
End
Chú thích: hên là tui cũng từng học ngành kinh tế nên hiểu được nếu không là xỉu ngang ^.^!
· Đầu cơ: Đúng như tên gọi, nó là một thỏa thuận cá cược, là một thỏa thuận giữa nhà đầu tư và nhà tài chính về những rõi ro tương lai khi nhà đầu tư và bên cấp vốn đạt được một thỏa thuận, và một loạt các điều khoản tài chính được liệt kê để đảm bảo lợi ích tương ứng của họ.
· Khống phiếu: tin rằng giá cổ phiếu sẽ giảm trong tương lai.
· Bán khống: Vì họ tin rằng giá cổ phiếu sẽ giảm trong tương lai, người bán khống trước tiên mượn cổ phiếu theo giá thị trường để bán, sau đó mua lại cho người khác khi giá cổ phiếu giảm. Tạo ra sự khác biệt bằng cách giảm giá cổ phiếu. Sẽ phản tác dụng nếu như thời gian không quá dài nhưng thực tế thì Trung Quốc chỉ có thể đi dài không thể đi ngắn nên ai cũng nghĩ sẽ có lợi.
· Hedging: Một thuật ngữ tài chính, có nghĩa là bù đắp những tổn thất do rủi ro có thể xảy ra từ những nhân tố khác.
14.
Chỉ tròn vòng nửa tháng, quần chúng ăn dưa nhiều đến mức mơ hồ.
Chỉ vài ngày sau khi vụ giết mẹ của tổng giám đốc OJH bị bới móc và lan truyền tình thế đã xoay chuyển ngược lại, Hoàng Kỳ Lâm đã dùng danh nghĩa của mình để đưa Chint ra tòa. Trên kênh tin tức nói, là một án kiện với lý do sử dụng tin đồn ác ý để cạnh tranh thương nghiệp, vì một thị trường công bằng công chính. Trong lúc quần chúng ăn dưa bán tính bán nghi sợ ăn phải dưa bở, Chint lại tiếp tục bị dính thêm bê bối gian lận tài chính.
Trước áp lực kép từ chuyện kiện tụng và bị giám sát tài chính, Chint đã phải tạm dừng kế hoạch thâu tóm Hoa Anh.
Đồng thời, việc Chint tạm dừng kế hoạch mua lại cũng khiến Lưu Chương và Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng nay, Hoa Anh luôn ở trong tình trạng báo động cấp 1. Văn phòng tổng giám đốc luôn sáng đèn cả đêm, Lưu Chương đã cung cấp cho Lưu Tá Ninh vài phương án để tìm cách đánh trả. Cuối cùng, nhược điểm của Chint vẫn bị Lưu Chương tóm gọn. Hiển nhiên, tập đoàn mới dưa ra thị trường thì việc liệt kê tài chính sẽ không đến mức quá sâu. Ban đầu, mọi người nhắm mắt làm ngơ, nhưng Chint lại đem sự tình trở nên gây gắt, dám sử dụng điểm yếu của Lâm Mặc để tiêu diệt Hoa Anh và đồng minh OJH. Mặc dù tranh đấu thương trường trước nay đều không từ thủ đoạn nhưng phương pháp này tình cờ đánh trúng điểm then chốt của Lưu Chương, nên không có gì lạ khi Lưu Chương đặc biệt nghiêm túc.
Lưu Tá Ninh nhìn vào số liệu thống kê và mô hình dày đặc trên máy tính của Lưu Chương, phải thừa nhận rằng việc chọc tức một người đàn ông ban tự nhiên thực sự đáng sợ, đặc biệt là đàn ông đã có vợ.
Tất nhiên, phía bên OJH cũng không hề nhàn rỗi, ngoài việc kiện Chint ra tòa, Lâm Mặc còn nghe theo lời gợi ý của Lưu Chương để tìm cơ hội đầu cơ (*) đánh bạc trên thị trường, do đó không ngừng gia tăng tỷ trọng cổ phần của Hoa Anh trong tay.
Trong khoảng thời gian này cả Lâm Mặc và Lưu Chương đều đầu tấp mặt tối, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện video call khi đang ăn. Áp lực của Lâm Mặc ít hơn Lưu Chương một chút. Nói ra, vụ gian lận tài chính Chint đã được Lưu Chương dàn xếp từ đầu đến cuối. Lâm Mặc chỉ giúp được chút ít, anh nhờ chú mình giúp sắp xếp kiểm tra bên bộ phận giám sát tài chính, không ngờ lại phát hiện ra vấn đề, số liệu thật và sổ sách sai lệch ít hơn lúc công khai ra thị trường ít nhất 30%. .
Để có thể so sánh dữ liệu tài chính và tìm ra sơ hở, Lưu Chương đã dành gần một tuần ngày đêm không nghỉ. Lâm Mặc nhìn thấy cũng đau lòng, cố ý đi tìm Viễn ca học nấu canh. Nghe nói người Quảng Đông rất thích ăn canh, vì thế Lâm Mặc ở trên mạng mua mua một đống lớn nguyên liệu nấu canh. Chẳng hạn như sò điệp, quả sói rừng, gà ác, bào ngư, v.v., nhét đầy toàn bộ tủ lạnh.
Các nguyên liệu cần phải được sơ chế trước khi đem đi nấu, vì vậy Lâm Mặc đã đổ đầy những nguyên liệu cực kỳ bổ dưỡng này ra giữa phòng, đặt bốn điểm, bái lạy ba lần rồi chộp lấy bốn đạo khí từ đông nam, tây bắc ném vào trong nồi.
Viễn ca nhìn mà sững sờ.
"Em đây là, trước khi nấu canh còn phải làm nghi thức gì à?"
"Em đang dùng phép thuật." Lâm Mặc giả vờ thần bí,
"Phép thuật làm món canh ngon hơn".
Viễn ca cũng mặc kệ cậu, dù sao cũng có anh nhìn chằm chằm bên cạnh thì cũng không có chỗ nào khó uống được.
Sau cả buổi chiều nấu nướng, tất cả các nguyên liệu đều được ninh mềm, chỉ cần thêm một chút muối vào nước canh là đủ ngon rồi. Lâm Mặc rất hài lòng, Bá Viễn cũng cảm thấy ngon sau khi nếm thử nên họ đóng gói hai hộp lớn rồi gửi tới Hoa Anh cho Lưu Chương và Lưu Tá Ninh mỗi người có một hộp.
Khi Lâm Mặc đẩy cửa phòng làm việc của Lưu Chương ra, anh vẫn đang không ngừng tính toán trên máy tính, tưởng cấp dưới tới gửi số liệu nên cũng không ngẩng đầu lên, cho đến khi túi giữ nhiệt được đặt trước mặt, anh liền ngước lên nhìn Lâm Mặc đôi mắt sớm đã cong lên thành trăng non.
"Em đem đồ ăn khuya đến à? Nhưng anh vừa ăn xong mất rồi, aii." Lưu Chương nóng lòng mở túi giữ nhiệt ra.
"Đây là lần đầu tiên bổn thiên tài đây nấu canh đó, nếm thử xem." Lâm Mặc vô cùng đắc ý.
Lưu Chương cuối đầu nhìn thành phần trong hộp giữ nhiệt:
"Nhiều đồ như vậy. Hôm qua ở nhà anh có nhìn thấy chúng trong tủ lạnh. Anh còn tưởng là do dì mua."
"Em mua đó được không! Con bào ngư này, em mua loại thượng hạng, con gà ác này, cũng là em đặc biệt nhờ người từ nông trại mang về nhé, còn có ti tỉ nguyên liệu khác nữa. Em tính toán, chắc là bảy hay tám nghìn gì đó đi."
"Đắt như vậy?!"
"Đúng vậy, chi phí nguyên liệu chiếm 20%, còn lại là chi phí nhân công, anh nhớ phải trả lại. Lâm Mặc em không dễ dàng nấu ăn cho người khác đâu."
Lưu Chương cố ý bày ra vẻ mặt chua xót:
"Không có tiền thì làm sao bây giờ."
Lâm Mặc cong môi:
"Vậy thì làm công cho em đi. Em vẫn rất nhân văn. Em sẽ tính lương theo giờ của anh, mỗi giờ một tệ. Nếu em khó chịu, em sẽ trừ tiền lương, là loại không có chống lưng ấy."
"Em xấu quá." Lưu Chương bị sự đáng yêu của cậu làm cho bật cười.
" Nhân viên của OJH khẳng định mỗi ngày đều bị tư bản nhà em bóc lột."
Lâm Mặc vỗ bàn:
"Anh phải hiểu rõ chứ, hiện tại em là chủ nợ của anh. Đây là thái độ của anh đối với chủ nợ sao?"
"Vậy thì báo cáo chủ nợ, có cách nào tăng lương không?"
Lâm Mặc nhướng mày:
"Làm cho em vui vẻ."
"Vậy hôn em thì giá bao nhiêu?"
Lâm Mặc ra vẻ khó xử:
"Mười tệ."
Lưu Chương kéo Lâm Mặc lên đùi mình, hai tay vòng qua người cậu:
"Thơm lên mặt mười tệ?"
Sau đó anh hôn lên mặt Lâm Mặc mấy lần.
Lâm Mặc cười đổi ý:
"Không được, không được, hôn thêm vài cái nữa là xong, thơm mặt chỉ tính một đồng thôi."
Lưu Chương không cho Lâm Mặc chạy thoát, anh đè cậu xuống hôn lên trán Lâm Mặc.
Đôi mắt của Lâm Mặc.
Mũi của Lâm Mặc.
Môi của Lâm Mặc.
"Vậy thì ở đây là bao nhiêu?"
Lâm Mặc ôm cổ Lưu Chương, cẩn thận đáp lại, nhưng nỗi nhớ trong lòng từng lớp từng lớp tràn đầy trong lồng ngực, ê ẩm.
Lưu Chương dù bận đến đâu cũng sẽ về nhà, nhưng mỗi khi về đến nhà đều đã là rạng sáng, Lâm Mặc đã ngủ say từ lâu, chỉ cảm thấy có người ở trong chăn bông đang dựa lưng nhẹ nhàng quấn lấy thắt lưng mình, vì vậy cậu ngã vào vòng tay của Lưu Chương, cậu không thể ngủ yên cho đến khi mùi quen thuộc của Lưu Chương xộc vào mũi. Nhưng khi Lâm Mặc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lưu Chương đã đi làm từ lâu.
Ngay cả khi video call để thể thay thế các buổi gặp mặt, cậu cũng không cảm thấy gì cả. Cho đến khi anh hôn cậu Lâm Mặc mới nhận ra rằng cậu nhớ anh đến nhường nào.
Lâm Mặc liếm môi dưới của Lưu Chương, vùi đầu vào cổ Lưu Chương như một con đà điểu.
"Sẽ nhanh thôi." Lưu Chương dường như biết Lâm Mặc đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói:
"Xong đoạn thời gian này rồi chúng ta đi du lịch đi."
Lâm Mặc không lên tiếng, một lúc sau mới nói:
"Em rất nhớ anh." Giọng nói như bị bóp nghẹt đầy rầu rĩ.
"Anh cũng rất nhớ em." Lưu Chương vỗ vỗ sau lưng Lâm Mặc.
Lâm Mặc từ trên người Lưu Chương nhảy dựng lên, cùng với người mới vừa mất hứng khi nảy như là hai người khác nhau vậy:
"Mau uống canh đi, sắp nguội mất rồi."
Lưu Chương ngoan ngoãn cầm một thìa đưa lên miệng, không nóng, nhiệt độ rất vừa phải, hương vị thơm ngon, làm cho Lâm Mặc tấm tắc khen ngợi.
Lâm Mặc rất vui, bây giờ cậu cuối cùng cũng biết tại sao nhiều người lại thích nấu ăn như vậy rồi, nấu ăn cho những người mình thích sẽ thực sự cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Lưu Chương vừa uống vừa hỏi:
"Nhân tiện, hôm trước em thu được bao nhiêu cổ phiếu từ Hoa Anh rồi?"
"Là 33%, có chuyện gì sao?"
"Em có biết rằng thị trường đang bán khống phiếu (*) của Hoa Anh không?"
"Em biết, các tổ chức lớn không thấy lạc quan về việc thu mua của Chint, vì vậy họ cảm thấy chúng ta đã đầu cơ cổ phiếu của Hoa Anh quá cao và sẵn sàng bán khống (*)."
Bởi vì bất kỳ loại hàng hóa nào cũng có giá trị nội tại của riêng nó, việc OJH và Chint mua cổ phiếu của Hoa Anh từ các tổ chức hoặc nhà đầu tư lớn bằng bất kể giá cả, làm cho nguồn cung thiếu hụt, giá cổ phiếu sẽ bị đầu cơ và lệch quá nhiều so với giá trị nội tại. Và nó sẽ giảm trở lại vào một ngày nào đó, các tổ chức lớn trên thị trường nhận thức được điều này và nghĩ rằng nó có lãi, vì vậy họ bắt đầu chuẩn bị bán khống (*) cổ phiếu của Hoa Anh.
"Theo như anh biết, các tổ chức lớn đã bắt đầu." Lưu Chương ăn xong canh, đóng nắp hộp giữ nhiệt lại.
"Anh không vội sao?" Lâm Mặc hỏi ngược lại.
"Cơ hội kiếm tiền từ trên trời rơi xuống có gì phải vội chứ?" Lưu Chương mỉm cười,
"Sắp tới sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho em, có tin không?"
"Vậy đánh cược đi?" Lâm Mặc nói,
"Nếu như anh thực sự làm cho em phát tài, thì sẽ lấy nó làm tiền cưới, nếu lỗ thì anh trả tiền cưới."
"Sao nghe có vẻ như em không gặp rủi ro gì cả vậy?"
"Anh đang lấy tiền của em mà! Em hedging (*) thì làm sao!"
Sự thật chứng minh, Lưu Chương đã thắng.
Đúng như dự đoán của anh, các tổ chức tài chính lớn đã bán khống cổ phiếu của Hoa Anh. Khi cổ phiếu của Hoa Anh đang ở mức thấp, các tổ chức bắt đầu ký các thỏa thuận để mượn cổ phiếu của Hoa Anh, như chỉ chờ cổ phiếu của Hoa Anh giảm mạnh. Tuy nhiên, không ngờ rằng số cổ phiếu mà các tổ chức này vay để ký thỏa thuận có thể đạt đến mức 10%.
Lúc này, trên thị trường, Chint có 30%, Lưu gia là 32%, Lâm Mặc là 33%, và chỉ còn lại 5% số cổ phiếu hiện đang lưu hành.
Các tổ chức còn tận 5% cổ phần hiện không thể lấp đầy, đồng nghĩa với việc sẽ phải đối mặt với nguy cơ vỡ nợ, thậm chí này gấp mấy lần số tiền bồi thường thiệt hại đã thanh lý trong hợp đồng.
Lúc này, họ chỉ biết cầu cứu Chint, Lâm Mặc và Lưu gia.
Đây là điểm xuất chúng của Lưu Chương. Tại thời điểm này, nếu Chint chọn phát hành 5% cổ phiếu của mình và nhân cơ hội này để tống tiền, họ có thể nhận được một khoản tiền đền bù lớn, nhưng chỉ với 25% cổ phiếu, họ sẽ không thể thắng Hoa Anh một lần nữa. Còn nếu họ nhắm mắt làm ngơ, thì dĩ nhiên Chint có khả năng sẽ đắc tội với các tổ chức đầu tư này.
Lưu Chương sẽ không để cơ hội cháy nhà mà đi hôi của này rơi vào tay của Chint, anh cho Lâm Mặc thả 5% cổ phần cho các tổ chức đầu tư kia. Mặc dù Lâm Mặc có thể chỉ còn lại 28% cổ phần nhưng Lâm Mặc và Lưu Chương lại sắp kết hôn.
Nếu gia đình không ai phản đối, thì cổ phiếu của Lâm Mặc cộng với cổ phiếu của Lưu gia đã chiếm 60%. Chint cả đời này cũng không thể thâu tóm được Hoa Anh.
Dưới đòn hai mặt đả kích này, Chint tuyên bố phá sản kế hoạch mua lại Hoa Anh, ngoài ra, do bị phạt gian lận tài chính, Chint Group đã bị sa sút rất nhiều, cuối cùng bị chia tách và bán cho Hoa Anh.
Có lẽ người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Lưu Chương bưng cà phê dựa bàn làm việc của Lưu Tá Ninh, thương lượng chuyện mấy ngày nữa muônd đi du lịch.
Lưu Tá Ninh ném một tập tài liệu qua: Em đè lên kính râm của chị rồi!
Mặc dù anh đã giúp công ty chiến đấu và chuyển bại thành thắng đẹp như vậy, nhưng địa vị của một người em trong gia đình của người nào đó vẫn không thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất.
"Mới có vậy đã lơ là rồi? Chuyện sau khi kết thúc công việc không được xử lý? Báo cáo thường niên vừa mới công bố cũng không xem có phải không? Báo cáo phân tích đã được viết chưa? Bản tổng kết cuối tháng đã được viết chưa? Triển vọng tương lai PPT đã được xong chưa?" Lưu Tá Ninh giống như đang niệm kinh, Lưu Chương cảm thấy cột sống của mình cong lên từng chút mỗi khi cô đưa ra thêm một nhiệm vụ mới.
Lưu Chương đành xin tha, ai mà muốn để bà chị làm sếp trực tiếp của mình chứ, cô chỉ cần nói một câu thì công sức thức cả đêm làm việc sẽ biến thành công cốc.
"Chị nói trước cho em biết." Lưu Tá Ninh nói, "Hết tuần sau chị sẽ đi nghỉ đông."
"Còn có thể như vậy được? Hóa ra là chị muốn nghỉ nên không cho em nghỉ chứ gì? " Lưu Chương phản bác.
"Chị mi làm việc miệt mài nhiều năm như vậy, cũng không có nói chuyện yêu đương, ngược lại là mi chuẩn bị thành gia lập nghiệp rồi. Không thể cho chị đi nghỉ dưỡng hay sao?" Lưu Triệt biểu tình nói kháng nghị mà nói.
"Vốn dĩ cho rằng em sẽ không thích nghi được sớm vậy, kết quả chưa được non nửa một năm tốc độ phát triển lại vượt xa mong đợi của chị rồi."
"Ý của chị là chị định giao công ty cho em?"
"Có thể để em thử tham gia quản lý quyết sách, xem như bồi dưỡng thêm vậy." Lưu Tá Ninh nói,
"Cho nên là chị đi nghỉ đông đây. Nếu có việc gì trong công ty thì cứ hỏi, việc nhỏ thì nhờ Viễn ca. Mấy tay cấp dưới của chị cũng tốt lắm, còn có ban giám đốc cũng không tệ có những chuyện quan trọng thì tìm họ thỉnh giáo một chút, dù sao thì không cho gọi điện làm phiền chị."
Mặc dù Lưu Tá Ninh ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra đã sớm bàn chuyện với ba mình rồi. Gần đây, sự trưởng thành và năng lực của Lưu Chương là điều mà tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Anh đã không còn là thằng nhóc phản nghịch lúc trước nữa, đây là thời gian tốt để suy xét đến việc cho anh từng bước tiếp quản công ty. Còn cô thì có thể thảnh thơi đi mua sắm, du lịch, còn sức thì tính chuyện đi học hỏi thêm một số thứ, sau bao nhiêu năm lúc này cô chỉ muốn sống cho chính mình một lần.
"Đừng lo lắng, có chuyện gọi chị cũng vô dụng." Lưu Chương xua tay.
"Bà chị yên tâm làm bình hoa đi."
Lưu Tá Ninh giơ tay làm thành một cú đấm.
"Vậy thì chị nhớ trở về trước tháng sáu đó." Lưu Chương nói thêm,
"Em dự định sẽ kết hôn với Lâm Mặc."
"Kết hôn? Em cầu hôn rồi?" Lưu Tá Ninh trợn tròn mắt.
"Dù sao thì đã đính hôn rồi."
Lưu Tá Ninh cố ý giễu cợt:
"Là ai nói cả đời này sẽ không bao giờ làm con tốt trong cuộc hôn nhân thương mại ấy nhỉ?"
Lưu Chương sững sờ, lỗ tai lập tức đỏ lên, dùng khuôn mặt bún ra sữa nói ra mấy lời hung ác nhất:
"Chị phiền quá đi!!!"
Nếu là một năm trước, anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Lâm Mặc, cậu bé non nớt ngồi một chỗ ôm đầu, rụt cổ không chịu thừa nhận thất bại, ngày nào cũng muốn chiến đấu với thế giới một phen, có đôi khi vận mệnh chính là kỳ diệu như vậy. Chính anh cũng không ngờ được trên đời lại có cái gọi là gặp được, thế nhưng Lâm Mặc lại dùng trăm phương ngàn kế như vậy. Anh không ngờ sẽ có người vắt óc tìm mưu kế bất kể là tổn hao bao nhiêu cũng muốn ở bên anh. Một cái bẫy từng chút một, và anh ấy rất hạnh phúc. Cậu đem mình trở nên thật ngốc nghếch lại dùng chính mình làm bẫy rập, thế nhưng cậu vẫn thành công.
Lưu Chương bây giờ là người thông minh, thay vì suy nghĩ theo logic, anh càng muốn đi theo ý mình, anh muốn ở bên Lâm Mặc, muốn dùng một chiếc nhẫn bạc trơn để bảo đảm lòng trung thành suốt đời của mình với cậu.
"Thực ra......"
"Gì?"
"Thực ra, nếu là Lâm Mặc, mấy cái nguyên tác gì đó đều dẹp m* nó đi." Lưu Chương vô thức xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa bên trái của mình. Dù sao, anh đã thế chấp những năm còn lại cho Lâm Mặc rồi.
15.
Hoàng Tuấn Bằng hiếm khi ở nhà một mình mà gọi Lâm Mạc trở về.
Lâm Mặc sau khi trưởng thành đã sớm dọn ra ngoài ở, đối với cậu, ngôi nhà trên danh nghĩa này chỉ còn lại một ngôi nhà hoan, một ngôi mộ hờ hững, chôn vùi quá khứ nặng nề.
Căn nhà của Hoàng gia không khác gì trí nhớ của cậu, Lâm Mặc nhìn cầu thang ở giữa hành lang, lan can vẫn là sắt rèn kiểu châu Âu, Hoàng Kỳ Lâm năm 14 tuổi từng chứng kiến một vụ tai nạn ở đây. Gạch lát nền dường như còn dính chút máu tươi.
Lâm Mặc cụp mắt, khoanh tay không biết đang suy nghĩ gì.
"Lên đi." Hoàng Tuấn Bằng đứng trên tầng hai, quay người bước vào phòng làm việc bên phải.
Lâm Mặc thu hồi ánh mắt, từng bước leo lên bậc thềm, đi theo Hoàng Tuấn Bằng vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Hoàng Tuấn Bằng được chia thành hai phòng: phòng trong và phòng ngoài, phòng ngoài tương đối rộng và chủ yếu dùng để tiếp đãi khách. Phòng trong riêng tư hơn và giống như một căn phòng bí mật. Nó chứa tất cả các tài liệu và tác phẩm nghệ thuật quan trọng, là các bộ sưu tập của Hoàng Tuấn Bằng. Không ai được phép vào, ngay cả Lâm Mặc trước đây cũng chưa từng bước vào.
Hoàng Tuấn Bằng ra hiệu cho Lâm Mặc đóng cửa ra vào và cửa sổ, từ trong tủ dưới bàn lấy ra một chiếc két sắt nhỏ, Lâm Mặc thấy Hoàng Tuấn Bằng muốn nhập mật khẩu nên muốn quay lưng lại, nhưng lúc này Hoàng Tuấn Bằng nói:
"Không sao đâu, mật khẩu là ngày sinh của con, con biết rồi. Không sao đâu."
Lâm Mặc sửng sốt một chút.
"Dù sao thì khi ba chết mọi thứ đều là của con." Hoàng Tuấn Bằng rất thẳng thắn,
"Ba đã lớn tuổi, con là con trai duy nhất của ba. Ba sẽ hại con sao?"
Lâm Mặc cong môi nhìn Hoàng Tuấn Bằng lấy ra một ổ USB flash từ trong két sắt và ném xuống bàn, ổ USB flash này trông rất cũ, kiểu dáng đã mất từ lâu và được dán đầy băng keo.
"Đây là cái gì?" Lâm Mặc cầm lên chơi.
"Bằng chứng." Hoàng Tuấn Bằng nói.
Lâm Mặc động tác đình trệ.
Hoàng Tuấn Bằng nói thêm:
"Tám năm trước, đây là bản ghi hình lúc Ân Tĩnh bị ngã từ cầu thang xuống."
"Ý của ba là gì? Bà ấy không phải chỉ là tai nạn sao?" Lâm Mặc cười rồi lại đặt USD trở lại.
"Tiểu Kỳ, ba không có ý gì khác. Ba chỉ muốn nói với con rằng ba rất yêu con." Hoàng Tuấn Bằng co người trên ghế sô pha, trông càng thêm cổ quái, sau lưng có cửa sổ, ánh sáng mờ ảo. Dựa trên sô pha viền vàng hiếm khi toát lên vẻ hình từ.
Lâm Mặc không kìm được, cậu bật cười, người đàn ông ngồi trước mặt cậu cả đời đối với phụ nữ thì lạm tình, thậm chí với con trai mình cũng chỉ có lạnh nhạt, giờ đã già đi rất nhiều còn bắt đầu giả vờ đối tốt với cậu, nói với cậu về tình thương phụ tử.
"Con hiểu rồi, con rất cảm động." Lâm Mặc giơ ngón tay cái lên cho Hoàng Tuấn Bằng,
"Nếu ba yêu cầu con bày tỏ tình phụ tử thiêng liêng gì đó thì chúng ta không cần phải lãng phí thời gian nữa đâu."
Lâm Mặc định rời đi khi vừa nói xong, nhưng đã bị Hoàng Tuấn Bằng ngăn lại.
"Thằng nhóc Lưu Chương kia có biết không?"
Lâm Mặc quay đầu lại vẻ mặt khó hiểu:
"Anh ấy biết cái gì?"
"Biết con đã làm gì ở cầu thang không?"
Lâm Mặc chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin:
"Ba đang nói cái gì vậy? Sao con không hiểu, có vấn đề gì ở cầu thang sao? Dì Ân Tĩnh chết chỉ là một tai nạn thôi mà. Đây là sự thật được mọi người công nhận. Cảnh sát năm đó cũng đến để lấy bằng chứng rồi mà."
"Con nghĩ chỉ cần đổi một bộ quần áo liền thoát được sao?" Hoàng Tuấn Bằng hỏi ngược lại,
"Nếu tôi không dọn đường cho anh, anh thực sự nghĩ rằng cảnh sát sẽ không kiểm tra ra sao?"
Hoàng Tuấn Bằng chỉ vào ổ USB và nói tiếp:
"Chỉ riêng video giám sát này là đủ. Trong thâm tâm anh tự biết rằng những lời bàn tán điên cuồng bên ngoài không phải là không có căn cứ."
Lâm Mặc bỏ đi vẻ ngoài vô hại như động vật nhỏ của mình, giả bộ vô tội lúc này thật sự vô dụng, giọng điệu của cậu so với lúc trước lạnh hơn một chút:
"Ý ông là gì?"
"Vốn dĩ tôi muốn anh gả cho Lưu gia là muốn nuốt một nửa vận may của bọn họ. Sau đó vài năm, bởi vì mối quan hệ này không có kết quả, vậy thì anh có thể lặng lẽ rời đi." Hoàng Tuấn Bằng chậm rãi nói,
"Bây giờ anh và Lưu Chương là thật sự muốn nghiêm túc phải không?"
"Lâm Mặc tôi bay giờ muốn tạo ra gia đình riêng của mình dường như đâu có liên quan đến ông?"
"Lâm Mặc... bây giờ anh ngay cả họ của mình cũng không muốn nữa phải không?" Hoàng Tuấn Bằng cười khổ,
"Bây giờ anh vẫn không cảm nhận được tình yêu của người ba này dành cho anh sao?"
"Tôi nghĩ ông nên xem lại một chút, nếu cái tình cảm mà ông nói là việc giúp con mình che giấu tội danh giết người thì thôi đi. Ba không muốn thoát khỏi dì Ân Tĩnh sao? Chẳng qua là mượn đao giết người thôi. Chúng ta thực ra đều là đồng phạm, đứng cùng một chuỗi lợi ích."
Lâm Mặc không hề hoảng sợ, cậu chỉ cảm thấy buồn cười thôi, người trước mặt quả thật rất buồn cười khi nói về tình cha con với cậu. Chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm làm cha, nhưng bây giờ anh muốn nói chuyện với anh về đạo đức và luân lý.
"Tôi nghĩ ba nên nói chuyện thẳng thắn, đừng chơi bài tình cảm với tôi, chúng ta không có quan hệ gì để nói chuyện này cả."
Khuôn mặt già nua của Hoàng Tuấn Bằng hiện lên từng tầng đau thương:
"Ba không tin tên nhóc Lưu Chương đó."
Trước khi Lâm Mặc muốn bác bỏ, Hoàng Tuấn Bằng lấy ra thêm hai tập tài liệu từ ngăn kéo.
"Ba bị bệnh" Hoàng Tuấn Bằng chỉ vào chính mình,
"Ba có một khối u."
Lâm Mặc mở ra, là báo cáo chẩn đoán của bệnh viện.
"Sẽ không còn lâu đâu, đừng lo lắng." Hoàng Tuấn Bằng lại lôi ra văn kiện.
"Di chúc đã được lập, tất cả đều là của con."
Lâm Mặc nhìn chữ "thời kì cuối" ở sau cùng, những trào phúng châm biếm đa dạng mà cậu đã chuẩn bị sẵn trong lòng đều mắc ở cổ.
"Ba chỉ là... người trước khi chết thường nói lời thật lòng mà thôi." Hoàng Tuấn Bằng nói,
"Ba sợ rằng sau khi ba đi, trái tim của tiểu tử đó sẽ không hướng về con nữa."
Lâm Mặc khép lại văn kiện, khịt khịt mũi:
"Không hướng về con?"
"Ba không yên tâm về nó, nếu nó không biết chuyện này sớm, vạn nhất tương lai nó biết được, nó quay sang ghét bỏ con thì làm sao bây giờ." Hoàng Tuấn Bằng nhìn về phía cậu, ánh mắt trước nay chưa từng có hồn như vậy, bình thản như mặt hồ đầy nước, trải qua một đời thăng trầm, cuối cùng chỉ còn lại dấu vết của một chút cố chấp.
"Đến lúc đó, sẽ không có người ở bên cạnh chống lưng cho con." Hoàng Tuấn Bằng lẩm bẩm nói, tự mình cất tài liệu vào ngăn kéo, chậm rãi vừa đi vừa uể oải, cả người run rẩy.
Lâm Mặc nhận ra người đàn ông trước mặt mình đột nhiên già đi rất nhiều, vết dao của thời gian đã để lại trên người ông những dấu vết nặng nề như vậy, da dẻ tái nhợt, ngữ khí không còn hơi thở mạnh mẽ như trước, bước đi không còn sải bước của sao băng, thậm chí mọi hành động đều phải làm thật chậm rãi.
Lâm Mặc lặng đi một lúc, cậu không biết phải nói thế nào trước cảm giác nặng nề này. Cảm giác tồn tại của một người cha cậu đã mất đi quá lâu trong cuộc đời này. Nhưng người đàn ông này từ lâu đã ở trong cuộc sống của cậu, vừa mới đây, ông đã dùng một ổ đĩa USB flash và hai tài liệu để vội vàng lấp đầy khoảng trống của Lâm Mặc, tất cả sự oán hận của Lâm Mặc dường như đã tan thành mây khói.
"Phát hiện từ khi nào?" Lâm Mặc phát hiện giọng nói của mình run run.
"Đã mấy tháng rồi, ba không nhớ rõ." Hoàng Tuấn Bằng đẩy ổ đĩa flash USB cho Lâm Mặc,
"Chuyện này giao cho con."
Lâm Mặc nhìn chằm chằm chiếc USB flash một hồi, không muốn nó:
"Ba cầm đi, đem vào lò hỏa táng thì tốt hơn."
Hoàng Tuấn Bằng không nói.
"Lưu Chương không biết chuyện này, cả đời cũng sẽ không biết." Lâm Mặc suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm,
"Anh ấy đối với con rất tốt, sẽ không làm con thất vọng, sẽ không không hướng về con, đừng lo lắng."
Hoàng Tuấn Bằng gật đầu.
"Con sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho ba." Lâm Mặc nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào trong lời nói của mình, đứng dậy đi ra cửa.
"Con sẽ giúp ba lo hậu sự."
Nói xong cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Tiểu Lưu tổng, có chuyển phát nhanh của anh."
Lưu Chương nhận chuyển phát nhanh từ trợ lý và đang tự hỏi ai sẽ chuyển phát nhanh trong khi cùng một thành phố chứ, ngay lúc điện thoại hiện lên tin nhắn từ một dãy số lạ.
"Mở ra."
Lưu Chương cau mày cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, nhưng vẫn xé gói hàng cấp tốc và đổ ra một ổ USB flash và một tờ giấy ghi chú.
"2016.5.13"
Ngay khi Lưu Chương chuẩn bị gọi cảnh sát, điện thoại di động của anh lại vang lên, cuộc gọi vừa rồi là từ một số không quen thuộc.
"Xin chào? Trò chơi khăm có vui không?" Lưu Chương cố nén tức giận hỏi.
"Tiểu Lưu tổng, đừng lo lắng." Bên kia dùng công cụ đổi giọng nói, Lưu Chương không phân biệt đucojw là anm hay nữ.
"Không muốn xem trong ổ USB có cái gì sao?"
"Muốn tôi xem thì tôi phải xem à? Vậy thì tôi không phải là rất mất mặt sao." Lưu Chương vừa nói vừa bật chức năng ghi âm của điện thoại.
"Không muốn biết Hoàng Kỳ Lâm năm 14 tuổi, đã làm gì vào ngày 13 tháng 5 năm 2016, cách đây tám năm sao?"
Máu trong người Lưu Chương trong chốc lát như đông lại, nhìn quanh khẳng định trong phòng làm việc chỉ có mình mình, ổn định tinh thần, sau đó tự tin đáp:
"Ra giá đi."
"Một vấn đề có thể được giải quyết bằng tiền không phải là một vấn đề."
"Tiểu Lưu tổng quả thật không thiế tiền nhỉ."
Lưu Chương cười nhẹ:
"Chỉ cần trên thế giới này người biết chuyện có thể giữ trong lòng, người sở hữu video đều biến mất, một trăm vạn? Một ngàn vạn? Thậm chí là một trăm triệu? Chúng ta đều có thể nói chuyện."
"Tiểu Lưu tổng đừng lo lắng, chỉ có tôi biết chuyện này, video duy nhất đang trong ổ USB flash trong tay cậu."
"Ừ, điều kiện gì?"
"Điều kiện gì đều được?"
"Nếu bạn gọi cho tôi về điều này, không gì khác hơn là yêu cầu một cái gì đó. Tôi đã hứa yêu cầu của bạn. Bạn giúp tôi giữ bí mật. Đó là một thỏa thuận công bằng."
"Là vì Hoàng Kỳ Lâm?"
Lưu Chương không có trực tiếp trả lời câu hỏi này: "Cứ ra giá đi, tôi thích người dứt khoát."
Bên kia im lặng một hồi: "Cậu trước tiên không muốn nhìn xem trong ổ USB có cái gì sao?"
Lưu Chương trả lời một cách dứt khoát:
"Không, bất kể chuyện gì đã xảy ra tám năm trước, sự thật là Hoàng Kỳ Lâm vô tội."
Cho dù là tám năm trước hay là tám năm sau, Lâm Mặc nói cậu chưa làm cái gì, tức là cậu chưa làm, mặc kệ Lâm Mặc có nói dối anh hay không, cho dù là nói dối, vậy Lưu Chương sẽ giúp cậu che giấu.
Dù sao thì anh cũng muốn Hoàng Kỳ Lâm của anh vô tội.
Một lúc sau, đối phương lại tiếp tục:
"Tôi đổi ý rồi. Chiếc USB flash này chắc sẽ là quà cưới tôi tặng cho Lưu tổng và Hoàng tổng. Tiểu Lưu tổng cứ yên tâm rằng bí mật này sẽ theo tôi vào lò hỏa táng."
Lưu Chương cầm USB flash xem xét, nghĩ đến lai lịch thật sự của đối phương, người có thể lấy được chứng cứ trọng yếu này cùng nhà họ Hoàng tuyệt đối không thể trốn tránh quan hệ, nhưng hiện tại lại gửi cái USB flash này tới cửa, nó còn là bản duy nhất, một phân tiền cũng không cần, chuyện này quá kỳ lạ.
Lưu Chương còn chưa kịp hỏi thêm gì bên kia đã cúp điện thoại, Lưu Chương lại gọi lại, không có người trả lời.
Lưu Chương bán tính bán nghi mà cắm USB vào máy tính, nếu thật sự có bất kì chứng cứ gây bất lợi đối với Lâm Mặc anh muốn nhân lúc còn sớm mà xóa sạch.
Máy tính hiện ra cửa sổ thiết bị, anh mở tệp trong USB.
Trống rỗng.
Cái USB flash này trống không, cái gì cũng không có.
Nghi vấn trong lòng đeo bám Lưu Chương đến khi tan sở, thất thần, người kia rốt cuộc là ai, có phải hắn lừa anh hay không, USB có phải là thật hay không, có bao nhiêu người biết về sự hiện diện của nó? Như thanh kiếm của Kris Dharma treo lơ lửng trên đầu, Lâm Mặc gọi cho anh hai cuộc gọi, nhưng anh không để ý trả lời. Cho đến khi Lâm Mặc trực tiếp đẩy cửa bước vào, Lưu Chương mới vô thức ném USB còn cấm trong máy tính bỏ vào ngăn kéo.
"Anh trốn cái gì?" Lâm Mặc đi tới, "Lén la lén lút."
"Không có chuyện gì." Lưu Chương gãi gãi đầu:
"Em tới đón anh tan sở hả?"
"Không có gì mà sao anh lại chột dạ như vậy." Lâm Mặc bán tín bán nghi, đưa tay mở ngăn kéo, Lưu Chương không có thời gian ngăn cậu lại.
"Anh có biết kỹ năng diễn xuất của mình..."
"Rất kém" trước khi được nói ra đã chặn lại, vì cái USB flash nằm trong ngăn kéo là kiểu cũ quen thuộc, được quấn trong những vòng băng dính scotch. Cậu vừa nhìn thấy nó không lâu trước đó, trong thời gian ngắn không thể nào tìm được chính xác một cái giống nhau như đúc vậy được, đây hẳn là cái lúc sáng, Lâm Mặc hoài nghi nhìn chằm chằm ổ USB, sau đó nhìn về phía Lưu Chương.
"Không sao đâu." Lưu Chương lấy ra đĩa U nhét vào máy tính.
"Nhìn xem, trống không."
Thực sự không có tệp nào trong ổ đĩa flash USB.
Lâm Mặc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tắt tiếng.
"Đó chỉ là một cái USB flash rất bình thường, không có gì cả." Lưu Chương đóng giao diện, sau đó rút USB ra.
Lâm Mặc nhận lấy, không tin lại nhét vào lần nữa, click vào, vẫn hiện ra tệp trống, sau đó thoát ra, nhét vào rồi click chuột, vẫn hiện ra tệp trống, lặp đi lặp lại hơn chục lần.
Lưu Chương dường như đã biết điều gì đó, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ cùng Lâm Mặc lặp lại những hành động vô nghĩa này, nhìn cậu thử hết lần này đến lần khác, cho đến cuối cùng nắm lấy bàn tay run rẩy của Lâm Mặc di chuyển con chuột, anh nhẹ giọng an ủi:
"Đủ rồi, thực sự không có gì cả, nó vốn dĩ rất sạch sẽ. "
Vẻ mặt của Lâm Mặc lộ ra một chút yếu ớt mỏng manh, cau mày, hai mắt chợt đỏ bừng, bất lực nhìn Lưu Chương:
"Trống không..."
"Ừ, nó rất sạch sẽ." Lưu Chương nói.
Lâm Mặc túm lấy quần áo của Lưu Chương, vùi đầu vào vai anh, thút thít lặp đi lặp lại câu nói này như một đứa trẻ: "Nó không có gì cả..."
"Ừm, không có gì hết." Lưu Chương ôm cậu vỗ nhẹ lưng.
"Làm sao lại không có gì cả ... Làm sao lại không có..." Lâm Mặc nắm lấy quần áo Lưu Chương trong tay run rẩy, thân thể cũng run rẩy, giọng cũng run theo, Lưu Chương cảm nhận được trên vai mình là một mảnh ướt át.
Lâm Mặc khóc rồi.
Lâm Mặc từng nói mình là người mau nước mắt, không thể khóc, giống như cái giếng cạn, giờ đây những giọt nước mắt ấy lại tuôn ra như suối, có cay đắng, có đau đớn, đem bất hòa nhiều năm phút chóc hóa giải, chầm chậm thưa thớt rồi hóa thành mây khói.
Lưu Chương không nói được gì, chỉ yên lặng ôm cậu, lắng nghe ủy khuất nhiều năm qua của Lâm Mặc phát ra.
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đến muộn như vậy, nhưng không sao, cũng không quá muộn.
Khi Lâm Mặc bình tĩnh lại, ngón tay cái của Lưu Chương lướt qua nước mắt của Lâm Mặc.
"Chúng ta về nhà nhé."
Lâm Mặc chớp chớp mắt, nước mắt không kìm được liền thành vệt nước mỏng chảy ra từ khóe mắt Lâm Mặc, Lâm Mặc xoa xoa lòng bàn tay, trầm giọng đáp:
"Được, chúng ta về nhà."
Lâm Mặc suốt dọc đường im lặng không nói gì, ngồi bên ghế phụ không ngừng nhìn đèn đường nhấp nháy qua cửa sổ, tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn vẫn còn trên đường phố, lộ ra vài tia sáng trên bầu trời đen kịt đầy sao. Lưu Chương lái xe đến một khu chợ nông sản gần nhà và nói với Lâm Mặc, chúng ta có nên mua ít thức ăn rồi về không.
Lâm Mặc gật đầu, cởi dây an toàn rồi đi theo Lưu Chương xuống xe.
Chợ nông sản khác siêu thị, chứa mùi đất cát, rau ở đây mang theo nước bùn mới được đào lên, thịt gia cầm là loại tươi sống, tiếng hò hét xen lẫn tiếng mặc cả xen lẫn tiếng địa phương, ồn ào huyên náo.
Lưu Chương đưa Lâm Mặc đi qua đám đông, sau đó dừng ở một quầy thịt, Lưu Chương lật qua nhìn mấy miếng thịt, nhưng không nghĩ là nó còn tươi, dù sao cũng là giờ tan tầm rồi, thịt tươi sống đã sớm bị người ta mua từ sáng sớm rồi, giờ chỉ có thể chọn mấy phần thịt thừa lại thôi. Lưu Chương nghĩ, thà mua một con gà sống về làm thịt còn hơn, anh định đi đến gian hàng khác thế nhưng Lâm Mặc vẫn đứng bất động trước một cái lồng.
Lưu Chương nhìn kỹ hơn và phát hiện trong chiếc lồng rỉ sét có một con chó đen to lớn, là một giống chó rất phổ thông. Nó thu mình vào một góc và nhìn mọi người với vẻ cảnh giác, nhìn là biết nó chuẩn bị bị đưa đi tới quán ăn nào đó làm thịt rồi.
Lâm Mặc nói: "Nó thật đáng thương."
Lưu Chương gật đầu: "Có lẽ sẽ sớm thành món ăn của người khác thôi."
"Em có thể mua nó được không?" Lâm Mặc hỏi lại.
"Có thể, nhưng còn tùy là bọn họ có bán hay không." Lưu Chương có chút ngượng ngùng,
"Còn không biết loại này có an toàn hay không."
"Nhưng nó đang cầu cứu em." Lâm Mặc nhìn Lưu Chương chỉ vào con chó nhỏ trong lồng sợ hãi thút thít.
"Em có thể nuôi nó không?"
Lưu Chương rõ ràng có 10.000 lý do để từ chối, vì nếu Lâm Mặc muốn nuôi một con chó, họ có thể đến cửa hàng thú cưng và mua một con chó cưng đẹp đẽ đáng yêu, thuần chủng đã được tiêm phòng, nó có thể là chó lông vàng hoặc chó chăn cừu. Nhưng Lâm Mặc nhìn Lưu Chương quá đổi tha thiết, Lưu Chương lại nhìn con chó nhỏ trong lồng, đôi mắt đen như mực tràn đầy sợ hãi.
"Nuôi đi."
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lưu Chương thỏa hiệp với Lâm Mặc.
Lưu Chương và Lâm Mặc nói chuyện với ông chủ rất lâu, họ mua con chó với giá gấp ba lần giá ban đầu, trước khi đi, ông chủ nhìn họ như nhìn người điên, chắc là nghĩ rằng người ta vừa ngu ngốc vừa nhiều tiền. Làm sao lại có người mua một con chó thịt với giá cao mà lẽ ra nó nên được đặt trên bàn ăn chứ.
Lâm Mặc cho con chó vào trong cốp xe, cả hai chạy đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra nó, may mắn thay, cơ thể nó vẫn tương đối khỏe mạnh, nhưng nó bị dọa sợ, thậm chí khi gặp môi trường không quen thuộc có chút phản kháng. Các bác sĩ luống cuống tay chân một hồi mới giữ nó lại được mà tiêm phòng cho nó.
Lâm Mặc chọn thêm một vài chuồng chó yêu thích. Lưu Chương dựa theo những gì tra được mua hết mấy loại vật dụng cần thiết cho thú cưng. Bác sĩ nói vẫn phải quan sát trong bệnh viện một đêm, Lâm Mặc không chịu rời đi, ngồi ở bên cạnh chú chó, nó dường như biết người này đã cứu mình, đối với Lâm Mặc khá thân thiết, sẽ không cắn cậu, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay cậu.
"Em chỉ là muốn cứu nó thôi." Lâm Mặc gãi gãi cằm nó.
"Anh biết." Lưu Chương đứng bên cạnh đáp.
"Không biết tại sao. Khi em nhìn nó, cảm thấy ánh mắt của nó rất quen thuộc." Lâm Mặc nói,
"Không có nhà, cực kì sợ hãi. Mỗi phút mỗi giây đều đang đếm ngược cuộc đời mình."
Lưu Chương đặt tay lên vai Lâm Mặc siết chặt, trong lòng cũng rất khó chịu, lúc này không biết lời nào có thể an ủi Lâm Mặc.
"Cảm ơn anh, AK." Lâm Mặc cười nhẹ, nhìn về phía Lưu Chương đôi mắt sáng ngời,
"Cảm ơn anh đã cho em một mái ấm."
Lưu Chương mím môi, nụ cười của Lâm Mặc khiến anh cảm thấy khó chịu, ánh mắt có chút ươn ướt, anh không hiểu được nỗi khổ của người khác, đừng thuyết phục người khác sống thiện lương, Lưu Chương đột nhiên nhớ tới lúc mình mở tài liệu của Lâm Mặc mà Châu Kha Vũ đưa ngày hôm đó. Nhìn cậu nhẹ nhàng bân quơ nói ra, tài liệu cũng chỉ tóm tắt sơ lượt thoáng qua, ai có thể hiểu được cảm giác lúc đứng trên cầu muốn nhảy xuống của cậu ra sao chứ.
Đau lòng.
Lưu Chương kéo Lâm Mặc vào lòng, dùng hết sức ôm chặt lấy cậu.
"Mặc Mặc, chúng ta kết hôn đi."
Lâm Mặc cũng ôm lại Lưu Chương:
"Nếu như anh phát hiện em là người xấu, anh còn muốn gả cho em không?"
"Tất nhiên."
Nếu em không phải là một người tốt, anh không phải là một người tốt.
16.
Một năm sau.
Châu Kha Vũ ngơ ngác nhìn vé xem buổi biểu diễn trực tiếp của Quầng Thâm Mắt trên bàn làm việc, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do, đành ngồi vào ghế ông chủ, xoay một vòng.
Chưa kịp xoay đã bị chặn lại, Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn người vừa đến, Lưu Chương mặc một thân Tây trang, vẻ mặt kinh kĩnh, thấy là biết anh đi từ công ty tới đây.
"Muốn đi thì đi đi, chỉ là đi gặp người yêu cũ thôi mà, chú có mất miếng thịt nào đâu." Lưu Chương vỗ vỗ vai Châu Kha Vũ, ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách rồi tự rót cho mình một ly nước.
"Có những chuyện chỉ là bề nổi thôi Lưu Chương." Châu Kha Vũ nằm xoài trên ghế sa lon:
"Anh không có bạn trai cũ, làm sao mà hiểu được."
Lưu Chương cười đắc thắng, giơ tay trái lên, giơ chiếc nhẫn trên ngón áp út ra:
"Nghe lời mẹ dạy, kẻ hèn này đã kết hôn rồi, hôn nhân mỹ mãn , gia đình hành phúc, đúng là không hiểu được đau lòng khi thất tình của mấy kẻ đọc thân như chú."
Châu Kha Vũ đau lòng ôm đầu.
"Nếu chú còn thích Trương Gia Nguyên thì theo đổi lại người ta đi. Anh thật sự không hiểu chú mỗi ngày rối rắm cái gì." Lưu Chương nói thêm:
"Theo đuổi người ta mà như chú thì 800 năm sau cũng chưa đuổi được nữa."
"Giữa tụi em, không đơn giản như anh nghĩ đâu." Châu Kha Vũ Văn thở dài,
"Có lẽ là không hợp."
"Bro à, nghe lời anh, không có gì là không thích hợp hết, chỉ có thích hay không thích thôi." Đúng lúc này, di động của Lưu Chương vang lên, anh một bên chỉ trích cách suy nghĩ về vấn đề trong mối quan hệ của Châu Kha Vũ đồng thời tìm điện thoại của mình:
"Nếu chú cứ mãi rối rắm vì mấy chuyện này, tức là chú vẫn chưa đủ thích Trương Gia Nguyên... Alo? Mặc Mặc?"
Mở lên là giọng của Lâm Mặc đang lớn tiếng:
"Lưu Chương, anh đang ở đâu?! Anh đưa Tchaikovsky đi chung rồi?!"
"Không, không phải nó đang ở nhà sao?"
"Không có ở nhà!"
"Nó có thể đi đâu?" Lưu Chương đứng thẳng dậy,
"Mặc Mặc, đừng lo, anh đang ở với Châu Kha Vũ. Bây giờ anh cùng với Châu Kha Vũ đi tìm xung quanh trước. Nếu không thấy thì chúng ta sẽ gọi cảnh sát được không."
Khi Lưu Chương cúp máy, Châu Kha Vũ không hiểu:
"Tchaikovsky này là ...?"
"Là chó của nhà bọn anh, là một con chó mực." Lưu Chương ra sức miêu tả:
"Nó dài đến đầu gối của, to như vầy lúc trước chú tới nhà chắc là gặp qua rồi đó."
Châu Kha Vũ khó khăn nhớ lại:
"Nếu em nhớ không nhầm thì lần trước anh không phải gọi nó là Vịt vịt à?"
"Nghe không hay, có ai gọi một con chó là vịt chứ? Sau đó Mặc Mặc muốn đổi sang một cái tên khác khí chất hơn, nên gọi nó là Tchaikovsky. Đây không phải là thiên tài sao?" Lưu Chương đắc thắng nói. (Tchaikovsky là nhà soạn nhạc nổi tiếng người Nga)
Châu Kha Vũ gật đầu:
"Ồ ~ Mặc dù em không thể hiểu được, nhưng cảm thấy nếu lag hai người thì chả gì là lạ."
Châu Kha Vũ và Lưu Chương chia nhau đi tìm. Lưu Chương nói cho hắn biết một số nơi mà chú chó của họ có thể xuất hiện. Châu Kha Vũ đi dọc theo con đường ở cửa sau ngôi nhà của họ để tìm. Chó đen cỡ vừa, họ hỏi tất cả người đi đường ai cũng nói chưa từng nhìn thấy nó. Phạm vi này quá lớn Châu Kha Vũ không thể phân biệt bắc, nam, đông và tây bằng những con đường nhỏ này, vì vậy hắn đành ngồi bên luống hoa và suy nghĩ về nơi con chó có nhiều khả năng sẽ đi nhất.
Nếu là người xui xẻo, không chỉ bạn trai sẽ bỏ chạy mà ngay cả con chó cũng tìm không được.
Châu Kha Vũ Phi rất bực bội, lại nghĩ đến chiếc vé trong túi, đột nhiên một đám lông đen bay qua trước mặt hắn.
Tchaikovsky!
Châu Kha Vũ đuổi theo, rẽ vào một góc và thấy Tchaikovsky đang vẫy đuôi và đang ăn thịt giăm bông trên mặt đất. Ngay khi Châu Kha Vũ muốn bước tới gần con chó, giọng nói Đông Bắc quen thuộc vang lên sau thềm hoa.
"Mày ăn mạnh ghê."
Châu Kha Vũ từng bước đến gần, nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang mang theo một cây đàn guitar, đút giăm bông của Tchaikovsky.
"Sao mày lại chạy ra ngoài vậy, may à gặp anh đây, nếu không thì Mặc Mặc sẽ nóng lòng muốn chết rồi." Trương Gia Nguyên vừa dứt lời vừa nói chuyện với con chó, không để ý xung quanh đã sớm có thêm một người.
Tchaikovsky dường như ngửi thấy một mùi quen thuộc, vẫy đuôi quay lại, ngửi quanh bắp chân Châu Kha Vũ.
"Ý gì? Người quen hỏ?" Trương Gia Nguyên nhướng mi nhìn qua, tay trực tiếp đóng băng tại chỗ.
Châu Kha Vũ đứng quay lưng lại có chút chật vật, bắt gặp ánh mắt mất cảnh giác của Trương Gia Nguyên, há miệng không biết nên nói gì.
Người này chính là như thế này, thẹn thùng thẹn thùng mãi, nói với Trương Gia Nguyên một câu tích em cũng ấp úng mãi, cuối cùng vẫn là Trương Gia Nguyên phải nói trước.
"Ồ, lâu rồi không gặp nha, bạn trai cũ."
END.
Mọi người tất niên vui vẻ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro