
.
"Hạ nhi, không phải cứ thích là liền có thể ở cùng một chỗ."
Thời điểm Nghiêm Hạo Tường nói ra câu này, biểu cảm của hắn vẫn như mọi ngày, tựa như hắn đang ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm mà nói thời tiết hôm nay không được đẹp cho lắm, rất đỗi bình tĩnh.
Hạ Tuấn Lâm đứng chết lặng, hai mắt mở thật to, cậu sợ nước mắt rơi xuống từ hai hốc mắt ngập nước, cậu không muốn tại một khắc cuối cùng này tôn nghiêm đều bị giẫm nát.
Trong đầu Hạ Tuấn Lâm lóe lên từng mảnh kí ức vụn vỡ ngắt đoạn của 2 người bọn họ.
Bọn họ đã từng là một đôi như bao cặp đôi bình thường khác.
Họ cũng từng giống như những đứa trẻ yêu sớm tan học liền đợi nhau về nhà, như những cặp đôi trẻ nắm tay nhau lặng lẽ trong rạp chiếu phim, hay như cả những cặp đôi già giúp nhau qua đường. Họ thuộc về mặt trăng và mặt trời, họ cũng từng thuộc về những năm tháng quá khứ của người kia.
Bọn họ đã từng dùng hết toàn lực để ôm đối phương, đến chết cũng tin rằng, tình yêu sẽ phá tan mọi trở ngại. Tình yêu là mật mã thông hành.
Nhưng hiện tại Nghiêm Hạo Tường lại nói với cậu, không phải cứ thích là liền có thể ở cùng một chỗ, Hạ Tuấn Lâm thực sự muốn hỏi hắn, vậy như thế nào mới có thể ở cùng một chỗ?
Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường quen nhau khi còn là học sinh. Lúc đó, quan hệ hai người rất lạnh nhạt. Hạ Tuấn Lâm chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày Nghiêm Hạo Tường lại trở thành ánh sáng le lói trong cuộc đời đầy bất hạnh của cậu.
Năm 20 tuổi Hạ Tuấn Lâm mắc bệnh nặng, lúc cậu cầm tờ giấy báo kết quả kiểm tra trên tay, cậu chẳng nghĩ ra nổi một người cậu muốn gọi điện báo. Cậu giống như một người vô danh lang bạt trên đường đời, không nơi nương tựa. Hạ Tuấn Lâm nghĩ, thôi bỏ đi, chẳng phải chỉ là phẫu thuật thôi sao có gì quan trọng đâu. Nhưng chung quy con người lúc bệnh tật cũng sẽ mang theo lo lắng lớn nhỏ, nhất là khi cậu thấy trên thanh công cụ tìm kiếm đầy rẫy kết quả "tỉ lệ sống thêm 10 năm là nhiều'', rồi lại '' tỉ lệ sống thêm 20 năm là nhiều'', hay ''cả cuộc đời sống chung với thuốc men".
Vào đêm cuối cùng trước ngày phẫu thuật, Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường bệnh, trong phòng tối như mực, những người khác trong phòng cũng đã ngủ hết. Hạ Tuấn Lâm mở điện thoại di động, vào mục danh bạ, cậu nghĩ rằng lỡ như phẫu thuật thất bại, không phải cũng nên có người lo hậu sự à. Trong danh bạ chỉ có lác đác vài số liên hệ như muốn nhắc nhở cậu về sự giao tiếp ít ỏi với thế giới này.
Ngón tay Hạ Tuấn Lâm trượt xuống phía dưới, thấy được một dòng "Học trưởng trung học Nghiêm Hạo Tường". Lúc này trong đầu cậu liền hiện lên khuôn mặt lạnh lùng quanh năm của Nghiêm Hạo Tường, giống như không có việc gì có thể ảnh hưởng đến hắn. Nhưng Nghiêm Hạo Tường lại có một đôi mắt rất to, hốc mắt sâu thăm thẳm như chứa đầy thâm tình. Bấm vào vòng bạn bè của Nghiêm Hạo Tường, cậu mới nhớ ra bây giờ Nghiêm Hạo Tường đang là 1 luật sư.
"Anh ta là thích hợp nhất". Hạ Tuấn Lâm thì thào. "Cũng có vẻ như là một người đáng tin cậy"
Hạ Tuấn Lâm di chuyển đến khung chat, chẳng nghĩ ngợi gì liền gửi một cái tin nhắn thoại: "Nghiêm Hạo Tường, tôi bị bệnh, ngày mai cần phải phẫu thuật, không phải bệnh bình thường, sợ có chuyện gì xảy ra, nếu như ngày mai tôi không gọi, vậy anh đến bệnh viện chỗ tôi xử lí chút hậu sự đi."
Điều Hạ Tuấn Lâm bất ngờ nhất chính là sau khi tin nhắn gửi đi không quá ba giây, cậu liền nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Hạo Tường.
Sau khi điện thoại kết nối, hai người họ ai cũng không có nói chuyện trước, Hạ Tuấn Lâm còn oán trách mình đường đột. Rõ ràng hai người họ đâu có thân quen đến mức đấy, vậy mà cậu còn phó thác chuyện lớn như thế, đoán chừng đem người ta dọa sợ rồi.
Hạ Tuấn Lâm lúng túng khoảng mười giây, đang định lên tiếng phá vỡ yên lặng. Cậu lại nghe được Nghiêm Hạo Tường phía bên kia mở miệng nói.
"Có đói bụng không?"
Nói như thế nào nhỉ, khi đó Hạ Tuấn Lâm giống như một đóa hoa héo rũ trong sương sớm, như một góc tường ẩm mốc gặp được ánh nắng, trong lòng hiện lên chua xót.
Hạ Tuấn Lâm khóc, cậu chạy ra khỏi phòng bệnh trốn ở nhà vệ sinh công cộng, từ khóc thút thít đến lớn tiếng khóc nức nở, bên kia Nghiêm Hạo Tường liền thấp giọng nói, "Không có việc gì, tôi ở đây." Giờ phút này Hạ Tuấn Lâm suy sụp hơn bao giờ hết, nhưng cậu lại thấy rất thanh thản.
Chờ Hạ Tuấn Lâm ổn định cảm xúc một chút, Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu thêm về tình huống cụ thể, sau đó dùng giọng điệu không trầm không bổng an ủi cậu. Nhưng lạ là chính giọng điệu này lại đem đến cho Hạ Tuấn Lâm cảm giác thực sự quý giá.
Dường như Nghiêm Hạo Tường biết rằng cậu không phải là vì bàn giao hậu sự gì đó, chỉ là trong lòng cậu sợ hãi mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trước lúc Hạ Tuấn Lâm bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cậu đã gửi cho Nghiêm Hạo Tường một cái emoji "OK".
Sau khi thuốc tê ngấm, cậu liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Thời điểm Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại là lúc cậu ở trong thang máy được đẩy về phòng bệnh. Cậu có chút mơ hồ, tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cậu vẫn loáng thoáng nhìn thấy một người mặc bộ âu phục cùng giày da đứng trước mặt cậu. Người ấy mở miệng hỏi, "Tỉnh rồi?"
Hạ Tuấn Lâm nửa tỉnh nửa mê, không kịp nghĩ ngợi, cậu mấp máy môi dùng hết sức lực toàn thân như muốn nói gì đó. Người trước mặt kia nghiêng người cúi thấp xuống, Hạ Tuấn Lâm nói buồn ngủ quá a. Sau đó liền mất hết khí lực lại ngủ mất, còn giống như loáng thoáng nghe được người kia nhẹ giọng cười.
Thời điểm Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại lần nữa thấy người kia thân mang âu phục giày da chỉnh tề đang ngồi gọt một quá táo tầm thường, ngón tay trắng nõn thon dài, ngón trỏ còn mang một chiếc nhẫn bạc. Hình ảnh kia ít nhiều có chút không hài hòa, đến mức cho đến nhiều năm sau này Hạ Tuấn Lâm cũng không thể quên được.
Là Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường gọt táo xong thì há miệng cắn một miếng trước đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm còn đang nghi hoặc không phải gọt cho mình ăn sao, liền nghe Nghiêm Hạo Tường lần nữa mở miệng nói, "Hạ nhi, tôi tới đón em về nhà."
Hạ Tuấn Lâm chính là cứ thế mà tới nhà Nghiêm Hạo Tường sống, dù sao cũng chỉ là sinh viên đại học nên toàn bộ gia sản của cậu cũng chỉ có một chiếc hành lí. Cậu cũng không biết rằng cậu dùng thân phận gì để tới đây. Nếu bảo là bạn bè thì hai người họ thậm chí còn chưa nói được mấy câu, nếu bảo là người yêu thì còn xa vời hơn nữa. Nhưng cậu vẫn đồng ý tới, vì khi cậu mở mắt ra người đầu tiên cậu nhìn thấy là Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường bảo tới đón cậu về nhà.
Nhờ có Nghiêm Hạo Tường ngày qua ngày chăm sóc mà sắc mặt Hạ Tuấn Lâm cũng ngày càng tốt lên. Theo như lời cậu nói thì giống như là bông hoa nở rộ sau ngày mưa. Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công. Ngoại trừ việc phải kiểm tra hàng ngày thì cuộc sống của Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn giống như bình thường. Thay vào đó, việc bị làm phiền bởi mấy việc vụn vặt trong cuộc sống lại trở thành một thú vui.
Cậu sống ở nhà Nghiêm Hạo Tường một thời gian, mối quan hệ của hai người bây giờ cũng có thể coi là bạn bè. Hạ Tuấn Lâm bây giờ cũng sẽ chịu trách nhiệm làm việc nhà (ngoại trừ nấu cơm), cũng sẽ vì Nghiêm Hạo Tường tăng ca buổi tối mà giữ lại một ngọn đèn cho hắn. Đối với Hạ Tuấn Lâm, ngọn đèn này giống như một hạt giống đang nảy mầm trong trái tim cậu, rồi cuối cùng biến thành chiếc thuyền đang ngày càng gần bến đỗ.
Tình huống có chút không đúng lắm, Hạ Tuấn Lâm nghĩ.
Cuộc sống của hai người hiện tại có chút giống như một cặp vợ chồng già, sống cùng nhau lâu ngày sinh thành thói quen. Nhưng đây không phải là điều không đúng nhất, điều không đúng nhất là, Hạ Tuấn Lâm phát hiện ra, cậu yêu Nghiêm Hạo Tường.
Bởi vì Hạ Tuấn Lâm luôn nghĩ tới đôi mắt và đôi tay Nghiêm Hạo Tường mỗi khi xuất thần. Gần đây không còn có ngọn đèn thay cậu đợi Nghiêm Hạo Tường nữa, cậu thường tự mình ngồi ở trên ghế sa lon một bên đọc sách một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng đến khi nhìn thấy thân hình cao ráo xuất hiện ngày càng gần. Cậu bắt đầu suy đoán liệu Nghiêm Hạo Tường đã từng yêu đương bao giờ chưa, liệu hắn có cười khi hắn đang yêu không .
Nghĩ tới đây, Hạ Tuấn Lâm nhận ra rằng cậu quá ỷ lại vào Nghiêm Hạo Tường, ỷ lại việc được hắn chăm sóc. Cậu muốn ở lại với hắn và chiếm hắn làm của riêng. Cậu bắt đầu thấy áy náy, thấy tội lỗi. Nghiêm Hại Tường đối với cậu tốt vô điều kiện vậy mà cậu còn chưa thoả mãn, còn đòi hỏi gì nữa. Tình yêu cái thứ này, sao có thể tùy tiện nói muốn liền cho đâu?
Hạ Tuấn Lâm quay đầu đi vào phòng ngủ, lôi ra hành lý đã phủ bụi, ném đồ vật của mình vào một cách lộn xộn. Cậu cần phải đi, không phải là cậu không thể kiểm soát bản thân. Mà là người ta cho cậu quá nhiều, cậu cũng cần phải biết chừng mực.
Hạ Tuấn Lâm đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết Nghiêm Hạo Tường đã thay dép xong đang đi vào phòng. Nghiêm Hạo Tường đi vào phòng ngủ của Hạ Tuấn Lâm, nhìn thấy cái đầu nhỏ đang vùi trong đống quần áo, hắn dựa vào khung cửa, chỉ cảm thấy tiểu Hạ của hắn thật đáng yêu, không biết là lại nghĩ vớ vẩn cái gì, giống như một đêm trước phẫu thuật, gọi điện bảo hắn lo cái gì mà hậu sự, đều thật vớ vẩn.
"Hạ nhi, chuẩn bị đi đâu chơi sao?" Nghiêm Hạo Tường cười tủm tỉm hỏi.
Hạ Tuấn Lâm ngẩng đẩu, phát hiện Nghiêm Hạo Tường lười biếng dựa vào cửa phòng, ánh nắng buổi chiều chiếu lên khuôn mặt của hắn, cậu chỉ cảm thấy Nghiêm Hạo Tường đẹp mắt quá đáng, trong lòng lại nổi lên chua xót. Cậu mở miệng nói tôi phải đi rồi, Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn rất thông minh, ngay cả khi đối mặt với tình yêu thì hắn vẫn luôn là một luật sư sáng suốt. Hắn biết Hạ Tuấn Lâm yêu hắn, hắn biết đứa trẻ này sẽ muốn chạy, hắn biết Hạ Tuấn Lâm giương nanh múa vuốt đều là để che giấu cảm xúc bối rối, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Thế là Nghiêm Hạo Tường cười và nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào của Hạ Tuấn Lâm, trong một giây thầm tán thưởng Tiểu Hạ của hắn thật xinh đẹp, rồi mở miệng nói: Lâm Lâm, kỳ thật tôi yêu em từ rất lâu rồi.
Nếu hỏi Hạ Tuấn Lâm đâu là thời khắc khó quên nhất trong cuộc đời, hẳn cậu sẽ trả lời là giờ này khắc này người trong lòng của cậu, khuôn mặt nhu hòa được ánh nắng che phủ, ý cười dạt dào, thanh âm róc rách, chậm rãi nói cho cậu biết, hắn yêu cậu đã từ rất lâu rồi.
Ngay sau đó, Nghiêm Hạo Tường đi vào căn phòng bừa bộn của Hạ Tuấn Lâm, nâng khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của thỏ nhỏ lên. Ngay tại lúc mặt trời lặn, nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi của cậu, ôm cậu vào lòng.
Nghiêm Hạo Tường nói, có lẽ là cậu đã quên, chiếc nhẫn trên tay hắn chính là cái mà cậu đã mất khi còn ở trường.
......
Suy nghĩ của Hạ Tuấn Lâm bị kéo trở về hiện tại, cậu nhận ra người vừa đứng trước mặt cậu nói lời chia tay không biết đã đi từ lúc nào, còn cậu thì nước mắt đầy mặt.
.
Hạ Tuấn Lâm nghĩ, Nghiêm Hạo Tường quả là Nghiêm Hạo Tường, chia tay cũng phải lý trí như thế, giống như là vừa kết thúc một vụ kiện đại thắng, cao ngạo bước ra khỏi cuộc sống của cậu.
Tất cả ngọt ngào biến thành một mảnh giấy nhăn nhúm, bị ném vào thùng rác chẳng ai ngó ngàng tới.
Người cùng cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, tại sao lại rời bỏ cậu?
Kỳ thật tình yêu vốn là như vậy, yêu là một chuyện, ở chung lại là một chuyện khác.
Hạ Tuấn Lâm biết, Nghiêm Hạo Tường không tính là một người kiên nhẫn, khi gặp khó khăn trong việc cân bằng cảm xúc và công việc, lí trí sẽ khiến hắn đưa ra quyết định để có thể tối đa hóa lợi ích.
Khi hai người còn ở cùng nhau, mọi thứ đều rất tốt, sẽ đối mặt với những thứ bình thường như các cặp đôi khác, cũng sẽ ngẫu nhiên cãi nhau việc lông gà vỏ tỏi, nhưng phần lớn vẫn là dính lấy nhau. Nhưng chẳng ai là có thể lúc nào cũng nồng nàn như thuở mới yêu, năm tháng lâu ngày sẽ giết chết nhiệt huyết của họ.
Đảo mắt một cái đã gần đến ngày tốt nghiệp của Hạ Tuấn Lâm, cậu có kế hoạch sẽ tiếp tục làm nghiên cứu sinh cho đến cuối năm. Cậu bị các khóa học đại cương cùng chuyên ngành ép không thở nổi, lo lắng đều viết lên mặt. Từ trước tới nay tỉ lệ thắng kiện của Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn rất cao, bị ủy thác vụ án cũng càng ngày càng nhiều, công việc cũng càng ngày càng kết thúc muộn. Hai người đều bận bịu với công việc riêng, chuyện tình yêu này cần tạm thời gác lại.
Nhưng khoảng thời gian này không tốt lắm.
Nghiêm Hạo Tường liên tiếp thua kiện, công việc gặp phải cản trở. Nghiêm Hạo Tường gặp phải áp lực, nhưng xưa nay không bao giờ biểu lộ ra, đối với Nghiêm Hạo Tường mà nói, đắm chìm vào cảm xúc là vô dụng, tìm cách giải quyết mới là phong cách của hắn.
Vấn đề trong công việc cần bình tĩnh giải quyết, vậy nên bước đầu hắn chọn giải quyết chuyện tình cảm đang nguội lạnh của mình. Hắn cho rằng khoảng thời gian này hắn cần một cuộc sống đơn giản hơn. Trong lòng tựa hồ nắm chắc rằng Hạ Tuấn Lâm sẽ không rời bỏ hắn. Quyết định này cũng phải quá khó khăn.
Hắn nói với Hạ Tuấn Lâm, không phải thích liền có thể ở cùng một chỗ. Nửa câu sau là, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Chia tay đến tháng thứ ba, Nghiêm Hạo Tường còn đang vật lộn trên bàn làm việc tới tận đêm. Đột nhiên ngoài cửa sổ bắt đầu nở rộ pháo hoa, một cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt, Nghiêm Hạo Tường mở điện thoại lên, liếc thấy đã là rạng sáng mùng Một tháng Một, một năm mới lại bắt đầu. Nghiêm Hạo Tường hồi tưởng lại ngày này năm trước, hắn cùng Hạ tuấn Lâm chen chúc trong một tấm chăn uống rượu vang đỏ, rồi trao nhau những nụ hôn dài tràn ngập hương nho.
Nghiêm Hạo Tường đột nhiên thấy đầu đau nhức. Vào đêm hôm nay, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cảm giác chân thực sau khi chia tay. Người kia lúc nào cũng nhảy nhót bên hắn dường như đã biến mất khỏi cuộc sống hắn một thời gian dài.
Tháng Một rồi, hẳn là em ấy cũng thi xong rồi.
Nghiêm Hạo Tường mở điện thoại ra, vào WeChat kéo xuống một chút liền nhìn thấy ảnh đại diện của Hạ Tuấn Lâm, bấm vào khung chat. Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng là Hạ Tuấn Lâm nhắn: "Em đã thu dọn mọi thứ rồi, chìa khóa để dưới thảm", hắn trả lời một chữ "OK" . Nghiêm Hạo Tường ấn mở vòng bạn bè của Hạ Tuấn Lâm, nhìn thấy những bài cũ trong vòng bạn bè đều đã bị xóa hết, nhưng lại vừa mới cập nhật một dòng trạng thái mới.
Ngón tay thon dài của Hạ Tuấn Lâm cầm lấy một cái ly đế cao, chạm vào một cái ly khác. Mà trên cái ly kia cũng có một bàn tay đàn ông với chiếc nhẫn trơn trên ngón tay út. Bên trên tấm ảnh là dòng trạng thái của Hạ Tuấn Lâm: "Bắt đầu một khởi đầu mới".
Sau khi Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bức ảnh cùng dòng chữ này, hắn cảm giác như cả cơ thề chìm trong đau khổ. Hắn chỉ cảm thấy tứ chi cứng ngắc không thể động đậy, máu trong cơ thể cũng giống như ngừng chảy, ngực mơ hồ đau xót, hắn bắt đầu cảm thấy vỡ vụn. Hắn chưa từng nghĩ tới Hạ Tuấn Lâm sẽ thật sự rời bỏ hắn, chứ đừng nói đến việc là yêu người khác.
Nghiêm Hạo Tường nhận ra đã quá muộn, hắn vốn tự cho là hắn đã cho đối phương đủ cảm giác an toàn cùng tin cậy, đối phương sẽ hiểu ý mà tạm thời chấp nhận tách ra. Hắn muốn xử lý tốt hết tất cả yếu tố bên ngoài rồi mới từ từ vun đắp lại tình cảm của bọn họ. Hắn lý trí, có trật tự, đem tất cả đều có thể khống chế trong tay.
Nhưng hắn lại quên rằng, tình yêu từ trước đến nay không thể dựa vào lý trí hay biện luận trên tòa, tình yêu cũng không phải công thức toán học, tình yêu không có điều khoản cùng khuôn mẫu, vốn dĩ tình yêu chính là không thể kiểm soát.
Hắn đột nhiên bắt đầu tưởng tượng ra nỗi đau của Hạ Tuấn Lâm sau khi nghe bản tuyên án chia tay của hắn. Đáng lẽ ra hắn phải nghĩ tới từ lâu rồi. Hắn cũng hẳn là phải nghĩ tới, Hạ Tuấn Lâm là một bông hoa nở lại trong tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết. Liệu sau khi tình yêu đổ vỡ, cậu có còn có tương lai sáng lạn.
Nhưng Nghiêm Hạo Tường lại không, hắn đã sớm đem Hạ Tuấn Lâm đặt vào những điều có thể phỏng đoán trong tương lai, quả nhiên hậu quả của việc quá tự tin là chẳng có gì.
Nhận ra hết thảy những điều này Nghiêm Hạo Tường lảo đảo chạy ra khỏi nhà, hắn quên còn có văn kiện chưa xem xong, ngày mai còn có khách hàng tới nói chuyện. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, không có Hạ Tuấn Lâm, hắn làm mấy thứ này để làm gì.
Nhưng khi hắn ngồi ở trong xe chuẩn bị xuất phát, hắn lại không biết bản thân phải đi đâu để tìm người hắn yêu, hối hận ép Nghiêm Hạo Tường không thở nổi. Hắn cứ như vậy đem Hạ Tuấn Lâm đuổi ra khỏi cửa, đem cậu lần nữa trải nghiệm cảm giác bị bỏ rơi. Mấy năm qua hắn từng chút bù đắp cho cậu nhưng cuối cùng chính hắn lại huỷ đi tất cả. Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân đến thế.
Nghiêm Hạo Tường run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Tuấn Lâm.
Điện thoại được kết nối.
Nghiêm Hạo Tường cầm lấy điện thoại khàn giọng kêu một tiếng Lâm Lâm.
Bên kia điện thoại là Hạ Tuấn Lâm có vẻ đã say, thanh âm dinh dính: Là Nghiêm Hạo Tường sao?
Nghiêm Hạo Tường sốt ruột đáp lại: Là anh Lâm Lâm, em ở chỗ nào, anh tới đón em về nhà.
Hạ Tuấn Lâm nghe được câu này trong lòng giật giật, câu đón em về nhà này giống như khắc thật sâu trong lòng cậu, chỉ cần vừa nghe đến sẽ khiến cậu mất khống chế. Hạ Tuấn Lâm nói: Tôi không có nhà.
Nghiêm Hạo Tường cảm giác được điện thoại dán trên mặt hắn có chút ẩm ướt, hắn khóc.
Đoạn đường này Nghiêm Hạo Tường đi rất khó khăn. Cha mẹ của hắn ly dị, hắn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến phân chia tài sản. Hắn bắt đầu làm đủ các công việc bán thời gian để nuôi bản thân. Tiền trợ cấp của cha mẹ đưa hắn chưa từng dùng đến. Lựa chọn pháp luật là bởi vì không có tin tưởng vào tình cảm, hắn hi vọng mọi việc đều có thể dùng lý trí để khoanh vòng và giải quyết.
Thi đại học xong, qua khảo thí tư pháp, lại đến một văn phòng luật sư từng bước từng bước trở thành một đại luật sư. Nghiêm Hạo Tường cảm giác con đường của mình là lựa chọn đúng đắn, lý trí có thể giải quyết hết thảy.
Thế nhưng trong lòng của hắn dường như luôn tồn tại một Utopia*, hắn không có cách nào quên được tiểu học đệ hắn gặp hồi trung học. Tiểu học đệ trời sinh đẹp mắt, tính cách nhìn qua rất là hoạt bát, miệng nói tới nói lui líu lo không ngừng, nhìn qua có vẻ là người dễ gần, nhưng lúc không mở miệng lại mơ hồ cảm thấy người nọ xa lạ ngàn dặm. Mỗi lần đi ngang qua lớp của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường luôn nhìn nhiều hơn một chút.
Có một ngày, Nghiêm Hạo Tường trên đường về nhà, tận mắt thấy Hạ Tuấn Lâm bị người từ trên xe đuổi xuống, người trên xe đối với cậu miệng chửi rủa vài câu, Hạ Tuấn Lâm ngồi xổm xuống nhặt balo lăn lóc trên đường, sau đó trực tiếp được một đôi tay kéo lên.
Đó là lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm mặt đối mặt, cũng ngay tại thời điểm đó Nghiêm Hạo Tường liền có suy nghĩ muốn bảo vệ Hạ Tuấn Lâm.
Ngày đó, Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên kể vài chuyện cũ của mình cho vị học trưởng xa lạ, câu chuyện cũng chẳng có gì ngoài chuyện cha mẹ cậu thiếu nợ. Giống như Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm cũng không có nhà.
Từ đó về sau, Nghiêm Hạo Tường quyết định lựa chọn con đường pháp luật vì bảo vệ mình cùng người mình thích. Nhưng bời vì tổn thương cùng những chuyện đã trải qua, Nghiêm Hạo Tường quyết định đem tình cảm của mình giấu đi. Hắn phải đợi đến lúc hắn có đủ năng lực, sẽ xuất hiện trước mặt Hạ Tuấn Lâm. Hắn vốn là như vậy, việc gì cũng phải tính toán kĩ lưỡng.
Cho nên thật ra trong mắt Hạ Tuấn Lâm cho tới nay, Nghiêm Hạo Tường chỉ là một người quen cũ, chỉ là tình cờ nghe được một đoạn chuyện cũ của cậu. Lại trở thành bạn đồng hành của cậu giữa biển người mênh mông.
Có đôi khi duyên phận cũng là một điều kỳ diệu, ngày đó cậu sinh bệnh, ma xui quỷ khiến gửi cho Nghiêm Hạo Tường một cái tin nhắn. Vậy mà lại thành mở đầu cho một câu chuyện tình yêu.
......
Gần đây, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy vị luật sư kia của cậu giống như là trúng tà vậy.
Hôm nay tiểu Hạ mở điện thoại ra liền thấy mấy tin nhắn chưa đọc.
Nghiêm luật sư: "Lâm Lâm dậy rồi sao?"
Nghiêm luật sư: "Anh vừa mới ăn sáng xong."
Nghiêm luật sư: "Hôm nay có vụ án cần bàn, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?"
Hạ Tuấn Lâm bắt đầu nhớ lại. Nhìn nhật ký cuộc gọi, nhớ ra hôm qua hai người có nói chuyện điện thoại nhưng mà cậu cũng không có nói được mấy lời hữu ích.
Cậu hiểu rõ, Nghiêm luật sư hối hận rồi.
Hạ Tuấn Lâm đổi tay mở lại khung chat, nhắn vào đó một câu: "Hôm nay không rảnh."
Điện thoại rất nhanh lại rung lên, Nghiêm Hạo Tường bên kia lại nhắn tiếp.
Nghiêm luật sư: "Lâm Lâm, anh nhớ em."
Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy câu nói này, vẫn là nhịn không được run rẩy một chút, nhưng may là vẫn còn tỉnh táo, cắn răng không có trả lời Nghiêm Hạo Tường. Quay đầu hẹn Ngụy Hiểu Thần buổi tối đi ăn.
Giờ khắc này Nghiêm luật sư giống như hài tử lần đầu biết yêu, cảm giác nắm chắc chiến thắng trong tay trước kia hoàn toàn biến mất, hắn chỉ sợ không còn có cơ hội cùng tiểu Hạ nói chuyện.
"Phải tới trường học chặn người mới được." Nghiêm luật sư lẩm bẩm.
Nghiêm Hạo Tường đem hết công việc từ chối đi bảy tám phần, đúng năm giờ chiều, hắn bệ vệ đứng ở cổng trường Hạ Tuấn Lâm, tính toán giữa đợi chờ và làm chút gì đó. Trên tay nhàn rỗi, hắn lại tiếp tục gửi mấy tin nhắn sến súa cho Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm luật sư quyết định lần này mặt mũi cũng không cần nữa, nhất định phải đem người kéo trở về. Kể cả chạy tới trong tay người khác, cũng phải đoạt về.
"Lâm Lâm, em tan lớp chưa?""Chúng ta đi ăn cơm nha."
"Lâm Lâm, anh dẫn em đi ăn ở quán mới mở."
"Lâm Lâm, em tan học thì báo anh một tiếng."
Hạ Tuấn Lâm nhìn điện thoại, nghĩ thầm Lâm Lâm, Lâm Lâm, cũng không sợ xoắn lưỡi sao. Cậu lôi kéo Ngụy HIểu Thần đi thưởng thức quán lẩu mới mở bên cạnh trường. Đi tới cổng, cậu cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh dường như đều đang cùng hướng về một phía. Nhìn theo hướng đó, cậu liền thấy thân ảnh quen thuộc của Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm luật sư của cậu.
Giống như cảm nhận được cái gì, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên quay đầu đối mặt với ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm, nhìn thấy một người con trai bên cạnh cậu.
Nghiêm Hạo Tường giống như mất khống chế, rảo bước nhanh đến chỗ hai người họ. Nghiêm Hạo Tường nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay Ngụy Hiểu Thần.
Là hắn.
Nghiêm Hạo Tường trấn an cảm xúc một chút, nở nụ cười xán lạn như hoa hướng dương hướng Hạ Tuấn Lâm nói, đến mang em đi ăn cơm.
Hạ Tuấn Lâm trả lời: "Tôi có hẹn rồi." Hạ Tuấn Lâm trong lòng lẩm bẩm, người này từ bao giờ suốt ngày chỉ biết đến ăn vậy.
Nghiêm Hạo Tường vẫn nở nụ cười sáng chói: "Vậy đi chung đi".
Hạ Tuấn Lâm không hiểu tình cảnh kì quặc bây giờ là như thế nào, ba người bọn họ ngồi như mấy khúc gỗ trong quán lẩu mới mở cùng với nhân viên nhiệt tình bên cạnh có chút ồn ào.
Ngụy Hiểu Thần nhìn qua có vẻ là một chàng trai xán lạn, Nghiêm Hạo Tường đánh giá hắn giống như đang đánh giá mấy cầu thủ trẻ trên sân bóng rổ, cùng Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn khác biệt, cả người đối phương đều toát lên vẻ tràn đầy năng lượng, thanh thuần và tốt bụng. Nghiêm Hạo Tường cắn răng, cảm giác xương sọ đều có chút đau nhức.
Ngụy Hiểu Thần là một người thức thời, hắn nhìn ra hôm nay hắn chính là một công cụ hình người liền triệt để làm một người tốt, hắn hướng quầy gọi đồ "Ông chủ, cho cháu một vại bia".
Hạ Tuấn Lâm thấy đầu mình phát đau. Tình huống gì đây? Sao hai người họ lại bắt đầu đụng bia rượu rồi? Sẽ không phải là tại mình đi?
Sau khi suy nghĩ minh bạch Nghiêm Hạo Tường hẳn là ghen rồi, Hạ Tuấn Lâm ôm cánh tay bắt đầu xem kịch.
Nghiêm Hạo Tường cảm thấy đây là một trận đấu của nam nhân. Hắn không thể thua, nhưng hắn có chút không kiểm soát được. Nghiêm Hạo Tường trong lòng bắt đầu không ngừng cảm thán: Tại sao bình thường hắn lại không hay uống rượu bia? Không phải là vì không uống được sao? Uống hai bình mắt liền không thấy rõ. Tại sao tên nhóc này lại uống khá như vậy, Lâm Lâm? Lâm Lâm thật đáng yêu. Tên nhóc này tại sao cứ đem chiếc nhẫn trên tay lắc qua lắc lại trước mắt hắn? Cố ý sao? Hắn mặc kệ hắn phải liều mạng!
Nghiêm Hạo Tường gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Ngụy Hiểu Thần còn đang hô hào thêm chén nữa cùng Hạ Tuấn Lâm bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Tuấn Lâm cùng Ngụy Hiểu Thần đem Nghiêm Hạo Tường về nhà, ném hắn lên giường. Hạ Tuấn Lâm nhìn quanh căn phòng thấy tất cả mọi thứ vẫn y như lúc cậu rời đi, giống như là trong suốt ba tháng qua chưa từng có ai ở qua. Hạ Tuấn Lâm nhìn hết căn phòng quen thuộc một lượt, hai mắt có chút mỏi nhừ, kêu Ngụy Hiểu Thần cùng quay về trường.
Bên ngoài trời mưa nhỏ, Hạ Tuấn Lâm bước đi rất chậm.
Ngụy Hiểu Thần nấc cụt một cái, chậm rãi hỏi cậu: "Kỳ thật cậu đã sớm tha thứ hắn đúng không."
Hạ Tuấn Lâm nghe đến đây thì dừng bước. Cậu bắt đầu lo lắng. Lỡ như Nghiêm Hạo Tường muốn uống nước nửa đêm thì phải làm sao, lỡ ngày mai hắn đau đầu thì sao, lúc nãy trở về gấp không biết có quên đồ gì không, lỡ hắn thấy không thoải mái vì mặc nguyên quần áo đi ngủ thì sao.
Ngụy Hiểu Thần nhìn Hạ Tuấn Lâm như thế thì bảo: "Lúc nãy tôi quên mất không biết đã giúp hắn cầm điện thoại về chưa. Hay là cậu quay lại xem chút?
Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ngẩng đầu, hướng Ngụy Hiểu Thần gật đầu cảm kích, quay ngược lại chạy về phía nhà Nghiêm Hạo Tường.
Ngụy Hiểu Thần nhìn theo bóng dáng Hạ Tuấn Lâm dần biến mất, thở dài, mở điện thoại lên, đem lời tỏ tình trong ghi chép cùng nhật kí trò chuyện với Hạ Tuấn Lâm đều xóa hết.
Hạ Tuấn Lâm mở cửa nhẹ nhàng, đi vào phòng Nghiêm Hạo Tường, nhìn thấy hắn đang ngồi thẳng tắp trên giường. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu dường như nhìn thấy một Nghiêm Hạo Tường đang vỡ vụn .
Nghe thấy tiếng động, Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, viền mắt còn có chút ủy khuất, giọng ỉu xỉu.
Hắn nói Lâm Lâm, thật xin lỗi.
Hạ Tuấn Lâm đem ba bước thành hai bước vọt đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, ôm hắn thật chặt.
Nói: "Anh thật quá đáng".
Nghiêm Hạo Tường vội vã ôm lại người hắn yêu, chỉ sợ không bao giờ được ôm cậu lại nữa.
Nghiêm Hạo Tường bắt đầu nói không ngừng: "Lâm Lâm, anh sai rồi, anh quá tự đại, anh quá trì độn, anh chưa từng nghĩ sẽ để mất em, anh luôn cho rằng anh có thể xử lí mọi chuyện tốt đẹp hết thảy mới xứng với em. Để em chịu khổ rồi. Em đã làm gì trong mấy tháng qua vậy, kể với anh được chứ? Mỗi ngày anh đều làm việc, nhưng mỗi ngày anh đều yêu em."
Hạ Tuấn Lâm nói: "Em hiểu anh. Em hiểu vì sao anh lại muốn tách ra, cũng tin rằng anh sẽ quay trở về. Mấy tháng qua, em phải chuẩn bị cho kì thi. Thi xong cũng đều là mỗi ngày lên lớp với học bài. Nếu anh muốn sẽ từ từ kể cho anh nghe."
Nghiêm Hạo Tường nhìn lên uỷ khuất nói, "Bảo bối, chúng ta nằm xuống nói đi."
Hạ Tuấn Lâm: ?
Phiên ngoại nhỏ:
Nghiêm luật sư: Bảo bối, sao trên tay tên nhóc kia lại có chiếc nhẫn giống của anh?
Hạ nghiên cứu sinh: Sao nào đại luật sư, cái này mà anh cũng muốn ăn dấm sao, đeo nhẫn ngón út là theo chủ nghĩa không kết hôn anh còn không biết à?
Nghiêm luật sư: Dù sao anh vẫn cảm thấy tên nhóc đó không có ý đồ gì tốt, hay là em hôn anh một cái anh sẽ thấy tin tưởng hơn.
Hạ nghiên cứu sinh: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro