Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.Để cho nàng thực hiện nó trong mơ

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc mọi người tổ chức tiệc ăn mừng, Trịnh Đan Ny còn quẩn quanh trong cảm xúc khi hát ca khúc cuối cùng trong buổi diễn, ngồi tại vị trí rầu rĩ không nói lời nào, nhân viên công tác đem máy tính đưa cho nàng, "Đan Ny, ta chọn một vài tấm ảnh, em có muốn hay không nhìn thử xem có chỉnh sửa gì không, chút nữa em còn phải phát Weibo."

Nghĩ đến mình quả thật có nhiều cảm tạ muốn nói, liền ôm qua máy tính bắt đầu chọn, một bên nhìn một bên hỏi: "Không có ảnh chụp người hâm mộ sao? Em rất muốn cám ơn fan hâm mộ."

"Có a, ở phía sau, bài hát cuối cùng chụp rất nhiều."

"Vậy thì làm sao? Có phải mọi người không muốn nên chụp fan em rất nhiều ảnh xấu đúng không, fan hâm mộ của em không phục a!"

"Thật sự đã tuyển ảnh đẹp a, khi nào phát em lấy điện thoại này đi."

Nhân viên công tác cầm về xem xét, tuyệt lắm, tất cả đều là biển màu lam, còn có ảnh fan hâm mộ hàng trước khóc đến "Lê hoa đái vũ", "Lão bản, quá xấu tính."

"lê hoa đái vũ": Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Ở đây bỏ trong ngoặc kép nên mọi người hiểu đều hiểu =)))))))

Trịnh Đan Ny dựa vào ghế híp mắt cười, khoát khoát tay, "Quá tốt rồi, các fan khẳng định cũng có rất nhiều tấm ảnh em khóc đến xấu mặt, phải gọi cái này là tiên hạ thủ vi cường."

Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế

Kết thúc tiệc ăn mừng trở lại khách sạn, Trịnh Đan Ny nhận được ảnh tuyển, bên trong chỉ còn một người em mới dám đem ảnh phóng lên, mượn ánh sáng sân khấu cùng gậy tiếp ứng, có thể nhìn thấy chỗ lối đi có khối màu trắng , không chú ý có thể sẽ tưởng rằng là ảnh trên tường, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy là bóng người đội nón trắng.

"Nguyên lai chị đã nghe đến hết."

"Còn tưởng rằng chị lại giống như trước đây, xem đến một nửa thì bỏ em lại một mình."

Trần Kha tại lúc Trịnh Đan Ny xoay người đi đồng thời mình cũng rời đi chỗ ngồi, nàng không muốn bởi vì chính mình lại để em không thể kết thúc buổi biểu diễn một cách hoàn mỹ, nàng biết đứa nhỏ của nàng, cho dù ở nơi nàng không thể thấy, cũng có thể tự mình đi tốt trên con đường này.

Nhìn xem thời gian không còn nhiều nghĩ mình nên lập tức chạy đến sân bay, ngay khi Trần Kha đi đến cửa ra, giọng nói của em lại một lần nữa vang lên, em kiệt lực khống chế thanh tuyến, ca khúc bên trong còn đọng lại cảm xúc quanh quẩn, để Trần Kha dừng bước. Chí ít, nghe xong bài hát này đi.

Trần Kha không dám quay đầu, tựa như thời điểm lúc trước nàng rời đi .

Đương tiếng của pháo mừng vang lên, Trần Kha giống như vừa tỉnh mộng, xoa xoa khóe mắt, mang theo gậy tiếp ứng màu lam mà rời đi.

Khóc một trận làm Trần Kha choáng váng, tại trên máy bay ngủ một giấc, làm một cái mộng thật sâu.

Trong mộng nàng vẫn là tiền bối của Trịnh Đan Ny, tại lúc này độ nổi tiếng không cao lắm chỉ là nữ đoàn nhảy công diễn, nàng không có lên tiếng mình phải giải phẫu, nàng vẫn có thể hát những bài mình thích. Các nàng tương trợ bên nhau cùng ủng hộ, an an ổn ổn chờ đến hợp đồng kết thúc thuận lợi tốt nghiệp . Tốt nghiệp về sau các nàng cùng nhau thuê một gian phòng, các nàng sẽ không ngừng sáng tác bài hát cũng không ngừng vấp phải trắc trở, thảm đạm nhất thời điểm, hai người mặt đối mặt ăn mì tôm đều không có bỏ thêm thịt, nhưng lúc này Trần Kha vươn tay sờ sờ đầu Trịnh Đan Ny, em vẫn là sẽ ngửa đầu cười đến rất thỏa mãn.

Các nàng tại quán bar để hát, trong gió rét nhảy cùng nhau, mang theo tác phẩm của các nàng cố gắng tham gia các cuộc tranh tài. Được tình cảm fan hâm mộ quan tâm ấm áp, bị ác liệt ngôn ngữ của người không thích làm tổn thương qua, cũng bị lão sư chuyên nghiệp không nể mặt mũi đánh giá đả kích qua, may mắn là các nàng chưa từng buông tay nhau, cùng nhau một bước lại một bước tiến về phía trước.

Trong lúc các nàng cuối cùng cũng đi tới mộng tưởng, Trịnh Đan Ny hướng nàng vươn tay: "Trần Kha, chị có muốn lên sân khấu không?" Trần Kha đang muốn nắm lấy tay em, đột nhiên một chùm ánh sáng chói mắt soi tới, theo bản năng nàng đưa tay ngăn trở đôi mắt, đột nhiên hết thảy mọi người đều rời nàng đi, bên tai truyền đến một tiếng một tiếng kêu lấy nàng.

Trần Kha ngủ rất say, nhân viên phục vụ một bên nhỏ giọng gọi một bên khẽ động bờ vai của nàng mới đưa nàng tỉnh lại, thời điểm nàng mở mắt cũng còn chưa hoàn toàn tỉnh, chậm một hồi lâu mới tỉnh lại.

"Nguyên lai là mơ a."

Thật là không muốn tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro