
(2)
3.
Trương Triết Hạn thật ra rất thích đứa nhỏ Lâm Thanh này.
Mặc dù Lâm Thanh chỉ dựa vào một bài thơ tình yêu <Vượt qua hơn một nửa Trung Quốc để ngủ cùng người> nhưng đã thành công dẫn dắt bộ phim đột phá vòng vây trong giai đoạn bấm máy, thậm chí còn khiến mọi người chết mê chết mệt với danh hiệu "lão bà quốc dân" của anh.
Nhưng không biết vì sao, Trương Triết Hạn luôn cảm thấy đứa nhỏ này rất dễ mến.
"A Thanh, đạo diễn Lý có thể là cảm thấy cậu ở đoạn này còn quá kiềm chế." Trương Triết Hạn thấy Lâm Thanh mãi không đạt được yêu cầu của đạo diễn, vội vàng giúp cậu giải thích, "Cậu ngẫm lại câu chuyện này của chúng ta xem, nó xảy ra vào những năm đầu dân quốc, xã hội lúc ấy xao động rối ren, mọi người cũng còn tồn tại tư tưởng phong kiến, mà nhân vật cậu đóng..."
Lâm Thanh vào vai tiểu thiếu gia Tô Dĩ, chí cao hơn trời, tính tình nhiệt liệt, đã vậy còn mang trong mình một tâm anh hùng, bất cứ việc gì cũng muốn đứng nhất.
Người nhà chỉ muốn cậu sống an ổn ở trong cái xã hội hỗn loạn này, nhưng tiểu tử này lại luôn muốn tham gia vào phong trào văn hóa. Thế là bỏ nhà ra đi, sau nhiều lần lưu lạc, cuối cùng bị một giáo viên vừa đi du học trở về tên là Chương Liễu mang về nhà.
Chương Liễu rất thích khí chất của thiếu niên Tô Dĩ này. Thấy cậu có tư tưởng có chí hướng liền sắp xếp cho cậu vào học tại trường mình đang làm việc. Hai người ban ngày thầy trò, chạng vạng dắt tay nhau trở về nhà, cuộc sống coi như cũng an ổn.
Thẳng đến một ngày, Tô Dĩ trong lúc vô tình lật xem một ít thư tín, liền biết được quá khứ của Chương Liễu. Biết anh từng yêu một người đàn ông. Lúc này cậu tỉnh tỉnh mê mê quyết định nói ra tình cảm trong lòng.
Chương Liễu đương nhiên cự tuyệt. Nhưng tính tình Tô Dĩ thẳng thắn nhiệt liệt, nói với anh rằng cái gì cậu cũng không sợ, chỉ cần Chương Liễu có thể ở cùng một chỗ với cậu là tốt rồi.
Tô Dĩ là người nổi bật trong đám tân thanh niên, làm việc vừa táo bạo vừa chân thành, trong phong trào vận động văn hóa mang lại sức hấp dẫn không nhỏ.
Phòng bị rò rỉ gặp mưa đêm, chuyện Chương Liễu trước kia từng theo đuổi nam nhân, không biết tại sao lại bị người ta truyền ra ngoài. Mà Chương Liễu cùng Tô Dĩ lúc nào cũng ra vào có nhau, đây là chuyện ai ai cũng biết. Thế là trong lúc nhất thời thần hồn nát thần tính, lời đồn liền nhanh chóng nổi lên tứ phía.
Chương Liễu không chịu nổi sự ghẻ lạnh của cha mẹ, càng không chịu nổi việc Tô Dĩ không mảy may rút lui dù chỉ là một chút.
Tô Dĩ có tương lai tươi sáng như vậy, mình sao có thể hại cậu được.
Vì thế, Chương Liễu trong đêm yên tĩnh không người, liền đốt hết tất cả những thứ liên quan đến quá khứ. Anh chọn một buổi trưa đầy nắng, lưu lại một di thư, đem tội danh ôm hết vào mình rồi treo cổ tự sát.
Bộ phim có tên <Vết sẹo>, đây là thành quả sau nhiều lần đạo diễn và biên kịch cãi nhau để đi đến quyết định.
Phong cách của toàn bộ bộ phim thiên về hướng văn nghệ, biểu hiện cảm xúc hầu hết đều hết sức mờ mịt. Ngay cả mối quan hệ giữa "Chương Liễu" do chính mình thủ vai, Trương Triết Hạn cũng phải tìm hiểu thật lâu mới có thể giác ngộ rõ lai lịch.
Lâm Thanh muốn quay cảnh "phát hiện thư tín của Chương Liễu", vốn dĩ đây nên là một phân đoạn xác nhận tâm ý, nhưng quay mấy lần, cảm xúc của Lâm Thanh vẫn luôn kỳ quái.
"Có nghe hiểu rõ anh nói không?" Trương Triết Hạn thấy Lâm Thanh vẫn cúi đầu, cũng không có phản ứng gì, "A Thanh? Cậu có nghe anh nói không?
"Chương lão sư."
Trương Triết Hạn vội vàng đáp: "Anh ở đây."
"Em thích thầy."
Lâm Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn cảm thấy kinh ngạc, nhanh chóng nắm lấy vai Lâm Thanh: "Cậu là gọi người nào?"
"A Thanh, cậu mau nhìn anh, cậu rốt cuộc là gọi Trương Triết Hạn hay Chương Liễu?"
"Em không biết..."
Trương Triết Hạn ngây ngẩn cả người.
Anh đột nhiên hiểu được mình đến tột cùng là vì sao lại thiên vị Lâm Thanh.
Lâm Thanh rất giống Trương Triết Hạn, xét theo một mức độ nào đó mà nói.
Bọn họ đều từng xuất thần trong và ngoài bộ phim, đều đi quan tâm đến cái tình yêu không viên mãn ấy.
Điểm bất đồng chính là, Lâm Thanh tuổi còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm diễn xuất gì, giờ lại tiếp xúc với đề tài mẫn cảm, thoáng cái liền thật diễn bất phân.
Nhưng lúc trước Trương Triết Hạn tỉnh táo.
Chỉ là Cung Tuấn nói anh chưa thoát vai, anh liền biến thành rùa rút đầu, bày ra bộ dáng chính mình đúng là chưa thoát vai, còn làm như thật mà đi giải sầu nửa tháng. Sau đó lặng lẽ đem tình yêu giấu vào trong thân thể Chu Tử Thư.
Hiện tại nghĩ đến quả thật uất ức đến cực điểm.
May sao đối với Lâm Thanh mà nói, hết thảy đều còn kịp.
"A Thanh, cậu nhìn cho rõ, anh là Trương Triết Hạn, không phải Chương Liễu, anh sẽ không yêu cậu."
Trương Triết Hạn nghĩ, Lâm Thanh chung quy vẫn có tiền đồ hơn anh.
Ít nhất cậu không để cho nước mắt rơi đầy đất.
4.
Chân trước của Trương Triết Hạn vừa giúp Lâm Thanh xin phép đạo diễn nửa ngày nghỉ để điều chỉnh cảm xúc, chân sau liền được thông báo rằng người đóng vai Sở Phong ngày mai sẽ tiến tổ.
Sở Phong là người yêu lúc trước của Chương Liễu, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mặc dù giới tính giống nhau, nhưng cũng đã từng ngầm hiểu được chân tình lẫn nhau, liền ước định cả đời.
Chương Liễu trước khi đi du học còn đặc biệt đi tìm Sở Phong, nói, chờ ta sau khi du học trở về, chúng ta liền chính thức ở cùng một chỗ đi.
"Không nghe theo sắp đặt của cha mẹ, không bái thiên địa hay cao đường, không để ý đến ánh mắt thế tục, giống như ước định lúc còn nhỏ, cùng trải qua một cuộc sống bình thường của hai vợ chồng đi."
Nhưng khi Chương Liễu đi du học trở về, điều nhìn thấy chính là Sở Phong đã có vợ con đuề huề.
Chương Liễu muốn tìm Sở Phong hỏi rõ nguyên nhân, lại bị đối phương từ chối.
Vợ Sở Phong biết được quá khứ của hai người, liền ôm đứa nhỏ đi tìm Chương Liễu, quỳ xuống cầu xin anh buông tha cho Sở Phong, một dao chặt đứt không dây dưa, trả lại cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh.
Chuyện này còn chưa xong, không đến mấy ngày sau, Sở Phong lại tự mình chủ động tìm đến cửa, nôn thốc nôn tháo mấy lần liền.
Y nói rằng y cũng đã cố gắng kiên trì, nhưng cuối cùng y cũng không thể chiến thắng được nước mắt của phụ mẫu mình. Y lại nói vợ y đối xử với y rất tốt, y không muốn phụ lòng một người phụ nữ thân cô thế cô lúc xã hội loạn lạc như này. Y tiếp tục nói phần sai lầm này cũng không thể chỉ quy cho một mình y được, bởi vì lúc trước người đã bỏ rơi y ở lại nơi đây mà một mình ra nước ngoài học tập, chính là Chương Liễu.
Tình nghĩa nơi đáy mắt Sở Phong, Chương Liễu nhìn thấy rất rõ ràng. Y không có nói dối anh, thậm chí có thể nhìn thấy đối phương thật sự có vài phần không nỡ, nhưng giờ đây Chương Liễu chỉ cảm thấy hoang đường.
Bản thân anh vì y mà đã sớm cắt đứt quan hệ với cha mẹ, bây giờ người đàn ông này đến lưu lại một câu "ta nghĩ rằng có thể ngươi chưa đủ yêu ta".
Sở Phong đối với Chương Liễu, chính là sự trả giá cho tình yêu chân thực, là một giấc mộng dài, cuối cùng lưu lại cho anh một vết sẹo.
Sở Phong rất ít phân cảnh, thậm chí có rất nhiều tình tiết đạo diễn Lâm còn nói rằng dùng các cảnh quay cũ là được rồi. Nhưng nhân vật này đối với Chương Liễu có ảnh hưởng rất lớn, cơ bản đều là lặp đi lặp lại, cho nên đạo diễn Lâm cũng rất coi trọng vai diễn này.
Nghe nói thử qua thử lại rất nhiều người, mấy ngày gần đây mới kiếm được ứng cử viên cuối cùng phù hợp.
Nhưng Trương Triết Hạn trăm triệu lần không nghĩ tới, người kia lại là Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn cũng không biết phải hình dung rõ mối quan hệ giữa chính mình và Cung Tuấn là như thế nào.
Đại khái trước kia sẽ vô cùng thân mật kéo cánh tay y, dựa vào vai y, sửa sang lại tóc cho y, kiễng chân, để cho cả hai dựa sát vào nhau.
Chúng ta đã từng cùng nhau tâm sự ở nơi bốn bề vắng lặng, kèm theo là tiếng mưa hè ầm ầm cùng sấm sét. Chúng ta cũng đã từng trải qua kỳ nghỉ rảnh rỗi chung với nhau, lái xe trên những con đường chưa biết tên và cùng nhau xem những bộ phim yêu thích.
Chúng ta còn làm nhiều chuyện khoa trương hơn, thậm chí còn lợi dụng cốt truyện để dung túng mập mờ truyền đạt tình yêu, anh đoán em nhất định cũng đã từng lún sâu.
Nhưng bây giờ chúng ta chả là gì cả.
Lâm Thanh có thể mơ hồ cảm nhận được tay Trương Triết Hạn đang kéo mình có chút run rẩy.
Bầu không khí kỳ quái giữa hai người khiến Lâm Thanh cảm thấy hình như mình cũng có thể nhìn ra được chút quá khứ của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.
Bất phá bất lập, là sự đánh giá hài lòng về bản thân sau khi Trương Triết Hạn có thể phân biệt được rạch ròi giữa thực và diễn.
Nghe Trương Triết Hạn nói như vậy, Lâm Thanh đột nhiên có hứng thú.
"Trương lão sư, vậy anh nhìn nhận bản thân mình như thế nào?"
Trương Triết Hạn rõ ràng sửng sốt một chút.
"Chính là mua dây buộc mình đi."
5.
"Đây là Cung lão sư."
Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy xấu hổ, vội vội vàng vàng kéo Lâm Thanh đến trước người mình.
"A Thanh, cậu mau tới đây anh hỏi cái..."
"Tiểu Trương!"
Giọng đạo diễn Lý ở xa trực tiếp cắt đứt lời Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn theo tiếng nhìn lại, mắt thấy đạo diễn Lý xông tới bên này, "Cái phân cảnh giường chiếu kia của cậu..."
"Cái gì giường chiếu!?"
Trương Triết Hạn trợn to hai mắt.
Lâm Thanh theo sát phía sau: "Cái gì giường chiếu?"
"Hả? Cung Tuấn chưa nói với cậu sao?"
Ngay sau đó ba cặp mắt đồng loạt rơi trên người Cung Tuấn, chỉ thấy Cung Tuấn thần sắc trầm tĩnh.
"À, tôi còn chưa kịp nói với Triết Hạn."
Đây là thời điểm Cung Tuấn gặp lại Trương Triết Hạn sau nhiều năm.
"Đạo diễn mới thêm, giữa tôi và anh có một cảnh giường chiếu."
"Tôi đồng ý, còn anh thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro