
Hoàn
"Phi Phi, em không dám nói với ba mẹ." Lưu Lực Phi nhìn Tô Sam Sam trong video, giọng nói run rẩy, đôi mắt long lanh đỏ ửng.
"Không có chuyện gì. Đừng buồn a. Ngoan" Lưu Lực Phi ôn nhu an ủi Tô Sam Sam nhà mình.
"Mẹ chị cũng đã có thể đồng ý rồi. Nhưng em vẫn còn chưa nói với gia đình. Đây là đối với chị không công bằng."
"Không cần nóng nảy. Cứ từ từ thôi."
Lưu Lực Phi nhìn Tô Sam Sam hai mắt không ngừng rơi lệ, cực kỳ đau lòng.
"Chuyện này không gấp. Ngoan. Đừng khóc. Mắt sưng lên liền khó coi."
"Ai khó coi?"
"Không không không, Tô Sam Sam nhà chị là xinh đẹp nhất."
Một người ủy khuất khóc hu hu, một người vụng về an ủi, chỉ như vậy, nhưng vẫn trò chuyện thật lâu.
"Mẹ, con và Lưu Lực Phi chung đoàn đang hẹn hò."
"Con lặp lại lần nữa!"
"Con và Lưu Lực Phi đang nói chuyện yêu đương."
Bất thình lình, video bị ngắt ngang, Tô Sam Sam nhìn chằm chằm màn hình tối đen trước mắt mà thất thần.
Nhấn gọi lại, rất nhanh đã bị từ chối.
Kết quả như vậy, nàng đã sớm nghĩ đến, nhưng Tô Sam Sam vẫn không kiềm được mà bật khóc. Nàng lấy tay lau nước mắt, lau được bao nhiêu lại rơi thêm bấy nhiêu, hòa cùng nước mũi đang bắt đầu chảy ra ngoài.
Video sáng lên.
"Mẹ ~ "
"Con trở về nhà một chuyến. Cùng ba mẹ thương lượng chuyện rời nhóm."
"Mẹ ~ con không muốn!"
Tô Sam Sam khóc, còn chưa kịp nói thêm, đầu bên kia lại lần nữa cúp máy.
"Ding ~ "
Tô Sam Sam nhìn thấy tin nhắn Lưu Lực Phi gửi tới, nàng tự ôm lấy mình, tiếng khóc càng thảm thương hơn.
Tô Sam Sam không biết mình khóc bao lâu, đến khi tâm trạng dần ổn định, hai mắt đã sưng đến không nhìn rõ mí mắt.
Nàng nhìn Lưu Lực Phi gửi tới một bức ảnh, là ảnh selfie hôm nay, còn có một vài tin nhắn về mấy chuyện thường ngày.
"Phi Phi ~ "
Tô Sam Sam bấm gọi, đầu bên kia rất nhanh liền nhận.
Lưu Lực Phi nghe giọng Tô Sam Sam khàn khàn, đôi mày nhíu chặt lại.
"Em sao vậy?"
"Em đã nói với mẹ. Mẹ gọi em về nhà bàn chuyện rời nhóm."
Lưu Lực Phi yên lặng lắng nghe, người bên kia vừa nói được một câu lại bắt đầu nghẹn ngào. Cô cực kỳ đau lòng, tay nắm chặt điện thoại.
"Sam Sam, đừng khóc. Ngoan ~ "
"Sam Sam, chị sẽ cùng em trở về nhà."
Lưu Lực Phi nới lỏng tay cầm điện thoại, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất an ủi Tô Sam Sam. Bây giờ Tô Sam Sam nhà mình hẳn rất khó chịu, cô cố gắng điều chỉnh giọng điệu thật tốt.
"Phi Phi ~"
Bên kia vẫn còn đang khóc, đôi mày Lưu Lực Phi một mực chưa hề thả lỏng.
"Ngày mốt chị và em cùng nhau về nhà. Chị sẽ cùng dì nói chuyện. Ngoan. Đừng khóc, chị sẽ thu xếp chuyện này."
"Ngày mốt cùng nhau ~ cùng nhau về nhà sao?"
" Ừ, cùng nhau."
Bên này Lưu Lực Phi vừa mua vé vừa nghe Tô Sam Sam thút thít khóc đến đau lòng.
"Em, em sợ mẹ em sẽ đuổi chị."
"Phi Phi, em ~ thích chị."
Bên kia còn đang nói, Lưu Lực Phi đã mua xong vé.
"Ừ, chị cũng thích Sam Sam. Không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Ngoan. Vé đã mua xong. Chị cũng mua cho em luôn rồi."
"Ô ô ô ~ Phi Phi "
Nội tâm Tô Sam Sam vừa cảm động lại xen chút khó chịu, nàng đã khiến cho Lưu Lực Phi phải chịu ủy khuất. Nàng cảm giác mình lại càng thích Lưu Lực Phi hơn, nước mắt không ngừng rơi.
"Rửa mặt đi. Đừng khóc. Ngoan ~"
Lưu Lực Phi nhìn thời gian, lại gọi cơm bên ngoài.
"Đừng khóc nga, Sam Sam bảo bối."
Lưu Lực Phi vô năng vi lực, cô không thể trao cho Tô Sam Sam một cái ôm an ủi. Thật hận chính mình bây giờ không thể lập tức bay đến bên cạnh Tô Sam Sam. Nhưng cô bên này vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Lưu Lực Phi dỗ dành Tô Sam Sam, tay đau nhức, vẫn không buông điện thoại xuống.
Tô Sam Sam nghe được giọng nói của Lưu Lực Phi, cũng bình tĩnh hơn, hít mũi một cái, ngừng khóc.
"Phi Phi, chị đi làm việc đi. Em, em không khóc nữa."
"Không sao ~ không vội, Sam Sam nhà chị là quan trọng nhất."
Chuyện tốt nhất không gì bằng chính là gặp được đúng người. Nhưng vẫn tồn tại một số ranh giới không biết nên làm thế nào để vượt qua được, ví như sự ngăn cách của thế tục.
Qua thật lâu, điện thoại đã cúp. Lưu Lực Phi cầm chai nước ừng ực nuốt xuống, cô liếm môi của mình.
Trong đầu đem sự tình ngày mai cẩn thận sắp xếp, cô đã liên lạc đồng đội, staff để xin nghỉ vào ngày mốt.
Tùy Châu Hồ Bắc, đột ngột viếng thăm khiến cho khắp người Lưu Lực Phi đều xa lạ, cô chờ đợi máy bay chở Tô Sam Sam đến - người duy nhất mà cô quen thuộc ở đây, chờ nàng dẫn cô đến thăm vùng đất quê hương nàng.
Ngày hôm qua quá bận rộn khiến cho cô không lúc nào rảnh rỗi mà suy nghĩ. Hiện tại, mơ hồ cảm giác đôi mắt mình đau nhói, cơn mệt mỏi lan tràn, xâm chiếm từng tế bào. Làm sao đối mặt với ba mẹ Tô Sam Sam? Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa nghĩ ra cách.
"Phi Phi" Tô Sam Sam đẩy va li xuất hiện, Lưu Lực Phi vững vàng đứng lên.
"Cho chị. Tí nữa chị dùng làm quà biếu ba mẹ em. "
Tô Sam Sam đem quà hộp đưa cho Lưu Lực Phi, mặc dù chính nàng cũng không dám khẳng định liệu hai người có thể vào đến cửa nhà hay không.
"Phi Phi ~ hay là đừng đi."
Tô Sam Sam dừng bước, nàng lo lắng, lo lắng Lưu Lực Phi sẽ chịu ủy khuất. Dẫu sao, ba mẹ nàng cũng đã tỏ rõ thái độ đến vậy.
Lưu Lực Phi nhận lấy quà, vuốt ve mái tóc Tô Sam Sam.
"Không có chuyện gì. Đi thôi."
Nắm tay Tô Sam Sam rời khỏi sân bay, Lưu Lực Phi cũng không biết tiếp theo nên như thế nào, cô rất luống cuống rất khẩn trương, nhưng cô vẫn nhất định phải đến gặp ba mẹ Tô Sam Sam.
Bước chân không quá rộng, lại rất kiên định, Tô Sam Sam được Lưu Lực Phi dắt đi, nội tâm dâng lên ý nghĩ bất luận thế nào vẫn phải cùng Lưu Lực Phi chung một chỗ.
"Em hỏi, chị làm sao thuyết phục được ba mẹ Tô Sam Sam?" Trịnh Đan Ny nhìn nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Lưu Lực Phi, so với động tác tay "OK " cũng không khác biệt mấy, nhịn không được liền bát quái.
Lưu Lực Phi không trả lời, tứ chi thả lỏng nằm xuống giường, vô cùng mệt mỏi, hai mắt khép lại.
"Dì, dì, con bảo đảm nhất định sẽ chăm sóc Tô Sam Sam thật tốt."
"Dì, con thật sự rất thích Tô Sam Sam."
"Dì, con biết rất khó để dì tiếp nhận. Nhưng chúng con thật lòng yêu nhau."
"Con biết dì không muốn gặp con. Có thể còn muốn con vĩnh viễn không thể cùng Tô Sam Sam gặp mặt."
"Dì, thật xin lỗi. Nhưng con thật sự rất yêu rất yêu Tô Sam Sam."
"Dì, con đã thẳng thắn với cha mẹ mình rồi. Con xin cam đoan nhất định sẽ không phụ lòng Sam Sam. Nhất định sẽ đối với em ấy thật tốt, con . . ."
Lưu Lực Phi nhớ ngày đó cô nói rất nhiều rất rất nhiều, cô không bị đuổi ra khỏi cửa.
Sau đó, Tô Sam Sam cũng tiến vào.
Vừa khóc vừa cầu xin.
"Mẹ, con thật sự rất thích rất thích Lưu Lực Phi."
"Mẹ, chị ấy rất tốt. Không phải trước kia mẹ cũng thường xuyên khen ngợi sao?"
". . ."
Lưu Lực Phi không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, cảm giác đôi mắt sưng đau ê ẩm. Bất quá, cũng may kết quả rất tốt.
Cô ở nhà Tô Sam Sam nghỉ ngơi một đêm, ngủ một giấc rất cạn, bởi vì, cả người quá mệt mỏi.
Bởi vì ba mẹ Tô Sam Sam nói để cho bọn họ suy nghĩ thêm.
Cô ôm lấy Tô Sam Sam, rất sợ đây sẽ là cái ôm cuối cùng.
Cũng may ngày hôm sau
Tay cô được mẹ Tô Sam Sam dịu dàng nắm lấy, bả vai vang lên tiếng vỗ khích lệ từ ba nàng.
Mí mắt rũ xuống, Trịnh Đan Ny dường như còn đang nói gì đó.
Trịnh Đan Ny bắn một tràng không nghỉ, lại không nghe thấy bất kì hồi đáp nào, liếc sang Lưu Lực Phi, đôi mắt đã nhắm chặt.
Trịnh Đan Ny lắc đầu, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Tô Sam Sam ngồi trên sofa nhìn ba mẹ mình, nội tâm nàng cực kỳ hoảng hốt, ngủ một giấc tỉnh dậy đã không thấy Lưu Lực Phi đâu, còn chưa kịp nhìn điện thoại đã bị gọi ra ngoài.
"Này"
"Mẹ?"
"Hai đứa sau này phải chăm sóc nhau thật tốt."
Tô Sam Sam nhìn mẹ nói ra những lời này, từ trên ghế ngồi bật dậy.
"Mẹ, mẹ nói gì?"
"Hai đứa sau này phải chăm sóc nhau thật tốt."
Tô Sam Sam kích động ôm chầm lấy mẹ
"Mẹ đồng ý sao?"
"Ừ"
"Ba?"
"Còn nhớ đến ba à?"
"Ba"
"Chung một chỗ liền phải quan tâm lẫn nhau, mặc dù hai đứa đều là con gái. . ."
Ba Tô Sam Sam vẫn còn dặn dò, Tô Sam Sam thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra Phi Phi của nàng không phải là bị đuổi đi a.
Tô Sam Sam nghe cha mẹ giáo huấn. Trong đầu đều là suy nghĩ đã có thể cùng Lưu Lực Phi chung một chỗ. Nàng ngây ngô cười tươi.
"Lúc nào con trở lại làm việc?"
"Con mới trở về mà hai người đã giục đi rồi a"
"Tiểu Phi người ta chắc cũng đã bắt đầu làm việc. Con vậy mà còn ngồi ở nhà."
"Tiểu Phi người ta vừa siêng năng, lại xinh đẹp. Làm sao chỉ thích con chứ?"
"Con đừng có mà kéo chân Tiểu Phi người ta."
Tô Sam Sam nghe ba mẹ một lời lại một lời Tiểu Phi, nàng cảm thấy thật hạnh phúc, tựa như ủy khuất mấy ngày nay đều không hề tồn tại vậy.
"Con chút nữa liền đi. Không quấy rầy nhị lão các ngài."
"Đi nhanh đi nhanh. Ở nhà thật chướng mắt."
Tô Sam Sam được dịp nũng nịu, nhớ đến Lưu Lực Phi, không yên lòng hỏi "Ba mẹ, hai người không làm khó Phi Phi chứ?"
Mẹ Tô Sam Sam bảo đã một mình cùng Lưu Lực Phi nói chuyện.
Tô Sam Sam nghe một tràng dài, nàng trở về phòng mở điện thoại lên.
"Đừng lo lắng. Ba mẹ em đã đồng ý rồi. Chúng ta thật sự đã có thể cùng một chỗ. Chị phải về Quảng Châu trước."
"Xem này, bầu trời sáng nay, tràn đầy hy vọng."
"Đã lên máy bay rồi. Thật nhớ em."
"Đã xuống máy bay. Đang trở về trung tâm."
Tô Sam Sam nhìn tin nhắn, không có bất kỳ một câu than phiền nào. Trong mắt nàng, ánh mặt trời sáng sớm đặc biệt đẹp.
Hốc mắt Tô Sam Sam càng ướt.
"Ba mẹ, con đi đây."
Vội vội vàng vàng lao tới Quảng Châu, địa phương có Lưu Lực Phi của nàng.
Trong đầu Tô Sam Sam lướt qua không biết bao nhiêu khung cảnh từ khi hai người quen biết, Lưu Lực Phi dạy nàng chơi yoyo, Lưu Lực Phi ngồi im chờ nàng, Lưu Lực Phi lần đầu đọc thư cho nàng . . .
Tất cả đều là Lưu Lực Phi, nàng thật sự rất nhớ Lưu Lực Phi.
"Sư phó, nhanh một chút."
Nàng đuổi đến sân bay, cho dù đã ngồi lên máy bay, không có bỏ lỡ, nhưng mà từng phút trôi qua không có Lưu Lực Phi quả thực thật giày vò. Nàng muốn ngay lập tức bay đến bên người Lưu Lực Phi, ôm cô, nàng muốn nói "Lưu Lực Phi, em yêu chị."
"Lưu Lực Phi, em nhớ chị."
"Lưu Lực Phi" được Tô Sam Sam ôm vào lòng, Lưu Lực Phi có chút không dám tin tưởng người trong ngực là Tô Sam Sam.
"Tại sao em lại tới đây?"
"Em yêu chị, Lưu Lực Phi"
Tô Sam Sam thở dồn dập, từng nhịp thoát ra còn mang theo chút nóng bỏng.
Lưu Lực Phi ôm Tô Sam Sam, mệt mỏi hay ủy khuất toàn bộ đều biến mất.
"Lưu Lực Phi, em thật yêu thật yêu chị."
" Ừ, chị cũng yêu em."
Lưu Lực Phi tựa đầu lên vai Tô Sam Sam, vừa mân mê vành tai nàng vừa thủ thỉ.
Nhịp tim sôi sục, nhiệt độ nóng bỏng, nồng nhiệt yêu em.
Lưu Lực Phi và Tô Sam Sam ôm nhau.
Lời tác giả gốc: Đến đây thôi, phía sau là mấy ngàn chữ lái xe văn, cũng không viết nỗi rồi.
END
Đôi lời editor: Vốn dĩ dự định đăng tối hôm 24 nhưng Than chơi quả mừng lễ Giáng sinh như lễ tình nhân cháy quá nên mình không có thời gian đọc lại để chỉnh sửa. Hôm nay thì CD GNZ kết thúc hơi trễ, mình cũng có tí việc nên kéo đến giờ này. Có mỗi 13 chương thôi mà từ tháng 9 tới giờ mới kết thúc được :v Thật ra toàn bộ những fic mình đăng đều đã edit xong trước thời gian mình bắt đầu đi chống dịch (khoảng giữa tháng 9) và sau đó cũng không có edit thêm fic nào. Dự định lúc đầu là 1 tuần đăng 2 lần vào thứ tư và chủ nhật nhưng sau đấy mình quên miết, với bắt đầu thi bù học bù nên kéo dài tới tận giờ. Lảm nhảm nãy giờ chung quy chỉ muốn nói cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng 13 chương fic nha ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro