Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Vương Nhất Bác cuộn mình thành một đoàn, được Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, Tiêu Chiến vẫn luôn ở bên tai cậu nói cái gì đó, cậu muốn đáp lại, nhưng lại không có một cơ quan nào của thân thể nghe cậu chỉ huy, cậu chỉ có thể đem chính mình càng co lại càng chặt.

  Tiêu Chiến biết hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để hỏi thăm, trạng thái của Vương Nhất Bác cũng rất kỳ quái, anh quá lo lắng, chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện với cậu, lặp lại câu "Anh đang ở đây".

  Vương Nhất Bác dần dần được trấn an lại, ánh mắt tan rã một lần nữa tìm được tiêu điểm, mồ hôi trên trán ướt sũng, nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn trên gương mặt trắng bệch, Tiêu Chiến nhìn thấy không ngừng đau lòng, "Bảo bảo, đừng sợ. ”

  Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến sau khi trở về gọi cậu như vậy, trên thực tế khi còn nhỏ, Tiêu Chiến thường xuyên gọi cậu như vậy, luôn nói là một bảo bảo chưa cai sữa, sau khi lên trung học cơ sở, Tiêu Chiến ngược lại có chút không được tự nhiên, dần dần không kêu như vậy nữa, bỗng nhiên thốt ra biệt danh, hai người đều có chút xúc động.

  "Ca ca, em muốn về nhà." Vương Nhất Bác khàn giọng, đặt trán lên vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nào còn do dự, lập tức thu dọn đồ đạc, quấn Vương Nhất Bác kín mít, lái xe về nhà.

  Về đến nhà đã mười một giờ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bình phục lại cảm xúc khi trên đường, Tiêu Chiến lại pha cho cậu một ly sữa, thêm một viên melatonin, dỗ dành cậu đi ngủ.

  Tiêu Chiến lại không thể ngủ được.

Vương Nhất Bác từ thắt lưng đến lưng, là một diện tích lớn, nhưng không phải là dấu vết bỏng đặc biệt sâu, nhìn giống như bị lửa đốt trúng, nhưng lớn như vậy lại rất kỳ quái, suy tư nhiều lần, Tiêu Chiến vẫn gửi cho Lương Tố một tin nhắn wechat hỏi vết thương như vậy được tạo thành như thế nào, Lương Tố rất nhanh liền gọi điện thoại lại.

  "Chiến Chiến, Bo Bo bị thương sao?" Thanh âm Lương Tố lộ ra lo lắng, "Con dẫn nó ra ngoài làm sao có thể làm cho nó bị thương chứ? Có chuyện gì với con vậy? ”

  "Không phải... Mẹ, chỉ là, hai năm con vắng mặt, Bo Bo có từng bị bỏng không? " Tiêu Chiến châm chước từ ngữ.

  "Chưa từng nghe nói qua a." Lương Tố nhíu mày, "Vì sao con đột nhiên hỏi như vậy? ”

  "Không có việc gì." Tiêu Chiến tùy tiện nói một lý do, muốn chấm dứt cuộc gọi điện thoại, lại bị Lương Tố một câu "bất quá" kéo lại suy nghĩ, "Bất quá cái gì? ”

  "Cũng là chuyện không có căn cứ." Lương Tố có chút do dự, "Hai năm trước khi con vừa đi, Bo Bo có một lần náo loạn bỏ nhà đi. Ngày đó mẹ và ba con đều không ở nhà, lúc trở về nghe bảo vệ nói, Vương gia bị hỏa hoạn, không biết Bo Bo đi đâu, nghe nói Tần lão sư còn bị thương phải nhập viện, nhưng tối hôm sau khi chúng ta về đến nhà, nhìn thấy Tần lão sư giống như một người không có việc gì xuất hiện ở nhà, ngược lại Bo Bo, thật lâu sau mới trở về, từ đó về sau nó cũng không đến nhà chúng ta nữa. ”

  Trực giác của Tiêu Chiến nói rằng vết thương trên người có liên quan đến cái gọi là "bỏ nhà đi" lần đó, có lẽ còn có liên quan đến việc Vương Nhất Bác không muốn anh đụng phải cái hộp.

  Vương Nhất Bác trong phòng sau khi xác nhận Tiêu Chiến rời đi liền mở mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà ngẩn người.

  Mất ngủ kéo dài, cậu đối với loại thuốc chỉ có thể tính là sản phẩm chăm sóc sức khỏe này của cậu đã sinh ra kháng thể, căn bản không thể dựa vào cái này để ngủ.

  Thành thật mà nói, cậu cũng không hy vọng Tiêu Chiến vì chuyện này mà lo lắng, vết sẹo trên người phải giải thích, chỉ là lần này quá đột ngột, cảm xúc của cậu thoáng cái liền mất khống chế. Hiện tượng mất khống chế cảm xúc như vậy không phải là lần đầu tiên phát sinh, chỉ là đã một năm đều bình yên vượt qua, cậu cũng không quá để ý chuyện này.
  Dù sao Tiêu Chiến đã trở lại, thuốc của cậu cũng trở về.

  Rút về trong chăn, Vương Nhất Bác nghĩ, chờ một chút đi, chờ cậu nghĩ ra phải giải thích với Tiêu Chiến như thế nào, chờ cậu thi tới 650, chờ Tiêu Chiến hoàn toàn thuộc về cậu, sẽ không rời khỏi cậu nữa, cậu sẽ đem toàn bộ đều nói cho Tiêu Chiến biết.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

  Tiêu Chiến săn sóc không nhắc lại chuyện ngày đó, hai người ăn ý giả vờ không có gì xảy ra, năm mới đúng hẹn, Tiêu Chiến và Lương Tố nhiều lần mời, Vương Nhất Bác vẫn không muốn theo bọn họ cùng nhau đến quê nhà Tiêu Chiến ăn tết, dù sao Tần Sương Chi đối xử với cậu lạnh lùng và điên cuồng, bà vẫn là mẹ của cậu, trong một ngày đoàn tụ như vậy, bọn họ có thể chơi đùa một cách riêng, nhưng cậu không thể để bà một mình ở trong căn nhà lớn này.

  Vương gia đêm giao thừa vẫn lạnh như băng, không có chút không khí đón năm mới nào, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, vẫn lấy sủi cảo Tiêu Chiến đưa cho cậu ra khỏi tủ lạnh, trên TV phát đêm liên hoan tết nguyên đán, giọng nói đặc biệt lớn, cuối cùng cũng tìm được một tia náo nhiệt trong căn phòng vắng vẻ này.

  Tần Sương Chi nâng ly rượu vang đỏ, lảo đảo tựa vào quầy bar, trong phòng bếp mở, Vương Nhất Bác đang luống cuống tay chân làm sủi cảo, món ăn duy nhất cậu có thể nấu chính là dưa chuột đập dập, thanh âm đao vỗ thớt nghe được giống như hiện trường hung án. Khóe miệng Tần Sương Chi tươi cười nhàn nhạt, dưới ánh đèn mờ nhạt, ôn nhu đến mức làm cho người ta trầm luân.

  "Mẹ, ăn chút sủi cảo đi." Vương Nhất Bác mặc tạp dề, đặt sủi cảo lên bàn, chào hỏi Tần Sương Chi. Tần Sương Chi đi qua, rất đẹp mặt ăn một cái, lập tức nhướng mày, từ trong miệng lấy ra một đồng xu.

  “Mẹ, mẹ trúng thưởng rồi!” Vương Nhất Bác cười đến mức má sữa giương cao, "Năm mới sẽ có may mắn! ”

  "May mắn?" Khóe miệng Tần Sương Chi mỉm cười, "Cám ơn lời tốt của Nhất Bác, mẹ cũng hy vọng, năm mới, con sẽ không làm cho mẹ thất vọng. ”

  Vương Nhất Bác cảm thấy theo lý mà nói những lời này hẳn là muốn sắp tới thi đại học, nhưng biểu tình của Tần Sương Chi lại không giống nói chuyện thành tích của cậu, trong lòng Vương Nhất Bác có chút quái dị, lại không biết từ đâu mà đến, chỉ có thể gật gật đầu.

  Tần Sương Chi còn muốn uống rượu, bị Vương Nhất Bác đè ly lại, bà cười duyên nhìn Vương Nhất Bác, "Nhất Bác có phải đã lâu không đến quán bar không? Bỏ rượu à? ”

  "Con chỉ đi khiêu vũ, không phải đi tiếp..." Vương Nhất Bác cau mày muốn phản bác, lại bị Tần Sương Chi không thèm để ý cắt ngang, "Con biết mẹ là vì tốt cho con. " Đôi môi đỏ tươi dừng lại bên má Vương Nhất Bác, "Cho nên con cũng phải tin tưởng, tất cả những việc mẹ làm, đều là vì tốt cho con. ”

  Tần Sương Chi lui về phía sau một bước, linh hoạt đoạt lấy ly rượu của mình uống một hơi cạn sạch, lại gắp một cái sủi cảo, lại rất nhanh buông xuống, chỉ mang theo nụ cười nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Đứa nhỏ thật sự rất dễ dỗ a. ”

  Cái liếc mắt kia khiến Vương Nhất Bác rất khó hiểu, Tần Sương Chi lại nhẹ nhàng xoay người lên lầu, Vương Nhất Bác nhìn hai cái sủi cảo trên bàn, cười khổ lắc đầu, liền nghe tiếng nhạc náo nhiệt trên TV, bắt đầu ăn sủi cảo.

  Chỉ ăn một miếng, Vương Nhất Bác đã ngây ngẩn cả người.

  Trong mỗi cái sủi cảo, dĩ nhiên đều có một đồng xu.

Cầu mong cậu bạn nhỏ của anh, mọi việc đều thuận lợi, bình an vô sự.
-------------------------------
Hello, bắt đầu tuần sau tui rảnh rồi nên sẽ up tiếp Bệ hạ nha!☺️
Phần đầu chương này lãng mạn quá 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro