
(3)
⚠ (Note: tác giả chỉnh sửa bỏ đi đánh số chia nhỏ nên mình cũng bỏ từ chương này nha ^^)
---------
Bộ phim điện ảnh đến nay đã quay được hơn nửa, vừa đúng lúc Cung Tuấn tham gia vào đoàn. Nhà sản xuất mượn lý do này để tổ chức một buổi tiệc tối, nói là để mọi người có thể thả lỏng thư giãn, thuận tiện bồi dưỡng thêm chút tình cảm.
Đạo diễn cũng ngầm đồng ý.
Bởi vì khi nói đến cảnh giường chiếu, ông rõ ràng nhìn thấy được tia kháng cự không kịp che giấu trong mắt Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn cũng thấy.
Vì vậy theo bản năng, Cung Tuấn bối rối gọi "Trương lão sư".
Trương Triết Hạn đại khái cũng ý thức được sự thay đổi cách xưng hô của hai người trong lúc anh thất thần, bèn cúi đầu mím môi, không nói gì nữa.
Cung Tuấn chỉ cảm thấy xấu hổ, hận mình ăn nói vụng về, không phải là Ôn Khách Hành miệng lưỡi trơn tru, nói những lời khiến cho Trương Triết Hạn không tức giận.
Thêm cảnh giường chiếu, nói thật, Trương Triết Hạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc Trương Triết Hạn đọc kịch bản đã nhận thấy tình cảm của Sở Phong và Chương Liễu không đủ "điên". Trương Triết Hạn nghĩ, nếu quá khứ "điên" qua một lần thì sau này khi Chương Liễu bình tĩnh tự tử mới càng đem lại sự thổn thức cho người xem, mà cảnh giường chiếu không thể nghi ngờ là một phương thức thể hiện thẳng thắn.
Điều thật sự khiến Trương Triết Hạn nghi hoặc chính là thái độ của Cung Tuấn.
Cùng mình đóng cảnh giường chiếu trong lòng không cảm thấy miễn cưỡng sao?
Trương Triết Hạn nghĩ không ra.
"Tại sao tôi với Trương lão sư không có cảnh giường chiếu? Tôi cũng muốn có cảnh giường chiếu!"
"Tiền nhiệm có thế có mà sao đương nhiệm lại không, cái này thật không công bằng!"
Lâm Thanh hô lên, đạo diễn và Trương Triết Hạn đều bị đứa nhỏ này chọc cười.
"Hồ nháo." Trương Triết Hạn cười nhéo nhéo mặt Lâm Thanh.
Cung Tuấn đuổi theo tay Trương Triết Hạn, lần đầu tiên đem ánh mắt nghiêm túc thật sự đặt trên mặt Lâm Thanh.
Đúng là một đứa trẻ khó mà khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Cung Tuấn cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ của mình trong nháy mắt được hóa giải.
Thậm chí bởi vì hai câu nói của cậu, Trương Triết Hạn từ trạng thái căng thẳng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Vóc dáng Lâm Thanh cũng không cao hơn Trương Triết Hạn bao nhiêu, nhưng giờ phút này lại có thể tự nhiên ôm lấy đối phương vào lòng.
Cung Tuấn hối hận.
Có lẽ là trước kia cách cái màn hình, cho nên lý do tự lừa mình dối người coi như đủ dùng.
Nhưng khi được tận mắt nhìn thấy, tất cả lý do trong nháy mắt hóa thành cái cớ yếu ớt.
Cung Tuấn thật sự hối hận.
Nếu lúc trước chính mình không rối rắm cái gì "chưa thoát vai" thì tốt rồi, ít nhất hiện tại còn có thể làm người ôm Trương Triết Hạn vào lòng.
Lâm Thanh bên này đã thay đổi vài cái chủ đề, bây giờ còn đang lôi kéo Trương Triết Hạn đi đối diễn kịch bản.
Cung Tuấn nhìn bóng lưng hai người cùng nhau đi xa, một lúc lâu sau vẫn không biết nên phản ứng thế nào.
Cho dù là mượn vai diễn hay thực tế, Cung Tuấn cũng đều không có dũng khí kêu Trương Triết Hạn dừng lại.
Tất cả mọi thứ giống như quả táo sáng nay lúc ở nhà đã cẩn thận rửa sạch, cắt nhỏ và đặt trong ba lô trước khi vào đoàn.
Đã sớm không còn đúng thời điểm nữa.
Nhân vật chính của tiệc tối rõ ràng là Cung Tuấn, vì thế Trương Triết Hạn liền tìm cớ không tham gia.
Nhưng hơn nửa đêm Trương Triết Hạn nhận được điện thoại của Lâm Thanh, nói Cung Tuấn đã say đến bất tỉnh nhân sự, muốn anh tới đó một chuyến hỗ trợ khiêng người trở về.
"Trương lão sư đến rồi. Cung lão sư ấy vừa cao lại vừa cường tráng, em căn bản không thể di chuyển được anh ta." Lúc Lâm Thanh đi ra đón Trương Triết Hạn, dọc đường đi còn không ngừng lải nhải "Chết tiệt! Em sẽ đi tập thể dục ngay sau khi đóng máy."
Khi Trương Triết Hạn đến phòng riêng liền nhìn thấy Cung Tuấn đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha bên cạnh. Không hề ầm ĩ, chỉ là cả người thừ ra, mặc kệ những người khác có hô hào nói gì đi nữa cũng không có phản ứng.
Trương Triết Hạn thở dài.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bắt gặp Cung Tuấn như vậy
"Cung Tuấn."
Cung Tuấn không có phản ứng.
Trương Triết Hạn theo bản năng nâng cao giọng nói, dùng chân đá đá Cung Tuấn.
"Đứng dậy."
Cung Tuấn mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn trong chốc lát mới nhận ra được là ai.
"Đứng dậy đi."
Thanh âm Trương Triết Hạn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, sau đó vươn tay.
Trương Triết Hạn bày ra bộ dáng thấy nhưng không trách, đem người kéo đi.
"Đi thôi."
Lưu lại vẻ mặt ngơ ngác của mọi người.
Cung Tuấn tửu lượng rất tốt, nhưng một khi uống say hành vi cử chỉ không khác gì con nít.
Có điều cũng may là loại trẻ nhỏ ngoan ngoãn, không khóc không nháo.
Trương Triết Hạn sờ một lượt khắp các túi trên người Cung Tuấn, cuối cùng cũng tìm thấy thẻ phòng khách sạn trong túi quần.
Thật ra Trương Triết Hạn cũng nhìn thấy điện thoại di động của Cung Tuấn, cũng hiểu được có sự lựa chọn khác thích hợp hơn. Nhưng sau khi do dự nhiều lần, Trương Triết Hạn vẫn là nhét điện thoại vào túi, ngay cả biểu tình cũng chột dạ, không được tự nhiên.
Đẩy cửa đi vào, Trương Triết Hạn một tay dắt Cung Tuấn, một tay đang định tìm dép để đổi thì đột nhiên bị Cung Tuấn giữ chặt kéo về phía trước, xuýt chút nữa đã không giữ được trọng tâm.
"Anh ăn táo không?"
"Em có cắt táo cho anh này."
Miệng Cung Tuấn cứ luôn lặp đi lặp lại những lời có ý tứ tương tự.
Nghe như đang luyện tập, trong giọng nói còn có chút khẩn trương làm cho Trương Triết Hạn mơ hồ không hiểu.
Sau đó, Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn đến trước một cái bàn nhỏ.
Trên bàn bày biện rất nhiều đồ vật, trong đó có thứ mà Cung Tuấn khi uống say vẫn tâm tâm niệm niệm.
Quả táo trước mặt được cắt thành miếng nhỏ và đang ngâm mình cẩn thận trong nước muối, phỏng chừng đã cắt được một khoảng thời gian, trên quả táo đã xuất hiện màu nâu nhạt.
"Cậu muốn tôi ăn táo à?"
Cung Tuấn vốn đang lải nhải không ngừng đột nhiên im bặt.
Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm quả táo, thấy Cung Tuấn lâu không đáp lời, mới ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cung Tuấn không muốn nói chuyện, thậm chí còn để ánh mắt của mình trần trụi dừng lại trên mặt Trương Triết Hạn.
Ý thức được điểm này, Trương Triết Hạn vội vàng cúi đầu, một hơi ăn vài miếng táo, không dám nhìn Cung Tuấn thêm lần nào nữa.
Chỉ cảm thấy vành tai bị người ta nhìn chằm chằm đến nóng lên.
Thời gian cũng không còn sớm, Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn đại loại cũng không có vấn đề gì lớn, căn bản chỉ cần ngủ một giấc, hôm sau liền sẽ vui vẻ nhảy nhót trở lại. Vì thế Trương Triết Hạn tốn rất nhiều công sức đem người sắp xếp trên giường, chuẩn bị rời đi lại bị Cung Tuấn kéo lại.
"Buông tay ra."
Cung Tuấn vẻ mặt vô tội, có chút không tình nguyện buông tay ra khỏi cổ Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn đang muốn đứng lên.
"Chân cũng buông ra."
Vừa dứt lời, tay Cung Tuấn lại dán lên.
Trương Triết Hạn hít sâu một hơi, một đống lời chửi rủa nghẹn trong bụng.
Từ lúc tự mình đi đón người đến lúc ăn táo, tới bây giờ lại tốt bụng đem người mang lên giường, lại bị người ta giữ lại không cho đi, những chuyện này cho dù xảy ra ở đâu cũng không nên phát triển theo tình tiết như vậy.
"Cung Tuấn rốt cuộc là cậu say thật hay giả vờ...."
Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn đè ngã trên giường,
"Anh đừng thích Lâm Thanh."
Trương Triết Hạn nhìn thấy hình dáng mình hiện lên rõ ràng trong đồng tử của Cung Tuấn.
Cung Tuấn giây sau lại tiếp tục nói:
--- "Anh thích em đi."
----- "có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro