Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16 - 20

16

Phong Quang cái gì cũng không để ý đi đến thang tháng, nhưng còn chưa đi tới thang máy thì góc hành lang có một cô gái lao ra lập tức đụng vào cô, may mà cô kịp đỡ tường nên không bị ngã sấp xuống.

“A, thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!” Thu Niệm Niệm cúi người xin lỗi, nàng vừa ngẩng đầu, “Ôi, Hạ tiểu thư?”

Sắc mặt Phong Quang có chút khó chịu. “Thu tiểu thư, trong hành lang không được chạy bằng băng như vậy, đây là ý thức bình thường.”

“Phải, thật xin lỗi… Tại vì tổng tài kêu tôi giúp hắn mua cofffe, thời gian có hạn nên tôi mới phải chạy lên, Hạ tiểu thư, xin lỗi vì đụng vào cô!”

“Coffee? Tôi nhớ rõ mỗi văn phòng đều có chuẩn bị sẵn nước trà coffee phải không, Tống… tổng tài vậy mà kêu cô ra ngoài mua?”



Thu Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, “Hán nói coffee ở tiệm nằm ngay góc đường kia uống ngon.”

Mà thực ra chỉ vì muốn bắt nạt cô thôi.

“Xem ra tổng tài đối với Thu tiểu thư có vài phần coi trọng nhỉ?”

Thu Niệm Niệm không biết lời nói của Phong Quang là có ý gì, cũng không dám tùy tiện nói tiếp, chẳng qua trong lòng lại nghĩ vài phần coi trọng này cô cũng không thèm.

“Thu tiểu thư, cô còn không đi sao? Cô không phải nói tổng tài cho cô rất ít thời gian à?”

“A! Chút nữa thì tôi quên mất!” Thu Niệm Niệm nhớ tới chuyện quan trọng cầm theo gói to bỏ chạy, kết quả chạy quá nhanh, ở góc tường không dừng kịp trực tiếp đụng vào vách tường cứng rắn té ngã xuống đất, coffee rơi ra từng chút, mà cô thì ôm cái trán khóc ra nước mắt, thậm chí còn làm mắt cá chân bị thương.

“Này, Thu Niệm Niệm!” Đột nhiên người đàn ông bỏ qua bộ dạng cao ngạo thường ngày xuất hiện, hắn cúi người nâng Thu Niệm Niệm dậy, nhìn thấy trán cô sưng đỏ, mắt cá chân cũng sưng lên, đôi mắt lạnh liền nhìn Phong Quang đứng ngay bên cạnh, giọng nói nghe lạnh lẽo cả người, “Cô làm gì cô ấy?”

Phong Quang: “…”

Đừng vậy chứ, nằm không cũng trúng đạn?


Tống Mạch là do Thu Niệm Niệm đi ra ngoài lúc lâu còn chưa trở về không nhịn được đi ra tìm người, lại không ngờ đụng phải một màn này, hắn biết cô gái trước mặt, mẹ của hắn muốn sắp xếp Phong Quang đến công ty hắn tất nhiên là không đồng ý, nhưng hắn không chịu nỗi mẹ mình một khóc hai nháo ba thắt cổ, sau đó hắn nghĩ, cô đến thì đến, chỉ cần biết điều mà an phận, hắn sẽ không gây khó dễ cho cô, Nhưng thực tế, Hạ Phong Quang gần đây đến công ty ở văn phòng Bạch Trí một bước cũng không ra, Tống Mạch mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Thu Niệm Niệm bên cạnh đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, cho nên không gây chuyện với Phong Quang ở công ty, hắn lựa chọn tính xem nhẹ chuyện này nhưng đàn bà đúng là đàn bà, cho dù nhìn như sẽ an phận thủ thường cũng không nhịn được lòi ra giống như người khác ra tay với Thu Niệm Niệm.

Hừ, đúng là cái vị hôn thê này không phải thứ gì tốt đẹp!

Phong Quang hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tống Mạch: “Cái đó…”

“Câm miệng!” Tống Mạch lạnh giọng ngắt lời cô: “Cô biết mình động phải người của ai không?”

“… Không biết.”

“Hạ Phong Quang, không cần quên thân phận của mình, cho dù cô là người mà mẹ tôi nhìn trúng thì sao, tôi có trăm ngàn phương pháp làm cô phải hối hận vì đụng đến người của tôi.”

“Khoan đã…”

“Bên ngoài chơi lạt mềm buột chặt, sau lưng lại giở thủ đoạn đùa giỡn.” Tống Mạch hừ lạnh một tiếng, “Hạ Phong Quang, đàn bà như cô tôi gặp nhiều rồi.”

Nghe hắn nói càng lúc càng kỳ cục, Thu Niệm Niệm bất chấp mà khóc, cô vừa định mở miệng đã bị Tống Mạch kéo ra sau.


Tống Mạch đem cô gái nhỏ bảo vệ sau người, một thân khí phách bá vương làm cho người ta nhìn liền sợ hãi ba phần, “Thu Niệm Niệm là người của tôi, bất luận là ai âm mưu muốn hại cô ấy đều phải trả giá lớn… A!”

Một cái gì đó nện lên mặt hắn, hắn bực bội hừ một tiếng từng bước lùi về sau, thứ đó rơi xuống, thì ra là một chiếc giày cao gót, Tống Mạch chỉ cảm thấy trên mặt đau nhói.

Hắn cả người giận dữ nhìn đến cô gái chết tiệc kia, nhưng chưa kịp nói gì thì đối diện lại đập tới một chiếc giày cao gót khác, “Anh nói dễ nghe nhỉ, đồ cuồng tự kỷ!”

Góc tường vang lên một trận âm thanh hút khí, còn có cả tiếng điện thoại.

Phong Quang cũng mặt kệ mọi thứ, cô chân trần đứng trên đất, chống nạnh chửi ầm một trận, “Anh mẹ nó nghĩ mình là ai? Phụ nữ không thể không thích anh à hay vì anh chuyện gì cũng làm được? Anh không biết trí khôn của anh so với mặt anh rất tỷ lệ nghịch không, ngày nào cũng ảo tưởng mình là Hoàng Đế phong kiến, phụ nữ phải xếp hàng đợi anh lâm hạnh, còn phải vì anh mà diễn cung tâm kế? Mặt còn trắng hơn phụ nữ, eo còn nhỏ hơn phụ nữ, chân so với phụ nữ còn dài hơn, không phải ai cũng thích cái dạng ẻo lả như anh đâu, còn cái cô bé lọ lem sau lưng anh cũng chỉ có anh mới xem thành công chúa mà bảo vệ. Bản tiểu thư vừa giàu vừa đẹp, chẳng lẽ còn phải tự hạ thấp thân phận mà tranh giành đàn ông với cô ta? Không khí trong cái tòa nhà này vì cái hơi thở ngu xuẩn của anh mà cũng thấy khó ngửi rồi, đồ ngu!”

Cô giơ lên tay phải, khoe ra một ngón giữa: “Son of bitch!”

Sắc mặt Tống Mạch trắng xanh, gương mặt anh tuấn vì một bên có vết giày mà nhìn có vẻ buồn cười, cơn tức trong ngực của hắn từ di động từ trên xuống dưới, làm như lần đầu tiên có phụ nữ mắng chửi thô tục với hắn mà không biết phải phản ứng làm sao, cuối cùng quét mắt về phía góc hành lang lộ ra đầu một đống người nhìn, “Nhìn cái gì! Không có việc gì làm hả!?”

Một đám người nhiều chuyện lập tức giải tán, có người còn không quên nhặt điện thoại làm rơi trên mặt đất lên.

17

Hạ, Phong, Quang! Cô muốn chết!” Tống Mạch không phải chỉ tức giận bình thường, hắn buôn tay đang nắm Thu Niệm Niệm, từng bước lại gần Phong Quang.

Từ giữa một người đứng ra chặn lại Tống Mạch, “Tổng tải, Thu tiểu thư cần được chữa trị.”

Tống Mạch quay đầu lại nhìn, Thu Niệm Niệm bởi vì đụng bị thương, lại bị hắn lôi kéo hiện tại dựa vào tường, bị đau trên mặt đều chảy ra một lớp mồ hôi, cô lẻ loi đứng đó như một cô bé lọ lem bị vứt bỏ.

“Hạ Phong Quang, tôi không để yên chuyện này đâu.?” Nghiến răng nghiến lợi nói xong một câu, Tống Mạch quay lại ôm lấy Thu Niệm Niệm liền đi.

Phong Quang nhẹ nhàng thở ra.


“Bây giờ mới biết sợ.” Bạch Trí nhặt hai chiếc giày bị cô ném trên đất, ngồi xổm xuống đem chân trần của cô cho vào giày.

Cô cứng miệng: “Em không có sợ, chỉ là… Chỉ là em không muốn phá hỏng hình tượng thục nữ trong mắt người khác.”

Tống Mạch là đàn ông, mà cô chỉ là một cô gái, hệ thống chỉ giúp cô nhắm trúng mục tiêu chứ không có tắng một chút giá trị vũ lực nào, cho nên cô có thể ném trúng Tống Mạch nhưng không chắc có thể đánh thắng hắn.

Bạch Trí đứng lên, không nói gì.

Phong Quang lo lắng không yên, “Em…em có phải gây phiền toái cho anh không?”

“Không có.”

“Vậy sao anh lại nhìn em như vậy?”

“Anh đang nghĩ, em còn có thể gây ra bao nhiêu kinh hỉ cho anh.”

Cô đắc ý cười: “Tương lai còn rất dài đó, anh có thể mong đợi rất nhiều nha, cái đó…”

Sắc mặt cô có chút lo ngại, Bạch Trí hỏi: “Sao vậy?”


“Anh không phải có hứng thú với Thu Niệm Niệm sao? Cô ấy bị thương anh không quan tâm à?”

Nghe cô oán trách mười phần nói xong, Bạch Trí than thở một tiếng, thì ra cô ấy lo lắng chuyện này, như vậy nếu không nói rõ ràng, không chừng cô vĩnh viễn đều để tâm chuyện này, “Anh cùng cô ấy không như em nghĩ như vậy đâu.”

“Không phải như vậy thì như thế nào?”

“Mẹ của anh qua đời lúc anh còn rất nhỏ.” Bạch Trí nghĩ tới chuyện cũ, ánh mắt không rõ tối lại, “Bởi vì cha anh ở bên ngoài có tình nhân nên bà ấy bị bỏ.”

“Bạch Trí…” Phong Quang ôm lấy cánh tay hắn, tất nhiên không muốn hắn nói tiếp.

Nhưng Bạch Trí thoải mái cười cười, hắn kéo cô ôm lấy, hôn lên đỉnh đầu cô, “Thu Niệm Niệm rất giống mẹ của anh, không phải vẻ bề ngoài mà là cảm giác, bọn họ đều giống như cây tơ hồng(1).”

Cây tơ hồng không có đàn ông thì không sống nổi.

(1)Tơ hồng là một loài cây ký sinh.

“Xin lỗi, em không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Đoạn ký ức đó nhất định không tốt đẹp gì, Phong Quang rất áy náy vì cô làm cho hắn nhớ tới chuyện cũ.

“Không liên quan đến em, anh bây giờ rất tốt.”



Cô đi cà nhắc hôn lên cằm hắn, “Em cam đoan, có em ở đâu, từ nay về sau ai cũng không thể khi dễ anh.”

“Vinh hạnh của anh.” Hắn cúi đầu hôn cô.

Lão bản công ty Hòa Phong đã đặt bữa tối ở nhà hàng cạnh bãi biển, Bạch Trí cầm văn kiện đi đến chỗ hẹn, tâm trạng của hắn cũng không thoải mái, đối với tư liệu điều tra của hắn, Dư Lễ là một người tuổi trẻ tài cao, cũng là một nhân vật khó chơi, hắn thân là tổng tài công ty Hòa Phong nhưng Trát Nam lại phái đi một thư ký, chuyện này là không thích hợp, có thể Dư Lễ sẽ cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

Bên trong truyền ra âm thanh trò truyện vui vẻ của một nam một nữ, Bạch Trí đẩy tay nắm cửa, âm thanh nói chuyện đó hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc, khi trong hành lang có một bồi bàn phụ giúp đem toa đồ ăn đẩy qua thì hắn mở cửa, quả nhiên bên trong không chỉ có một người đàn ông tuấn dật mà còn có một cô gái xinh đẹp.

Cô gái đứng dậy, đi tới ôm lấy cánh tay Bạch Trí, “Tiểu ngư nhi, đây là bạn trai của tôi, sao, đẹp trai không?”

Cô gái này tất nhiên là Phong Quang.

“Không phải tiểu ngư nhi, là tiểu dư.” Hắn mỗi ngày đều sửa đúng một câu, Dư Lễ nhìn về phía Bạch Trí, lộ chút ra ghét bỏ nói: “Còn tạm được.”

Bạch Trí gật đầu: “Dư tổng, tôi thay mặt tổng tài Trát Nam mà đến, tôi là Bạch trí.”

18

Hừ, tôi biết cậu là ai, con nhóc nhỏ này mỗi này đều nhắc đến cậu, tôi không muốn biết cũng khó, tại sao Tống Mạch kêu cậu tới, hắn ở đâu?”

“Tổng tài hắn…”

Không đợi Bạch Trí nói xong Phong Quang đã lôi kéo hắn ngồi xuống, ngắt lời hắn: “Tống Mạch đi chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem với Thu Niệm Niệm của hắn rồi, cho nên hôm nay Bạch Trí nhà tôi bàn công việc với anh.”

“Tống Mạch.” Dư Lễ âm dương quái khí nói: “Hắn coi tôi là thứ tiểu tốt gì, bổn đại gia đích thân đến làm ăn vậy mà hắn chỉ phái một tên thư ký đến cho có lệ với tôi.”

“Nè, tôi không thích anh nói như thế, bạn trai của bản tiểu thư đến bàn công việc với anh là sỉ nhục anh à?”




Dư Lễ nghĩ đến vấn đề nàưy sửng sốt một chút, lại cắt lời: “Yêu ai không yêu lại đi tìm một tên thư ký nhỏ nhoi.”

“Tôi chỉ thích anh ấy thì sao, ngoại trừ anh ấy ra ai cũng không thèm.” Phong Quang nắm chặt tay Bạch Trí, khuôn mặt nhỏ nhắn một mực nghiêm túc.

Bạch Trí cầm lại tay cô, không hề phản ứng với sự khinh miệt của Dư Lễ, đem văn kiện đưa ra nói: “Dư tổng có thể xem phương án quảng cáo trang sức của chúng tôi.”

“Không cần thiết, quảng cáo này đều cho các người, tôi là nể mặt mặt mũi của con nhóc này.”

Phong Quang míu mày: “Nè, Dư Lễ!”

“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như vậy, cô nghĩ rằng cậu ta đến đây mà không chuẩn bị tư liệu kỹ càng sao? Không có cô, tôi cũng không đáp ứng dự án này dễ như vậy, dù sao tôi còn tâm cao khí ngạo, đối với hành phi qua loa tắt trách của Tống Mạch tôi không đối phó ngược lại hắn là hay rồi.”

Dư Lễ nói có vẻ rất có đạo lý, ánh mắt Phong Quang tội nghiệp nhìn Bạch Trí, cô không muốn hắn cảm thấy không vui vì phần công việc này nhờ cô mới thành công, “Bạch Trí, tiểu ngư nhi là học trưởng của em lúc học đại học ở nước ngoài, em tìm hắn không phải vì khinh thường năng lực của anh đâu, chỉ là…”

Chỉ là cái gì cô cũng không biết nói làm sao.

“Anh hiểu mà.” Bộ dạng đáng thương của cô giống như một con mèo con ốm yếu, Bạch Trí vuốt đỉnh đầu cô, nếu không phải còn có người ngoài hắn sẽ hôn nàng một cái thật nhiệt tình.


“Chậc.” Bọn họ dịu dàng thắm thiết làm cho một tên FA như Dư Lễ rất khó chịu, hôn thê của hắn còn chưa theo đuổi được đâu, “Nhóc con, cô là giỡn chơi hay ý muốn nghiêm túc với hắn?”

“Đương nhiên là nghiêm túc!”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô còn có một vị hôn phu đi, chính là cái tên Tống Mạch ba ngày hai bữa phải đi tán gái đó.”

Phong Quang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sớm hay muộn cũng phải giải trừ hôn ước với cái đồ nghiệp chướng tám trăm năm kia.”

“Ơ, son môi của cô phai một nửa rồi.”

“Vậy sao!?” Phong Quang lấy gương ra phát hiện son môi đúng là phai nhạt, “Em đi toilet!”

Thân là một thục nữ Phong Quang đi vào toilet tân trang lại, cô vừa đi, hơi thở ôn nhu trên người Bạch Trí liền bặt vô âm tín.

Hắn lịch sự mà bất hòa cười, “Dư tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”

“Bạch Trí, a…” Dư Lễ mỉm cười khó hiểu nói: “Khi ta nghe được Phong Quang muốn ở cùng với cậu thật sự kinh ngạt lo sợ không nhỏ nha, Phong Quang vẫn còn không biết cậu và tôi đã quen biết nhau từ ba năm trước.”




“Quý nhân hay quên, Dư tổng cho dù quên nói cho Phong Quang cũng không có gì đáng trách.”

“Ha? Cậu không muốn tôi nói cho Phong Quang?”

“Tôi không có quyền gì làm Dư tổng làm chuyện mình không muốn.”

“Thái độ mơ hồ không rõ của cậu làm cho tôi thấy không biết được cậu là có tình cảm gì với Phong Quang.”

Bạch Trí ôn nhuận như ngọc cười nói: “Việc này có ảnh hường gì với việc chúng ta hợp tác sao?”

“Không có.” Dư Lễ lười biếng cười, “Cậu có biết trước khi cậu tới đây Phong Quang tìm tôi nói việc gì không? Cô ấy nói, muốn tôi giúp cậu, giúp cậu đối phó Tống Mạch, giúp cậu báo thù.”

Dư Lễ nói xong, hài lòng nhìn người đối diện sắc mặt thay đổi.

19

Bạch tiên sinh, xem ra không chỉ tôi mà Phong Quang cũng biết thân phận của cậu, nói không chừng Phong Quang đã đoán được cậu ở bên cô ấy chẳng qua là muốn lợi dụng cô ấy thôi, như vậy bây giờ cậu tính làm sao ha?”

Tới tận lúc lái xe, trong đầy Bạch Trí không ngừng vang đi vang lại lời nói của Bạch Trí đến mức người bên cạnh nói gì hắn cũng không nghe thấy.

“Bạch Trí, Bạch Trí…” Thấy hắn không để ý mình, Phong Quang đề cao giọng, “Bạch Trí!”

Thắng gấp một cái, Bạch Trí đem xe dừng ở lề đường quốc lộ, hơi hơi nghiêng tay, không biết gì hỏi: “Chuyện gì vậy?”



“Em đang hỏi anh khi em rời đi Dư Lễ đã nói với anh chuyện gì? Hỏi anh anh cũng không trả lời, bí mật gì à, bọn anh muốn gạt em chuyện gì sao?” Phong Quang khoanh tay nhìn hắn, vẻ mặt lộ vẻ đừng hòng lừa gạt cô.

“Không phải em có việc gạt anh sao?” Bạch Trí tiên phát chế nhân nói, giọng không lộ cảm xúc: “Trước khi anh đến, em cùng Dư Lễ nói cái gì?”

“Em…” Cô cắn môi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng quay đầu, “Gió lớn quá, em cái gì cũng không nghe thấy!”

Bạch Trí áp lên người cô bắt nạt, đem cô vây lại trên ghế, “Em muốn Dư Lễ giúp anh đối phó Tống Mạch, thù lao là gả cho cậu ra, anh nói đúng không?”

“Cái gì? Hắn nói với anh vậy sao!?” Phong Quang kinh hãi lắp bắp, sau đó lập tức nguyền rủa Dư Lễ trong lòng một trăm lần, “Em có tìm hắn thương lượng chuyện giúp a, nhưng mà không có nói chuyện sẽ cưới hắn nha! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, hắn rất yêu cô ấy, một tháng sau bọn họ sẽ kết hôn… Khoan đã, anh nói gạt em!”

Cô nhìn thấy vẻ mặt ra vậy của hắn, bất giác hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô đẩy hắn ra mím môi giận dỗi.

Bạch Trí nhẹ giọng cười, “Em biết thân phận của a.”


“… Biết.” Cô do dự thật lâu mới trả lời, “Là cha em cho người điều tra, ông ấy nói cho em.”

“Cha em còn nói gì không?”

Đôi mắt Phong Quang buồn bã một chút, “Nói anh chỉ là lợi dụng em thôi, mượn sức nhà họ Hạ lật đổ Tống Mạch.”

Bạch Trí đồng ý gật đầu, “Cha em nói rất có lý.”

Ánh mắt cô nhìn xuống.

“Nhưng mà tuy rằng có đạo lý thì vẫn có chỗ không đúng.”

Vừa mới cảm thấy chán nản cả người cô lại lập tức ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn.

Bạch Trí thấy biểu tình thay đổi liên tục của cô thật sự rất thú vị, đem cô kéo vào lòng, khóe môi đều là ý cười thản nhiên, “Anh nói rồi, chạm qua em, anh sẽ không nhường em cho bất kỳ ai.”



“Cho nên?” Cô giương mắt lắp bắp bởi vì vẫn chưa nghe thấy chính miệng hắn nói câu mà cô muốn nghe nhất.

Bạch Trí nhận thua thở dài, môi áp lên thái dương cô, ba chữ đó âm thanh rất nhỏ, thong thả mà có lực, từng chữ rõ ràng được nói ra.

Ba chữ này ngoại trừ Phong Quang, sẽ không bao giờ còn người nào nghe thấy nữa, cô cười nhào vào lòng hắn.

Trên đường trở về, trên mặt Phong Quang đều lộ ra vẻ thỏa mãn ý cười, đừng nhìn Bạch Trí bề ngoài nói chuyện lịch sự khiêm tốn, trên thực tế hắn đối với ai cũng lạnh lùng, có thể nghe được hắn tỏ tình không phải chuyện đơn giản đâu. Cô không còn sợ mọi việc theo nguyên văn mà xảy ra, chuyện hắn sẽ có cảm tình với Thu Niệm Niệm nhất định không có, tất nhiên cũng do Phong Quang không giống Thu Niệm Niệm ở mặt tình cảm, cô thích chủ động tiến tới.

Nhưng mà cảm tình sung sướng cũng không duy trì được lâu, bởi vì trên quốc lộ cách bờ biển không xa bọn họ nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhai.

Tống Mạch và Thu Niệm Niệm.

20

Phong Quang nhìn Bạch Trí ý muốn để hắn đưa ra quyết định.

Bạch Trí lại xem như không thấy Tống Mạch và Thu Niệm Niệm, như bình thường trực tiếp lái xe qua người bọn bọ, mà đôi tình nhân còn say mê liếc mắt đưa tình nhau cũng không chú ý đây là xe của người quen.

Bạch Trí đưa Phong Quang về nhà, trước khi xuống xe Phong Quang cho hắn một cái hôn nồn nhiệt đủ tiêu chuẩn, thành công trêu hắn bốc hỏa còn cô thì dễ dàng xuống xe chạy về cửa lớn nhà họ Hạ.

Nhóc con hư hỏng.




Bạch Trí tựa lưng vào ghế ngồi điều chỉnh hơi thở, suy nghĩ cũng vì vậy mà mở ra, mà xem ra cô cũng không biết bản thân từ ba năm trước đã quen biết Dư Lễ, bất quá quen biết cũng chỉ là quen biết, Dư Lễ năm đó vốn từ chối hợp tác cùng hắn lật đổ Tống Mạch, mà hôm nay sau khi Phong Quang rời khỏi, Dư Lễ lại nhắc tới chuyện này, hơn nữa còn đồng ý ra tay, nhưng đến lúc đó hắn muốn 30% cổ phần công ty Trát Nam, Bạch Trí đồng ý, thực tế hắn không hề coi trọng công ty Trát Nam, Dư Lễ muốn gì cũng đc.”

Bạch Trí tự nhủ đã có thể hành động.

Khi cuối cùng cũng như ý cùng Bạch Trí đi hẹn hò ở công viên một ngày sau đó, kế tiếp vài ngày Phong Quang đều bị Bạch Trí yêu cầu đợi ở nhà, cô đương nhiên không muốn, nhưng Bạch Trí mỗi ngày đều đến đây thăm cô, chỉ cần thấy bạch trí thì bao nhiêu bất mãn của cô đều quên hết.

Phong Quang lại ngồi xích đu ở trong sân giết thời gian chờ Bạch Trí đến tìm cô, Hạ Triều đi ngang qua hừ một tiếng, “Có bạn trai liền quên cha.”

Cô liếc trắng mắt một cái, “Ai biểu Bạch Trí đối xử tốt với con còn hơn cha.”

“Cổ tay của hắn còn to hơn so với con tưởng tượng, tương lai hắn mà bỏ con thì đừng có tìm cha khóc.”


“Con mới không tìm cha khóc, anh ấy muốn bỏ con thì cùng lắm con tìm đàn ông khác.”

Hạ Triều nheo mắt, lại lộ ra uy nghiêm mà khôn khéo thường ngày, “Bạch Trí này là một người hung ác.” Đột nhiên đánh giá cao Bạch Trí như vậy, cha nàng hơi kỳ lạ, đúng lúc Phong Quang muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, quản gia lại mang theo một người đàn ông đi tới, cho dù là đến nhà người khác cũng có thể bày ra bộ dạng kiêu ngạo không nể ai, trừ bỏ Tống Mạch thì không còn ai khác.

Tống Mạch coi thường quét mắt nhìn Phong Quang, nhưng lại miễn cưỡng lịch sự nói với Hạ Triều: “Chú Hạ.”

“Là Tống Mạch à.” Hạ Triều cũng liếc mắt nhìn Phong Quang, khi nhìn cô không tình nguyện đứng lên từ xích đu ông mới hỏi Tống Mạch. “Cháu đột nhiên đến Hạ gia là có chuyện gì sao?”

“Mẹ con ra lệnh tới thăm chú, cũng đến gặp Hạ tiểu thư.”

Trong lòng Phong Quang ha ha hai tiếng, biểu tình của hắn nhìn không ra là đến thăm hỏi người khác.

Hạ Triều cười nói: “Tống phu nhân a, vài năm trước gặp mặt ở một buổi tiệc đến nay đã lâu vẫn chưa gặp qua bà ấy, mẹ cháu dạo này được không?”


“Mẹ cháu thân thể không khỏe, cho nên dạo gần đây ít khi ra ngoài, thật ra lần này không chỉ vì mẹ cháu mà đến thăm chú, bác sĩ nói bệnh tình mẹ cháu ngày càng nặng, cho nên cháu nghĩ lúc mẹ còn có thể ở bên cạnh cháu thì có thể hoàn thành tâm nguyện của bà.”

Phong Quang tự nhủ lời nói kế tiếp của hắn rất không ổn.

Quả nhiên, Tống Mạch lấy âm thanh không tình nguyện mà nói: “Cầu chú có thể cho cháu cùng Hạ tiểu thư mau chóng…”

“Tống Mạch.” Phong Quang đứng ra ngắt lời hắn, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, “Anh không biết Thu Niệm Niệm đang mang thai sao?”

“Cái gì!?”

Phong Quang thưởng thức bộ dạng biểu tình king ngạc khó thấy của Tống Mạch, cười càng thêm tươi sáng, “Tôi nói Thu Niệm Niệm mang thai, anh xem nếu cô ấy biết cha của con mình muốn cưới người khác, cô ấy sẽ đi phá thai hay là mang bụng bầu bỏ đi tha hương hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nuphu