Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26 - 30

26

Tiêu Phần ha ha cười nói: “Nếu không ngại quân sư cứ việc nói một câu, ngươi muốn ta ban thưởng cho ngươi cái gì?”

“Bệ hạ, thần cũng không cầu cái gì, nhưng có một chuyện thỉnh bệ hạ có thể cho binh sĩ chiến thắng hồi triều lần này có thể nghỉ ba ngày, cũng có thể cho phép bọn họ về nhà gặp mặt người thân thì thật tốt.” Tư thái Bạch Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh lại làm cho người ta thấy rằng hắn nhất định không phải là vật trong ao.

“Được, quân sư quả nhiên rộng lượng, lần này có thể chiến thắng trở về trẫm tự nhiên là muốn ban thưởng cho tất cả các binh sĩ, vậy liền theo lời của quân sư cấp ba ngày nghỉ cho bọn họ, hơn nữa còn ban thưởng thêm ba năm bổng lộc.”

“Thần thay mặt các binh sĩ đa tạ bệ hạn ban ân.”

“Tốt, tốt, tốt.” Tiêu Phần liên tục nói ba chữ tốt, long tâm của hắn vui mừng cho gọi những ca nữ đã đợi sẵn một thời gian dài để trợ hứng.




Ăn uống linh đình, người người hòa hợp.

Có vài người trời sinh nhất định sẽ thu hút chú ý của người khác, ví dụ như Hạ Khởi Mộng đang che giấu thân phận, ngược lại có vài người lại nhất định có tố chất là người qua đường không có người thấy cũng không có người để ý, cái gọi là đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ là nhân vật làm nền ở trong yến hội hoàng thất này mà thôi.

Vương Từ chú ý trên quần áo của Phong Quang có vết ố bẩn do bị rượu dính vào, “Sao lại không cẩn thận như vậy, trở về xe thay đổi y phục mau đi.”

“Dạ, nương.”

Thân là thiên kim danh môn nhất định không được phép có bất kỳ một tỳ vết nào, những thiên kim tiểu thư mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị nhiều hơn một bộ quần áo là để ứng phó với các tình huống đột ngột như thế này.

Tiểu Lục nhìn thấy tiểu thư nhà mình bỗng nhiên quay lại, nàng rất nhanh liền hiểu được tại sao lại thế này, hôm nay đến hoàng cung thì Tiểu Tử cũng không đến cho nên nàng phải ôm hết mọi việc chăm sóc cho tiểu thư. Nàng đỡ Phong Quang lên xe, “Tiểu thư, người ở bên trong thay quần áo, nô tỳ sẽ trông coi ở bên ngoài.”

“Được.” Phong Quang đi vào liền đóng cửa xe lại.

Thật ra nàng chỉ cần đổi áo ngoài mà thôi nhưng phải nhớ đây là cổ đại, chỉ cần áo ngoài của ngươi mặc không được tốt thì xem như là quần áo không chỉnh tề, nàng rất nhanh liền thay xong, đột nhiên nàng nghe thấy bên ngoài có âm thanh người ngã xuống, cửa xe mở ra, một ánh sáng lạnh lóe lên, thanh kiếm đã đặt trên cổ nàng.


“Tiểu thư phủ thừa tướng?” Nam nhân một thân áo đen, khuôn mặt tầm thường không có gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt đó đen đến mức khiến người ta khiếp đảm, giống như nếu Phong Quang trả lời không phải, thanh kiếm này của hắn sẽ chém xuống.

Phong Quang trấn định gật gật đầu.

Hắn vừa lòng nàng không la lên, đi vào trong xe cười nói: “Không cần khẩn trương, ta chẳng qua muốn ngươi giúp ta một việc mà thôi.”

“Nha hoàn của ta và phu xe…”

“Yên tâm, bọn hỏ chỉ bị hôn mê thôi.”

Nàng quét mắt qua ngực hắn, chỗ vải dệt màu đen đã bị máu tươi thấm ướt đẫm, “Ngươi muốn ta giúp gì?”

“Ta có thể ra khỏi thành hay không, ngươi còn hay không còn sống đều phải xem danh vọng phủ thừa tướng của ngươi mọi khi như thế nào.” Hắn cười, tay điểm trúng một huyệt đạo tại bả vai của nàng.

Phong Quang lập tức không thể động đậy.

“Ngươi ngoan một chút ta sẽ giữ lại đầu lưỡi cho ngươi.”



Sắc mặt nàng trắng nhợt.

Nam nhân ngồi xuống đối diện nàng, rất nhanh sau xe ngựa chạy đi Phong Quang mới biết là ở bên ngoài còn có đồng bọn của hắn.

Hắn bị thương tương đối nghiêm trọng, cởi bỏ áo lộ ra lồng ngực cường tráng, bên ngực trái còn có một lỗ máu, chỉ thiếu một chút nữa một kiếm đó đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn. Hắn dùng miệng cắn nút chặn lọ thuốc đem kim sang dược đổ lên miệng vết thương, tuy hắn không phát ra tiếng nhưng tiếng thở gấp của hắn chứng minh chuyện bôi thuốc này có cảm giác tương đối khổ sở.

Cuối cùng hắn xé xuống một khối vải băng bó lại miệng vết thương thật tốt, tất cả đã xử lý xong hắn mới giương mắt nhìn đến cô gái đối diện sắc mặt ửng đỏ, hắn nhíu mày một cái, “Cơ thể của ta như thế nào?”

“Ngươi cần phơi nắng nhiều lắm.”

Ha… ý là nói hắn rất trắng, cho dù dùng để hình dung nam nhân rất không ổn nhưng hắn vẫn cảm thấy vinh hạnh sâu sắc mà nói: “Đây là ưu điểm mà ta khó có được.”

Cuối cùng thì hôm nay Phong Quang cũng phải chửi tục một câu.

27

Canh phòng của Đế đô nhanh chóng trở nêm nghiêm ngặt hơn bởi vì Quỷ vương hạ lệnh, trong thành có gian tế của Quảng Lưu quốc, phải tróc nã truy án, cho dù là xe ngựa của hoàng thân quốc thích đều phải dừng lại kiểm tra.

Đến cửa thành, tên ngụy trang thành phu xe nhỏ giọng hỏi người trong xe, “Chủ nhân, làm sao đây?”

“Không cần hoảng, cứ như bình thường.” Nam nhân bình tĩnh trấn định, vết thương trên người ngoại trừ làm cho hắn mất máu mà sắc mặt có vài phần tái nhợt thì hầu như không có ảnh hưởng gì khác, hắn còn có thể nhàn rỗi tươi cuời với Phong Quang, “Muốn cầu cứu với quan binh? Ta có thể cam đoan trước khi bọn họ xông lên ngươi đã là một cỗ thi thể.”

Phong Quang nhìn hắn không nói gì, hắn cảm thấy không thú vị bĩu môi, Đại Duy quốc này cũng chỉ có một nữ nhân thú vị mà thôi.


“Dừng xe!” Quan binh trấn thủ cổng thành cản xe ngựa bọn họ lại, “Xuống xe kiểm tra.”

Phu xe cười lấy lòng nói: “Đại nhân, đây là xe ngựa của phủ thừa tướng, trong xe ngựa là tiểu thư quý phủ chúng ta đang ngồi.

“Thì ra là thiên kim thừa tướng, xin thứ lỗi cho hạ quan vô lễ, Quỷ vương điện hạ có lệnh xe ngựa ra khỏi thành đều phải được kiểm soát qua, thỉnh tiểu thư đừng làm hạ quan khó xử.”

“Này… đại nhân, tiểu thư nhà ta nhiễm phong hàn, không thể gặp gió, có thể dàn xếp một chút không?”

“Chức trách của ta…”

Âm thanh bên ngoài người ở trong se đều nghe được rõ ràng rành mạch, nam nhân có chút tán thưởng nói: “Xem ra Quỷ vương điện hạ đúng là có cách dạy dỗ thuộc hạ.”

Tay của hắn đã nắm lấy kiếm treo bên hông.

Phong Quang thức thời ra tiếng, “Đó là quan quân của Hổ doanh trại phải không?”


Ánh mắt của nam nhân giống như độc xà nhìn chằm chằm cơ thể nàng.

Quân sĩ bên ngoài không nghĩ tới tiểu thư bên trong có thể nói ra doanh trại binh sĩ của mình, sửng sốt trong chốc lát mới đáp: “Đúng vậy.”

“Ta vì thân thể không khỏe mới rời khỏi cung yến, biểu ca từng nói với ta rất nhiều chuyện phát sinh lúc chiến đấu, hơn nữa đối với Hổ doanh trại khen không dứt miệng, nhìn thấy quan quân làm việc tận trung với cương vị như vậy ta liền đoán là người của Hổ doanh trại, quả nhiên ta đoán đúng rồi.”

“Xin hổi biểu ca của tiểu thư là?”

“Thiếu chút nữa ta đã quên nói ta là chính nữ của phủ thừa tướng, Quỷ vương điện hạ là biểu ca của ta, cũng là…” Chưa nói xong lời cuối cùng nhưng thiếu nữ xinh đẹp e lệ cũng đã có thể làm cho người ta đoán ra đáp án.

Toàn bộ cuộc đối thoại đều được người nam nhân áo đen trước mặt Phong Quang nhìn rõ, hắn hoàn toàn không nhìn ra nữ nhân này lộ một chút điểm nào là đang thẹn thùng.

Được nàng nhắc qua người ngoài mới nhớ chuyện Hoàng Đế ban thưởng một năm trước, đệ nhất mỹ nhân Đại Duy quốc xứng với Quỷ vương dũng mãnh thiện chiến đúng là một đoạn giai thoại. Nhưng vì Quỷ vương lãnh khốc vô tình lại nổi danh chinh chiến sa trường nên mọi người đã nhanh quên chuyện hắn còn có một vị hôn thê.

“Ta vốn định ra khỏi thành đến một ngôi chùa nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, nhưng mà quan quân làm việc tận trung với cương vị như vậy, thôi thì ta không nên làm quan quân khó xử, ta sẽ xuống xe, hy vọng không làm bệnh khí lây qua cho quan quân.”




“Không không không… Thiên kim tiểu thư thân mình như vậy, vẫn nên lấy thân thể làm trọng, chuyện này liền thôi đi.”

“Như vậy, đa tạ quân gia.” Trong xe truyền ra lời cảm tạ hữu khí vô lực, thoạt nhìn thiên kim phủ thừa tướng đúng là bị bệnh.

Xe ngựa tiếp tục di chuyển, chậm rãi vứt bỏ cổng thành ở phía sau, bóng thành từ từ biến mất không thấy nữa.

Nam nhân dường như rất có hứng thú nói: “Thì ra ngươi là biểu muội của Quỷ vương, còn là hôn thê của hắn, thật sự nghĩ không ra nha.”

“Thân phận của ta đúng là như vậy, nhưng Quỷ vương điện hạ cảm thấy có hứng thú với chỉ huy chiến đấu hơn là có hứng thú với ta.” Cho nên đừng cho nàng thấy cái thứ ánh sáng đang lòe lòe trong mắt hắn nữa.

Hắn quả nhiên đã đi đến Hoàng cung! Chỉ sợ chuyện có gian tế đó đã xảy ra sau khi nàng rời khỏi.

28

Ta không có nói chuyện nhiều với Quỷ vương điện hạ, nhưng mà mọi chuyện về hắn ta đều biết rất rõ ràng.” Phong Quang tự nhiên mà trấn định, từ chỗ hệ thống nàng đã biết rõ tư liệu của nam chính, nhưng sẽ không có người hoài nghi chuyện thiếu nữ sẽ làm sao mà chủ động tìm hiểu vị hôn phu của mình.

Nam nhân “À” một tiếng, xem như chấp nhận cách giải thích của nàng, “Không biết Hạ tiểu thư cùng Quỷ vương điện hạ quan hệ như thế nào?”

“Quỷ vương điện hạ hằng năm chinh chiến ở bên ngoài, tuy rằng hắn là biểu ca của ta nhưng chúng ta chỉ khi có cung yến vài lần được tổ chức mới được gặp nhau.” Nói cách khác, quan hệ bọn họ không có gì cả.



“Vậy ngươi còn cần phải cố gắng nhiều hơn nha.” Hắn cười như không nói: “Cố gắng bắt lấy tâm của Quỷ vương điện hạ.”

“Không cần quan tâm.”

Sắc mặt nàng hờ hững, hắn cười khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, bên trong xe nhất thời an tĩnh, ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua, ngoài xe truyền đến âm thanh lo lắng, “Chủ nhân, thỉnh xuống xe, thuộc hạ sẽ dẫn binh sĩ đuổi theo chúng ta rời đi.”

Nam nhân mở mắt, giải huyệt đạo cho Phong Quang lại nhanh chóng điểm á huyệt của nàng, một tay kìm chặt cổ tay nàng, lôi kéo nàng xuống xe, Phong Quang lúc này mới nhìn thấy tên lái xe là một người trẻ tuổi tuấn tú.

“A Thất, gặp lại ở sa mạc Nghiễm Cáp.”

“Vâng!” Tên trẻ tuổi được gọi là A Thất lái xe qua hướng khác mà rời đi.

Chỗ này vốn là một khu rừng hoang, nam nhân lôi kéo Phong Quang ngổi xổm xuống một thân cây, tay hắn còn siết chặt mạch máu trên tay nàng làm cho nàng cả người không có sức lực, không lâu sau một đội nhân mã xuất hiện, đầu lĩnh nhìn vết bánh xe in trên đất vẫy tay hô: “Là hướng bên này, tiếp tục đuổi theo!”


Nhóm người đến nhanh cũng mau đi, họ dùng ngựa đuổi theo, chỉ để lại bụi đất bay lên.

Người đi rồi nam nhân mới kéo tay Phong Quang bước ra, hắn tán thưởng, “Được lắm, ngươi còn rất ngoan.”

Phong Quang không nói gì.

Hắn giật mình nhớ tới bản thân đã điểm á huyệt của nàng, buông tay nàng ra mà giải khai huyệt đạo cho nàng, Phong Quang ho khan một tiếng lui từng bước về phía sau, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”

“Tóm lại ta không phải loại người tốt đẹp gì.” Hắn thản nhiên cười cười.

Hắn không muốn trả lời thì nàng cũng không thắc mắc nhiều, nhăn mày nói: “Ngươi đã ra khỏi Đế đô, ta đây có thể đi rồi chứ.”

“Còn chưa được, chờ ta bình an đến sa mạc Nghiễm Cáp ngươi mới có thể rời đi.” Sa mạc Nghiễm Cáp chính là biên giới nơi giao nhau của Đại Duy quốc và Quảng Lưu quốc.

“Ở cửa cung ngươi cũng nói như vậy.”



“Lời nói nam nhân mà ngươi cũng tin đúng là trải đời chưa sâu.” Hắn có chút thương hại nàng lắc đầu, thành công làm cho thiếu nữ trước mặt tức giận cắn môi, hắn cười nói: “Được rồi, chúng ta nên khởi hành, không cần nghĩ đến việc chạy trốn, nếu ta không vui ta liền trực tiếp xuyên kiếm qua người ngươi mang đi.”

Thân mình Phong Quang run run, cũng mắng một câu “Đồ biến thái” ở trong lòng!

Vị trí hiện tại của bọn họ là ngoại ô Đế đô, nếu muốn đi đến một thành trấn phải đi xuyên qua rừng cây này, hơn nửa đêm, ánh trăng cũng không hiểu sao lại lộ ra một cỗ khí lạnh, gió thổi qua, bóng cây lắc lư, xào xạc rung động.

Phong Quang vốn bảo trì khoảng cách ba bước trái phải với hắn lại không nhịn được đến gần bên người hắn từng bước, ma quỷ so với loại sinh vật khả nghi này, thì loại sinh vật giống nhân loại này có cảm giác an toàn hơn, cho dù nam nhân này cũng không phải người tốt đẹp gì.

Đi một canh giờ rốt cục cũng gặp một gian miếu đổ nát, hắn mới nhìn đến thể lực của thiên kim đại tiểu thư đã chống đỡ hết nổi, thân thể của nàng đi nghiêng nghiêng quẹo quẹo, nam nhân rất là có lòng nói: “Hôm nay đành qua đêm ở trong này trước đi.”

Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, hắn tạo ra một đống lửa liền dựa vào tường nhắm hai mắt lại, mặc kệ nàng không hỏi tới coi như một chút cũng không lo lắng nàng sẽ chạy trốn. Có lẽ cũng có thể nói hắn có tự tin làm cho nàng không chạy được.

29

Hắn là một nam nhân thương hương tiếc ngọc sao? Đương nhiên không phải, chỉ là hắn bị thương, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên cảnh cáo hắn cần tìm một chỗ nghỉ ngơi mà thôi, đáng tiếc đại tiểu thư này cũng không biết, tất nhiên nàng không biết là may mắn của nàng, mắc công nàng sinh ra tâm tư chạy trốn thì trên cổ liền lưu lại một vết kiếm.

Nam nhân nhắm mắt lại, cho dù là chợp mắt hắn cũng làm cho bản thân không lâm vào ngủ say, chỉ là ý thức hắn chậm rãi trở nên mơ hồ.

Cho đến khi một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại áp lên trán hắn, hắn mới giựt mình càm thấy phản ứng bản thân trở nên chậm chạp, thậm chí một nữ nhân không có võ công đến gần chính mình cũng không phát hiện. Hắn mạnh mẽ trấn tỉnh tinh thần bản thân, nghe được âm thanh thiếu nữ chạy ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy vô lực, hắn không có mở mắt, kiếm trong tay cũng đã ra khỏi vỏ làm lộ ra một chút mũi nhọn lạnh lẽo, nhưng tiếng bước chân lại gần rất nhanh truyền tới làm cho hắn thu hồi thanh kiếm trở về.

Lần này, một mảnh khăn tay ẩm ướt đặt trên trán hắn, lành lạnh man mát, hắn khó mà không cảm thấy cực kỳ thoải mái, hô hấp của hắn thong thả mà kéo dài, cả người thoải mái liền không nhịn được thả lỏng bản thân, đây chính là tật xấu của con người.




Sáng sớm mặt trời chiếu rọi, chim chóc bầu bạn đúng hẹn lại gọi bầy, sáng sớm tháng ba đúng là ngày thích hợp để ngủ nướng, cho dù đã muốn mở mắt cũng không muốn làm bất cứ thứ gì, cái gì cũng không nghĩ mà nằm nhiều thêm một lát.

Hắn dựa vào tường, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về thiếu nữ cuộc mình nằm ở trong góc, nàng vẫn còn ngủ, mái tóc được xử lý tỉ mỉ đã rối loạn rất nhiều, quần áo trang sức quý báo trên người cũng cực kỳ dơ bẩn, nàng để chân trần, mười ngón chân mượt mà trắng nõn đặt trên đống rơm rạ lại càng thêm đáng yêu, mà giày vớ đều xếp cạnh đống lửa. Trời tối ngày hôm qua, cô gái liều lĩnh chắc là không muốn giẫm chân lên mặt nước.

Hắn không nhìn nàng, dời tầm mắt, nâng tay cầm lấy khăn tay ẩm ướt dán trên trán, nhìn chằm chằm đống lửa đã bị thiêu trụi, không biết suy nghĩ cái gì, lại có vẻ như cái gì cũng không nghĩ.

Lại sau một lúc lâu, cô gái ngủ lười cuối cùng cũng bị tiếng ồn ào của chim chóc đánh thức.

“Hạ tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

Vừa mới mở mắt, Phong Quang còn chưa kịp tiêu hóa nụ cười sáng lạng của nam nhân hắn liền ném một cái khăn tay nện lên mặt của nàng.


“Đi rửa mặt, có ghèn.” Hắn cười nói.

Phong Quang biểu tình cứng đờ, thiếu chút nữa nhặt tảng đá bên cạnh đập hắn, nặng nề hừ một tiếng, nàng bước chân trần giẫm lên mặt đất đi qua cạnh đống lửa nhặt giày vớ, lại quay đầu hừ một tiếng với hắn, xoay người đi rửa mặt ở dòng suối nhỏ trước ngôi miếu đổ nát.

Hắn sờ sờ cằm, “Chậc, thì ra nàng cũng không phải người không biết tức giận.”

Vô nghĩa, tưởng ai cũng có tính tình tốt sao!?

Kế tiếp bọn họ chỉ tốn mười mấy phút để đi ra khỏi khu rừng rậm, đến một địa phương tên là Đồng thành, chỉ là vừa mới vào thành bọn họ liền phát hiện kế cửa thành dán một lệnh truy nã.

“Treo thưởng gian tế Quảng Lưu quốc một số tiền lớn, gian tế cùng con tin là một vị quý nữ, bất kỳ ai có thể cung cấp tin tức đều ban thưởng ngàn lượng hoàng kim.” Trên lệnh truy nã còn có bức họa của hai tên gian tế.

Phong Quang nhìn xem từ đằng xa, không thể không thừa nhận họa sĩ vẽ thật rất giống, nhưng không có bức họa của nàng, nghĩ cũng phải, nếu bị người đời biết con tin là nàng thì thanh danh đều hoàn toàn bị hủy, nàng quét mắt những người xung quanh, thật sự nghĩ muốn kêu cứu, nhưng bất đắc dĩ nàng lại bị điểm á huyệt, hơn nữa lại bị hắn kìm mạch máu ở trên tay.




“Tốc độ làm việc của Quỷ vương thật không tệ.” Đến thời điểm này hắn còn có tâm tư khen kẻ địch hai câu, “Hạ tiểu thư, xem ra chúng ta phải cải trang một phen.”

Dứt lời, hắn tùy ý đem bụi ở trên tường toàn bộ bôi trên mặt nàng, khuôn mặt trắng noãn lập tức trở thành mèo mướp rất buồn cười.

Nàng trừng trừng căm tức nhìn hắn, này, này là cái kiểu cải trang gì, khi dễ nàng không thể phản kháng chứ gì!?

Đúng vậy, chính là khi dễ ngươi không thể phản kháng.

Ý cười trong mắt hắn rất rõ ràng.

30

Tất nhiên không phải chỉ cải trang đơn giản như vậy. Nam nhân mang Phong Quang dẫn vào một tiệm may, trực tiếp đem một thỏi vàng đặt lên bàn lại đích thân chọn cho nàng một bộ nam trang, đợi Phong Quang thay xong y phục đi ra thì nàng đã biến thành một chàng trai có thân hình gầy yếu, mà hắn cũng thay áo đen thành một bộ trang phục màu xám, gọn gàng sạch sẽ.

Mãi cho đến khi đi tới cửa phòng khách điếm, Phong Quang mới có lại quyền được nói chuyện, vừa mở miệng là nói ngay một câu: “Ta không muốn ngủ cùng với ngươi!”

Hắn nhíu mày: “Chỉ là ở cùng một gian phòng, ai nói sẽ ngủ chung với ngươi?”

“Ngươi!”, Nàng nổi giận, lại thở phì phì thay đổi cách nói: “Ta không muốn ở chung một phòng với ngươi!”

Hắn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho bản thân một chén trà, “Lý do.”


“Nam nữ thụ thụ bất tương thân!”

“Bây giờ trong chúng ta không có ai là nữ nhân.”

Cúi đầu nhìn chính mình đang mặc nam trang, Phong Quang cắn răn, “Ta cũng không chơi long dương chi phích!”

“Khụ khụ…” Hắn bị sặc nước trà vừa mới uống vào, một hồi lâu mới bình phục lại, “Ta thích nữ nhân.”

“À… thì sao!?” Thiếu chút nữa bị lừa, Phong Quang lấy lại tinh thần, nói đi nói lại cũng là vấn đề này không phải à!? Nàng ngồi đối diện hắn, “Ngươi không phải là sợ ta chạy sao? Ta thề với ngươi ta tuyệt đối sẽ không vụng trộm chạy trốn!”

“Phản đối vô hiệu.”

“Tại sao?”

“Ta không thể tin ngươi.”

“Nhưng mà ta…”

“Yên tâm đi, chúng ta chỉ có một người ngủ trên giường.”


Hắn dứt khoát giải quyết xong liền làm như kiên nhẫn của bản thân đã dùng hết, Phong Quang vẫn chưa quên bây giờ mình còn lấy thân phận là con tin của hắn, chuyện đã không thể thay đổi chỉ có thể nén giận, được rồi, tách ra ngủ so với bọn họ một nam một nữ chen chúc trên một cái giường tốt hơn, chỉ là, nàng thật không ngờ…

Nàng sẽ phải ngủ ở dưới đất.

Hắn nằm trên giường nghiêng đầu nhìn nàng cười, “Sao, còn chưa ngủ à? Muốn ngủ chung giường với ta sao? Ừm, cái này cũng không phải không được…”

Phong Quang trừng mắt liếc hắn một cái, chấp nhận trải nệm, thổi tắt nến, mặc nguyên y phục mà ngủ trên sản nhà, trong lòng không ngừng an ủi chính mình là hắn đang bị thương là rất khó khăn khổ sở, nàng nên để cho hắn… Đậu móa, càng nghĩ càng giận! Xoay người đưa lưng về giường, nàng cắn móng tay ngón tay trái ngầm đem cái đồ nam nhân không có phong độ của đại trượng phu này nguyền rủa mấy lần.

Thời điểm đêm khuya trăng treo giữa trời, cả phòng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng, hơi lạnh lạnh lùng tràn ra khắp mặt đất, một bóng người đè lên trên người đang ngủ say dưới đất, lặng yên không một tiếng động càng làm cho không khí trở tên tĩnh mịch.

Nàng thật sự đang ngủ, cắn móng tay cũng quên rút ra.

Nam nhân lẳng lặng đứng đó một lúc lâu thì bay ra ngoài từ cửa sổ, đi tới một tửu lâu đã sớm đóng cửa từ trước, hắn muốn gặp một người.

Hắn nói: “Xuất hiện đi.”

Âm thanh nhanh chóng hòa lẫn vào trong gió đêm, trong bóng tối xuất hiện một bóng người gầy yếu, đó là một tên nam nhân.

“Thế nào, tiểu thư nhà ngươi không đích thân gặp ta mà lại phái ngươi tới?”

“Tiểu thư ở bên người Quỷ vương, không thể phân thân.”




“Ha, vậy sao? Không biết nàng sau khi ăn thuốc giải của ta thân thể có chuyển biến tốt không?”

“Tiểu thư nói ngươi không nên đến Hoàng cung.”

“Không có cách nào rồi.” Hắn giả vờ giả vịt than thở, “Nàng trúng độc của ta, thà rằng chết cũng muốn đi theo bên người Tiêu Nhược, ta nếu không đến đưa thuốc giải cho nàng thì nàng chẳng phải đã hương tiêu ngọc vẫn à.”

“Tiểu thư nói làm cho ngươi thả thiên kim phủ thừa tướng, nếu không ngươi sẽ không có khả năng rời khỏi Đại Duy quốc.”

Hắn cười, “Nàng muốn ta thả, ta cố tình không thả, ta không chỉ không thả mà còn có thể rời khỏi Đại Duy quốc, ngươi trở về nói với nàng như vậy, xem xem bây giờ trong chúng ta ai có thể thắng cược.”

Mây đen kéo đến che đi ánh trăng sáng, người đứng đợi ở một nơi bí mật gần đó biến mất không thấy nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua, tử sĩ của Ngân diện quân sư quả nhiên không giống với người thường.

Tâm tình của hắn rất tốt, dùng khinh công trở về theo lối cũ, vừa mới vào khách điếm khóe miệng liền cong lên.

Ái chà, tiểu thư tôn quý của phủ thừa tướng không thấy, phải làm sao bây giờ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nuphu