Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18

Trận mưa lớn kéo dài đến chiều tối mới tạnh dần.

Khi Sasuke lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm, anh tình cờ nhìn thấy cô gái tóc hồng đang đứng lặng lẽ trước bàn.

Cô mặc một chiếc áo phông đen dài sạch sẽ của anh, vạt áo dài và rộng che đến nửa đùi. Có lẽ vì cơ thể cô quá nhỏ nhắn nên tay áo phông dài và buông thõng chỉ để lộ những đầu ngón tay trắng nõn.

"Đang nhìn gì vậy?"

Sasuke từ từ tiến lại gần, và khi Sakura quay lại, anh thấy trên tay cô đang cầm một bức ảnh của đội 7. Trong ảnh, cô đứng giữa, nở nụ cười xinh tươi và ấm áp.

Anh rất thích nụ cười của Sakura. Mỗi khi cô nở nụ cười rạng rỡ như vậy, anh sẽ lén nhìn cô rất lâu.

Nụ cười ấy giống như tia sáng xuyên qua tất cả mọi đau khổ, cảm giác nơi đau khổ nặng nề bỗng nhiên nhận được sự ngọt ngào chờ đợi bấy lâu nay.

Người ta nói rằng cuộc đời là một nửa khốn khổ và một nửa ngọt ngào.

Sasuke dù có một cuộc đời đau khổ nhưng trong lòng anh vẫn mong chờ sự ngọt ngào của mình

Tâm trí của chàng trai trẻ rất đơn giản và trong sáng.

Mười hai tuổi, ngoài việc trả thù, tất cả những gì anh mong muốn là nụ cười của cô. Dù chỉ là trong chốc lát, tất cả những gì anh muốn chỉ là nụ cười dịu dàng và trong sáng đó.

Sau mười sáu tuổi, mọi thứ xung quanh đều đảo lộn, lúc đó trong anh còn có thêm rất nhiều mục tiêu.

Anh muốn tiêu diệt Konoha, muốn một cuộc cách mạng, muốn một kết thúc hoàn toàn.

Mãi cho đến khi cô chết trong tay anh, anh mới nhận ra rằng cái gọi là hủy diệt, cách mạng và kết cục chẳng bằng một nụ cười của cô.

"Sasuke-kun?"

Sakura thấy Sasuke lại rơi vào im lặng từ nãy tới giờ, cô bất lực đưa tay ra lắc lắc trước mắt anh, nhưng nhanh chóng bị anh kéo vào lòng.

Khuôn mặt Sakura đỏ bừng ngay lập tức, và cố gắng đẩy anh ra.

"Cho tôi ôm một lúc." Cô nghe thấy giọng nói trầm nhẹ nhàng của Sasuke, và điều khiến Sakura ngạc nhiên hơn cả là dường như cô đã hiểu được ý nghĩa của hành động như một đứa trẻ của anh.

Trong căn phòng có ánh sáng yếu ớt, hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau.

Sakura cảm nhận được tiếng tim đập rõ ràng, cô không rõ đó là của mình hay của Sasuke.

Không biết từ lúc nào Sakura đã nhận ra rằng cô không hề bài xích sự đụng chạm của Sasuke như trước nữa.

Cho dù đó là cái nắm tay, cái ôm hay thậm chí nụ hôn của Sasuke để an ủi, cô đều không từ chối anh.

Đôi mắt ngọc lục bảo hơi cụp xuống, Sakura quay mặt lại vào trong nhẹ nhàng dụi vào cổ Sasuke.

Hình ảnh trong cơn mưa vừa rồi khiến cô cảm thấy như....

Cô cảm thấy Sasuke là một người bị thương rất nặng. Trên người anh đều có  chi chít những vết thương vô hình, dù anh đã rất cố gắng che đậy nhưng Sakura biết rằng mỗi cử động của anh đều ít nhiều chạm đến vết thương và đau đớn không thể chịu đựng được.

>>>

"Sakura có phải về ngay không?"

Trong lời nói của Sasuke có một chút quyến luyến cùng không muốn, nhưng sau khi anh nói vậy, anh vẫn thả cô ra.

"Không sao cả. Quần áo của Sakura cũng sẽ khô thôi, lát nữa tôi sẽ đưa em về." Sasuke xoay người để cô lại, rồi nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Sau cơn mưa lớn, không khí trong lành sảng khoái, lúc này trên đường cũng ít người đi bộ, nhưng Sasuke vẫn ẩn mình rất kỹ.

Sakura mỗi khi đi được vài bước cô đều dừng lại nhìn bụi cây bên đường, rõ ràng Konoha cũng là quê hương của Sasuke, nhưng tại sao.... anh lại luôn phải ẩn mình thế này.

Cô cúi đầu và tiếp tục đi về phía trước, làn nước đọng bên đường phản chiếu ra khuôn mặt dần trở nên u sầu của cô gái.

Sakura luôn cảm thấy rằng cô sẽ khóc trong giây phút tiếp theo.

Sakura cảm thấy rằng mình bị cuốn vào một mâu thuẫn lớn. Cô thích mọi người Konoha chào đón mình, nhưng cô ghét Konoha mà Sasuke phải che giấu bản thân anh như vậy.

Cô hy vọng mọi người ở đây cũng có thể chấp nhận Sasuke, nhưng khi cô đề cập việc này với Naruto thì cậu chỉ biết thở dài thườn thượt.

"Mẹ nghĩ mình sắp phải đi tìm con nếu con về muộn như vậy." Mebuki thở phào nhẹ nhõm khi thấy con gái trở về, bà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: " Cũng là lỗi của mẹ khi đã không chuẩn bị ô trước cho con. "

"Làm sao mà trách mẹ được... không ai biết là trời sẽ mưa mà." Sakura đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng mẹ mình, sau đó thay đôi giày Shinobi và bước vào nhà.

Cô có thể cảm nhận được cha mẹ đối xử tốt với mình, thậm chí còn cảm thấy hai người đối với cô còn vô cũng cẩn thận.

Nhưng vì bị mất trí nhớ trước đó nên khả năng biểu đạt cảm xúc của Sakura bị suy giảm nghiêm trọng.

Cô cũng muốn trở thành một cô con gái ngoan ngoãn và biết quan tâm, cũng mong mình có thể thể hiện sự gần gũi của con gái với cha mẹ, nhưng tiếc là cô không chắc chắn về điều đó, và thấy rất xấu hổ.

Trên thực tế, không chỉ cha mẹ, ngay cả đối với Sasuke, cô cũng vậy.

Sasuke nói rằng cô thích anh và anh cũng thích cô.

Vì vậy, nếu đúng là như vậy, chứng tỏ họ tâm đầu ý hợp, và cô cũng nên nói với anh những điều "thích" và "yêu" như vô số cô gái khác .

Nhưng cô lại không thể nói điều đó.

Sakura không biết tại sao, cô luôn cảm thấy mình sẽ bị từ chối.

Chỉ là... Sasuke có thể nói thích cô nhưng cô không thể nói là thích anh, nếu không cô cảm giác mình sẽ bị ghét.

>>>

"Naruto có nghĩ rằng tớ rất kỳ lạ không?"

Cô nói với Naruto những suy kỳ lạ này của mình, và không thể biết tại sao trong lòng cô lại nghĩ rằng cậu bạn tóc vàng sẽ hiểu cô.

"Ah... Nếu làm gián đoạn công việc của cậu, xin lỗi..." Cô gái tóc hồng nhớ ra ba mẹ cô đã nói với cô rằng gần đây một ngày của Naruto rất bận, cô liền cúi đầu xin lỗi.

"Không sao đâu Sakura-chan." Naruto nở nụ cười tưới. Cậu ngồi bên cạnh cô, nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, sau khi suy nghĩ lại đáp: "Nghĩ lại cũng không có gì lạ, dù sao thì cái tên Sasuke đó... "

Khi Naruto nói đến vế sau thì liền dừng lại.  Sakura nhìn thấy đôi mắt cậu cụp xuống, và đôi mắt xanh bầu trời đó dường như hơi run rẩy.

"Sasuke-kun sao cơ?"

"Không có gì đâu. Ý tớ là, tên Sasuke đó trông lạnh lùng và không đáng tin cho lắm." Naruto cười nhẹ với Sakura.

"Sasuke nói rằng tôi thích cậu ấy trước đây và cậu ấy cũng thích tôi."

Sakura lấy tay chống má và nhìn xuống những ngón chân của mình: "Nhưng ... thành thật mà nói... lúc đầu tớ cũng hơi nghi ngờ."

"Nghi ngờ? "

Cô nhận thấy sự thay đổi trong mắt của Naruto, do dự một lúc rồi nói: "Lúc đầu, tớ đã đặt câu hỏi về việc mình thích Sasuke-kun, nhưng bây giờ tớ lại đặt câu hỏi rằng cậu ấy bảo cũng thích tớ."

"Nếu Sasuke-kun thích tớ trước khi mất trí nhớ, thì tại sao....tớ lại có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy? Tớ thậm chí còn nghĩ rằng cậu ấy nên "ghét " hơn là "thích" vậy. "

Sakura nghĩ rằng mình đã có một giấc mơ kỳ lạ vào đêm qua, mặc dù cô đang ở trong bóng tối.

Nhưng giọng nói xuất hiện trong tâm trí là giọng của Sasuke-kun.

Anh không nhẹ nhàng nói "Anh thích em" mà là " Cậu thật đáng ghét" xen lẫn sự xa lánh và bất lực.

"Naruto, chúng ta cùng chung một đội mà. Vậy cậu biết chuyện giữa Sasuke-kun và tớ đúng không? Vậy Sasuke-kun có đang nói dối tớ không?"

Sakura cảm thấy rằng cô không thể tự mình tìm ra điều đó. Vậy cô muốn tìm kiếm câu trả lời từ những người khác.

(29/11/2021)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro