Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô Đề


"Anh nói xem tại sao mấy người này luôn gây rắc rối cho anh?" Tô Vạn lảo đảo nói với Hắc Hạt Tử, đầu đầy mồ hôi và máu, ba phần thở hổn hển, cậu muốn nhìn vào đồng hồ, nhưng mặt đồng hồ của đồng hồ điện tử đã bị hỏng.

"Chuyện tốt của ông chủ Ngô", so ra thì Hắc Hạt Tử trông khá hơn một chút, nhưng trên người cũng có một số vết thương ngoài da, hắn nghe được động tĩnh cách đó trăm mét, tiếng đao chặt phá bụi cây, những kẻ đó đã được huấn luyện rất kỹ càng, gia tộc đã duy trì suốt trăm ngàn năm, nuôi ra người đều là lòng dạ thâm độc thủ đoạn hiểm ác​​.

"Chúng ta có thể chạy ra ngoài không? Rừng này cũng mẹ nó lớn quá đi!" Tô Vạn chỉ mới theo Hắc Hạt Tử học hơn nửa năm, khả năng ứng phó với những trận chiến kéo dài không tốt, chưa kể còn ở trong mưa, tầm nhìn bị cản trở không nói, còn cực kỳ lạnh, thật ra cậu đã sớm không kiên trì nổi, nhưng bây giờ dừng lại sẽ chết, cho nên chỉ có thể liên tục cắn đầu lưỡi để bản thân không làm chùn bước Hắc Hạt Tử.

"Chỉ chạy không đủ, còn phải trốn", Hắc Hạt Tử nói đơn giản, nói xong kéo Tô Vạn chui vào bụi cây bên cạnh, chạy mười bước lại ngồi xổm xuống, Hắc Hạt Tử móc mấy nắm bùn trên mặt đất bôi lên người, Tô Vạn cũng làm theo, bây giờ bất chấp hình tượng bản thân, miễn là thoát được, đi ra ngoài chỉ cần rửa sạch lớp da là được.

"Lại đây", Hắc Hạt Tử nói một cái đè đầu Tô Vạn xuống, bụi cây nơi bọn họ ẩn nấp rất rậm rạp, còn dày đặc gai nhọn, cũng không biết vẽ ra bao nhiêu vết thương trên người hai người, nhưng dưới sự căng thẳng tột độ, đừng nói là Hắc Hạt Tử, ngay cả Tô Vạn cũng không cảm thấy đau đớn, nhìn xuyên qua bụi cây, xa xa như có ai đó, nhưng ngoại trừ tiếng cây cối bị gãy, những người đó không phát ra chút âm thanh nào, giống như những bóng ma trong cơn mưa lớn.

Hắc Hạt Tử có đôi mắt ban đêm, ánh sáng hiện giờ đủ để hắn thấy rõ đối phương, bốn người, nếu chỉ có một mình hắn thì cũng không khó thoát ra, chỉ là hôm nay còn mang theo Tô Vạn, mặc dù thương tích trên người không nguy hiểm, nhưng ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến hành động, nếu hai người cùng nhau chạy, vậy thì một người sẽ không chạy thoát, Hắc Hạt Tử hiểu rõ điều này.

Trong cơn mưa lớn nhóm người kia cũng không đi chậm lại, vừa tìm kiếm vừa truy đuổi, khi một chân của bọn họ đến gần, Tô Vạn cảm thấy bàn tay đặt trên đầu mình tăng thêm mấy phần sức lực, thật ra cho dù Hắc Hạt Tử không nói, cậu cũng biết hiện tại nhất định không được cử động, cho nên đầu gần như muốn chôn trong bùn đất, nửa phút này cực kỳ dài, mãi cho đến khi Hắc Hạt Tử rút tay đi, Tô Vạn mới dám ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông đó đã đi rồi.

Tô Vạn thở phào nhẹ nhõm, sự nhẹ nhõm này khiến đầu cậu bắt đầu choáng váng, cậu thậm chí không thể đứng dậy, nếu không có Hắc Hạt Tử kéo cậu lại, cậu đã ngã xuống bùn.

Tiểu tử này bị sốt, Hắc Hạt Tử thuận tiện nắm lấy cổ tay người, thử xem mạch một chút, không cần xem kỹ cũng biết Tô Vạn đang bị sốt, có lẽ vì vết thương trên người bị nhiễm trùng, thể chất của đứa nhỏ này vốn đã kém hơn Ngô Tà, hoàn toàn không thể chịu nổi khổ cực. Cuộc hành trình dài trong mưa này đã vượt quá giới hạn của cậu ta.

"Còn có thể đi không?", Hắc Hạt Tử bấm vào huyệt vị phía sau cổ Tô Vạn, như vậy có thể làm cho người ta tỉnh táo một chút, có vẻ có chút hiệu quả, Tô Vạn lắc đầu, nặn ra một nụ cười: "Không có vấn đề gì, trong túi tôi còn có ít đồ."

Chưa kịp nói hết câu, Hắc Hạt Tử đã đạp cậu ra, chỉ thấy trong không khí có cái gì chợt lóe lên, trực tiếp cắm vào trong bùn.

"Bị phát hiện rồi", Tô Vạn giật mình ngã xuống đất, Hắc Hạt Tử lập tức kéo cậu lên chạy đi, liên tục có hàng loạt mũi tên ngắn bắn vào thân cây xung quanh họ, Hắc Hạt Tử cố ý chọn đường quanh co để chạy, mới tạm thời có thể tránh thoát một đợt.

"Bọn họ ở đâu?", Tô Vạn không thể nhìn thấy bất cứ cái gì trong cơn mưa lớn, Hắc Hạt Tử cũng không trả lời cậu, chỉ ôm vai mình, Tô Vạn lúc này mới để ý trên vai hắn đã cắm một mũi tên, ngay lập tức sợ hãi nói: "Mẹ nó, anh bị thương từ lúc nào vậy?"

"Đừng hỏi, chạy đi", Hắc Hạt Tử biết rằng cự ly bắn của những chiếc nỏ này không xa, có nghĩa là những người đó đã ở rất gần họ rồi, trong tình huống này, họ sẽ càng thiệt thòi hơn, hai người chạy như điên, không chạy được bao xa, Tô Vạn lại kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống đất, Hắc Hạt Tử nhìn thấy một mũi tên bạc đang đóng vào sau đầu gối của cậu ta, nhắm rất chuẩn xác.

"Khốn kiếp" , Hắc Hạt Tử vừa mới mắng một câu, đao đã đến phía sau, hắn cũng không né, thuận thế bắt lấy cổ tay kẻ tới, nhấc chân đá vào đầu gối hắn, dùng mười phần khí lực, chiêu đầu tiên đã khiến người ngã giòn xuống đất, Hắc Hạt Tử không hề do dự, một tay rút mũi tên cắm trên vai mình ra liền tàn nhẫn cắm vào cổ người đàn ông, mũi tên xuyên qua lớp da bên kia, người đàn ông liền theo phản ứng mà ngã xuống.

Không có thời gian để nghỉ ngơi, Hắc Hạt Tử thậm chí không kịp làm bất kỳ động tác né tránh nào, làn sóng mũi tên thứ hai đã đến trước mặt, hắn bị trúng hai tên, may mắn không phải ở chỗ hiểm, lại nhìn Tô Vạn mạo hiểm tránh được ba mũi tên cắm bên cạnh, cậu ta đã nghiến răng kéo mũi tên ra khỏi chân mình.

"Đi", Hắc Hạt Tử không quan tâm đến việc rút tên ra, kéo Tô Vạn lên rồi lao vào trong bụi cây, hai người đi chậm lại, vì vậy người thứ hai đuổi theo không mất nhiều thời gian để tìm được họ, chỉ là Hắc Hạt Tử và Tô Vạn cũng không hề có ý định trốn, hai người một trái một phải đứng ở phía sau thân cây, đầu tiên người đàn ông sẽ bị Hắc Hạt Tử khóa cổ trước, sau đó Tô Vạn dùng toàn bộ sức lực đóng mũi tên vừa rồi vào đùi hắn như dao găm đâm vào ngực người, khiến rất nhiều máu tươi phun ra, tưới một mùi tanh tưởi lên mặt Tô Vạn.

Với sự trợ giúp của một lượng lớn adrenaline, Tô Vạn không nhận ra bản thân vừa mới giết một người, nhân lúc người thứ ba còn chưa đuổi kịp, cậu nhanh chóng giúp Hắc Hạt Tử rút hai mũi tên ra, không ném đi mà giữ lại trong tay, chuẩn bị cho đợt phản công tiếp theo.

"Những mũi tên này thật khó chịu", trong cơn mưa lớn, trước mắt Tô Vạn trắng xoá, để không mất đi ý thức, cậu nắm chặt đồ vật trong tay, góc cạnh trên mũi tên đâm vào lòng bàn tay, có thể khiến cậu tỉnh táo một chút, cậu thầm cảm thấy may mắn vì đối phương còn chưa vô sỉ đến mức hạ độc mũi tên, nếu không cậu và Hắc Hạt Tử sớm đã chết rồi.

"Còn hai người nữa", Hắc Hạt Tử không nói nhiều, mấy lỗ máu trên người vẫn còn đang rỉ máu, hắn cảm thấy kỳ lạ, phía sau đã ngừng bắn, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng vừa rồi đối phương rõ ràng có bốn người, chẳng lẽ hai người còn lại đã rút lui sao?

Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên nhạy bén nhận ra cái gì đó, thân thể theo phản xạ buông Tô Vạn ra, một mũi tên dài xuyên qua những hạt mưa và đâm thẳng vào thân cây bên cạnh bọn họ, cực kỳ đột ngột, Hắc Hạt Tử chợt nhận ra hai người còn lại đã vòng đến phía trước bọn họ, còn chưa kịp nói cẩn thận thì một mũi tên khác đã bay tới.

Tô Vạn đứng bên cạnh hắn, nhìn mũi tên trên ngực mình với một ánh mắt khó tin, sau đó quỳ xuống, hai mũi tên trên tay rơi xuống mặt đất.

Thêm nhiều mũi tên lao đến, Hắc Hạt Tử nâng Tô Vạn lên, rẽ vào bụi cây gần đó, không ngờ bùn đất dưới chân vì mưa to mà sạt lở, Hắc Hạt Tử nghiêng người, che cho Tô Vạn ngã xuống dốc đất.

Con dốc bị mưa lớn cuốn trôi chỉ cao một mét, hai người nhanh chóng đáp xuống đất, Hắc Hạt Tử từ trong bùn bò lên, vừa thấy mũi tên trên ngực Tô Vạn đã bị gãy, người cũng nhắm mắt lại, không rõ sống chết thế nào.

"Tiểu quỷ", Hắc Hạt Tử vỗ vào mặt Tô Vạn: "Bây giờ không phải lúc để ngủ đâu."

Dưới sự che chở của mưa lớn và dốc đất, Hắc Hạt Tử không biết bọn họ có thể được an toàn trong bao lâu, nhưng Tô Vạn bị thương ở ngực, cũng không biết mũi tên cắm sâu bao nhiêu, hắn cố gắng rút ra nhưng không rút ra được, thay vào đó Tô Vạn rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại.

"Sao vậy? " Tô Vạn mơ hồ nói, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hắc Hạt Tử.

"Tiểu tử, cậu ——", Hắc Hạt Tử không thể nói tiếp, trong lòng hắn sớm đã rõ chuyện gì sắp xảy ra, bởi vì hắn đã nhìn thấy quá nhiều, nhưng hắn không bao giờ nghĩ một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra với tiểu quỷ này.

Tô Vạn không nghe thấy tiếng Hắc Hạt Tử, thật ra cậu cũng không thể nghe thấy tiếng mưa, cũng không nghe thấy tiếng gió thổi qua bụi cây, trong bóng tối cậu chỉ nghe thấy ai đó gọi cậu, họ đứng bên ngoài phòng thi và vẫy tay với cậu.

"Thi thế nào?"

Tô Vạn nhớ ngày hôm đó, thời tiết rất tốt.

"Còn phải hỏi sao?" Hắc Hạt Tử cúi người xuống, nghe Tô Vạn nhỏ nhẹ nói vài chữ, sau đó cậu thở ra một hơi, rốt cục cũng không còn run rẩy nữa.

Mưa vẫn rơi, những người tìm kiếm trong rừng đã mất dấu vết của Hắc Hạt Tử, chỉ còn mấy mũi tên và máu rải rác trên mặt đất, họ đang tìm kiếm, bỗng từ đằng xa có một cái bóng đứng trong mưa lớn.

Mũi tên dài bay đến với tiếng rít, ngay khi cái bóng đó giơ tay lên, mũi tên chạm vào lòng bàn tay hắn, bắn tung tóe một bông máu.

"Đúng lúc lắm" , trong bóng tối, cái bóng đó chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh sáng của tia chớp chiếu lên khuôn mặt, không có kính râm, chỉ có một đôi sáng ngời thủ đoạn, và một nụ cười nghiến răng nghiến lợi mà kéo ra, tranh giành rất nhiều.

"Các người, ai cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi đây."





Nửa tháng sau.

Ngô Tà đứng ở một góc nghĩa trang hẻo lánh, Hắc Hạt Tử đứng bên cạnh hắn.

"Tôi biết anh đang tức giận ", Ngô Tà nhìn nét chữ bị mưa làm ướt, nhàn nhạt nói: " Anh không muốn tiểu quỷ này chết, cho nên trách tôi liên lụy cậu ta vào chuyện này."

Hắc Hạt Tử không nói gì, hắn không có ô, chỉ ngồi xổm xuống, đặt chiếc đồng hồ điện tử bị hỏng màn hình trước bia mộ, phải mất một lúc sau hắn mới đứng dậy: "Tiểu tử này vừa mới thi đậu đại học, cuối cùng bị chôn vùi ở một nơi mà ngay cả ba mẹ nó cũng không bao giờ biết, cậu có nghĩ nó sẽ cam lòng không? "

"Chúng ta đều không cam lòng" , Ngô Tà trả lời không chút nghĩ ngợi: "Phan Tử sẽ cam lòng sao? Chú Ba tôi sẽ cam lòng sao? Anh có cam lòngkhông? "

Hắc Hạt Tử không nói lời nào, ở khoé mắt của mình Ngô Tà có thể nhìn thấy nắm tay siết chặt lại lỏng ra của hắn.

"Cậu ta sẽ không chết một cách vô ích," Ngô Tà nói xong, đưa cho Hắc Hạt Tử một điếu thuốc: "Tôi cam đoan."

"Cậu cũng biết đây là nói dối," Hắc Hạt Tử nhìn vào điếu thuốc đó trong một lúc lâu, cuối cùng thở dài: "Không bằng cậu nói với tiểu tử này, đảm bảo kiếp sau sẽ không bao giờ quấy rầy cậu ta nữa."

"Cái này tôi không đảm bảo được." Ngô Tà cười rộ lên: " Kiếp sau nếu số tôi vẫn còn khổ như vậy thì làm sao được? "

"—— Ai biết được?"



[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro