
Mew ~
01
"Tôn Diệc Hàng, chúng ta nuôi một con mèo đi."
Đây là lần thứ mười hai Lâm Mặc nói với Tôn Diệc Hàng trong ngày hôm nay. Khi cậu ấy nói lời này, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, như thể chứa đựng nhiều hơn một Tôn Diệc Hàng và vô số vì sao.
"Muốn tớ nói cho cậu bao nhiêu lần nữa, nuôi người còn không đủ khả năng."
Tôn Diệc Hàng có chút mất kiên nhẫn. Có lẽ là do di chứng từ "Thiếu niên như ca", kể từ khi Hoàng Duệ mang một con mèo con đến trường quay, Lâm Mặc đã hỏi Tôn Diệc Hàng tám trăm lần một ngày về việc "nuôi mèo đi."
Ừ thì, tám trăm lần là nói phóng đại, nhưng thật ra cũng rất nhiều, đủ để khiến một người thấy phiền. Ví dụ như Tôn Diệc Hàng bây giờ đang chơi điện thoại, sau một hồi giằng co không hiệu quả, nhân vật trên màn hình đã bị 5 người ở phía đối diện đánh chết, màn hình chuyển thành màu xám. Anh ấy đập mạnh vào ghế sofa một cách cáu kỉnh, sau khi xem qua thành tích 3-10 của mình, anh ấy mở giao diện tặng đồng đội mỗi người một cái khiên.
Tuy nhiên, Tôn Diệc Hàng có thể che chắn cho đồng đội trên điện thoại nhưng không thể che chắn cho đồng đội xung quanh mình.
"Hừ, thật thảm." Lâm Mặc bắt đầu, vạch trần Tôn Diệc Hàng là một trong số ít những điều cậu ấy không bao giờ cảm thấy chán. "Mất mặt mất mặt mất mặt."
"Cậu cũng không khá hơn chút nào." Tôn Diệc Hàng vặn lại, "Tớ nói cậu biết, nếu không phải cậu cứ ríu ra ríu rít bên tai, tớ đã giết được hắn lâu rồi."
"Dừng." Lâm Mặc tỏ vẻ không đồng tình, "Tôn Diệc Hàng, cậu thay đổi rồi, bắt đầu không thích nghe tớ nói chuyện phiếm, cũng phải, tình yêu đã biến mất, cảm giác cũng phai nhạt, lẽ ra tớ phải hiểu..."
Lâm Mặc còn chưa nói xong, Tôn Diệc Hàng vừa mới hồi sinh nhân vật lại bị rung tay, không kịp dừng xe, thời điểm lao ra khỏi khối cầu liền bị tiêu diệt một lần nữa.
"Defeat!" Một cô gái trên điện thoại tàn nhẫn thông báo về thất bại của anh ấy, khối cầu phát nổ, Tôn Diệc Hàng thở dài khi xem thành tích 3-11 của mình rồi kết thúc trò chơi.
Nghĩ thế nào cũng là lỗi của Lâm Mặc!
Không thể cùng lúc làm hai việc, loại chuyện này càng nghĩ càng thêm tức giận, vì vậy Tôn Diệc Hàng tại chỗ chất vấn.
"Cậu có thể đừng bên cạnh tớ cứ ríu rít như vậy không? Vừa nãy tớ đã dọn sạch đường phía trước rồi, còn có thể đánh tiếp."
Nói đùa! Anh ấy rõ ràng có thể giết người bừa bãi chỉ với một món trang bị! Trò chơi này có hợp lý để thua không?
"Hứ, không ngờ tớ lại không quan trọng bằng bài binh bố trận của cậu đó?"
Giọng của Lâm Mặc lớn hơn của Tôn Diệc Hàng, cậu ấy nói to đến mức gân cả cổ họng, mọi người ở bên ngoài có người bắt đầu ngó vào xem trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Tôn Diệc Hàng có phương pháp riêng đối phó với Lâm Mặc, "Cậu định làm gì, muốn cãi nhau?"
"Ai thèm cãi nhau với cậu." Lâm Mặc tức giận, đứng dậy xoay người rời đi, "Tôn Diệc Hàng, tớ cho cậu cơ hội cuối cùng để suy nghĩ về chuyện đó."
"Cậu rốt cuộc có nuôi mèo không?"
02
Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc dường như lại cãi nhau. Trì Ức kéo góc áo của Phó Vận Triết và thì thầm.
"Chuyện này sao có thể là giả được?" Trì Ức cam đoan đáp lại sự nghi ngờ của Phó Vận Triết, "Tớ vừa đi ngang qua lối vào phòng khách và tận tai nghe thấy."
"Sao lại cãi nhau?" Phó Vận Triết hỏi.
"Không nghe rõ, hình như là vì cái gì mà bài binh bố trận, cái gì mà yêu không yêu..."
Trì Ức cũng không thể nói rõ ràng, không khí trong căn phòng vừa rồi quá kỳ lạ, ngay cả khi đi ngang qua Trì Ức cũng phải dè dặt vì sợ nếu Lâm Mặc phát hiện thì sẽ bị gọi vào để làm người ở giữa giải quyết vấn đề của bọn họ.
Ôi trời, Trì Ức tự nghĩ, ai mà biết được chuyện gì đang xảy ra giữa hai người.
Phó Vận Triết gật đầu đồng tình, như có thể hiểu tâm trạng muốn ăn dưa nhưng không dám ở lại lâu hơn của Trì Ức. Tính khí của Lâm Mặc mỗi lần cãi nhau với Tôn Diệc Hàng là y rằng như dựng sẵn súng bắn lên trời vậy, thực tế chỉ muốn bắn một người nhưng lại muốn mọi người đều nghe thấy âm thanh nổ súng.
Lâm Mặc thuộc dạng người trắng trợn công khai như vậy, ít nhất là khi đối phó với Tôn Diệc Hàng.
"Thôi bỏ đi." Phó Vận Triết giả vờ đi tới vỗ về Trì Ức, "Đó là chuyện giữa bọn họ, Trì lão sư, đợi khi có cp cậu sẽ hiểu."
Trì Ức: ......
Sao một lúc lại bị hai nhát dao cùng kiểu đâm một phát thế này!
Còn chưa kịp phản bác, nói không phải là nhanh nhưng cũng không là muộn, cánh cửa phòng chờ bị mở tung ra kêu cót két đau đớn, Lâm Mặc với khuôn mặt u ám bước vào, theo sau là Tôn Diệc Hàng với khuôn mặt càng u ám hơn.
"Phó Vận Triết!" Một tiếng hét lớn.
"Sao sao ạ?" Phó Vận Triết sợ đến mức đứng lên, Lâm Mặc đang hung hăng tiến tới, xem ra hôm nay muốn trốn cũng không được.
"Em cho anh ý kiến." Lâm Mặc nói.
Phó Vận Triết thở dài trong lòng, Trì Ức gửi một ánh nhìn như là nói: "Những người có cp chẳng qua là thế này."
"Anh hỏi Tôn Diệc Hàng rằng có nuôi mèo hay không, cậu ấy lại nói anh không quan trọng bằng đội hình nhân vật trong trò chơi."
Lâm Mặc than thở, mang theo thần thái bi thương của một người đàn ông mạnh mẽ bị gãy tay, như thể điều không thể tin được đã thực sự xảy ra.
"Cậu cũng quá cố tình gây sự rồi đi?" Tôn Diệc Hàng vừa giận vừa cười, "Xin đó, trong mười một lần đầu tiên trong hôm nay cậu hỏi tớ chuyện có nuôi một con mèo hay không, tớ có lần nào nói chuyện không đàng hoàng với cậu."
Phó Vận Triết và Trì Ức hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó nhất trí quyết định im lặng, dù sao thời gian ở Nguyên Tế Họa không phải là ngắn, chuyện về hai người đang cãi nhau trước mặt, nói chung chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.
"Tớ không phải hỏi ý kiến của cậu, mà là vừa hỏi vừa thông báo cho cậu." Lâm Mặc hai tay chống nạnh nói, "Tôn Diệc Hàng, tớ muốn nuôi một con mèo!"
"Đã nói với cậu là người còn không nuôi nổi mà đòi nuôi mèo?" Tôn Diệc Hàng kiên quyết từ chối.
"Vì sao cậu lại muốn nuôi mèo?"
Lâm Mặc như thể được hỏi đúng điểm nhạy cảm, rướn người lên nói với giọng điệu thẳng thắn và mạnh mẽ.
"Bởi vì tớ vừa nghĩ ra một cái tên rất thích hợp cho mèo con, tớ muốn đặt cho mèo của tớ cái tên này."
Người nghe Phó Vận Triết: ......
Người nghe Trì Ức: ......
Người đi ngang qua nghe một lúc nhưng không dám bước vào Dư Mộc Dương: ......
Nhân vật chính khác của câu chuyện Tôn Diệc Hàng: ......
"Cậu có bệnh à?"
03
Lâm Mặc thấy Dư Mộc Dương đi qua liền kéo cậu em vào phòng, sau đó khoe khoang với bốn người trong ba phút về cái tên mà cậu nghĩ ra rất hay và tinh tế đến mức nào. Tôn Diệc Hàng cuối cùng không thể chịu đựng được ánh mắt điên cuồng ám chỉ của Lâm Mặc, không tình nguyện hỏi.
"Vậy xin hỏi rốt cuộc là tên gì?"
Trên thực tế anh ấy không thực sự muốn hỏi câu này để ủng hộ Lâm Mặc, Tôn Diệc Hàng nghĩ thầm, anh ấy chỉ muốn bịt miệng Lâm Mặc lại, nhưng nhìn ánh mắt ám chỉ rõ ràng ngày càng dữ tợn của Lâm Mặc, ngờ rằng nếu còn không lên tiếng sẽ bị Lâm Mặc bóp cổ chết mất.
Thôi vậy, cứ hỏi đại đã, nhất định không phải vì mềm lòng.
Bọn họ vẫn đang cãi nhau đó!
"Mew." Lâm Mặc cuối cùng cũng có thể nói ra điều đã kìm nén bấy lâu nay, trông rất phấn khích, cậu lặp lại lần nữa, "Cứ gọi là Mew ~"
"Cậu có phải tự cho rằng bản thân rất hài hước?" Tôn Diệc Hàng thẳng thắn một cách không khách sáo. "Những con mèo mà cậu không biết hết trên khắp đường phố đều được gọi bằng cái tên này."
"Cậu hiểu cái gì?" Lâm Mặc đảo mắt nhìn trời, "Cái tên này là..." Cậu ấy chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang.
"Đi thôi."
Cửa phòng chờ được mở ra, là người quản lý. Khi cánh cửa mở ra, màn đêm lập tức tràn vào. Họ nhận thấy rằng trời không còn sớm và ngày quay đã kết thúc, đã đến lúc trở về.
"Buổi tối sẽ từ từ giải thích cho cậu."
Lâm Mặc ghé sát vào bên tai Tôn Diệc Hàng thì thầm một câu như vậy, mặt không đỏ tim không đập nhanh, Tôn Diệc Hàng lặng lẽ gật đầu, hai người đi bên cạnh nhau ở phía trước, bỏ lại ba người trong phòng đang không thể giải thích được và thậm chí còn nghi ngờ nhân sinh.
"Bọn họ...có phải...vừa mới....cãi nhau...không?" Trì Ức hỏi.
Phó Vận Triết khoác vai hai người bên cạnh, thở dài, bày ra bộ dáng của người lớn nói.
"Không hiểu đúng không, họ căn bản không phải cãi nhau, mà là tán tỉnh."
Trì Ức và Dư Mộc Dương định đi theo rời đi, chợt nhận ra hai người đi trước đang ở cửa quay người lại và đồng thanh nói.
"Vẫn đang cãi nhau!" Lâm Mặc nói câu này trong khi phồng má tức giận.
"Tán với tỉnh cái gì?" Câu này là của Tôn Diệc Hàng, sắc mặt tối sầm và khóe miệng nhếch lên.
Giọng nói của họ phát ra cùng lúc, nói xong lại nhìn nhau chằm chằm, sau đó quay đầu đi, bước ra khỏi cửa phòng với tư thế rất lúng túng, như thể không nhìn thấy đối phương.
"Đúng đúng đúng, là cãi nhau, cãi nhau." Phó Vận Triết lên tiếng xin tha thứ. Nếu dùng emoji để thể hiện cảm xúc bây giờ của mình thì họ chắc là emoji khuôn mặt có giọt mồ hôi và một nụ cười miễn cưỡng.
Chết tiệt, cặp đôi khó hiểu nhất.
04
Tôn Diệc Hàng trở lại ký túc xá liền đi theo Lâm Mặc vào phòng, sau khi hỏi ý kiến của Dư Mộc Dương thông qua ánh mắt, nhận được hồi âm của đối phương nói rằng "tạm thời sẽ không trở lại ký túc xá", thì đóng sầm cửa lại.
Vẻ mặt Phó Vận Triết ở bên cạnh có chút thương cảm, "Cá Mập, hay là qua phòng anh ở một đêm đi."
"Cảm ơn anh." Câu trả lời của Dư Mộc Dương rất ngắn gọn và súc tích, nhưng hàm ý từ chối của rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Được rồi, Phó Vận Triết, còn một chặng đường dài nữa.
"Bây giờ cậu có thể giải thích tại sao lại gọi là Mew không?" Tôn Diệc Hàng hỏi, chậm rãi ngồi xuống giường tầng dưới, hướng Lâm Mặc vỗ vỗ lên đùi.
"Cậu không thấy rất lãng mạn sao?" Lâm Mặc đã hết giận từ lâu, trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, toàn bộ tinh thần của cậu từ từ thả lỏng, hai mắt híp lại, chậm rãi đi đến bên giường, rất tự nhiên mà nằm lên đùi của Tôn Diệc Hàng, ngẩng đầu lên và bắt đầu nghịch những nếp gấp của áo phông, "Mew ~"
"Làm sao vậy?" Tôn Diệc Hàng cúi đầu, thấy Lâm Mặc nắm áo phông không buông, mỉm cười rất nhẹ hỏi.
"Cậu đọc lên một lần tớ nghe." Lâm Mặc nói, kéo kéo áo của Tôn Diệc Hàng.
"Mew ~?" Tôn Diệc Hàng cố gắng lặp lại, sau đó nhận ra rằng giống như đã bán manh, "Đây không phải là tiếng mèo kêu sao?"
"Đúng vậy." Lâm Mặc mỉm cười, có vẻ như kế hoạch đã thành công. Đôi mắt cậu ấy rất đẹp, như mang nụ cười, như mùa xuân gần kề, lông mi như cành liễu rủ bên sông xuân, khi cười khẽ run run, như cánh bướm đang vỗ cánh, mang màu sắc xinh đẹp và lộng lẫy nhất, mê hoặc trái tim của Tôn Diệc Hàng.
"Mèo con trên toàn thế giới đều kêu như thế này." Lâm Mặc nói, "Con người trên toàn thế giới giao tiếp theo cách này khi gặp mèo con, giống như câu đầu tiên trong lời chào của mọi người, như xin chào, hello, konnichiwa vậy."
"Vậy thì sao?" Tôn Diệc Hàng hỏi lại một cách khoa trương, thích thú với phát âm tiếng Nhật dễ thương của Lâm Mặc.
"Nếu mèo con được gọi là "Mew" thì nó sẽ nghĩ rằng mọi người đang gọi tên nó và chào hỏi nó, mọi người đều biết nó và đều thích nó?" Lâm Mặc không quan tâm Tôn Diệc Hàng đang cười cái gì, tiếp tục nói.
"Trẻ con." Tôn Diệc Hàng cười nói, cúi đầu nắm lấy tay Lâm Mặc đang bắt đầu vân vê áo phông của mình.
Làm sao có chú mèo con nào mà cả thế giới đều thích? Nghĩ đều là Hello Kitty sao?
"Hơn nữa, hơn nữa!" Giọng nói của Lâm Mặc có chút cố chấp, cậu ấy không biết Tôn Diệc Hàng đang nghĩ gì, "Nếu mèo con bị lạc, chủ nhân sẽ gọi tên mèo để tìm nó đúng không?"
Tôn Diệc Hàng suy nghĩ một hồi, hình như rất lâu trước đó con mèo của anh bị lạc mất, lúc ấy quả thực vừa chạy vừa hét tên mèo con.
"Nếu mèo của tớ tên là Mew, tớ sẽ gọi tên của nó, và khi gặp tớ, nó sẽ nói "xin chào" bằng ngôn ngữ chung của loài mèo."
"Hơn nữa, nếu là mèo của tớ thì Mew là đặc biệt nhất, lúc muốn tìm, chỉ cần nói "xin chào" là có thể tìm được ngay."
"Mew là ngôn ngữ phổ thông của mèo con, nghĩa là xin chào." Tôn Diệc Hàng cố gắng tóm tắt lại lời nói kỳ quái của Lâm Mặc, "Không thể giải thích được, não của cậu thực sự lớn đó."
"Tôn Diệc Hàng!" Lâm Mặc cong môi bất mãn, đột nhiên bật người ngồi dậy quát một tiếng, suýt chút nữa chập trúng trán Tôn Diệc Hàng.
"Cái gì?"
"Tớ không nuôi mèo nữa." Lâm Mặc nói, gằn từng chữ một.
"Hả?"
"Tớ đặt cho cậu một cái tên tiếng Anh nha." Lâm Mặc suy nghĩ một hồi rồi lại bĩu môi, "Không được, Lâm sư phụ không thể tùy tiện đặt tên như vậy. Cậu cầu xin tớ đặt tên tiếng Anh cho cậu đi rồi tớ sẽ cân nhắc xem có nên chọn một cái cho cậu không", nói xong lại nằm xuống, đầu đập vào đùi của Tôn Diệc Hàng, đầu tóc rối tung.
"Đặt tên tiếng Anh thì không nuôi mèo nữa?" Tôn Diệc Hàng biết người trước mặt mình muốn làm gì, "Vậy thì, xin cậu đặt cho tớ một cái tên tiếng Anh đi."
"Ừm ừm, fan của cậu đều nói cậu là mèo, thế gọi cậu là Mew nha." Lâm Mặc nói.
05
"Đây không phải là tên cậu đặt cho mèo sao?" Tôn Diệc Hàng đỡ trán, "Tớ là người."
"Nghe có hay không?" Lâm Mặc hoàn toàn không để ý đến lời cảm thán của Tôn Diệc Hàng, lặp lại một cách phóng đại. "M~E~W~"
Nói xong, miệng cậu ấy trở thành một vòng tròn nhỏ, "Tớ thấy rất hợp với cậu."
"Nhóc con, cậu căn bản là nghĩ ra một cái tên không có chỗ dùng nên mới tìm tớ đúng không." Tôn Diệc Hàng kìm chế ý muốn nhéo cái miệng đang chu ra của Lâm Mặc, "Tớ mới không cần."
"Không được, tên của Lâm sư phụ nghĩ ra trước giờ không có lý do gì mà không dùng cả." Lâm Mặc lập luận mạnh mẽ, "Cậu phải dùng."
"Cái tên này quá kỳ quái." Tôn Diệc Hàng nói, "Sao vậy, cậu định dùng cái tên này để tìm tớ? Còn muốn tớ dùng ngôn ngữ này để nói với cậu rằng cậu có khỏe không, hả?"
"Có thể." Lâm Mặc chớp mắt và cười toe, "Nếu ngày nào đó không tìm được cậu, cậu nhớ kêu mew ~ một tiếng, tớ nghe được liền lập tức tìm thấy cậu."
Tôn Diệc Hàng không thể lý giải được, anh ấy thả lỏng bàn tay đang ôm Lâm Mặc ra và hung hăng xoa đầu cậu, như thể anh ấy bất lực và chấp nhận mọi sự ngây thơ của cậu ấy.
"Tớ có bệnh hay gì? Tớ tìm cậu sao không thể gọi tên Lâm Mặc?"
"Có thể một ngày nào đó cậu sẽ không thể gọi tên tớ?" Lâm Mặc nghiêng đầu hỏi, "Lúc đó chúng ta sẽ giao ước, sẽ dùng ngôn ngữ xin chào của mèo con để giao tiếp."
"Thứ nhất, không có khả năng cậu không tìm được tớ. Thứ hai, tên của cậu, tớ có thể gọi bao nhiêu lần tùy ý."
Tôn Diệc Hàng nói với vẻ mặt không biểu tình, không bình luận gì thêm về giả thuyết của Lâm Mặc.
"Lâm Mặc Lâm Mặc Lâm Mặc Lâm Mặc."
Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng, rõ ràng chỉ là một cái tên giả, nhưng gọi lên đều rất nghiêm túc và chân thật.
"Không lãng mạn chút nào." Lâm Mặc chán ghét nói, "Tôn Diệc Hàng, tớ không nuôi mèo nữa, nhưng cậu phải dùng cái tên tiếng Anh này, chúng ta có thể đưa ra ám hiệu khi chúng ta giao tiếp trong tương lai."
"Thần kinh." Tôn Diệc Hàng không muốn trả lời, "Không dùng."
"Không được, phải dùng!"
"Không dùng!"
"Cậu lại muốn cãi nhau có phải không?" Lâm Mặc lên tình thần, nếu bây giờ tư thế không bị hạn chế, có lẽ cậu ấy sẽ nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh buộc tội Tôn Diệc Hàng.
Hiuhiu, quả nhiên tình yêu đã biến mất rồi.
"Thân ái nhắc nhở, kỳ thực vừa rồi chúng ta đang cãi nhau." Giọng nói của Tôn Diệc Hàng không nhanh không chậm, từ lâu anh ấy đã quen với tính cách của Lâm Mặc.
Lâm Mặc ấy à, khoác lác hơn một con thỏ, có đôi lúc thật sự không biết cậu ấy đang nghĩ gì, xem ra phải dùng tư duy cực hạn mới có thể hiểu được cậu ấy. Đôi khi cậu ấy lại biết cách lấy mạng người khác, cả người giống như nước suối trong vắt, trong suốt và sạch sẽ.
Tôn Diệc Hàng hiểu rõ Lâm Mặc nhất, chính vì hiểu nhất nên hai người họ rất tinh tế.
"Ừ, chúng ta còn đang cãi nhau, cậu nhanh đi đi."
Sau khi Lâm Mặc nhận ra, cậu vỗ lên người Tôn Diệc Hàng, người đang bị đè gần hết thân thể, nhưng bản thân thì không hề nhúc nhích, trong mắt cậu ấy có một tia gian xảo, rõ ràng là cố tình làm vậy.
"Cậu không rời thì làm sao tớ có thể đi được?"
Tôn Diệc Hàng nhìn thấu thủ đoạn của Lâm Mặc nhưng không nói ra, Phó Vận Triết nói không sai, kiểu tương tác này nên gọi là "tán tỉnh". Anh ấy cười và hỏi, chỉ vào cái đùi bị đè lên của mình, "Cũng không biết là ai..."
"Hứ!" Lâm Mặc nhanh chóng thỏa hiệp, "Thôi vậy, xem như lại rơi vào bế tắc."
"Vậy thì chúng ta không ai đi đâu có được không." Cậu ấy trở mình, quay lưng lại và giả vờ ngủ, "Ngủ ngon, mew ~"
Tôn Diệc Hàng đoán rằng Lâm Mặc có lẽ đã quá mệt mỏi, dù sao thì việc quay phim cũng rất mệt và dồn dập. Lâm Mặc vốn dĩ chỉ muốn giả vờ ngủ nhưng một giây sau khi quay lại đã thật sự ngủ thiếp đi. Buổi tối tốt lành mà nói đùa lúc ban đầu hóa ra lại là một đêm tốt lành thực sự.
Câu trả lời cho giấc ngủ ngon đối với Tôn Diệc Hàng là đêm ở Phụng Hiền (một quận của thành phố Thượng Hải), là ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, là tiếng máy điều hòa hoạt động và là nhịp thở mà anh ấy cố tình kiểm soát.
Các vì sao rất yên tĩnh, Tôn Diệc Hàng nhìn chằm chằm Lâm Mặc và nhẹ nhàng nói.
"Lâm Mặc, mew ~"
Mà Lâm Mặc dường như đang mơ về một điều gì đó rất vui vẻ, khóe miệng trên khuôn mặt ngủ say khẽ cong lên.
06
Thiếu niên có lẽ là nhóm người dễ lên tiếng nhất và cũng dám lên tiếng nhất.
Bọn họ có những khát khao to lớn cho tương lai, cũng phải vội vàng lao theo tương lai chưa biết trước nhưng từ lâu đã khắc sâu vào số phận của họ.
Bọn họ tin tưởng một cách mù quáng, hành động không suy nghĩ, đấu đá bừa bãi, bởi vì không hề kiêng nể nên háo hức mong chờ, vì yêu quá cuồng nhiệt nên luôn tràn đầy kỳ vọng. Bọn họ không bao giờ quan tâm đến chuyện được mất, chứ đừng nói đến việc ngừng mơ ước vì sợ thất bại.
Thì ra cũng có một ngày, Tôn Diệc Hàng thực sự không thể gọi tên Lâm Mặc một cách công khai.
Năm 2021 thật kinh khủng, giấc ngủ không bao giờ là đủ, điệu nhảy không bao giờ kết thúc, may mắn không bao giờ đến kịp, và có một người chưa bao giờ nghĩ đến việc chia ly nhưng lại phải tạm thời xa cách.
"Alo, Tôn Diệc Hàng." Lâm Mặc cầm điện thoại của mình gọi cho Tôn Diệc Hàng trong thời gian ghi hình của chương trình, "Cậu đến khi nào mới xuất hiện? Mọi người đều đang tìm cậu."
"Sắp rồi." Tôn Diệc Hàng nói, thực ra trong lòng anh cũng không thể biết chắc.
"Đến lúc xuất hiện vẫn gọi là Thanh xuân có bạn 3-Tôn Diệc Hàng sao?" Lâm Mặc hỏi lại, "Cậu xem tên weibo hiện tại của tớ đi, thực ra tớ không thấy quen lắm."
"Có lẽ sẽ đổi lại tên." Tôn Diệc Hàng đáp, "Tớ cũng... không thấy quen."
Không quen tên của cậu, không quen tên của tớ, càng không quen chúng ta không giống nhau.
"Tôn Diệc Hàng." Lâm Mặc đột ngột ngăn anh lại, trước khi Tôn Diệc Hàng có thời gian để hỏi chuyện gì, Lâm Mặc đã lặp lại tên anh một lần nữa.
"Tôn Diệc Hàng Tôn Diệc Hàng Tôn Diệc Hàng Tôn Diệc Hàng Tôn Diệc Hàng..."
"Làm sao vậy?" Tôn Diệc Hàng hỏi.
"Không sao, chỉ là lâu rồi chưa gặp cậu." Lâm Mặc dừng lại, rồi nói thêm, "Sắp tới không thể gọi tên cậu trước mặt, nên tớ chỉ có thể tự mình gọi thêm vài lần."
"Lâm Mặc." Tôn Diệc Hàng cầm điện thoại, nhưng không biết phải nói những lời an ủi như thế nào, "Tớ..."
"Ừm, không sao, dù sao tớ cũng không để ý đến cậu nhiều đâu." Lâm Mặc nói, "Không cần phải tự nghĩ nhiều, tớ cúp máy đây, có thời gian sẽ tìm cậu đi ăn cơm, người bí mật, người khác không tìm được nhưng tớ mà không tìm được cậu sao."
Cậu ấy nói rất nhanh, có vẻ như nói cho qua chuyện, không phải nói cho qua chuyện với Tôn Diệc Hàng, mà nói cho qua tình trạng xấu hổ hiện tại của cậu ấy và Tôn Diệc Hàng.
"Ừm, tạm biệt, có thời gian hãy gặp nhau."
Tôn Diệc Hàng cúp điện thoại, ngón tay dừng trên giao diện đổi tên của weibo. Suy nghĩ một lúc, anh ấy xóa đi tiền tố "Thanh xuân có bạn 3", chỉ còn lại ba chữ Tôn Diệc Hàng, theo yêu cầu của công ty, anh ấy cần thêm một vài chữ cái tiếng anh vào phía sau.
Nên thêm gì mới được? Tôn Diệc Hàng nghiêng đầu suy nghĩ. Đột nhiên nhớ tới mùa hè năm ngoái, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên học theo tiếng mèo kêu, miệng chúm lại như quả mận chín, chính là rất mê hoặc.
"Tôn...Diệc...Hàng..." Tôn Diệc Hàng chậm rãi lặp lại tên của mình, và sau đó thêm vào hậu tố: "Mew?"
Tôn Diệc Hàng mèo? Anh nghĩ về nó trong đầu, luôn cảm thấy rằng cái tên này sẽ rất xa lạ với anh.
Nhưng anh ấy lại nghĩ có lẽ Lâm Mặc đọc lên sẽ nghe rất hay.
"Tôn Diệc Hàng mew, cũng không tệ." Anh tự lẩm bẩm, hài lòng gật đầu, chụp một bức ảnh với id đã thay đổi, mở wechat và gửi nó vào hộp trò chuyện trên cùng.
"Nhóc con, gửi một ám hiệu."
"Gọi cái tên này, cậu có thể tìm thấy tớ phải không?"
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro