
Chương 12
(Hồi tưởng quá khứ)
Sau lần đó Tiểu Tiêu Chiến đã hơn một tuần không gặp Tiểu Vương Nhất Bác, khi gặp lại cậu, tiểu bằng hữu nhìn qua lại trở lại bộ dáng quen biết lúc đầu, không muốn mở miệng nói chuyện, cũng không quá để ý tới người khác, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể trả lời Tiểu Tiêu Chiến một hai câu, ngay cả Lương Tố cũng không thể làm cho cậu đáp lại.
Hậu quả như vậy chính là Tiểu Vương Nhất Bác cơ hồ bị bạn bè trong lớp cô lập, lão sư nghĩ hết biện pháp cũng không thể để cho cậu đối với bên ngoài sinh ra một chút phản ứng, bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Tần Sương Chi nói chuyện.
Làm cho người ta trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Tần Sương Chi lại đi theo Vương Cẩn Ngôn đến nơi khác xã giao, chỉ để lại một câu "Xem làm đi".
Điều này là muốn mọi người tự xem tình hình rồi làm? Lão sư cũng có chút lơ mơ, chỉ có thể nhờ Lương Tố giúp đỡ. Lương Tố trầm mặt suy nghĩ trong chốc lát, vẫn quyết định đưa Vương Nhất Bác về nhà.
Nội dung cuộc nói chuyện lần đó Vương Nhất Bác đã quên, cậu chỉ biết Lương Tố không ép cậu, chỉ dịu dàng nói rất nhiều với cậu, tắm rửa cho cậu, thay đồ ngủ sạch sẽ, kể cho cậu nghe chuyện trong chăn ấm áp, đang kể chuyện, Tiểu Vương Nhất Bác liền khóc.
Lúc đầu là ẩn nhẫn, chỉ rơi từng giọt từng giọt nước mắt, sau đó cũng nhịn không được nữa, gào khóc, Lương Tố không có không kiên nhẫn, càng không có hung dữ đánh cậu, chỉ giúp cậu vuốt lưng thuận khí, vài phút sau, tiếng khóc yếu ớt dần, Tiểu Vương Nhất Bác vẫn khóc nỉ non, cứ như vậy dần dần ngủ thiếp đi.
Sau khi Tiểu Vương Nhất Bác ngủ, Lương Tố vắt khăn lau mặt cho cậu, mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không đến nửa giờ, Tiểu Vương Nhất Bác liền bừng tỉnh, bốn phía một mảnh tối tăm, cậu kinh hoảng muốn chạy trốn, lại bị người bắt lấy ngón tay.
"Bo Bo đừng sợ, ca ca bên cạnh em đây." Tiểu Tiêu Chiến ngủ mơ mơ màng màng, kéo Tiểu Vương Nhất Bác vừa ngồi dậy một lần nữa trở về chăn, học theo dáng vẻ của mẹ vỗ vỗ lưng đệ đệ, "Bo Bo ngoan a, ca ca vẫn ở đây, đừng sợ nha. ”
Mắt Tiểu Vương Nhất Bác lại ướt, nhưng cậu cắn chặt môi dưới, không dám ầm ĩ Tiêu Chiến ngủ, chỉ nắm chặt ngón tay anh, dưới ánh trăng yếu ớt, hai thân ảnh nho nhỏ gắt gao dựa sát vào nhau.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi ở phía trước, hình như anh luôn là như vậy, từ nhỏ đã luôn luôn đi trước mặt cậu, khi còn bé cậu rất cô độc, không tránh khỏi bị bạn học khi dễ, Tiêu Chiến nhìn cuốn sách toán bị cắt đứt của cậu, không nói hai lời liền đánh mấy người kia một trận, phụ huynh đám người đó liền yêu cầu lão sư mời phụ huynh anh, Tiêu Chiến lý lẽ mạnh mẽ, hỏi ngược lại lão sư, "Tôi không nên bảo vệ đệ đệ sao? Họ bắt nạt đệ đệ tôi, chỉ vì đánh nhau không lại mà làm lớn chuyện, họ có lý sao? Tôi có thể xin lỗi họ, nhưng họ cũng phải xin lỗi đệ đệ tôi! ”
Lão sư nhìn mấy đứa nhỏ bị anh đánh đến mặt mũi bầm dập, lại nhìn xem bản thân Tiêu Chiến cũng không khá hơn chỗ nào, cổ đều bị cào xướt, Vương Nhất Bác ở một bên ngược lại không chút thương tích nào.
Lương Tố ra mặt giải quyết vấn đề này, không chỉ không mất tiền, còn để cho mấy đứa nhỏ kia chủ động xin lỗi, cũng cam đoan sau này sẽ không khi dễ Vương Nhất Bác nữa. Tiêu Chiến mắt lấp lánh nhìn người mẹ đại nhân vĩ đại của mình, sau liền bị mẹ nhìn bằng ánh mắt sắt bén dọa co rụt đầu lại, cuối cùng đương nhiên là anh bị đánh một trận.
"Ca ca xin lỗi a." Tiểu Vương Nhất Bác ngồi xổm bên giường thở dài một hơi, Tiểu Tiêu Chiến khẽ nhe răng trợn mắt dỗ dành cậu, "Không có việc gì, anh da dày, không sợ bị đánh. ”
"À." Tiểu Vương Nhất Bác gật gật đầu, vươn một ngón tay, chọc một cái, Tiểu Tiêu Chiến lập tức "ngao" một tiếng, hít một hơi khí lạnh, "Em,em,em,em…! ! ”
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
Tiểu Vương Nhất Bác sâu kín nhìn anh, "Nếu đau, lần sau anh cũng đừng chắn trước mặt em nữa. ”
"Anh chính là ca ca em, anh không ngăn cản ai ngăn cản a." Tiểu Tiêu Chiến biết cậu tức giận mình hôm nay đánh nhau, thà tình nguyện bị đánh cũng muốn bảo vệ cậu ở phía sau, nhưng đó là chuyện ca ca nên làm không phải sao?
"Em cũng có thể bảo hộ anh." Tiểu Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn anh.
"Thôi đi." Tiểu Tiêu Chiến di chuyển chỗ nằm, "Lần đó, hai chúng ta bấm chuông cửa toàn tiểu khu, mẹ anh còn chưa lấy chổi lông gà ra, em liền khóc bảo mẹ anh đừng đánh anh, bà ấy còn chưa xác định là hai chúng ta làm, đều là do em bán đứng. "Anh bấm ngón tay đếm "công lao vĩ đại" của Tiểu Vương Nhất Bác, "Còn có lần đó... Này! " Còn chưa kịp đếm ngón thứ hai, đã bị Vương Nhất Bác bịt miệng lại, Tiêu Chiến vừa tức vừa gấp, vỗ tay cậu ra, "Em vừa mới sờ mông anh! Đừng chạm vào miệng anh! ”
"À." Tiểu Vương Nhất Bác nhìn tay mình, làm ra bộ dáng ghét bỏ, sau đó chạy đi rửa tay, Tiêu Chiến lại tức giận đến nhe răng trợn mắt.
(Hiện tại)
"Đến rồi, đây là phòng học của em đúng không?" Tiêu Chiến đột nhiên dừng bước, Vương Nhất Bác đang suy nghĩ sự tình không phanh lại kịp, trực tiếp đụng vào lưng anh, Tiêu Chiến quay đầu lại, tức giận giúp cậu xoa xoa trán, "Nghĩ cái gì vậy? ”
Vương Nhất Bác mất tự nhiên quay mặt, tránh tay Tiêu Chiến.
"Tôi nhìn xem, khoa học... Lớp 7? Em chỉ có bảy lớp học khoa học đúng không? Em học ở lớp cuối cùng à? " Tiêu Chiến không thể tưởng tượng nổi nhìn số lớp học, Vương Nhất Bác có chút xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái, vung cặp sách lên, vào phòng học, thiếu chút nữa đập vào mũi Tiêu Chiến.
"Ai không phải, anh đã đi hai năm, tiểu bằng hữu đức trí mỹ công phát triển toàn diện của chúng ta sao lại trở thành cặn bã rồi." Tiêu Chiến sờ sờ ót, không tin nổi liền đi tìm chủ nhiệm lớp của Vương Nhất Bác, lấy được bảng điểm của Vương Nhất Bác trong kỳ thi cuối kỳ, được rồi, toàn trường đứng thứ ba...từ dưới lên.
Tiêu Chiến xấu hổ cười cười, chủ nhiệm lớp của Vương Nhất Bác họ Triệu, khoảng bốn mươi tuổi, vừa nghe đến tên Vương Nhất Bác liền ghét bỏ nhíu mày: "Mặc dù tôi theo dạy lớp học kém, cũng chưa từng thấy học sinh có thành tích tệ như vậy, mỗi ngày ngoại trừ gây thị phi thì là ngủ, họp phụ huynh cũng không có ai tham gia, số liên lạc khẩn cấp điền vào số điện thoại của chính em ấy, cũng không biết có ai quản giáo hay không. ”
Tính tình tốt trước sau như một của Tiêu Chiến đều bị một câu nói này của cô phá vỡ, nhưng dù sao anh cũng không còn là tiểu hài tử, sẽ không dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, chỉ lạnh mặt để lại số điện thoại của mình, trước khi đi, Tiêu Chiến quay đầu lại, "Em ấy mới không phải người không có ai quản giáo. ”
Tiêu Chiến sắp tức chết, anh rất muốn vọt tới trước mặt Tần Sương Chi chất vấn bà ấy, đây là năm đó bà ấy nói sẽ gánh vác trách nhiệm của một người mẹ sao? Đây là điều bà ta nói cậu sẽ trở nên tốt hơn khi anh đi à?
Nhưng hãy xem cậu kìa!
Tiêu Chiến nghẹn một cỗ khí, viện mỹ thuật cách lục trung không xa, qua hai con phố liền đến, Tiêu Chiến sau khi làm xong thủ tục của mình đã qua giờ cơm trưa, anh tùy tiện ăn một chút ở quán gần trường học, sau đó đi hiệu sách một chuyến.
Vương Nhất Bác ngủ cho đến khi tan học, mơ mơ màng màng từ trong trường lắc lư ra ngoài, Tiêu Chiến đen mặt đứng ở cửa chờ cậu, trong tay còn mang theo một túi sách, trong nháy mắt nhìn thấy góc sách, Vương Nhất Bác tự nhiên sinh ra một dự cảm không ổn.
Cơn ác mộng của học sinh trung học - mô phỏng ba năm của kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm!
-------------------------------
Mai có việc nên tranh thủ nay up luôn, thứ 5 lại up tiếp nha, nay chỉ up chương này thôi.
Còn hứa up thịt thì tui up ở blog rồi, do tác giả chưa trả lời cho phép trans nên up tạm ở đó, nữa up thịt có per ở đây sau nha 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro