Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cãi nhau


"Nói đi, bị ai đánh?"

Hắc Hạt Tử buông đũa xuống, nhìn Tô Vạn ở một bên rầu rĩ nhặt hạt cơm trong chén. Thằng nhóc này vui buồn đều hiện rõ trên mặt, Hắc Hạt Tử vốn tưởng rằng mình có thể bỏ qua, nhưng vẫn quan tâm một chút.

Tô Vạn nhìn chằm chằm vào bát, mặt lộ vẻ: "Không có gì.... Nói ra anh lại cười nhạo tôi."

"Vậy càng tốt, tôi đang muốn vui vẻ", Hắc Hạt Tử đưa tay nhéo một chỗ đỏ lên trên mặt Tô Vạn, đứa nhỏ la một tiếng, quay đầu.

"Anh đừng cười", Tô Vạn ôm mặt nói: "... Là bị mấy tên côn đồ ở cổng trường đánh, tuy là tôi động thủ trước nhưng chưa đánh được người ta."

Tô Vạn càng nói thì thanh âm càng nhỏ, Hắc Hạt Tử cười nói: "Cậu có mấy cân mấy lượng tôi rõ ràng, đánh nhau không phải sở trường của cậu, vì sao động thủ?"

"Bọn họ nói bậy chuyện Vịt Lê, còn nói là Dương Hảo nói", Tô Vạn cau mày: "Hai người bọn họ tôi đều biết, Vịt Lê không phải loại người bọn họ nói, Dương Hảo cũng sẽ không nói dối."

"Cậu là vì chuyện của người khác mà động thủ?"

"Mẹ nó bọn họ nói quá khó nghe! Vịt Lê vẫn còn mất tích, tôi không biết liệu cậu ta còn sống... Cậu ta vẫn còn nợ tiền tôi. "

Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Cậu ta vướng vào phiền toái lớn hơn cậu, cậu vẫn nên bớt quan tâm đến chuyện của Lê Thốc đi."

"Trọng điểm không phải cái này!", Tô Vạn thanh âm cho một cái tám độ, trừng mắt nhìn Hắc Hạt Tử: "Tôi hiểu rõ Lê Thốc, tên ngốc này còn khiến tôi đánh xác chết, hại tôi gặp ác mộng nửa tháng, nhưng cậu ta mất tích rồi! Hiện tại cảnh sát tìm không được, cũng không ai biết tung tích của cậu ta, một người sống cứ như vậy không thấy đâu, thật sự không một ai quan tâm sao?"

"Đúng vậy, nếu cậu ta đột nhiên lộ diện thì Ngô Tà sẽ rất đau đầu, dù sao..."

"Mẹ kiếp! Anh biết rõ tôi không nói về chuyện đó!", Tô Vạn đập bàn đứng dậy, giận dữ nói: "Tôi thừa nhận tôi là một thằng ngốc, tôi chính là không thể bỏ chuyện này xuống! Tôi thích chịu trách nhiệm với người khác! Lê Thốc là bạn của tôi, tôi không thích nghe người khác nói bậy về cậu ta, cũng quan tâm đến sống chết của cậu ấy. "

Những đồ đệ này, đều là đúc ra từ một khuôn. Ngô Tà và Tô Vạn đều giống nhau.

Hắc Hạt Tử nhìn đứa bé, nửa ngày lạnh lùng nói: "Muốn chịu trách nhiệm với người khác, trước tiên phải có năng lực đó, chỉ có một bầu nhiệt huyết cũng vô dụng. Cậu nói cho tôi biết, cậu có khả năng cứu Lê Thốc không? Cậu có khả năng để đối đầu với những kẻ đó hay không? Nếu không có, cậu phải sử dụng đầu óc để xử lý mọi việc, không thể để cảm xúc lấn át. "

Để cảm xúc lấn át, sớm muộn gì cũng sẽ tự hại thân.

Hắc Hạt Tử không nói câu này, nhưng Tô Vạn sắc mặt đã cứng đờ, cậu há miệng, giống như còn muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ cắn môi, nắm chặt tay.

"Tôi... tối nay tôi về nhà ngủ đi", Tô Vạn nhẹ nhàng nói, nhặt cặp sách trên mặt đất lên rồi quay đầu rời đi. Hắc Hạt Tử trầm mặc không nói gì, trong lòng biết mặt cậu bị thương như vậy căn bản không về nhà được, chỉ sợ là lại ra ngoài ở khách sạn.

Tiểu quỷ này sớm muộn gì cũng biến mình thành Ngô Tà thứ hai.

Nghe được âm thanh Tô Vạn ra khỏi cửa, Hắc Hạt Tử nhìn bàn đầy đồ ăn thở dài, lấy điếu thuốc ra châm.

Những đồ đệ này của hắn thật là...



Hôm sau, Tô Vạn lơ đãng cả ngày, bài thi viết thì lại viết thiếu một dòng, giờ nghỉ trưa có người hỏi vết thương trên mặt cậu, Tô Vạn thản nhiên trả lời là cậu vô ý bị ngã trong nhà tắm.

Lần đầu tiên Tô Vạn đi học bổ túc vào buổi tối, cô giáo nhìn cậu ấy thì vô cùng sửng sốt, Tô Vạn vẫn như cũ nói rằng cậu ấy bị ngã trong nhà tắm.

Chín giờ rưỡi, lớp bổ túc tối kết thúc, Tô Vạn thu dọn đồ đạc, suy nghĩ xem hôm nay nên về nhà hay ra ngoài khách sạn ở.

Chỗ Hắc Hạt Tử có lẽ là tạm thời không thể đến.

Tô Vạn ủ rũ đóng túi lại, đi xuống lầu, ra khỏi cổng trường, mấy bạn học khác trong lớp đều có người đến đón, ba mẹ họ không chơi mạt chược.

Bên cạnh trường Tô Vạn có một tiệm net, thầy hiệu trưởng thường xuyên đi dạo, vừa đi vào trong tiệm liền thiếu một nửa người, sau này ông chủ tiệm net làm ăn phát đạt, lại mở một nhà khách, làm ăn cũng hưng thịnh, thầy hiệu trưởng mặc dù mạng lưới thông tin rất rộng, đến nay vẫn không biết có nơi này.

Đi chịu đựng thêm một đêm nữa vậy.

Tô Vạn lê từng bước về phía nhà khách, cảm thấy ba lô trên vai vô cùng nặng nề. Hắc Hạt Tử không liên lạc với cậu, một ngày cái gì cũng không có, cũng tốt, giống như tối hôm qua cậu bỏ lại một nửa bữa ăn tối rời khỏi nhà của Hắc Hạt Tử.

Có lẽ Hắc Hạt Tử nói cũng không sai, cậu quả thật không có năng lực đi quan tâm chuyện của Lê Thốc, cậu ngay cả mấy tên côn đồ cũng đánh không lại, làm sao có thể đi đấu trí với cái tổ chức hắc ám gì?

Nghĩ như vậy, Tô Vạn càng nản lòng, liên tục thở dài vài hơi, cũng không biết nên tức giận Hắc Hạt Tử hay nên tức giận chính mình, cậu đang vô cùng ảo não, đột nhiên nghe thấy phía sau có người kêu một tiếng: "Cậu chờ một chút."

Tô Vạn quay đầu lại, dưới đèn đường có một người trẻ tuổi, mũi bầm dập, còn hơi quen mặt.

"Cậu chờ một chút", người thanh niên lắc lắc khuôn mặt sưng lên đi tới: "Cậu là Tô Vạn phải không?"

"...... Cái đó, anh, anh có cần điện thoại di động để báo cảnh sát không?"

"Tôi xin lỗi cậu!", người thanh niên rơm rớm nước mắt, bước đến chỗ Tô Vạn, rồi đột nhiên cúi đầu thật sâu: "Hôm qua động thủ với cậu thật sự xin lỗi! Sau này tôi nhất định sẽ làm người tử tế!"

Nhìn sau gáy thanh niên, Tô Vạn rốt cục cũng nhớ ra người này là một trong những tên côn đồ đánh cậu ngày hôm qua.

"Cậu hãy tha thứ cho tôi! Tôi đã sai rồi! Tôi không bao giờ tái phạm nữa!"

Người thanh niên cúi đầu vừa đúng chuẩn 90 độ, Tô Vạn nghĩ thầm không lý nào lại là lương tâm thanh tỉnh, đây giống như là gặp phải quỷ sống.

"Cậu nên nhanh chóng tha thứ cho hắn đi, nếu không hắn đã sẽ không đứng lên" nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Vạn ngẩng đầu lên, Hắc Hạt Tử từ phía sau một cột điện cách đó không xa đi ra.

"...... Anh đánh hắn thành như vậy?"

"Tôi là người nói đạo lý, chẳng qua hắn không nghe."

Hắc Hạt Tử vỗ vỗ đầu người thanh niên: "Nhớ kỹ, lần sau phải nghe người ta nói đạo lý đàng hoàng."

Nước mắt nước mũi của chàng trai rơi trên quần áo, vùi đầu: "Tôi biết rồi, lần sau anh báo tên, đến chỗ tôi uống rượu miễn phí."

Trong lúc nhất thời Tô Vạn cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với việc này, cậu đảo mắt liếc Hắc Hạt Tử , nói: "Nắm đấm của anh ta tôi hiểu được, anh nên nhanh chóng đến bệnh viện xem có bị đánh gãy cái răng nào hay không."

"Cậu phải tha thứ cho tôi trước!"

"... Vốn dĩ đây không phải là chuyện tiền bạc có thể giải quyết được, nhưng anh xem, nếu muốn tính sổ..."

"Đây là bốn trăm, trên người tôi chỉ có nhiêu đây!" Thanh niên mạnh mẽ ngẩng đầu, nhét bốn Mao Trạch Đông vào tay Tô Vạn: "Làm ơn, để tôi về nhà đi."

Tô Vạn vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu chỉ gật đầu khi nhìn vào đôi mắt xanh của người thanh niên, người thanh niên cúi đầu thật sâu và nhanh chóng chạy đi với khuôn mặt sưng tấy của mình.

"Tiểu tử cậu còn rất tinh quái", Hắc Hạt Tử nhìn tiền trong tay Tô Vạn cười cười.

"Đánh người ta như vậy, tôi không dám xin nhiều hơn", Tô Vạn thở dài, bỗng nhiên có chút không được tự nhiên: "Tại sao phải thay tôi ra mặt? Tôi luyện tập ngày đêm sớm muộn gì cũng có thể đánh hắn ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra. "

"Vậy không có tính thử thách lắm, đánh thắng cũng không có ý nghĩa."

"Vậy cũng đâu cần anh ra tay?", Tô Vạn nói: "Lỡ như đánh chết người ta thì làm sao."

Hắc Hạt Tử cười hắc hắc: "Thì để cậu bồi thường."

"Lăn! Tôi muốn phản sư!"

Hắc Hạt Tử đưa cho Tô Vạn một điếu thuốc: "Phản sư lại càng không có cách nào cứu được bạn học Lê Thốc của cậu đang trong dầu sôi lửa bỏng, cậu phải suy nghĩ kỹ càng."

Tô Vạn do dự một chút, lẳng lặng cầm lấy điếu thuốc châm lên, chợt nghe Hắc Hạt Tử nói: "Cậu có khả năng chịu trách nhiệm với người khác, nhưng còn chưa tới lúc."

Thiếu niên ngơ ngác một lúc, bĩu môi nói: "... Anh quả nhiên là người không có lập trường nhất mà tôi từng gặp. "

Hắc Hạt Tử ngậm lấy điếu thuốc, xoa đầu thiếu niên: "Hả giận?"

Tô Vạn hít sâu một hơi, làn khói từ Hắc Hạt Tử làm cậu thoải mái hơn, cái gì mà âm mưu chó má lý luận hay phiền não buồn rầu, đều tan thành mây khói.

" Nếu tôi muốn cứu Lê Thốc, anh giúp tôi?"

"Ừ."

"Lần sau lũ côn đồ tìm tôi, có thể tìm anh ra mặt không?"

"Có thể."

Tô Vạn bĩu môi, cố gắng biểu hiện miễn cưỡng một chút.

"...... Nhà anh có còn đồ ăn không?"

"Có, hôm qua cậu không ăn."

"Vậy đi thôi... Tôi chưa ăn tối, đói quá. "



(END)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro