
2
Cảnh báo 🔞
4.
Lưu Chương cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi. Có lẽ anh chưa bao giờ có thể dùng lý trí mỗi khi đối mặt với Lâm Mặc. Mọi thứ đều bị dục vọng nguyên thủy của con người chi phối, anh kéo Lâm Mặc đến khách sạn, mở cửa phòng, Lâm Mặc choàng qua cổ rồi hôn anh, dẫn dắt tay Lưu Chương từng chút thâm nhập bên trong lớp quần áo của mình.
Lưu Chương hôn cậu một cách trìu mến, một tay sờ loạn từ thắt lưng đến bả vai, tay kia trực tiếp cởi cúc quần tây âu phục, vén quần lót lên rồi vuốt xuống. Lâm Mặc rên lên vài tiếng, sau đó tiếng ngâm nga lại bị Lưu Chương nuốt hết vào miệng.
"Lên giường đi."
Lâm Mặc hai mắt dần dần mờ đi, trong ánh đèn mờ ảo vài giọt nước mắt chảy ra, giống như một viên ngọc quý trong đêm bị hoen ố dưới đáy biển sâu, Lưu Chương hôn lên khóe mắt cậu, bế cậu lên đặt ở trên giường.
Bộ đồ của Lâm Mặc đã bị ném ngoài cửa từ lâu, chiếc áo sơ mi bên trong tựa như có thể tuột khỏi vai Lâm Mặc chỉ bằng một cái kéo nhẹ, để lộ làn da trắng ngần của cậu. Lâm Mặc nâng cằm Lưu Chương lên và nhìn anh đầy vẻ mê đắm:
"Anh biết không, em thích đôi mắt của anh nhất. Nhất là lúc anh muốn ăn thịt em, chúng trông giống như mắt của sói vậy cả hai cánh môi nóng bỏng này nữa. Nó có vị giống như kẹo bơ cứng chocolate ấy đều rất ngọt ngào."
"Thật không?" Lưu Chương nở nụ cười nhẹ, tiến tới hôn lên môi Lâm Mặc.
"Còn ngọt không? Anh không thích người ta nói mình ngọt ngào đâu."
"Vậy thì tai của anh đừng đỏ như vậy." Lâm Mặc câu cổ Lưu Chương mỉm cười khêu khích.
Lỗ tai Lưu Chương không những đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ lên, Lâm Mặc quỳ ở trước mặt anh, ôm mặt từ trên xuống hôn anh, hai tay cầm cái áo len vướng víu của anh, trong lòng không khỏi sốt ruột muốn nhanh chóng cởi nó ra.
Lúc đi vào, Lưu Chương cắn vào dái tai của Lâm Mặc, thở hổn hển bên tai cậu theo từng nhịp di chuyển chín nông một sâu. Hai chân Lâm Mặc đặt lên vai Lưu Chương, cả người gập làm đôi, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, cảm nhận khoái cảm vồ vập như sóng biển. Lâm Mặc hát hay mà lúc ân ái tiếng rên cũng rất tuyệt, từ gì cũng dám nói ra, chẳng hạn như " bảo bối", "ông xã", Lưu Chương khi nghe mấy từ này cũng không dám nhìn cậu, sợ cậu nhận ra sự thất thố của mình. Chỉ tập trung đẩy nhanh tốc độ phía dưới.
"Phía trước ... sắp ... ưm ..." Lâm Mặc chạm tay xoa cổ Lưu Chương.
Lưu Chương hiểu ra ngay, hai tay mảnh khảnh giữ lấy đầu cậu, vuốt nhẹ khoé mắt, kề sát môi Lâm Mặc lẩm bẩm:
"Chờ anh, chúng ta cùng nhau được không?" Lâm Mặc sớm đã mất hết lý trí, chỉ có thể ở dưới thân Lưu Chương không ngừng khát cầu.
Lưu Chương lúc làm tình rất nhẹ nhàng, không chỉ làm dạo đầu mà còn rất quan tâm đến cảm xúc của Lâm Mặc trong suốt quá trình. Làm cậu chết mê chết mệt, bắn ra trên tay Lưu Chương. Phía sau Lưu Chương cũng bị siết chặt mà phóng thích vào bên trong.
Lâm Mặc sắc mặt đỏ bừng, thân thể dính đầy dấu hôn do Lưu Chương để lại, nằm trên chiếc giường hỗn độn, nhẹ thở hổn hển, vươn hai tay về phía Lưu Chương. Lưu Chương ôm lấy Lâm Mặc, cậu thật sự quá gầy, lúc đứng gần cậu cũng không cảm giác được nhiều, nhưng thật sự rất nhẹ. Anh bế Lâm Mặc vào trong bồn tắm, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ nước cho cậu.
"Đã có ai khen anh dễ thương chưa?" Lâm Mặc ôm đùi nhìn Lưu Chương đang nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ của nước.
"Trước đây có một bạn nữ trong lớp khen anh dễ thương." Lưu Chương thành thật trả lời.
"Sau này chỉ có em được khen anh dễ thương thôi được không?" Lâm Mặc nắm lấy cánh tay Lưu Chương kéo vào trong bồn tắm, Lưu Chương chỉ có thể nương theo ôm cậu vào trong lòng.
"Mặc Mặc, em có biết hậu quả của việc mình đang làm không." Lưu Chương ấn vào trán Lâm Mặc, Lâm Mặc hai mắt sáng ngời, hơi híp mắt tạo ra vài nếp gấp mỉm cười:
"Em đã nói là cả đêm yêu nhau mà, trời còn chưa sáng sao chúng ta phải thoát khỏi giấc mơ này nhỉ." Hơi nước làm cho nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao, Lưu Chương cảm thấy lỗ tai mình lại bắt đầu nóng lên.
"Anh đáng yêu quá à, hai tai lại đỏ nữa rồi này." Lâm Mặc trêu ghẹo nói.
"Mặc Mặc, em hư quá." Họ lại tiếp tục làm trong bồn tắm. Anh không ngừng gọi:
"Lâm Mặc, Mặc Mặc, Mặc Mặc......" giống như đang thực hiện một loại bùa chú nào đó trên thế giới, chỉ cần anh gọi tên, Lâm Mặc sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Lâm Mặc cũng bị ảnh hưởng, khi Lưu Chương gọi tên cậu, trong anh giống như một con cún nhỏ thút thít đòi sữa, dễ thương đến mức khiến trái tim cậu cũng muốn tan chảy. Lâm Mặc cắn vào cổ Lưu Chương để lại dấu răng trên đó.
"Đừng gọi nữa....ưm....... anh còn gọi nữa cả mạng em cũng giao cho anh mất."
"Ngày mai đi xem phim với em nha?" Lâm Mặc đưa ngón tay đặt vào lòng bàn tay của Lưu Chương vẽ ra mấy vòng tròn nhỏ. Cậu rất thích tay Lưu Chương trắng trắng, thon dài, hữu lực, kể cả lúc anh nắm chặt cổ tay cậu làm lộ ra vết hằn đỏ cậu cũng rất thích.
Lưu Chương ôm chặt Lâm Mặc trong vòng tay, để mặc cho cậu nghịch ngợm tay mình:
"Không được rồi, ngày mai anh có một buổi hẹn ăn cơm tối, có thể sẽ rất muộn mới xong."
Lâm Mặc bỉu môi, tựa hồ có chút không vui:
"Bữa tối kiểu gì mà còn quan trọng hơn việc xem phim với em nữa?"
"Vị hôn phu của chị gái anh muốn dùng bữa với gia đình nhà anh." Lưu Chương nói tiếp.
"Anh không thể không có mặt được."
"Chị gái anh sắp kết hôn? Chúc mừng nha." Lâm Mặc nhướng mi, hai người trong bóng tối nhìn nhau.
"Cũng không có gì đáng phải chúc mừng cả." Lưu Chương nói.
"Đó chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại mà thôi, chị gái anh chẳng qua cũng chỉ được xem là công cụ."
"Kết hôn thương mại?"
"Đó là khi mọi thứ không thể giải quyết bằng tiền nữa, nó sẽ được giải quyết bằng một cuộc hôn nhân, là một loại giao dịch được hai bên thỏa thuận với nhau để đạt được một mục tiêu nhất định."
"Còn có chuyện không thể giải quyết bằng tiền sao?"
Lưu Chương sửng sốt, nhận ra mình có lẽ đã nói quá nhiều, cho nên trong tiềm thức mơ hồ, anh cũng vội vàng né tránh nói sâu vào vấn đề này:
"Ai mà biết được, dù sao bọn họ cũng chưa từng hỏi ý kiến của anh." Lâm Mặc nghe đến đây liền hiểu ra vấn đề.
"Anh đã gặp vị hôn phu của chị gái mình chưa?"
"Anh chưa gặp qua bao giờ." Lưu Chương dừng lại một chút.
"Chắc là vậy đi."
Lâm Mặc lật người qua cho Lưu Chương một nụ hôn:
"Ngủ đi, ngày mai là gặp ấy mà."
Lưu Chương hôn trầm, trãi qua một ngày bay đường dài còn phải tiếp nhận mấy thông tin gây sốc, lại vừa trải qua vận động kịch liệt, Lưu Chương đã không thể nào mở mắt ra nữa rồi.
"Ừ, ngày mai là gặp được rồi." Anh nói.
Ngày hôm sau, buổi chiều hai người mới tỉnh lại, Lâm Mặc tỉnh lại trước, nằm ở trên người Lưu Chương, nhéo nhéo mũi anh một cái, sau đó ghé vào bên tai amh nói khẽ:
"Mau dậy đi, Lưu Chương, anh còn ngủ nữa sẽ trễ hẹn đó."
Đôi mắt buồn ngủ của Lưu Chương mờ mịt, anh nắm lấy cái tay đang sợ loạn người mình của Lâm Mặc, ôm lấy eo nhỏ của cậu, giọng nói mơ mơ màng màng:
"Ngủ với anh thêm năm phút nữa đi."
Đầu của Lưu Chương tựa vào ngực Lâm Mặc, hơi thở của anh hướng vào trái tim của Lâm Mặc. Cậu chạm vào mái tóc của Lưu Chương, mềm mại và bồng bềnh, giống như một chú cún con, giọng nói của cậu cũng dịu đi vài phần:
"Em không thể ở lại thêm được, mặc dù rất tiếc nhưng em phải đi rồi."
Lưu Chương có lẽ vẫn đang còn ngáy ngủ, không nghe thấy Lâm Mặc đang nói cái gì, Lâm Mặc để lại một nụ hôn chào buổi sáng trên tóc Lưu Chương rồi kéo tay anh ra để đi ra khỏi giường.
"Gặp lại sau, chú cún nhỏ của em." Lâm Mặc nói.
Lưu Chương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Điện thoại của anh vang lên như đòi mạng, làm anh từ trên giường phải nhảy dựng lên, trong phòng khách sạn lộn xộn, không biết quần áo của anh đã bị thất lạc ở đâu. Lưu Chương theo tiếng động liền tìm thấy chiếc quần của anh vứt dưới gầm giường. Anh lấy điện thoại di động trong túi ra bấm kết nối, giọng nói lớn tiếng của Lưu Tá Ninh xông thẳng lên đỉnh đầu:
"Lưu Chương, em chết ở đâu rồi?! Em xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? "
4:20 chiều.
Còn hơn một tiếng nữa là đến bữa tối, trong vòng một tiếng nữa anh phải tắm rửa sạch sẽ, sau đó về nhà thay một bộ đồ sạch sẽ tươm tất, rồi chạy thẳng đến khách sạn. Lưu Chương nhìn mình trong gương, không một mảnh vải che thân, tóc thì như ổ quạ, này còn chưa nói, trên người vẫn còn dấu vết bị Lâm Mặc cào cấu, trên ngực có vài vết cắn.......
Trạng thái buồn ngủ ban đầu của Lưu Chương đã hoàn toàn biến mất.
"Lưu Chương? Lưu Chương! Đầu óc em lại bị gì rồi?!"
"Được rồi, được rồi." Lưu Chương đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại.
"Mọi người đến khách sạn trước đi, đừng chờ em, em sẽ đến sau."
"Tốt hơn hết là em mau nhanh lên." Lưu Tá Ninh nổi giận đùng đùng.
"Chị nói với ba mẹ là lúc sáng sớm em đi gặp bạn rồi, chút nữa đừng có phá game đó. Tắt máy đây!"
Sau đó Lưu Chương nhanh chóng đi tắm, mặc lại quần áo đã bị nhàu nát, trả lại thẻ phòng khách sạn, lái xe về nhà, không quên thuê một cục sạc di động để sạc điện thoại.
May mắn thay, khi về đến nhà không bị phát hiện, Lưu Chương lẻn trở về phòng, tìm một bộ vest chỉnh tề hơn, sau đó cảm thấy quá nghiêm túc nên đổi sang một bộ đồ bình thường hơn. Lưu Chương nhìn mình trong gương, nhớ lại trong quán bar ngày hôm qua, Lâm Mặc dường như cũng mặc bộ giống vậy.
Khóe miệng Lưu Chương không khỏi nhếch lên mỗi khi nghĩ đến Lâm Mặc.
Khi Lưu Chương đến khách sạn, một bàn đầy người đã ngồi sẵn trong phòng.
"Cháu xin lỗi vì đã đến muộn." Lưu Chương ngồi vào chỗ, không quên gửi lời xin lỗi đến những người ngồi trên bàn.
"Không sao đâu." Một người đàn ông trung niên tầm tuổi với ba anh cười hiền hậu nói.
"Con trai của chú cũng chưa đến nửa mà."
Lưu Chương nhìn hết một lượt những người đang có mặt, người đàn ông nói chuyện với anh chắc hẳn là chú Hoàng, chú Hoàng hơi gầy, đã có dấu hiệu tuổi già sức yếu nhưng Hoàng phu nhân bên cạnh thì lại rất trẻ đẹp, anh nghĩ nếu nói bà trạc tuổi Lưu Tá Ninh chắc cũng có người tin. Anh đoán đại khái là họ tái hôn, Hoàng phu nhân thấy Lưu Chương đang nhìn mình cũng lịch sự gật đầu chào lại.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nam chính hôm nay từ cửa bước vào, giọng nói mang theo ý cười sảng khoái:
"Thực sự xin lỗi, quán bar của tôi xảy ra chút vấn đề. Phải mất một chút thời gian mới giải quyết xong."
Lâm Mặc thay một bộ âu phục chỉnh tề, trông anh khí bức người, vừa đi vào đã trực tiếp bước tới chỗ Lưu Tá Ninh, một tay chống lên lưng ghế, một tay duỗi ra tự giới thiệu với Lưu Tá Ninh:
"Xin chào Tá Ninh, tôi là hôn phu của cô, tên tôi là Hoàng Kỳ Lâm."
Lưu Tá Ninh nhẹ nhàng nắm lại tay Lâm Mặc, gật đầu nói: "Xin chào."
Lâm Mặc liếc nhìn Lưu Chương bên cạnh Lưu Tá Ninh, người mấy tiếng trước vẫn còn nằm trên giường với cậu, giờ lại đang ngồi đây lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tiểu tử này thực sự là một nhân tài." Dư Mẫn đương nhiên là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng.
"Đương nhiên không thể so với dì rồi ạ." Lâm Mặc nói.
"Nhà cháu chỉ có mình cháu, nhà dì có đến tận hai nhân tài cơ."
Vừa nghe lời này, Lưu Nghị cũng phát hiện Lưu Chương đang thất thần:
"Lưu Chương, chào hỏi mọi người đi."
Sau đó Lưu Chương mới tỉnh táo lại, thẳn thắng nhìn Lâm Mặc.
"Xin chào anh rể, tôi là Lưu Chương, em trai của Lưu Tá Ninh." Lưu Chương nhẹ gật đầu, nở nụ cười lễ phép, tựa hồ không có gì ngạc nhiên khi biết Lâm Mặc là anh rể của mình.
Điều này khiến Lâm Mặc hơi ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ Lưu Chương sẽ làm ra bộ mặt rất khó coi, tức giận hỏi tại sao cậu lại nói dối mình, hoặc là sẽ nói ra mấy lời cay đắng và căm hận sâu sắc như một tên ngốc chẳng hạn. Dù thế nào đi chăng nữa Lâm Mặc cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú, sau đó thì cậu sẽ rất sẵn lòng dỗ dành chú cún nhỏ này để anh nguôi giận, kết quả lại không drama như cậu tưởng tượng mà ngược lại, Lưu Chương biểu hiện rất thoải mái, hòa nhã và lịch sự. Thỉnh thoảng, anh còn giúp tìm một số chủ đề để cải thiện bầu không khí khó xử, cách xử sự với người anh rể này quả thật không chê vào đâu được.
Lâm Mặc đang lặng lẽ quan sát Lưu Chương khi phải đối phó với những câu hỏi han ân cần của các vị trưởng bối. Ánh mắt của Lưu Chương chưa bao giờ nhìn đến cậu quá nhiều. Không chuyên chú ăn cơm thì cũng chỉ quay sang nói ít chuyện với Lưu Tá Ninh, đôi lúc sẽ làm Lưu Tá Ninh cười ra tiếng, khi thấy hai bên gia đình đang thảo luận chuyện hôn lễ hai người lieny giả vờ nghiêm túc, trông như không có chuyện gì xảy ra.
Vì không thể nhìn thấy cảnh tượng mà mình muốn xem, Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy bữa ăn thương nghiệp này thật là nhàm chán, cậu định đi vào WC rồi tìm cơ hội chuồn đi luôn, chắc là sẽ kịp suất chiếu cuối cùng.
Lâm Mặc đang rửa tay trong phòng WC, Lưu Chương không biết từ lúc nào đã chặn cửa.
Lâm Mặc có chút tự đắc, có người cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài nhỉ, hỏi:
"Anh phát hiện ra em là Hoàng Kỳ Lâm lúc nào?"
Lưu Chương dựa vào khung cửa, giọng điệu thản nhiên, như thể đây là một chuyện đơn giản mà ai cũng biết:
"Em nghĩ rằng anh sẽ gả chị gái cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt sao? Em nghĩ anh nhất định sẽ làm ra một bộ dáng một cậu em vợ ngoan ngoãn hả? "
Lưu Chương lúc này đã không phải là cậu em vợ ngoan ngoãn ở trên bàn ăn nữa rồi, trên người tràn đầy phong thái tự tin.
Lâm Mặc nhìn vào mắt Lưu Chương qua gương:
"Có phải là ngày hôm qua không?"
Lưu Chương thực sự không dám nhìn Lâm Mặc, lúc nãy trên bàn ăn anh cố gắng tránh nhìn về hướng cậu nhất có thể, bởi vì anh biết Lâm Mặc đang nhìn mình. Anh sợ lỡ như nhìn Lâm Mặc quá nhiều hai tai mình lại không chịu được mà đỏ lên, giống như hiện giờ.
"Ừm, lúc nhận phòng anh đã thấy chứng minh thư của em." Lưu Chương phải thành thật thú nhận.
Lâm Mặc không nhịn được nở nụ cười:
"Vậy thì kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt rồi."
"Như nhau thôi." Lưu Chương nói.
"Nhưng anh không hiểu, em muốn làm cái gì, em cũng không yêu Lưu Tá Ninh, tại sao lại muốn liên hôn?"
Lâm Mặc chống tay xuống bồn nước, cười ranh mãnh, suy nghĩ một hồi lâu mới đưa ra một lý do:
"Ừm ... có lẽ là thấy kết hôn sẽ rất thú vị? Em muốn trải nghiệm một chút."
"Em không nghĩ tới hậu quả sao?" Lưu Chương cảm thấy không thể tin được.
"Hoàng Kỳ Lâm chưa bao giờ tính đến hậu quả." Lâm Mặc nói tiếp.
"Em chỉ muốn làm những gì mình muốn làm thôi."
Lưu Chương có chút tức giận khi nghe được câu trả lời này, từng bước tới gần, nhốt Lâm Mặc giữa hai cánh tay của mình đè cậu xuống bồn nước:
"Vậy thì em đã xem qua cảm giác của người khác chưa?"
"Anh muốn làm gì, gây rối anh rể tương lai để thể hiện sự phản đối hả?" Lâm Mặc không sợ Lưu Chương tới gần, ngược lại còn rất chào đón, suýt chút nữa chạm vào chóp mũi của anh.
Lưu Chương bị sự táo bạo của Lâm Mặc làm cho hoảng sợ, hụt hẫng vài giây, gần như vô thức quay mặt sang một bên, để lại trên khóe miệng Lâm Mặc một nụ hôn.
"Ban ngày đừng làm những chuyện lố bịch." Anh quay lưng bỏ đi.
Lâm Mặc chớp chớp mắt, nhiệt độ mà Lưu Chương để lại trên khóe miệng vẫn còn nóng, xuyên qua huyết quản chạy thẳng đến tim. Lâm Mặc đã từng nhìn thấy quá nhiều loại người trong đời, anh lại là người đầu tiên ngủ cũng ngủ rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy, còn thận trọng hôn lên khóe miệng cậu, hôn xong liền chạy biến, tưởng rằng đang tán tỉnh mỹ nam, giả bộ bình tĩnh, thật ra khi bước đi suýt chút nữa đã vấp phải mép cửa rồi.
"Tai lại đỏ rồi, AK." Lâm Mặc liếm môi lẩm bẩm một mình.
"Sao trước đây em không nhận ra anh lại đáng yêu như vậy nhỉ?"
"Lưu Chương, tối nay anh có thể cùng em đi xem phim được không?"
Lưu Chương nhìn thấy tin nhắn Lâm Mặc gửi cho mình, liền tắt màn hình điện thoại.
"Phim do một diễn viên nước ngoài mà anh rất thích đóng đó. Em nhớ khi ở New York, anh đã nói anh rất thích phim của anh ấy. Cùng nhau đi xem đi mà."
Màn hình điện thoại của Lưu Chương lại sáng lên anh lại ấn tắt.
"Nếu anh còn tiếp tục bơ em, em spam cho anh xem."
Lưu Chương không có ý định để ý đến cậu nhưng Lâm Mặc thực sự bắt đầu gửi cho anh rất nhiều biểu tượng cảm xúc khác nhau, điều này lại thu hút sự chú ý của Lưu Tá Ninh.
"Lâm Mặc là ai?"
Lưu Chương hung ác trừng mắt nhìn Lâm Mặc đang cười ngây ngô phía đối diện, sau đó nhớ tới lúc trong WC mình mới bỏ rơi người ta, tức giận trả lời:
"Không là ai cả."
"Vậy sao lại nhắn cho em nhiều tin như y, còn muốn em đi xem phim cùng nữa? Bạn gái mới à?" Lưu Tạ Ninh đoán chừng có lý.
Lưu Chương lười trả lời, xoay điện thoại im lặng ném vào trong túi:
"Là một người phiền phức."
"Tại sao lại nói con gái nhà người ta như vậy, người ta hơi chủ động thôi mà?" Lưu Tá Ninh cau mày.
Vừa lúc hai nhà đều đã bàn bạc xong, tổng kết lại nói:
"Tiểu Kỳ của anh quả là xứng đôi vừa lứa với Tá Ninh nhà chúng tôi. Tuy tuổi nhỏ hơn một chút nhưng không phải có câu nữ hơn ba là ôm gạch vàng sao!"
"Không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại, tôi cam đoan với anh, Tá Ninh gả vào nhà chúng tôi sẽ không chịu thiệt thòi đâu." Ông Hoàng hồ hởi nói.
"Vậy thì vì không có ai phản đối, ngày đã định ..." Lưu Nghị chưa kịp nói xong, Lưu Chương đã lạnh lùng cắt ngang viễn cảnh đẹp đẽ của hai nhà.
"Tôi phản đối." Giọng của Lưu Chương lớn hơn gấp mấy lần.
Ông Hoàng và Hoàng phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, khuôn mặt Lưu Nghị lại trầm xuống, Dư Mẫn vội vàng chữa lời:
"Con trai của chúng tôi không phải có ý phản đối cuộc hôn nhân này..."
"Mẹ, con chính là phản đối cuộc hôn nhân này." Lưu Chương lại cắt ngang, liếc mắt nhìn Lâm Mặc ở đối diện, gằn từng chữ.
"Lưu Tá Ninh không yêu Hoàng Kỳ Lâm, ngược lại Hoàng Kỳ Lâm cũng vậy. Không có hạnh phúc nào trong cuộc hôn nhân này, ngoại trừ lợi ích thương mại cả."
"Con đang nói nhảm gì vậy?" Dư Mẫn trách móc.
"Con không nói nhảm, đó chỉ là sự thật."
"Câm miệng." Lưu Nghị mắng.
"Con thì biết cái gì!"
Lưu Chương hai tay đút túi đứng lên:
"Con không hiểu ư, con chỉ là tỏ ý phản đối, dù sao hai người cũng sẽ không nghe ý kiến của con còn gì."
Nói xong liền đi ra ngoài cửa, chỉ để lại một bàn mấy người đang nhìn nhau chằm chằm.
Lâm Mặc nhìn vẻ mặt sa sầm của cha và mẹ kế, cố gắng không cười thành tiếng.
Thầm nghĩ AK thực sự không bao giờ khiến cậu thất vọng.
5.
Lưu Chương không muốn về nhà nhưng anh không biết mình có thể đi đâu. Anh muốn rủ một vài người bạn ra ngoài trò chuyện nhưng phát hiện ra rằng anh đã không trở lại Trung Quốc 4 năm rồi, bạn bè trong nước sớm đã xa lạ hoặc chuyển đi nơi khác, một mình lang thang không đích đến. Kết quả đi một hồi lại dừng ở trước cửa quán 985.
Lưu Chương nhận mệnh, tới cũng tới rồi vậy thì đi vào uống vài ly đi, dù sao cũng không có nơi nào khác để đi.
Vẫn là khung cảnh của ngày hôm qua, nhưng trên sân khấu đứng giữa là một ca sĩ ôm đàn ghita hát vào bản nhạc đồng quê chứ không phải Lâm Mặc của ngày hôm qua. Lưu Chương rất an tâm mà ngồi một mình ở quầy bar, suy nghĩ kỹ lưỡng, mạnh dạn kêu phục vụ mang rượu mạnh nhất ra.
Nhưng mà chờ mãi, thấy rượu của người pha chế đưa cho người khác, anh rất háo hức chờ đợi ly rượu của mình, nhưng đáp lại sự mong đợi của anh là một ly sữa tươi..... :)))))
"Này, anh trai, anh có nhầm không, ai đến quán bar mà uống sữa vậy?" Lưu Chương nói.
"Ông chủ của chúng tôi nói chỉ được phép phục vụ sữa cho anh thôi." Người phục vụ cũng bất lực.
"Ông chủ....." Lưu Chương nghẹn lời, xua tay, định hôm khác quay lại, hôm nay đã đủ mệt rồi, thật sự không muốn đối phó với Lâm Mặc nữa.
"Ai cho phép anh đi?" Lâm Mặc vẫn mặc bộ đồ trong bữa tối, áo sơ mi trước ngực không cài cúc, chặn đường Lưu Chương.
"Chân anh đang ở trên người anh, muốn đi đâu mà chả được." Lưu Chương vặn lại.
"Đây là địa bàn của em." Lâm Mặc nói, "Vậy mà anh còn muốn tránh em?"
Lưu Chương ngồi trở lại trên ghế quầy bar, uống cạn ly sữa một cái liền ngã người ra sau ghế:
"Ở lại thì phục vụ rượu được đúng không."
"Mơ đẹp quá." Lâm Mặc kéo Lưu Chương từ trên ghế sa lon lên.
"Em buổi trưa chưa ăn gì cả, chết đói rồi. Em muốn ăn McDonald's."
"Vậy em đi ăn cơm đi." Lưu Chương nói:
"Nè sao lại kéo anh."
"Anh đi cùng em." Lâm Mặc vừa kéo Lưu Chương đi vừa nói.
"Ba, ba đang tìm con sao." Lưu Tá Ninh gõ cửa phòng làm việc.
"Ngồi đi." Lưu Nghị chỉ vào cái ghế đối diện bàn làm việc, "Ba muốn cùng con bàn một chuyện.".
"Ba biết gần đây công ty làm ăn không tốt." Lưu Nghị đợi Lưu Tá Ninh ngồi xuống rồi pha một tách trà cho cô.
"Ba sẽ không điều tra nguyên nhân cụ thể. Điều đó cũng có nghĩa là con bắt buộc phải kết hôn với Hoàng Kỳ Lâm. "
"Con biết." Lưu Tá Ninh nói.
"Con đã kiểm tra rồi. Mặc dù Hoàng Kỳ Lâm là tổng giám đốc kiêm giám đốc đầu tư của OJH, nhưng cậu ta lại gián tiếp nắm giữ rất nhiều cổ phiếu của các công ty nhỏ, không những vậy cậu ta còn có nền tảng về đầu tư rất thâm hiểm. Mặc dù chủ yếu là về thực phẩm nhưng cũng rất có tiếng nói trong giới. Nếu có thể hợp tác với cậu ta, nó sẽ làm cho chính khoán của Hoa Anh chúng ta như được tiêm thêm thuốc trợ tim vậy. "
"Con nói đúng, nhưng còn một chuyện nữa." Lưu Nghị gật đầu tán thành.
"Chú của Hoàng Kỳ Lâm là người ở bên trên."
"Chú?" Lưu Tá Ninh thầm nhớ lại hoàn cảnh của Hoàng Kỳ Lâm, cậu mất mẹ từ khi còn nhỏ. Tỷ lệ gặp mẹ cậu trong tài liệu thu thập thực sự rất ít, có lẽ chỉ là một lời giới thiệu lạnh lùng, sau đó họ Hoàng đã thay đổi nữ chủ nhân, Hoàng phu nhân hiện tại mới được cưới vào mấy năm gần đây, xem ra đây chỉ là một chức vị, không có ai giữ được lâu dài, ai lại muốn mình bị đoản mệnh như người vợ đầu chứ?
"Đúng vậy, chỉ vài năm sau khi mẹ thằng bé qua đời, vận may mới chính thức thịnh vượng, có lẽ là do mẹ thằng bé ở trên trời cao phù hộ cho nó." Lưu Nghị nói tiếp:
"Nếu không thì con nghĩ Hoàng Kỳ Lâm có thể phất lên như diều gặp gió vậy sao? Dựa vào đầu óc sao? Chẳng qua là bởi vì ngửi được một chút gió đông mới liều mình đoán trước tình thế mà thôi."
"Ba muốn con nắm bắt mối quan hệ này?"
"Ừ, chuyện làm ăn sau này cũng dễ hơn nhiều."
"Phía nhà họ Hoàng không có yêu cầu gì sao ạ?" Lưu Tá Ninh hỏi.
"Không thể không có điều kiện nhỉ, chẳng lẽ họ chỉ cần một đứa cháu trai thôi sao?"
"Chẳng qua không phải là tiền." Lưu Nghị trả lời.
"Con có nhớ chúng ta có một mảnh đất ở Hải Nam không? Gần đây đang đánh tiếng là chính phủ muốn phát triển một khu thương mại tự do ở đó."
"Họ muốn mảnh đất đó? Không, chỉ cần một mảnh đất thôi sao?"
"Tất nhiên là không. Họ muốn 20% cổ phần của Hoa Anh làm của hồi môn. Họ muốn tham gia trực tiếp trong tất cả các dự án mà Hoa Anh sẽ tham gia trong tương lai, bao gồm cả mảnh đất đó." Lưu Nghị nhấp một ngụm trà.
"20% thật sự cũng dám nói ra."
"Chúng ta chỉ có 44% cổ phần trong tay. Họ muốn 20%?" Lưu Tá Ninh cũng cảm thấy như vậy là quá lố bịch. tặng không 20% cổ phần, vô luận là từ các cổ đông nhỏ lẻ thu mua lại cũng không đủ con số này, không khác gì chính mình lại tự bồi dưỡng một đại cổ đông khác đối chọi ngược lại với mình. Hoàng Kỳ Lâm cũng không phải cái gì đèn cạn dầu, khó tránh khỏi sau này sẽ ảnh hưởng tới những quyết định quan trọng của công ty.
"Tá Ninh, con phải nhớ, dù sao chủ của Hoa Anh vẫn là họ Lưu chúng ta, không phải họ Hoàng." Ánh mắt Lưu Nghị đột nhiên sắc bén.
"Cho dù là bất đắc dĩ, liên hôn với nhà họ Hoàng là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất lúc này, nhưng hãy nhớ rằng đồ trong nhà một phân cũng không thể cho người khác."
"Chuyện này con hiểu rõ." Lưu Tá Ninh nói.
"Còn 20% cổ phần thì sao. Ba có thực sự sẽ giao cho họ?"
"Không thể nào, nhiều nhất là 10%, ba sẽ tính 10% còn lại, ngày mai con liệt kê tài sản của công ty đưa cho ba, ba sẽ xem cái gì có thể thế chấp."
"Nhắc mới nhớ, công ty mới phát hiện một số động thái nhỏ gần đây. Con điều tra ra gần đây có người đã mua cổ phiếu của công ty chúng ta trên thị trường."
"Là nhà đầu tư à?"
"Con không biết, có một tài khoản đang tiếp tục thu mua, sắp gần 1% rồi."
Lưu Nghị cân nhắc một hồi, mới nói:
"Người có tâm tư dài như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện."
"Ba, đừng lo lắng về công ty. Bây giờ Lưu Chương đã trở lại. Chúng ta có thể thảo luận xem xử lý thế nào." Lưu Tá Ninh thở dài.
"Ba cũng đừng có tức giận rồi cãi nhau với nó mãi."
"Là ba bắt bẻ nó sao? Nó không phải cố ý chống lại ba?" Lưu Nghị cười nhẹ.
"Tiểu tử đó mãi mà không trưởng thành gì cả, con xem hôm nay trên bàn ăn nó lỗ mãng như vậy ba không răn nó được hay sao? Nó không phải kiếm chuyện làm ba tức giận thì là gì, một ngày nào đó ông già này có nhắm mắt xuôi tay xem nó có bày ra vẻ mặt đau khổ hay không!"
"Em nó cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi."
"Việc ba mẹ làm cũng là nghĩ cho con thôi." Lưu Nghị nói.
"Đừng nghĩ rằng ba và mẹ không nghĩ đến con. Hoàng Kỳ Lâm là con trai đích tôn của nhà họ Hoàng. Trong tương lai, khối tài sản đó sẽ có một nửa là của con đó Hoàng phu nhân... Bây giờ, cũng nói thật cho con biết vậy, mẹ chồng con dâu gì đó con không cần sợ, bà Hoàng hiện tại cùng lắm cũng chỉ làm được hai năm nữa mà thôi. Hoàng Kỳ Lâm sẽ giải quyết nhanh thôi, đừng tưởng Lão Hoàng còn sống mà có uy, thực ra quyền uy từ lâu đã nắm trong tay con trai hắn rồi. Cpn gả sang đó cũng được vẻ vang, sẽ không bị bạt đãi."
"Con biết." Lưu Tá Ninh dường như đã chấp nhận kết quả này từ lâu.
"Tá Ninh, tin ba đi, tình yêu ấy mà, cuối cùng cũng chẳng bằng tài sản trong tay đâu."
Lưu Tá Ninh cầm cốc nước trong tay, nhìn trà xoay tròn trên mặt nước rồi chìm xuống đáy cốc, không biết cô đang nghĩ gì, một lúc lâu sau, như thể đã đạt được một quyết định nào đó, cô gật đầu một cách nặng nề.
Số lượng khách hàng ở McDonald's lúc 8- 9 giờ ít hơn nhiều, món ăn họ đặt đã được đưa lên mà không mất quá nhiều thời gian. Lưu Chương đi cùng Lâm Mặc ngồi bên cửa sổ trên tầng 2. Có hai đứa trẻ đang trượt ống trong khu dành cho trẻ em không xa. Trên cầu trượt, tiếng cười giòn tan như chuông bạc bay trong gió.
Lâm Mặc lấy ra một cái cánh gà cay từ trong hộp cơm:
"Anh có chắc là không muốn ăn không?"
"Không ăn." Lưu Chương uống Coca, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cánh gà thơm như vậy nhìn có màu vàng óng, cắn vào chắc chắn là bên ngoài thì giòn bên trong thì mền a." Lâm Mặc cố ý cầm lấy cánh gà đung đưa trước mặt anh.
Lưu Chương vốn dĩ không đói, có thể là do ảnh hưởng từ môi trường, mùi gà rán còn lưu lại trên chóp mũi, Lưu Chương động lòng rồi, hai mắt thèm thuồng, bụng như muốn réo lên.
Lâm Mặc ăn xong một cái cánh gà, lấy ra cái đùi gà cuối cùng:
"Có chắc là không muốn ăn không? Em mua hai cái lận á."
"Ăn."
Lưu Chương vẫn không ngăn được sự cám dỗ nên đã dùng tay túm lấy chiếc đùi gà của Lâm Mặc cắn một cái.
Sau đó, Lâm Mặc cho anh xem ảnh chụp màn hình trên điện thoại:
"Bộ phim cuối cùng sẽ khởi chiếu sau một tiếng nữa. Em mua hai vé. Rạp chiếu phim ở trên lầu, ăn xong rồi thì mình lên luôn nha."
"Em đối với bộ phim này quả thật là nhớ mãi không quên nhỉ." Lưu Chương thực sự không hiểu.
"Anh cks nói sẽ đi xem phim cùng em sao?"
"Ngày hôm qua trên giường anh rõ ràng có nói."
"Anh chưa nói!" Lưu Chương vội vàng phủ nhận.
"Không thành vấn đề, vì anh rể tương lai em vợ đây không muốn cùng anh rể xem phim, vậy em sẽ mời vợ tương lai đi xem phim cùng vậy." Lâm Mặc giả vờ bi thương, lau nước mắt không khóe mi, quẹt quẹt điện thoại tìm thông tin liên lạc của Lưu Tá Ninh.
"Không được!" Lưu Chương giật lấy điện thoại của Lâm Mặc.
"Muộn vậy rồi chị gái anh sẽ không đồng ý đâu."
"Sẽ." Lâm Mặc dùng hai tay ôm mặt, thích thú nhìn anh.
"Chị gái anh thế nào cũng sẽ hứng thú với vấn đề cổ phần sau này của Hoa Anh thôi."
"Em nói gì?" Lưu Chương cau mày, đề cao mười ba điểm cảnh giác.
"Em nói, em muốn anh xem phim với em." Lâm Mặc cười cười, khóe mắt như trăng non ngoài cửa sổ, có chút đắc ý đung đưa mã vé trước mắt Lưu Chương. Mà Lưu Chương cũng chỉ có thể nhận thua.
Trận xem này Lưu chương đứng ngồi không yên, Lâm Mặc lúc sau cũng không có lộ ra quá một câu về chuyện của công ty, anh một bên lo lắng đề phòng hơn hai giờ, Lâm Mặc ở bên cạnh lại rất thoải mái, ôm bắp rang xem phim đến nhập tâm.
Chắc cũng biết Lưu Chương xem phim không đàng hoàng, sau khi chiếu xong, Lâm Mặc cố ý nói chuyện với anh về mấy cảnh trong phim, nhưng không đề cập đến cổ phần công ty gì cả.
Lưu Chương nhìn Lâm Mặc đang phấn khích khi nói chuyện một mình, dần dần quên đi sự vướng bận trong lòng mình. Cảm xúc cứ vậy mà bị Lâm Mặc dẫn dắt trôi mất. Lâm Mặc thật giống như tự mang một cái vỏ bọc, cậu tự mình bước đi theo một tiết tấu riêng, bánh răng của thế giới không chút nào ảnh hưởng được cậu. Lưu Chương đúng là bị loại tiết tấu này dẫn đi quên hết tất cả, nhìn Lâm Mặc hứng thú hừng hực mà nói về cảm xúc sau khi xem phim chi mình nghe, anh thật ra có chút hối hận vì lúc này không tập trung xem.
Trước đây, ấn tượng của Lưu Chương về Lâm Mặc luôn dừng ở mức bạn tình, ngủ xong liền đi, không xen vào cuộc sống của nhau, ngấm ngầm ăn ý. Nhưng đêm qua, anh cảm thấy Lâm Mặc luôn làm theo ý của riêng mình, không thể sử dụng tư duy thông thường để hiểu được suy nghĩ của cậu. Bây giờ, anh thấy Lâm Mặc rất thú vị. Sự đánh giá của Lâm Mặc về phim ảnh rất thú vị và nhận thức của cậu về thế giới cũng rất thú vị. Thực tế, miễn là Lâm Mặc không phải là anh rể của anh, anh cho rằng mọi sự mới lạ mà cậu mang lại đều có thể chấp nhận được.
Nhưng Lâm Mặc lại là Hoàng Kỳ Lâm, Lưu Chương không thể tìm ra lý do tại sao Hoàng Kỳ Lâm lại muốn dây dưa với Lưu Tá Ninh, đó có thực sự là vì lợi ích thương mại hay không? Hoàng Kỳ Lâm không thiếu tiền, cũng không có vẻ gì là quan tâm đến lợi ích thương mại, theo ý cậu thì cậu chỉ muốn chơi cho vui thôi?
"Lưu Chương."
"Ừm?"
Lâm Mặc đứng im tại chỗ hỏi:
"Anh ở bàn ăn nói rằng anh phản đối cuộc hôn nhân này. Anh không muốn Lưu Tá Ninh kết hôn với em, hay là không muốn em kết hôn với Lưu Tá Ninh?"
Lưu Chương sửng sốt trong chốc lát.
Bởi vì anh thấy rằng anh không thể trả lời câu hỏi này.
Theo logic mà nói, anh nhất định là không muốn Lưu Tá Ninh kết hôn với cậu, bởi vì Lưu Tá Ninh không yêu cậu, hôn nhân không có tình yêu thì làm sao có thể có được hạnh phúc? Hơn nữa sẽ rất rắc rối, đến lúc muốn giúp đỡ cô cũng rất khó khăn.
Nhưng anh không thể nói câu trả lời này được, dường như có gì đó vướng ở cổ họng mình, anh phát hiện ra rằng anh cũng không muốn Lâm Mặc kết hôn với Lưu Tá Ninh.
Không, không phải chỉ có Lưu Tá Ninh, anh không muốn Lâm Mặc kết hôn với bất kỳ ai cả.
Khi bộ não đưa ra kết luận này, Lưu Chương đã vội vàng gạt đổ nó trong tiềm thức.
Điên rồi, Lâm Mặc muốn kết hôn với ai liên quan gì đến anh?
"Lưu Chương, sau khi về nhà hãy nhìn kỹ cổ đông của Hoa Anh đi." Lâm Mặc thấy Lưu Chương đã không nói chuyện rất lâu, liền dẫn chuyển chủ đề đến chỗ mà Lưu Chương quan tâm nhất.
"Cổ đông?"
Lâm Mặc lùi lại một bước:
"Em về quán bar giải quyết công việc. Nếu không có chuyện gì, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
"Có ý gì?"
"Theo nghĩa đen." Lâm Mặc nhún vai, xoay người đi về hướng ngược lại.
Khi bóng dáng của Lâm Mặc biến mất ở góc đường, Lưu Chương lập tức bấm máy gọi.
"6D, lập tức giúp tôi tìm một người, là tổng giám đốc kiêm giám đốc đầu tư của OJH, Hoàng Kỳ Lâm. Tôi muốn biết mọi thứ về em ấy từ lúc sinh ra đến giờ, bao gồm tất cả người thân, bạn bè của em ấy và tất cả những sự việc diễn ra gần đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro