Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Cảnh báo có chứa nội dung 18+ 🙏

__________________

Buổi họp báo của tập đoàn Hoa Anh đã được công bố trước đó, giới truyền thông đã xôn xao từ lâu, nghe nói thiếu gia của tập đoàn Hoa Anh và con trai duy nhất của nghệ sĩ nổi tiếng Hoàng Tuấn Bằng kết hôn với nhau, đây là lần đầu tiên kể từ khi hợp thức hóa của hôn nhân đồng giới. Đây cũng là lần đầu tiên hôn nhân đồng giới xuất hiện trong một cuộc liên hôn thế này. Không chỉ vậy, đây cũng là động thái lớn đầu tiên của Hoa Anh sau khi Chint tuyên bố khởi động kế hoạch thâu tóm Hoa Anh.

Nhiều phương tiện truyền thông đang nhốn nháo trước sảnh để đặt thiết bị phát sóng trực tiếp, chỉnh micro, thoáng chóc sảnh khách sạn đông nghịt người, ai cũng muốn nắm bắt cơ hội giật lấy thông tin chấn động này. Chỉ với thông tin này thôi đã đủ KPI cho cả ba tháng tới rồi.

Lâm Mặc giúp Lưu Chương chỉnh lại cà vạt trước khi vào khách sạn, người đàn ông này không có chút ý thức nào đối với với việc mình là thiếu gia của tập đoàn lớn cả, đây cũng là một dịp quan trọng mà, cả cổ áo vẫn còn vặn vẹo đây này.

"Em có căng thẳng không?" Lưu Chương hỏi.

"Có một chút." Lâm Mặc giúp Lưu Chương chỉnh lại thẳng lại các nếp nhăn trên bộ quần áo để đảm bảo nó hoàn hảo nhất.

"Anh có thể nhìn thấy." Lưu Chương nắm lấy cơ hội nắm lấy tay Lâm Mặc, cố ý trêu chọc cậu.

"Có đều khẩn trương như vậy mà sao tay lại không run thế."

"Cái gì chứ!" Lâm Mặc vặn lại.

"Em thực sự rất căng thẳng, không tin thì anh sờ thử xem."Nói xong liền lấy tay Lưu Chương đặt lên trước ngực mình.

"Khụ, khụ, khụ." Lưu Tá Ninh không đúng lúc xuất hiện ở cửa, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục rất chỉnh tề, tóc cũng đổi kiểu búi lên cao, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, giống như thiên nga tao nhã quý phái.

"Chị biết là bây giờ không nên làm phiền hai đứa vào lúc này, nhưng thư ký Vương nói rằng sắp đến giờ rồi nên nói chị đến gọi hai đứa." Lâm Mặc buông tay Lưu Chương ra, giả bộ hờ hững phủi bụi trên quần áo của Lưu Chương, Lưu Chương cũng không sợ xấu hổ quay sang đánh giá chị gái mình.

"Hôm nay chị rất giống con người."

"Chị ngày nào mà chả giống người hả?" Lưu Tá Ninh vặn vẹo eo, cố ý tạo dáng, ngày thường mặc vest chỉnh tề nhưng giờ lại phải mặt đồ dạ hội để khoe khoang trong bữa tiệc tối có chút không thoải mái. Chỉnh đi chỉnh lại dáng đứng rồi cô lại cảm thấy không đúng, hai người này, một người là em trai, một người là em rể chưa qua cửa, thì mình có thế nào thì ai mà thèm quan tâm đâu?

"Quên đi, dù sao hai đứa cũng đâu có biết thưởng thức đâu." Lưu Tá Ninh xua tay.

"Mau đi xuống đi, chị đi xuống xem trước một chút đã." Lâm Mặc cùng Lưu Chương không dám chậm trễ, nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ rồi đi ra.

Buổi họp báo lúc mới bắt đầu còn có chút nghiêm trang. Đầu tiên là công bố một số quyết định của tập đoàn, bao gồm cả chuyện Lưu Chương và Lâm Mặc liên hôn và đính hôn, kèm theo đó là quyết định nhân cơ hội phát hành thêm cổ phiếu. Toàn bộ đều không đến lượt Lưu Chương và Lâm Mặc ra mặt, Lưu Tá Ninh về cơ bản đã trả lời tất cả các vấn đề liên quan đến công ty.

Thật ra trong mắt người ngoài, kể cả Lâm Mặc lúc trước nhìn Lưu Tá Ninh đều cho rằng đó chỉ là một nữ tổng tài hiếu thắng, mạnh mẽ, lý trí và độc lập mà thôi, thật ra đằng sau đó cô chỉ dám thể hiện một chút con người thật của mình trước những người thân thiết nhất. Biết đùa giỡn, cũng thích ăn mặc đẹp, thích mua sắm các loại quần áo và túi xách đắt tiền, liên tục pha trò ngớ ngẩn, bị Lưu Chương cười nhạo sẽ dọa đánh chết anh. Thật ra bản chất của cô vẫn là một cô gái nhỏ ngây thơ. Bây giờ đứng trước ống kính, đối mặt với vô số phóng viên, cô lại là một Lưu Tá Ninh- cô con gái trưởng toàn năng của Lưu gia. Đối với một người phụ nữ để trưởng thành đến mức này, cô chắc chắn đã phải đối mặt với những lời đồn đoán và vu khống xấu xa nhất trên thế giới. Âm thầm đem những giọt nước mắt và ngây thơ của mình mài giũa thành một lớp mặt nạ lạnh nhạt như bây giờ. May mắn thay, Lưu Tá Ninh tự tạo cho mình một cái vỏ bọc đồng thời cô chưa bao giờ từ bỏ được sự ngây thơ, dễ thương của những cô gái mà thay vào đó lại có thêm một chút nét duyên dáng đặc trưng của những người phụ nữ trưởng thành.

Lưu Tá Ninh trên sân khấu nói xong, cũng dành một ít thời gian cho giới truyền thông phỏng vấn. Các phương tiện truyền thông đã sớm chuẩn bị súng dài và đại bác ngắn để chặn cửa phòng phỏng vấn. Tiêu điểm hôm nay đương nhiên là hôn lễ giữa thiếu gia tập đoàn Hoa Anh và con trai duy nhất của nhà họ Hoàng, tất nhiên máy quay đều nhắm vào Lưu Chương và Lâm Mặc, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của bọn họ.

Thậm chí có mấy chiếc micro suýt chút nữa đã chạm vào mặt Lâm Mặc, Lưu Chương đỡ Lâm Mặc giúp cậu che chắn, chọn một ít micro cầm trong tay, Lưu Tá Ninh nháy mắt ra hiệu, liền có một ít vệ sĩ đi tới đứng trước mặt bọn họ.

"Cho tôi hỏi hai vị đây là lần đầu có cuộc liên hôn thương nghiệp đồng tính, hai vị có cảm thấy có chút khác biệt so với các cặp vợ chồng khác giới không?" mấy người này hay thật, câu hỏi đầu tiên đã rất sắc bén. Lưu Chương đang nghĩ nên nói thế nào cho đẹp, Lâm Mặc đã lên tiếng trước:

"Tất nhiên là có sự khác biệt, chúng tôi là người đồng tính." Câu trả lời này hiển nhiên khiến phóng viên đặt câu hỏi bị nghẹn, đột nhiên anh ta không biết phải hỏi câu gì tiếp theo. Vì vậy, Lưu Chương đương nhiên đã đứng ra giải thích:

"Chính là như vậy. Kỳ Lâm muốn nói là bởi vì đất nước mới mở ra chính sách này, chúng tôi, với tư cách là hai người đầu tiên hưởng ứng chính sách lại được đặt vị trí cao như vậy, có chút khác biệt, đồng thời cũng giống chúng tôi như những cặp tình nhân khác, chung quy lại vẫn là một tình yêu bình thường mà thôi."

"Hai người rất xứng đôi, chắc là tình cảm cũng rất tốt nhỉ. Hai vị có muốn tiết lộ lần đầu gặp mặt của hai người không? " Câu hỏi này giống như đang chuyện phiếm hơn. Lưu Chương nhớ lại một cách cẩn thận rồi nói:

"Lần đầu tiên tôi gặp em ấy có lẽ là ở New York. Em ấy có tổ chức một buổi triển lãm nhiếp ảnh ở trường của tôi. Tôi rất ấn tượng với em ấy."

"Đúng là ở New York." Lâm Mặc gật đầu, nhưng không phải là trong triển lãm nhiếp ảnh, Lâm Mặc không dám nói ra điều này, chỉ dám cảm thấy chán nản trong lòng.

"Vậy đó là tình yêu sét đánh?"

"Cũng không tính là vậy." Lưu Chương không biết mình đang nghĩ gì, bật cười thành tiếng.

Giới truyền thông xung quanh xì xào bàn táng và thắc mắc liệu hai người họ có lần đầu chạm mặt đã bất hòa với nhau không? Chỉ có Lâm Mặc biết, Lưu Chương đang cười cái gì, không biết đó có phải là tình yêu sét đánh hay không nhưng ngay từ lần đầu cả hai gặp nhau đã lăn giường. Cả hai đều là tay mơ. Cũng là lần đầu phát sinh với đàn ông, tất cả kinh nghiệm đều là làm rồi mới biết.

"Nhưng cũng không khác gì mấy." Lưu Chương nắm lấy tay Lâm Mặc, tiếp tục nói.

"Sau khi chúng tôi ở bên nhau, bất kể khi nào nhìn em ấy đều là nhất kiến chung tình." Truyền thông xung quanh đều náo ồ lên. Khóe miệng Lâm Mặc không kiềm chế được nhếch lên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, thật là biết bịa chuyện.

"Hai người có quan hệ tốt như vậy, tôi nghĩ anh Lưu hẳn là biết rất rõ về anh Hoàng, đúng không?" Người phóng viên không biết từ đâu đột nhiên hỏi,

"Vậy thì anh có nghe tin đồn đang lan truyền bên ngoài không?"

Lưu Chương cảm thấy được bàn tay của Lâm Mặc khẽ run, sau đó nghe thấy Lâm Mặc đáp:

"Có rất nhiều tin đồn vô căn cứ, cũng không cần phải nghe nói qua tất cả, đúng không?"

"Vậy về việc Hoàng phu nhân chết thật ra có ẩn tình khác, Hoàng tiên sinh có biết nội tình đằng sau không?" Các phóng viên cũng thuận theo mà không buông tha chủ đề này, muốn cạy miệng người khác thì dù phải ba chân bốn cẳng đào đất cũng không hề gì.

Mẹ của Lâm Mặc? Lưu Chương nhìn Lâm Mặc, chỉ thấy cậu nao nao, sau đó bình tĩnh nở nụ cười, trịnh trọng trả lời:

"Mẹ tôi vì bệnh chết, bên trong không có chuyện gì. Mong mọi người đem trọng tâm trở về cuộc hôn nhân này. Người mất là chuyện lớn, tôi tin mẹ tôi nếu còn sống biết được tôi sắp có một hôn lễ hạnh phúc thì bà sẽ rất vui mừng cho tôi." Nói rất hay, uyển chuyển chừa mặt mũi cho người khác mà nghiêm túc chuyển chủ đề trở lại hôn lễ. Lưu Chương nhanh chóng tiếp nhận chủ đề, nói một vài điều thú vị về việc chuẩn bị cho tiệc đính hôn, khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Lâm Mặc dường như lúc này cũng đã không còn hứng thú, nhìn chằm chằm phương xa mấy lần, Lưu Chương biết có thể cậu đã mệt nên tự giác kết thúc buổi phỏng vấn, đưa Lâm Mặc về khách sạn nghỉ ngơi.

Lâm Mặc vẻ mặt mệt mỏi, dọc theo đường đi cũng bất đắc dĩ mới nói thêm mấy câu, nếu là trước đây Lâm Mặc đã sớm nhào vào lòng anh hỏi hôm nay ăn gì rồi.

"Buổi chiều ở công ty em có hội nghị đúng không?" Lưu Chương nhấn lầu thang máy.

"Cần anh đẩy xuống cho em không?"

"Không cần." Lâm Mặc nói,

"Hội nghị lần này khá quan trọng, nhưng tiệc rượu buổi tối thì anh giúp em đẩy đi, nói rằng em không được khỏe."

"Vâng, Hoàng tổng." Khi đến tầng, Lưu Chương cúi xuống và đặt một tư thế" xin mời ", giả vờ như đang nịnh hót. Lâm Mặc không kiềm chế mà cười ra tiếng:

"Anh gọi như vậy lạ quá."

"Mọi người trong công ty không phải đều gọi em như vậy sao?" Lưu Chương hỏi.

"Nhưng anh gọi là Hoàng tổng nghe kì lắm!" Lâm Mặc nói,

"Gọi rất hay. Lần sau không cho phép gọi nữa." Ra khỏi thang máy, đi tới cửa phòng, đưa tay ra, Lưu Chương lấy thẻ phòng trong túi đưa cho cậu, 'tít' một tiếng của mở ra.

Đúng lúc này, Lưu Chương bị Lâm Mặc kéo vào, đè lên cửa, cửa bị ấn một cái liền khóa trái lại. Lâm Mặc lập tức hôn anh, không thèm nói đạo lý, kéo chiếc cà vạt mà cậu đã tự tay thắt cho anh lúc sáng, buộc Lưu Chương cúi đầu hôn mình. Lưu Chương nhéo nhéo eo Lâm Mặc, cẩn thận đáp lại sự độc đoán của Lâm Mặc.

Lâm Mặc cởi cúc áo sơ mi của Lưu Chương, đặt lòng bàn tay lên ngực Lưu Chương, hướng về phía sau lưng của anh đi lên cho đến khi bắt được dây thắt lưng ra, Lưu Chương nắm lấy bàn tay đang đốt lửa khắp nơi của Lâm Mặc, hôn lên tai Lâm Mặc thở hổn hển thấp giọng nói.

"Thầy Lâm Mặc là đang muốn tuyên d*m giữa ban ngày hửm?"

"Muốn." Lâm Mặc quay đầu tìm môi Lưu Chương, dùng ngón tay không ngừng mở khóa.

"Nhưng buổi chiều có hội nghị, em còn muốn ngủ một lúc."

"Vậy thì không đi vào, được không? "Lưu Chương một tay cởi cúc áo của Lâm Mặc, cởi áo sơ mi vướn víu, bế cậu lên. Lâm Mặc kêu lên một tiếng rồi choàng tay lên cổ anh, bị ném lên giường trong phòng ngủ.

Bức màn điện từ từ được kéo xuống, bao phủ căn phòng đầy kiều diễm.

"Em tự làm tự chịu đó." Lưu Chương một tay ấn cổ tay Lâm Mặc, một tay cởi quần lót của Lâm Mặc, nắm lấy d**ng vật đã sớm có phản ứng hơi nhếch lên của cậu, Lâm Mặc cảm nhận được nhỏ giọng ngâm nga. Trong chốc lát, đôi chân thon dài đã ôm lấy eo Lưu Chương, đem chính mình giao cho Lưu Chương.

Khi còn nhỏ, Lưu Chương đã học piano, ngón tay anh thon dài, thậm chí đầu ngón tay còn hơi hồng hồng và mềm mại. Lâm Mặc tưởng tượng bàn tay ấy đang an ủi phía trước của mình, không nhịn được lại to hơn. Không đủ, không đủ chút nào. Những nụ hôn mà Lưu Chương rơi lên người cậu căn bản là không đủ. Cậu muốn nhiều hơn nữa, muốn Lưu Chương tiếng vào, muốn Lưu Chương đem mình nuốt vào bụng. Cậu cảm nhận ducowj cảm giác hư không và bất an, phảng phất như biển cả mênh mông chỉ có Lưu Chương là khúc gỡ duy nhất cậu có thể bám vào.

"Lưu Chương ... em muốn ... " Lâm Mặc chớp mắt, nước mắt rơi lã chã. Trái tim cậu sớm đã khô cằn vì không có nước. Làm sao cậu lại có thể khóc, chính cậu cũng không biết lý do mà cảm thấy ủy khuất, cảm thấy không chân thật. Cậu sống nhiều năm như vậy luôn luôn thiếu một chút may mắn, có phải nhận được nhiều điều xui xẻo như vậy mới giúp cậu lấy được Lưu Chương mà cậu mong muốn nhất hay không.

Nước mắt Lâm Mặc lấp lánh, Lưu Chương hoảng sợ, tưởng rằng anh đã làm đau cậu, nhưng anh còn chưa bắt đầu mà làm sao mà khóc rồi?

"Làm sao vây?" Lưu Chương nhẹ nhàng hôn lên hai hàng nước mắt của cậu.

"Anh làm em đau hả? " Lâm Mặc lắc đầu, chỉ vùi vào cổ Lưu Chương:

"Em muốn cùng anh làm, anh tiến vào được không."

"Nhưng không phải chiều nay em vẫn có một cuộc họp rất quan trọng sao?" Lưu Chương hôn lên trán Lâm Mặc, nhẹ giọng nói:

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cuộc họp buổi chiều không thành vấn đề, có thể quay video từ xa." Lâm Mặc không khóc nữa, tiến lên hôn lên mắt Lưu Chương khiến anh có chút ngứa ngáy.

"Chúng ta đã lâu không làm rồi, không được sao." Lâm Mặc đã nói hết rồi. Không có lý do gì khiến Lưu Chương không hài lòng với cậu cả.

Anh từ trên bàn cạnh giường tìm ra đồ dùng kế hoạch hóa gia đình do khách sạn chuẩn bị, bóp ra một lượng lớn bôi trơn rồi đưa ra phía sau tìm kiếm, cảm giác được có dị vật đi vào phía sau làm cho Lâm Mặc hơi nhíu mày. Lưu Chương một bên mở rộng, một bên cẩn thận hôn hai điểm hồng trên ngực của Lâm Mặc, đầu lưỡi mềm mại lướt qua từng tấc da thịt trên ngực cậu, hai đầu ngực bắt đầu đỏ lên, giống như bị điện giật, trong óc Lâm Mặc sụp đổ.

Lưu Chương nhân cơ hội thêm một ngón tay vào, di chuyển một chút liền chạm đến một nơi hơi nhô lên, Lâm Mặc theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân lại, thở hổn hển. Lưu Chương biết. anh đã tìm được vị trí kia rồi, khẽ ấn ấn lại lần nữa. Chỉ một lúc Lâm Mặc đã đỏ bừng mặt thở hổn hển, khoái cảm đã đánh tan lý trí, ánh mắt bắt đầu rỉ nước. Lưu Chương cũng tự mình chịu đựng cơn đau, dáng vẻ này của Lâm Mặc quá hấp dẫn, nhưng anh sợ Lâm Mặc đau nên nhịn xuống, cho thêm ngón tay thứ ba vào. Giống như nhà khoa học đang làm thí nghiệm, thăm dò độ nhạy cảm trên cơ thể Lâm Mặc từng li từng tí một, Lâm Mặc không thể chịu đựng được, cậu móc ngón chân ra hiệu Lưu Chương có thể vào được rồi. Nhận được sự đồng ý anh mới dám đem một chút qu* đầu tiến vào. Lâm Mặc cảm thấy đau, sợ cũng làm Lưu Chương đau, nên chỉ dám nghiến răng chịu đựng.

"Thả lỏng đi, Mặc Mặc." Lưu Chương tiến đến hôn lên mi mắt của Lâm Mặc, mở ra bàn tay đang nắm chặt của Lâm Mặc, đưa tay vào giữa hai ngón tay siết chặt lấy tay cậu. Lưu Chương thoải mái hôn cậu, hôn từ trán xuống đến cổ, vừa hôn vừa lẩm bẩm:

"Mặc Mặc tuyệt quá." Sau khi cơn đau rút đi, trong lòng lại mang theo dục vọng vô tận.

Lưu Chương giúp Lâm Mặc xoay người, rồi lại tiến vào, từ phía sau ôm lấy cậu. Lưu Chương không khỏi cảm thấy Lâm Mặc quá gầy, xương sống sau lưng nhấp như như một dẫy núi dài. Anh dùng đầu ngón tay trượt từ đốt sống cổ đến xương cùng, mãi cho đến nơi hai người giao hợp, dường như vẽ nên bức tranh sông núi trên cơ thể Lâm Mặc.

"Làm sao vậy?" Lâm Mặc thấy Lưu Chương dừng lại liền hỏi.

"Không có gì." Lưu Chương ngậm lấy vành tai của Lâm Mặc lại bắt đầu mạnh mẽ ra vào, không ngừng va chạm vào điểm G của cậu.

"Em gầy quá, sau này sẽ vỗ béo em." Lâm Mặc đã bắn một lần, dựa vào trên người Lưu Chương, cậu không muốn di chuyển, đôi mắt mơ màng chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng trắng phát ra từ rèm cửa. Rõ ràng đang là buổi chiều nhưng cậu dường như nhìn thấy được bình minh đang xuất trước màn đêm vô tận. Cậu nắm lấy tay Lưu Chương không chịu buông ra. Lần này cậu thực sự đã vớ được khúc gỗ cuối cùng.

Lâm Mặc sau khi bắn được hai lần cũng đã buồn ngủ rồi, Lưu Chương đưa Lâm Mặc vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó đưa người trở về, Lâm Mặc có lẽ rất mệt, đang ngủ trong vòng tay của Lưu Chương ngon lành. Lưu Chương ở trong phòng tắm đi ra lần nữa giúp cậu vén chăn bông, đặt đồng hồ báo thức rồi quay lại công ty. Nhưng Lâm Mặc chợt vươn tay ra khỏi chăn bông, nắm lấy cổ tay Lưu Chương.

"Ở lại với em."

"Anh tưởng em đã ngủ rồi." Lưu Chương nói. Lâm Mặc không nói thêm gì nhưng cũng không buông tay.

"Được rồi." Lưu Chương vẫn luôn không thể từ chối Lâm Mặc.

"Anh làm việc trên máy tính, nằm trên giường cùng em ngủ." Lâm Mặc lúc này mới buông ra, thu mình vào lại trong chăn bông, chỉ lộ đôi mắt:

"Phải nhanh lên." Kết quả khi Lưu Chương quay lại, Lâm Mặc vẫn nhìn chằm chằm không chịu nhắm mắt.

"Không phải nói mệt muốn đi ngủ sao? Sao còn chưa ngủ?" Lưu Chương nhấc chăn bông rồi chui vào chăn, Lâm Mặc lôi kéo Lưu Chương tay chân giống như bạch tuộc. Lưu Chương chưa bao giờ cảm thấy Lâm Mặc dính người như vậy, giống như không cho anh rời đi đâu cả.

"Anh chậm quá." Lâm Mặc nói tiếp,

"Em sắp ngủ rồi."

"Em ngủ trước đi không sao cả."

"Nếu em ngủ quên, anh sẽ chạy đi?"

"Anh đã hứa với em sẽ ngủ với em rồi mà, sẽ không chạy." Lâm Mặc ngừng nói. Lưu Chương tưởng rằng cậu đã ngủ, liền nhẹ nhàng đặt máy tính lên đùi, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

"Anh không muốn hỏi gì em hả?" Lâm Mặc hỏi lại.

"Không." Lưu Chương chạm lên đầu Lâm Mặc xoa xoa.

"Thật ra lúc phỏng vấn làm anh thấy đau quá." Lâm Mặc nghe vậy, nắm lấy bàn tay vẫn đang đặt trên đầu mình của Lưu Chương, kéo tới cẳng tay. Cắn một miếng, Lưu Chương đau đớn hít một hơi, Lâm Mặc vẫn không chịu nhẹ lại, để lại vết răng đỏ, không có chảy máu.

"Em là cún à, sao còn cắn?"

"Có đau không?"

"Vô nghĩa, đương nhiên rất đau."

"Vậy thì anh sẽ nhớ đến em." Lâm Mặc hôn lên dấu răng vừa để lại trên tay anh.

"Sau này lúc cảm thấy đau phải nhớ đến em." Lâm Mặc của ngày hôm nay thật sự rất kỳ quái, tuy rằng ngày thường Lâm Mặc vốn đã rất kỳ quái, luôn luôn không làm theo lẽ thường, nhưng Lâm Mặc hôm nay cho Lưu Chương thấy cứ như một đứa trẻ ngây thơ, sẽ khóc, sẽ đòi anh hôn, sẽ ôm anh không cho anh rời đi. Sẽ quấn lấy anh hỏi anh có yêu em khônh. Lưu Chương nén lại cơn đau mà trả lời lặp đi lặp lại, anh yêu em, anh rất yêu em, anh biết rằng Lâm Mặc cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, Lâm Mặc muốn anh liền đáp ứng.

Nhưng Lâm Mặc trước đây sao có thể là một con thỏ nhỏ được, gần giống như một con cáo thì đúng hơn, cực kỳ xảo quyệt. Lưu Chương không ít lần bị cậu đưa vào bẫy, còn tình nguyện vỗ tay khen hay nữa.

Vì vậy, Lưu Chương dứt khoát đặt máy tính sang một bên, thu chăn lại đối mặt với Lâm Mặc.

"Đương nhiên sẽ nhớ tới em rồi." Lưu Chương đem Lâm Mặc ôm vào trong lòng, trên trán lưu lại một nụ hôn.

"Dù có đau hay không cũng đều nghĩ đến em."

"Anh không làm việc hả?" Lâm Mặc nắm tay Lưu Chương, cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng đã được xua tan ít nhiều, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng ngày một vững chắc.

"Vẫn là nên ngủ một giấc với em vậy, anh phát hiện có em ở bên cạch anh không thể nào tập trung được."

11.

Phía chính thái vẫn chưa có động thái gì. Ngày hôm nay êm dịu hơn một chút, Hoa Anh chính thức khởi động kế hoạch rào trắng, OJH từng chút từng chút giành lại cổ phần của Hoa Anh trên thị trường. Mọi thứ có vẻ tốt hơn, tiết trời cũng chuyển lạnh. Vài trận tuyết đâu mùa có lẽ đã sắp đến cuối năm. Têt năm nay hai bên gia đình cùng nhau đón giao thừa vô cùng náo nhiệt. Lưu gia rất coi trọng các phong tuc truyền thống, mồng một vẫn sẽ đi về quê nhà, ban đầu Lâm Mặc muốn đi cùng anh nhưng nhà cậu lại xảy ra chuyện nên đây là lần đầu tiên cả hai chính thức xa nhau sau khi đính hôn.

Mệt mỏi và quanh co nửa năm, tách nhau ra có chút ngày đã cầm điện thoại di động gọi điện thoại, Lưu Tá Ninh trợn tròn mắt, cũng không biết diễn một màng ân ái cho ai xem, mắt không thấy tim không đau. Vân là nên đi xem mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc được tải thì hơn.

Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã trôi qua, mấy ngày nay Lưu Chương đều chụp ảnh trước khi ăn cơm, sau đó gửi cho Lâm Mặc, nói cho cậu biết hôm nay anh ăn gì, sau đó hỏi Lâm Mặc đã ăn gì chưa. Hai người có thể nói là vừa ăn vừa sản xuất ra thức ăn ( cơm chó) luôn còn được. Hai người có thể nói về nhân văn và nghệ thuật, bất cứ chủ đề nào cũng bị đào ba ất đất lênmaf nói vài câu. Buổi tối nhất định phải videocall. Rõ ràng nhắn WeChat là xong rồi, mỗi lần gọi điện đều nhìn nhau cười ngốc cả đêm.

Nhờ những phúc của họ, Lưu Tá Ninh đã tổng hợp những mảnh vụn của những ngày qua thành một Topic hơn ngàn chữ - [Làm thế nào để tôi có một anh trai giàu có và IQ cao phải lòng] - đăng trên Zhihu, sau một thời gian đăng tải có rất nhiều độc giả đã thúc giục nó cập nhật.

Lưu Tá Ninh đáp lại từng người một: Sau khi kết thúc chuyến đi, họ trở lại làm việc, thoải mái hơn nhiều. Chắc chắn rồi, tinhg yêu sẽ làm hạ thấp trí thông minh của bạn.

Lưu Tá Ninh nhìn cậu em trai đang nhếch mép nghe điện thoại mà đau lòng.

Vừ qua năm mới là đến sinh nhật của Viễn ca, Bá Viễn nói anh càng lớn càng thích đông đúc náo nhiệt, anh dự định năm nay sẽ tổ chức một bửa tiệc nho nhỏ rồi mời tất cả bạn bè đến dùng bữa tại nhà. Dù sao Lưu Chương cũng đã chính thức chuyển sang bộ phận quản lý và đầu tư để giải quyết các vấn đề đầu tư, cấp trên trước mắt cũng được chuyển từ Viễn ca thành chị gái, vì vậy Bá Viễn muốn làm điều đó cùng nhau để kỷ niệm ngày Lưu Chương chính thức bước vào lãnh đạo công ty.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc đến nhà của Bá Viễn, chuẩn bị đi vào thì có người mở của ra. Lâm Mặc sững người một lúc,cậu nhớ ra người đàn ông này là tay guitar của ban nhạc ở quán bar của mình. Cuối cùng liền hỏi chuyện, làm sao cậu ta có thể xuất hiện ở đây? Khi nhìn thấy Châu Kha Vũ đứng phía sau Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc giống như tượng đá.

Được lắm, Châu Kha Vũ thân cao 1m9 giống như cột điện báo, Trương Gia Nguyên làm sao mà che được. Châu Kha Vũ cũng không ngạc nhiên, hắn đã nghe Trương Gia Nguyên nói rằng Lưu Chương là đồng nghiệp của anh họ cậu, vì vậy Lâm Mặc với tư cách là hôn phu của Lưu Chương, đương nhiên sẽ đến. Trương Gia Nguyên thay giày, gãi đầu: "Ở cửa làm gì vậy? Giống thần giữ cửa ghê." Lúc này, Lưu Chương cho rằng ở đây chỉ có mình anh quen hết tất cả, anh móc cổ Châu Kha Vũ giới thiệu với Lâm Mặc:

"Mặc Mặc, đây là 6D anh thường nhắc đến với em. Tên thật là Châu Kha Vũ. Là thiếu gia đời thứ ba của nhà họ Châu, anh em tốt của anh lúc ở Mỹ."

"Đây là Vị hôn phu, bạn trai hiện tại và tương lai của anh. Nửa kia hợp pháp, Hoàng Kỳ Lâm, người mà anh đã nhắc với chú đó, chính là Lâm Mặc." Để phá tan sự ngượng ngùng, Lâm Mặc chủ động đưa tay ra:

"Xin chào, xin chào." Hắn cũng nắm tay anh:

"Thật may mắn khi được gặp anh."

"Lần đầu tiên gặp mặt. Tôi thường nghe Lưu Chương nhắc tới anh."

"Tôi có nghe nói về mấy việc mà Hoàng tổng làm." Châu Kha Vũ nghĩ thầm rằng hắn và Lâm Mặc đã quen nhau mười mấy năm, thậm chí còn biết Lâm Mặc có bao nhiêu lông tơ, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện lễ phép như vậy. Lưu Chương đương nhiên rất hài lòng, anh em tốt và bạn trai của anh rất vui vẻ với nhau.

"Lưu Chương! Chị em ở ngoài cổng kìa mau ra đón đi!" Viễn ca đang nấu ăn trong bếp nói vọng ra, âm thanh của máy hút mùi cũng không thể che đi giọng nói anh.

"Được rồi!" Lưu Chương trước khi rời đi không quên nói vài câu, giống như giáo viên mẫu giáo.

"Hai người phải hòa thuận nha ~" Khi bóng dáng Lưu Chương biến mất trong thang máy, Lâm Mặc liền thay đổi khuôn mặt tươi cười lễ phép. Quay một trăm tám mươi độ, cậu uy hiếp:

"Tuy không biết cậu tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng nếu để KK phát hiện ra quan hệ của chúng ta, cậu coi chừng tôi đó." Châu Kha Vũ cũng hạ giọng:

"Cậu cũng cận thận cái miệng đi, đừng làm lỡ chuyện tốt của tôi."

"Kha Vũ?" Trương Gia Nguyên thò đầu ra khỏi cửa bếp nhìn họ.

"Hai người vẫn làm gì ở cửa vậy? Vào ngồi đi."Vậy là Lâm Mặc lại chứng kiến Châu Kha Vũ cũng thay đổi 180 độ. Người này giây trước mặt nghiêm túc như mật thám, giây tiếp theo ngồi trên sô pha vẻ mặt ôn nhu, thẹn thùng hỏi Trương Gia Nguyên có cần giúp gì không.

Châu Kha Vũ từ khi nào học được cách thay đổi khuôn mặt trong nhà hát kịch Tứ Xuyên vậy? Cậu biết rằng thỉnh thoảng Châu Kha Vũ có chút nhút nhát, nhưng làm sao hắn có thể rụt rè như cô con dâu nhỏ đi ra mắt nhà chồng vậy? Lâm Mặc khoanh tay nhìn Châu Kha Vũ ngồi trên ghế sô pha như thể đã hiểu ra cái gì đó. Cuối cùng thằng đối khố mày rậm mắt to cũng phản cách mạng rồi. (chủ nghĩa độc thân)

Lưu Tá Ninh đến muộn vì có một số việc gấp ở công ty, cũng không quên mang đến hai chai rượu ngon. Bật lò sưởi ở nhà, thêm lẩu và một vài món ăn. Ẩm thực Quý Châu rất đặc biệt, chỉ mới uống vài ly rượu, hầu như mọi người trên bàn đều nháo nhào. Lâm Mặc không uống, chỉ uống nước hoa quả, nhìn Lưu Chương uống xong ly rượu thứ ba vẫn tỉnh táo lại, trợn to hai mắt.

"Không phải anh không uống được nhiều hả?" Lâm Mặc trầm giọng hỏi.

Đúng vậy, trong trí nhớ của cậu, Lưu Chương chỉ có thể uống được một chai Nguyên Nhược Lâm. Nếu chuyển sang RIO trong quán bar của cậu thì chỉ cần nhấp nhẹ một chút là anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Trương Gia Nguyên đang thi rượu với Lưu Tá Ninh trên bàn rượu, Châu Kha Vũ chấm điểm và làm trọng tài, Bá Viễn vào bếp xem món súp hầm đã sẵn sàng chưa. Ồn ào một lúc, Lưu Chương không hiểu Lâm Mặc nói gì, quay sang hỏi lại.

"Em nói, em nhớ tửu lượng anh không tốt." Lâm Mặc ghé vào lỗ tai Lưu Chương, từng chữ lặp lại.

"Anh có nói là không được sao?" "Lưu Chương khẽ cười,

"Sao mà mà tửu lượng của người bị ép rượu từ năm 17 tuổi không cao được?" A, mình bị lừa rồi. Lâm Mặc nghĩ thầm. Người này lúc trước rõ ràng đã gọi một ly sữa ở quầy bar mà.

Lưu Chương chỉ vào Lưu Tá Ninh chơi đùa với Trương Gia Nguyên rồi giải thích:

"Em xem, bọn anh là do một tay Lưu lão gia dạy bảo, không có loại nào mà không uống được. Đây là một kỹ năng cần thiết để giao tiếp xã hội, được trau dồi ngay từ khi còn nhỏ."

"Nhưng tại sao em chưa từng thấy anh uống rượu?"

"Anh không thích uống rượu." Lưu Chương lắc chất lỏng màu đỏ còn lại trong ly.

"Nếu uống quá nhiều, sẽ mất kiểm soát và trở thành nghiện, vì vậy anh thường không uống." Lâm Mặc nghe lời, giật lấy rượu trong tay của Lưu Chương uống cạn.

"Em uống nhanh quá." Lưu Chương nói:

"Vang đỏ phải thưởng thức từ từ mới ngon."

"Em là chủ quán bar chẳng lẽ không biết vang đỏ uống thế nào hả?" Lâm Mặc khinh thường liếc anh một cái.

"Mặc dù bổn đại thiếu gia đây không phải loại ngàn chén không say nhưng một chút rượu này cũng không đến mức ngã ra đất trực tiếp té xíu được. Anh không muốn uống vậy để em uống thay anh."

"Hôm nay khác rồi." Lưu Chương lại rót một chút vào ly.

"Hôm nay sinh nhật Viễn ca, là ngoại lệ."

Kết quả của ngoại lệ là Lưu Tá Ninh uống rượu đến kết nghĩa huynh đệ với Trương Gia Nguyên, còn Châu Kha Vũ và Lâm Mặc, là hai người duy nhất không uống rượu, muốn đưa hai chị em trở về. Lưu Chương vẫn rất tỉnh táo, nhưng lại rất im lặng, Lưu Tá Ninh tự mình uống cạn thêm một chai rượu đỏ, còn chán trường mở luôn một chai rượu trắng uống như nước chảy, mây trôi.

Lưu Tá Ninh và Trương Gia Nguyên vừa gặp đã như quen nhau từ kiếp trước, cô lại rất giỏi uống rượu hai người cứ như vậy trực tiếp kết nghịa huynh đệ ngay lập tức. Bản thân Trương Gia Nguyên đã say và bất tỉnh còn muốn đưa chị kết nghĩa lên xe của Châu Kha Vũ. Cửa xe còn chưa kịp đóng, cậu đã nôn ra khắp chiếc xe Mercedes-Benz của Châu Kha Vũ rồi.

Bá Viễn xấu hổ, em trai ói xe còn ăn vạ ở ghế sau không nỡ rời đi, anh đề nghị đem Trương Gia Nguyên ra ngoài hắn cứ lái xe đi về trước, chiếc Mercedes-Benz này ngày mai anh sẽ giúp hắn lái đến tiệm 4S để bảo dưỡng. Kết quả là Châu Kha Vũ không quan tâm chút nào, sau khi giúp Trương Gia Nguyên bận trước bận sau, cuối cùng cũng giúp Bá Viễn đưa Trương Gia Nguyên ra ngoài, Trương Gia Nguyên đã bắt lấy Châu Kha Vũ

không chịu để hắn đi. Lâm Mặc xem toàn bộ trò hề trước mắt kề tai nói nhỏ với Lưu Chương:

"Người anh em này của anh khẳn định là có một chân với em họ của Viễn ca rồi." Mặc dù phản ứng của Lưu Chương có hơi chậm, nhưng logic vẫn ở đó:

"Họ hẳn là đang yêu nhau."

"Cái gì?!" Lâm Mặc không dám lớn tiếng.

"Anh thấy họ ôm hôn nhau ngoài ban công phía tây, lúc đó anh đang đi tìm WC." Lâm Mặc bất ngờ nhìn tay guitar quán mình không lòng có chút tiêu hóa không nổi.

Lâm Mặc vốn dĩ muốn lái xe, nhưng đột nhiên muốn đi hóng gió, vì vậy hai người chỉ đơn giản để xe trong ga ra ngầm nhà Bá Viễn rồi kéo Lưu Chương một đừng đi về phía Bắc. Lâm Mặc sở hữu một số bất động sản trong thành phố, cậu chọn một căn mà mình thường ở để sống cùng Lưu Chương.

Ban đầu nó là một căn hộ đơn, một người sống thì có chút trống trãi, hai người sống lại rất hợp lý. Khi Lưu Chương từ từ lấy quần áo của anh treo hết nửa tủ còn lại, trong tủ giày cũng không còn chỉ có đôi giày của Lâm Mặc, khi những thứ không thuộc về cậu thường xuất hiện trên bàn, Lâm Mặc cảm thấy niềm vui khi có một chút màu sắc trong những bức tranh đen trắng của mình.

Lưu Chương thường nói đùa, bây giờ anh chỉ là một nhân viên nhỏ, lương không cao, không có tiền tiết kiệm, tất cả đều được Hoàng tổng chu cấp. Lâm Mặc không hề khó chịu, cậu nói rằng giá bao dưỡng này cũng cao quá, tối nay PS5 anh đừng hòng lấy.

Thỉnh thoảng cậu và Lưu Chương sẽ cùng nhau đi siêu thị mua những món đồ trang trí và bộ gra giường mà cả hai đều thích. Thức ắn chất đầy tủ lạnh, lúc tan làm cũng không phải là một màu tối đen như cũ. Mở cửa ra là có thể thấy Lưu Chương co người trên ghế sô pha chơi một trò chơi, sau đó thản nhiên hỏi cậu:

"Thầy Lâm Mặc trở về rồi sao, tối nay ăn gì nhỉ?" Lâm Mặc nghĩ đây là căn nhà nhỏ ấm áp của họ, ngôi nhà không lớn, nó không xa nhà của Bá Viễn lắm.

"Lưu Chương, nhìn này."

Trước Lễ hội đèn lồng, trên đường sẽ có những người bán pháo hoa. Trong thành phố sẽ không có khói hương, nhưng sẽ có những cây pháo đầy sắc màu chứa đựng những tia pháo hoa rực rỡ khi được thắp sáng, giống như những vì sao trên bầu trời. Người bán hàng rong nháy mắt:

"Cũng sắp hết ngày rồi, bán rẻ cho hai người đó, mười tệ thôi." Lưu Chương nhìn Lâm Mặc,

"Em muốn mua không?" Lâm Mặc gật đầu. Vì vậy, Lưu Chương đã mua hết mấy món đồ còn sót lại rồi đến một công viên gần đó để đốt pháo hoa với Lâm Mặc.

Đêm mùa đông rất ít người ra vào nên hai người rất thoải mái. May mắn thay, Lưu Chương có mang theo một chiếc bật lửa để thắp bánh sinh nhật của Bá Viễn, giống như khi còn nhỏ, vào dịp năm mới nềm vui lớn nhất của Lưu Chương là được đốt pháo hoa.

Lưu Chương lần lượt giới thiệu cho Lâm Mặc những loại pháo hoa mà anh đã dùng khi còn nhỏ. Khi đó, anh và Lưu Tá Ninh đã cùng nhau nghịch vũng nước, nghịch đến toàn thân đều là bùn đất sau đó bị ba phát hiện. Lữu Tá Ninh lớn hơn anh nên đương nhiên phải chịu cái nồi này, cô xin lỗi ba rồi bảo đảm lần sau sẽ không đùa nghịch vậy nữa. Vì vậy, Lưu Chương đã giành được phần quà to nhất, một đống pháo hoa to béo. Lâm Mặc nghe anh kể rất hứng thú, trong mắt tràn đầy ghen tị.

"Em chưa chơi trò này bao giờ sao?" Lưu Chương hỏi.

"Chưa, nhưng em đã thấy những người khác chơi nó." Lâm Mặc nói.

Ký ức về pháo hoa của cậu chỉ gói gọn trong kí ức thuở nhỏ, qua khung cửa sổ trên tầng hai của nhà cậu. Qua lưới bảo vệ cậu nhìn thấy lũ trẻ đùa nghịch xúm lại đốt đủ loại pháo hoa lên bầu trời đen kịt, lộng lẫy và phù du. Rồi cùng với tiếng chuông, năm mới lặng lẽ đến.

Lưu Chương thắp lên cây pháo hoa trong tay cho cậu, pháo hoa không có âm thanh ồn ào, không giống pháo nổ tanh tách, giống như bồ công anh đung đưa trong gió hơn. Ánh lửa chiếu rọi vào khuôn mặt vui vẻ của Lâm Mặc, cậu ngồi xổm trên mặt đất, chiếc áo khoác to sụ bọc lấy cậu thành một quả bóng,

Lâm Mặc không dám nhúc nhích, vì sợ không khí sẽ dập tắt ngọn lửa đang cháy như một ngọn nến. Một cây pháo hoa cứ vậy mà cháy hết, Lưu Chương lại đốt một cây khác. Cây pháo hoa ấy dường như có phép thuật, đưa Lâm Mặc trở về ngày thơ ấu, lúc này cậu không còn phải tiếc nuối khi nhìn những bạn nhỏ khác đốt pháo nữa, bởi vì một ngày nào đó trong tương lai sẽ có người lấp đi chỗ trống trong tuổi thơ của cậu và cậu cũng sẽ có 'cây gậy thần tiên' của riêng mình.

"Hình như có tuyết rơi." Lưu Chương cầm lấy vài mảnh bông tuyết, bông tuyết rơi trên lòng bàn tay anh lạnh lẽo tan thành một vũng nước nhỏ.

"Không phải dự báo thời tiết nói là hôm nay trời nắng sao..."

"Có lẽ ông trời cũng bị pháo hoa làm cảm động rồi." Lâm Mặc nói.

"Vậy nên tuyết rơi không báo trước để nói với anh là người rất thích."

"Em học từ đâu mà học được mấy câu nói quanh co lòng vòng này vậy." Lưu Chương bị cậu làm cho thích thú.

"Bởi vì em là thiên tài." Lâm Mặc bĩu môi.

"Lý luận của vị thiên tài này không phải là lý luận quanh co, mà là sự thật." Kết quả là sợ anh vẫn không tin còn muốn bịa thêm vài câu chuyện nữa. Lưu Chương đã kịp thời giơ ngón tay cái lên để thể hiện sự ngưỡng mộ của mình, nhân tiện giúp cậu đội mũ lên. Lâm Mặc lại cởi mũ xuống, cũng cởi mũ của Lưu Chương xuống theo:

"Đừng đội mũ. Trên mạng nói rằng, xuống tuyết với người mình thích sẽ bị bạc tóc." Lưu Chương cũng đi cùng cậu, nhưng sợ cậu bị lạnh, bị cảm, liền nắm lấy tay Lâm Mặc, ôm vào trong lòng.

"Lâm Mặc, tay em lạnh quá." Lưu Chương nói.

"Vậy thì cất hết số pháo hoa còn lại rồi về nhà đi." Lâm Mặc nói.

"Được thôi."

"Em hơi đói. Em muốn về nhà ăn hạt dẻ ngào đường."

"Muộn lắm rồi. Ngoài đường không còn xe bán nữa."

"Vậy anh làm cho em đi."

"Nhưng anh chỉ biết nấu mì gói thôi. "

" Vậy ăn mì gói. "

" Được. "

" Em muốn thêm trứng. "

" Được. "

" Lưu Chương, ẹm đã nói với anh rằng em cảm thấy rất hạnh phúc chưa?"

" Hả? Ăn một tô mì gói liền cảm thấy hạnh phúc? "

" Đúng vậy." Lâm Mặc nhích từng chút đến Lưu Chương dựa vào trên vai anh, thần tiên cắm pháo hoa chói mắt như yêu tinh nhảy trong truyện cổ tích,

" Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể hạnh phúc đến vậy."

Bởi vì có một cây pháo hoa châm ngòi tiếc nuối, bởi vì ngày thường mùa đông không có báo trước tuyết rơi, bởi vì đói bụng có thể ăn mì tôm trứng, bởi vì có thể cởi mở thành thật với người mình yêu thích, bởi vì mọi chuyện xui xẻo đều đã bỏ xa, có thể có ngày ở bên nhau như vậy. Cùng nhau sống đến răng long đầu bạc.

Lâm Mặc cảm thấy rất hạnh phúc sau khi nghĩ về điều đó, cậu có thể đã tiêu hao quá nhiều vận may của cuộc đời mình rồi.

Ngày hôm sau trời nắng chang chang, tuyết đêm đầu tiên giống như ảo ảnh, trên mặt đất không còn dấu vết, Lưu Chương cùng Lâm Mặc đến công ty đi làm như thường lệ. Lâm Mặc đưa Lưu Chương đến công ty rồi tự mình lái xe trở về OHJ.

Lưu Chương mua một phần cơm nắm và một ly cà phê ở dưới lầu công ty, lúc đợi thang máy, anh không quên chụp ảnh gửi cho Lâm Mặc nói cho cậu biết sáng nay anh đã ăn gì.

Lâm Mặc không trả lời, có lẽ cậu đang lái xe, vì vậy Lưu Chương bắt đầu viết báo cáo phân tích đầu tư sau khi lên đến phòng làm việc của mình. Lưu Chương đã tính toán thời gian. Đáng lẽ Lâm Mặc đã đến OJH. Anh gửi một biểu tượng cảm xúc khác mà bên Lâm Mặc vẫn im lặng không phản hồi.

Có thể là cậu đi họp hoặc đi giải quyết công việc nên không có thời gian để ý điện thoại, thế nên Lưu Chương để điện thoại sang một bên, tập trung vào viết báo cáo.

Lúc Lưu Chương đi xuống nhà ăn mua nước, không hiểu vì sao mọi người đều nhìn mình thì thầm to nhỏ, Lưu Chương tưởng mặt mình dính gì đó nên chạy vào wc kiểm tra, kỳ quái, không có dính gì mà? Lưu Chương cũng không nghĩ nhiều, liền quay trở lại chỗ lúc nãy thì phát hiện Lưu Tá Ninh đang đứng đó đợi anh.

"Đi với chị." Lưu Tá Ninh nói.

"A? Chị muốn lấy báo cáo đầu tư hả? Em làm xong rồi." Lưu Chương nói.

"Đến phòng làm việc của chị." Lưu Tá Ninh bỏ lại câu nói này rồi quay người trở lại phòng làm việc, Lưu Chương theo sau, liên tục nhớ lại xem gần đây mình có mắc sai lầm gì không và tại sao bà chị này lại trông nghiêm túc như vậy. Lưu Tá Ninh đóng cửa phòng làm việc của chủ tịch, xoay màn hình máy tính cho Lưu Chương xem.

"Chủ tịch OJH Hoàng Kỳ Lâm bức chết mẹ ruột của mình" Dưới tiêu đề ấn tượng, vẫn có một liên kết với các phương tiện truyền thông xung quanh việc phát sóng trực tiếp ở OJH. Phóng viên tiếp tục giới thiệu tình hình, nhưng Lưu Chương một chữ cũng không nghe được.

Đại não Lưu Chương như bị đình trệ, đến khi anh nhận ra liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Mặc nhưng không có ai trả lời.

Vì vậy, Lưu Chương gọi lại cho Lâm Mặc bằng điện thoại di động của Lưu Tá Ninh, nhưng vẫn không được.

Lưu Chương ngơ ngác nhìn Lưu Tá Ninh, trong lòng vừa khó hiểu vừa lo lắng, hắn biết chuyện này hơi quá đáng, nhưng dường như Lưu Tá Ninh đã biết trước rằng Lâm Mặc sẽ không nghe điện thoại.

"Cho em mượn xe, tôi đi tìm em ấy." Lưu Chương nói. Lưu Tá Ninh liền mở rèm cửa phòng làm việc, chỉ vào đám phóng viên đang dần đông ở tầng dưới:

"Em nhìn em xem, trong hoàn cảnh như vầy em có thể đi tìm em ấy sao."

"Vậy thì em sẽ đến bãi đậu xe dưới tầng hầm" Lưu Chương nói tiếp.

"Chị không cho em mượn xe thì em sẽ tự lấy, em nhất định phải tới OJH nhìn xem." Lưu Tá Ninh vẻ mặt khó xử nói:

"Chị nghĩ hiện giờ em ấy cũng không muốn gặp em đâu. Nếu không tại sao em ấy lại không trả lời điện thoại?"

"Chị à, mọi chuyện diễn ra quá kì lạ, mẹ của Kỳ Lâm không phải đã chết vì bệnh sao? Ảnh chụp trên Internet không thể chứng minh bất cứ điều gì. Công nghệ hiện tại quá tiên tiến, muốn giảm uy tính của một người quá đơn giản. Thêm nữa Chint đã không có bất kỳ hành động nào trong rất nhiều ngày rồi. Đây rất có thể là một động thái nhằm ngăn chặn sự hợp tác của Hoa Anh và OJH."

Lưu Chương nhìn Lưu Tá Ninh đôi mắt đã sớm đỏ ngầu, như thể một giây sau có thể ngưng tụ ra một giọt nước mắt. Những gì Lưu Chương nói không phải không có lý nhưng điều đầu tiên cô nghĩ đến là phải làm sao để áp chế tin tức này lại không cho nó lên men.

Tiếp theo là cân nhắc xem có nên tạm thời hoãn lại hay là chấm dứt hợp tác với OJH hay không. Phía sau cô là Hoa Anh, đang có nguy cơ bị thu mua lại, nhưng nhìn ánh mắt của Lưu Chương khiến cô nhớ rằng khi còn nhỏ cô cũng đã từng đau khổ cầu xin ba đưng vứt bỏ con mèo mà cả hai cùng nuôi. Lúc đấy, Lưu Chương đã khóc nấc lên, nắm lấy váy của cô hỏi có phải chỉ cần mình ngoan ngoãn thì mèo con sẽ không bị vứt đi không. Nhưng mèo con vẫn bị vứt đi, con người cũng dần lớn lên, dù có hiểu chuyện, ngoan ngoãn đến đâu cũng không được khen thưởng. Nhưng Lưu Tá Ninh trước sau vẫn không nhẫn tâm nói cho cậu đạo lý này.

"Chị ơi, em có thể nổi loạn một lần được không?" Lưu Chương giọng run run,

" Lâm Mặc thật sự rất cần em."

Con người ai cũng sẽ lớn lên, lần này anh sẽ đứng ra bảo vệ mèo con của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro