
Đêm Mưa
Ngày cưới của Tô Vạn là một ngày tốt, mẹ cậu nói, sáu-sáu là suôn sẻ, Tô Vạn hai mươi tám, cô dâu hai mươi ba, là một cô gái thấp bé với khuôn mặt nhọn, bạn học đại học của Tô Vạn, bình thường không thích nói chuyện, rất yên tĩnh.
Ngày 6 tháng 6 kết hôn, ngày 5 tháng 6 phải đi uống, ma xui quỷ khiến thế nào Tô Vạn lại đáp ứng một đám hồ bằng cẩu hữu* vào quán bar, tửu lượng của cậu chỉ thuộc loại trên mức trung bình, từ nhỏ bởi vì ba cậu có nhà máy rượu, ít nhiều cũng có chút trải nghiệm, uống hai ba chai vẫn không say, bạn bè của cậu cũng biết điểm này, mua hẳn một thùng bia Cáp Nhĩ Tân cho cậu, Tô Vạn nhìn hàng ly dài trên quầy bar có hơi bất ngờ, rốt cục cũng có được chút cảm giác cậu thật sự sắp kết hôn.
*bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện xấu
Còn có thể làm gì khác? Uống thôi, Tô Vạn kiên trì nhận lấy chai đầu tiên.
"Chuẩn bị sinh mấy đứa với A Tĩnh? Người anh em, hi vọng tối mai cậu có thể một phát trúng đích. "
"Phú nhị đại mời chúng ta uống rượu mừng, đây là đẳng cấp yến tiệc nhà nước, đúng không?"
"Có sợ có bạn gái cũ đến đập phá không? Nói cho anh em biết, bọn này đỡ cho cậu!"
Uống hết một chai rưỡi, Tô Vạn cảm thấy trên mặt hơi khô, cũng may trong đèn quán bar rất tối, mặt cậu đỏ thành mông khỉ cũng sẽ không có ai để ý, bạn bè tới tới lui lui không ít, cũng mang chút đồ ăn mặn, Tô Vạn coi như có đồ lót bụng, không ngại nói chuyện, hùa theo bầu không khí vui vẻ mà vô tình uống nhiều hơn một chai.
"Tiểu quỷ không thể uống thì đừng uống, đầu năm nay đặc biệt nhiều người xấu, chả còn bao nhiêu kẻ ngốc và con nít nữa", Tô Vạn sững sờ khi nghe thấy câu, lời này vô cùng quen thuộc, cậu đập bàn đứng dậy, dưới chân nghiêng một cái thiếu chút nữa té ngã.
"Ở đâu," cậu nắm lấy một người đàn ông và hỏi, "Người đó ở đâu?"
"Cái gì ở đâu? Vạn tuế gia, uống nhiều quá rồi", người bạn đoạt lấy chai bia rỗng trong tay Tô Vạn, lại nhét chai mới, Tô Vạn nhấp một ngụm, thanh âm kia liền trở về.
"Chóng mặt thì đi ra ngoài hút hai ngụm, nhớ kỹ, hút một ngụm vào trong đầu", người nọ nói, Tô Vạn đã lâu không nghe thấy âm thanh này, tay run rẩy từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, kết quả cầm ngược lại, làm tất cả đều rơi xuống đất.
"Hoàng Hạc Lâu đó, thật lãng phí", có người nhặt một điếu thuốc lên, đưa tới trước mặt Tô Vạn, dưới ánh đèn Tô Vạn và khói từ điếu thuốc, cậu mơ hồ cảm một ống tay áo bằng da đang duỗi ra trước mặt, cậu đưa tay nắm lấy, lại nắm lấy khoảng không.
"Mẹ kiếp, không lẽ uống quá nhiều rồi sao?" Tô Vạn lắc đầu cười, buồn bực cầm lấy chai bia còn một nửa, âm nhạc trong quán bar ầm ĩ khiến dây thần kinh trong đầu cậu như muốn nhảy nhót, có hơi giống năm đó chơi saxophone, âm thanh lớn đến nỗi làm Tô Vạn suýt ngã nhào xuống.
"Mẹ nó cậu không sao chứ?" Có người đỡ lấy bả vai Tô Vạn, cậu ngước mắt lên, một tấm kính đen soi vào mặt mình, Tô Vạn liền mỉm cười, đẩy người ra.
"Không có việc gì, anh lo cho bản thân đi, đến cả chữ cũng sắp nhìn không thấy rồi" Tô Vạn cười nói, lời nói giống như trực sẵn trên đầu lưỡi của cậu vậy.
"Uống", cậu giơ cái chai lên, lần này xém chút bia vào mũi, uống hết một chai là đập nát, lại đi lấy một chai khác, có người ngăn cản cậu, Tô Vạn một cước đá văng hắn.
"Mẹ nó tại sao tôi không sinh sớm mấy năm?" Tô Vạn lẩm bẩm nói, mùi rượu nhạt dần, trong khoang mũi anh tràn ngập một mùi khô sa mạc, mùi mồ hôi và máu, hơi nước bốc lên từ làn da, và làn khói đắng mà ai đó tỏa ra khi nói chuyện.
"Sinh ra sớm hơn mười năm cũng tốt mà", Tô Vạn nắm lấy mép quầy bar, lạnh lẽo, giống như là chất liệu da trong mùa đông, cậu còn nghe thấy có người cười hắc hắc, người này đang trốn ở trong đám người xung quanh, cậu ngước mắt tìm cũng không tìm thấy.
Bọt bia trào lên dọc theo thực quản, Tô Vạn nấc một cái, mắt nhắm lại vài giây, tiếng dây leo xào xạc vang lên ở bên tai, tiếng ve kêu, tiếng pháo giao thừa, cậu nghe thấy có người nói: "Đi theo tôi, cậu sẽ không hối hận."
"Mẹ nó, bây giờ tôi hối hận rồi", Tô Vạn nhấp hai ngụm rượu rồi lau miệng, có người đến đỡ cậu, nói một câu gì đó, Tô Vạn nửa câu cũng không nghe thấy, cậu đẩy tất cả mọi người ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, từ trong túi kéo ra một cặp kính râm, mười năm rồi, thứ này chưa từng rời khỏi cậu nửa bước, giống như là một cái bùa hộ mệnh.
Tô Vạn đeo kính râm lên mặt, lần đầu tiên còn cắm gọng kính vào mí mắt, cứ như vậy cố gắng đeo kính lên, hai ba lần mới đưa kính vào vị trí chính xác.
"Tiểu tử, tôi không phải lừa cậu, tôi thật sự sắp chết", người kia nói, Tô Vạn đeo kính, trước mặt đều là màu đen, thắt lưng cậu dập vào ghế, khuỷu tay đụng phải người, có người hỏi cậu có chuyện gì không, Tô Vạn không trả lời, thay vào đó lại lảo đảo đi ra ngoài, cậu ngửi thấy mùi khói quyện với mùi căn phòng lâu ngày không được thông thoáng, rèm cửa sổ kéo chặt còn có bộ chăn giường nhàu nát, Tô Vạn nhìn qua kính râm thấy nơi đó có một người, người rất gầy, lúc ho khan sẽ động đến râu ria trên cằm, đang cười.
"Đừng đến nữa, quá khó coi, tiểu tử, tháng sau lại đến, trực tiếp đến nhặt xác của tôi là được", vẫn là giọng cười hì hì kia, Tô Vạn cơ hồ đập đầu cửa quán bar, dùng trán đập lên, cũng may không đụng phải cặp kính râm.
Mùi ẩm ướt bay theo gió tạt thẳng vào mặt Tô Vạn, đêm tháng sáu mưa to đầu hè, Tô Vạn bị tưới một chút, giống như bỗng nhiên tỉnh lại, phòng ngủ trước mắt cũng biến mất, chỉ còn lại một màn đêm mờ ảo trong mưa.
Người kia đã sớm không còn, Tô Vạn vào giờ khắc này nhận ra rất rõ, vào ngày hè kia, cậu từng tưởng tượng qua một ngàn loại kết cục, nhưng cuối cùng lại là hắn nhắm mắt xuôi tay.
Là cậu đích thân tiễn hắn đến cuối.
Tô Vạn hung hăng nhắm mắt lại, bình rượu trong tay rơi xuống bùn không tiếng động.
Mười tám tuổi thích một người, giống như một giấc mơ, Tô Vạn đi vào trong mưa lớn, rõ ràng nhớ rõ từng chi tiết của giấc mơ kia, hiện giờ mười năm trôi qua, ngay cả cửa hàng mắt kính kia cũng đã sớm giao cho người khác, nhưng hình như cậu còn chưa tỉnh.
Sẽ không bao giờ có anh nữa, Tô Vạn ngửa đầu, nước mưa tí tách đập vào ống kính râm.
Một "sẽ không bao giờ có nữa", Tô Vạn nhìn bầu trời vô tận thì thào, cậu giống như cuối cùng cũng nhớ ra, Hắc Hạt Tử đã chết, ngày mai sẽ cưới một cô dâu.
Một loại thống khổ cực lớn bóp chặt cổ họng Tô Vạn, cậu đẩy ô mọi người che sau lưng cậu ra, mở to hai mắt cách kính râm nhìn trời, giờ phút này, cậu chợt nhận ra cậu đang thay Hắc Hạt Tử nhìn mưa.
Mười năm trôi qua kể từ khi cậu 18 tuổi, Tô Vạn gào khóc trong mưa lớn.
Cậu nhớ tất cả mọi thứ về Hắc Hạt Tử.
[END]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro