Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Lạc Băng Hà cứ như vậy hôn thiếu nữ trong lòng ngực rất nhiều.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện nụ hôn ấy không có bất cứ chút ôn nhu nào. Lần đầu tiên còn có thể nói là xuân sắc tràn trề. Nhưng sau đó cô nương kia bị rách môi, không nhịn được mà ho khan. Lạc Băng Hà lại làm giống như không thấy.

Cũng là.

Ma Tôn từ trước đến nay chính là luôn làm theo ý mình, chưa từng quản qua người khác.

Không có ai ngăn hắn lại, không dám, cũng không cần thiết.

Thẩm Cửu cũng là cảm thấy, tính cách hắn vốn không tốt. Lúc này đối mặt với một đôi hắn gọi là cẩu nam nữ, tâm tình lại bình tĩnh dị thường.

Hắn thậm chí hy vọng Lạc Băng Hà hôn dùng lực mạnh chút, hôn ra hết ái hận, buông tha cho chính mình ngã vào kiếp luân hồi.

Đến khi nửa bình rượu hết sạch, Lạc Băng Hà mới dừng lại.

Thư Nhi mặt đỏ bừng, thở hổn hển mềm mại mà muốn ngã vào lòng ngực Lạc Băng Hà, lại bị hắn dùng một tay không kiên nhẫn đẩy ra, đành phải xấu hổ mà dựa nửa người lên bàn.

Thẩm Cửu cùng Lạc Băng Hà ánh mắt va nhau trong lúc hắn rũ mắt xuống, tựa như không có thấy trường hợp khó chịu này.

"Thế nào, tức giận?" Lạc Băng Hà rất hứng thú tiến đến nâng cằm Thẩm Cửu, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn.

Thẩm Cửu thở dài, nhìn về phía cánh tay Lạc Băng Hà vừa mới ôm mỹ nhân.

Mặc kệ là như thế nào, đều có thể liên lụy đến hắn, do đó phát sinh một loạt sự tình. Thẩm Cửu phiền chết đi được, nhưng cũng hết cách.

Thẩm Cửu nhìn về phìa mắt Lạc Băng Hà, cười khẽ nói: " Sao lại thế được, ngươi làm cái gì, ta cũng có liên quan gì đâu, ta lấy tư cách gì tức giận."

Lạc Băng Hà tay dùng sức hơn vài phần, gân xanh ẩn ẩn nổi, mắt nhiễm tơ máu. Rõ ràng là tức giận, lại hừ lạnh: "Cũng đúng."

"Về thôi, có chuyện gì ngày mai lại bàn."

Một tiếng ra lệnh, bốn tòa người vội vàng lao ra cửa, sợ lại khiến cho Ma Quân bất thình lình tức giận.

Thư Nhi lại là người không hiểu chuyện, không biết Thẩm Cửu là ai, còn tưởng rằng Lạc Băng Hà muốn cùng nàng ở lại đây tìm thú vui, cười tủm tỉm leo lên eo hắn, bất mãn mà trừng mắt với Thẩm Cửu, "Quân thượng, sao hắn còn chưa đi ra a."

Lạc Băng Hà đang lúc khó chịu, thấy loại người nhìn mặt không biết lòng này lại càng thêm khó chịu, dùng một tay khác nhắc y phục Thư Nhi lên, trực tiếp ném xuống đài cao.

Thân hình thiếu nữ vốn mềm yếu, mảnh vỡ ly uống rượu rải đầy đất đâm vào người nàng, mặt đất nhất thời bê bết máu. Ngay cả khuôn mặt nàng lấy làm tự hào nhất, đều bị khảm đầy mảnh nhỏ, đành phải bất lực mà bụm mặt khóc lớn.

"Ngươi nếu là còn muốn mạng này của ngươi, lập tức cút đi cho ta. Ninh Anh Anh sẽ đưa ngươi đi, đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi."

Thư Nhi gào to bỏ đi, trong điện tức khắc an tĩnh lại.

"Thật là mất hứng." Lạc Băng Hà buông cái cằm bị hắn niết đến đỏ ra, nhẹ nhàng vuốt ve, "Người nói có đúng không, sư tôn?"

"Nếu ta làm ngươi mất hứng, ngươi có thể thả ta đi." Thẩm Cửu từ đầu chí cuối không có bất kỳ phản ứng gì, càng lúc càng thêm khó đoán.

"Nếu ta thả ngươi, liền đem ngươi đến kỹ viện. Ta sẽ không để người khác thượng ngươi, bởi vì ngươi chỉ xứng làm hạ nhân. Ta nghe nói bọn họ sẽ bắt hạ nhân bò trên mặt đất, học tiếng chó kêu, bưng trà rót nước đủ việc nặng, ngươi thích không?"

Lạc Băng Hà nói xong lại cười rộ lên, tiến đến ngậm lấy cánh môi Thẩm Cửu, trong mắt hiện lên ác ý trần trụi.

Thẩm Cửu lại không có sợ. Hắn tuy rằng trọng da mặt như bảo bối, lại cảm thấy không gì tệ hơn bây giờ, nếu có thể, hắn hy vọng có được một ngày như thế.

Đang suy nghĩ, cánh tay gầy của Thẩm Cửu hiếm khi chủ động vòng qua cổ Lạc Băng Hà, làm cho hứng thú của Lạc Băng Hà càng thêm tăng vọt, bẻ gãy dây xích trên chân hắn, vừa hôn vừa bế hắn lên trong trướng.

"Súc sinh."

"Đau không?"

Lạc Băng Hà nhìn đôi mắt Thẩm Cửu chằm chằm.

"Đau."

Thẩm Cửu nói.

Lạc Băng Hà thích hắn đau, dù đôi khi không đau cũng nói đau, ngược lại có thể tránh được kiếp nạn.

Kỳ thực so với bị thượng, Thẩm Cửu ghét nhất là tiền tố "Lạc Băng Hà". Chỉ cần là với hắn, cho dù là đối mặt cũng khiến Thẩm Cửu chán ghét.

Ban đêm ở đây dường như cảnh sắc không khác gì so với người thường thấy, nhưng Thẩm Cửu vẫn như cũ cảm thấy nơi đây đâu đâu cũng là đồ không sạch sẽ.

Đã từng được Lạc Băng Hà ban đêm đưa ra ngoài đi dạo, đi qua động xà quái, một đống lớn bò trườn trên mặt đất, nếu không phải Lạc Băng Hà ở đó, có lẽ đã muốn tiến đến cắn hắn.

"Ta đi ra ngoài một chút." Vừa rồi còn mang vẻ mặt sung sướng, Lạc Băng Hà bị thông báo của hạ nhân tựa hồ làm cho có chút bực bội lên. Chẳng qua hắn muốn đi đâu, vì cái gì, đối với Thẩm Cửu không có lấy nửa phần quan hệ.

Thẩm Cửu ngẩng đầu tỏ vẻ đã biết, Lạc Băng Hà lại tiến đến hung hăng hôn lên mắt hắn.

Thẩm Cửu đương nhiên hung hăng đẩy ra, Lạc Băng Hà thế mà không đếm xỉa tới, xoay người rời đi.

Ban đêm đương nhiên là lạnh, Thẩm Cửu vùi trong chăn hồi lâu cũng không có buồn ngủ, nhưng lại ho khan không ngừng, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn sinh bệnh.

Từ sau khi không dùng được linh lực, sinh bệnh cũng thường thấy, nhưng chỉ là mặt trăng hôm nay đặc biệt đỏ, Thẩm Cửu cảm thấy có việc lớn sắp xảy ra.

Âm thanh từ tấm ván gỗ truyền tới, có người gõ cửa.

Ước chừng là Lạc Băng Hà trở về, đây cũng không phải lần đầu tiên, Lạc Băng Hà lấy việc quấy nhiễu mộng Thẩm Cửu làm thú vui. Thẩm Cửu nghĩ súc sinh này thật nhiều chuyện, luôn là muốn hắn tự mình đi mở cửa.

Cửa mở ra, một thanh niên khuôn mặt đầy vết sẹo, lớn đến đáng sợ, nhưng tựa như giống với Lạc Băng Hà, da thịt ẩn ẩn lộ rõ ánh sáng, chứng minh được người này sức lực phi phàm.

Thẩm Cửu căn bản không có đồ vật tự vệ, mặc dù có phúc của Lạc Băng Hà, hắn sẽ không chết được. Nhưng hắn một chút cũng không muốn gặp bất luận thứ phiền toái nào.

"Ngươi là ai?" Thẩm Cửu nhíu mày hỏi.

Ánh mắt người nọ thù hận ngút trời, không giống với Thẩm Cửu. Hận thù của hắn tựa như sâu không thấy đáy, hơn nữa ủ mưu đã lâu, chấp nhận trả giá cho việc trả thù.

Thẩm Cửu từ đáy lòng đã biết được ý định của người này bảy tám thành.

"Ta nghe nói Thẩm tiên sư ban đầu là sư tôn Lạc Băng Hà, hiện giờ lại bị lấy oán trả ơn bằng mọi cách nhục nhã."

Thẩm Cửu nhướng mày, nheo đôi mắt vốn đã hẹp dài lại, cong môi cất giọng nhẹ trào phúng, cũng không trả lời.

Người trước mặt tựa hồ càng tức giận thêm, đôi mắt hiện ra tơ máu giống như Lạc Băng Hà, như dã thú sắp chui ra khỏi lồng, "Ngươi có muốn báo thù?"

"Muốn ta làm nội quỷ? Ngươi thật là đánh giá cao ta. Lạc Băng Hà không tín nhiệm ta nhiều như vậy." Thẩm Cửu cố nén tươi cười, mặt không biểu tình mà nói.

"Cho dù cuối cùng thất bại, chúng ta nhất định bảo hộ ngươi chu toàn." Người nọ ngữ khí thập phần chắc chắn, Thẩm Cửu lại không dám tin.

Lạc Băng Hà ngồi vị trí Ma Tôn nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng đánh ngã như vậy.

"Các ngươi, có thể tự tin rằng có thể đánh bại Lạc Băng Hà?"

"Đương nhiên, chúng ta đau khổ tu luyện nhiều năm như vậy, chính là vì ngày này báo thù!"

Này đỗi với Thẩm Cửu là một vụ buôn bán thua lỗ, rốt cuộc ai biết hay không Lạc Băng Hà liếc mắt một cái liền nhìn thấu hắn, bị phát hiện, chính hắn phải chịu ăn khổ.

Chẳng qua không sợ có một chút khả năng có thể đánh bại Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu cảm thấy không gì không thể làm. Cùng lắm nếu bị phát hiện thì chịu đau một thời gian, hoặc là Lạc Băng Hà nguyện ý giết hắn, như vậy càng tốt. Nhưng nếu hắn không đi thì sẽ chịu đau cả đời.

"Được rồi, ta đáp ứng."

Thẩm Cửu nói xong, giơ tay nhấc chân đều tiết ra ngạo khí, làm thanh niên kia nhất thời sửng sốt, hoảng hốt cảm thấy người như vậy tựa như nên bưng trà xanh, vận thanh y, cầm quạt xếp.

--------------------------

Ok, đọc đến đây rồi, thấy ổn thì vote đi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro