46 - 50
46
Hạ Triều lạnh mặt nghiêm nghị nói: “Ý của Quỷ vương là muốn từ hôn?”
“Không phải là từ hôn, bản vương vẫn cùng phủ thừa tướng kết thân, ta cũng chân thành hy vọng biểu muội có thể tìm được phu quân, chẳng qua phu quân kia không phải là bản vương mà thôi.” Tiêu Nhược nói xong không khỏi nhìn về phía Bạch Dung, dùng ánh mắt nói cho nàng biết hắn quyết tâm không phải nàng thì không cưới.
Bạch Dung si ngốc nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh.
Ngay trong hoàn cảnh mọi thứ đều lặng thinh, Độc Cô Kỵ lại lên tiếng cười khẽ, “Hay thật.”
“Hồ đồ!” Tiêu Phần vỗ bàn, Độc Cô Kỵ như là đang chê cười, chuyện này rất tổn hại mặt mũi hắn, chính nữ không cưới lại cưới cái thứ nữ, gia đình bình thường thì cũng thôi đi, đây Tiêu Nhược là ai? Hắn là hoàng tử mà Tiêu Phần xem trọng nhất! Cưới thứ nữ làm chính phi, tương lai chẳng lẽ còn để nàng làm mẫu nghi thiên hạ?
“Bệ hạ.” Phong Quang đứng dậy, cúi người nói: “Thân thể thần nữ không khỏe, thỉnh cáo lui.”
Để một nữ tử nghe thấy hôn phu muốn từ hôn thật là làm khó nàng, Tiêu Phần vẻ mặt ôn hòa nói: “Nếu Phong Quang không thoải mái vậy để cung nữ dẫn xuống nghỉ ngơi trước đi, Ngự Hoa viên hoa nở rất đẹp, Phong Quang có thể đi vào đó ngắm hoa thả lỏng tâm tình.”
“Tạ bệ hạ.”
Phong Quang theo cung nữ đi ra đại điện, Vương Từ và Hạ Triều nhìn nhau liếc mắt một cái liền có chung một ý nghĩ, Tiêu Nhược muối từ hôn bản thân hắn không có gì tổn thất, danh tiết Phong Quang lại bị hao tổn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Hạ Triều cùng Vương Từ đối phó với Tiêu Nhược như thế nào thì Phong Quang đã không còn hứng thú tìm hiểu nữa, vì thế nàng cũng không biết trên đại điện đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nàng lúc này dù là đang đi trên đường thì tâm hồn cũng đang kinh ngạc xuất thần, lại càng không để ý cung nữ phía sau sắc mặt khác thường. Nàng bỗng cảm thấy sau gáy tê rần, ý thức rơi vào hôn mê, được cung nữ cẩn thận ôm lấy trước khi ngã xuống đất.
Đêm tối chọc người, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua con đường cổ.
Phong Quang nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trên một cái xe ngựa xa hoa, hơn nữa nàng còn đang ngồi trên đùi một nam nhân, bị hắn ôm vào ngực. Hai mắt nàng mê mang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, cho dù là ai vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một tuyệt sắc nam nhân ở trước mặt đều sẽ nghỉ bản thân đang nằm mơ.
Nam nhân nghiêm trang sờ sờ đầu nàng, “Ngủ đến choáng váng à?”
“Ngươi!” Nàng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi người hắn nhưng lại thất bại, nàng chống hai tay lên ngực hắn, miễn cưỡng tạo ra được một chút khoảng cách, sắc mặt không tốt, “Tuyết Ám… Không đúng, Độc Cô bệ hạ.”
“Đúng là một cách gọi mới lạ nha.” Hắn không vừa lòng nói lại đột nhiên cười: “Ta muốn nghe nàng gọi ta A Kỵ.”
“…Ta tại sao lại ở đây? Ngươi muốn đem ta mang đi đâu?”
“Nàng là người của ta, tất nhiên phải ở bên người ta, trừ bỏ Quảng Lưu quốc thì ta còn có thể đem nàng đến chỗ nào hả? Nghe Lạc Mai nói nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thuật dịch dung của nàng, sao lần này lại trì độn như vậy?”
Nàng nghe nửa đoạn lời nói trước của hắn vừa định tức giận , nhưng phần sau lời nói lại khiến nàng không khỏi nhớ lại một chút cái cung nữ mang nàng đi Ngự Hoa viên kia… Bởi vì lúc ấy nàng tâm sự đầy người, cơ bản là không có để ý nàng ta, thì ra đó là Lạc Mai.
“Ngươi… Ngươi đem ta bắt tới đây có mục đích gì?”
Hắn lắc đầu than thở, “Ta ra lệnh Lạc Mai báo cho nàng để nàng tham gia quốc yến, nếu nàng có thể kiên nhẫn đợi đến phút cuối cùng thì ta cũng không cần sợ nàng chạy mà gấp đến độ phải ra hạ sách này.”
Nàng nhớ tới cảnh tượng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận, “Ngươi là Hoàng đế Quảng Lưu quốc, lại vì cầu hòa mà đến, rời khỏi Đế đô thì đến Tiêu hoàng cũng không dám ngăn cản, còn cần ta làm con tin sao?”
Độc Cô Kỵ cảm thất bất lực, một bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, “Tiểu nha đầu xem ra hiểu lầm ta rất sâu rồi.”
47
“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai… Ta rốt cục biết tại sao ngươi lại nói ngươi tên là Tuyết Ám.” Ánh mắt Phong Quang ảm đạm.
Hắn vuốt ve một lọn tóc dài trước ngực nàng, thoải mái gật đầu, “Ta thừa nhận lúc ấy ta là có tâm tư khác.”
“Ha… Còn cố ý làm nàng ta nghĩ ngươi vì cứu nàng ta mà bị hủy dung, làm cho nàng động tâm, còn… còn lừa cả ta.”
“Ta cũng không nghĩ tới trước đó ta lại lừa gạt một cô nương ngốc như vậy.” Nói đến đây hắn cũng lộ vẻ mặt ngoài ý muốn sâu sắc, giống như nói ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ ngốc thế.
Phong Quang mím môi, “Ta biết ta không thông minh, cho nên cũng không đoán được ngươi tới Đại Duy vì muốn đòi cái Ngân diện quân sư kia từ Tiêu Hoàng.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên ta mới nói nàng sao không ở lại đại điện để nghe cho hết rồi hãy đi?”
“Đừng cho là ta không biết Ngân diện quân sư Bạch Dung chính là Hạ Khởi Mộng, ngươi cùng Quỷ vương đều muốn nàng, chẳng lẽ còn muốn ta ngồi ở đó nhìn các ngươi giành một nữ nhân sao? Nói như thế nào thì ta cũng là người vị Quỷ vương đòi từ hôn.”
Hơi thở trên người hắn trở nên lạnh lẽo, “Nàng khó chịu khi bị Quỷ vương từ hôn?”
“Thật ra không cảm thấy khó chịu…” Nàng sợ hãi run run một chút, sợ nói sai lời sẽ bị hắn chụp một cái tát qua giết chết, “Nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, bị từ hôn trước mặt mọi người ít nhiều gì cũng thấy khó xử.”
Thế này hắn mới tản ra hơi thở sung sướng cả người, “Không cần thấy khó xử, ta đã báo thù cho nàng rồi.”
“Báo thù?”
Nàng ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu quả thật rất đáng yêu, Độc Cô Kỵ cười hôn nhẹ lên khóe môi nàng, phát hiện thân người nàng cứng lại rồi bộ dạng ngơ ngác thì hắn có cảm giác đang khi dễ nàng mà tâm tình vui vẻ vài phần.
Sau khi Phong Quang rời khỏi đại điện, Tiêu Nhược tự nhiên là yêu cầu Tiêu Phần đem nhị tiểu thư tướng phủ ban hôn cho hắn, căn bản không quan tâm Tiêu Phần lúc này đang kìm nén tức giận cực kỳ.
Hạ Triều sắc mặt xanh mét nói: “Quỷ vương điện hạ cố ý muốn thú Hạ Khởi Mộng, không biết có năng lực vì Hạ Khởi Mộng làm đến mức nào?”
Tiêu Nhược thâm tình nói: “Hậu viện của ta chỉ cần một người là đủ, vì Khởi Mộng, bản vương chuyện gì cũng có thể làm.”
Nói cách khác hắn chỉ thú một người là Hạ Khởi Mộng, trắc phi thị thiếp gì đó hắn tuyệt đối không muốn nữa.
Không đề cập đến một câu cảm động đến Hạ Khởi Mộng và nhóm nữ quyến khác, Độc Cô Kỵ phút chốc cười nói: “Quỷ vương điện hạ thật sự vì nhị tiểu thư đó mà bất kể chuyện gì cũng có có thể làm?”
“Tất nhiên.” Tiêu Nhược trả lời không chút do dự.
Độc Cô Kỵ như đang vui đùa mà nói: “Thế, nếu cần Quỷ vương dùng một tòa thành trì đến đổi nữ nhân này, Quỷ vương cũng sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ.” Một âm thanh hạ xuống.
Ngoại trừ các nữ nhân cảm thán sự si tình này, các chư vị đại thần giống như Tiêu Phần đều cùng nhau biến sắc, cả đời nhất thế một đôi người ở trên người thường sẽ xem như một đoạn giai thoại, nhưng thân là hoàng tử, hắn lại nói nguyện ý vì một nữ nhân mà từ bỏ một tòa thành trì, vậy nếu hắn ở một vị trí rất cao khác chẳng lẽ liền có thể từ bỏ cả quốc gia hay sao?
Giờ phút này trong lòng mọi người không khỏi có nghi vấn, này chính là nhi tử mà Hoàng Đế Đại Duy quốc xem trọng nhất sao?
Biểu tình tiểu thư không thay đổi đổ cho bản thân mình một chén rượu, là ai nói thái tử từ xưa đến nay đều không thể làm tới ngôi vị Hoàng Đế?
Độc Cô Kỵ lười biếng cười nói: “Quỷ vương đã si tình đến thế, theo Cô thấy không bằng Tiêu hoàng cùng thừa tướng đồng ý mối hôn sự này thôi.”
Tiêu Nhược cùng Hạ Khởi Mộng ngoài ý muốn nhìn hắn, khó hiểu vì sao lại giúp bọn họ nói chuyện.
Tiêu Phần miễn cương cười cười, “Này… Quốc vương đây có điều không biết, từ ba năm trước Quỷ vương đã có hôn ước với đại tiểu thư phủ thừa tướng, nếu tùy tiện lui lại hôn sự của đại tiểu thư nàng, vậy chẳng phải…”
“Nguyên lai Tiêu hoàng lo lắng việc này.” Độc Cô Kỵ tựa hồ là bửng tỉnh đại ngộ, lại lười nhác cười cười, nói như không sao cả: “Cô thấy làm cho đại tiểu thư tướng phủ cùng Quỷ vương giải trừ hôn ước cũng là một chuyện tốt. Cô quên nói, hôm nay người mà Cô muốn chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng.”
Tiêu Phần như nằm mộng, “… Cái gì?”
“Cô muốn Hạ Phong Quang làm Hoàng Hậu của Quảng Lưu quốc.”
Chớp mắt yên tĩnh, tiếp theo cả triều ồ lên.
Tiêu Nhược cùng Hạ Khởi Mộng lần lượt sửng sốt sau mới hiểu được, thì ra Độc Cô Kỵ vốn không hề dự tính muốn Hạ Khởi Mộng, là do Tiêu Nhược nghĩ quá xa mới vội vàng đòi người trước, Tiêu Nhược vẻ mặt rất khó coi, vội vã tỏ vẻ nữ nhân này là của ta nhưng từ đầu người ta đã không quan tâm đến bọn ho. Thế này giống như… trò hề vậy. Tiêu Nhược trầm mặt ngồi lại vị trí của mình, cùng Hạ Khởi Mộng im lặng không nói.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi thật sự nói như vậy!?” Phong Quang kích động đến sắp nhảy lên luôn lại được tay hắn ôm lại vào lòng.
Độc Cô Kỵ tùy ý nói: “Phải, ta đã nói như vậy.”
“Cha mẹ của ta thì sao, bọn họ sẽ không… có ý kiến gì sao?”
“Thừa tướng phu nhân quả thật đứng ra nói không đồng ý, bất quá…”
Nàng khẩn trương hỏi: “Bất quá cái gì?”
Hắn cười ác liệt: “Ta nói nàng đang mang hài tử của ta, nàng ta liền không ý kiến nữa.”
Không chỉ Vương Từ, đến Tiêu Phần cũng không thể có ý kiến, đương nhiên cũng vì thanh danh Phong Quang, Độc Cô Kỵ đã nói là lúc trước tình cờ gặp Phong Quang bị bắt cóc, hắn say rượu cường bạo nàng.
“Ngươi! Ta rõ ràng không có!” Nàng quýnh lên cả mặt đều đỏ.
“Yên tâm.” Độc Cô Kỵ đặt tay lên bụng nàng, mềm mại hôn lên môi nàng, khẽ cắn mút, liếm cắn triền miên lập tức khiến thân thể nàng mềm xuống, chỉ có thể bị hắn giam cầm chặt chẽ trong ngực, tay đặt trên bụng nàng cũng không khỏi đi theo vạt áo dần dần mơn trớn đến địa phia khó mà mở miệng.
Phong Quang giống như bị nấu chín, còn kém chút nữa là bốc hơi nước, nàng choáng váng hồ đồ nghe được âm thanh trầm thấp khêu gợi của hắn vọng bên tai: “Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chúng ta rất nhanh sẽ có.”
Không sợ không có, đem đứa nhỏ của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai ôm lại đây là được.
Ha… Không thể không nói, ý tưởng này của Độc Cô Kỵ cũng thật dã man.
48
Sau khi quốc vương Quảng Lưu quốc nghênh thú tiểu thư phủ thừa tướng Đại Duy quốc, Quảng Lưu quốc cùng Đại Duy quốc rốt cục nghênh đón hòa bình. Đây cũng không phải vì nữ nhân Hạ Phong Quang này thực lực quá mạnh, mà vì Khê tộc ở biên giới tiếp giáp hai quốc gia càng ngày càng càn rỡ, đối với cư dân hai bên cướp bóc giết người phóng hỏa. Hai quốc gia đều chịu cảnh bị tàn phá này.
Trước nay đều có một câu nói trong một quốc gia không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, khi có thế lực thứ ba xuất hiện uy hiếp, kẻ địch trường kỳ tác chiến cũng sẽ trở thành bằng hữu, Quảng Lưu quốc cùng Đại Duy quốc chính là như thế.
Đại thần Quảng Lưu quốc tuy nói đối với việc bệ hạ nghênh thú nữ nhi thừa tướng địch quốc không có ý kiến gì, huống chi bọn họ cũng không còn là địch quốc nữa, chỉ là… Hoàng Hậu nương nương này hai năm rồi cũng không sinh được một nhi tử, cái này không thể không nói, không ít người lúc khởi triều ám chỉ nhắc nhở bệ hạ một chút hậu cung bây giờ, hình như hơi thiếu người?
Độc Cô Kỵ cười cười, nói thẳng thì mời từ quan về nhà, nói vòng thì chức quan hạ ba cấp, kệ ngươi là vương công đại thần hay là hoàng thân quốc thích, trong mắt Độc Cô Kỵ triều cương Quảng Lưu quốc thiếu một hai người thì hắn cũng rất nhanh tìm được người phù hợp mà bổ sung vào, từ đó không ai lại dám khuyên hắn nạp phi, chỉ là đối với Hoàng Hậu càng trở nên bất mãn.
“Lại đây, Tiểu Tỳ, bên này.” Phong Quang cầm trống lắc, đùa với bé con còn không cao đến hông mình.
“Hoàng Hậu… Hoàng Hậu…” Đứa nhỏ lớn hơn hay tuổi ngọt ngào chạy tới, kêu hai chữ này cũng chưa rành mạch, bé ôm lấy chân Phong Quang, “Con muốn… cho Tiểu Tỳ.”
“Con muốn à, cho con.” Phong Quang ngồi xổm xuống, đem trống lắc cho bé, thuận tay véo một bên mặt tròn xoe của bé.
Tiểu Tỳ là con trai của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai, nghĩ lại hai năm kia, lần đầu tiên Phong Quang nhìn đến mặt thật của Thiên Thiên Vạn cũng lắp bắp kinh hãi, vốn thật sự nghĩ hắn là một nam tử trung niên râu ria xồm xàm, ai dè hắn lại là một thanh niên tuấn tú, có thể cùng Lạc Mai sinh hạ một nhi tử đáng yêu như vậy.
Tiểu Tỳ đang cùng Phong Quang đùa giỡn, Lạc Mai từ một bên vội vàng đi đến lấy khăn tay ra xoa xoa tay Tiểu Tỳ vừa mới chơi đùa mà dính bùn đất, “Cẩn thận một chút, coi chừng làm dơ y phục của Hoàng Hậu.”
“Nương… Tiểu Tỳ không có bẩn.” Bé mở to mắt làm mặt đáng thương.
Tâm Phong Quang đều mềm xuống, ôm bé an ủi: “Tiểu Tỳ không bẩn, là nương con chuyện bé xé to thôi, phải không?”
“Dạ!” Tiểu nam hài liên tục gật đầu, bời vì tìm được đồng minh rồi, bé rất đắc ý nhìn về phía mẫu thân của mình.
“Hoàng Hậu…” Lạc Mai vừa định nói Phong Quang vài câu không nên quá sủng Tiểu Tỳ, kết quả nhìn thấy nam nhân phía sau Phong Quang, thần sắc nàng nghiêm túc trang trọng lui từng bước một về sau hành lễ nói: “Bệ hạ.”
Phong Quang đứng lên, còn chưa quay lại thì tay đã bị người ở phía sau cầm lấy, người nọ đi đến bên người nàng, nàng cười: “Chàng đến rồi.”
Tay Độc Cô Kỵ phủi hoa rơi trên đỉnh đầu nàng, “Ta không ở đây nàng chơi vui lắm à?”
“Ta cũng không cố ý quên chàng, tại Tiểu Tỳ đáng yêu quá.”
Độc Cô Kỵ cúi đầu nhìn nàm hài còn đang ôm đùi Phong Quang, nam hài thở phì phì trừng hắn, khóe miệng hắn cong lên hàm xúc.
Bởi vì Phong Quang thường xuyên chơi cùng Tiểu Tỳ, cho nên bé đối với Phong Quang có ham muốn độc chiếm của một đứa trẻ, bé nhìn Độc Cô Kỵ đứng bên người Phong Quang liền có cảm giác đồ chơi của mình bị cướp mất, tuy rằng cha mẹ đều nói nhìn thấy nam nhân này phải hành lễ, nhưng bé không thích hắn cho nên bé không thèm hành lễ đâu!
Độc Cô Kỵ sờ sờ cằm, “Nếu Phong Quang thích đứa nhỏ này như vậy, không bằng đem hắn vào cung ở luôn là được.”
Cả người Lạc Mai cứng đờ.
“Tiểu Tỳ còn nhỏ, đương nhiên là nên ở bên người phụ mẫu của bé, A Kỵ, sau này đừng đùa như vậy nữa.”
Nàng nói là vui đùa, thì hắn cũng sẽ xem lời của mình là vui đùa thôi, “Nàng không thích thì xem như ta chưa từng nói qua.”
Phong Quang cười nói với Lạc Mai, “Tiểu Tỳ chơi cũng mệt mỏi rồi, Lạc Mai trước hết cứ dẫn bé trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Lạc Mai cảm kích nhìn Phong Quang, cũng không để ý Tiểu Tỳ có muốn đi hay không liền ôm bé đi mất.
Gió xuân vẫn còn lạnh thổi qua, bạch sắc kê hoa vũ, mang theo một hơi lạnh đến tận xương.
Độc Cô Kỵ đem ngoại bào thêu rồng đen cởi ra phủ lên người Phong Quang, “Thân thể nàng yếu đuối, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta trở về thôi.”
“Ta không cảm thấy lạnh.” Nàng lắc đầu cầm lấy tay to ấm áp của hắn, mặt lộ vẻ phiền muộn, “Ta nghe nói Trương đại học sĩ tấu chương muốn phế hậu… Chàng tước chức quan của hắn, còn muốn đem hắn lưu đày.”
“Đây không phải chuyện mà nàng nên quan tâm.” Độc Cô Kỵ nói nhẹ nhàng bâng quơ, chung quy luôn có một đám già mục nát vì cái gọi là suy trì huyết thống mà không nhìn mặt người nói chuyện, tính tính toán toán cũng không nhớ hắn đã tước đi bao nhiêu chức quan rồi?
“A Kỵ, nếu không...”
“Hư…” Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên môi lạnh của nàng, “Nàng biết ta không có biện pháp giận dỗi nàng, nếu nàng nói lời mà ta không thích nghe, ta chỉ biết giận chính mình.”
“Nhưng mà…” Ánh mắt nàng dao động, “Thật ra, cha mẹ ta cũng đều đưa tin tới, Hạ Khởi Mộng năm ngoái đã sinh một đôi long phượng thai cho Tiêu Nhược, mà ta…”
Tuy rằng thái tử Đại Duy quốc thoát ly cốt truyện mà đăng cơ thành công, quyền lực của Quỷ vương Tiêu Nhược càng lúc càng thấp, nhưng có rất nhiều chuyện luôn đi theo quỹ đạo vốn có của nó, ví dụ như Tiêu Nhược và Hạ Khởi Mộng sinh ra một đôi song sinh long phượng thai thông minh xinh đẹp, nghe nói hai đứa trẻ đó nửa tuổi đã có thể mở miệng nói chuyện, một tuổi xuất khẩu thành thơ, trình độ này không phải chỉ là con nhà người ta thôi đâu.
Độc Cô Kỵ vuốt hai gò má nàng bị gió thổi rét run, “Vội mã muốn có đứa nhỏ như vậy sao?”
Nàng gật đầu.
“Vậy mỗi ngày chúng ta nên cố gắng nhiều hơn chút nữa mới được.” Hắn có ý khác cười hàm xúc, khi nàng còn chưa kịp kinh sợ hô lên thì hắn đã ôm lấy nàng trở về tẩm cung.
“Đợi chút, A Kỵ…” Bây giờ đang là ban ngày đó!
“Ta đây đều vì nguyện vọng của Phong Quang mà cố gắng, cho nên Phong Quang hãy phối hợp với ta, được không?”
Phong Quang: “…”
Sau ba tháng Độc Cô Kỵ nghiêm túc cố gắng, lại bắt Phong Quang nghiên cứu tập sách tên , đệ nhất hoàng tử của Quảng Lưu quốc rốt cục ra đời tại năm thứ hai Hạ Thiên.
Độc Cô Kỵ ôm đứa nhỏ yếu ớt như chỉ cần ra sức một chút sẽ bóp chết bé, rất là cảm thán nói: “Không uổng công ta trước đây cày cấy hàng đêm.”
Phong Quang nằm trên giường đỏ mặt giấu đầu vào chăn.
49
Gió nổi lên, sương đêm mù mịt, căn nhà cũ rách nát đứng giữa bóng đêm hoang vắng.
Giữa vạn vật lặng thinh truyền đến tiếng tiêu từng đợt thổi đến, bay qua trời đêm thâm thúy, âm thanh phi cùng gió nhẹ vẫn không làm tan được u sầu giăng giăng khắp chốn, tiếng tiêu thê lương giữa đêm càng làm sự cô độc bi thương lan tràn.
Một thân ảnh yểu điệu chậm rãi giẫm lên đám lá rụng mà đến, đôi mắt nàng tĩnh mịch không một gợn sóng, cũng không có lấy một tia vui buồn.
Nam nhân buông tiêu, không hề xoay người lại như cũ biết được người đến là ai: “Là nàng… nàng đã đến.”
Nữ nhân nói: “Đêm khuya sương phủ, vì sao còn chưa nghỉ ngơi đi?”
“Ta đang đợi nàng.” Hắn xoay người, dung nhang hoàn mỹ dưới ánh trăng đủ khiến nữ nhân cũng phải ghen tị, “Nơi này là nơi mà ta và nàng quen biết, nàng còn nhớ rõ không?”
Ánh mắt nàng ảm đạm như cũ, “Công tử, ta không phải nàng, người mà ngươi yêu sớm đã chết, nay đứng ở chỗ này cũng chỉ là một bộ da của hồ yêu mà thôi.”
“Ta biết ngươi không phải nàng, nhưng mà…” Hắn nhẹ chớp hai mắt, “Người ta yêu cũng không phải nàng.”
Ánh mắt nàng vừa động lại bình tĩnh như lúc ban đầu, “Ta phò trợ Tề Mộ lên ghế thế tử, cũng chính ta chiếm thê thể của vị hôn thê ngươi, bởi vì ta tò mò, cái mà nhân loại gọi là huyết duyên cùng tình yêu khi trải qua khảo nghiệm phản bội rồi thì có năng lực kiên trì bao lâu.”
“Chuyện đó ta đều biết.”
Nàng ngoài ý muốn chớp mắt một cái, “Tề Đoan, ngươi không hận ta sao? Bởi vì ta ngươi mới phải bị cấm tù cả đời ở trong này.”
Hắn tươi cười, sạch sẽ mà tốt đẹp, “Bởi vì là ngươi, ta vui vẻ chịu đựng.”
“A.” Nàng quay người, cảm thấy lời nói của hắn cực kỳ buồn cười, nàng là yêu, chưa bao giờ có tình cảm của con người, vì thế nàng càng có thể nhìn thấu mọi hư tình giả ý.
Nhưng người này…
Dưới ánh trăng cao lớn vững chải, ôn nhuận như ngọc, hắn si ngốc nhìn bóng dáng nàng, “Trước khi đi, có thể cho ta biết tên của ngươi sao?”
Nàng ngập ngừng, “An Lộc.”
“An Lộc…An Lộc…” Hắn thì thầm, cẩn trọng đem hai chữ này lập lại một lần lại một lần, vỏn vẹn một cái tên, hắn lại như đã chiếm được thỏa mãn thật lớn.
Một tên ngốc tử.
An Lộc muốn cười cười trào phúng, nhưng phát hiện chính mình muốn cười cũng cười không nổi, cuối cùng quay lại nhìn nam nhân phía sau, không hề lưu luyến mà rời đi.
Đi trên đường nhỏ giữa đồng không mông quạnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi làm bạn, khi An Lộc đến đã không thoải mái, hiện tại trở về càng cảm thấy phiền muộn. Nàng không thể không thừa nhận, cái con người tên Tề Đoan kia đã có ảnh hưởng không nhỏ đối với nàng.
Một tiếng quạ kêu khóc vang lên, nàng dừng lại ở giao lộ, lẳng lặng nhìn nam nhân phía trước.
Giữa giao lộ có một người thanh niên quý tộc cầm quạt đứng đó, hắn một thân áo đen sang quý, khuôn mặt được sinh ra vô cùng tót, nhất là khóe miệng không lúc nào là không mỉm cười kia so với thuốc phiện càng khiến người ta mê muội, giơ tay nhấc chân đều ẩn hiện tác phong của một công tử cao quý.
Nàng gọi: “Tề Mộ.”
“Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.”
Mặt An Lộc không chút thay đổi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Sợ Hạ tiểu thư lạc đường, tại hạ đặc biệt đến đón nàng về.”
“Tiêu vương phủ không phải là nhà của ta.”
Tề Mộ cười, quả nhiên là độc nhất vô nhị, “Về sau tự nhiên sẽ là.”
Nàng không vui không giận, “Ta sẽ không gả cho ngươi.”
Trong mắt Tề Mộ một mảng đen tối, cười nói, “Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước.”
“Ngươi…”
Gió đêm chợt thổi lên mạnh mẽ, xuyên qua rừng trúc đem đàn quạ kêu khóc bay lên, vùng trời đêm an tĩnh bị quấy nhiễu, cũng đánh gãy lời nói của An Lộc.
Tiếng gió vù vù, bên tai An Lộc vang lên âm thanh hư vô mờ ảo, “Đã quá lâu rồi, nên trả thân thể lại cho ta.”
Đợt gió quỷ dị nổi lên, Tề Mộ trợn mắt nhìn thân hình thiếu nữ trước mặt ngã xuống đất, tay hắn đem người mất đi ý thức ôm vào trong ngực, hắn mơ hồ nghe được tiếng hồ ly kêu từ sâu trong rừng trúc.
Lại cẩn thận chăm chú lắng nghe, tiếng gió cũng không còn, tựa như ảo giác.
50
Sau ba tháng ròng mới có một trận mưa, tất cả hoa của Lạc thành nở rộ chỉ trong một đêm, hoa nở đầy đường, người đi đường chỉ có thể nhìn thấy một rừng sắc hoa. Nơi này là đất phong của Tiêu vương, tổ tiên của Tiêu vương chiến công hiểm hách, được phong làm Vương gia khác họ đương triều, hắn nhanh chóng muốn hoa nở ăn mừng liền sai người trồng hoa khắp ven đường mọi phố lớn ngõ nhỏ, thời điểm hoa nở rất xinh đẹp, khi hoa tàn chỉ còn lại thê lương.
Phong cảnh đẹp nhất là khi hoa rơi bên bờ sông, hương hoa vui lòng người, tài tử giai nhân tấp nập ước hẹn mà đến đây chơi tết Thanh Minh, cảnh này giờ này, sẽ không ai có thể nghĩ đến còn chưa đầy một tháng hay nửa tháng sau, cảnh vật nơi đây chỉ còn lại một mảnh hoa tàn.
Thanh niên gấp phiến quạt cười nói, “Như thế nào, Hạ tiểu thư, cảnh xuân ở đây có đáng giá để nàng ra phủ một chuyến?”
“Vâng, đa tạ thế tử đã đích thân mời.” Gió ào ào thôi tới, khăn che mặt của hồng y nữ tử tung bay, vóc người yểu điệu vốn đã chọc người chú ý, hiện tại người chung quanh vừa thấy có động tĩnh đều hận không thể vụt qua mà áp lên nhìn xe dưới khăn che mặt là dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến nhường nào, nhưng thật đáng tiếc, khăn che mặt bị một bàn tay trăng nõn giữ lại, mọi người chỉ có thể như trước nhìn đến dung mạo nữ tử dịu dàng khả ái, nhưng cho dù chỉ nhìn được một phần dung mạo bên ngoài, cũng đủ khiến người ta nhìn không dời mắt được.
Dáng vẻ duyên dáng hơn người như vậy tại Lạc thành chỉ có một, đó là Hạ Phong Quang tiểu thư của Hạ phủ, nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ít khi ra khỏi cửa, nhưng một đoạn thời gian trước nàng lại thường xuyên đi lại trên đường, và khoảng một tháng trước nàng lại đột nhiên đóng cửa không ra, người của Hạ phủ nói nàng bị bệnh.
“Khụ khụ…” Nàng che mặt mà ho, đúng là bị bệnh, ngày hôm qua nàng không cẩn thận nhiễm phong hàn.
Khóe mắt Tề Mộ lưu chuyển một cỗ lười biếng, nhưng tươi cười của hắn vẫn luôn tao nhã khéo léo, “Hạ tiểu thư không thoải mái, vậy hôm nay ngắm cảnh dừng ở đây thôi, để tại hạ đưa Hạ tiểu thư lên xe.”
“Nếu vậy, đa tạ thế tử.” Phong Quang không thích miễn cưỡng bản thân, vì thế nàng gật đầu đồng ý, nha hoàn phía sau bước lên phía trước đỡ tay nàng, giúp nàng đi đến xe ngựa Hạ phủ dừng ở bờ sông.
Bước chân Tề Mộ không nhanh không chậm, không gần không xa tiêu sái đi cạnh nàng, chỉ là hắn cười càng thêm mê người, không ai hiểu hắn cho nên cũng không ai biết đây là biểu hiện khi hắn không kiên nhẫn.
Không thú vị.
Rất không thú vị.
Tại sao thật vất vả lắm mới có một nữ nhân khiến cho hắn hứng thú lại trở nên nhàm chán như vậy? Hạ Phong Quang lúc trước là tiểu thư khuê khác đại môn không ra nhị môn không bước, cùng các tiểu thư khác không có gì khác biệt, sau đó nàng biến thành một người lãnh tình lãnh tính, giống như một nữ nhân không có tâm can, đối với Tề Đoan thâm tình cũng làm như không thấy, mà hiện tại… Nàng cũng chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.
Tề Mộ cảm thấy tiếc hận, không phải vì sự thanh lãnh bạc tình trên người nàng biến mất, mà vì chính mình, hắn bi ai phát hiện, bản thân sau khi đoạt được vị trí thế tử thì ngày dài trở nên quá mức tẻ nhạt.
Nói cách khác, hắn không có chuyện gì để giết thời gian.
“Vân nhi.” Nữ nhân che mặt gọi tên nha hoàn bên người, “Trên đất phía trước có vũng nước, ngươi cẩn thận đừng giẫm vào, ngươi hôm nang mang giày trắng, để dơ sẽ rất khó tẩy sạch.”
“Dạ, tiểu thư.” Vân nhi nhìn bãi nước trước mặt cũng không tính là lớn lắm, nhấc chân thoải mái sải bước đi qua, nếu không phải tiểu thư nhắc nhở nàng thật có khả năng không chú ý liền giẫm lên đó.
Phong Quang nhắc nhở một chuyện nhỏ lại mười phần kịp lúc.
Tay phải Tề Mộ cầm quạt, gấp lại đập vào lòng tay trái, hắn cười, làm lu mờ hết thảy cánh hoa ở đây, “Hạ tiểu thư, không biết lần sau tiểu thư còn có cơ hội mời nàng?”
Phong Quang đứng cạnh xe ngựa, thân ảnh càng lộ rõ vẻ đơn bạc, hơi hơi gật đầu, nàng nói: “Nếu thế tử có ý mời, tiểu thư tất nhiên lấy làm vinh hạnh.”
Bất quá, thân thể nàng không khỏe ai cũng phải công nhận, có thể đi hay không đi hoàn toàn do nàng tùy tâm quyết định.
“Như vậy thì tốt.” Hắn mỉm cười, rất dễ dàng làm cho nữ tử mặt đỏ tai hồng.
Nàng gập người cúi đầu, “Xin thứ cho tiểu nữ cáo từ trước.”
Tề Mộ cười gật đầu, lui từng bước ra bên cạnh, nha hoàn nâng Phong Quang lên xe ngựa, xe ngựa rất nhanh liền đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro