
Nổi điên
Sau tiếng súng, từ góc độ của tôi, khuôn mặt của Hạt Tử đã hoàn toàn trắng bệch.
Tôi chưa từng thấy hắn như thế này bao giờ, trong tương lai có lẽ cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy, tóm lại là có một khoảng thời gian không ai lên tiếng, qua khoảng nửa phút, Tô Vạn đang ôm lấy Hạt Tử, lại là người đầu tiên động đậy, cậu ta sờ bản thân từ trên xuống dưới một vòng, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm: "Tôi thao, vậy mà lại không trúng."
Bàn Tử ở bên cạnh tôi mắng một câu, xông lên muốn nắm lấy Tô Vạn kiểm tra lại một lần nữa, kết quả tốc độ của Hạt Tử so với hắn nhanh hơn nhiều, một tay túm lấy Tô Vạn lật qua lật lại nhìn một lần, sau đó giống như cực kỳ tức giận, hắn hung hăng nhéo mặt tiểu quỷ, lập tức làm khuôn mặt nó vặn vẹo.
"Mẹ kiếp, sư phụ anh làm sao vậy!"
Tô Vạn đau nhe răng trợn mắt, Hắc Hạt Tử bên kia sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai mượn cậu nhảy ra cản súng? "
Tôi thấy Hạt Tử như vậy cũng cảm thấy không đúng, trước kia còn chưa từng thấy hắn tức giận, nhưng lần này tôi nghĩ Hạt Tử rất nghiêm túc, tôi đi lên kéo hắn ra: "Được rồi, tiểu tử thúi mạng lớn, không trúng đạn là chuyện tốt. "
Tôi nói xong nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, anh ta ra hiệu với tôi, ý là người đã chết, sau khi bắn một phát súng, Muộn Du Bình không khống chế được lực đạo, trực tiếp bẻ gãy cổ đối phương.
Hạt Tử bị tôi giữ lại vẫn còn gắt gao túm lấy Tô Vạn không buông, trên tay dùng sức đến mức gân xanh nổi lên, trong lòng tôi thở dài, nghĩ thầm quả nhiên sống lâu cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Tô Vạn mặt đỏ bừng, nhìn Hạt Tử như vậy cũng rất thức thời, ngoan ngoãn lui về phía sau tôi, cũng không dám nói chuyện.
Bàn Tử xoa đầu cậu ta một cái: "Được rồi, rút kinh nghiệm lần sau xử trí tốt một chút, đừng làm loại chuyện này nữa, dù sao sư phụ cậu mà nổi điên, chúng ta ai cũng ngăn không được. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro