Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(8)


            Khi tình yêu đã trào dâng khôn nguôi, hãy dùng một lần gặp gỡ để khơi thông tất cả.


            "Lưu Lực Phi, em thật nhớ chị a"

            "Chị cũng nhớ em."

            Tô Sam Sam đem nhớ nhung nói ra thành lời, một lần lại một lần. Nàng thật sự rất nhớ Lưu Lực Phi, thời gian cùng một chỗ qua đi, sau đó chính là chuỗi ngày yêu xa lâu dài. Tuy nói yêu xa không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, nhưng vẫn không kiềm được nhớ nhung. Tô Sam Sam muốn ôm chằm lấy Lưu Lực Phi, muốn đem tai nàng áp sát trên ngực Lưu Lực Phi, lắng nghe từng nhịp đập, muốn ngửi cả mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về Lưu Lực Phi, muốn dùng đôi tay giữ chặt lấy Lưu Lực Phi bên cạnh nàng.

            Vì vậy, Tô Sam Sam, lại một lần nữa cất lời, em nhớ chị.

            Lưu Lực Phi nghe Tô Sam Sam nỉ non thốt ra câu nói "Em nhớ chị" kia, tai phải nóng hổi dán chặt vào điện thoại.

            Cô nhìn chằm chằm vào giao diện trang chủ mua vé đầy khô khan, ánh mắt càng thêm kiên định.

            Lưu Lực Phi nói "Ngày mai gặp, Tô Sam Sam."

            "Được."


            Khi Lưu Lực Phi xuất hiện trước mắt Tô Sam Sam, nàng mới ý thức được ngày mai gặp nghĩa là gì.

            "Kinh hỉ sao?"

            "Lưu Lực Phi ~" Tô Sam Sam vùi đầu vào lồng ngực của Lưu Lực Phi, quả nhiên vẫn giống với trí nhớ của nàng. Nước mắt nàng không ngừng rơi, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Lưu Lực Phi truyền đến.

            "Được rồi. Đừng khóc. Tí nữa lỡ bị người khác nhìn thấy em lại kêu gào xấu hổ a ~"

            Lưu Lực Phi ôm Tô Sam Sam vào lòng, cảm nhận rõ ẩm ướt đang chầm chậm bao phủ trước ngực, dỗ nàng.

            "Ô ô ~ Tại sao chị lại đột ngột đến đây vậy?"

            "Bởi vì em nhớ chị a, hơn nữa, chị cũng rất nhớ em."

            Những lời này vừa nói xong, Lưu Lực Phi cảm giác tiếng khóc của Tô Sam Sam càng lớn hơn.

            "Ngoan ~" Lưu Lực Phi vuốt tóc Tô Sam Sam, thuận tiện nhìn thấy Thảm ca đang ở cạnh kêu gào.

            "Ngoan nào ~ Đến Thảm ca cũng cho là chị đang khi dễ em đấy."

            Khuôn mặt Tô Sam Sam rời khỏi lồng ngực Lưu Lực Phi, ngẩng đầu nhìn Lưu Lực Phi.

            Lưu Lực Phi nhìn nước trên mũi Tô Sam Sam thành cả một vệt bong bóng, liền "Ha ha" cười ra tiếng.

            Tô Sam Sam đỏ mặt, nàng rút khăn giấy, nhanh chóng lau sạch nước mũi.

            "Không cho cười!" Lưu Lực Phi cười đến cong cả người, Sam Sam nhà cô sao lại đáng yêu như vậy a.

            "Được được được, không cười" Lưu Lực Phi mặt đỏ bừng, lại không kiềm được bật cười.


            Vì vậy, trong phòng Tô Sam Sam, Thảm ca kêu, Tô Sam Sam khóc, Lưu Lực Phi cười, cảnh tượng xem ra cũng có mấy phần hài hòa.

            "Được rồi được rồi, chị đột ngột đến đây như vậy, đã sắp xếp xong công việc sao?" Tô Sam Sam ngồi trên sofa, nhìn Lưu Lực Phi.

            "Đúng vậy." Lưu Lực Phi gật đầu, ngừng cười, dùng tay vuốt ve tóc mềm Tô Sam Sam.

            "Chị dùng lí do gì?" Tô Sam Sam vừa mới khóc xong, ánh mắt long lanh, càng thêm phần sống động, hơn nữa còn có chóp mũi hồng hồng kia, cả thân người nhìn sao cũng vô cùng đáng yêu.

            Nội tâm Lưu Lực Phi xao động, mấy chữ "Thăm người nhà" ngay lập tức bật ra.

            "Ai là người nhà của chị chứ." Tô Sam Sam hờn dỗi nhìn sang nơi khác, ngữ khí nhanh nhẹn.

            "Sẽ sớm thôi." Lưu Lực Phi nói xong còn gật đầu một cái, lần nữa khẳng định từng ngôn từ vừa nói ra.


            "Sam Sam"

            "Ừ ~" giọng mũi rất nặng, Tô Sam Sam lần nữa cùng Lưu Lực Phi đối mặt.

            Lưu Lực Phi nhìn đôi mắt kia, di chuyển tầm mắt xuống một chút, đôi môi dù chưa thoa son nhưng màu sắc vẫn như trước hết sức mê người, đầu cô bỗng nhiên trống rỗng, tiếp theo, vừa nãy cô muốn nói gì, nên nói gì.

            Lưu Lực Phi tiến đến gần, nhìn thấy đôi mắt Tô Sam Sam khép lại. Cô vụng về hôn lên môi nàng, "Mềm" trong lòng chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này.

            Tô Sam Sam tay không tự chủ khẽ siết chặt, thời khắc đôi môi kia đến gần, đầu óc mơ hồ như mộng. Nàng nhắm mắt, lại khe khẽ hé mở. Nàng thấy khuôn mặt Lưu Lực Phi cách mặt nàng rất gần, lông mi kia bởi khẩn trương mà khẽ xao động.

            Tô Sam Sam đưa tay khoác ngang eo Lưu Lực Phi, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại thêm chút nữa.

            Lưu Lực Phi dường như cảm nhận được đôi tay nhỏ nhắn của nàng khoác lên eo mình, suy nghĩ trở về, môi mỏng hé mở, nhường chỗ cho đầu lưỡi vuốt ve lấy môi mềm của Tô Sam Sam.

            Lưu Lực Phi vòng tay quanh cổ Tô Sam Sam, tư thế học theo phim ảnh trên TV.

            Theo bản năng âu yếm môi Tô Sam Sam, nàng hơi hé miệng. Đầu lưỡi Lưu Lực Phi liền linh hoạt trượt vào, tiến thêm một bước, thâm nhập vào nơi bí mật thuộc về riêng Tô Sam Sam.

            Nụ hôn nồng nhiệt chưa được bao lâu, Thảm ca đột ngột nhảy tới.

            Đầu lưỡi Lưu Lực Phi rời khỏi miệng Tô Sam Sam, son môi của cô cũng lan sang môi nàng không ít.

            Lúc này đây, cô hết sức ngượng ngùng, hai người bọn họ đều cúi đầu, mặt mũi đỏ ửng, Thảm ca vẫn không ngừng kêu.

            Tô Sam Sam ôm lấy Thảm ca, khẽ gõ đầu nó.

            Nàng cắn môi dưới, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm môi, sắc mặt vẫn còn đỏ, liếc mắt nhìn người bên cạnh, Lưu Lực Phi ngồi thẳng tắp, ánh mắt ngơ ngác.


            "Phi Phi ~ "

            "Ừ" Lưu Lực Phi đáp lại như muỗi kêu, Tô Sam Sam cười một tiếng.

            "Xấu hổ sao? Vừa rồi lúc hôn chị không có như vậy a"

            "Khi nãy chị dùng răng cắn môi em không ít a"

            "Phi Phi, chị xem."

            "Được rồi, được rồi." Lưu Lực Phi lấy tay che miệng Tô Sam, không muốn lại nghe nàng trêu chọc về nụ hôn ban nãy.

            Hai người ngồi trên ghế sofa đùa giỡn, không khí vô cùng hòa hợp.


            "Phi Phi, Thảm ca đói rồi."

            "Là em đói bụng đúng không?" Lưu Lực Phi liếc nhìn Thảm ca, lại nhìn sang Tô Sam Sam, cái gì cũng hiểu rõ.

            "Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta đi ăn cơm đi." Tô Sam Sam gật đầu, nàng thật sự rất đói.

            "Được, đi, ăn thịt nướng đi!" Lưu Lực Phi từ trên sofa đứng lên, lại đưa tay kéo Tô Sam Sam dậy.

            "Quá tốt a"

            Tô Sam Sam đối với chuyện được cùng Lưu Lực Phi ăn thịt nướng, thật là quá thích. Cùng người mình thích ăn món mình thích nhất định là chuyện hết sức vui sướng.

            "Đội mũ vào." Tô Sam Sam suy nghĩ.

            "Được" Lưu Lực Phi đem mũ đội trên đầu, lấy thêm một cái rồi giúp Tô Sam Sam đội lên.

            Trong gương hai người hai mũ, vô cùng xứng đôi.

            "Đi thôi đi thôi."

            "Không thay quần áo sao?"

            "Thoa thêm son môi là đủ rồi."

            Lưu Lực Phi nhìn Tô Sam Sam lấy một chiếc son thoa lên môi, lại thất thần, đem ánh mắt trở lại, tự mình cũng cần thoa thêm tí son.

            Lưu Lực Phi từ trong túi xách lấy ra son đỏ, thoa một lớn nhẹ, nhấp môi một tiếng. Màu đỏ tươi hiện lên, cực kỳ mê người.

            "Lão công, chị thật xinh đẹp a." thời điểm Tô Sam Sam rơi vào si mê đều rất thích kêu lão công, Lưu Lực Phi đã quen, nhưng vẫn như trước không khỏi rung động. Thật giống như từ sau khi bắt đầu nụ hôn ấy, toàn bộ những việc xảy ra đều đặc biệt khiến cho lòng cô dễ dàng rung động.

            "Đi thôi đi thôi"


            Hai người đem vành nón kéo thấp xuống, đeo khẩu trang, từ trung tâm ra ngoài. Có lẽ thời gian không phù hợp, cả đường đều không gặp bất kì đồng nghiệp nào.

            Tùy tiện bắt một chiếc taxi, nói ra tên quán thịt nướng các nàng đã ăn không biết bao nhiêu lần.

            Đầu Tô Sam Sam tựa trên bả vai Lưu Lực Phi, hai tay cũng ôm lấy cánh tay Lưu Lực Phi.

            "Phi Phi, thật tốt"

            "Ừ"

            Đúng vậy, thật tốt. Có Tô Sam Sam bên cạnh cảm giác thật sự rất tốt.

            Lưu Lực Phi cảm nhận được âm rung từ điện thoại, cô cầm lên.

            Ngón tay lướt xem thông báo mới, rồi mở weixin. Đều là tin nhắn bát quái từ đồng đội, cũng may chỉ là những tin nhắn này.

            "Gần đây chị không bận rộn sao?"

            "Vẫn ổn. Ngày mốt sẽ trở về."

            Lạ lùng thay, Tô Sam Sam vừa nghe được hai chữ ngày mốt liền cảm thấy có tí xa xôi. Ít nhất, so với lần kia cơm nước xong liền lập tức rời đi thì rõ ràng lần này thời gian nhiều hơn hẳn.

            "Được, vậy ngày mai chúng ta còn có thể ra ngoài chơi một ngày."

            " Ừ, có thể. Đều nghe theo em."

            Không khí trên xe lại bắt đầu chìm vào yên tĩnh, hai người cũng không dám nói thêm gì, dù sao cũng là người của công chúng. Hơn nữa, Lưu Lực Phi đến đây, để cho fan biết sẽ rất phiền toái.

            Tình cảm giữa các nàng cũng giống như chiếc nhẫn tỏ tình kia vậy, tuy giấu kín, nhưng vẫn chân thực tồn tại.


            Đến nơi, vẫn là Lưu Lực Phi bước chân dài ra trước, sau đó đưa tay nắm lấy tay Tô Sam Sam.

            Giữa hai người dần dần hình thành thói quen chỉ thuộc về riêng bọn họ.

            Nhiều lần thành quen, hai người đi thẳng tới quán thịt nướng, Tô Sam Sam cầm thực đơn gọi món trước, sau đó, Lưu Lực Phi lại gọi thêm chút rau.

            "Uống trà sữa không?"

            "Được, đặt bên ngoài giao đến nhé!"

            "Có thể."

            Hai người ngồi cạnh bên nhau, tay Tô Sam Sam thuần thục nghịch điện thoại Lưu Lực Phi.

            "Giao hàng đến chậm quá. Uống Coca trước đi."

            "Được, đều nghe em."

            Tô Sam Sam vỗ vỗ đầu Lưu Lực Phi "Thật ngoan".


            Hai người thỏa mãn với thói quen, Lưu Lực Phi sẽ chăm sóc Tô Sam Sam, đem thịt nướng xong đưa cho Tô Sam Sam, thỉnh thoảng sẽ bảo nàng ăn thêm rau.

            Khung cảnh rất tốt đẹp, thức ăn rất ngon miệng.


            Ăn cơm xong, hai người cùng đến tiệm trà sữa.

            "Phi Phi, em muốn uống trà trái cây, chị gọi trà sữa đi, đến lúc đó em uống của chị."

            "Được"

            Hai người mỗi người gọi một ly, Tô Sam Sam nhìn Lưu Lực Phi nhận lấy hai ly trà, đem ống hút cắm vào, rồi mới đưa cho nàng.

            Ai dám bảo Lưu Lực Phi nhà nàng thẳng nam chứ. Hành xử như vậy không phải là quá ôn nhu hay sao?

            "Phi Phi, tại sao người khác bảo chị thẳng nam vậy?"

            Tô Sam Sam uống trà sữa, hai má phồng lên, mơ hồ hỏi vấn đề không rõ ràng.

            "Bởi vì để tránh những phiền toái không cần thiết." Lưu Lực Phi đem ống hút cắm vào ly trà sữa của mình, đưa cho Tô Sam Sam.

            "Uống của chị đi."

            "Được a. Được a." Tô Sam Sam ngẩng đầu, uống một ngụm trà sữa từ ly của Lưu Lực Phi, thật không tệ.

            "Uống thật ngon a"

            Lưu Lực Phi cầm ly trà sữa của mình, nhấp một ngụm, gật đầu "Không tệ".

            "Tránh phiền toái không cần thiết gì a?" Tô Sam Sam tiếp tục hỏi tới.

            "Có lúc quá tốt sẽ khiến cho người khác suy nghĩ nhiều, liền giả vờ không nghe, không thấy, không hỏi, không hiểu. Hơn nữa, không phải thẳng nam, chỉ là không muốn để ý quá nhiều. Bất quá, đối với em, chị đều hiểu."

            Tô Sam Sam lắng nghe giọng nói ôn nhu của Lưu Lực Phi, có lẽ bởi trà sữa, mà thêm vào mấy phần ngọt ngào.

            "Đối với em, hiểu?"

            "Đúng vậy, bởi vì em là bạn gái chị nha."

            Lưu Lực Phi rất ít khi nói lời tỏ tình, cho nên cả mặt nhanh chóng đỏ bừng, lại uống thêm một ít trà sữa.

            Tô Sam Sam nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lưu Lực Phi, vô cùng đáng yêu. Nếu không phải bốn phía đông đúc người đến người đi, nàng rất muốn hôn Lưu Lực Phi nhà nàng một cái. Đáng tiếc a, nàng cắn ống hút, lại uống trà trái cây của mình.


            "Mình đến rạp xem phim đi."

            "Đi"

            Hai người nắm tay nhau đến rạp chiếu phim, so với dòng người trên đường vẫn có mấy phần tương tự, lại hơn họ vài điểm thân mật.

            Vành nón kéo xuống thật thấp, khẩu trang vẫn thường trực trên tai.


            "Xem phim gì đây?"

            "Đều có thể. Đều nghe em."

            "Vậy xem phim tình cảm đi."

            "Được a."

            Lưu Lực Phi chỉnh lại khẩu trang, mũ nón thật kín, rồi đến quầy mua vé.

            "Một phần bỏng ngô. Cảm ơn."


            Mua xong vé, Lưu Lực Phi đem phần bỏng ngô trong tay đưa cho Tô Sam Sam.

            "Rất hiểu a. Trước kia sao không thấy chị mua?" Tô Sam Sam trêu ghẹo

            "Học được từ TV. Dẫu sao chị cũng có kinh nghiệm xem phim thần tượng nhiều năm như vậy mà."

            "Không tệ không tệ, trẻ con dễ dạy."

            Tô Sam Sam gật đầu, ôm thức ăn trong tay.


            "Phim điện ảnh này tốt không?"

            "Chắc là tốt a. Chị thấy điểm chấm khá cao."

            "Không quan trọng. Khó xem thì em ngồi ngắm chị." Câu tỏ tình bất chợt từ Tô Sam Sam khiến cho Lưu Lực Phi lại đỏ mặt ngượng ngùng.

            "Phi Phi, chị rất dễ đỏ mặt a"

            "Đi nào đi nào, vào rạp thôi." Lưu Lực Phi kéo Tô Sam Sam, tránh được chủ đề vừa rồi. Đứng xếp hàng, tiến vào rạp.


            Ánh đèn rạp phim mờ ảo, Lưu Lực Phi ngồi vào chỗ, có chút muốn nắm tay Tô Sam Sam.

            Đoạn giới thiệu mở đầu được phát lên, Lưu Lực Phi mở điện thoại, tắt âm.

            Tô Sam Sam cũng lấy điện thoại, bên trong weixin hiện lên vài thông báo tin nhắn, nàng không xem, tắt âm, rồi nhét vào trong túi xách.

            "Phi Phi, uống trà trái cây của em này."

            "Em uống không hết sao?"

            "Không phải không phải, uống thử thôi." Tô Sam Sam nhỏ giọng nũng nịu, Lưu Lực Phi nghiêng đầu, nếm thử.

            "Có phải rất ngon không?" cho dù xung quanh ánh sáng không rõ, ánh mắt Tô Sam Sam vẫn sáng lấp lánh như cũ.

            Lưu Lực Phi gật đầu, "ừ" một tiếng.

            Tô Sam Sam vui vẻ tiếp tục uống trà sữa.


            Phim bắt đầu, ánh mắt các nàng tập trung trên màn ảnh rộng.

            Lưu Lực Phi đặt trà sữa một bên, thân người nghiêng về phía Tô Sam Sam. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân tình yêu, cô luôn muốn gần bên Tô Sam Sam hết mức có thể.

            Tô Sam Sam xem phim, ăn bỏng ngô.

            Suy nghĩ một chút, đem phần ăn trong tay, đút cho Lưu Lực Phi.

            Có lẽ do kích thước hạt ngô không quá lớn, hoặc do Lưu Lực Phi giương môi quá cao, đầu ngón tay Tô Sam Sam truyền đến cảm giác mềm mại.

            Tô Sam Sam thu tay về, ngón tay cái khẽ xoa vào đầu ngón, mắt vẫn nhìn lên màn ảnh, nhưng suy nghĩ đã trôi đến nụ hôn hôm nay, nụ hôn bị Thảm ca quấy rầy.

            "Trở về phải đưa Thảm ca cho người khác chăm sóc ít hôm mới được." Nội tâm Tô Sam Sam kiên định, nàng liếc mắt về phía môi Lưu Lực Phi, chắc do uống trà sữa đi, môi có phần sáng bóng.

            Tô Sam Sam trộm nhéo mình một cái, trong lòng mặc niệm "Sắc tức thị không, không tức thị sắc", tiếp tục đem chú ý đặt vào bộ phim.


            Nội dung phim từng bước phát triển, Lưu Lực Phi không quá chú ý tình tiết, phần lớn thời gian cô dùng để ngắm nhìn Tô Sam Sam bên cạnh.

            Cô thấy Tô Sam Sam bởi vì nam nữ chính phát sinh hiểu lầm mà nhíu mày, xương hàm chuyển động theo từng nhịp nhai bỏng ngô, thỉnh thoảng dùng gật đầu làm ngôn ngữ hình thái biểu thị sự đồng tình, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Lưu Lực Phi.

            Tô Sam Sam nhà nàng sao lại có thể đáng yêu đến như vậy. Lưu Lực Phi một lần nữa tự hỏi mình.


            "Phi Phi, xem phim đi kìa." Ánh mắt Lưu Lực Phi quá nóng bỏng, Tô Sam Sam kề sát bên tai Lưu Lực Phi, nhỏ giọng nói.

            Lưu Lực Phi cảm nhận hơi thở Tô Sam Sam truyền đến bên tai mình, ấm áp, nhiệt độ hai bên tai cô nhanh chóng tăng lên, sau đó lan khắp toàn bộ gương mặt.

            Lưu Lực Phi cảm thấy lần này mình quá mức không bình thường. Cô không nhìn Tô Sam Sam nữa, đem chú ý tập trung vào bộ phim. Nhưng trái tim nơi lồng ngực lại không ngừng cồn cào. Cô muốn hôn Tô Sam Sam. Nội tâm từng lần một gào thét.

            Hơi thở ấm áp bên tai tựa như vẫn tồn tại, cô nhớ đến nụ hôn đó, nụ hôn môi lưỡi hòa quyện lần đầu tiên của hai người. Cô nhớ rõ, đôi môi mềm mại của Tô Sam Sam, chiếc lưỡi xinh xắn non mềm của Tô Sam Sam, cảm giác cả người đều bị khô nóng khó chịu bao lấy.

            Lưu Lực Phi trộm nhìn Tô Sam Sam, lại quan sát xung quanh, bốn phía tối đen, người ngồi cũng không phải rất nhiều. Cô tháo mũ xuống, vuốt tóc. Nhìn phần bỏng ngô được Tô Sam Sam ôm trong ngực.

            Cô nghiêng người, dùng một tay nhấc mũ Tô Sam Sam lên. Trước ánh mắt kinh ngạc của nàng, chậm rãi hôn môi.

            Vẫn may Lưu Lực Phi đã sớm dự đoán trước, tay khác cô đỡ lấy túi bỏng ngô, không để nó rơi đầy đất.

            Đôi môi vừa tiếp xúc đã nhanh chóng rời khỏi, lúc Tô Sam Sam lấy lại tinh thần, Lưu Lực Phi đã ngồi thẳng người, lần nữa đội mũ lên. Chẳng qua khóe môi vẫn hiện rõ nụ cười, tay còn đặt trên môi mình.

            Từ rạp chiếu phim đi ra, Tô Sam Sam thật sự vẫn chưa dám tin tưởng, Lưu Lực Phi hôn nàng.

            Nàng được Lưu Lực Phi nắm tay dẫn đi, muốn nói lại thôi.


            "Phi Phi ~ "

            "Ừ?" Giọng nói Lưu Lực Phi có vẻ khá phơi phới, Tô Sam Sam nghe được cũng không muốn hỏi về nụ hôn vừa nãy nữa. Thật sự nàng cũng rất thích, thích nụ hôn bất ngờ đó.

            "Bây giờ chúng ta đi đâu a?"

            "Đều có thể a"

            "Đi gắp thú bông. Chị gắp cho em một con đi. Những người khác đều có a"

            "Được"


            Đổi một rỗ tiền xu xong, các nàng đến trước máy gắp thú.

            "Phi Phi, gắp con này."

            Bên trong máy có rất nhiều chú Pikachu đáng yêu, Lưu Lực Phi nhét đồng xu vào máy. Thao tác linh hoạt, cô nhắm ngay một chú Pikachu nhỏ, ấn nút, cần gắp vừa gắp được không lâu liền trượt mất.

            "Ách ách" Lưu Lực Phi không nói nên lời.

            "Cố gắng lên, Phi Phi!"

            Lưu Lực Phi lại nhét thêm, kết quả vẫn không khác lần trước là bao.

            Cô nhìn sang Tô Sam Sam, "Em thử xem."

            Tô Sam Sam đem đồng xu bỏ vào, cần gắp vẫn trống rỗng.

            "Không sao, không sao, chúng ta còn nhiều xu lắm."

            Vì vậy, hai người đứng trước máy gắp thú, kẹp lên rồi lại rơi xuống.

            "A a a, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa."

            "Một lần nữa."

            "Chị nhất định phải gắp được."

            Lại bỏ thêm xu vào máy, cần gắp tiếp tục được khởi động.

            Tô Sam Sam nhìn cần gắp bắt được vào thú bông, nàng cho rằng sẽ giống như mấy lần trước lại rớt xuống, kết quả, cần gắp đem thú bông di chuyển đến chỗ ra .

            Nàng bắt lấy cánh tay Lưu Lực Phi bên cạnh, hô hấp có chút khẩn trương.

            "Dong" Âm thanh thú bông rơi ra ngoài.

            "Ư, Phi Phi, chị quá tuyệt vời!"

            Tô Sam Sam vui vẻ nhảy cẩn lên, Lưu Lực Phi ngồi xổm xuống, lấy Pikachu từ trong hộc đựng thú lên.

            "Ha ha"

            Hai người bởi vì gắp được chú Pikachu này mà tâm trạng không ngừng vui vẻ.

            "Quá vui vẻ!"

            "Đúng đúng, vẫn còn xu thừa này."

            "Chơi thêm mấy trò khác đi."

            "Được a"

            Tô Sam Sam ôm Pikachu trong tay, kéo Lưu Lực Phi đến máy nhảy trong khu vui chơi.

            "Phi Phi, có máy nhảy kìa."

            Các nàng chăm chú xem người chơi không ngừng chuyển động, trông rất ra dáng, nhiệt tình vỗ tay.

            "Oa wow ~ thật là giỏi!"

            "Phi Phi, giới thiệu các nàng vào Siba đi."

            Mắt nhỏ Tô Sam Sam khẽ chuyển động.

            "Làm người đi nào." Lưu Lực Phi gõ nhẹ đầu Tô Sam Sam, kéo nàng đến xem những trò chơi khác.

            "Lái mô tô đi."

            "Được" Lưu Lực Phi đem đồng xu nhét vào hộc, khởi động hai chiếc mô tô.

            "Phi Phi, em vượt qua chị rồi."

            "Hừ hừ, chị còn chưa chạy hết tốc lực đâu."

            Hai người cười không ngớt, thật là vui.

            Từng thể loại trò chơi đều được thử, số tiền tiêu vào cũng không khác biệt lắm. Tô Sam Sam ôm Pikachu, hai người rời khỏi khu trò chơi.

            "Chị đã xem qua video đang rất hot gần đây chưa?"

            "Em nói cái nào?" Lưu Lực Phi quay sang nhìn Tô Sam Sam.

            "Video mô tô nhỏ đó."

            "Yên tâm, bạn gái chị chỉ có duy nhất một mình em."

            Thật giống như được mở buff tình yêu, từ miệng Lưu Lực Phi, mấy lời âu yếm liên tiếp được nói ra, Tô Sam Sam giống như được cho ăn mật vậy.

            Chơi rất lâu, đến khi bầu trời bên ngoài đã đổi màu đen kịt. Hai người mua chút trái cây và quà vặt rồi trở về trung tâm.

            Tô Sam Sam ngồi trên xe, nhìn đi nhìn lại tin nhắn kia, biểu thị nàng không thể không đối mặt với thực tế.

            "Sam Sam, ngày mai tập luyện."

            Nàng nhìn chằm chằm mấy chữ trên điện thoại, lại nhìn về phía Lưu Lực Phi.

            "Sao vậy?" Lưu Lực Phi nhận ra điểm lạ, hỏi.

            Tô Sam Sam đưa điện thoại cho Lưu Lực Phi, Lưu Lực Phi nhìn một chút.

            "Không sao. Chị đi cùng em." dùng tay véo má Tô Sam Sam

            Tô Sam Sam thoải mái hơn "Được a", nhưng tâm tình vẫn có chút sa sút. Vốn dự định ngày mai sẽ đến Disney hoặc đi chơi đâu đó.

            Đến khi xuống xe, các nàng trở lại trung tâm.

            Trên đường gặp phải rất nhiều bạn bè, vì vậy, phòng Tô Sam Sam đầy ắp người.

            "Lưu Lực Phi, sao chị lại đến đây?"

            "Sao đến mà không báo tiếng nào?"

            Những người quen biết với Lưu Lực Phi hết sức quan tâm, một truyền mười, mười truyền một trăm. Vì vậy, phòng Tô Sam Sam càng lúc càng chật ních.

            Tô Sam Sam nhìn chằm chằm vào Lưu Lực Phi bị vây ở giữa, bao dự tính lãng mạn dành cho tối nay phút chốc đều tan vỡ.

            "Đi ~ đi hát nào!"

            Cũng không biết ai vừa phát biểu, ngay sau đó, kế hoạch karaoke nhanh chóng được quyết định.

            Một đoàn người trùng trùng điệp điệp.

            "Chuyện Lưu Lực Phi tới, đừng để cho fan biết." Tô Sam Sam lên tiếng, những người khác đều một dáng vẻ ngầm hiểu.

            Bầu không khí náo nhiệt không tưởng, Lưu Thù Hiền, Thanh Ngọc Văn, Kona cả đám mỗi người một bài nối tiếp nhau.

            "Sam Sam, đến ~ hát nào. Em với Lưu Lực Phi tới hát Dạ điệp đi."

            "Ô nga ~ "

            "Tới một người , tới một người "

            Vì vậy micro xuất hiện trên tay Lưu Lực Phi và Tô Sam Sam, hai người bọn họ trong ktv hát Dạ điệp.

            Bất quá, Tô Sam Sam vẫn có thể hát Dạ điệp đi.

            Cả đêm hát hò vui sướng, sau đó một lần nữa trở về trung tâm.

            Tô Sam Sam cùng Lưu Lực Phi chia nhau tắm, sau đó Lưu Lực Phi ôm Tô Sam Sam nằm xuống giường.

            "Quá mệt rồi." Lưu Lực Phi phải ngồi máy bay, cộng thêm trải qua cả một ngày dài, thật quá mệt mỏi rồi.

            Tô Sam Sam cũng rất mệt mỏi, nằm trong vòng tay Lưu Lực Phi, giống như trước đây, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

            Ngày hôm sau, chuông báo thức vang lên, Tô Sam Sam híp mắt, đem báo thức tắt đi.

            Lưu Lực Phi cũng mở mắt, cô rút cánh tay phía dưới cổ Tô Sam Sam ra, tê dại.

            "Tê" Lưu Lực Phi cứng ngắc di chuyển tay.

            "Đã tê rần?"

            "Ừ"

            "Em giúp chị xoa bóp."

            "Không sao, em đi rửa mặt đi. Chút nữa phải tập luyện đấy."

            "Vậy chị ngủ thêm tí nữa đi."

            "Không cần, chị đi cùng em."

            Hai người từ trên giường ngồi dậy, cùng đến phòng vệ sinh. Tô Sam Sam đem kem đánh răng nặn lên trên hai chiếc bàn chải, đem một chiếc đưa cho Lưu Lực Phi. Hai người trong gương cùng nhau chải răng.

            "Như vậy thật tốt." Tô Sam Sam nhìn người trong gương, mặc dù tóc có chút loạn, mặc dù không chút trang điểm nào, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Điểm chính là, chị ấy thích nàng. Như vậy thật tốt, thật giống như sinh hoạt hàng ngày a.

            Hai người đánh răng, rửa mặt.

            Tô Sam Sam chán nản dựa vào người Lưu Lực Phi, "Phi Phi, phải chi ngày nào cũng vậy a"

            "Sẽ được. Sẽ có ngày chúng ta được như vậy." Lưu Lực Phi thành khẩn đáp lời, mặc dù thời đại này đối với các nàng không hề bao dung, nhưng cô thích Tô Sam Sam, hiện tại, cô chỉ muốn cùng Tô Sam Sam chung sống suốt phần đời còn lại.

            "Đi thôi. Đi tập luyện nào." Ở trong trung tâm nên không cần phải chăm chút tỉ mỉ. Lúc Tô Sam Sam xếp đội hình luyện tập, Lưu Lực Phi ngồi ngay bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn điện thoại. Thời điểm Tô Sam Sam khát, lấy nước mở nắp rồi đưa cho Tô Sam Sam. Thời điểm mồ hôi nàng không ngừng tuôn ra, cô rất nhanh đưa khăn giấy cho Tô Sam Sam.

            Hình ảnh thật tốt đẹp, lại thật gần gũi.

            "Lưu Lực Phi nhà chị thật tốt."

            "Lão Lưu nhà em cũng không tệ."

            "Họ Lưu thật không tệ."

            "Ha ha"

            Tô Sam Sam và Hồ Hiểu Tuệ như tìm được điểm chung, mỗi người nhìn về phía người yêu mình.

            Một ngày có lúc thật sự rất ngắn, ngắn đến mức chỉ mới vài bài hát, vài vũ đạo cũng đã chiếm hơn nửa ngày, ăn thêm một bữa cơm, ngày đã trôi qua gần hết.

            "Phi Phi, có phải rất nhàm chán không?"

            "Không có a. Xem em nhảy rất tốt mà."

            "Em ~ cũng cũng không có ở cạnh chị." Giọng nói Tô Sam Sam tràn đầy ủy khuất

            Lưu Lực Phi dùng tay vuốt ve tóc mềm của Tô Sam Sam.

            "Không có. Được nhìn thấy em đã là rất tốt rồi."

            Trở lại phòng Tô Sam Sam, Lưu Lực Phi dọn dẹp đồ, cô lại phải trở về Quảng Châu.

            "Phi Phi, không muốn rời xa chị."

            Lưu Lực Phi đem Tô Sam Sam ôm vào trong ngực, để cái ôm này thêm sâu. Thấp giọng, thanh âm ngập tràn bất lực.

            "Chị cũng không muốn phải xa em a"

            Suy nghĩ một chút, không thể buồn bã như vậy. Lại khôi phục sức sống, nói "Lần sau chị lại đến tìm em."

            "Lần sau để em đi tìm chị."

            "Được"

            Lưu Lực Phi buông Tô Sam Sam ra, vuốt mũi nàng, tiếp tục dọn dẹp hành lý của mình.

            Tô Sam Sam đem đồ đưa cho Lưu Lực Phi, giúp cô sắp xếp quần áo, dáng vẻ bạn gái ngoan ngoãn.

            "Sam Sam ~ nhớ ăn nhiều cơm."

            "Được"

            "Chị sẽ nhớ em."

            "Ừ"

            Đêm trước ngày phải tách ra, hai người nằm trên giường, xem điện thoại, bên trong là hình ảnh công viên nước.

            "Lần sau chúng ta cùng đi."

            "Có thể."

            "Chúng ta chơi Molly's world đi." Lưu Lực Phi lần nữa gạt bỏ nội tâm đầy tạp niệm của mình, tầm mắt vô tình nhìn đến xương quai xanh, cô lại muốn hôn nàng.

            "Được"

            Hai người nằm cạnh nhau, mở Molly's world lên.

            Trong game, hai người là quan hệ hàng xóm, các nàng trồng rau, trang trí trang viên.

            Nội tâm Lưu Lực Phi dường như đã bình tĩnh hơn, đem nhiệm vụ làm xong. Hai người mở TV, Lưu Lực Phi ôm lấy Tô Sam Sam.

            "Sam Sam ~ "

            "Sam Sam ~ "

            Lưu Lực Phi cúi đầu nhìn đôi mắt đã khép lại của Tô Sam Sam, lông mi rung động, suy nghĩ đến việc ban ngày nàng đã tập luyện vất vả, rất mệt mỏi đi.

            Lưu Lực Phi tắt điện thoại, tắt đèn.

            Có lẽ là ánh trăng, có lẽ là ánh đèn từ bên ngoài truyền vào, khiến cho trong phòng vẫn còn một ít nguồn sáng.

            Lưu Lực Phi nhìn mi mắt Tô Sam Sam, dùng đầu ngón tay phác họa ngũ quan nàng. Trong giấc mộng, Tô Sam Sam nỉ non, nhíu mày.

            Lưu Lực Phi chăm chú ngắm nhìn Tô Sam Sam, đem ngũ quan nàng từng chút một khắc sâu vào tâm trí. Trái tim nơi ngực trái, hết lần này đến lần khác, đều vì Tô Sam Sam mà rung động.

T.B.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro