
Chương 5
Một tuần lễ sau, 《chuyện cũ phồn hoa》được khai máy tại Thượng Hải. Mà Tiêu Chiến thì giống như người bay, ở Bắc Kinh cùng Thượng Hải di chuyển qua lại. Vương Nhất Bác nơi này tiến độ cũng không coi là quá tốt, cậu mặc dù có thiên phú, nhưng rốt cuộc không phải xuất thân diễn xuất, vì không muốn liên lụy tiến độ , tự nhiên cần so với người khác bỏ ra nhiều công sức hơn.
Cuộc sống nhìn chung bình bình đạm đạm một ngày qua một ngày, cho đến ngày đó khi Tiêu Chiến mở điện thoại di động lên.
Weibo hotsearch đầu bảng: Vương Nhất Bác và Tự Lâm đêm khuya cùng trở về khách sạn bạo.
Thứ hai chính là: Tự Lâm hư hư thực thực công khai đáp lại tình yêu.
Tiêu Chiến cũng mới xuống máy bay, lần này tách ra vừa vặn bảy ngày. Tiêu Chiến xem một chút, Blogger công bố mấy tấm hư hư thực thực ảnh chụp chung, anh một cái liền nhận ra, đúng là Vương Nhất Bác không sai. Mà Tự Lâm hai giờ sau phát Weibo, quả thật mập mờ để cho người ta không khỏi nghĩ viển vông: hành trình tư nhân không đáng đáp lại, xin mọi người cho nghệ sĩ một ít không gian tự do, cảm ơn.
Bình thường gặp phải những chuyện này, nếu như là tin vịt, nghệ sĩ hoặc là phòng làm việc sẽ đứng ra phủ nhận. Mà Tự Lâm đáp lại như này, hoặc liền là thật, hoặc chính là song phương hợp tác hâm nóng nhiệt độ. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến dẫu sao đã kết hôn, không đến nỗi cùng Tự Lâm tới thật, có khả năng nhất chính là sao tác, ở vòng giải trí, đây cũng là một loại thủ đoạn thường gặp. Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến ngay cả khách sạn đều không trở về, vội vã chạy tới tổ kịch.
Thời điểm Tiêu Chiến đến, nhưng không thấy Vương Nhất Bác, điện thoại cũng không có người nghe.
"Chiến ca, anh trở lại?" Tiểu Muội nhìn thấy Tiêu Chiến , tiến lên đón.
"Nhất Bác đâu ?"
"Ở phòng hóa trang, cậu ấy... A, chiến ca; "
Không kịp chờ Tiểu Muội nói xong, Tiêu Chiến chân dài một bước đã không thấy bóng người.
Cửa phòng hóa trang khép hờ, từ bên trong chiếu ra ánh sáng yếu ớt. Tiêu Chiến đẩy cửa vào, ở trên ghế salon, tìm được Vương Nhất Bác. Tiện tay khóa cửa lại.
Vương Nhất Bác theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến , đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cong cong khóe miệng, lộ ra dấu ngoặc nhỏ: "Chiến, anh tới rồi."
"Vương Nhất Bác, em trưởng thành thật có bản lĩnh a." Tiêu Chiến mặt không cảm xúc, cố gắng dùng giọng ôn nhu nhất nói lời lạnh lẽo nhất.
Vương Nhất Bác ngẩn ra, nhìn Tiêu Chiến từng bước từng bước đi tới trước mặt cậu. Lập tức không phản ứng kịp.
"Anh cho em chọn vở kịch tốt nhất, mời thầy biểu diễn hay nhất. Là muốn cho em danh chính ngôn thuận dùng thực lực đi tới đỉnh. Em muốn đỏ, thì có nhiều cơ hội. Cần dựa vào scandal sao tác sao?"
Vương Nhất Bác không hiểu sao tự nhiên đối mặt chỉ trích, ưu tư lập tức bị đốt lên, từ trên ghế salon đứng lên, trợn mắt nhìn Tiêu Chiến : "Em xào cái gì, làm cái gì mắng em?"
Tiêu Chiến nhếch mép một cái, "A, đó không phải là sao tác, liền là sự thật. Vương Nhất Bác, quả là mị lực vô biên a."
"Tiêu Chiến ." Đối mặt Tiêu Chiến châm chọc, lúc này Vương Nhất Bác thật nổi giận, "Anh đang nói hươu nói vượn cái gì?"
"Chuyện chính em làm, em còn hỏi." Vừa nói vừa từ trong túi cầm lấy điện thoại, mở ra Weibo, đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác. Cái tìm kiếm kia vẫn còn treo đầu bảng.
Vương Nhất Bác nhận lấy điện thoại di động, điểm đi vào xem mấy cái.
"Vương lão sư, giải thích một chút?" Tiêu Chiến trêu chọc nói.
Vương Nhất Bác nhìn mấy giây, quay lại đưa điện thoại di động tới trước mặt Tiêu Chiến, bấm vào một cái tìm kiếm khác, "Cái này đọc như thế nào a?"
Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác ngón tay nhìn sang. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, dáng vẻ đầy mờ mịt. Cầm lấy điện thoại di động, thả lại túi mình, "Không sao"
Lần này Vương Nhất Bác rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra, sư tử nhỏ trợn một đôi mắt lấp lánh có phần căm tức nhìn Tiêu Chiến , "Tiêu Chiến , anh không tin em."
Vương Nhất Bác tức giận, Tiêu Chiến cũng đuối lý, quả thật nóng nảy, không làm rõ ràng mọi chuyện liền nổi giận. Chẳng qua là tự Tiêu Chiến biết, chỉ có đối mặt với chuyện của Vương Nhất Bác,anh mới bị lý trí làm mờ đầu óc. Tiêu Chiến không tự chủ chột dạ sờ sờ mũi mình, "Vương lão sư đừng nóng giận, anh chính là tùy tiện hỏi một chút. Không có không tin em."
"Anh có, anh chính là không tin em." Vương Nhất Bác tức giận phát run, người run rẩy ngã về ghế sopha phía sau.
Tiêu Chiến tay lanh lẹ đỡ Vương Nhất Bác, để cho cậu vững vàng ngồi vào trên ghế, "Anh làm sao dám hoài nghi Vương lão sư a. Vương lão sư ngài bớt giận." Vừa nói vừa đem ly nước đưa tới, "Uống miếng nước hạ hỏa...hạ hỏa a."
Vương Nhất Bác nâng tay nhận lấy ly, Tiêu Chiến bỗng nhiên bị mấy cái lỗ kim nhỏ bé trên mu bàn tay Vương Nhất Bác hấp dẫn sự chú ý, nắm chặt tay cậu, nhận lấy ly nước để ở một bên.
Tiêu Chiến mặt một lần nữa lạnh xuống, "Vương Nhất Bác, đây là xảy ra chuyện gì?"
Vương Nhất Bác bị dời đi sự chú ý, trên mặt tức giận không còn, ngược lại giống như bị bắt thóp, rụt tay một cái, nhưng Tiêu Chiến nắm rất chặt, Vương Nhất Bác căn bản không tránh khỏi."Liền, liền sốt, truyền nước mấy ngày." Cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến , nhưng Tiêu Chiến mặt thật lạnh, Vương Nhất Bác chột dạ, lại bổ sung, "Đã tốt rồi."
Mu bàn tay Tiêu Chiến lạnh như băng dán lên Vương Nhất Bác trán, Vương Nhất Bác theo bản năng lùi về phía sau tránh, "Tốt, em chắc chắn?"
" Ừm, xong hết rồi."
"Ừ ?"
"Còn kém một chút xíu là tốt."
Tiêu Chiến than thở, "Vương Nhất Bác, em có thể hay không chiếu cố thật tốt chính mình."
Vương Nhất Bác vốn là thân thể không thoải mái, lại sợ mình làm trễ nải tổ kịch, một người cô đơn, đã quá ủy khuất, thật vất vả đợi Tiêu Chiến tới, ai ngờ vừa tới đã bị Tiêu Chiến hiểu lầm chất vấn. Lần này bị đồng thời nhiều chuyện chèn ép, cậu rốt cuộc không chịu nổi, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến , lập tức cặp mắt đỏ lên, hốc mắt nổi lên lệ, bĩu môi."Em đã rất khó chịu, anh vừa rồi còn phải hung em" Thanh âm nói chuyện mềm nhũn, còn mang điểm nũng nịu.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng đau nhói, "Là anh không tốt, anh nói xin lỗi với em." Đưa tay xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, "Còn chụp không? Anh đưa em về nghỉ."
Vương Nhất Bác gật đầu, lại lắc đầu, "Đã xuống kịch, nhưng là lát nữa tới giờ học với thầy biểu diễn".
"Đi, chúng ta trở về. Hôm nay không học." Tiêu Chiến nói xong, trước cho Tiểu Muội phát tin tức, sau đó cầm lên áo khoác màu đen bên cạnh khoác lên trên người Vương Nhất Bác, đem mũ đội lên đầu cậu. Hai tay dùng một chút lực, nâng cái mông Vương Nhất Bác đem người bế lên.
Vương Nhất Bác tự nhiên mất trọng lượng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ Tiêu Chiến."Anh làm gì, mau buông em xuống. Sẽ bị người thấy được."
"Còn xấu hổ a, em khi còn bé, anh đều ôm em như vậy."
Vương Nhất Bác mắt thường có thể thấy được đỏ mặt, "Em khi đó còn nhỏ a."
"Em bây giờ vẫn là người bạn nhỏ của anh a." Tiêu Chiến nói xong, hai tay nâng Vương Nhất Bác cái mông chặt chút, tìm một vị trí thoải mái, vững vàng đi ra ngoài.
Vương Nhất Bác giãy giụa không được, yên lặng đem cằm gác trên bả vai Tiêu Chiến, đem mặt chôn đi vào.
Tiêu Chiến không có đi cửa trước, Tiểu Muội nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, cùng Trần ca đợi ở lối đi phía sau. Chỉ bất quá khi hai người nhìn thấy Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm đi ra, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm, nhưng vẫn còn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro