
ONE SHOT
Author: 0814小行星
Góc nhìn của Thẩm Mộng Dao.
Một,
Đau, toàn tim đều đau.
Nửa đêm bị đánh thức, khắp nơi trên cơ thể hầu như mỗi một chỗ đều đau.
Toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt đẫm như mới vừa bơi ra khỏi mặt nước, đè nén xuống sự khó thở.
Cơn đau từ lồng ngực truyền đến đặc biệt rõ ràng, có lẽ là bệnh tim lại tái phát rồi.
Miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, xuống giường lần mò trong bóng tối, thật không dễ dàng lại đụng phải cái bàn, còn chưa kịp ổn định cơ thể thì một bàn thuốc đã bị đụng lật ngược.
Phòng ở trung tâm không có cửa sổ, ban đêm không có đèn thì căn bản là không thể nhìn thấy gì.
Tôi nửa dựa vào chân bàn cầm lấy lọ thuốc bàn tay vừa sờ đến.
Ôm lấy ý tưởng còn nước còn tát liền đem viên thuốc nuốt xuống.
Không còn sức lực để trở lại giường liền dứt khoát ngồi tại chỗ đó.
Mỗi lần hô hấp cũng đều rất khó khăn, cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng làm cơn ho kéo dài hơn.
Sau đó hai mắt tối đi, không còn ý thức.
Hai,
"Hy vọng chị ấy lúc làm việc có thể chăm sóc tốt sức khỏe của mình, thân thể luôn khỏe mạnh"
Lại một lần nữa bị đánh thức, trong đầu cứ quanh quẩn lời nói của Viên Nhất Kỳ.
Bộ dạng lúc chúc phúc lắp bắp, không dám nhìn tôi của em ấy hiện lên trong đầu.
Hồi phục lại tinh thần, căn phòng vẫn tối đen.
Chỉ có tiếng bước chân tốp năm tốp ba ở ngoài cửa hành lang nhắc nhở tôi có lẽ trời đã sáng rồi.
Trong người cũng không còn thấy đau nữa, liền tắm rửa thay quần áo dự định là sẽ đi ăn cơm trước.
Dù sao thì dạ dày của tôi cũng đang không ngừng phát động phản kháng.
Ba,
Không ngờ mới ra khỏi cửa tại ngay trên hành lang lại nhìn thấy Viên Nhất Kỳ.
Hiển nhiên là em ấy cũng nhìn thấy tôi.
"Thẩm đội trưởng? Chào buổi sáng" nói xong liền đi tới, không một chút khách sáo nào khoác tay lên vai tôi.
Giả vờ ghét bỏ đánh nhẹ vào tay em ấy , nhưng cũng không có đánh trúng .
"Chào buổi sáng, ca sĩ Viên"
"Cùng đi căng tin ăn sáng không?"
"Em không sợ bị chụp ảnh"
"Ai dám chụp hai chúng ta? Phát ra ngoài là bị đập rồi."
"Ửa ửa ửa.............."
—— Thực ra, mối quan hệ của chúng tôi đã sớm hòa hoãn rồi, hiện tại so sánh chính là bạn bè tốt.
Thật ra cũng khá buồn cười, quanh đi quẩn lại trở về điểm ban đầu.
Cũng nhờ em ấy tính cách không đổi, tuy rằng liều lĩnh nhưng cũng rất cẩn thận, nếu không thì bây giờ có lẽ còn chưa phá được băng.
Bốn,
Nên nói hay không , Viên Nhất Kỳ thực sự là một người thích lải nhải.
Ăn cơm cũng không yên tĩnh.
Dừng bữa sáng vài phút, dưới sự luyên thuyên của em ấy hơn mười phút rồi vẫn chưa ăn xong.
Một lúc sau, không khí đột nhiên an tĩnh, tôi có chút khó hiểu nhìn em.
Đối phương lại đột nhiên mở miệng: "Bây giờ sức khỏe của chị thế nào?"
"Sức khỏe của chị rất tốt"
Như để trừng phạt vì lời nói dối của tôi, cổ họng đột nhiên ngứa khó có thể kìm nén cảm giác muốn ho.
Trong lúc nguy cấp liền cầm cốc nước bên cạnh.
Sau khi uống vài ngụm, liền bắt đầu ho giả vờ như là bị sặc .
Một đôi tay để ở phía sau lưng, vỗ nhè nhẹ để giúp tôi điều chỉnh hơi thở.
Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nửa người Viên Nhất Kỳ đưa qua, cau mày trên tay còn lại cầm một cốc nước.
Thấy tôi đang nhìn em ấy liền đưa cốc nước tới, ý bảo tôi uống.
Chờ tôi cầm lấy, liền ngồi xuống lại.
Bữa sáng nguy hiểm cứ như vậy mà vượt qua .
—— Đi vào phòng liền dựa vào sau cửa, cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa rất nhẹ, mới cầm lấy khẩu trang đi ra ngoài bắt xe.
"Bệnh viện XXX đúng không"
"Ừm"
Năm,
Phòng chờ khám ở bệnh viện người đến người đi.
Tôi ngồi trên ghế liền cảm thấy có chút buồn ngủ.
Khẩu trang cũng không thể ngăn được mùi nước khử trùng của bệnh viện, những âm thanh ồn ào làm cho đau đầu.
——Tôi rất ghét đến bệnh viện. từ nhỏ đã vậy, lớn lên cũng không thay đổi.
Nhưng cơ thể hết lần này đến lần khác đều không tốt, ba ngày thì phải vào bệnh viện hai lần.
Khi còn bé là bị gia đình đưa đến bệnh viện, sau khi vào đoàn thì bị đồng đội kéo đi bệnh viện.
Khi trưởng thành cho rằng không ai quản được mình, kết quả lại đụng phải mệnh khắc tinh.
Nói muốn giám sát tôi mỗi ngày ba bữa, kết quả là thường xuyên mua đồ ăn ngoài, dưới khẩu hiệu đưa tôi đi tập thể dục, đêm hôm ở bên ngoài hít gió Tây Bắc.
" Mời Thẩm Mộng Dao vào gặp bác sĩ"
Âm thanh máy móc đột ngột vang lên làm gián đoạn suy nghĩ.
Sáu,
"Cô nói là thuốc không thể khống chế được, hẳn là tình trạng bệnh chuyển biến xấu, bên này đề nghĩ là nên nhập viện để theo dõi."
"Có thể chữa khỏi không?"
"Nếu có thể chữa khỏi cũng sẽ không kéo dài đến tới bây giờ."
"Ừm ... cảm ơn bác sĩ, hiện tại tôi không có dự định nhập viện."
Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Viên Nhất Kỳ.
Tôi đang kinh ngạc tại sao lúc này em ấy lại ở đây.
Em ấy nhìn về phía giấy chẩn đoán trên tay tôi.
Hậu tri hậu giác* liền nhét vào túi, lại càng giống như có tật giật mình.
* Hậu tri hậu giác: Muộn màng nhận ra.
"Chỉ là bị cảm bình thường"
Tôi biết rõ đây chỉ là một cái cớ vô lực và cứng nhắc.
Em ấy không nói chuyện, nhìn tôi, hốc mắt có hơi đỏ.
Tôi không thể chịu được người khác khóc, đặc biệt là Viên Nhất Kỳ.
Loay hoay mãi tôi mới lấy giấy chẩn đoán bệnh ra đưa cho em.
Em ấy nhìn giấy khám bệnh, lông mày nhíu lại không nói chuyện.
Nói thật, khi tính cách thích lải nhải của em ấy bình tĩnh lại, thì rất có cảm giác áp bức.
Trong nháy mắt, tôi phát hiện ra đã rất lâu rồi không có nhìn kỹ em ấy, lâu đến nỗi cảm giác có chút không quen.
Bảy,
Thì ra những lời chỉ trích như đã nghĩ cũng không có.
Em ấy kéo tôi đến cửa hàng tiện lợi mua một tá bia.
Lại kéo tôi đến bên sông Hoàng Phổ, thuần thục dễ dàng mở nắp lon ra đưa cho tôi.
Quay đầu lại mở một lon khác cho bản thân, chạm vào lon bia trên tay tôi.
"Uống"
Vẫn là những hành vi làm cho người khác không thể đoán trước được như mấy năm trước.
Hết lon này đến lon bia khác vào bụng.
Viên Nhất Kỳ đột nhiên lấy đi lon bia trong tay tôi.
"Thẩm Mộng Dao"
Tôi có chút khó hiểu.
Em ấy lại tự lẩm bẩm với bản thân "Em yêu chị".
Đột nhiên có chút hoảng hốt, hơn một năm rưỡi không đợi được lời nói này, tại thời điểm này lại nghe được.
Kích động qua đi lại bình tĩnh trở lại.
"Em uống say?"
Em ấy nhìn tôi, đôi mắt rất sáng hiện ra ngấn nước "Ừm, em yêu chị".
"Là vì thương hại chị sao?"
"Thẩm Mộng Dao, em yêu chị"
Em ấy không ngừng lặp lại, từng chút từng chút phá vỡ hàng phòng thủ của tôi.
Trong nháy mắt có chút thẹn quá hóa giận, tôi hỏi lại em ấy.
"Vậy nếu bây giờ chị để em công khai chị thì sao? Để em từ bỏ sự nghiệp thần tượng của mình, đi với chị trở thành một người bình thường ?"
Em ấy lấy điện thoại ra ấn mở Weibo.
"Em làm cái gì ?"
"Công khai"
Ngay lúc này, tôi nghĩ chúng tôi đều có bệnh rồi không thể cứu được.
Tôi cầm điện thoại của em ấy qua.
"Không có khả năng thành người bình thường được, quay lại không được nữa Viên Nhất Kỳ"
Em ấy đột nhiên tiến lại gần.
Hơi thở nóng rực kéo theo mùi rượu xâm nhập vào khoang miệng.
Say rượu mất lý trí vậy mà cùng bạn gái cũ lăn trên một cái giường.
Viên Nhất Kỳ là thuộc loại người biểu hiện ra sự nổi bật lúc ở trên giường.
Tại thời điểm cắn vào vành tai rất vui vẻ, vuốt ve bụng tôi, còn đặc biệt kêu tiền bối.
Trong lúc hỗn loạn có một chất lỏng lạnh buốc rơi trên mặt, mở mắt ra liền phát hiện người ở trên không biết đã khóc lúc nào.
Chịu đựng cổ họng khàn khan nói: "Làm sao vậy?"
Em ấy dựa đầu vào vai tôi, rầu rĩ nói: "Thẩm Mộng Dao, để em đưa chị ra nước ngoài, khám ở nước ngoài, nhất định có thể chữa khỏi."
Không khỏi có chút nhịn không được cười "Em vẫn luôn nghĩ tới bệnh của chị sao?"
Đối phương không nói chuyện nhưng nước mắt không ngừng rơi trên người tôi.
Khó khăn giơ tay lên sờ đầu em "Được, chúng ta ra nước ngoài"
——Thế nhưng Viên Nhất Kỳ, chị có cảm giác không phải ra nước ngoài khám.
Đã sớm không còn cách nào.
Tám,
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân trên dưới đều đau nhức.
Không biết là do phát bệnh hay do Viên Nhất Kỳ vô cùng điên cuồng.
Thể lực lại có vẻ yếu hơn, dù sao nếu đặt vào tôi của mấy năm trước, không có xảy ra chuyện ngất đi nhiều lần ở trên giường.
Người bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Ngồi dậy dựa cả cơ thể vào đầu giường, không biết vì cái gì, sau khi say rượu liền không nhớ được đoạn sau.
Viên Nhất Kỳ đêm qua cũng không đợi trở về trung tâm, liền tìm một khách sạn thuê phòng.
Hy vọng trên đường không đụng phải fans hâm mộ.
Cảm thấy eo đột nhiên bị ai đó vòng qua, cúi đầu xuống bắt gặp ánh mắt của Viên Nhất Kỳ, em ngồi dậy hôn lên trán tôi.
"Nụ hôn chào buổi sáng"
"Em tỉnh dậy khi nào?"
"Vừa mới"
Sau khi ăn sáng hai chúng tôi tách ra trở lại trung tâm.
Vừa vào phòng liền nhìn thấy Viên Nhất Kỳ ngồi ở trên giường, thấy tôi trở về liền giơ tờ giấy trong tay lên.
"Đội trưởng, ký tên xin nghỉ"
"Em xin nghỉ phép à?"
Em cười đến rạng rỡ, "Không, là chúng ta, đi ra nước ngoài"
Quỷ sai khiến lại ký vào đơn xin nghỉ phép, thẳng đến lúc ngồi trên máy bay cả người vẫn còn mơ màng.
Bàn tay bị Viên Nhất Kỳ nắm chặt, em nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ mặt luôn kiên định, em ấy vốn là như vậy, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Chín,
"There's nothing we can do about it"( Chúng tôi cũng không thể làm gì với nó ).
Kết quả như trong dự liệu.
Trên đường phố nước ngoài, Viên Nhất Kỳ tựa vào vai tôi, hình ảnh vô cùng kỳ quái.
Tôi đột nhiên nổi lên ý nghĩ trêu chọc em ấy.
"Em hai ngày nay sao lại giống như Lâm muội muội vậy, nước mắt nhiều như thế"
Em ấy ôm tôi, "Thẩm Mộng Dao, bây giờ phải làm sao?"
Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi cũng không biết.
Ngay lúc này tôi mới nhận ra, thậm chí ngay cả một lời nói dối an ủi tôi cũng không thể mở miệng.
Viên Nhất Kỳ rất ghét người khác nói dối em ấy, em quá thẳng thắn không thích vòng vo.
Bởi vì công diễn, hôm sau chúng tôi đã quay trở về.
Về sau vào ban đêm Viên Nhất Kỳ luôn lẻn vào 336, tôi cũng mắt nhắm mắt mở.
Bên ngoài là đồng nghiệp bình thường nhưng sau lưng lại không còn khoảng cách tiếp xúc nào.
Phá vỡ thói quen giống như một loại thuốc gây nghiện, không thể tách rời cũng không thể bỏ được.
Mỗi đêm trong lúc liều mình triền miên, em ấy vẫn luôn ôm tôi rất chặt, ngủ cũng không buông tay.
Nhưng tình trạng cơ thể của tôi cũng bắt đầu nhanh chóng suy yếu.
Mũi của tôi sớm đã bị nghẹt, thính giác cũng ngày càng yếu, có lúc mắt sẽ bị mờ, lên công diễn cũng trở nên khó khăn, hy vọng có thể chống đỡ được một thời gian.
Mười,
Vào đêm giao thừa năm 2021, Viên Nhất Kỳ dẫn tôi trở lại Thái Cổ Lí.
Thành Đô vẫn như trước rất phồn vinh, làm cho người khác ngạc nhiên là cái cây tưởng như không đầy đủ dinh dưỡng lại sống sót cho đến hiện tại.
Có thể nói chúng tôi đã trang bị đầy đủ vì sợ bất chợt bị fans hâm mộ nhận ra.
Viên Nhất Kỳ đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền để cho tôi ngồi trên ghế đợi em ấy.
Không tới một lúc liền cầm một hộp Tiên nữ* ( một loại pháo hoa của TQ )
Sau khi thắp sáng, Viên Nhất Kỳ đưa nó cho tôi.
"Lần này không phải pháo hoa trên mây nữa"
Em ấy cười đôi mắt đang phản chiếu pháo hoa.
"Nhìn rất đẹp"
Tính cách thích đắc ý của đứa trẻ này vẫn không đổi "Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai mua".
Ý của chị là em những lời này đến cuối cùng cũng không thể nói ra.
Cũng tốt, có những lời không tốt nên để ở trong lòng mình còn hơn là cho người khác kỳ vọng không đáng.
Mười một,
Ngày 19 tháng 3 năm 2022, sinh nhật của Viên Nhất Kỳ, không có tiệc nguội cũng không có trực tiếp.
Hai người, mấy bé mèo, mở bài hát yêu thích của em ấy.
Căn phòng rất tối, trên tường ở sau lưng là ảnh chụp lúc trước.
Còn tưởng rằng sớm đã bị vứt đi.
Thế nên thời điểm lúc em ấy lấy ra tôi có chút thẫn thờ.
Ánh nến lay động không dừng, có vẻ như có thể tắt bất cứ lúc nào.
"Cầu nguyện đi"
Hiếm thấy tiểu hài tử nghịch ngợm này nghiêm túc, chắp tay trước ngực, khẽ nhắm hai mắt nhìn có vẻ khẩn trương, lông mi có chút run rẩy.
"Tôi hy vọng Thẩm Mộng Dao bình an, hạnh phúc, thân thể khỏe mạnh"
Trong nháy mắt hốc mắt có chút chua xót " Điều ước nói ra sẽ không linh đâu"
"Nói ra Thần Tiên mới có thể nghe thấy"
"Ửa ửa ửa....., em lúc nào lại mê tín như vậy?"
"Học hỏi từ Đội trưởng của chúng ta"
Mười hai,
Có lẽ ông trời không nghe thấy điều ước của Viên Nhất Kỳ.
Tôi bởi vì đột nhiên ngất xỉu nên được đưa đến bệnh viện, cả một đêm tất cả đồng đội của tôi đều biết về bệnh tình mà bấy lâu nay tôi đã cố gắng giấu giếm.
"Bệnh tình không khả quan, phải nhập viện"
Được sự tận tình khuyên bảo của mọi người, tôi chuyển vào khoa nội trú.
Mỗi ngày đều có mấy người trong đội đến bệnh viện tìm tôi nói chuyện, sợ tôi sẽ buồn chán.
Những người khác cũng đã đề nghị thay đổi người, nhưng Viên Nhất Kỳ kiên quyết muốn ở lại trên giường một mình.
Nửa đêm đau đến tỉnh dậy, lúc nào cũng có thể nhìn thấy em ấy cao lớn như vậy cuộn mình cau mày trên giường bệnh nhỏ.
Như vậy kiêu ngạo của Viên Nhất Kỳ là nên được vây quanh, lẽ ra em ấy phải luôn phấn khởi, thuận buồm xuôi gió.
Cơ thể của tôi nói cho tôi biết. Tôi đã không thể sống được mấy năm nữa.
Một buổi sáng rất bình thường, tôi nói với Viên Nhất Kỳ là tôi muốn xuất viện.
"Chị không muốn dành thời gian còn lại trong bệnh viện"
"Được"
Đã chuẩn bị tốt là sẽ nhất quyết nhõng nhẽo, không ngờ em ấy lại đáp ứng nhanh như vậy.
Chúng tôi buổi chiều trở lại trung tâm.
Mọi thứ đều đang tiến hành từng bước.
13. Kết cục (góc nhìn thứ ba)
Thẩm Mộng Dao đi rồi, rất đột ngột.
Ngày 12 tháng 7 năm 2022, vào giữa mùa hè, năm thứ tư sau cuộc chia tay lúc trước của họ.
Từ đầu đến cuối không ai ngờ rằng Thẩm Mộng Dao sẽ tự sát.
Thẩm Mộng Dao trước đây cũng không tin điều đó.
Lúc Viên Nhất Kỳ đi ngoại vụ, đồng đội phát hiện ra thì đã quá muộn.
Khi được tìm thấy, Thẩm Mộng Dao đã sớm ngã vào những vết máu khô đã lâu, trong lòng bàn tay vẫn còn cầm mảnh thủy tinh, khắp nơi trên sàn đủ các loại thuốc.
Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, yên tĩnh nằm trên sàn giống như chỉ là đang ngủ.
Khi các đồng đội đang thu dọn các di vật, tìm thấy các mảnh giấy trong lọ vốn chứa đầy thuốc.
Hầu như mọi người đều có.
Từ gia đình "Gửi mẹ" "Gửi bố".
Đến đồng đội "Gửi Dương tỷ", "Gửi A Hân", "Gửi Jenny", "Gửi Tiểu Tình",
"Gửi ...
Thậm chí có cả thú cưng "Gửi Trừ Tịch", "Gửi Tuotuo" và "Gửi Pipi"
Một lá thư cuối cùng, lọ thuốc ngay gần Thẩm Mộng Dao nhất.
Viết "Gửi cho người yêu của tôi"
Gửi cho người yêu của tôi:
Thứ thứ cho chị một lần vì tùy ý xưng hô như vậy với em.
Thời điểm em đọc được bức thư này có thể chị đã rời đi rồi.
Cho phép chị để lá thư này thay chị nói cho em biết "Chị cũng yêu em".
Xuất phát từ ý nghĩ riêng muốn nhờ em giúp chăm sóc Trừ Tịch và Tuotuo.
Chúng rời xa Baba lại không có mama rất là đáng thương.
Tiểu Bằng Hữu cô đơn đã quá lâu rồi, chị đi trước cùng bé nó.
—— Thẩm đội trưởng của em.
14. Góc nhìn của Viên Nhất Kỳ.
Thẩm Mộng Dao đã rời đi, mọi người cũng không có giấu giếm tôi.
Tôi hiểu rõ việc này không thể trách chị ấy, chị ấy cả đời này đã quá khổ rồi.
Ông trời công bằng và cũng không thiên vị bất cứ ai, thế nhưng chị ấy hết lần này đến lần khác phải chịu khổ như vậy.
Nhìn thấy chị ấy mỗi tối đều đau đến tỉnh dậy, tôi ngoại trừ giả vờ đang ngủ cái gì cũng không làm được.
Tôi đã từng nghĩ rằng không có gì bất lực hơn là không thể nhìn người mình yêu nói cười; Về sau phát hiện nhìn thấy mạng sống của người yêu trôi qua trước mặt, cảm giác bất lực lại càng làm người ta tuyệt vọng.
Tại đám tang tất cả mọi người đều khóc, tôi cố gắng kìm nén, tôi biết rõ chị ấy không muốn nhìn thấy tôi khóc.
Mọi người rời đi rồi, tôi ở lại nhà tang cho đến cuối cùng.
Nói một chút gì đó, nghĩ như vậy mở miệng liền không thể ngừng lại được.
"Thẩm Mộng Dao, em đã xem lá thư. Tuotuo và Trừ Tịch rất nghe lời. Em tin chúng sẽ cùng với Tiểu Tửu và Tiểu Ban chung sống tốt.
Chị không phải muốn biết tại sao lúc đấy em lại ở trong bệnh viện sao?
Chắc chị không biết sắc mặt mình lúc đó tệ đến mức nào, không yên lòng chuyện gì cũng viết lên mặt khiến cho người khác phải lo lắng.
Thật ra cái đêm ở bên sông Hoàng Phổ hôm đó em không có say, em đặc biệt lừa chị lên giường.
Rõ ràng là em còn có rất nhiều điều muốn nói với chị.
Thẩm Mộng Dao, chị đi cùng với Tiểu bằng hữu, vậy ai sẽ đi cùng em đây? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro