
6 - 10
6
Cho dù thế nào đi nữa, mỗi ngày mặt trời vẫn sẽ xuất hiện ở đằng Đông, mà sáng sớm hôm nay, có rất nhiều cô gái độc thân cảm thấy tức giận.
"Bây giờ có một tin tức đang truyền đi, tối hôm qua Tống Mạch tổng tài công ty Trát Nam bị chụp với một người phụ nữ gặp nhau ở hộp đêm, mọi người đều biết, Tống Mạch 18 tuổi làm tổng tài công ty Trát Nam đến nay vẫn còn độc thân, luôn được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim, lần này cô gái đi theo hắn là gặp dịp thì chơi, hay lại là yêu đương nghiêm túc? Mời xem video đưa tin."
Hình ảnh chuyển từ phóng viên đến đoạn video, Tống Mạch lúc đó phát hiện bị chụp trộm. Hắn có thói quen trưng ra khuôn mặt lạnh như Diêm vương lại lôi kéo một cô gái đang không tình nguyện mà theo hắn cười đi tới trước máy quay, có thể nhìn thấy màn hình rung lên, xem ra nhiếp ảnh gia bị dọa cho kích thích rất lớn.
Cô gái cố gắng cúi đầu không muốn mặt bị quay đến, nhưng Tống Mạch lại đặt tay lên lưng cô, không cho cô thoát đi, tay kia thì nâng lên cằm của cô gái, sắc mặt Thu Niệm Niệm trắng bệch bởi vì mặt nàng toàn bộ bị máy quay quay được.
"Tất cả những ai xem được nên nhớ, cô gái này bây là đồ thuộc về tôi."
Một câu tuyên bố cực kỳ độc đoáng khi truyền qua các phương tiện truyền thông khác nhau thật dễ gây bão lớn.
"Phong Quang, đã xem qua video đó chưa?"
"Con đã xem rồi." Phong Quang dựa vào giường, bên kia điện thoại là cha của cô, cũng là lão tổng của tập đoàn Hạ thị, vừa tỉnh lại cảm giác còn mơ hồ không hiểu bản thân tại sao lại ở khách sạn, kết quả cha cô ở thế giới này gọi điện tới, hơn nữa cô còn xem qua tin tức mới nhất ngày hôm nay.
"Cha không cần biết bây giờ con đang ở đây, buổi tiệc tối hôm nay, con phải tham gia, thông cáo cho mọi người biết con mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Tống Mạch."
"À."
Thái độ cho có lệ này làm cho người đàn ông trung niên muốn nói không thành lời, "Bây giờ con nghĩ thế nào cũng được, trang điểm xinh đẹp một chút, tối hôm nay con phải làm thiên kim hoàn mỹ nhất của nhà họ Hạ."
Điện thoại chấm dứt.
Không phải chỉ là một buổi tiệc thôi sao? Có kinh nghiệm từ vài thế giới trước, Phong Quang đã từng tham gia không dưới mười lần các buổi tiệc hoành tráng khác, hôm nay cô không chỉ trang điểm cho chính mình trở thành cô gái diễm lệ nhất mà còn dùng sắc đẹp của mình, từng bước một... làm cho bản thân chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng Bạch Trí.
Hất chăn ra, cô sờ sờ gót chân sau đã được dán băng urgo, lại nhìn thấy đôi giày vải đế bằng được đặt cạnh giường, cô chậm rãi bật cười.
Buổi tiệc ở Hạ gia đều chỉ mời những người nổi tiếng, huống chi đại tiểu thư Hạ gia còn có thân phận là vợ chưa cưới của Tống Mạch, lựa chọn thời điểm này tổ chức dạ tiệc, xem ra cũng chỉ vì cái tin tức nóng hổi kia, cô mới du học trở về, thật không ít người cảm thấy hiếu kỳ về cô.
Tất nhiên là Bạch Trí cũng có mặt ở bên trong, dạ tiệc hôm nay cần phải có đại biểu của công ty, đại biểu này không phải tiểu thư Hạ gia hôn phu của Tống Mạch, mà là thư ký của hắn, Bạch Trí. Hôm qua Tống Mạch từng nói khi gọi điện, mọi việc hôm nay đều giao cho Bạch Trí giải quyết, buổi tiệc hôm nay cũng vậy.
Tống Mạch có hôn thê, Bạch Trí tất nhiên cũng biết, bất kể là chuyện gì có liên quan đến Tống Mạch, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Tuy vậy, thiên kim Hạ thị xuất ngoại gần mười năm hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc, điều tra cũng chỉ thu được hình ảnh trước đây mà thôi.
Một tia u ám xẹt qua mắt hắn, tập đoàn Hạ thị thực lực không thể xem thường, đối với kế hoạch của hắn nhất định có trở ngại, Tống Mạch không thể có được thế lực của nhà họ Hạ.
Ánh đèn bỗng dưng dịu xuống, mọi người yên tĩnh cùng nhìn về một bóng người đang chậm rãi bước ra từ bên kia.
Cô từng bước đi xuống bậc thang, từng lọn tóc dài buông xuôi trước ngực, váy áo trắng thuần càng làm nổi bật da thịt như tuyết, dưới ánh đèn như sen trắng thản nhiên nở rộ, giày thủy tinh cao gót trong suốt khoe ra chân nhỏ dài mà trắng noãn, lại giống như bách hợp say mê lòng người, gương mặt tinh xảo không tỳ vết, tóc xoăn rủ xuống bên má, môi đỏ mọng hơi hơi giương lên, có thể được cô liếc mắt nhìn tới đều đã đáng giá xa xỉ.
Nhưng Bạch Trí biết, cô đang nhìn hắn, từ khoảnh khắc cô xuất hiện, ánh mắt cô nhìn anh chưa từng chuyển hướng.
Hắn đang được một yêu tinh để mắt đến.
7
Phong Quang phớt lờ tất cả mọi người, cô lập tức đi tới trước mặt Bạch Trí, đoan trang tươi cười thanh lịch, "Chào mừng đến với buổi tiệc của tôi."
Hôm qua nàng nhìn như hoa hồng bốc lửa, hôm nay lại trở nên hoa hồng trắng không gai vô hại.
"Hạ tiểu thư, chào mừng về nước." Bạch Trí lịch sự nhã nhặn đáp lại, ai cũng không nhìn ra hắn trước đây có quen biết qua tiểu thư nhà họ Hạ.
Mọi người đều nhìn bọn họ trao đổi với nhau, tuy rằng cả hai đều tươi cười nhưng có một loại không kí kỳ lạ lưu chuyển xung quanh họ.
Hạ Triều cảm thấy không đúng lắm, tự nghĩ chẳng lẽ Phong Quang nhận nhầm Bạch Trí là Tống Mạch, ông đi qua nói: "Phong Quang, người này là..."
"Được rồi, buổi tiệc con đã tham gia, bây giờ con có thể làm chuyện riêng chứ." Phong Quang trực tiếp ngắt lời Hạ Triều, kéo tay Bạch Trí, "Vậy thì, cha à, gặp sau nha."
Dứt lời, cũng không đợi người khác kịp phản ứng, cô lôi kéo tay Bạch Trí bỏ đi khỏi đại sảnh.
Hạ Triều đen mặt, nhưng nơi này nhiều khách mới như vậy, ông còn không có cơ hội gọi người đem con gái lớn áp giải quay lại!
Phong Quang sau khi rời khỏi đại sảnh liền đi thẳng ra cửa, biệt thự Hạ gia rất lớn, đi từ đại sảnh tới cửa còn phải đi mất vài phút, cho nên bắt đầu chạy đi đến giờ, Phong Quang bắt đầu nhẹ nhàng nắm tay Bạch Trí mà đi.
"Hạ tiểu thư." Khi phát hiện cô cầm chặt lấy tay mình đến khó mà rút ra, Bạch Trí luôn luôn bình tĩnh chậm rãi mở miệng: "Tôi không phải vị hôn phu của cô."
Cho nên cô kéo sai người rồi.
"Tôi biết anh không phải anh ta, nhưng anh tốt hơn anh ta nhiều." Phong Quang nhìn đường phía trước, trắng trợn nói ra.
"Hạ tiểu thư hiện tại trở về còn có thể cứu vãn thanh danh."
"Hư danh, cũng chỉ là hưu danh mà thôi." Cô quay đầu cười, "Tôi thấy anh so với hư danh đó còn quan trọng hơn."
Bạch Trí không cảm xúc nói: "Vinh hạnh cho tôi."
Phong Quang lại cười hì hì, khi đi tới cửa, cô bỗng dưng ngừng lại, yên lặng không nói, nhưng vẫn như trước không buông tay Bạch Trí.
Bạch Trí trở nên tức giận, chỉ cần đối phương vẫn yên lặng thì hắn còn có thể bảo trì sự bình tĩnh của mình.
Nhưng Phong Quang chỉ yên lặng vài giây ngắn ngủi, cô ngẩng đầu, trong mắt như có vì sao lóe sáng chớp tắt, "Đôi giày cao gót nàng mang thật đau chân, phải làm sao bây giờ?"
Bạch Trí: "..."
Làm sao là làm sao?
Hắn làm sao biết được nên làm sao?
Tại sao phụ nữ đều thích mang giày không vừa chân?
Hắn không nói gì đáp lại, không có người nói tiếp, Phong Quang lại không biết xấu hổ mà thoải mái đá đôi giày ra ngoài, khi tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, cô nghiêng mình về phía trước, một đôi chân nho nhỏ đạp lên giày da của hắn, cơ thể hai người cũng nháy mắt áp sát vào nhau.
Bạch Trí không ngờ được cô đột nhiên dựa lên người mình, bản năng muốn nhấc chân lui về sau, Phong Quang hai tay liền vòng qua lưng hắn, cô kiễng mũi chân ngẩng đầu, áp vào lỗ tai hắng nhẹ giọng: "Anh muốn hại tôi ngã sấp xuống sao, tôi mà ngã tàn phế anh liền phải chăm sóc nửa đời sau của tôi nha."
Bạch Trí bỗng nhiên nghĩ, nếu trước mặt là một tên đàn ông, hắn nhất định sẽ một cước đá hắn văng xa, lại hung hăng bồi thêm mấy đá, cho đến khi hắn gãy cả xương sườn mới thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, trước mặt hắn là thiên kim của nhà họ Hạ.
"Gia giáo của Hạ gia không có dạy tiểu thư phải rụt rè khiêm tốn sao?" Hắn châm chọc, nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa không đổi, ngược lại khiến người khác cảm thấy là bản thân nghe nhầm hắn vốn không có ý châm chọc.
Nhất là đối với một người mặt dày như Phong Quang.
"Dù sao chúng ta hôn đã hôn, ôm đã ôm, còn cùng đi khách sạn, quan hệ mật thiết như vậy, loại cư xử rụt rè dối trá đó đều chỉ để cho người ta nhìn thôi." Lúc này, cô cười hì gì tựa đầu lên ngực hắn.
8
Hạ tiểu thư, cô muốn gì thì cứ việc nói thẳng đi." Mỹ nhân trong ngực nhưng tâm Bạch Trí một chút cũng không loạn, cố ý tiếp cận như vậy cũng chỉ để che giấu mục đích cuối cùng mà thôi.
Cũng giống như hắn.
Phong Quang cọ đầu trong ngực hắn, "Mục đích hả, đương nhiên là vì em thích anh."
Đây cũng không phải lần đầu Bạch Trí được tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận được một lời tỏ tình không hợp lý như vậy, hơn nữa càng khiến cho lời nói của nàng nghe càng giả dối, cho đến nay Bạch Trí chưa từng muốn làm một thứ đồ chơi.
"Đại tiểu thư muốn chơi trò yêu đương sao?"
"Anh muốn nghĩ nó trở thành một trò chơi cũng được, theo anh nói, trò chơi này, em muốn chơi cả đời."
"Hạ tiểu thư..."
"Anh đúng là một chàng trai ấm áp nha, Bạch Trí em muốn cướp lấy anh từ tay của Tống Mạch, anh chỉ cần làm người đàn ông của em là được rồi, tất nhiên để công bằng, em cũng sẽ là của anh."
Lời nói của nàng thật sự rất quyến rũ, khóe mắt Bạch Trí nhắm lại, hắn lần nữa tiếp cận và ôm lấy cô, "Hạ tiểu thư..."
Phong Quang ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi của hắn, "Gọi em Phong Quang, hay tình yêu cũng được nha."
"... Phong Quang." Mặt Bạch Trí không chút thay đổi, "Bây giờ cô có thể đi xuống khỏi người tôi được chưa?"
Thì ra, để hắn không thể đẩy cô ra, hai chân cô đã muốn bò lên thắt lưng hắn, cả người đều dựa vào hắn, hơn nữa, cơ thể mềm mại của cô như có như không va chạm vào chỗ nguy hiểm của hắn, Bạch Trí tuy rằng rất có tự chủ, nhưng hắn cũng là đàn ông, một thằng đàn ông thân thể bình thường.
Phong Quang ôm hắn, mỉm cười tinh ranh, "Hôm nay luôn bận trang điểm, còn chưa có ăn gì hết, em đói bụng, anh dẫn em ra ngoài ăn cái gì đi, chăm sóc bạn gái đói bụng chính là trách nhiệm của bạn trai đó."
Đối với chuyện cô đơn phương cho rằng giữa hai người có tình yêu Bạch Trí cũng không phản bác, ít nhất thì trước khi kế hoạch của hắn thành công, hắn sẽ không phủ nhận.
Một tay đặt lên lưng cô, một tay nâng mông cô, Bạch Trí từng bước thong dong đi tới xe của mình, Phong Quang vùi đầu vào cổ hắn, tâm tình tựa hồ vui vẻ, hơi thở hơi hơi thổi đến trên da hắn, tay Bạch Trí đặt ở ngực cô không hay biết nắm thật chặt.
Đem cô đặt ở ghế phụ, Bạch Trí lơ đãng nhìn đến hai chân trần trụi của cô, cảm thấy chướng mắt.
Phong Quang ngồi ở trong xe, hắn đừng ở ngoài xe, cô bỗng nhiên lôi kéo caravat của hắn, làm hắn phải cúi đầu, áp vào tai hắn nói: "Tình yêu à, giúp em một chút, cái cây phía trước bên dưới có đồ mà em giấu, anh lấy lại đây giúp em đi."
Phiền phức.
Bạch Trí âm thầm nói một câu, nhưng vẫn xoay người tới chỗ cái cây cô nói, hắn cũng không hứng thú mở xem trong hộp để cái gì mà cầm lại lên xe trực tiếp đưa cho Phong Quang.
"Cảm ơn." Phong Quang rất lễ phép nói cảm ơn, cô mở hộp ra, bên trong là một đôi giày vải màu trắng, đặt lên đất, cô đem hai chân nhét vào, thoải mái thở dài. "Đúng là mang cái này thoải mái ...Ha? Anh làm sao vậy, sao lại nhìn em chằm chằm?"
Bạch Trí yên lặng chuyển dời tầm mắt, hắn khởi động xe, có mắt kính che càng làm cảm xúc trong mắt hắn trở nên khó mà nhìn đến.
"Tôi tưởng đại tiểu thư sẽ không mang loại giày rẻ tiền như thế."
"À... Nó đúng là không hợp với quần áo trên người em, nhưng cũng không phải lúc tham dự dạ hội hay đang ở trước mặt người lạ, mặc đồ thoải mái mới là quan trọng." Nói cách khác, trước mặt người thân quen tùy tiện mặc đồ là được rồi.
Nhưng cũng có thể nói cách khác, Bạch Trí mặt không chút tình cảm nói: "Cũng như đồ vật không lên được mặt bàn."
"Không phải nha." Phong Quang nghiêng đầu tựa lên vai hắn, như vậy nàng có thể nhìn đến gương mặt đằng sau kính của hắn, "Đồ càng quý giá thì càng phải giấu kỹ, trừ bỏ bản thân thì ai cũng không được xem, cảm giác của em bây giờ đối với anh cũng giống như vậy, Bạch Trí à, anh chính là bảo vật quý giá của em."
Trái tim Bạch Trí đột nhiên đánh rơi một nhịp.
9
Ah, sủi cảo chỗ này ngon ghê." Phong Quang một tay cầm muỗng ngẩng đầu ca ngợi, "Làm sao anh biết được chỗ ngon này vậy?"
"Đây là quán ăn trước đây tôi hay đến." Bạch Trí rút ra một tờ khăn giấy, lau sạch vết nước xanh cô không cẩn thận làm dính vào khóe miệng, động tác thân mật nhỏ này làm cho cô hạnh phúc nheo mắt lại.
Quán sủi cảo này chỉ là một quán ăn bình dân nhỏ, không giống loại nhà hàng sa hoa cô vốn thường đi, Bạch Trí dự tính bộ dạng cô sẽ không thích, kết quả nhưng cô lại tự nhiên ngồi xuống liền gọi một phần lớn.
Phong Quang hỏi hắn: "Anh toàn nhìn em, anh không ăn sao?"
"Tôi không đói bụng."
"Được thôi... Whoa, cái ảnh đó là ảnh gì?" Cô bất giác nhìn thấy những hình ảnh dán đầy trên tường, ảnh có cả nam cả nữ đều đang cười.
Gương mặt ông chủ trung niên nhìn rất hiền hậu, ông đứng trước quầy cười nói: "Ảnh đó đều là do khách đến ăn sủi cảo để lại, người trẻ tuổi sức sống mạnh mẽ làm không khí tiệm chúng ta đều tươi sáng lên, giống như tôi trẻ lại không ít tuổi."
Phong Quang ánh mắt sáng lên.
Bạch Trí trực giác cảm thấy không tốt.
Cô vui vẻ la: "Ông chủ, có thể giúp tôi và bạn trai chụp một tấm lưu lại làm kỷ niêm không?"
Bạch Trí suy nghĩ có nên thừa dịp bây giờ liền bỏ trốn, nhưng một tiếng "bạn trai" của cô vừa xuất hiện hắn lại quên phủ nhận.
"Được thôi!" Ông chủ lập tức cầm máy ảnh đi ra.
Phong Quang buông muỗng, đi tới trước mặt Bạch Trí kéo hắn, "Chúng ta cùng nhau chụp đi."
Bạch Trí: "Khoan đã..."
Phong Quang: "Ông chủ, chụp chúng tôi đẹp đẹp một chút nha."
Ông chủ cười hớ hớ nói: "Yên tâm, yên tâm."
Vì thế răng rắc một tiếng, cô gái tươi cười ngọt ngào ông chặt chàng trai bên cạnh, còn có gương mặt nghiêm túc của chàng trai gần như muốn phủi sạch hành động của cô, tất cả đều dừng lại trên một bức ảnh.
"Ông chủ, đem ảnh của chúng tôi dán ở đây đi." Phong Quang vui vẻ chỉ vào một chỗ trồng trên tường.
Ông chủ nghe cô đem ảnh chụp dán lên tường.
Nhiệt tình của cô tăng cao, Bạch Trí nghiêm mặt than nói: "Cô không biết làm vậy rất mất mặt sao?"
"Có là gì đâu?" Phong Quang không đồng ý nhìn hắn, "Đem ảnh chụp dán ở đây, làm cho càng nhiều người biết anh là bạn trai của em không tốt sao?"
Không tốt.
Nhưng ít nhất trước khi kế hoạch thành công, Bạch Trí sẽ không nói thật lòng mình, hắn lựa chọn yên lặng.
Phong Quang ăn uống no đủ tâm trạng cực kỳ tốt ra khỏi quán ăn, Bạch Trí thanh toán tiền đi sau lưng cô, khi đi ngang qua mặt tường kia, hắn thuận tay đem ảnh chụp kéo xuống dưới bỏ vào túi áo, cho dù nghĩ như nào, hắn cũng sẽ không ngu mà đem ảnh chụp ngốc như vậy dán ở đây làm trò cười.
"Tôi đưa cô trở về."
"Không cần, em còn chưa chơi đã mà." Phong Quang đứng trên đường, ánh đèn ban đêm làm cơ thể cô có chút yếu đuối.
Nhất là cô chỉ mặt một cái váy, gió khuya không thể nào ấm áp như ban ngày.
"Hạ tiểu thư, cô như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm." Hơn nửa đêm mang đại tiểu thư nhà họ Hạ ra khỏi dạ hội đã là một hành động khó giải thích rồi, trở về nhà muộn sẽ làm hắn càng ở thế khó mà cư xử.
"A, giày của em lỏng." Phong Quang đem chân trái đưa ra trước nửa bước, cười gian, "Anh giúp em cột lại giày, em liền theo anh trở về."
Bạch Trí nhìn người xung quanh, cũng không có ai nhìn chằm chằm bọn họ, cho dù quay đầu lại nhìn cũng chỉ vì họ là một cặp người yêu nhìn đẹp mắt.
Hắn ngồi xổm xuống, đôi hài trắng lót trên đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, người xem đều nghĩ có thể cầm bàn tay xinh đẹp của hắn cả đời thì thật tốt.
"Bạch Trí, anh nói xem bây giờ anh có giống như đang cầu hôn em không?" Gương mặt của nàng phủ ánh đèn ấp áp nhu hòa, đôi mắt trong suốt như làn sóng tràn đầy ấm áp ở trong bóng đêm tỏa sáng.
Bạch Trí ngẩng đầu.
10
Bạch Trí, sao lại không nói chuyện?" Phong Quang nghiêng đầu hỏi hắn, nhưng lập tức lại ngọt ngào cười nói: "Quên đi, anh không nói lời nào cũng tốt."
Hai tay cô nâng mặt hắn, hơi hơi cúi người, một nụ hôn mềm dịu dừng lại trên khóe môi hắn.
Cảm xúng Bạch Trí lập tức ngừng lại.
Một cái hôn khẽ rất nhanh chấm dứt, cô cười đứng vững. "Lần nào cũng đều do em chủ động, thân là một cô gái em cảm thấy thật khó nói a."
"Cô cái gì cũng đừng làm sẽ không khó nói nữa."
Bạch Trí lạnh lùng nói xong, chuẩn bị đứng lên thì đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng la to: "Cẩn thận!"
Phong Quang nhắm hai mắt cúi thấp người ôm chặt lấy hắn, đem đầu của hắn bảo vệ trong ngực mình, cùng lúc động tác của cô vừa mới xong, một cái chậu hoa liền nhah chóng rơi xuống bên cạnh họ vỡ tan thành trăm mảnh.
Đầu của một người đàn ông ló ra từ cửa sổ lầu bốn của tòa cao tầng, "Xin lỗi, không có đập lên đầu của hai người chứ!?"
Phong Quang buông Bạch Trí ra, ngửa đẩu chống tay tức giận nói: "Chú à, ông chăm sóc hoa thì cẩn thận một chút không được à, biết tôi là ai không hả? Đập một cọng tóc của bản tiểu thư ông cũng đền không nổi!"
"Thật sự xin lỗi, không cẩn thận làm nó rơi xuống." Người trên lầu khẩn thiết xin lỗi.
"Ông!... Ai, anh đừng kéo em đi!" Phong Quang còn muốn cùng ông chú vụng về kia ầm ỹ vài câu, kết quả Bạch Trí bên cạnh lại kéo tay cô đi, cô phát hiện xung quanh mình tập trung một đống người, được rồi, cô đã biết tại sao hắn lại kéo mình đi rồi.
Nhưng mà đi thì đi, hắn lại không nói gì từ nãy đến giờ làm cô hoảng sợ.
"Nè, Bạch Trí, anh sao lại không nói chuyện, không lẽ bị dọa sợ sao? Anh đừng có sợ, hồi nãy còn có em mà, em sẽ bảo vệ anh thật tốt..." Cô còn chưa nói xong đã bị người đàn ông dùng lực đẩy mạnh vào ngõ nhỏ, lưng dựa lên bức tường lạnh lẽo, cô không tự chủ rụt người lại một chút.
Vừa ngẩng đầu, Bạch Trí đặt tay chống lên vách tường, đem cô vây lại trong lòng... Khoan đã, cái hình ảnh này hơi quen thuộc thì phải, không phải chính là tư thế của nam nữ chính hôm qua ở vách tường trong ngõ nhỏ sao?
Sắc mặc Phong Quang có chút vi diệ, hơi hơi trượt xuống muốn từ dưới cánh tay hắn đi ra ngoài, nhưng tay kia của người đàn ông có lực mà nắm lấy cổ tay cô làm cho cô muốn động cũng không thể động.
Nhất là giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn thật làm cho người ta sợ hãi.
"Bạch, Bạch Trí, anh sao vậy?" Tuy nói Phong Quang vì hoàn thành nhiệm vụ mà không thiếu mạo hiểm chọc hắn, nhưng đến thời điểm này cô vẫn còn cảm thấy hoảng loạn, trước đây chuyện nam phụ hóa đen đã từng xuất hiện, mức độ khó khăn của nhiệm vụ liền tăng lên cấp bậc khác.
Bởi vì không chỉ đơn giản làm mục tiêu tấn công chiếm đóng thích cô, còn phải làm mục tiêu tấn công chiếm đóng cảm thấy hạnh phúc.
"Đại tiểu thư buồn chán thì chơi trò yêu đương." Ánh mắt Bạch Trí u ám, hắn để sát mặt vào nàng một phần, "Lại muốn liều mạng như vậy sao?"
"Anh nói cái gì vậy? Em đã nói là em muốn ở bên anh, em không phải vì nhàm chán cái gì mà chơi đùa." Giọng của cô dính phải cơn tức, cho dù vì nhiệm vụ thì mỗi một lần cô cũng thật sự cho vào tình cảm chân thật của chính mình.
Bạch Trí giống như nghe phải một loại chuyện cười, cười nhạo một tiếng, "Thích tôi? Hôn phu Hạ tiểu thư nhưng là Tống Mạch đại danh lừng lẫy, tôi chẳng qua chỉ là một cái thư ký nho nhỏ mà thôi, đáng giá để cô yêu sao?"
"Anh cũng chỉ đơn giản dựa vào thứ nông cạn như vậy đánh giá một người sao?"
Hắn ngừng lại, "Không thì sao?"
"Tốt, cứ dựa theo anh nói lấy cái đó làm thước đo đánh giá con người, nhưng cái giá trị này trong mắt mỗi người đều khác nhau, trong mắt em, anh chính là một vật báo vô giá, anh dựa vào cái gì cho rằng bản thân không như vậy?" Nói xong lời cuối cùng, cơn tức của Phong Quang cũng hoàn toàn nổi dậy, cô cực kỳ thấy phiền chính là đem giá trị của bản thân hạ thấp xuống không đáng một đồng, cô biết Bạch Trí là vì từ chuyện xảy ra lúc nhỏ mới chất chứa tâm tư tự ti, loại cảm xúc tự ti u ám này trước mắt người thích hắn hoàn toàn không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro