậu, cảm thấy có chút thần kì và nghi hoặc, hắn ôn tồn cất giọng, "Cái đám đó đều vội vàng muốn giết người diệt khẩu, cậu vậy mà chịu được."

Phác Trân Vinh đeo chéo cặp trên lưng, mặt không một gợn sóng đáp, "Bọn họ không dám."

Gia Nhĩ không nhìn ra được bộ dạng học sinh giỏi giang lại có khả năng gây chuyện của cậu nên chỉ liếc mắt nhìn cậu ta vài lần, thấy khá hứng thú, theo thói quen khoác lấy vai đối phương, lúc này Trân Vinh mới có chút giật mình, nghĩ muốn gỡ tay hắn ra mà không gỡ được, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Có một chút khác biệt về kích thước cơ thể của họ nên cả hai đã cùng khoác vai đi bộ đến ngã tư trong tư thế kỳ lạ này. Cuộc nói chuyện giữa Vương Gia Nhĩ và Phác Trân Vinh giống như cảnh bức cung trong phòng thẩm vấn, Trân Vinh nói nhảm một hồi liền đem mọi tính toán trong đầu Gia Nhĩ phủi bay hết.

Phác Trân Vinh vừa chuyển trường đến đây và còn nhảy đúp một lớp, cậu đến từ một thành phố biển cách đó không xa. Vốn dĩ trẻ con làng chài thường rất mau quen thân, sẽ không gây hiềm khích gì ngoài những lần cãi vã trẻ con, ngược lại sau khi đến đây, Trân Vinh còn chiếm được hảo cảm của rất nhiều bạn nữ, không biết là cậu khiến người nào động tâm xao xuyến đến độ gây ra phong ba bão táp thế này nữa.

Hai tuần trước, Trân Vinh bị kẻ khác chặn đường bên ngoài trường gây rối, cậu theo thói quen tránh đi, không muốn chọc tức một tên điên thế nhưng cây ghi ta hắn đeo sau lưng bị va quẹt làm nứt, thế là cả hai đã có trận ẩu đả và dẫn đến tình huống hôm nay.

Kể xong, cậu quay qua cắn một miếng trên cây kem mà Gia Nhĩ đang cầm, hắn nhìn xuống cánh tay đầy vết bầm của Phác Trân Vinh, trên mặt lộ vẻ khó chịu, "Oa, bọn nó khốn nạn thật chứ, đừng lo, nhận anh làm đại ca, từ nay anh đây bảo hộ cho cậu."

"Không," Trân Vinh quay sang cười rạng rỡ nhìn hắn, khóe mắt nhướng lên trong gió, dịu dàng và xinh đẹp lạ thường , "Đại ca cái gì, không cần xã giao như vậy, chúng ta làm bạn đi."

"..."

Hầu kết trong họng hắn chợt nhấp nhô, Gia Nhĩ cảm thấy tim mình đập quá nhanh, căn bản không thể làm bạn được.

Kể từ thời điểm này, những hình ảnh bị lãng quên được trả lại từng khung hình trong hộp trí nhớ. Những bóng cây in hằn cái nóng oi bức, trung tâm trò chơi điện tử đầy ồn ào, những con phố ăn vặt về đêm, mấy hàng rào dựng lên bên sông.

Trân Vinh trong lớp thể dục mặc quần đùi ngắn không che được vết bầm đen trên đầu gối. Cậu luôn nói rằng do vô tình bị ngã, nhưng trong vòng vài tháng liền những vết bầm ấy lại không hề hồi phục chút nào, như thể cậu thường xuyên bị bắt nạt vậy.

Dù Trân Vinh học đúp lớp, nhưng điểm của cậu rất tốt, nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn, thực chất lại luôn cố tình chơi khăm Vương Gia Nhĩ, lừa hắn có sâu trong ngăn kéo, kể cho hắn nghe những câu chuyện ma không có thật, và khi lừa thành công sẽ lăn ra cười đến vui vẻ hiếm thấy.

Trân Vinh thường xuyên đọc sách trong tiệm sách và ngẩn ngơ ở đó cả một buổi chiều, ánh sáng hoàng hôn rọi vào mái tóc nâu khiến cả người cậu như phát sáng chói ngời. Khung cảnh đó đẹp đến mức khiến cuốn truyện tranh trên tay Gia Nhĩ cũng bớt hấp dẫn, hắn thường không kìm được mà chống tay lên cằm lén ngắm nhìn Trân Vinh.

Vương Gia Nhĩ thích Phác Trân Vinh, hắn muốn bảo vệ thiếu niên ấy mãi mãi, như thể Trân Vinh là cục bông mềm mà hắn có thể bảo hộ trong lòng bàn tay. Nhưng sau này Gia Nhĩ nhận ra tay hắn ngắn lại nhỏ quá, không thể bảo vệ hết được. Phác Trân Vinh nói, "Vương Gia Nhĩ, không có ai ngốc như cậu, đối với tôi tốt như vậy."

Những lời này khiến Gia Nhĩ cảm thấy bực bội.

Bất quá, sau đó Trân Vinh còn nói thêm. Vương Gia Nhĩ, người tôi ghét thì rất nhiều, thích một người lại rất hiếm, chỉ có cậu ở bên tôi, vậy cậu ở cạnh quản tôi đến hết đời được không?

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro